Editor: tiểu mao
“Tôn Nhã Nhàn có tật xấu gì à? Ánh mắt sao lại quỷ dị như vậy?” Bạch Lộ quay người lại, lặng lẽ nói nhỏ với Mạnh Hân Vũ và Kỷ An Ninh.
Cả buổi sáng Mạnh Hân Vũ và Kỷ An Ninh cũng phát hiện Tôn Nhã Nhàn không được bình thường. cô ta cứ đi qua đi lại bên cạnh Kỷ An Ninh, luôn mỉm cười liếc Kỷ An Ninh một chút.
Kỷ An Ninh cách lối đi nhỏ ở giữa nhìn cô ta một lúc, không tới mấy phút liền thấy Tôn Nhã Nhàn mượn động tác nghịch tóc để quay đầu liếc mắt nhìn cô.
Ánh mắt giảo hoạt, đắc chí vừa lòng.
Kỷ An Ninh hơi nhíu mày.
Bạch Lộ nói ánh mắt Tôn Nhã Nhàn ánh mắt quỷ dị cũng không phải là suy đoán lung tung.
Kỷ An Ninh có cảm giác, cảm thấy sự biến hóa này của Tôn Nhã Nhàn này nhất định có liên quan đến Văn Dụ. Nhưng cô suy nghĩ một chút, vén tóc ra sau tai, nhẹ nhàng nói: “Ai biết, quan tâm cậu ta làm gì.”
Tôn Nhã Nhàn là người nông cạn thích hư vinh, chỉ biết nói xấu sau lưng người khác, tung mấy tin đồn nhảm, chút bản lãnh này không thể tổn thương Văn Dụ, cũng không thể làm Kỷ An Ninh kiếp này bị tổn thương.
Kỷ An Ninh không sợ cô ta.
Tôn Nhã Nhàn nghịch tóc, lén nhìn qua Kỷ An Ninh, thấy bộ dạng không biết chuyện gì của cô, trong lòng liền cười nhạo.
trên đời này không có góc tường nào không đào được.
cô ta không tin Văn Dụ hoàn toàn không có tí cảm giác gì với mình. Lần trước chắc chắn là do thời cơ không đúng, hay là do cô ta nói gì không đúng nên mới chọc giận Văn Dụ, anh mới cay nghiệt với cô ta như thế.
Đêm qua, cô ta vừa đi ra KFC đã thấy Văn Dụ đang đưa Kỷ An Ninh về khu tập thể. cô ta cố ý đứng ở giả bộ bồi hồi một trận, quả nhiên đã thu hút sự chú ý của Văn Dụ.
Lần này, thái độ của anh đối với cô ta đúng là khác hoàn toàn.
“Em là?” Văn Dụ làm như bừng tỉnh đại ngộ, “A, là người lần trước cái kia…”
anh không chút để ý mở cốp xe, lấy bình nước khoáng, vặn nắp uống ngụm nước, hỏi: “Muộn thế này còn làm gì ở đây?”
Giọng điệu nói chuyện của anh ôn hòa hơn so với lúc ở câu lạc bộ kickboxing. Tôn Nhã Nhàn ánh mắt lóe lên, bước tới đứng chỗ đuôi xe anh, nói: “Em vừa tới KFC làm bài tập, đang chuẩn bị đi về.”
Đối diện trường học có một quán KFC, mỗi ngày Kỷ An Ninh về phòng đều phải đi qua đây. Bởi vì quán này gần trường, mỗi ngày đều có sinh viên tới chỗ đó làm bài tập, đọc sách, học tập, gần giống phòng tự học.
“Sao em chăm chỉ thế?” Văn Dụ vặn lại nắp bình, mỉm cười hỏi.
Lần trước Tôn Nhã Nhàn bị anh cay nghiệt đến mức không còn mặt mũi gặp người khác, lần này cố ý cẩn thận quan sát một chút, cảm giác Văn dụ đúng là đang mỉm cười với mình, mới cẩn thận nói: “Vâng, em muốn cố gắng, không biết cuối kỳ có được học bổng không.”
Tay Văn Dụ dùng lực, làm nắp bình đã vặn chặt càng chặt thêm.
Cái này ít nhất đối với việc học cô ta tỉnh táo hơn, so ra thì Kỷ An Ninh đúng là hơi hồ đồ.
Văn Dụ quan sát Tôn Nhã Nhàn một chút. cô ta mặc quần áo sành điệu, còn biết trang điểm. Nhìn qua thì thấy không giàu, nhưng cũng không phải nghèo.
Tối thiểu là phải có cha có mẹ. Có cha mẹ che chở cho, cho dù có chút tật xấu thì quy hoạch cuộc sống vẫn rất rõ ràng.
Nhưng Kỷ An Ninh không có. cô bế tắc, trầm mặc, như một con trâu chỉ biết cúi đầu cày cấy, không biết mình bị mất phương hướng. cô đem sinh hoạt bản thân trở nên loạn thất bát tao.*
*lộn xộn, ngả nghiêng, bừa bãi.
May mắn, Kỷ An Ninh gặp được anh.
“anh muốn tới đường Kiều Nam ngồi một chút, em có muốn đi cùng không?” anh đè xuống công tắc, nhìn cốp xe tự động đóng lại, giống như vô ý mà hỏi Tôn Nhã Nhàn.
“Quán bar ạ?”
“Đúng.” Văn Dụ hỏi, “đi cùng không?”
Tim Tôn Nhã Nhàn đập thình thịch, nhưng đột nhiên nhớ đến hôm này mặc hơi tùy tiện, đầu cũng chưa gội…
“không được rồi, để lần sau đi.” cô ta thận trọng nói, “Hôm nay em muốn về phòng đọc sách.”
Tôn Nhã Nhàn tự cảm thấy bản thân ưu nhã vừa vặn, lại không biết vừa rồi bản thân từ động tâm tư cho tới biểu cảm do dự thận trọng đều rơi vào mắt Văn Dụ.
Văn Dụ mặc dù luôn không chịu thiệt mà chỉ trích Kỷ An Ninh vờn anh, kỳ thật, anh mới là kẻ biết vờn người khác trên tay rồi hành hạ nhất.
anh hơi mỉm cười, không nói nhiều thêm câu nào, chỉ chọn gật đầu nói: “A, vậy tạm biệt.”
nói xong liền đi tới chỗ ghế lại, kéo cửa xe ra.
“…” Tôn Nhã Nhàn đuổi tới, “Sư huynh, sư huynh!”
Văn Dụ đã ngồi lên xe, “Rầm” một tiếng đóng cửa lại, kéo cửa kính xe xuống, “Còn chuyện gì?”
Quả nhiên anh biểu hiện lãnh đạm, Tôn Nhã Nhàn liền chủ động. cô ta lôi điện thoại di động ra, tha thiết nói: “Hôm nay em thật sự không có thời gian, hẹn hôm khác đi. Sư huynh, chúng ta thêm Wechat trước được không?”
Khóe miệng Văn Dụ kéo ra một nụ cười thản nhiên.
Tôn Nhã Nhàn mượn việc trêu chọc tóc mà quay sang nhìn Kỷ An Ninh, trong lòng khinh thường.
Văn Dụ biểu hiện thân thiện với Kỷ An Ninh thì đã sao, đêm qua còn không phải thêm wechat với mình à. anh còn nói lần sau muốn mời mình đi chơi.
Khóe miệng cô ta nhếch lên, quay đầu trở lại.
Kỷ An Ninh chẳng rảnh mà phản ứng lại Tôn Nhã Nhàn. cô mượn vở của Mạnh Hân Vũ, vội vàng đem mấy phần trước đó mình chép thiếu bổ sung vào.
Kiếp trước cô không thân thiết với bạn học, mấy phần bị thiếu trong vở đều do bản thân ở nhà tự đọc sách để hiểu.
Lần này, cô mượn vở của Mạnh Hân Vũ, nhịn không được khen ngợi một phen: “Hân Vũ, cậu ghi chép rõ ràng thật đấy.” rõ ràng, tỉ mỉ chính xác.
Mạnh Hân Vũ cười đắc ý, Bạch Lộ phụ họa: “Đương nhiên rồi, Hân Vũ là đại học bá, cậu ấy luôn nhắm tới học bổng mà.”
Kỷ An Ninh “wow~” một tiếng. (Truyện được edit và đăng tại cungquanghang.com)
Mạnh Hân Vũ nói: “Cha tớ bảo tớ đừng lo chuyện trong nhà, có ông ấy rồi. Ông ấy bảo tớ, làm thêm thấy việc gì thích hợp thì làm, không thích hợp thì tập trung học tập. Ông ấy chỉ hi vọng tớ giành được học bổng, vừa cố gắng học tập vừa kiếm được tiền, cả hai cùng lợi.”
“Cha cậu tốt thật đấy!” Trong mắt Kỷ An Ninh lộ ra hâm mộ, trong lòng lại buồn vô cớ.
“A, sau này cậu làm ở nhà ăn, không phải đi mua cơm hộ nữa đúng không?” Mạnh Hân Vũ hỏi.
Sáng hôm nay bọn họ tới nhà ăn mua đồ ăn sáng, ngoài ý muốn thấy Kỷ An Ninh bên trong cửa sổ. Hỏi chút mới biết Kỷ An Ninh trong danh ngạch làm việc ngoài giờ của nhà ăn.
“Như vậy, cậu có thể sắp xếp thời gian hợp lý rồi, tớ nói cho cậu nhé, học bổng không ít đâu, cậu cũng thử một lần đi.” Mạnh Hân Vũ nói.
“Tớ…” Kỷ An Ninh không có lòng tin lắm.
Thành tích của cô trong lớp khá bình thường. Do chỉ mới nhập học một tháng nên không nhìn rõ được. Nhưng Kỷ An Ninh có kiếp trước nên trong lòng cô rất rõ ràng. Thành tích của cô bình thường, không bị rớt môn là tốt lắm rồi.
không thể so với học bá như Mạnh Hân Vũ. Mà cô nhớ rõ học kỳ này Mạnh Hân Vũ đúng là giành được học bổng.
Lúc Kỷ An Ninh học cao trung liền biết bản thân không còn đường khác để đi, chỉ đành liều mạng học tập, mới đậu được Hoa đại. Vào đại học, không có sự liều mạng kia thúc đẩy, vội vàng đi giải quyết việc cấp bách trước mắt là không có tiền, không thể dồn nhiểu tâm sức vào việc học.
Kỷ An Ninh nghĩ tới những thứ này, đột nhiên cảm thấy may mắn vì Văn Dụ chỉ cho cô phương hướng đi tiến tới. cô đổi giọng nói với Mạnh Hân Vũ: “Tớ sẽ thử một chút, mặc dù không hi vọng gì nhiều nhưng ít ra cũng nên cô gắng một lần.”
Kiếp này, coi như không làm được “Tốt hơn”, cũng phải vì “Tốt hơn” mà cố gắng thử một chút.
Buổi trưa đang trên đường tới phòng ăn thì bị Văn Dụ cho người tới chặn đường.
“An Ninh! An Ninh!” Người đang lớn tiếng chào hỏi Kỷ An Ninh là Trần Hạo.
Văn Dụ vốn định gọi Kỷ An Ninh, lại thấy cô đang vừa nói vừa cười với mấy nữ sinh cũng lớp, chợt nhớ ra bản thân đã đáp ứng với cô, không để cô bị người ta nói ra nói vào. anh là người nổi tiếng trong trường, người biết anh rất nhiều, anh liền thọc Trần Hạo một cái, bảo Trần Hạo gọi Kỷ An Ninh.
Trần Hạo không phụ nhắc nhở, nói: “đi, cùng ăn cơm, (em cùng Văn ca) không phải đã nói rồi sao?” hắn còn cố ý nháy mắt, nhắc nhở ước định của Kỷ An Ninh và Văn Dụ.
Kỷ An Ninh có chút do dự. cô đúng là đáp ứng sẽ ăn cơm cùng Văn Dụ, nhưng cô cũng rất muốn ăn cơm cùng nhóm Mạnh Hân Vũ. Đây là đãi ngộ cô chưa từng có ở kiếp trước, cô vốn cô độc đã quen, hôm nay Mạnh Hân vũ và Bạch Lộ biết cô không cần phải mua cơm hộ nữa nên mời cô cùng đi ăn cơm, trong nội tâm cô hơi dao động.
Văn Dụ là ai, lợi nhãn vừa quét qua liền nhìn thấu sự do dự trong mắt Kỷ An Ninh.
anh mỉm cười với Mạnh Hân Vũ và Bạch Lộ: “Ăn cùng không?”
Văn Dụ thì không cần nói, Trần Hạo cũng là người mày rậm mắt to, thuộc kiểu con trai cơ bắp, là thành viên của câu lạc bộ kickboxing, mặc kệ nhan sắc ra sao, tối thiểu thì dáng người cũng không tệ.
không đợi Kỷ An Ninh trả lời, Mạnh Hân Vũ đã “Khụ” một tiếng, Bach Lộ dùng cùi chỏ thúc Kỷ An Ninh một cái.
Kỷ An Ninh liền hiểu hai người họ đều đồng ý, hởn hở nói: “Được, vậy cùng nhau đi.” Lần này có thể vẹn cả đôi đường.
Tôn Nhã Nhàn ở nhà ăn nhìn thấy Văn Dụ ăn cơm chung với Kỷ An Ninh, cô ta bĩu môi, quay người đi ra.
Mấy người Mạnh Hân Vũ cũng có mắt nhìn, cơm nước xong xuôi, các nàng nói chuyện phiếm với Trần Hạo mấy câu, ba người đều rút lui trước, không ở đây làm bóng đèn nữa.
Văn Dụ khen Kỷ An Ninh: “Quan hệ bạn bè không tệ nha.” trên bàn cơm có thể nhìn ra mấy cô gái này quan hệ không tồi.
Kỷ An Ninh khẽ cong mắt: “Đây là lần đầu tiên em ăn cơm chung với mấy cô ấy.”
Trong nội tâm cô đang cao hứng, cười vô cùng ngọt ngào, trên mặt như sinh ra ánh sáng.
Văn Dụ cảm thấy, cô so với lúc khai giảng hình như không giống nhau. Cùng với dáng vẻ trong mộng anh lại càng không giống.
Văn Dụ nhếch miệng cười cười, ánh mắt chuyển một cái, thấy Tôn Nhã Nhàn đang ở phía xa xa, cách họ mấy cái bàn.
Tôn Nhã Nhàn đang nhìn anh. Nhìn thấy anh đang chú ý tới mình, cô ta mới chậm rãi đứng dậy rời đi. Trước khi đi, còn liếc mắt với anh.
Văn Dụ bỗng nhíu mày, điện thoại bỗng vang lên.
anh nhận điện thoại: “A lô?”
Giống như bạn anh gọi tới, hẹn anh cuối tuần đi làm gì đó. Kỷ An Ninh vốn không để ý, tới tận khi cái tên “Dương Bác” đột nhiên lọt vào tai. cô liền ngẩng đầu lên.
“Cậu quen hắn ta?” Văn Dụ nói, “Tôi, chắc là được, cùng nhau ăn cơm xong. Được, vậy thứ bảy đi.”
anh cúp điện thoại, nhìn Kỷ An Ninh đang nhìn mình, hỏi: “Sao à?”
Kỷ An Ninh hỏi: “Thứ bảy làm gì vậy?”
“Chơi bóng.” Văn Dụ nói, “Đánh squash*.Đều là bạn thân của anh.”
*Bóng quần hay squash là môn thể thao dùng vợt, có hai người chơi (đơn) hoặc bốn (đôi) trong một sân kín bốn bên với một quả bóng cao su nhỏ và rỗng.
Người chơi phải luân phiên nhau thực hiện cú đánh bóng bằng vợt vào các khu vực hợp lệ trên bốn vách tường của sân thi đấu.
Kỷ An Ninh do dự một chút, nếu giờ trực tiếp hỏi về Dương Bác, Văn Dụ sẽ phản ứng dữ dội cho coi. Lần trước cô chỉ nói Dương Bác đẹp trai, hai mắt anh liền bốc hung quang.
cô cân nhắc hỏi: “Squash chơi vui không?”
Văn Dụ cảm thấy hơi bất ngờ.
Lấy tính tình lãnh đạm của Kỷ An Ninh, anh còn tưởng cô sẽ không cảm thấy hứng thú nên không hỏi cô.
“Chơi vui lắm.” Ánh mắt anh khẽ động, lộ ra bộ dạng lão sói xám đang tươi cười hỏi: “Thứ bảy rảnh không, đi cùng anh đi?”
“Tôn Nhã Nhàn có tật xấu gì à? Ánh mắt sao lại quỷ dị như vậy?” Bạch Lộ quay người lại, lặng lẽ nói nhỏ với Mạnh Hân Vũ và Kỷ An Ninh.
Cả buổi sáng Mạnh Hân Vũ và Kỷ An Ninh cũng phát hiện Tôn Nhã Nhàn không được bình thường. cô ta cứ đi qua đi lại bên cạnh Kỷ An Ninh, luôn mỉm cười liếc Kỷ An Ninh một chút.
Kỷ An Ninh cách lối đi nhỏ ở giữa nhìn cô ta một lúc, không tới mấy phút liền thấy Tôn Nhã Nhàn mượn động tác nghịch tóc để quay đầu liếc mắt nhìn cô.
Ánh mắt giảo hoạt, đắc chí vừa lòng.
Kỷ An Ninh hơi nhíu mày.
Bạch Lộ nói ánh mắt Tôn Nhã Nhàn ánh mắt quỷ dị cũng không phải là suy đoán lung tung.
Kỷ An Ninh có cảm giác, cảm thấy sự biến hóa này của Tôn Nhã Nhàn này nhất định có liên quan đến Văn Dụ. Nhưng cô suy nghĩ một chút, vén tóc ra sau tai, nhẹ nhàng nói: “Ai biết, quan tâm cậu ta làm gì.”
Tôn Nhã Nhàn là người nông cạn thích hư vinh, chỉ biết nói xấu sau lưng người khác, tung mấy tin đồn nhảm, chút bản lãnh này không thể tổn thương Văn Dụ, cũng không thể làm Kỷ An Ninh kiếp này bị tổn thương.
Kỷ An Ninh không sợ cô ta.
Tôn Nhã Nhàn nghịch tóc, lén nhìn qua Kỷ An Ninh, thấy bộ dạng không biết chuyện gì của cô, trong lòng liền cười nhạo.
trên đời này không có góc tường nào không đào được.
cô ta không tin Văn Dụ hoàn toàn không có tí cảm giác gì với mình. Lần trước chắc chắn là do thời cơ không đúng, hay là do cô ta nói gì không đúng nên mới chọc giận Văn Dụ, anh mới cay nghiệt với cô ta như thế.
Đêm qua, cô ta vừa đi ra KFC đã thấy Văn Dụ đang đưa Kỷ An Ninh về khu tập thể. cô ta cố ý đứng ở giả bộ bồi hồi một trận, quả nhiên đã thu hút sự chú ý của Văn Dụ.
Lần này, thái độ của anh đối với cô ta đúng là khác hoàn toàn.
“Em là?” Văn Dụ làm như bừng tỉnh đại ngộ, “A, là người lần trước cái kia…”
anh không chút để ý mở cốp xe, lấy bình nước khoáng, vặn nắp uống ngụm nước, hỏi: “Muộn thế này còn làm gì ở đây?”
Giọng điệu nói chuyện của anh ôn hòa hơn so với lúc ở câu lạc bộ kickboxing. Tôn Nhã Nhàn ánh mắt lóe lên, bước tới đứng chỗ đuôi xe anh, nói: “Em vừa tới KFC làm bài tập, đang chuẩn bị đi về.”
Đối diện trường học có một quán KFC, mỗi ngày Kỷ An Ninh về phòng đều phải đi qua đây. Bởi vì quán này gần trường, mỗi ngày đều có sinh viên tới chỗ đó làm bài tập, đọc sách, học tập, gần giống phòng tự học.
“Sao em chăm chỉ thế?” Văn Dụ vặn lại nắp bình, mỉm cười hỏi.
Lần trước Tôn Nhã Nhàn bị anh cay nghiệt đến mức không còn mặt mũi gặp người khác, lần này cố ý cẩn thận quan sát một chút, cảm giác Văn dụ đúng là đang mỉm cười với mình, mới cẩn thận nói: “Vâng, em muốn cố gắng, không biết cuối kỳ có được học bổng không.”
Tay Văn Dụ dùng lực, làm nắp bình đã vặn chặt càng chặt thêm.
Cái này ít nhất đối với việc học cô ta tỉnh táo hơn, so ra thì Kỷ An Ninh đúng là hơi hồ đồ.
Văn Dụ quan sát Tôn Nhã Nhàn một chút. cô ta mặc quần áo sành điệu, còn biết trang điểm. Nhìn qua thì thấy không giàu, nhưng cũng không phải nghèo.
Tối thiểu là phải có cha có mẹ. Có cha mẹ che chở cho, cho dù có chút tật xấu thì quy hoạch cuộc sống vẫn rất rõ ràng.
Nhưng Kỷ An Ninh không có. cô bế tắc, trầm mặc, như một con trâu chỉ biết cúi đầu cày cấy, không biết mình bị mất phương hướng. cô đem sinh hoạt bản thân trở nên loạn thất bát tao.*
*lộn xộn, ngả nghiêng, bừa bãi.
May mắn, Kỷ An Ninh gặp được anh.
“anh muốn tới đường Kiều Nam ngồi một chút, em có muốn đi cùng không?” anh đè xuống công tắc, nhìn cốp xe tự động đóng lại, giống như vô ý mà hỏi Tôn Nhã Nhàn.
“Quán bar ạ?”
“Đúng.” Văn Dụ hỏi, “đi cùng không?”
Tim Tôn Nhã Nhàn đập thình thịch, nhưng đột nhiên nhớ đến hôm này mặc hơi tùy tiện, đầu cũng chưa gội…
“không được rồi, để lần sau đi.” cô ta thận trọng nói, “Hôm nay em muốn về phòng đọc sách.”
Tôn Nhã Nhàn tự cảm thấy bản thân ưu nhã vừa vặn, lại không biết vừa rồi bản thân từ động tâm tư cho tới biểu cảm do dự thận trọng đều rơi vào mắt Văn Dụ.
Văn Dụ mặc dù luôn không chịu thiệt mà chỉ trích Kỷ An Ninh vờn anh, kỳ thật, anh mới là kẻ biết vờn người khác trên tay rồi hành hạ nhất.
anh hơi mỉm cười, không nói nhiều thêm câu nào, chỉ chọn gật đầu nói: “A, vậy tạm biệt.”
nói xong liền đi tới chỗ ghế lại, kéo cửa xe ra.
“…” Tôn Nhã Nhàn đuổi tới, “Sư huynh, sư huynh!”
Văn Dụ đã ngồi lên xe, “Rầm” một tiếng đóng cửa lại, kéo cửa kính xe xuống, “Còn chuyện gì?”
Quả nhiên anh biểu hiện lãnh đạm, Tôn Nhã Nhàn liền chủ động. cô ta lôi điện thoại di động ra, tha thiết nói: “Hôm nay em thật sự không có thời gian, hẹn hôm khác đi. Sư huynh, chúng ta thêm Wechat trước được không?”
Khóe miệng Văn Dụ kéo ra một nụ cười thản nhiên.
Tôn Nhã Nhàn mượn việc trêu chọc tóc mà quay sang nhìn Kỷ An Ninh, trong lòng khinh thường.
Văn Dụ biểu hiện thân thiện với Kỷ An Ninh thì đã sao, đêm qua còn không phải thêm wechat với mình à. anh còn nói lần sau muốn mời mình đi chơi.
Khóe miệng cô ta nhếch lên, quay đầu trở lại.
Kỷ An Ninh chẳng rảnh mà phản ứng lại Tôn Nhã Nhàn. cô mượn vở của Mạnh Hân Vũ, vội vàng đem mấy phần trước đó mình chép thiếu bổ sung vào.
Kiếp trước cô không thân thiết với bạn học, mấy phần bị thiếu trong vở đều do bản thân ở nhà tự đọc sách để hiểu.
Lần này, cô mượn vở của Mạnh Hân Vũ, nhịn không được khen ngợi một phen: “Hân Vũ, cậu ghi chép rõ ràng thật đấy.” rõ ràng, tỉ mỉ chính xác.
Mạnh Hân Vũ cười đắc ý, Bạch Lộ phụ họa: “Đương nhiên rồi, Hân Vũ là đại học bá, cậu ấy luôn nhắm tới học bổng mà.”
Kỷ An Ninh “wow~” một tiếng. (Truyện được edit và đăng tại cungquanghang.com)
Mạnh Hân Vũ nói: “Cha tớ bảo tớ đừng lo chuyện trong nhà, có ông ấy rồi. Ông ấy bảo tớ, làm thêm thấy việc gì thích hợp thì làm, không thích hợp thì tập trung học tập. Ông ấy chỉ hi vọng tớ giành được học bổng, vừa cố gắng học tập vừa kiếm được tiền, cả hai cùng lợi.”
“Cha cậu tốt thật đấy!” Trong mắt Kỷ An Ninh lộ ra hâm mộ, trong lòng lại buồn vô cớ.
“A, sau này cậu làm ở nhà ăn, không phải đi mua cơm hộ nữa đúng không?” Mạnh Hân Vũ hỏi.
Sáng hôm nay bọn họ tới nhà ăn mua đồ ăn sáng, ngoài ý muốn thấy Kỷ An Ninh bên trong cửa sổ. Hỏi chút mới biết Kỷ An Ninh trong danh ngạch làm việc ngoài giờ của nhà ăn.
“Như vậy, cậu có thể sắp xếp thời gian hợp lý rồi, tớ nói cho cậu nhé, học bổng không ít đâu, cậu cũng thử một lần đi.” Mạnh Hân Vũ nói.
“Tớ…” Kỷ An Ninh không có lòng tin lắm.
Thành tích của cô trong lớp khá bình thường. Do chỉ mới nhập học một tháng nên không nhìn rõ được. Nhưng Kỷ An Ninh có kiếp trước nên trong lòng cô rất rõ ràng. Thành tích của cô bình thường, không bị rớt môn là tốt lắm rồi.
không thể so với học bá như Mạnh Hân Vũ. Mà cô nhớ rõ học kỳ này Mạnh Hân Vũ đúng là giành được học bổng.
Lúc Kỷ An Ninh học cao trung liền biết bản thân không còn đường khác để đi, chỉ đành liều mạng học tập, mới đậu được Hoa đại. Vào đại học, không có sự liều mạng kia thúc đẩy, vội vàng đi giải quyết việc cấp bách trước mắt là không có tiền, không thể dồn nhiểu tâm sức vào việc học.
Kỷ An Ninh nghĩ tới những thứ này, đột nhiên cảm thấy may mắn vì Văn Dụ chỉ cho cô phương hướng đi tiến tới. cô đổi giọng nói với Mạnh Hân Vũ: “Tớ sẽ thử một chút, mặc dù không hi vọng gì nhiều nhưng ít ra cũng nên cô gắng một lần.”
Kiếp này, coi như không làm được “Tốt hơn”, cũng phải vì “Tốt hơn” mà cố gắng thử một chút.
Buổi trưa đang trên đường tới phòng ăn thì bị Văn Dụ cho người tới chặn đường.
“An Ninh! An Ninh!” Người đang lớn tiếng chào hỏi Kỷ An Ninh là Trần Hạo.
Văn Dụ vốn định gọi Kỷ An Ninh, lại thấy cô đang vừa nói vừa cười với mấy nữ sinh cũng lớp, chợt nhớ ra bản thân đã đáp ứng với cô, không để cô bị người ta nói ra nói vào. anh là người nổi tiếng trong trường, người biết anh rất nhiều, anh liền thọc Trần Hạo một cái, bảo Trần Hạo gọi Kỷ An Ninh.
Trần Hạo không phụ nhắc nhở, nói: “đi, cùng ăn cơm, (em cùng Văn ca) không phải đã nói rồi sao?” hắn còn cố ý nháy mắt, nhắc nhở ước định của Kỷ An Ninh và Văn Dụ.
Kỷ An Ninh có chút do dự. cô đúng là đáp ứng sẽ ăn cơm cùng Văn Dụ, nhưng cô cũng rất muốn ăn cơm cùng nhóm Mạnh Hân Vũ. Đây là đãi ngộ cô chưa từng có ở kiếp trước, cô vốn cô độc đã quen, hôm nay Mạnh Hân vũ và Bạch Lộ biết cô không cần phải mua cơm hộ nữa nên mời cô cùng đi ăn cơm, trong nội tâm cô hơi dao động.
Văn Dụ là ai, lợi nhãn vừa quét qua liền nhìn thấu sự do dự trong mắt Kỷ An Ninh.
anh mỉm cười với Mạnh Hân Vũ và Bạch Lộ: “Ăn cùng không?”
Văn Dụ thì không cần nói, Trần Hạo cũng là người mày rậm mắt to, thuộc kiểu con trai cơ bắp, là thành viên của câu lạc bộ kickboxing, mặc kệ nhan sắc ra sao, tối thiểu thì dáng người cũng không tệ.
không đợi Kỷ An Ninh trả lời, Mạnh Hân Vũ đã “Khụ” một tiếng, Bach Lộ dùng cùi chỏ thúc Kỷ An Ninh một cái.
Kỷ An Ninh liền hiểu hai người họ đều đồng ý, hởn hở nói: “Được, vậy cùng nhau đi.” Lần này có thể vẹn cả đôi đường.
Tôn Nhã Nhàn ở nhà ăn nhìn thấy Văn Dụ ăn cơm chung với Kỷ An Ninh, cô ta bĩu môi, quay người đi ra.
Mấy người Mạnh Hân Vũ cũng có mắt nhìn, cơm nước xong xuôi, các nàng nói chuyện phiếm với Trần Hạo mấy câu, ba người đều rút lui trước, không ở đây làm bóng đèn nữa.
Văn Dụ khen Kỷ An Ninh: “Quan hệ bạn bè không tệ nha.” trên bàn cơm có thể nhìn ra mấy cô gái này quan hệ không tồi.
Kỷ An Ninh khẽ cong mắt: “Đây là lần đầu tiên em ăn cơm chung với mấy cô ấy.”
Trong nội tâm cô đang cao hứng, cười vô cùng ngọt ngào, trên mặt như sinh ra ánh sáng.
Văn Dụ cảm thấy, cô so với lúc khai giảng hình như không giống nhau. Cùng với dáng vẻ trong mộng anh lại càng không giống.
Văn Dụ nhếch miệng cười cười, ánh mắt chuyển một cái, thấy Tôn Nhã Nhàn đang ở phía xa xa, cách họ mấy cái bàn.
Tôn Nhã Nhàn đang nhìn anh. Nhìn thấy anh đang chú ý tới mình, cô ta mới chậm rãi đứng dậy rời đi. Trước khi đi, còn liếc mắt với anh.
Văn Dụ bỗng nhíu mày, điện thoại bỗng vang lên.
anh nhận điện thoại: “A lô?”
Giống như bạn anh gọi tới, hẹn anh cuối tuần đi làm gì đó. Kỷ An Ninh vốn không để ý, tới tận khi cái tên “Dương Bác” đột nhiên lọt vào tai. cô liền ngẩng đầu lên.
“Cậu quen hắn ta?” Văn Dụ nói, “Tôi, chắc là được, cùng nhau ăn cơm xong. Được, vậy thứ bảy đi.”
anh cúp điện thoại, nhìn Kỷ An Ninh đang nhìn mình, hỏi: “Sao à?”
Kỷ An Ninh hỏi: “Thứ bảy làm gì vậy?”
“Chơi bóng.” Văn Dụ nói, “Đánh squash*.Đều là bạn thân của anh.”
*Bóng quần hay squash là môn thể thao dùng vợt, có hai người chơi (đơn) hoặc bốn (đôi) trong một sân kín bốn bên với một quả bóng cao su nhỏ và rỗng.
Người chơi phải luân phiên nhau thực hiện cú đánh bóng bằng vợt vào các khu vực hợp lệ trên bốn vách tường của sân thi đấu.
Kỷ An Ninh do dự một chút, nếu giờ trực tiếp hỏi về Dương Bác, Văn Dụ sẽ phản ứng dữ dội cho coi. Lần trước cô chỉ nói Dương Bác đẹp trai, hai mắt anh liền bốc hung quang.
cô cân nhắc hỏi: “Squash chơi vui không?”
Văn Dụ cảm thấy hơi bất ngờ.
Lấy tính tình lãnh đạm của Kỷ An Ninh, anh còn tưởng cô sẽ không cảm thấy hứng thú nên không hỏi cô.
“Chơi vui lắm.” Ánh mắt anh khẽ động, lộ ra bộ dạng lão sói xám đang tươi cười hỏi: “Thứ bảy rảnh không, đi cùng anh đi?”
/104
|