Khi Lữ Tiến Binh chuẩn bị đứng lên, chợt một người đàn ông bên cạnh đứng lên bỏ chạy. Khi người đàn ông này đứng lên thì hai tên cảnh sát đã vội vàng phóng theo, có vài tên cảnh sát từ bốn phía chạy đến, chỉ mất một phút thì tên kia đã bị vặn ngã xuống đất.
Khi tên đàn ông kia bị còng tay thì tất cả kết thúc mỹ mãn. Lữ Tiến Binh nhìn tên đàn ông bị cảnh sát dẫn đi với bộ dạng ủ rũ, hắn chợt cảm thấy trái tim về đúng vị trí của nó, toàn thân vã mồ hôi lạnh.
Thì ra không phải đến bắt mình! Lữ Tiến Binh thậm chí không còn dũng khí nhìn đám cảnh sát, lúc này tiếng nhắc nhở đến đăng ký chuyến bay vang lên bên tai. Hắn cầm lấy vé máy bay và giấy chứng minh của mình nhanh chóng đi làm thủ tục, cũng nhanh chóng ngồi lên máy bay sắp cất cánh.
Trước khi máy bay cất cánh vài phút thì tâm tình của Lữ Tiến Binh còn chưa yên ổn chút nào, nhưng khi máy bay đã ở trên bầu trời, hắn mới chậm rãi bình tĩnh lại.
- Tiên sinh, tạm biệt.
Một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi dùng giọng thanh nhã nói lời cáo từ với Lữ Tiến Binh, cặp mắt ngập nước của cô nàng giống như vẫn còn chút không muốn.
Lữ Tiến Binh nhìn bộ dạng của người phụ nữ mà không khỏi có chút thích ý. Người phụ nữ này ngồi bên cạnh hắn trên máy bay, là một người hay nói. Hắn căn bản không phải là người nhiều lời, thế nhưng hắn khá căng thẳng nên không khỏi không nhờ vào những lời nói chuyện phiếm với người phụ nữ kia để giảm sức ép.
- Ngài có thể cho tôi số điện thoại liên lạc không? Tôi sẽ rất vui khi anh cho tôi số điện thoại liên lạc.
Người phụ nữ dùng giọng chân thành nói với Lữ Tiến Binh.
Nói như vậy có thể là thử, cũng có thể là khiêu khích, còn có vài phần trêu chọc, tóm lại thì nói như vậy cũng có vài phần muốn kết giao. Nếu như là trước kia thì Lữ Tiến Binh căn bản sẽ rất sung sướng, dù sao thì đây cũng là một người phụ nữ thích kết giao, thế nhưng bây giờ hắn nào còn tâm tư như vậy.
Tuy bề ngoài của Lữ Tiến Binh căn bản là không có vài phần hấp dẫn, thế nhưng nói chuyện nhẹ nhàng và có phong độ, thế cho nên để lại ấn tượng sâu sắc cho người ta. Lữ Tiến Binh thậm chí nghĩ rằng nếu mình và người phụ nữ kia ở chung với nhau, chỉ sợ hai ngày sẽ tiến vào trong lòng đối phương.
- Hì hì, thời gian thật sự không chờ đợi con người.
Lữ Tiến Binh cảm thấy mình rất có thành tựu, hắn khẽ nói một câu, sau đó mở miệng đi đến.
Khi Lữ Tiến Binh đi ra máy bay thì ánh nắng ấm áp làm cho toàn thân thoải mái, cách xa vài ngàn kilomet thật sự khác hẳn, nhiệt độ hơn hai mươi làm cho Lữ Tiến Binh cảm thấy rất ấm áp.
- Xin hỏi ngài có phải là Lữ Tiến Binh không?
Một âm thanh nhàn nhạt nhưng uy nghiêm chợt vang lên làm cho Lữ Tiến Binh giật mình, hắn thấy bốn người đàn ông cao hơn mét tám bao quanh lấy mình.
Lữ Tiến Binh nhìn thấy một người trong số đó đưa ra giấy chứng minh công tác, hắn chợt cảm thấy cơ thể co quắp, thế là không nói gì mà chỉ gật đầu.
- Đi theo chúng tôi, nếu như anh không muốn làm mình mất mặt, cũng đừng nên có tâm tư gì khác.
Hai người đàn ông tiến lên kẹp Lữ Tiến Binh vào giữa, người đàn ông cầm đầu trầm giọng nói với Lữ Tiến Binh.
Lữ Tiến Binh khẽ gật đầu, hắn hếch ngực cố gắng làm cho cơ thể mình thẳng đứng hơn một chút. Hắn nhìn bóng mình trải dài trên sân bay, thế là hận không thể đập đầu vào cây cột để xong hết chuyện. Nhưng hắn thật sự không có dũng khí như vậy, hắn đã là người từng sống huy hoàng, hắn căn bản cảm thấy khó khăn khi chủ động tìm cái chết.
Lúc này Lữ Tiến Binh cảm thấy mình căn bản chưa bao giờ hiểu được câu nói: "Chết tử tế không bằng còn sống" như ngày hôm nay. Hắn quá lưu luyến thế giới này, lưu luyến những gì tốt đẹp đã được hưởng thụ.
Lữ Tiến Binh nghĩ đến đây mà cố gắng làm cho mình thêm tỉnh táo một chút, hắn muốn làm cho mình kiên cường hơn. Dù sao thì hắn cũng là một nhân vật, cho dù vào thời điểm cuối cùng thì hắn cũng không muốn có biểu hiện thất hồn lạc phách, tối thiểu cũng phải có chút phong độ.
Nhưng cơ thể giống như thoát ly khỏi sự khống chế của Lữ Tiến Binh, mặc dù hắn luôn tự nói với mình là không có chuyện gì, thế nhưng hai chân lại run lên không như những gì tự nhắc nhở mình. Nếu như không phải là hai người hai bên đỡ lấy người, chỉ sợ hắn đã tê liệt mất rồi.
Người đàn ông trung niên dẫn đầu dùng ánh mắt khinh thường nhìn qua Lữ Tiến Binh, hắn nhanh chóng vung tay lên với hai tên nhân viên phá án. Hai người đàn ông ở hai bên ngầm hiểu chỉ thị của lãnh đạo, bọn họ nhanh chóng kẹp chặt cơ thể mềm oặt của Lữ Tiến Binh.
- Lữ tiên sinh, xin chờ chút.
Một giọng nói yêu kiều chợt vang lên sau lưng, lúc này người phụ nữ cùng ngồi trên máy bay với Lữ Tiến Binh chợt chạy đến. Khi thấy người phụ nữ kia chợt xuất hiện thì vẻ mặt hai tên đàn ông kẹp chặt Lữ Tiến Binh chợt biến đổi, bọn họ chuẩn bị tiến lên cản đối phương, thế nhưng người đàn ông trung niên đi đầu chợt lắc đầu.
Lữ Tiến Binh căn bản không nghĩ rằng người phụ nữ kia lại chạy đến tìm mình, hắn rõ ràng đã cơ bản không còn hy vọng nào, thật sự rơi vào hoàn cảnh gần đất xa trời.
- Cô có chuyện gì sao?
Lữ Tiến Binh vô thức thoát khỏi hai tên đàn ông kèm chặt lấy mình rồi dùng giọng kỳ quái hỏi.
- Đây là số điện thoại của em, sau này mong anh liên lạc nhiều hơn.
Người phụ nữ kia nói rồi lấy một tấm danh thiếp màu hồng đưa vào trong tay Lữ Tiến Binh, lại nở nụ cười mềm mại đáng yêu nói:
- Hai ngày nay em cũng không rời khỏi thành phố Xuân Thành.
- À, tôi còn có việc phải đi trước.
Lữ Tiến Binh tiếp nhận danh thiếp rồi chuản bị bước đi. Bốn người đàn ông lại bao bọc quanh người hắn giống như những viên vệ sĩ bảo vệ chủ của mình.
Mặc dù không quay đầu lại nhưng Lữ Tiến Binh vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của người phụ nữ phía sau. Hắn thầm nghĩ:
- Có lẽ người phụ nữ ngu ngốc kia đã xem mình thành ông chủ giàu có bậc nhất rồi.
- Có phải cảm thấy tiếc nuối không trưởng phòng Lữ?
Người đàn ông trung niên khẽ tiến đến lấy tấm danh thiếp trong tay của Lữ Tiến Binh, sau đó nhìn lướt qua rồi dùng giọng nhàn nhạt nói.
Lữ Tiến Binh cũng không muốn so đo với lời nói trêu chọc của tên nhân viên phá án, hắn cười nhạt một cái rồi mới nói:
- Tôi cũng không hiểu nổi vì sao các người lại biết tôi sắp đi?
- Đối với người chờ đợi như chúng tôi thì tất cả không có gì là bí mật, tất nhiên kể cả hành tung của anh.
Người đàn ông kia nở nụ cười có ý nghĩa sâu xa với Lữ Tiến Binh, giọng điệu vẫn nhu hòa như trước.
Nhưng lời nói của người đàn ông trung niên này rơi vào trong tai của Lữ Tiến Binh, làm cho vẻ mặt của hắn càng thêm khó nhìn. Đối với người chờ đợi như chúng tôi thì tất cả không có gì là bí mật, đây chẳng phải là nói có người theo dõi từ lúc mình muốn trốn đi rồi sao?
Nếu như mình ở trong tầm mắt của đối phương, như vậy vì sao còn cho mình leo lên máy bay, không phải chờ đến đây mới bắt mình sao? Bọn họ làm như vậy là có ý gì?
- Vì sao các người không áp dụng biện pháp bắt người khi còn ở sân bay Sơn Viên...
Lữ Tiến Binh nói một nửa thì ngậm miệng lại. Lúc này người đàn ông đang đùa giỡn với tấm danh thiếp cũng không mở miệng, vẫn tiếp tục xoay xoay tờ danh thiếp.
Lữ Tiến Binh có thể đi đến vị trí hôm nay cũng là vì có chỗ hơn người. Sau khi Cổ Thập Minh bị nắm bắt thì cảm giác sợ hãi làm cho ý nghĩ không quá tốt, nhưng bây giờ tất cả đã bình thản, hắn chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Người ta vì sao không tiến hành bắt Lữ Tiến Binh ở ngay sân bay Sơn Viên, tại sao đến đây mới bắt hắn? Tất nhiên không phải cho hắn thêm chút thời gian tự do, chỉ là bọn họ làm như vậy có ý nghĩa rất sâu.
Lữ Tiến Binh trốn đi! Lại là cán bộ trung thành của chủ tịch Thạch Kiên Quân! Những thứ này xuất hiện trong lòng Lữ Tiến Binh, lúc này hắn đã hiểu, thế là cảm thấy rất áy náy...
Vương Tử Quân nhận được tin tức Lữ Tiến Binh bị bắt về ủy ban kỷ luật tỉnh ủy vào bữa cơm tối, khi đó hắn đang ở nhà xem phim hoạt hình với Tiểu Bảo Nhi. Khi nghe được tin tức này thì tâm tình của hắn chợt trầm xuống.
Vì Lữ Tiến Binh và Cổ Thập Minh liên lạc mật thiết với nhau, thế cho nên Vương Tử Quân cảm thấy Lữ Tiến Binh rất có thể sẽ liên lụy vào sâu bên trong. Nhưng hắn dù thế nào cũng không ngờ Lữ Tiến Binh lại cho ra một biện pháp vụng về là trốn đi, hơn nữa còn bị bắt quay về.
Lữ Tiến Binh xem như đã xong rồi, nhưng chuyện này thật sự là đả kích quá lớn cho Thạch Kiên Quân. Trong tỉnh Sơn Nam có ai không biết Lữ Tiến Binh là phụ tá đắc lực cho Thạch Kiên Quân, người nào không biết Lữ Tiến Binh là thân tín của Thạch Kiên Quân?
Mà bây giờ tâm phúc thân tín lại trốn đi và bị bắt lại, mọi người không khỏi đưa mắt nhìn về phía Thạch Kiên Quân, điều này làm cho Thạch Kiên Quân vốn không có gì tốt đẹp khi rơi vào sự kiện của Cổ Thập Minh càng như tuyết lạnh thêm sương. Cho dù bản thân Thạch Kiên Quân căn bản không có vấn đề, thế nhưng lúc này căn bản đã không còn uy tín gì nữa ở tỉnh Sơn Nam.
Nếu không còn uy tín, lại còn phải chịu trách nhiệm nhất định vì sự kiện liên quan đến Lữ Tiến Binh và Cổ Thập Minh, điều này làm cho lãnh đạo tuyến trên nhìn Thạch Kiên Quân như thế nào? Mặc dù Thạch gia sẽ không thể ngồi yên không quan tâm, sẽ can thiệp vài phần, thế nhưng ít nhất là Thạch Kiên Quân sẽ không còn cơ hội ở lại tỉnh Sơn Nam.
Thạch Kiên Quân rời khỏi Sơn Nam sẽ tuyệt đối không có gì là vui vẻ, chờ đợi hắn sẽ là một vị trí căn bản không thể nào so sánh được với hiện tại.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Vương Tử Quân nhìn qua dãy số gọi đến, hắn trầm ngâm giây lát rồi nghe máy.
- Chào bí thư Vương, tôi là Quan Vĩnh Hạ, tỉnh ủy có hội nghị khẩn cấp, xin ngài đến phòng họp tỉnh ủy trước chín giờ tối nay.
Quan Vĩnh Hạ vẫn dùng giọng nói cực kỳ bình tĩnh, thế nhưng âm thanh nghe vào trong tai lại làm cho Vương Tử Quân sinh ra cảm giác khác thường.
Vương Tử Quân nói một tiếng biết rồi, sau đó hắn cúp điện thoại. Hắn biết rõ bây giờ nếu mình hỏi thì Quan Vĩnh Hạ cũng căn bản không nói lộ ra lời nào. Thế nhưng hắn hầu như đã biết vài phần, cần gì phải để cho Quan Vĩnh Hạ tự tán dương trong điện thoại?
Vương Tử Quân ngồi trên chiếc xe số một thị ủy La Nam, thế là điện thoại giống như đường dây nóng, trong đó có cuộc điện thoại của Hà Khởi Duệ, có cả Lý Nhị Bình, có Tống Ích Dân. Những người này gọi đến chỉ có một vấn đề, đó là muốn tìm hiểu chút tin tức về Lữ Tiến Binh trong miệng Vương Tử Quân.
Tuy những người này chủ yếu là thám thính tin tức, thế nhưng căn cứ vào giọng điệu của đối phương thì Vương Tử Quân vẫn cảm thấy có chút đè nén. Những người này phần lớn là thành viên tổ chức của hắn, cũng coi như là người của hắn. Bây giờ Lữ Tiến Binh gặp chuyện không may, bọn họ đều sinh ra cảm giác bất an.
Bọn họ đều là những người lăn lộn trong quan trường lâu năm, bọn họ biết rõ lợi hại của vụ này. Lữ Tiến Binh căn bản là xảy ra chuyện, sẽ liên quan đến Thạch Kiên Quân, lúc này trong tỉnh Sơn Nam căn bản sẽ lật bài lớn.
Thạch Kiên Quân căn bản sẽ tan vỡ, đây là lời thảo luận của tất cả mọi người. Tuy sự kiện căn bản sẽ không liên quan đến Vương Tử Quân, thế nhưng nếu như không có một Thạch Kiên Quân vung tay cản lại, như vậy trạng thái ở tỉnh Sơn Nam sẽ là một mình Hào Nhất Phong chiếm giữ như trước.
Hào Nhất Phong căn bản không đối phó với Vương Tử Quân, mà bây giờ Hào Nhất Phong căn bản đã lấy lại quyền uy của mình tại tỉnh Sơn Nam. Người có quyền uy tuyệt đối sẽ căn bản không thèm quan tâm đến khí phách sảng khoái với thiên hạ, nhất định sẽ cầm Vương Tử Quân ra khai đao đầu tiên.
Vương Tử Quân là thường ủy tỉnh ủy, chức vụ này căn bản không phải Hào Nhất Phong có thể dễ dàng động vào. Thế nhưng nhóm người Hà Khởi Duệ lại khác, vị trí của bọn họ căn bản được tỉnh ủy Sơn Nam quyết định. Đến khí đó tình thế phát triển khác biệt, bọn họ đi đến nơi nào, căn bản không còn do bọn họ quyết định nữa rồi.
Vương Tử Quân hiểu tâm tình của người bên cạnh mình, hắn càng cảm ứng được cảm giác sợ hãi của bọn họ. Dù sao thì nó cũng liên quan trực tiếp đến tương lai của bọn họ, bọn họ căn bản không thể không căng thẳng.
Xe chạy rất nhanh, Khương Long Cương ngồi ở hàng ghế trước căn bản là rất chăm chú. Hắn tuy chỉ nghe được chút tin đồn nhưng tình thế bây giờ xem ra rất bất lợi cho bí thư Vương. Hắn là thư ký của bí thư Vương, những năm này hắn học tập được rất nhiều thứ, cũng không còn là tiểu tử lỗ mãng như năm xưa. Hắn biết rõ bí thư Vương và Lữ Tiến Binh căn bản không có kết giao gì lớn, nhưng Lữ Tiến Binh rớt đài lại làm cho bí thư Vương có những ảnh hưởng.
Còn chủ tịch Thạch thì...
Khương Long Cương nghĩ đến Thạch Kiên Quân thì trống ngực đập nhanh hơn, tuy hắn chỉ là một người bình thường thế nhưng cũng hiểu rõ vấn đề, đó là sự kiện lần này là sự khảo nghiệm lớn với Thạch Kiên Quân.
Thạch Kiên Quân là cán bộ xuống bên dưới mạ vàng, chắc chắn sẽ có kế hoạch lớn tràn đầy nhiệt huyết. Vì vậy mà Thạch Kiên Quân phải thành lập nhân mã của mình, nếu không có người bên dưới hưởng ứng, như vậy kế hoạch lớn cũng căn bản là lý luận suông mà thôi.
Nói một cách khách quan thì những năm này Lữ Tiến Binh căn bản luôn làm tùy tùng đi theo bảo vệ chặt chẽ cho quyền uy của Thạch Kiên Quân, là một tinh binh hàng đầu trong phương diện bảo vệ phương châm chính trị cho chủ tịch Thạch. Lữ Tiến Binh luôn là người tích cực dẫn đầu, cũng vì vậy mà bây giờ Thạch Kiên Quân rơi vào tình huống "Thành vì Tiêu Hà mà bại cũng vì Tiêu Hà!"
Không biết từ lúc nào những bông tuyết lớn đã rơi xuống, chỉ một lát sau thì mặt đất đã được bọc trong lớp nhung trắng. Lý Đức Trụ có kỹ thuật lái xe rất tốt, thế nhưng dưới hoàn cảnh tuyết bay tán loạn cũng không thể không giảm tốc độ.
Gió bắc gào thét, tuyết hoa tung bay...
Khi Lý Đức Trụ dừng xe ở bên ngoài khu văn phòng tỉnh ủy, lúc này mặt đất đã dày một lớp tuyết, những bông tuyết như lông ngỗng cũng liên tục gào thét dưới gió lạnh, giống như tiếng sói tru trong đêm giá lạnh.
Khi tên đàn ông kia bị còng tay thì tất cả kết thúc mỹ mãn. Lữ Tiến Binh nhìn tên đàn ông bị cảnh sát dẫn đi với bộ dạng ủ rũ, hắn chợt cảm thấy trái tim về đúng vị trí của nó, toàn thân vã mồ hôi lạnh.
Thì ra không phải đến bắt mình! Lữ Tiến Binh thậm chí không còn dũng khí nhìn đám cảnh sát, lúc này tiếng nhắc nhở đến đăng ký chuyến bay vang lên bên tai. Hắn cầm lấy vé máy bay và giấy chứng minh của mình nhanh chóng đi làm thủ tục, cũng nhanh chóng ngồi lên máy bay sắp cất cánh.
Trước khi máy bay cất cánh vài phút thì tâm tình của Lữ Tiến Binh còn chưa yên ổn chút nào, nhưng khi máy bay đã ở trên bầu trời, hắn mới chậm rãi bình tĩnh lại.
- Tiên sinh, tạm biệt.
Một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi dùng giọng thanh nhã nói lời cáo từ với Lữ Tiến Binh, cặp mắt ngập nước của cô nàng giống như vẫn còn chút không muốn.
Lữ Tiến Binh nhìn bộ dạng của người phụ nữ mà không khỏi có chút thích ý. Người phụ nữ này ngồi bên cạnh hắn trên máy bay, là một người hay nói. Hắn căn bản không phải là người nhiều lời, thế nhưng hắn khá căng thẳng nên không khỏi không nhờ vào những lời nói chuyện phiếm với người phụ nữ kia để giảm sức ép.
- Ngài có thể cho tôi số điện thoại liên lạc không? Tôi sẽ rất vui khi anh cho tôi số điện thoại liên lạc.
Người phụ nữ dùng giọng chân thành nói với Lữ Tiến Binh.
Nói như vậy có thể là thử, cũng có thể là khiêu khích, còn có vài phần trêu chọc, tóm lại thì nói như vậy cũng có vài phần muốn kết giao. Nếu như là trước kia thì Lữ Tiến Binh căn bản sẽ rất sung sướng, dù sao thì đây cũng là một người phụ nữ thích kết giao, thế nhưng bây giờ hắn nào còn tâm tư như vậy.
Tuy bề ngoài của Lữ Tiến Binh căn bản là không có vài phần hấp dẫn, thế nhưng nói chuyện nhẹ nhàng và có phong độ, thế cho nên để lại ấn tượng sâu sắc cho người ta. Lữ Tiến Binh thậm chí nghĩ rằng nếu mình và người phụ nữ kia ở chung với nhau, chỉ sợ hai ngày sẽ tiến vào trong lòng đối phương.
- Hì hì, thời gian thật sự không chờ đợi con người.
Lữ Tiến Binh cảm thấy mình rất có thành tựu, hắn khẽ nói một câu, sau đó mở miệng đi đến.
Khi Lữ Tiến Binh đi ra máy bay thì ánh nắng ấm áp làm cho toàn thân thoải mái, cách xa vài ngàn kilomet thật sự khác hẳn, nhiệt độ hơn hai mươi làm cho Lữ Tiến Binh cảm thấy rất ấm áp.
- Xin hỏi ngài có phải là Lữ Tiến Binh không?
Một âm thanh nhàn nhạt nhưng uy nghiêm chợt vang lên làm cho Lữ Tiến Binh giật mình, hắn thấy bốn người đàn ông cao hơn mét tám bao quanh lấy mình.
Lữ Tiến Binh nhìn thấy một người trong số đó đưa ra giấy chứng minh công tác, hắn chợt cảm thấy cơ thể co quắp, thế là không nói gì mà chỉ gật đầu.
- Đi theo chúng tôi, nếu như anh không muốn làm mình mất mặt, cũng đừng nên có tâm tư gì khác.
Hai người đàn ông tiến lên kẹp Lữ Tiến Binh vào giữa, người đàn ông cầm đầu trầm giọng nói với Lữ Tiến Binh.
Lữ Tiến Binh khẽ gật đầu, hắn hếch ngực cố gắng làm cho cơ thể mình thẳng đứng hơn một chút. Hắn nhìn bóng mình trải dài trên sân bay, thế là hận không thể đập đầu vào cây cột để xong hết chuyện. Nhưng hắn thật sự không có dũng khí như vậy, hắn đã là người từng sống huy hoàng, hắn căn bản cảm thấy khó khăn khi chủ động tìm cái chết.
Lúc này Lữ Tiến Binh cảm thấy mình căn bản chưa bao giờ hiểu được câu nói: "Chết tử tế không bằng còn sống" như ngày hôm nay. Hắn quá lưu luyến thế giới này, lưu luyến những gì tốt đẹp đã được hưởng thụ.
Lữ Tiến Binh nghĩ đến đây mà cố gắng làm cho mình thêm tỉnh táo một chút, hắn muốn làm cho mình kiên cường hơn. Dù sao thì hắn cũng là một nhân vật, cho dù vào thời điểm cuối cùng thì hắn cũng không muốn có biểu hiện thất hồn lạc phách, tối thiểu cũng phải có chút phong độ.
Nhưng cơ thể giống như thoát ly khỏi sự khống chế của Lữ Tiến Binh, mặc dù hắn luôn tự nói với mình là không có chuyện gì, thế nhưng hai chân lại run lên không như những gì tự nhắc nhở mình. Nếu như không phải là hai người hai bên đỡ lấy người, chỉ sợ hắn đã tê liệt mất rồi.
Người đàn ông trung niên dẫn đầu dùng ánh mắt khinh thường nhìn qua Lữ Tiến Binh, hắn nhanh chóng vung tay lên với hai tên nhân viên phá án. Hai người đàn ông ở hai bên ngầm hiểu chỉ thị của lãnh đạo, bọn họ nhanh chóng kẹp chặt cơ thể mềm oặt của Lữ Tiến Binh.
- Lữ tiên sinh, xin chờ chút.
Một giọng nói yêu kiều chợt vang lên sau lưng, lúc này người phụ nữ cùng ngồi trên máy bay với Lữ Tiến Binh chợt chạy đến. Khi thấy người phụ nữ kia chợt xuất hiện thì vẻ mặt hai tên đàn ông kẹp chặt Lữ Tiến Binh chợt biến đổi, bọn họ chuẩn bị tiến lên cản đối phương, thế nhưng người đàn ông trung niên đi đầu chợt lắc đầu.
Lữ Tiến Binh căn bản không nghĩ rằng người phụ nữ kia lại chạy đến tìm mình, hắn rõ ràng đã cơ bản không còn hy vọng nào, thật sự rơi vào hoàn cảnh gần đất xa trời.
- Cô có chuyện gì sao?
Lữ Tiến Binh vô thức thoát khỏi hai tên đàn ông kèm chặt lấy mình rồi dùng giọng kỳ quái hỏi.
- Đây là số điện thoại của em, sau này mong anh liên lạc nhiều hơn.
Người phụ nữ kia nói rồi lấy một tấm danh thiếp màu hồng đưa vào trong tay Lữ Tiến Binh, lại nở nụ cười mềm mại đáng yêu nói:
- Hai ngày nay em cũng không rời khỏi thành phố Xuân Thành.
- À, tôi còn có việc phải đi trước.
Lữ Tiến Binh tiếp nhận danh thiếp rồi chuản bị bước đi. Bốn người đàn ông lại bao bọc quanh người hắn giống như những viên vệ sĩ bảo vệ chủ của mình.
Mặc dù không quay đầu lại nhưng Lữ Tiến Binh vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của người phụ nữ phía sau. Hắn thầm nghĩ:
- Có lẽ người phụ nữ ngu ngốc kia đã xem mình thành ông chủ giàu có bậc nhất rồi.
- Có phải cảm thấy tiếc nuối không trưởng phòng Lữ?
Người đàn ông trung niên khẽ tiến đến lấy tấm danh thiếp trong tay của Lữ Tiến Binh, sau đó nhìn lướt qua rồi dùng giọng nhàn nhạt nói.
Lữ Tiến Binh cũng không muốn so đo với lời nói trêu chọc của tên nhân viên phá án, hắn cười nhạt một cái rồi mới nói:
- Tôi cũng không hiểu nổi vì sao các người lại biết tôi sắp đi?
- Đối với người chờ đợi như chúng tôi thì tất cả không có gì là bí mật, tất nhiên kể cả hành tung của anh.
Người đàn ông kia nở nụ cười có ý nghĩa sâu xa với Lữ Tiến Binh, giọng điệu vẫn nhu hòa như trước.
Nhưng lời nói của người đàn ông trung niên này rơi vào trong tai của Lữ Tiến Binh, làm cho vẻ mặt của hắn càng thêm khó nhìn. Đối với người chờ đợi như chúng tôi thì tất cả không có gì là bí mật, đây chẳng phải là nói có người theo dõi từ lúc mình muốn trốn đi rồi sao?
Nếu như mình ở trong tầm mắt của đối phương, như vậy vì sao còn cho mình leo lên máy bay, không phải chờ đến đây mới bắt mình sao? Bọn họ làm như vậy là có ý gì?
- Vì sao các người không áp dụng biện pháp bắt người khi còn ở sân bay Sơn Viên...
Lữ Tiến Binh nói một nửa thì ngậm miệng lại. Lúc này người đàn ông đang đùa giỡn với tấm danh thiếp cũng không mở miệng, vẫn tiếp tục xoay xoay tờ danh thiếp.
Lữ Tiến Binh có thể đi đến vị trí hôm nay cũng là vì có chỗ hơn người. Sau khi Cổ Thập Minh bị nắm bắt thì cảm giác sợ hãi làm cho ý nghĩ không quá tốt, nhưng bây giờ tất cả đã bình thản, hắn chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Người ta vì sao không tiến hành bắt Lữ Tiến Binh ở ngay sân bay Sơn Viên, tại sao đến đây mới bắt hắn? Tất nhiên không phải cho hắn thêm chút thời gian tự do, chỉ là bọn họ làm như vậy có ý nghĩa rất sâu.
Lữ Tiến Binh trốn đi! Lại là cán bộ trung thành của chủ tịch Thạch Kiên Quân! Những thứ này xuất hiện trong lòng Lữ Tiến Binh, lúc này hắn đã hiểu, thế là cảm thấy rất áy náy...
Vương Tử Quân nhận được tin tức Lữ Tiến Binh bị bắt về ủy ban kỷ luật tỉnh ủy vào bữa cơm tối, khi đó hắn đang ở nhà xem phim hoạt hình với Tiểu Bảo Nhi. Khi nghe được tin tức này thì tâm tình của hắn chợt trầm xuống.
Vì Lữ Tiến Binh và Cổ Thập Minh liên lạc mật thiết với nhau, thế cho nên Vương Tử Quân cảm thấy Lữ Tiến Binh rất có thể sẽ liên lụy vào sâu bên trong. Nhưng hắn dù thế nào cũng không ngờ Lữ Tiến Binh lại cho ra một biện pháp vụng về là trốn đi, hơn nữa còn bị bắt quay về.
Lữ Tiến Binh xem như đã xong rồi, nhưng chuyện này thật sự là đả kích quá lớn cho Thạch Kiên Quân. Trong tỉnh Sơn Nam có ai không biết Lữ Tiến Binh là phụ tá đắc lực cho Thạch Kiên Quân, người nào không biết Lữ Tiến Binh là thân tín của Thạch Kiên Quân?
Mà bây giờ tâm phúc thân tín lại trốn đi và bị bắt lại, mọi người không khỏi đưa mắt nhìn về phía Thạch Kiên Quân, điều này làm cho Thạch Kiên Quân vốn không có gì tốt đẹp khi rơi vào sự kiện của Cổ Thập Minh càng như tuyết lạnh thêm sương. Cho dù bản thân Thạch Kiên Quân căn bản không có vấn đề, thế nhưng lúc này căn bản đã không còn uy tín gì nữa ở tỉnh Sơn Nam.
Nếu không còn uy tín, lại còn phải chịu trách nhiệm nhất định vì sự kiện liên quan đến Lữ Tiến Binh và Cổ Thập Minh, điều này làm cho lãnh đạo tuyến trên nhìn Thạch Kiên Quân như thế nào? Mặc dù Thạch gia sẽ không thể ngồi yên không quan tâm, sẽ can thiệp vài phần, thế nhưng ít nhất là Thạch Kiên Quân sẽ không còn cơ hội ở lại tỉnh Sơn Nam.
Thạch Kiên Quân rời khỏi Sơn Nam sẽ tuyệt đối không có gì là vui vẻ, chờ đợi hắn sẽ là một vị trí căn bản không thể nào so sánh được với hiện tại.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Vương Tử Quân nhìn qua dãy số gọi đến, hắn trầm ngâm giây lát rồi nghe máy.
- Chào bí thư Vương, tôi là Quan Vĩnh Hạ, tỉnh ủy có hội nghị khẩn cấp, xin ngài đến phòng họp tỉnh ủy trước chín giờ tối nay.
Quan Vĩnh Hạ vẫn dùng giọng nói cực kỳ bình tĩnh, thế nhưng âm thanh nghe vào trong tai lại làm cho Vương Tử Quân sinh ra cảm giác khác thường.
Vương Tử Quân nói một tiếng biết rồi, sau đó hắn cúp điện thoại. Hắn biết rõ bây giờ nếu mình hỏi thì Quan Vĩnh Hạ cũng căn bản không nói lộ ra lời nào. Thế nhưng hắn hầu như đã biết vài phần, cần gì phải để cho Quan Vĩnh Hạ tự tán dương trong điện thoại?
Vương Tử Quân ngồi trên chiếc xe số một thị ủy La Nam, thế là điện thoại giống như đường dây nóng, trong đó có cuộc điện thoại của Hà Khởi Duệ, có cả Lý Nhị Bình, có Tống Ích Dân. Những người này gọi đến chỉ có một vấn đề, đó là muốn tìm hiểu chút tin tức về Lữ Tiến Binh trong miệng Vương Tử Quân.
Tuy những người này chủ yếu là thám thính tin tức, thế nhưng căn cứ vào giọng điệu của đối phương thì Vương Tử Quân vẫn cảm thấy có chút đè nén. Những người này phần lớn là thành viên tổ chức của hắn, cũng coi như là người của hắn. Bây giờ Lữ Tiến Binh gặp chuyện không may, bọn họ đều sinh ra cảm giác bất an.
Bọn họ đều là những người lăn lộn trong quan trường lâu năm, bọn họ biết rõ lợi hại của vụ này. Lữ Tiến Binh căn bản là xảy ra chuyện, sẽ liên quan đến Thạch Kiên Quân, lúc này trong tỉnh Sơn Nam căn bản sẽ lật bài lớn.
Thạch Kiên Quân căn bản sẽ tan vỡ, đây là lời thảo luận của tất cả mọi người. Tuy sự kiện căn bản sẽ không liên quan đến Vương Tử Quân, thế nhưng nếu như không có một Thạch Kiên Quân vung tay cản lại, như vậy trạng thái ở tỉnh Sơn Nam sẽ là một mình Hào Nhất Phong chiếm giữ như trước.
Hào Nhất Phong căn bản không đối phó với Vương Tử Quân, mà bây giờ Hào Nhất Phong căn bản đã lấy lại quyền uy của mình tại tỉnh Sơn Nam. Người có quyền uy tuyệt đối sẽ căn bản không thèm quan tâm đến khí phách sảng khoái với thiên hạ, nhất định sẽ cầm Vương Tử Quân ra khai đao đầu tiên.
Vương Tử Quân là thường ủy tỉnh ủy, chức vụ này căn bản không phải Hào Nhất Phong có thể dễ dàng động vào. Thế nhưng nhóm người Hà Khởi Duệ lại khác, vị trí của bọn họ căn bản được tỉnh ủy Sơn Nam quyết định. Đến khí đó tình thế phát triển khác biệt, bọn họ đi đến nơi nào, căn bản không còn do bọn họ quyết định nữa rồi.
Vương Tử Quân hiểu tâm tình của người bên cạnh mình, hắn càng cảm ứng được cảm giác sợ hãi của bọn họ. Dù sao thì nó cũng liên quan trực tiếp đến tương lai của bọn họ, bọn họ căn bản không thể không căng thẳng.
Xe chạy rất nhanh, Khương Long Cương ngồi ở hàng ghế trước căn bản là rất chăm chú. Hắn tuy chỉ nghe được chút tin đồn nhưng tình thế bây giờ xem ra rất bất lợi cho bí thư Vương. Hắn là thư ký của bí thư Vương, những năm này hắn học tập được rất nhiều thứ, cũng không còn là tiểu tử lỗ mãng như năm xưa. Hắn biết rõ bí thư Vương và Lữ Tiến Binh căn bản không có kết giao gì lớn, nhưng Lữ Tiến Binh rớt đài lại làm cho bí thư Vương có những ảnh hưởng.
Còn chủ tịch Thạch thì...
Khương Long Cương nghĩ đến Thạch Kiên Quân thì trống ngực đập nhanh hơn, tuy hắn chỉ là một người bình thường thế nhưng cũng hiểu rõ vấn đề, đó là sự kiện lần này là sự khảo nghiệm lớn với Thạch Kiên Quân.
Thạch Kiên Quân là cán bộ xuống bên dưới mạ vàng, chắc chắn sẽ có kế hoạch lớn tràn đầy nhiệt huyết. Vì vậy mà Thạch Kiên Quân phải thành lập nhân mã của mình, nếu không có người bên dưới hưởng ứng, như vậy kế hoạch lớn cũng căn bản là lý luận suông mà thôi.
Nói một cách khách quan thì những năm này Lữ Tiến Binh căn bản luôn làm tùy tùng đi theo bảo vệ chặt chẽ cho quyền uy của Thạch Kiên Quân, là một tinh binh hàng đầu trong phương diện bảo vệ phương châm chính trị cho chủ tịch Thạch. Lữ Tiến Binh luôn là người tích cực dẫn đầu, cũng vì vậy mà bây giờ Thạch Kiên Quân rơi vào tình huống "Thành vì Tiêu Hà mà bại cũng vì Tiêu Hà!"
Không biết từ lúc nào những bông tuyết lớn đã rơi xuống, chỉ một lát sau thì mặt đất đã được bọc trong lớp nhung trắng. Lý Đức Trụ có kỹ thuật lái xe rất tốt, thế nhưng dưới hoàn cảnh tuyết bay tán loạn cũng không thể không giảm tốc độ.
Gió bắc gào thét, tuyết hoa tung bay...
Khi Lý Đức Trụ dừng xe ở bên ngoài khu văn phòng tỉnh ủy, lúc này mặt đất đã dày một lớp tuyết, những bông tuyết như lông ngỗng cũng liên tục gào thét dưới gió lạnh, giống như tiếng sói tru trong đêm giá lạnh.
/1843
|