*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời điểm buổi chiều, là Hứa Cốc Xuyên chờ Yến Phi bọn họ; tới buổi tối, lại thành bốn người Yến Phi chờ Hứa Cốc Xuyên, thực sự là có chút hương vị không gặp không về. Hứa Cốc Xuyên khi mang theo Tiêu Dương tới, cả quán ăn ‘Thái Lệ’ lớn như vậy lại không có một vị khách nào cả. Hai vị quản lý của ‘Thái Lệ’ tự mình chờ ở cửa, ông chủ của ‘Thái Lệ’ giờ phút này đang ở trong phòng thuê để tiếp khách.
Tiêu Dương đi theo Hứa Cốc Xuyên mà cả người lo sợ bất an. Trời mới biết cậu đã hối hận bao nhiêu. Nếu không phải bởi vì cậu quá khẩn trương mà quên thông báo cho Tiêu Bách Chu bọn họ, cũng sẽ không dẫn tới động tĩnh lớn như vậy. Hiện tại xem ra, anh trai bọn họ cùng với Hứa Cốc Xuyên nhất định phải đánh một trận, trốn không thoát. Tiêu Dương quả thực muốn khóc. Cậu tuy không thích Hứa Cốc Xuyên, nhưng mà cậu lại càng không muốn nhìn thấy Hứa Cốc Xuyên cùng với anh trai đánh nhau a. Lấy thân phận của bọn họ, một khi ẩu đả, ai biết được có hay không sẽ dẫn tới chú ý của một vị lão đại nào đó.
Tới được phòng thuê, cửa vừa mở ra, không khí trong phòng vốn đang thoải mái trong nháy mắt liền trở nên căng thẳng, nghênh diện ập tới. Tiêu Dương co rúm lại, chạy nhanh đi vào. Tiêu Tiếu nhìn thấy em trai, lập tức hỏi: “Tiểu Dương, anh ta không đối với em làm cái gì đấy chứ?”
Dưới loại tình huống này, cậu làm sao dám nói Hứa Cốc Xuyên đã đối với mình làm ra những gì, cậu cũng không muốn nhìn thấy song phương đổ máu. Tiêu Dương không chút nghĩ ngợi liền lắc đầu: “Không, Hứa ca chính là có việc muốn hỏi em.”
Tiêu Dương ở ngoài mặt thoạt nhìn đúng là không sao cả, ngược lại trên gò má của Hứa Cốc Xuyên lại có một vết tím bầm, cũng khó trách Hứa Cốc Xuyên ở trong điện thoại lại bảo tối này vừa nhìn sẽ thấy là ai đụng tới tóc của ai.
Không dám nhìn Hứa Cốc Xuyên, Tiêu Dương chạy nhanh tới vị trí còn trống ở giữa anh trai cùng Nhạc Lăng, ngồi xuống. Ở đây không chỉ có Yến Phi, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì, Tiêu Tiếu, Nhạc Lăng, Tiêu Bách Chu, Vệ Văn Bân mà cả Hà Khai Phục cũng tới đây. Tiêu Bách Chu vô cùng tự trách, nếu không phải y gọi điện thoại cho Nhạc Lăng, sự tình cũng sẽ không đi tới bước này. Ngay tại lúc đầu, Tiêu Bách Chu còn tự mình kiểm điểm, khuyên Nhạc Thiệu bọn họ thay đổi chủ ý. Khổ nỗi ân oán song phương cũng không phải ngày một ngày hai mà tạo thành, cho dù không có chuyện của Tiêu Dương, thì sau này cũng sẽ có chuyện khác, một trận này nhất định không tránh thoát được.
Hứa Cốc Xuyên chưa tiến vào, liền đứng ở cửa. Nhạc Thiệu đứng lên, đi thẳng vào chủ đề: “Hứa Cốc Xuyên, chúng ta ra bên ngoài đi?”
“Đi a.”
Hứa Cốc Xuyên xoay người bước đi, Nhạc Thiệu ngồi khỏi chỗ đi ra ngoài, những người khác làm sao còn tâm tình ngồi tại chỗ để chờ, đều đi theo phía sau. Tiêu Bách Chu, Vệ Văn Bân cùng Tiêu Dương đi ở sau Yến Phi, ba người gấp muốn chết.
“Yến Phi, làm sao đây? Thực sự để cho bọn họ đánh nhau a?”
Yến Phi không trả lời, mà lại hỏi Tiêu Dương trước: “Cậu ấy không làm gì em đấy chứ?”
“Không không không.” Đầu của Tiêu Dương lắc như trống bỏi.
Yến Phi lại hỏi: “Vậy vì sao mặt của Hứa Cốc Xuyên lại bầm tím vậy? Buổi chiều thời điểm gặp mặt còn không có đâu. Là do em làm đi?”
Tiêu Dương nghẹn một chút, mau chóng đáp: “Em nghĩ anh ấy muốn bắt cóc em, cho nên đấm anh ấy một quyền. Anh ấy tới tìm em để hỏi chuyện về anh, ừm, em không nói tỉ mỉ, bất quá anh ấy đã xác định.”
Yến Phi gật nhẹ đầu, lại nói một câu: “Em không có việc gì là được.”
Tiêu Dương ở trong lòng thở hắt ra, lại mau chóng nói: “Anh phải nghĩ biện pháp ngăn cản bọn họ a.”
Yến Phi bất đắc dĩ thở dài: “Có thể khuyên được thì anh đây sớm đã khuyên. Quên đi, để cho bọn họ đánh. Song phương trong lòng đều đè nén lửa giận, phát tiết một chút không chừng lại là chuyện tốt.”
Trong lúc nói chuyện, một đoàn người đã đi tới chỗ nghỉ ngơi ở trước cửa thang máy. Nhạc Thiệu xắn tay áo lên, Hứa Cốc Xuyên cởi áo khoác ra ném tới trên sopha, xoay xoay khởi động hai vai, cũng chuẩn bị tốt.
Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đứng ở một bên, không có ý tứ đi lên. Bọn họ thực chán ghét Hứa Cốc Xuyên, nhưng mà sẽ không đê tiện tới mức ba đánh một. Hứa Cốc Xuyên cùng Nhạc Thiệu gương mặt không chút thay đổi trừng nhau, lập tức ngay sau đó, hai người đồng thời cử động.
“A!” Vệ Văn Bân bưng kín miệng. Có Yến Phi phần tử bạo lực ở đây, Vệ Văn Bân đối với đánh nhau đã sớm không còn xa lạ. Nhưng mà một khắc Nhạc Thiệu cùng Hứa Cốc Xuyên động thủ, cậu ta vẫn nhịn không được mà hít vào một hơi.
Hai người trong nhà đều có bối cảnh quân đội, đánh nhau đối với bọn họ mà nói chỉ tựa như ăn cơm. Ở trong quá trình trưởng thành, đánh nhau là một môn học bắt buộc. Hai người cũng không phải đám du côn đầu đường cuối ngõ, ẩu đả mà không hề có chút kỹ thuật nào hết, mà là chân chính so tài bằng quyền cước công phu. Hai người một bộ dạng đem đối phương đánh tới chết, nắm tay một khi lao trong không khí còn mang theo tiếng gió ồ ồ. Tiêu Bách Chu, Tiêu Dương cùng Vệ Văn Bân gắt gao cắn chặt miệng, cau mày, bọn họ đều cảm tháy đau.
Ông chủ ‘Thái Lệ’ có mặt tại hiện trường, thời điểm hai người bắt đầu lao vào đánh nhau thì ông ta cũng gấp tới điên rồi. Nhưng mà nhìn những người khác vẻ mặt thực bình tĩnh, ông ta cũng chỉ có thể ở một bên không dám rối loạn.
Hai người anh tới tôi đi, trong chốc lát là Nhạc Thiệu chiếm thượng phong, sau đó lập tức lại bị Hứa Cốc Xuyên áp đảo. Quyền cước lẫn nhau tiếp đón lên trên người đối phương, hai người thân thủ tương đương, ai cũng không chiếm được phần hời.
“Yến Phi, anh đừng để cho bọn họ đánh nữa, đừng đánh nữa.” Tiêu Dương là người đầu tiên nhìn không nổi nữa.
Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân tự trách muốn chết, Tiêu Bách Chu kéo Nhạc Lăng: “Mau chóng tách bọn họ ra a! Nhìn thế nào cũng là muốn đánh chết người a!”
Cùng với lời nói của Tiêu Bách Chu, Nhạc Thiệu đem Hứa Cốc Xuyên gạt ngã trên sopha, Hứa Cốc Xuyên tiếp đó liền vọt nhảy lên, cả người xoay vòng đá Nhạc Thiệu văng tới trên tường. Iếp theo, thân thể của hai người nặng nề va đập vào nhau, Hứa Cốc Xuyên cho Nhạc Thiệu một quyền ở bụng, Nhạc Thiệu cùng nhanh chóng đáp lễ đối phương bằng một đạp ở bụng.
Yến Phi nhíu mày nhìn hai người, không hé răng. Tiêu Tiếu, Tôn Kính Trì, Hà Khai Phục cùng Nhạc Lăng cực kỳ nghiêm túc theo dõi. Ở sau khi thân thể của hai người lại một lần nữa tách ra, Yến Phi đột nhiên cử động.
Thân thủ của hắn thật nhanh hướng về phía sau Nhạc Thiệu lao tới. Cùng thời gian, Nhạc Lăng cũng có hành động.
Hứa Cốc Xuyên cùng Nhạc Thiệu liếm liếm khóe miệng, không nói hai lời lại vung quyền đấm tới, ngay ở một giây đồng hồ trước khi nắm tay của hai bên va chạm, thắt lưng của Nhạc Thiệu bị người ở phía sau gắt gao ôm lấy, mà nắm tay của Hứa Cốc Xuyên là bị Nhạc Lăng đỡ lại.
“Đủ!” Yến Phi không có nhiều lời khuyên bảo, mà vọt tới trước người của Nhạc Thiệu, đem cổ áo của anh kéo xuống, tại ngay trước mặt của mọi người hôn lên miệng của Nhạc Thiệu. Nhạc Thiệu thân thể trong nháy mắt kéo căng, rồi mới xoay người nâng mông của Yến Phi, đem cả người hắn bế lên, đầu lưỡi xâm nhập vào trong khớp hàm của Yến Phi, để cho tất cả mọi người biết anh có bao nhiêu yêu người này.
Miệng của Nhạc Thiệu còn vươn một ít mùi máu tươi, Yến Phi áp chế chứng khiết phích của bản thân, để Nhạc Thiệu quấy đảo trái tim mình. Buổi chiều thời điểm bị ba người kia ‘cường hôn’, hắn còn ngại ba người không có đánh răng. Vậy mà giờ khắc này, hắn chỉ hi vọng có thể làm Thiệu Thiệu của hắn nguôi giận, chỉ hi vọng Thiệu Thiệu của hắn có thể bình tĩnh lại.
Hai người hôn tới quên tất cả, hôn tới triền miên. Hứa Cốc Xuyên thu hồi nắm tay, sờ sờ khóe miệng đồng dạng cũng bị rách, anh cùng Nhạc Thiệu trên mặt đều có máu. Tiêu Dương, Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu mặt đỏ tai hồng nhìn hai người đang đứng ở đó cuồng nhiệt hôn môi, chỉ cảm thấy mức chênh lệch quá lớn. Một khắc trước còn đánh nhau muốn chết, giờ khắc này lại hôn nhau.
Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn, Tiêu Bách Chu cùng Tiêu Dương cúi đầu ngượng ngùng. Trong mắt của Nhạc Lăng mang theo chờ mong gì đó, từ bên người Hứa Cốc Xuyên trở lại bên cạnh của Tiêu Bách Chu. Hứa Cốc Xuyên nhìn bộ dáng ngây thơ của Tiêu Dương vài lần, trong lòng nở nụ cười. Chỉ có Vệ Văn Bân là còn trợn tròn mắt nhìn chăm chú. Nguyên lai nam nhân cùng nam nhân tình cảm cũng có thể mãnh liệt tới vậy a.
Dục vọng cơ hồ xông ra khỏi nhà giam, Nhạc Thiệu mạnh mẽ thối lui, thở hổn hển, đem mặt chôn ở hõm cổ của Yến Phi. Yến Phi cũng không tốt lắm, trong mắt đều là một mảnh mong lung ngập nước.
“Phi, em yêu anh.”
Ở trước mặt bạn tốt cùng ‘tình địch’, Nhạc Thiệu chính thức bày tỏ.
Ngón tay của Yến Phi lồng vào giữa mái tóc dính đầy mồ hôi của Nhạc Thiệu, cũng không nói là yêu hay không yêu, mà chỉ hỏi: “Khá hơn chút nào không?”
Đánh một trận, lại còn đạt được một nụ hôn sâu cuồng nhiệt, Nhạc Thiệu giờ phút này tâm tình không thể nào tốt hơn. Anh buông Yến Phi ra, nở nụ cười thật sâu, đáp án không cần nói cũng biết.
Bên này Nhạc Thiệu mới buông Yến Phi ra, Tiêu Dương cùng Tôn Kính Trì đã tiến lại đây. Tôn Kính Trì chen vào ôm lấy Yến Phi, cúi đầu liền hôn lên miệng của Yến Phi. Nhạc Thiệu ở trước mặt mọi người tỏ rõ tình cảm, y đương nhiên không thể thua kém. Đầu lưỡi trực tiếp xông vào trong miệng của Yến Phi, Tôn Kính Trì vừa xâm nhập liền không có nửa điểm hàm xúc.
Ư! Hắn muốn trở về đánh răng. Yến Phi ngửa đầu ra sau không giãy dụa, cho dù chứng khiết phích đang không ngừng bốc lên. Hắn rất khó mà đồng thời tiếp nhận những người khác nhau cùng hôn môi, đồng thời ăn nước miếng của những người khác nhau.
Tôn Kính Trì hôn rất sâu, hôn vô cùng say mê, hôn tới mức Yến Phi cũng không nghe ra được tiếng rên rỉ khiến cho người ta xiêu lòng của mình. Lúc này đây cả Vệ Văn Bân cũng không thể không biết xấu hổ mà nhìn tiếp, quá chấn động rồi!
Hạ thân cứng tới phát đau, khi lùi lại, giữa môi của hai người còn vương lại một sợi chỉ bạc. Tôn Kính Trì liếm đi, thâm tình nói: “Phi, em yêu anh.”
“Ừ, nên trở lại ăn cơm.” Yến Phi còn muốn chạy, nhưng sao có thể như ý nguyện của hắn. Lập tức, thân thể vừa chuyển, lại bị tên còn lại ôm vào trong ngực.
“Em yêu anh.” Tiêu Tiếu cúi đầu ngậm lấy đôi môi ướt sũng của Yến Phi, thong thả liếm hôn, đem một bàn tay của Yến Phi đặt lên trên ngực mình, để hắn biết được trái tim của mình đập có bao nhiêu nhanh.
Anh trai, Phong, Phi, em yêu anh, chỉ có anh. Lần hôn môi này còn kích thích hơn cả buổi chiều, lần hôn môi này mang theo hương vị lưỡng tình tương duyệt, bởi vì Yến Phi không có trốn tránh, cho dù hắn rất muốn mau chóng vọt vào trong phòng vệ sinh để đánh răng. Tiêu Tiếu của hắn, Tiểu Tiểu của hắn, mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, hương vị khác với của Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì chui vào trong miệng cùng mũi của hắn. Yến Phi áp chế chứng khiết phích, đồng thời thân thể lại có phản ứng.
Hóa ra, hôn môi tư vị là như vậy, sẽ khiến cho thân thể tựa như phát lửa, lại khác với cảm giác thật sự bị lửa thiêu.
Cũng không hôn lâu quá, nơi này không phải là nơi có thể không thèm khống chế. Tiêu Tiếu buông Yến Phi ra, khuôn mặt than hoàn mỹ che đi xúc động ẩn giấu của cậu. Cầm lấy tay của Yến Phi, cậu tựa như không có việc gì, nhấc chân đem người đi về phía phòng thuê. Yến Phi thở hồng hộc theo sát cậu, không nghĩ tới bắt đùi lại mềm nhũn ra.
“Ăn cơm đi.” Nhạc Thiệu ra lệnh một tiếng, khóe miệng của tươi cười vui sướng. Tôn Kính Trì cũng mang theo vô cùng vừa lòng, một trận đánh kia tựa như chưa từng tồn tại.
“Đi thôi đi thôi, đi ăn cơm.” Hà Khai Phục vỗ vỗ ba thiếu niên ngây thơ không dám ngẩng đầu lên. Ba người Nhạc Thiệu ở trước mặt bọn họ bày tỏ, đặc biệt là ở trước mặt của ông chủ ‘Thái Lệ’, tuyên bố cho mọi người biết quyền sở hữu của mình đối với Yến Phi. Chờ qua đêm nay, người ở trong vòng luẩn quẩn sẽ biết tới tầm quan trọng của Yến Phi đối với ba vị Thái tử gia. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu yêu chung một người, chuyện này đã sớm không phải là bí mật gì, cho nên bọn họ mới có thể không chút cố kỵ làm như vậy.
Hứa Cốc Xuyên cầm lấy áo khoác, sửa sang lại quần áo trên người, cũng chưa bước đi. Tiêu Dương đi ở phía trước dừng lại cước bộ, quay đầu nhìn anh. Hứa Cốc Xuyên lúc này mới đi qua, trên mặt của Tiêu Dương hiện rõ vẻ thả lỏng.
Lại ngồi xuống, vị trí đã xảy ra chút biến hóa. Yến Phi ngồi ở giữa Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì, Tiêu Tiếu ngồi ở bên cạnh Tôn Kính Trì, rồi sau đó là Hứa Cốc Xuyên, tiếp theo là Tiêu Dương, ông chủ nhà hàng ‘Thái Lệ’. Bên cạnh Nhạc Thiệu là Hà Khai Phục, rồi tới Nhạc Lăng, Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân.
Mọi người sau khi ngồi xuống, cũng không có ai nhắc tới chuyện Hứa Cốc Xuyên đem Tiêu Dương kéo đi. Nhạc Thiệu dùng khăn lông hơi ướt lau đi tóc, để cho mọi người gọi đồ ăn. Ông chủ nhà hàng ‘Thái Lệ’ tự mình rót rượu mời mọi người. Yến Phi một hơi uống hết ba chén trà mới xua đi được hương vị trong miệng, sau đó mở miệng: “Tục ngữ nói ‘không đánh nhau không thành bạn’, các người đều quen biết, đánh một trận này xong, ân oán trước kia đều xóa bỏ. Tới, tôi kính trước một chén.”
Yến Phi không có bối cảnh, nhưng mà phía sau lưng hắn lại có ba nam nhân có bối cảnh. Huống chỉ trong cơ thể của hắn còn có linh hồn của Chung Phong, không ai cảm thấy hắn không có tư cách nói lời dạo đầu.
Hứa Cốc Xuyên cầm lấy chén rượu, những người khác cũng cầm lấy chén rượu. Yến Phi ngửa đầu uống sạch. Chén rượu này uống xuống, không khí trên bàn ăn rõ ràng đã thay đổi.
Hứa Cốc Xuyên tự mình rót đầy chén, hướng bốn người Yến Phi nâng chén, sau đó uống cạn. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu cũng không cam lòng yếu thế, hướng Hứa Cốc Xuyên nâng chén rồi uống cạn. Hôm nay uống rượu là rượu đế. Còn chưa bắt đầu ăn, vài người đã uống hết rượu.
Yến Phi uống xong chén đầu tiên, hắn bây giờ còn đang điều dưỡng thân thể, không thể uống nhiều rượu.
Đồ ăn lục tục được bưng lên, nhóm đàn ông uống rượu vào liền mở ra máy hát. Ông chủ ‘Thái Lệ’ lập tức đi ra ngoài, ông ta tuy rằng cũng muốn ở trước mặt các vị Thái tử gia tiếp cận một chút, nhưng mà vẫn rất thức thời rời đi. Ông ta vừa mới đi, Nhạc Thiệu liền lên giọng: “Hứa Cốc Xuyên, anh trai của của chúng tôi, Yến Phi cũng là của chúng tôi, anh hiện tại nói thật lòng cho tôi biết, anh đối với anh trai rốt cuộc có ý tứ gì!”
Hứa Cốc Xuyên rất bình tĩnh nói: “Tôi mà đối với cậu ấy có ý tứ, còn để cho các người cướp đi tro cốt sao? Hứa Cốc Xuyên tôi đây không có ham mê cùng người khác chia sẻ người yêu. Người của tôi, thì cũng chỉ là của một mình tôi. Chung Phong là bạn thân của tôi, vĩnh viễn là như vậy. Tôi thấy các cậu không vừa mắt, chính là phiền chán các cậu cả ngày tìm cách cuốn lấy cậu ấy, nhưng lại không níu kéo được cậu ấy. Cậu ấy chết, các cậu còn dám đi tìm kẻ ghê tởm để làm thế thân.”
“Chuyện Đỗ Phong, là chúng ta khốn nạn.” Nhạc Thiệu uống hết một chén rượu, buồn bực nói: “Anh là cái tên nam nữ đều ăn, lại còn luôn trưng ra bộ dáng u ám, giống như bọn tôi thiếu tiền của anh vậy. Tôi ghét nhất chính là khi anh lén lút cùng anh trai của tôi gặp nhau. Cái đệch! Các anh có bí mật gì mà không thể để cho bọn tôi biết chứ?”
“Nhạc Thiệu?” Yến Phi lạnh lùng phun ra một câu, Nhạc Thiệu một phen ôm lấy bờ vai của hắn, toàn mùi rượu bừa bãi ở trên miệng của hắn gặm cắn một hồi. Sau khi anh rời đi, Yến Phi mạnh mẽ chà sát môi.
“Nếu không phải các cậu không cho Chung Phong và tôi gặp nhau, cậu ấy đâu tới nỗi phải đi lừa các cậu chứ? Các cậu trước phải tự mình tìm nguyên nhân.” Hứa Cốc Xuyên trầm mặt, “Hứa Cốc Xuyên tôi đây gặp bạn chẳng lẽ còn phải nhìn sắc mặt các cậu à? Chung Phong là bạn thân của tôi, các cậu dựa vào cái gì không cho cậu ấy cùng tôi gặp mặt? Các cậu mỗi ngày đều nói yêu cậu ấy, cái đệch, các người nếu sớm nói cho cậu ấy biết là các người yêu cậu ấy, cậu ấy có lẽ sẽ không chết. Người đã chết, còn nói yêu cái rắm ấy!”
“Mấy người thực sự coi tôi đã chết đấy hả!” Yến Phi nhịn không nổi.
Tôn Kính Trì mở miệng: “Chuyện đã qua không nói lại nữa. Hứa Cốc Xuyên, tối nay không say không về.”
“Tôi tuyệt đối phụng bồi.” Nói tới tửu lượng, Hứa Cốc Xuyên thực sự không sợ.
Hà Khai Phục đem năm bình rượu Mao Đài mở ra, đặt ở trên bàn, cùng Nhạc Lăng rót rượu. Nhạc Lăng phải lái xe, không thể uống. Hà Khai Phục lại gọi điện cho Hà Nhuận Giang, để y tới đây đón mình, còn mình thì đêm nay liều mình bồi quân tử. Yến Phi thay đổi vị trí, ngồi cạnh Tiêu Dương cũng không uống rượu, hắn ngày mai còn phải đi thi.
“Tiểu Dương, chiếu cố tốt Phi.” Tiêu Tiếu bớt chút thời gian dặn dò một câu.
Tiêu Dương lập tức đem tôm to bỏ vào trong bát của Yến Phi, kết quả là bị Yến Phi ghét bỏ.
“Đi rửa tay chưa?”
“Rửa rồi!” Tiêu Dương giận.
“Tự anh làm.” Yến Phi đem con tôm trả lại, hắn vẫn tin tưởng vào tay mình hơn.
Hứa Cốc Xuyên nhìn thấy liền phun tào: “Cũng chỉ có các cậu chịu nổi cái chứng khiết phích kia của cậu ta, cậu ta hẳn là phải đi gặp bác sĩ tâm lý.”
Hà Khai Phục cùng Hứa Cốc Xuyên tuyệt đối là đứng trên cùng một mặt trận: “Cậu ta tuyệt đối phải đi gặp bác sĩ tâm lý.”
Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu trăm miệng một lời: “Chúng tôi thích.”
Ba người này quả thực cần phải uống thuốc.
Hứa Cốc Xuyên cùng Hà Khai Phục hai bên đụng chén, đối với chuyện Yến Phi khiết phích mà nói, hai người tuyệt đối là có chung tiếng nói. Tiêu Dương trong mắt là vui sướng, cậu thực cao hứng khi nhìn thấy Hứa Cốc Xuyên cùng mấy người anh trai bỏ qua những hiềm khích trước đây. Một người rót rượu cho cậu, Tiêu Dương ngẩng lên, đối phương cũng không nói gì cả, chỉ dùng cặp mặt lộ ra vẻ âm trầm để nhìn cậu, sau đó mới chạm chén với cậu.
“Ngày mai em có cuộc thi.” Tiêu Dương vẫn là cầm lấy chén rượu.
“Một chén mà thôi.”
Lại chạm chén của Tiêu Dương thêm một lần nữa, Hứa Cốc Xuyên một hơi uống cạn.
Tiêu Dương cũng uống cạn, rồi mới nở nụ cười. Nhìn thấy nụ cười của cậu, Hứa Cốc Xuyên khóe miệng hơi cong lên. Nhạc Lăng lo lắng có nên uống hai chén hay không, uống hai chén hẳn là không có phản ứng gì đi. Hôm nay không khí khó có được, con sâu rượu trong bụng hắn không khỏi rục rịch.
“Dạ dày của anh không tốt, đừng có uống, sau đó còn phải lái xe nữa.”
Ngay tại khi Nhạc Lăng tự rót rượu cho mình, người bên cạnh khe khẽ nói. Bàn tay đang rót rượu của Nhạc Lăng lập tức thu lại, đem rượu rót vào trong chén của Hà Khai Phục.
Hứa Cốc Xuyên hướng hai người nhìn thoáng qua, ánh mắt híp híp. Hai người kia, có gian tình. Yến Phi vùi đầu buồn chán ăn, Vệ Văn Bân cùng Tiêu Dương không hề phát hiện ra có gì dị thường, bọn họ đói bụng.
~ ~ ~ ~ ~
* trống bỏi:
Thời điểm buổi chiều, là Hứa Cốc Xuyên chờ Yến Phi bọn họ; tới buổi tối, lại thành bốn người Yến Phi chờ Hứa Cốc Xuyên, thực sự là có chút hương vị không gặp không về. Hứa Cốc Xuyên khi mang theo Tiêu Dương tới, cả quán ăn ‘Thái Lệ’ lớn như vậy lại không có một vị khách nào cả. Hai vị quản lý của ‘Thái Lệ’ tự mình chờ ở cửa, ông chủ của ‘Thái Lệ’ giờ phút này đang ở trong phòng thuê để tiếp khách.
Tiêu Dương đi theo Hứa Cốc Xuyên mà cả người lo sợ bất an. Trời mới biết cậu đã hối hận bao nhiêu. Nếu không phải bởi vì cậu quá khẩn trương mà quên thông báo cho Tiêu Bách Chu bọn họ, cũng sẽ không dẫn tới động tĩnh lớn như vậy. Hiện tại xem ra, anh trai bọn họ cùng với Hứa Cốc Xuyên nhất định phải đánh một trận, trốn không thoát. Tiêu Dương quả thực muốn khóc. Cậu tuy không thích Hứa Cốc Xuyên, nhưng mà cậu lại càng không muốn nhìn thấy Hứa Cốc Xuyên cùng với anh trai đánh nhau a. Lấy thân phận của bọn họ, một khi ẩu đả, ai biết được có hay không sẽ dẫn tới chú ý của một vị lão đại nào đó.
Tới được phòng thuê, cửa vừa mở ra, không khí trong phòng vốn đang thoải mái trong nháy mắt liền trở nên căng thẳng, nghênh diện ập tới. Tiêu Dương co rúm lại, chạy nhanh đi vào. Tiêu Tiếu nhìn thấy em trai, lập tức hỏi: “Tiểu Dương, anh ta không đối với em làm cái gì đấy chứ?”
Dưới loại tình huống này, cậu làm sao dám nói Hứa Cốc Xuyên đã đối với mình làm ra những gì, cậu cũng không muốn nhìn thấy song phương đổ máu. Tiêu Dương không chút nghĩ ngợi liền lắc đầu: “Không, Hứa ca chính là có việc muốn hỏi em.”
Tiêu Dương ở ngoài mặt thoạt nhìn đúng là không sao cả, ngược lại trên gò má của Hứa Cốc Xuyên lại có một vết tím bầm, cũng khó trách Hứa Cốc Xuyên ở trong điện thoại lại bảo tối này vừa nhìn sẽ thấy là ai đụng tới tóc của ai.
Không dám nhìn Hứa Cốc Xuyên, Tiêu Dương chạy nhanh tới vị trí còn trống ở giữa anh trai cùng Nhạc Lăng, ngồi xuống. Ở đây không chỉ có Yến Phi, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì, Tiêu Tiếu, Nhạc Lăng, Tiêu Bách Chu, Vệ Văn Bân mà cả Hà Khai Phục cũng tới đây. Tiêu Bách Chu vô cùng tự trách, nếu không phải y gọi điện thoại cho Nhạc Lăng, sự tình cũng sẽ không đi tới bước này. Ngay tại lúc đầu, Tiêu Bách Chu còn tự mình kiểm điểm, khuyên Nhạc Thiệu bọn họ thay đổi chủ ý. Khổ nỗi ân oán song phương cũng không phải ngày một ngày hai mà tạo thành, cho dù không có chuyện của Tiêu Dương, thì sau này cũng sẽ có chuyện khác, một trận này nhất định không tránh thoát được.
Hứa Cốc Xuyên chưa tiến vào, liền đứng ở cửa. Nhạc Thiệu đứng lên, đi thẳng vào chủ đề: “Hứa Cốc Xuyên, chúng ta ra bên ngoài đi?”
“Đi a.”
Hứa Cốc Xuyên xoay người bước đi, Nhạc Thiệu ngồi khỏi chỗ đi ra ngoài, những người khác làm sao còn tâm tình ngồi tại chỗ để chờ, đều đi theo phía sau. Tiêu Bách Chu, Vệ Văn Bân cùng Tiêu Dương đi ở sau Yến Phi, ba người gấp muốn chết.
“Yến Phi, làm sao đây? Thực sự để cho bọn họ đánh nhau a?”
Yến Phi không trả lời, mà lại hỏi Tiêu Dương trước: “Cậu ấy không làm gì em đấy chứ?”
“Không không không.” Đầu của Tiêu Dương lắc như trống bỏi.
Yến Phi lại hỏi: “Vậy vì sao mặt của Hứa Cốc Xuyên lại bầm tím vậy? Buổi chiều thời điểm gặp mặt còn không có đâu. Là do em làm đi?”
Tiêu Dương nghẹn một chút, mau chóng đáp: “Em nghĩ anh ấy muốn bắt cóc em, cho nên đấm anh ấy một quyền. Anh ấy tới tìm em để hỏi chuyện về anh, ừm, em không nói tỉ mỉ, bất quá anh ấy đã xác định.”
Yến Phi gật nhẹ đầu, lại nói một câu: “Em không có việc gì là được.”
Tiêu Dương ở trong lòng thở hắt ra, lại mau chóng nói: “Anh phải nghĩ biện pháp ngăn cản bọn họ a.”
Yến Phi bất đắc dĩ thở dài: “Có thể khuyên được thì anh đây sớm đã khuyên. Quên đi, để cho bọn họ đánh. Song phương trong lòng đều đè nén lửa giận, phát tiết một chút không chừng lại là chuyện tốt.”
Trong lúc nói chuyện, một đoàn người đã đi tới chỗ nghỉ ngơi ở trước cửa thang máy. Nhạc Thiệu xắn tay áo lên, Hứa Cốc Xuyên cởi áo khoác ra ném tới trên sopha, xoay xoay khởi động hai vai, cũng chuẩn bị tốt.
Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đứng ở một bên, không có ý tứ đi lên. Bọn họ thực chán ghét Hứa Cốc Xuyên, nhưng mà sẽ không đê tiện tới mức ba đánh một. Hứa Cốc Xuyên cùng Nhạc Thiệu gương mặt không chút thay đổi trừng nhau, lập tức ngay sau đó, hai người đồng thời cử động.
“A!” Vệ Văn Bân bưng kín miệng. Có Yến Phi phần tử bạo lực ở đây, Vệ Văn Bân đối với đánh nhau đã sớm không còn xa lạ. Nhưng mà một khắc Nhạc Thiệu cùng Hứa Cốc Xuyên động thủ, cậu ta vẫn nhịn không được mà hít vào một hơi.
Hai người trong nhà đều có bối cảnh quân đội, đánh nhau đối với bọn họ mà nói chỉ tựa như ăn cơm. Ở trong quá trình trưởng thành, đánh nhau là một môn học bắt buộc. Hai người cũng không phải đám du côn đầu đường cuối ngõ, ẩu đả mà không hề có chút kỹ thuật nào hết, mà là chân chính so tài bằng quyền cước công phu. Hai người một bộ dạng đem đối phương đánh tới chết, nắm tay một khi lao trong không khí còn mang theo tiếng gió ồ ồ. Tiêu Bách Chu, Tiêu Dương cùng Vệ Văn Bân gắt gao cắn chặt miệng, cau mày, bọn họ đều cảm tháy đau.
Ông chủ ‘Thái Lệ’ có mặt tại hiện trường, thời điểm hai người bắt đầu lao vào đánh nhau thì ông ta cũng gấp tới điên rồi. Nhưng mà nhìn những người khác vẻ mặt thực bình tĩnh, ông ta cũng chỉ có thể ở một bên không dám rối loạn.
Hai người anh tới tôi đi, trong chốc lát là Nhạc Thiệu chiếm thượng phong, sau đó lập tức lại bị Hứa Cốc Xuyên áp đảo. Quyền cước lẫn nhau tiếp đón lên trên người đối phương, hai người thân thủ tương đương, ai cũng không chiếm được phần hời.
“Yến Phi, anh đừng để cho bọn họ đánh nữa, đừng đánh nữa.” Tiêu Dương là người đầu tiên nhìn không nổi nữa.
Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân tự trách muốn chết, Tiêu Bách Chu kéo Nhạc Lăng: “Mau chóng tách bọn họ ra a! Nhìn thế nào cũng là muốn đánh chết người a!”
Cùng với lời nói của Tiêu Bách Chu, Nhạc Thiệu đem Hứa Cốc Xuyên gạt ngã trên sopha, Hứa Cốc Xuyên tiếp đó liền vọt nhảy lên, cả người xoay vòng đá Nhạc Thiệu văng tới trên tường. Iếp theo, thân thể của hai người nặng nề va đập vào nhau, Hứa Cốc Xuyên cho Nhạc Thiệu một quyền ở bụng, Nhạc Thiệu cùng nhanh chóng đáp lễ đối phương bằng một đạp ở bụng.
Yến Phi nhíu mày nhìn hai người, không hé răng. Tiêu Tiếu, Tôn Kính Trì, Hà Khai Phục cùng Nhạc Lăng cực kỳ nghiêm túc theo dõi. Ở sau khi thân thể của hai người lại một lần nữa tách ra, Yến Phi đột nhiên cử động.
Thân thủ của hắn thật nhanh hướng về phía sau Nhạc Thiệu lao tới. Cùng thời gian, Nhạc Lăng cũng có hành động.
Hứa Cốc Xuyên cùng Nhạc Thiệu liếm liếm khóe miệng, không nói hai lời lại vung quyền đấm tới, ngay ở một giây đồng hồ trước khi nắm tay của hai bên va chạm, thắt lưng của Nhạc Thiệu bị người ở phía sau gắt gao ôm lấy, mà nắm tay của Hứa Cốc Xuyên là bị Nhạc Lăng đỡ lại.
“Đủ!” Yến Phi không có nhiều lời khuyên bảo, mà vọt tới trước người của Nhạc Thiệu, đem cổ áo của anh kéo xuống, tại ngay trước mặt của mọi người hôn lên miệng của Nhạc Thiệu. Nhạc Thiệu thân thể trong nháy mắt kéo căng, rồi mới xoay người nâng mông của Yến Phi, đem cả người hắn bế lên, đầu lưỡi xâm nhập vào trong khớp hàm của Yến Phi, để cho tất cả mọi người biết anh có bao nhiêu yêu người này.
Miệng của Nhạc Thiệu còn vươn một ít mùi máu tươi, Yến Phi áp chế chứng khiết phích của bản thân, để Nhạc Thiệu quấy đảo trái tim mình. Buổi chiều thời điểm bị ba người kia ‘cường hôn’, hắn còn ngại ba người không có đánh răng. Vậy mà giờ khắc này, hắn chỉ hi vọng có thể làm Thiệu Thiệu của hắn nguôi giận, chỉ hi vọng Thiệu Thiệu của hắn có thể bình tĩnh lại.
Hai người hôn tới quên tất cả, hôn tới triền miên. Hứa Cốc Xuyên thu hồi nắm tay, sờ sờ khóe miệng đồng dạng cũng bị rách, anh cùng Nhạc Thiệu trên mặt đều có máu. Tiêu Dương, Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu mặt đỏ tai hồng nhìn hai người đang đứng ở đó cuồng nhiệt hôn môi, chỉ cảm thấy mức chênh lệch quá lớn. Một khắc trước còn đánh nhau muốn chết, giờ khắc này lại hôn nhau.
Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn, Tiêu Bách Chu cùng Tiêu Dương cúi đầu ngượng ngùng. Trong mắt của Nhạc Lăng mang theo chờ mong gì đó, từ bên người Hứa Cốc Xuyên trở lại bên cạnh của Tiêu Bách Chu. Hứa Cốc Xuyên nhìn bộ dáng ngây thơ của Tiêu Dương vài lần, trong lòng nở nụ cười. Chỉ có Vệ Văn Bân là còn trợn tròn mắt nhìn chăm chú. Nguyên lai nam nhân cùng nam nhân tình cảm cũng có thể mãnh liệt tới vậy a.
Dục vọng cơ hồ xông ra khỏi nhà giam, Nhạc Thiệu mạnh mẽ thối lui, thở hổn hển, đem mặt chôn ở hõm cổ của Yến Phi. Yến Phi cũng không tốt lắm, trong mắt đều là một mảnh mong lung ngập nước.
“Phi, em yêu anh.”
Ở trước mặt bạn tốt cùng ‘tình địch’, Nhạc Thiệu chính thức bày tỏ.
Ngón tay của Yến Phi lồng vào giữa mái tóc dính đầy mồ hôi của Nhạc Thiệu, cũng không nói là yêu hay không yêu, mà chỉ hỏi: “Khá hơn chút nào không?”
Đánh một trận, lại còn đạt được một nụ hôn sâu cuồng nhiệt, Nhạc Thiệu giờ phút này tâm tình không thể nào tốt hơn. Anh buông Yến Phi ra, nở nụ cười thật sâu, đáp án không cần nói cũng biết.
Bên này Nhạc Thiệu mới buông Yến Phi ra, Tiêu Dương cùng Tôn Kính Trì đã tiến lại đây. Tôn Kính Trì chen vào ôm lấy Yến Phi, cúi đầu liền hôn lên miệng của Yến Phi. Nhạc Thiệu ở trước mặt mọi người tỏ rõ tình cảm, y đương nhiên không thể thua kém. Đầu lưỡi trực tiếp xông vào trong miệng của Yến Phi, Tôn Kính Trì vừa xâm nhập liền không có nửa điểm hàm xúc.
Ư! Hắn muốn trở về đánh răng. Yến Phi ngửa đầu ra sau không giãy dụa, cho dù chứng khiết phích đang không ngừng bốc lên. Hắn rất khó mà đồng thời tiếp nhận những người khác nhau cùng hôn môi, đồng thời ăn nước miếng của những người khác nhau.
Tôn Kính Trì hôn rất sâu, hôn vô cùng say mê, hôn tới mức Yến Phi cũng không nghe ra được tiếng rên rỉ khiến cho người ta xiêu lòng của mình. Lúc này đây cả Vệ Văn Bân cũng không thể không biết xấu hổ mà nhìn tiếp, quá chấn động rồi!
Hạ thân cứng tới phát đau, khi lùi lại, giữa môi của hai người còn vương lại một sợi chỉ bạc. Tôn Kính Trì liếm đi, thâm tình nói: “Phi, em yêu anh.”
“Ừ, nên trở lại ăn cơm.” Yến Phi còn muốn chạy, nhưng sao có thể như ý nguyện của hắn. Lập tức, thân thể vừa chuyển, lại bị tên còn lại ôm vào trong ngực.
“Em yêu anh.” Tiêu Tiếu cúi đầu ngậm lấy đôi môi ướt sũng của Yến Phi, thong thả liếm hôn, đem một bàn tay của Yến Phi đặt lên trên ngực mình, để hắn biết được trái tim của mình đập có bao nhiêu nhanh.
Anh trai, Phong, Phi, em yêu anh, chỉ có anh. Lần hôn môi này còn kích thích hơn cả buổi chiều, lần hôn môi này mang theo hương vị lưỡng tình tương duyệt, bởi vì Yến Phi không có trốn tránh, cho dù hắn rất muốn mau chóng vọt vào trong phòng vệ sinh để đánh răng. Tiêu Tiếu của hắn, Tiểu Tiểu của hắn, mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, hương vị khác với của Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì chui vào trong miệng cùng mũi của hắn. Yến Phi áp chế chứng khiết phích, đồng thời thân thể lại có phản ứng.
Hóa ra, hôn môi tư vị là như vậy, sẽ khiến cho thân thể tựa như phát lửa, lại khác với cảm giác thật sự bị lửa thiêu.
Cũng không hôn lâu quá, nơi này không phải là nơi có thể không thèm khống chế. Tiêu Tiếu buông Yến Phi ra, khuôn mặt than hoàn mỹ che đi xúc động ẩn giấu của cậu. Cầm lấy tay của Yến Phi, cậu tựa như không có việc gì, nhấc chân đem người đi về phía phòng thuê. Yến Phi thở hồng hộc theo sát cậu, không nghĩ tới bắt đùi lại mềm nhũn ra.
“Ăn cơm đi.” Nhạc Thiệu ra lệnh một tiếng, khóe miệng của tươi cười vui sướng. Tôn Kính Trì cũng mang theo vô cùng vừa lòng, một trận đánh kia tựa như chưa từng tồn tại.
“Đi thôi đi thôi, đi ăn cơm.” Hà Khai Phục vỗ vỗ ba thiếu niên ngây thơ không dám ngẩng đầu lên. Ba người Nhạc Thiệu ở trước mặt bọn họ bày tỏ, đặc biệt là ở trước mặt của ông chủ ‘Thái Lệ’, tuyên bố cho mọi người biết quyền sở hữu của mình đối với Yến Phi. Chờ qua đêm nay, người ở trong vòng luẩn quẩn sẽ biết tới tầm quan trọng của Yến Phi đối với ba vị Thái tử gia. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu yêu chung một người, chuyện này đã sớm không phải là bí mật gì, cho nên bọn họ mới có thể không chút cố kỵ làm như vậy.
Hứa Cốc Xuyên cầm lấy áo khoác, sửa sang lại quần áo trên người, cũng chưa bước đi. Tiêu Dương đi ở phía trước dừng lại cước bộ, quay đầu nhìn anh. Hứa Cốc Xuyên lúc này mới đi qua, trên mặt của Tiêu Dương hiện rõ vẻ thả lỏng.
Lại ngồi xuống, vị trí đã xảy ra chút biến hóa. Yến Phi ngồi ở giữa Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì, Tiêu Tiếu ngồi ở bên cạnh Tôn Kính Trì, rồi sau đó là Hứa Cốc Xuyên, tiếp theo là Tiêu Dương, ông chủ nhà hàng ‘Thái Lệ’. Bên cạnh Nhạc Thiệu là Hà Khai Phục, rồi tới Nhạc Lăng, Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân.
Mọi người sau khi ngồi xuống, cũng không có ai nhắc tới chuyện Hứa Cốc Xuyên đem Tiêu Dương kéo đi. Nhạc Thiệu dùng khăn lông hơi ướt lau đi tóc, để cho mọi người gọi đồ ăn. Ông chủ nhà hàng ‘Thái Lệ’ tự mình rót rượu mời mọi người. Yến Phi một hơi uống hết ba chén trà mới xua đi được hương vị trong miệng, sau đó mở miệng: “Tục ngữ nói ‘không đánh nhau không thành bạn’, các người đều quen biết, đánh một trận này xong, ân oán trước kia đều xóa bỏ. Tới, tôi kính trước một chén.”
Yến Phi không có bối cảnh, nhưng mà phía sau lưng hắn lại có ba nam nhân có bối cảnh. Huống chỉ trong cơ thể của hắn còn có linh hồn của Chung Phong, không ai cảm thấy hắn không có tư cách nói lời dạo đầu.
Hứa Cốc Xuyên cầm lấy chén rượu, những người khác cũng cầm lấy chén rượu. Yến Phi ngửa đầu uống sạch. Chén rượu này uống xuống, không khí trên bàn ăn rõ ràng đã thay đổi.
Hứa Cốc Xuyên tự mình rót đầy chén, hướng bốn người Yến Phi nâng chén, sau đó uống cạn. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu cũng không cam lòng yếu thế, hướng Hứa Cốc Xuyên nâng chén rồi uống cạn. Hôm nay uống rượu là rượu đế. Còn chưa bắt đầu ăn, vài người đã uống hết rượu.
Yến Phi uống xong chén đầu tiên, hắn bây giờ còn đang điều dưỡng thân thể, không thể uống nhiều rượu.
Đồ ăn lục tục được bưng lên, nhóm đàn ông uống rượu vào liền mở ra máy hát. Ông chủ ‘Thái Lệ’ lập tức đi ra ngoài, ông ta tuy rằng cũng muốn ở trước mặt các vị Thái tử gia tiếp cận một chút, nhưng mà vẫn rất thức thời rời đi. Ông ta vừa mới đi, Nhạc Thiệu liền lên giọng: “Hứa Cốc Xuyên, anh trai của của chúng tôi, Yến Phi cũng là của chúng tôi, anh hiện tại nói thật lòng cho tôi biết, anh đối với anh trai rốt cuộc có ý tứ gì!”
Hứa Cốc Xuyên rất bình tĩnh nói: “Tôi mà đối với cậu ấy có ý tứ, còn để cho các người cướp đi tro cốt sao? Hứa Cốc Xuyên tôi đây không có ham mê cùng người khác chia sẻ người yêu. Người của tôi, thì cũng chỉ là của một mình tôi. Chung Phong là bạn thân của tôi, vĩnh viễn là như vậy. Tôi thấy các cậu không vừa mắt, chính là phiền chán các cậu cả ngày tìm cách cuốn lấy cậu ấy, nhưng lại không níu kéo được cậu ấy. Cậu ấy chết, các cậu còn dám đi tìm kẻ ghê tởm để làm thế thân.”
“Chuyện Đỗ Phong, là chúng ta khốn nạn.” Nhạc Thiệu uống hết một chén rượu, buồn bực nói: “Anh là cái tên nam nữ đều ăn, lại còn luôn trưng ra bộ dáng u ám, giống như bọn tôi thiếu tiền của anh vậy. Tôi ghét nhất chính là khi anh lén lút cùng anh trai của tôi gặp nhau. Cái đệch! Các anh có bí mật gì mà không thể để cho bọn tôi biết chứ?”
“Nhạc Thiệu?” Yến Phi lạnh lùng phun ra một câu, Nhạc Thiệu một phen ôm lấy bờ vai của hắn, toàn mùi rượu bừa bãi ở trên miệng của hắn gặm cắn một hồi. Sau khi anh rời đi, Yến Phi mạnh mẽ chà sát môi.
“Nếu không phải các cậu không cho Chung Phong và tôi gặp nhau, cậu ấy đâu tới nỗi phải đi lừa các cậu chứ? Các cậu trước phải tự mình tìm nguyên nhân.” Hứa Cốc Xuyên trầm mặt, “Hứa Cốc Xuyên tôi đây gặp bạn chẳng lẽ còn phải nhìn sắc mặt các cậu à? Chung Phong là bạn thân của tôi, các cậu dựa vào cái gì không cho cậu ấy cùng tôi gặp mặt? Các cậu mỗi ngày đều nói yêu cậu ấy, cái đệch, các người nếu sớm nói cho cậu ấy biết là các người yêu cậu ấy, cậu ấy có lẽ sẽ không chết. Người đã chết, còn nói yêu cái rắm ấy!”
“Mấy người thực sự coi tôi đã chết đấy hả!” Yến Phi nhịn không nổi.
Tôn Kính Trì mở miệng: “Chuyện đã qua không nói lại nữa. Hứa Cốc Xuyên, tối nay không say không về.”
“Tôi tuyệt đối phụng bồi.” Nói tới tửu lượng, Hứa Cốc Xuyên thực sự không sợ.
Hà Khai Phục đem năm bình rượu Mao Đài mở ra, đặt ở trên bàn, cùng Nhạc Lăng rót rượu. Nhạc Lăng phải lái xe, không thể uống. Hà Khai Phục lại gọi điện cho Hà Nhuận Giang, để y tới đây đón mình, còn mình thì đêm nay liều mình bồi quân tử. Yến Phi thay đổi vị trí, ngồi cạnh Tiêu Dương cũng không uống rượu, hắn ngày mai còn phải đi thi.
“Tiểu Dương, chiếu cố tốt Phi.” Tiêu Tiếu bớt chút thời gian dặn dò một câu.
Tiêu Dương lập tức đem tôm to bỏ vào trong bát của Yến Phi, kết quả là bị Yến Phi ghét bỏ.
“Đi rửa tay chưa?”
“Rửa rồi!” Tiêu Dương giận.
“Tự anh làm.” Yến Phi đem con tôm trả lại, hắn vẫn tin tưởng vào tay mình hơn.
Hứa Cốc Xuyên nhìn thấy liền phun tào: “Cũng chỉ có các cậu chịu nổi cái chứng khiết phích kia của cậu ta, cậu ta hẳn là phải đi gặp bác sĩ tâm lý.”
Hà Khai Phục cùng Hứa Cốc Xuyên tuyệt đối là đứng trên cùng một mặt trận: “Cậu ta tuyệt đối phải đi gặp bác sĩ tâm lý.”
Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu trăm miệng một lời: “Chúng tôi thích.”
Ba người này quả thực cần phải uống thuốc.
Hứa Cốc Xuyên cùng Hà Khai Phục hai bên đụng chén, đối với chuyện Yến Phi khiết phích mà nói, hai người tuyệt đối là có chung tiếng nói. Tiêu Dương trong mắt là vui sướng, cậu thực cao hứng khi nhìn thấy Hứa Cốc Xuyên cùng mấy người anh trai bỏ qua những hiềm khích trước đây. Một người rót rượu cho cậu, Tiêu Dương ngẩng lên, đối phương cũng không nói gì cả, chỉ dùng cặp mặt lộ ra vẻ âm trầm để nhìn cậu, sau đó mới chạm chén với cậu.
“Ngày mai em có cuộc thi.” Tiêu Dương vẫn là cầm lấy chén rượu.
“Một chén mà thôi.”
Lại chạm chén của Tiêu Dương thêm một lần nữa, Hứa Cốc Xuyên một hơi uống cạn.
Tiêu Dương cũng uống cạn, rồi mới nở nụ cười. Nhìn thấy nụ cười của cậu, Hứa Cốc Xuyên khóe miệng hơi cong lên. Nhạc Lăng lo lắng có nên uống hai chén hay không, uống hai chén hẳn là không có phản ứng gì đi. Hôm nay không khí khó có được, con sâu rượu trong bụng hắn không khỏi rục rịch.
“Dạ dày của anh không tốt, đừng có uống, sau đó còn phải lái xe nữa.”
Ngay tại khi Nhạc Lăng tự rót rượu cho mình, người bên cạnh khe khẽ nói. Bàn tay đang rót rượu của Nhạc Lăng lập tức thu lại, đem rượu rót vào trong chén của Hà Khai Phục.
Hứa Cốc Xuyên hướng hai người nhìn thoáng qua, ánh mắt híp híp. Hai người kia, có gian tình. Yến Phi vùi đầu buồn chán ăn, Vệ Văn Bân cùng Tiêu Dương không hề phát hiện ra có gì dị thường, bọn họ đói bụng.
~ ~ ~ ~ ~
* trống bỏi:
/100
|