CHƯƠNG 30
Lúc Tiêu Kinh về tới nhà thì trời đã tối sầm, chỉ còn lại chút ánh sáng trong đêm mơ hồ lộ ra hình thù căn nhà.
Trên người hắn toàn là bùn đất, vừa hôi hám lại vừa bẩn thỉu, cũng không biết là đi làm cái gì, trở về vội vàng đến mức cả mặt cũng không có thời gian để mà rửa.
Từ bên ngoài rào tre, hắn đưa mắt nhìn cũng không thấy có một tia ánh sáng nào ở trong nhà, bước chân hơi dừng lại một chút, mới mở cửa gỗ ra đi vào trong sân.
Từ lúc mua nữ nhân về cho đến tận bây giờ, đây là lần đầu tiên mà Tiêu Kinh vắng nhà suốt cả một ngày, cho nên hắn cũng không biết là lúc này nữ nhân còn ở đây hay không nữa.
Bồn gỗ cùng với quần áo ở trong sân vẫn còn y nguyên như lúc sáng, trong bếp không có chút hơi ấm nào, lu nước cũng không hề vơi bớt đi, Tiêu Kinh chỉ cần nhìn thoáng qua, lập tức liền hiểu rõ được rất nhiều thứ.
Càng đi lại gần về phía phòng ở, tiếng bước chân của Tiêu Kinh càng trở nên nặng nề hơn, giống như là cố tình gây sự chú ý với nữ nhân vậy.
Trong phòng không có một tiếng động nào, nhưng mà nữ nhân vẫn còn ở đây, ngồi bên mép giường thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ giống như mấy ngày nay, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Nghe thấy tiếng bước chân của Tiêu Kinh, nàng cũng không hề quay đầu lại.
Tiêu Kinh cũng không bực tức, lấy mồi lửa ra thắp nến lên, nhìn nữ nhân rồi nói, “Ta đã trở về rồi, ăn cơm thôi.”
Nữ nhân nghe thấy tiếng mới phản ứng lại, quay đầu liếc mắt nhìn Tiêu Kinh một cái, có chút quật cường, cũng có chút ngạo khí, sau đó xuống giường đi xuống phòng bếp.
Tiêu Kinh cầm cây nến đi theo nàng, sau khi bước vào trong liền đặt nến xuống mặt bàn con trống rỗng.
Nữ nhân đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn tất cả giống như đang cố tình nói với hắn, Ta không nấu cơm, cũng không giặt quần áo, chuyện ngươi dặn dò sáng nay một việc ta cũng không làm, để xem ngươi làm gì được ta?
Nàng chờ đợi phản ứng của hắn.
Biểu hiện của Tiêu Kinh lại vô cùng điềm tĩnh, hắn rửa sạch tay rồi lấy hai cái bánh ở trong giỏ tre ra, thứ này phơi khô xong có thể bảo quản được ở trong một thời gian rất dài, trước kia lúc còn ở trong quân ngũ, Tiêu Kinh đã ăn nhiều thành quen, ăn một cái bánh tương đương với ăn một bát cơm.
Trước khi có nữ nhân ở bên cạnh, hắn cũng gần như chẳng bao giờ nấu cơm, toàn là ăn bánh bột chiên cho đỡ đói, còn tiện mang đi lên núi nữa.
Hắn rót một chén nước lạnh để ở trước mặt, ngồi xuống chỉ vào bên đối diện rồi nói với nữ nhân, “Ngồi xuống đi.”
Hắn muốn nàng ngồi nhìn hắn ăn sao?
Nữ nhân suy đoán ý đồ của Tiêu Kinh, cũng nghe lời mà ngồi xuống.
Nhưng sau khi nàng ngồi xuống, Tiêu Kinh lại mở vạt áo lấy ra một bọc giấy dầu để ở trước mặt nữ nhân nói, “Ăn đi.”
Bên trong bọc giấy dầu là năm miếng điểm tâm, có vài miếng đã bị dập nát nhưng mà vẫn có thể hơi nhìn ra được hình cánh hoa, phía giữa có màu hồng nhạt, lại còn tản ra một mùi thơm nhẹ nhàng.
Trong lúc nữ nhân vẫn còn đang đánh giá mấy miếng điểm tâm thì Tiêu Kinh đã nhanh chóng ăn xong bánh khô của hắn rồi.
Nàng nhìn mấy miếng điểm tâm mà không dám cử động, thật sự không thể đoán ra được trong đầu Tiêu Kinh lúc này đang nghĩ gì.
Nhưng mà cả ngày hôm nay nàng mới chỉ uống có một bát cháo trắng, bụng đói trống không mà bây giờ lại ngửi được mùi thơm của điểm tâm cho nên không ngừng kêu vang.
Tiêu Kinh nghe thấy liền nói, “Đây là ta mua cho nàng, mau ăn đi.”
Lúc này nữ nhân mới duỗi tay ra cầm lấy một miếng điểm tâm đưa lên miệng rồi cắn lấy một góc nhỏ.
Điểm tâm có chút cứng nhưng lại rất ngọt
Đã lâu lắm rồi nữ nhân chưa được nếm qua vị ngọt, ngày xưa mỗi khi nàng ngủ trưa dậy đều sẽ ăn đủ mọi loại điểm tâm cho đỡ thèm, mẫu thân sợ nàng ăn nhiều đồ ngọt không tốt cho răng nên mới đặc biệt dặn dò đầu bếp không được cho quá nhiều đường.
Vừa nghĩ đến mẫu thân lại vừa ăn điểm tâm, nữ nhân bất tri bất giác đã ăn hết sạch cả năm cái bánh cánh hoa, chỉ còn dư lại một ít bột trắng ở trên giấy dầụ
Không biết Tiêu Kinh đã ăn xong hai cái bánh khô từ bao giờ, chén nước để ở trước mặt cũng đã trống không, hắn hỏi, “Ăn no chưa?”
Nữ nhân nghĩ đến mấy miếng điểm tâm mới gật đầu coi như đáp lại hắn.
“Vậy là tốt rồi.”
Tiêu Kinh cũng gật đầu, sắc mặt đột nhiên trở nên âm trầm.
Ban đầu nữ nhân cũng không biết những lời này của hắn là có ý gì, cũng không biết vì sao mà hắn lại gật đầu, cho đến khi nàng bị Tiêu Kinh dùng một tay ôm kẹp ở dưới nách mang về phòng, lại bị đặt vào tư thế nằm ngang trên đùi của nam nhân.
Động tác của Tiêu Kinh lúc này càng thêm thô lỗ, nhanh tay vén làn váy lên, cởi quần lót của nàng ra, bàn tay thô to đặt lên cặp mông trắng nõn của nữ nhân.
/300
|