CHƯƠNG 20
Một ngày nọ, nữ nhân giờ đây đã có thể nói chuyện bình thường tiến đến nói với Lê Viễn, “Cảm ơn huynh, Lê đại ca.”
Nàng không biết đến quy củ ở trong thôn, chỉ cảm thấy tuổi tác của Lê Viễn gọi một tiếng đại ca là được rồi.
Đã nhiều năm cũng không có ai gọi Lê Viễn như vậy, đến cả bà nương kia của nhà hắn cũng không gọi hắn là ca ca bao giờ, hắn vui vẻ bật cười.
Tiêu Kinh đứng ở một bên nghe được, cau mày lại lộ rõ vẻ mặt không vui.
Hắn chăm sóc cho nàng lâu như vậy cũng chưa từng nghe thấy nàng gọi một tiếng Tiêu đại ca, thế mà lại gọi Lê Viễn như vậy.
Hơn nữa, đến cả hắn còn gọi là Lê thúc, bối phận đảo lộn như thế này thì phải gọi thế nào?
Nam nhân cảm thấy khó chịu trong lòng nhưng cũng không biết phải làm gì.
Sau này, bỗng có một ngày hắn chợt nhớ lại chuyện này, chờ đêm xuống liền thao nàng ác liệt hơn, mãi cho đến khi nữ nhân không chịu nổi, mềm mại gọi một tiếng ‘ca ca’ thì hắn mới chịu tha cho nàng.
/300
|