Tới bệnh viện rồi, Yến Phi trực tiếp cùng Giản Trọng Bình rời đi. Tôn Kính Trì ở khi Yến Phi vừa rời cửa đã gọi điện cho Giản Trọng Bình, để cậu ta cẩn thận hầu hạ ‘chị dâu’. Hà Khai Phục canh giữ ở một bên Yến Phi, bồi hắn làm kiểm tra. Bả vai, cổ tay cùng vết thương ở trên người, tất cả đều phải làm kiểm tra một lượt, có tốt có xấu.
Bả vai của Yến Phi bị rách cơ, cổ tay còn chưa tốt lên cũng lại một lần nữa bị tổn thương, bất quá chỉ cần Yến Phi có thể cố gắng bảo dưỡng, không vận động kịch liệt, không để cho cổ tay cùng bả vai chịu thêm áp lực, nhiều nhất là ba tháng, Yến Phi sẽ bình phục hoàn toàn. Kết quả của Giản Trọng Bình vừa mới có, Hà Khai Phục liền lập tức gọi điện thoại cho ba người Nhạc Thiệu, cũng lần nữa dặn dò bọn họ cố gắng chiếu cố tốt Yến Phi.
Sắp tới là cuộc thi cuối kỳ, thương tích của Yến Phi nặng nhất là nằm ở cánh tay phải, Hà Khai Phục cùng hắn thương lượng một phen, luận văn cần giao cho lớp thì Yến Phi vẫn giao, nhưng mà phải có người giúp hắn đánh luận văn. Còn lúc nào đi thi phải cầm tới bút thì liền xin hoãn. Tay phải của Yến Phi tuy rằng có thể cầm được bút, nhưng mà hiện tại tốt nhất là không nên dùng lực, huống chi cuộc thi này cũng không phải là kiểm tra một hai môn, mà là vài môn. Yến Phi lo lắng, sau đó quyết định trước hết cứ thi hai môn toán học chuyên ngành cùng với mạch điện. Hai môn học này hắn học rất cố gắng, thừa dịp hiện tại tinh thần đang hăng hái, mau chóng thi xong, bằng không chờ qua năm, hắn khẳng định không thể nào ôn lại được. Sau khi trưng cầu ý kiến của Giản Trọng Bình xong, Hà Khai Phục cũng đồng ý.
Rời khỏi bệnh viện, Hà Khai Phục chở Yến Phi trở lại trường học, laptop sách vở gì đó của Yến Phi đều để hết ở trường học. Ngày hôm qua ở trong ký túc xá phát hỏa lớn như vậy, Yến Phi cũng muốn trở về ký túc xá để cùng mọi người nói vài câu. Từ giờ cho tới lúc gặp Hứa Cốc Xuyên, hắn ban ngày đều ở trường học, buổi tối lại quay trở về biệt thự ở Đông Hồ, chờ sau khi thi xong vết thương không sai biệt lắm mới quay trở lại ký túc xá. Tay của hắn tuy rằng bất tiện, nhưng có Tiêu Dương bọn họ ở đó, cũng không gặp vấn đề gì, dù sao cũng chỉ có vài ngày nữa là có thể nghỉ. Đại học không giống trung học, thi xong là có thể về nhà, không cần nghiêm khắc dựa theo thời gian nghỉ quy định của trường học.
Hà Khai Phục đem xe chạy tới trước cửa ký túc xá của Yến Phi. Trước ký túc xá của Yến Phi có một bãi đất trống rất lớn, rất tiện để dừng xe. Hà Khai Phục giúp Yến Phi cởi xuống dây bảo hiểm, lại giúp hắn mở cửa xe, lúc này mới xuống xe. Yến phi hiện tại là người ‘nửa tàn tật’, phải đặc biệt chiếu cố.
Khóa xe, hai người đi vào trong tòa nhà, bảo vệ nhận ra Yến Phi, không ngăn cản Hà Khai Phục. Yến Phi ở trong vườn hoa đánh một trận với đám người Đỗ Phong, một lần nữa lại trở thành nhân vật nổi tiếng trong trường. Hiện giờ ai cũng biết ở trong ngành truyền thông kỹ thuật có một người đánh nhau cực kỳ liều mạng hung mãnh.
Thời điểm hai người cười cười nói nói đi lên tầng, một người cũng ở đối diện đi xuống. Yến Phi cùng Hà Khai Phục tránh qua một bên để cho đối phương vượt qua. Ngẩng đầu vừa nhìn, Yến Phi sửng sốt. Đối phương mắt nhìn Hà Khai Phục rồi lại nhìn Yến Phi, hé miệng không nói gì, rất nhanh đi xuống tầng. Yến Phi nhún nhún vai, tiếp tục đi lên.
Hà Khai Phục kỳ quái nhìn nhìn người nọ, hỏi: “Cậu quen à?”
“Trước kia cùng làm thêm.” Yến Phi có thể lý giải thái độ của người nọ, cũng không quá để ý. Hắn cùng đối phương chẳng có nửa điểm liên quan với nhau.
Hà Khai Phục cùng Yến Phi đi lên tầng, cũng không đè thấp thanh âm, nói: “Sao cứ có cảm giác đối với cậu không ưa? Từng có mâu thuẫn?”
“Có lẽ đi.” Yến Phi lười nói nhiều.
Hà Khai Phục ôm vai của hắn, hỏi: “Là người trước kia hay là hiện tại cậu đắc tội qua?” Thấy ánh mắt của người nọ khi nhìn Yến Phi, Hà Khai Phục khó chịu, chẳng qua ngoài mặt gã không biểu hiện ra ngoài mà thôi.
Yến Phi cười nói: “Tôi ‘trước kia’ vay cậu ta 50 đồng, hình như còn kéo dài không trả. Cùng nhau làm thêm ở trong căn tin. Tôi ở căn tin chỉ làm có vài ngày rồi rời đi. Không cần để ý tới cậu ta, sau này cũng sẽ không có tiếp xúc gì.”
Cái đệch, chỉ bởi vậy? Hà Khai Phục cũng không phải tên ngốc. Yến Phi trước kia vốn nghèo có tiếng, còn ở trong trường làm thêm tại căn tin, hiện tại nhanh chóng biến trở thành một người có tiền, khó tránh khỏi sẽ dẫn tới có người đố kỵ. Thấy Yến Phi chẳng thèm để ở trong lòng, Hà Khai Phục cũng không phải người lòng dạ hẹp hòi. Bất quá nếu người nọ bởi vì loại ghen tị khó hiểu này mà ở trong trường học gây phiền toái cho Yến Phi, gã sẽ quản.
Vương Hiển Nhạc đi xuống dưới tầng, thời điểm rời đi cố ý thả chậm cước bộ, nghe được phân nửa đối thoại giữa hai người, gã ta nắm chặt bàn tay. Cước bộ dừng lại, Vương Hiển Nhạc đột nhiên xoay người, rất nhanh quay ngược lại, còn cố ý bước thật khẽ. Ngửa đầu nhìn, gã vừa lúc thấy được Hà Khai Phục ôm bả vai của Yến Phi, còn ở bên tai của hắn nói chuyện, cử chỉ thập phần thân mật. Vương Hiển Nhạc trong mắt hiện lên một tia sáng tỏ, tiếp theo là vô cùng khinh thường. Khó trách Yến Phi hiện tại có tiền, căn bản không phải là lôi kéo được người giàu có, mà là đi thán mông! Thật sự là ghê tởm mà!
Nhìn Yến Phi cùng nam nhân vừa nhìn đã thấy là người thành công trong xã hội đi lên tầng ba, Vương Hiển Nhạc lúc này mới một lần nữa đi xuống dưới, trong mắt là không cam lòng cùng hiểm ác.
Tới cửa phòng ký túc xá, Hà Khai Phục trực tiếp mở cửa. Ba người đang ở trong ký túc xá ôn bài đồng thời quay đầu, vừa nhìn thấy người ở ngoài cửa là ai, ba người lập tức đứng lên, vẻ mặt kinh ngạc cùng kích động.
“Yến Phi, cậu về rồi! Không có việc gì đi?”
Yến Phi nhìn ký túc xá sạch sẽ, tâm tình vô cùng tốt, đổi giày. Ba người chào Hà Khai Phục một tiếng ‘Hắc ca’, Hà Khai Phục vô cùng tự nhiên cởi giày rồi chân trần trực tiếp đi vào. Thân là bạn tốt của Yến Phi, gã rất có tự giác.
“Hắc ca, anh đi dép của em đi.” Tiêu Dương đem dép lê của mình đưa cho Hà Khai Phục, Hà Khai Phục cũng không cự tuyệt.
Vệ Văn Bân đóng cửa, nhìn Yến Phi như vậy, Tiêu Bách Chu cười hỏi: “Không có việc gì?”
Yến Phi cũng không già mồm cãi láo, nói: “Nên phát hỏa thì cũng đã phát hỏa rồi, không có việc gì. Ngày hôm qua thực sự là ngượng ngùng a.”
“Này, cậu còn cùng bọn tôi khách khí cái gì, không có việc gì là tốt rồi.” Vệ Văn Bân rót cho Hà Khai Phục một chén nước, trong ký túc có máy uống nước. Hà Khai Phục hỏi: “Các cậu chuẩn bị thời điểm nào thì về nhà? Mua vé chưa? Tôi đi tiễn các cậu.”
Vệ Văn Bân khách khí nói: “Không cần, bọn tôi tự mình đi là được rồi.”
Tiêu Bách Chu ở một bên nói: “Cảm ơn Hắc ca, tôi cùng Văn Bân đều là đi máy bay trở về, Nhạc Lăng ngày đó đã hứa là sẽ đưa bọn tôi ra sân bay.”
Yến Phi không nghĩ tới phương diện khác, nói: “Nhạc Lăng đưa các cậu đi cũng tốt. Tay của tôi không tiện, sẽ không đi tiễn các cậu được. Tôi thu thập vài thứ rồi sẽ quay về bên Đông Hồ. Các cậu ngày mấy đi?”
“Đã đặt vé máy bay vào ngày 22. Tay của cậu sao rồi?” Tiêu Bách Chu hỏi.
Yến Phi nói: “Không có vấn đề gì lớn, chỉ là không thể dùng lực. Có vài môn tôi sẽ phải hoãn thi. Sau khi thi xong các cậu cùng tôi đi ra phố một chuyến nhé, tôi muốn mua cho người nhà vài món đồ. Tay của tôi hiện tại không thể động, khuyết thiếu nhân công khuân vác.”
“Cậu không cần khách khí a.” Vệ Văn Bân giả vờ giận.
Yến Phi cười nói: “Với các cậu thì khách khí cái gì, chúng ta đều là châu chấu cột chung một cành a.”
Tất cả mọi người nở nụ cười.
Cao hứng nhất ở đây chính là Tiêu Dương, ngày hôm qua cậu cùng với cha mẹ bên kia đã biết được Yến Phi đồng ý tha thứ cho các anh trai. Hiện tại nhìn Yến Phi khôi phục lại thoải mái trước kia, cậu thực lòng vì các anh trai mà vui mừng.
Yến Phi để cho Hà Khai Phục giúp mình thu thập laptop, sách vở cùng với vài bộ quần áo. Tiêu Dương đem SIM được đào ra từ trong đống ‘hài cốt’ của chiếc điện thoại cũ, giao lại cho Yến Phi. Điện thoại mà Tiêu Dương mua cho Yến Phi hiện tại đã hỏng, Tiêu Tiếu đã mua cho Yến Phi một chiếc điện thoại mới. Nếu muốn hỏi ai là người lãng phí nhất, tuyệt đối Yến Phi sẽ đoạt hạng nhất.
Đợi cho tới thời điểm ăn cơm trưa, Yến Phi mang theo người trong ký túc xá đi ra bên ngoài để ăn cơm. Ăn cơm xong, hắn cùng Hà Khai Phục trở lại biệt thự ở Đông Hồ. Trong thời gian này, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu chỉ nhắn tin cho Yến Phi, không gọi điện thoại tới để quấy rầy hắn.
※
Trở lại Đông Hồ, Yến Phi liền ngáp một cái rồi đi ngủ trưa. Tuy nói là đã nghĩ thông suốt, nhưng mà trước mặt Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu, hắn vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên, nhất là ánh mắt của ba người kia rất trắng trợn. Đổi lời khác để nói, Yến Phi có chút thẹn thùng, cho nên hắn liền trốn đi ngủ.
Sau khi Hà Khai Phục xác định Yến Phi sẽ không xuống dưới, gọi ba người vào trong thư phòng, đóng cửa lại.
“Hắc ca, có chuyện gì?” Tôn Kính Trì bất an, biểu tình của Hắc ca biểu lộ rõ thời điểm gã cùng Yến Phi đi ra ngoài đã có chuyện phát sinh.
Hà Khai Phục đối với ba người cười ha ha, nói: “Là chuyện tốt.”
Hà Khai Phục đúng là tên đại phản đồ, đem ‘bí mật’ mà Yến Phi nói với gã, toàn bộ kể lại cho ba người. Ba người đầu tiên là đau thương phẫn nộ, sau đó liền hoàn toàn ngốc lăng. Đợi cho tới khi bọn họ hiểu được ý tứ của Hà Khai Phục, ba người hô tô một tiếng rồi bổ nhào tới trên người của Hà Khai Phục, thiếu chút nữa khiến khí tiết tuổi già của gã khó giữ được.
“Ha ha, ha ha ha…”
Cho dù là Tiêu Tiếu mặt than, thì cũng đều cười tới điên rồi, càng đừng nói tới Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì.
Thật vất vả thoát được một mạng, sau khi Hà Khai Phục xác định bản thân đang ở trong phạm vi an toàn, lòng còn dư sợ hãi nói: “Các cậu cùng Hứa Cốc Xuyên náo loạn sao cũng được, nhưng mà phải chú ý đúng mực. Hiện tại điều mà các cậu nên làm nhất chính là bảo hộ cậu ấy, chiếu cố cậu ấy, đừng để cậu ấy phải quan tâm các cậu thêm nữa.”
Ba người gật mạnh đầu, cao hứng không nói nên lời.
“Đỗ Phong muốn giáo huấn thì cứ việc, nhưng đừng có gây ra tai nạn chết người. Các cậu hiện tại đã là người có gia đình, đừng có dính thêm vào huyết tinh nữa.”
Ba người vẫn gật đầu thật mạnh.
Nhìn bộ dạng của ba người, Hà Khai Phục một trận sợ hãi, lau lau mồ hồi lạnh ở trên trán: “Anh đi về trước. Các cậu nhớ rõ đừng có nói là do anh tiết lộ, bằng không sau này Đại Phi cái gì cũng sẽ không kể cho anh nghe nữa đâu.”
Ba người vẫn như cũ gật đầu thật mạnh.
Hà Khai Phục bị bọn họ chọc cho phì cười. Không để ba người đi ra ngoài tiễn mình, tự gã đi là được rồi.
Ba người sau khi Hà Khai Phục rời đi, ở trong phòng khách tựa như ruồi nhặng không có mục tiêu đi tới đi lui, ngồi một chỗ không yên. Bọn họ nghĩ muốn lập tức đi lên trên tầng, ôm lấy người nào đó, điên cuồng gặm cắn, nhưng mà không được, chỉ có thể dùng phương thức như vậy để tiêu hao hạnh phúc đang lan tràn khắp cơ thể. Bọn họ đã sớm tuyệt vọng. Khi mà nhìn thấy thi thể không trọn vẹn của người kia, bọn họ đã hoàn toàn tuyệt vọng. Năm năm này, bọn họ tựa như cái xác không hồn, vì báo thù mà sống. Sau đó, người kia trở lại, bọn họ vừa mừng như điên lại vừa sợ hãi. Sợ người kia biết được tâm tư của bọn họ, biết được những gì bọn họ đã làm, sẽ rời khỏi bọn họ, không cần bọn họ. Mà hiện tại, tất cả đau khổ trong quá khứ đều tan biến. Bọn họ ở trong địa ngục trong nháy mắt liền bay lên thiên đường, chênh lệch như vậy khiến cho cả ba khó có thể thừa nhận.
“Tớ tìm chuyện gì đó để làm.”
Tiêu Tiếu lau đi khóe mắt, ở sau khi đi vòng vòng hai vòng, cậu vọt vào trong phòng bếp. Cậu cần làm gì đó để phân tán bớt đi lực chú ý, bình tình trở lại.
“Tớ đi quét rác.” Nhạc Thiệu vốn định hút thuốc lại ngừng lại động tác, hiện tại hoàn toàn không thể hút được.
“Tớ đi lau bàn.” Tôn Kính Trì đi tới trong phòng vệ sinh, có khăn lau ở đó.
Trong phòng ngủ chính ở tầng hai, Yến Phi tựa vào trong sopha, trên đùi để Ipad, đang xem phim. Một con bồ câu đậu xuống ở trên lan can, khẽ kêu. Yến Phi nhìn qua, mỉm cười. Lão Hắc tên khẳng định đem những lời ngày hôm nay của hắn nói cho ba tiểu tử kia. Ba tiểu tử kia sẽ thực cao hứng đi, đối với hắn cũng càng thêm an tâm cùng yên lòng. Đời trước, hắn không làm bất kỳ người nào thất vọng, duy nhất có lỗi là đối với ba tiểu tử kia. Đời này, hắn phụ mọi người, cũng sẽ không làm tổn thương ba người kia thêm nữa. Ba người kia trên người có bao nhiêu vết sẹo tự hại, trong lòng của hắn liền có bấy nhiêu vết cắt hối hận. Ai cũng không thể làm thương tổn Thiệu Thiệu, A Trì cùng Tiểu Tiểu của hắn, cho dù là chính hắn, cũng không được phép.
※
Thời điểm Yến Phi ‘ngủ trưa’ thức dậy, ba người Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu ngoài mặt đã bình tĩnh không ít, nhìn không ra dị thường gì. Ba người nấu canh gà, tuy rằng không có thơm được như Yến Phi nấu, nhưng mà Yến Phi rất nể tình mà uống sạch ba bát, còn ăn một bát cơm lớn. Đương nhiên, đều là do ba người đút cho ăn.
Buổi tối trước khi đi ngủ, ba người lại giúp Yến Phi rửa mặt, đánh răng, rửa chân, thực sự là đem Yến Phi trở thành Hoàng đế để hầu hạ. Rửa mặt xong, Yến Phi vẫn tới trong phòng ngủ bên cạnh để ngủ, ba người cũng không có tiếp tục cầu xin hắn cùng bọn họ ngủ chung. Bất quá thời điểm ngày rạng sáng tỉnh lại, Yến Phi đi vệ sinh lại phải vượt qua thân thể của Nhạc Thiệu. Đi vệ sinh xong, hắn đi thẳng tới phòng ngủ chính để ngủ.
Sau khi ba người tỉnh dậy, không có bất ngờ khi không thấy Yến Phi đâu. Đi tới phòng ngủ chính để nhìn Yến Phi vẫn còn đang ngủ, bọn họ rửa mặt đánh răng rồi đi làm bữa sáng. Yến Phi ngủ dậy cũng không giáo huấn bọn họ, tựa như chẳng có gì xảy ra hết, thoải mái ăn sáng rồi để cho ba người giúp hắn đánh luận văn. Tới buổi tối, Yến Phi vẫn đi phòng ngủ bên cạnh để ngủ, chờ hắn ngủ rồi, ba người lại trèo lên trên giường của hắn.
Yến Phi cơ thể có chút yếu, buổi tối cho dù không dậy nổi thì thời điểm rạng sáng cũng vẫn sẽ tỉnh lại để đi vệ sinh. Không một lần nào ngoại lệ, đi vệ sinh xong, hắn liền chạy tới phòng ngủ chính để ngủ. Ba người tỉnh lại vẫn tiếp tục đánh răng rửa mặt rồi làm bữa sáng, muốn có bao nhiêu hiền lành liền có bấy nhiêu hiền lành. Nếu Hà Khai Phục mà ở đây thì nhất định sẽ phun tào: “Các người có thể hay không đừng gây sức ép như vậy!”
Yến Phi cũng nhất định sẽ đáp trả gã: “Tôi vui là được.”
Ở trong vui đùa bên truy bên chạy, ngày gặp mặt Hứa Cốc Xuyên cũng đã tới.
Bả vai của Yến Phi bị rách cơ, cổ tay còn chưa tốt lên cũng lại một lần nữa bị tổn thương, bất quá chỉ cần Yến Phi có thể cố gắng bảo dưỡng, không vận động kịch liệt, không để cho cổ tay cùng bả vai chịu thêm áp lực, nhiều nhất là ba tháng, Yến Phi sẽ bình phục hoàn toàn. Kết quả của Giản Trọng Bình vừa mới có, Hà Khai Phục liền lập tức gọi điện thoại cho ba người Nhạc Thiệu, cũng lần nữa dặn dò bọn họ cố gắng chiếu cố tốt Yến Phi.
Sắp tới là cuộc thi cuối kỳ, thương tích của Yến Phi nặng nhất là nằm ở cánh tay phải, Hà Khai Phục cùng hắn thương lượng một phen, luận văn cần giao cho lớp thì Yến Phi vẫn giao, nhưng mà phải có người giúp hắn đánh luận văn. Còn lúc nào đi thi phải cầm tới bút thì liền xin hoãn. Tay phải của Yến Phi tuy rằng có thể cầm được bút, nhưng mà hiện tại tốt nhất là không nên dùng lực, huống chi cuộc thi này cũng không phải là kiểm tra một hai môn, mà là vài môn. Yến Phi lo lắng, sau đó quyết định trước hết cứ thi hai môn toán học chuyên ngành cùng với mạch điện. Hai môn học này hắn học rất cố gắng, thừa dịp hiện tại tinh thần đang hăng hái, mau chóng thi xong, bằng không chờ qua năm, hắn khẳng định không thể nào ôn lại được. Sau khi trưng cầu ý kiến của Giản Trọng Bình xong, Hà Khai Phục cũng đồng ý.
Rời khỏi bệnh viện, Hà Khai Phục chở Yến Phi trở lại trường học, laptop sách vở gì đó của Yến Phi đều để hết ở trường học. Ngày hôm qua ở trong ký túc xá phát hỏa lớn như vậy, Yến Phi cũng muốn trở về ký túc xá để cùng mọi người nói vài câu. Từ giờ cho tới lúc gặp Hứa Cốc Xuyên, hắn ban ngày đều ở trường học, buổi tối lại quay trở về biệt thự ở Đông Hồ, chờ sau khi thi xong vết thương không sai biệt lắm mới quay trở lại ký túc xá. Tay của hắn tuy rằng bất tiện, nhưng có Tiêu Dương bọn họ ở đó, cũng không gặp vấn đề gì, dù sao cũng chỉ có vài ngày nữa là có thể nghỉ. Đại học không giống trung học, thi xong là có thể về nhà, không cần nghiêm khắc dựa theo thời gian nghỉ quy định của trường học.
Hà Khai Phục đem xe chạy tới trước cửa ký túc xá của Yến Phi. Trước ký túc xá của Yến Phi có một bãi đất trống rất lớn, rất tiện để dừng xe. Hà Khai Phục giúp Yến Phi cởi xuống dây bảo hiểm, lại giúp hắn mở cửa xe, lúc này mới xuống xe. Yến phi hiện tại là người ‘nửa tàn tật’, phải đặc biệt chiếu cố.
Khóa xe, hai người đi vào trong tòa nhà, bảo vệ nhận ra Yến Phi, không ngăn cản Hà Khai Phục. Yến Phi ở trong vườn hoa đánh một trận với đám người Đỗ Phong, một lần nữa lại trở thành nhân vật nổi tiếng trong trường. Hiện giờ ai cũng biết ở trong ngành truyền thông kỹ thuật có một người đánh nhau cực kỳ liều mạng hung mãnh.
Thời điểm hai người cười cười nói nói đi lên tầng, một người cũng ở đối diện đi xuống. Yến Phi cùng Hà Khai Phục tránh qua một bên để cho đối phương vượt qua. Ngẩng đầu vừa nhìn, Yến Phi sửng sốt. Đối phương mắt nhìn Hà Khai Phục rồi lại nhìn Yến Phi, hé miệng không nói gì, rất nhanh đi xuống tầng. Yến Phi nhún nhún vai, tiếp tục đi lên.
Hà Khai Phục kỳ quái nhìn nhìn người nọ, hỏi: “Cậu quen à?”
“Trước kia cùng làm thêm.” Yến Phi có thể lý giải thái độ của người nọ, cũng không quá để ý. Hắn cùng đối phương chẳng có nửa điểm liên quan với nhau.
Hà Khai Phục cùng Yến Phi đi lên tầng, cũng không đè thấp thanh âm, nói: “Sao cứ có cảm giác đối với cậu không ưa? Từng có mâu thuẫn?”
“Có lẽ đi.” Yến Phi lười nói nhiều.
Hà Khai Phục ôm vai của hắn, hỏi: “Là người trước kia hay là hiện tại cậu đắc tội qua?” Thấy ánh mắt của người nọ khi nhìn Yến Phi, Hà Khai Phục khó chịu, chẳng qua ngoài mặt gã không biểu hiện ra ngoài mà thôi.
Yến Phi cười nói: “Tôi ‘trước kia’ vay cậu ta 50 đồng, hình như còn kéo dài không trả. Cùng nhau làm thêm ở trong căn tin. Tôi ở căn tin chỉ làm có vài ngày rồi rời đi. Không cần để ý tới cậu ta, sau này cũng sẽ không có tiếp xúc gì.”
Cái đệch, chỉ bởi vậy? Hà Khai Phục cũng không phải tên ngốc. Yến Phi trước kia vốn nghèo có tiếng, còn ở trong trường làm thêm tại căn tin, hiện tại nhanh chóng biến trở thành một người có tiền, khó tránh khỏi sẽ dẫn tới có người đố kỵ. Thấy Yến Phi chẳng thèm để ở trong lòng, Hà Khai Phục cũng không phải người lòng dạ hẹp hòi. Bất quá nếu người nọ bởi vì loại ghen tị khó hiểu này mà ở trong trường học gây phiền toái cho Yến Phi, gã sẽ quản.
Vương Hiển Nhạc đi xuống dưới tầng, thời điểm rời đi cố ý thả chậm cước bộ, nghe được phân nửa đối thoại giữa hai người, gã ta nắm chặt bàn tay. Cước bộ dừng lại, Vương Hiển Nhạc đột nhiên xoay người, rất nhanh quay ngược lại, còn cố ý bước thật khẽ. Ngửa đầu nhìn, gã vừa lúc thấy được Hà Khai Phục ôm bả vai của Yến Phi, còn ở bên tai của hắn nói chuyện, cử chỉ thập phần thân mật. Vương Hiển Nhạc trong mắt hiện lên một tia sáng tỏ, tiếp theo là vô cùng khinh thường. Khó trách Yến Phi hiện tại có tiền, căn bản không phải là lôi kéo được người giàu có, mà là đi thán mông! Thật sự là ghê tởm mà!
Nhìn Yến Phi cùng nam nhân vừa nhìn đã thấy là người thành công trong xã hội đi lên tầng ba, Vương Hiển Nhạc lúc này mới một lần nữa đi xuống dưới, trong mắt là không cam lòng cùng hiểm ác.
Tới cửa phòng ký túc xá, Hà Khai Phục trực tiếp mở cửa. Ba người đang ở trong ký túc xá ôn bài đồng thời quay đầu, vừa nhìn thấy người ở ngoài cửa là ai, ba người lập tức đứng lên, vẻ mặt kinh ngạc cùng kích động.
“Yến Phi, cậu về rồi! Không có việc gì đi?”
Yến Phi nhìn ký túc xá sạch sẽ, tâm tình vô cùng tốt, đổi giày. Ba người chào Hà Khai Phục một tiếng ‘Hắc ca’, Hà Khai Phục vô cùng tự nhiên cởi giày rồi chân trần trực tiếp đi vào. Thân là bạn tốt của Yến Phi, gã rất có tự giác.
“Hắc ca, anh đi dép của em đi.” Tiêu Dương đem dép lê của mình đưa cho Hà Khai Phục, Hà Khai Phục cũng không cự tuyệt.
Vệ Văn Bân đóng cửa, nhìn Yến Phi như vậy, Tiêu Bách Chu cười hỏi: “Không có việc gì?”
Yến Phi cũng không già mồm cãi láo, nói: “Nên phát hỏa thì cũng đã phát hỏa rồi, không có việc gì. Ngày hôm qua thực sự là ngượng ngùng a.”
“Này, cậu còn cùng bọn tôi khách khí cái gì, không có việc gì là tốt rồi.” Vệ Văn Bân rót cho Hà Khai Phục một chén nước, trong ký túc có máy uống nước. Hà Khai Phục hỏi: “Các cậu chuẩn bị thời điểm nào thì về nhà? Mua vé chưa? Tôi đi tiễn các cậu.”
Vệ Văn Bân khách khí nói: “Không cần, bọn tôi tự mình đi là được rồi.”
Tiêu Bách Chu ở một bên nói: “Cảm ơn Hắc ca, tôi cùng Văn Bân đều là đi máy bay trở về, Nhạc Lăng ngày đó đã hứa là sẽ đưa bọn tôi ra sân bay.”
Yến Phi không nghĩ tới phương diện khác, nói: “Nhạc Lăng đưa các cậu đi cũng tốt. Tay của tôi không tiện, sẽ không đi tiễn các cậu được. Tôi thu thập vài thứ rồi sẽ quay về bên Đông Hồ. Các cậu ngày mấy đi?”
“Đã đặt vé máy bay vào ngày 22. Tay của cậu sao rồi?” Tiêu Bách Chu hỏi.
Yến Phi nói: “Không có vấn đề gì lớn, chỉ là không thể dùng lực. Có vài môn tôi sẽ phải hoãn thi. Sau khi thi xong các cậu cùng tôi đi ra phố một chuyến nhé, tôi muốn mua cho người nhà vài món đồ. Tay của tôi hiện tại không thể động, khuyết thiếu nhân công khuân vác.”
“Cậu không cần khách khí a.” Vệ Văn Bân giả vờ giận.
Yến Phi cười nói: “Với các cậu thì khách khí cái gì, chúng ta đều là châu chấu cột chung một cành a.”
Tất cả mọi người nở nụ cười.
Cao hứng nhất ở đây chính là Tiêu Dương, ngày hôm qua cậu cùng với cha mẹ bên kia đã biết được Yến Phi đồng ý tha thứ cho các anh trai. Hiện tại nhìn Yến Phi khôi phục lại thoải mái trước kia, cậu thực lòng vì các anh trai mà vui mừng.
Yến Phi để cho Hà Khai Phục giúp mình thu thập laptop, sách vở cùng với vài bộ quần áo. Tiêu Dương đem SIM được đào ra từ trong đống ‘hài cốt’ của chiếc điện thoại cũ, giao lại cho Yến Phi. Điện thoại mà Tiêu Dương mua cho Yến Phi hiện tại đã hỏng, Tiêu Tiếu đã mua cho Yến Phi một chiếc điện thoại mới. Nếu muốn hỏi ai là người lãng phí nhất, tuyệt đối Yến Phi sẽ đoạt hạng nhất.
Đợi cho tới thời điểm ăn cơm trưa, Yến Phi mang theo người trong ký túc xá đi ra bên ngoài để ăn cơm. Ăn cơm xong, hắn cùng Hà Khai Phục trở lại biệt thự ở Đông Hồ. Trong thời gian này, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu chỉ nhắn tin cho Yến Phi, không gọi điện thoại tới để quấy rầy hắn.
※
Trở lại Đông Hồ, Yến Phi liền ngáp một cái rồi đi ngủ trưa. Tuy nói là đã nghĩ thông suốt, nhưng mà trước mặt Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu, hắn vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên, nhất là ánh mắt của ba người kia rất trắng trợn. Đổi lời khác để nói, Yến Phi có chút thẹn thùng, cho nên hắn liền trốn đi ngủ.
Sau khi Hà Khai Phục xác định Yến Phi sẽ không xuống dưới, gọi ba người vào trong thư phòng, đóng cửa lại.
“Hắc ca, có chuyện gì?” Tôn Kính Trì bất an, biểu tình của Hắc ca biểu lộ rõ thời điểm gã cùng Yến Phi đi ra ngoài đã có chuyện phát sinh.
Hà Khai Phục đối với ba người cười ha ha, nói: “Là chuyện tốt.”
Hà Khai Phục đúng là tên đại phản đồ, đem ‘bí mật’ mà Yến Phi nói với gã, toàn bộ kể lại cho ba người. Ba người đầu tiên là đau thương phẫn nộ, sau đó liền hoàn toàn ngốc lăng. Đợi cho tới khi bọn họ hiểu được ý tứ của Hà Khai Phục, ba người hô tô một tiếng rồi bổ nhào tới trên người của Hà Khai Phục, thiếu chút nữa khiến khí tiết tuổi già của gã khó giữ được.
“Ha ha, ha ha ha…”
Cho dù là Tiêu Tiếu mặt than, thì cũng đều cười tới điên rồi, càng đừng nói tới Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì.
Thật vất vả thoát được một mạng, sau khi Hà Khai Phục xác định bản thân đang ở trong phạm vi an toàn, lòng còn dư sợ hãi nói: “Các cậu cùng Hứa Cốc Xuyên náo loạn sao cũng được, nhưng mà phải chú ý đúng mực. Hiện tại điều mà các cậu nên làm nhất chính là bảo hộ cậu ấy, chiếu cố cậu ấy, đừng để cậu ấy phải quan tâm các cậu thêm nữa.”
Ba người gật mạnh đầu, cao hứng không nói nên lời.
“Đỗ Phong muốn giáo huấn thì cứ việc, nhưng đừng có gây ra tai nạn chết người. Các cậu hiện tại đã là người có gia đình, đừng có dính thêm vào huyết tinh nữa.”
Ba người vẫn gật đầu thật mạnh.
Nhìn bộ dạng của ba người, Hà Khai Phục một trận sợ hãi, lau lau mồ hồi lạnh ở trên trán: “Anh đi về trước. Các cậu nhớ rõ đừng có nói là do anh tiết lộ, bằng không sau này Đại Phi cái gì cũng sẽ không kể cho anh nghe nữa đâu.”
Ba người vẫn như cũ gật đầu thật mạnh.
Hà Khai Phục bị bọn họ chọc cho phì cười. Không để ba người đi ra ngoài tiễn mình, tự gã đi là được rồi.
Ba người sau khi Hà Khai Phục rời đi, ở trong phòng khách tựa như ruồi nhặng không có mục tiêu đi tới đi lui, ngồi một chỗ không yên. Bọn họ nghĩ muốn lập tức đi lên trên tầng, ôm lấy người nào đó, điên cuồng gặm cắn, nhưng mà không được, chỉ có thể dùng phương thức như vậy để tiêu hao hạnh phúc đang lan tràn khắp cơ thể. Bọn họ đã sớm tuyệt vọng. Khi mà nhìn thấy thi thể không trọn vẹn của người kia, bọn họ đã hoàn toàn tuyệt vọng. Năm năm này, bọn họ tựa như cái xác không hồn, vì báo thù mà sống. Sau đó, người kia trở lại, bọn họ vừa mừng như điên lại vừa sợ hãi. Sợ người kia biết được tâm tư của bọn họ, biết được những gì bọn họ đã làm, sẽ rời khỏi bọn họ, không cần bọn họ. Mà hiện tại, tất cả đau khổ trong quá khứ đều tan biến. Bọn họ ở trong địa ngục trong nháy mắt liền bay lên thiên đường, chênh lệch như vậy khiến cho cả ba khó có thể thừa nhận.
“Tớ tìm chuyện gì đó để làm.”
Tiêu Tiếu lau đi khóe mắt, ở sau khi đi vòng vòng hai vòng, cậu vọt vào trong phòng bếp. Cậu cần làm gì đó để phân tán bớt đi lực chú ý, bình tình trở lại.
“Tớ đi quét rác.” Nhạc Thiệu vốn định hút thuốc lại ngừng lại động tác, hiện tại hoàn toàn không thể hút được.
“Tớ đi lau bàn.” Tôn Kính Trì đi tới trong phòng vệ sinh, có khăn lau ở đó.
Trong phòng ngủ chính ở tầng hai, Yến Phi tựa vào trong sopha, trên đùi để Ipad, đang xem phim. Một con bồ câu đậu xuống ở trên lan can, khẽ kêu. Yến Phi nhìn qua, mỉm cười. Lão Hắc tên khẳng định đem những lời ngày hôm nay của hắn nói cho ba tiểu tử kia. Ba tiểu tử kia sẽ thực cao hứng đi, đối với hắn cũng càng thêm an tâm cùng yên lòng. Đời trước, hắn không làm bất kỳ người nào thất vọng, duy nhất có lỗi là đối với ba tiểu tử kia. Đời này, hắn phụ mọi người, cũng sẽ không làm tổn thương ba người kia thêm nữa. Ba người kia trên người có bao nhiêu vết sẹo tự hại, trong lòng của hắn liền có bấy nhiêu vết cắt hối hận. Ai cũng không thể làm thương tổn Thiệu Thiệu, A Trì cùng Tiểu Tiểu của hắn, cho dù là chính hắn, cũng không được phép.
※
Thời điểm Yến Phi ‘ngủ trưa’ thức dậy, ba người Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu ngoài mặt đã bình tĩnh không ít, nhìn không ra dị thường gì. Ba người nấu canh gà, tuy rằng không có thơm được như Yến Phi nấu, nhưng mà Yến Phi rất nể tình mà uống sạch ba bát, còn ăn một bát cơm lớn. Đương nhiên, đều là do ba người đút cho ăn.
Buổi tối trước khi đi ngủ, ba người lại giúp Yến Phi rửa mặt, đánh răng, rửa chân, thực sự là đem Yến Phi trở thành Hoàng đế để hầu hạ. Rửa mặt xong, Yến Phi vẫn tới trong phòng ngủ bên cạnh để ngủ, ba người cũng không có tiếp tục cầu xin hắn cùng bọn họ ngủ chung. Bất quá thời điểm ngày rạng sáng tỉnh lại, Yến Phi đi vệ sinh lại phải vượt qua thân thể của Nhạc Thiệu. Đi vệ sinh xong, hắn đi thẳng tới phòng ngủ chính để ngủ.
Sau khi ba người tỉnh dậy, không có bất ngờ khi không thấy Yến Phi đâu. Đi tới phòng ngủ chính để nhìn Yến Phi vẫn còn đang ngủ, bọn họ rửa mặt đánh răng rồi đi làm bữa sáng. Yến Phi ngủ dậy cũng không giáo huấn bọn họ, tựa như chẳng có gì xảy ra hết, thoải mái ăn sáng rồi để cho ba người giúp hắn đánh luận văn. Tới buổi tối, Yến Phi vẫn đi phòng ngủ bên cạnh để ngủ, chờ hắn ngủ rồi, ba người lại trèo lên trên giường của hắn.
Yến Phi cơ thể có chút yếu, buổi tối cho dù không dậy nổi thì thời điểm rạng sáng cũng vẫn sẽ tỉnh lại để đi vệ sinh. Không một lần nào ngoại lệ, đi vệ sinh xong, hắn liền chạy tới phòng ngủ chính để ngủ. Ba người tỉnh lại vẫn tiếp tục đánh răng rửa mặt rồi làm bữa sáng, muốn có bao nhiêu hiền lành liền có bấy nhiêu hiền lành. Nếu Hà Khai Phục mà ở đây thì nhất định sẽ phun tào: “Các người có thể hay không đừng gây sức ép như vậy!”
Yến Phi cũng nhất định sẽ đáp trả gã: “Tôi vui là được.”
Ở trong vui đùa bên truy bên chạy, ngày gặp mặt Hứa Cốc Xuyên cũng đã tới.
/100
|