Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1078: Vì sao không vung chân đá

/1843


Một khi thư ký công tác có phần đông cứng, như vậy thì vị trí chủ nhiệm văn phòng của Vu Trường Long sẽ càng thêm nổi bật.

- Giang Vĩ, bí thư Vương có trong phòng không?

Vu Trường Long cũng rất thân mật với Du Giang Vĩ, hắn dùng giọng hồn nhiên nồng dậm nói.

- Bí thư Vương đang xem văn kiện trong phòng.

Du Giang Vĩ vừa chú ý đưa thuốc cho Vu Trường Long vừa khẽ cho ra đáp án.

- À, tôi đi đến báo cáo công tác cho bí thư Vương. Giang Vĩ, bí thư Vương vừa mới đến, có gì cần, hoặc cậu cảm thấy trong chỗ này thiếu thứ gì thì cứ trực tiếp bổ sung là được.

Vu Trường Long đứng lên rồi khẽ vỗ vỗ vai Du Giang Vĩ nói.

Vu Trường Long nói bằng giọng điệu mười phần tình cảm, Du Giang Vĩ nghe vào tai và sinh ra ý nghĩ khác. Hiểu ý của lãnh đạo chính là tố chất cần có của thư ký, Du Giang Vĩ là người tinh ranh như khỉ, lúc này hắn không thể không hiểu rõ cho được. Sau khi suy xét thì hắn chợt hiểu thấu đáo, đồng thời càng cảm thấy thuyết phục vì tài lược của chủ nhiệm Vu.

- Có việc gì khó thực hiện thì cứ nói với tôi, vì nhiệm vụ của anh em chúng ta chính là phục vụ bí thư Vương cho thật tốt.

"Anh em?"

Vu Trường Long xưng hô anh em với mình, Du Giang Vĩ mơ hồ có chút kích động. Quyền lực thật sự là thứ tốt, mình làm thư ký cho lãnh đạo thì lại trở thành anh em của chủ nhiệm Vu. Thế là hắn vội vàng dùng giọng chú ý nói:

- Chủ nhiệm Vu, bí thư Vương có gì cần thì tôi sẽ báo cáo với ngài ngay.

Du Giang Vĩ chú ý như vậy làm cho Vu Trường Long rất thỏa mãn, hắn vỗ vỗ vai Du Giang Vĩ rồi nở nụ cười tươi hớn hở nói:

- Tốt, Giang Vĩ rất tốt.

Vu Trường Long rời khỏi phòng, Du Giang Vĩ lại bắt đầu nghĩ đến phương diện mình nên cho ra lời đề nghị gì với bí thư Vương, để cho bí thư Vương coi trọng mình. Những năm này hắn công tác ở ủy ban tư pháp, hắn căn bản hiểu rõ những tệ nạn trong đơn vị của mình. Hắn sẽ nói rõ ràng cho bí thư Vương, tin chắc bí thư Vương sẽ dùng nó để tạo nên uy tín cho mình.

- Tút tút tút.

Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, lúc này Du Giang Vĩ đang cầm trong tay chiếc điện thoại của Vương Tử Quân. Hắn nhìn thoáng qua dãy số, chợt phát hiện đó là số máy ở tỉnh Sơn Nam. Sau khi nhận nhiệm vụ là thư ký cho bí thư Vương, hắn nhận được không ít cuộc điện thoại đến từ tỉnh Sơn Nam, lúc này thấy dãy số như vậy thì dùng giọng khách khí nói:

- Chào anh, tôi là người của ủy ban tư pháp tỉnh Nam Giang.

- Ha ha ha, chào cậu, xin hỏi cậu họ gì?

Đầu dây bên kia truyền đến một âm thanh cực kỳ cởi mở.

Du Giang Vĩ nghe âm thanh này thì cảm thấy người kia căn bản không lớn tuổi hơn mình bao nhiêu, thế nhưng từ giọng nói của đối phương, hắn lại cảm thấy có chút tự tin. Hắn chợt suy đoán người ở đầu dây bên kia có chút quyền lực.

- Chào anh, tôi là Du Giang Vĩ, xin hỏi anh là?

Du Giang Vĩ không dám chậm trễ, hắn vội vàng khẽ nói.

- Ha ha ha, cậu hẳn là thư ký mới của bí thư Vương phải không, tôi gọi cậu một tiếng cậu là không sai. Tôi là Khương Long Cương, khi bí thư Vương công tác ở tỉnh Sơn Nam thì tôi là thư ký cho anh ấy.

Người gọi điện thoại đến chính là Khương Long Cương, giọng điệu tràn đầy thân cận.

Khương Long Cương, là thư ký tiền nhiệm của bí thư Vương? Chỉ sau nháy mắt thì tâm tình của Du Giang Vĩ đã có chút kích động, bây giờ hắn đang cực kỳ chú ý làm thư ký cho bí thư Vương, đang muốn tìm người thỉnh giáo. Lúc này Khương Long Cương gọi điện thoại đến, giống như hắn đang buồn ngủ mà có người kê gối cho.

Du Giang Vĩ lập tức nói:

- Chào anh Khương, tôi vốn ngưỡng mộ thanh danh của anh từ lâu, bí thư Vương cũng thường xuyên nhắc đến anh.

Sau khi hàn huyên vài câu với Khương Long Cương, Du Giang Vĩ không buông tha cơ hội lần này, hắn cẩn thận thỉnh giáo Khương Long Cương về vài phương diện yêu thích của bí thư Vương. Khương Long Cương cũng không che giấu với Du Giang Vĩ, hắn nói ra những ý nghĩ tâm đắc của mình cho Du Giang Vĩ.

Thường là như vậy, khi mà hai người cảm thấy nói chuyện rất hòa hợp thì thời gian trôi qua rất nhanh, vì thế mà bây giờ hai mươi phút trôi qua như gió thổi. Du Giang Vĩ vừa dùng bút ghi chép lên sổ, ghi lại sở thích uống trà của bí thư Vương, lại dùng giọng xin lỗi nói:

- Anh Khương, đã làm mất thời gian của anh, khi nào anh đến thăm bí thư Vương thì tôi sẽ mời anh bữa cơm.

- Ha ha ha, quyết định vậy nhé. Cậu Du, khi nào cậu đến thành phố La Nam du lịch thì nói với tôi một tiếng, chúng ta sẽ gặp mặt, có vấn đề gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi.

Hai người khách khí với nhau thêm vài câu, thế là chuẩn bị cúp điện thoại. Du Giang Vĩ có chút chần chờ, sau đó lại khẽ hỏi:

- Anh Khương, bây giờ anh đang công tác ở đâu?

- Tôi đang làm phó bí thư của khu công viên kỹ thuật thành phố La Nam.

Khương Long Cương thuận miệng đáp.

Là phó bí thư khu công viên kỹ thuật, ít nhất cũng là cán bộ lãnh đạo cấp phó cục, hơn nữa những cán bộ làm công tác kinh tế thường được đề bạt rất nhanh, thế nên anh Khương rõ ràng là người tương lai vô hạn. Du Giang Vĩ đặt điện thoại xuống và cảm thấy kích động, thư ký tiền nhiệm đã nói quá rõ ràng, nói rõ hắn là thư ký kế nhiệm, hắn là người có tương lai.

Du Giang Vĩ nghĩ đến tình huống mình có thể được bí thư Vương điều động xuống làm chủ một phương, thế cho nên cảm thấy rất kích động. Hắn có chút trầm ngâm, sau đó cố gắng kiềm chế kích động của mình, lúc này tâm tư muốn báo cáo với bí thư Vương lại càng thêm kiên định.

Vài phút sau Du Giang Vĩ thấy trong phòng của bí thư Vương không có ai, thế là hắn tiến vào châm trà, sau đó khẽ nói:

- Bí thư Vương, có một số việc tôi muốn báo cáo với ngài.

Vương Tử Quân đang xem xét văn kiện, khi thấy Du Giang Vĩ nói như vậy thì đặt văn kiện xuống nói:

- Giang Vĩ, mời cậu ngồi, có gì cậu cứ nói.

Du Giang Vĩ lúc này cảm thấy trái tim đập loạn lên, hắn biết rõ sự kiện báo cáo lần này có liên quan đến vận mệnh của mình trong tương lai, thế là cố gắng áp chế cảm giác kích động rồi nói:

- Bí thư Vương, sau khi ngài đến ủy ban tư pháp tỉnh Nam Giang, tôi cảm thấy các đồng chí đã nhiệt tình công tác hơn...

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng cố gắng tỏ ra trấn định của Du Giang Vĩ, hắn khẽ cười cười, sau đó ném cho đối phương một điếu thuốc. Hắn chậm rãi nghe Du Giang Vĩ nói về những chuyện trong ủy ban tư pháp.

Du Giang Vĩ cũng không nói quá nhiều, chỉ là ba bốn chuyện, đều là những sơ sở trong công tác. Nếu Vương Tử Quân tình nguyện, như vậy sẽ có thể ra tay từ những sơ hở này, dễ dàng dựng lên uy tín của mình trong đơn vị.

- Những lời đề nghị của cậu là rất khá, vừa rồi tôi còn chưa hiểu vấn đề, cũng cần cậu nó rõ một chút.

Vương Tử Quân cũng không tỏ thái độ sau khi Du Giang Vĩ nói xong, hắn mỉm cười nói.

Du Giang Vĩ nhìn nụ cười của Vương Tử Quân, thế là cảm thấy tâm tính thiện lương của mình giống như bùng cháy. Nụ cười của bí thư Vương làm cho hắn cảm thấy lựa chọn của mình là không sai, lúc này nên nói ra ý nghĩ của mình, nhất định sẽ được đi vào trong vòng quan hệ của bí thư Vương. Hắn thầm áp chế kích động rồi lên tiếng:

- Bí thư Vương, phục vụ tốt cho ngài chính là nguyện vọng lớn nhất của tôi.

Du Giang Vĩ hăm hở vui vẻ rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân vẫn ngồi sau bàn làm việc, hắn lẳng lặng hút thuốc, suy tư về những sự việc mà Du Giang Vĩ vừa nói. Vương Tử Quân căn bản cảm thấy không có gì khó khăn khi nắm trong tay quyền khống chế hoàn toàn ủy ban tư pháp, mặc dù trong này có ba vị phó bí thư, thế nhưng hắn có thân phận là thường ủy tỉnh ủy và lãnh đạo đứng đầu đơn vị, căn bản là chiếm hết ưu thế.

Những người trong cơ quan tất nhiên sẽ không ngốc mà đối phó với Vương Tử Quân, khó khăn trước mặt hắn không phải là làm sao khống chế ủy ban tư pháp, cái khó chính là quán triệt ý chỉ tinh thần của mình vào trong hệ thống tư pháp trong tỉnh.

Trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, Vương Tử Quân chợt dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn, sau đó cầm bút lên, khẽ ghi lại những cái tên được Du Giang Vĩ nhắc đến vừa rồi.

- Tút tút tút.

Khi Vương Tử Quân buông bút thì chuông điện thoại vang lên, hắn khẽ cầm lên. Đây là điện thoại số cá nhân của hắn, hắn nhìn thoáng qua số điện thoại gọi đến, sau đó cười nói:

- Alo!

...

- Ba ba.

Tiểu Điềm Đậu bị Tần Hồng Cẩm buộc tóc thành hai cái sừng trâu trên đầu, nó giống như một thiên sứ đang nằm trên người Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nhìn con gái đã cao hơn một mét, thế là trong lòng có vài phần kích động. Khi địa vị của hắn dần lên cao, cơ hội gặp mặt Tiểu Điềm Đậu căn bản là ngày càng ít. Lần này hắn đến công tác ở tỉnh Nam Giang, càng là lần đầu tiên được gặp lại con gái.

- Nói cho bố xem, nhà trẻ có vui không?

Vương Tử Quân ôm con gái rồi dùng giọng vui vẻ nói.

- Cũng rất vui, nơi đó rất náo nhiệt, có nhiều bạn chơi đùa với con. Đúng rồi, lớp con có một người tên là La Nhân Quả, người này thích ăn hiếp bạn bè. Con đã nói cho cậu ấy vài lần, thế nhưng mãi mà không nghe.

Tư duy của con trẻ thật sự là rất phong phú, mới nói mà nội dung đã nhảy sang chuyện khác.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng chăm chú của con gái, hắn khẽ véo gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu Điềm Đậu rồi cố ý hỏi:

- Vậy thì làm sao bây giờ? Nói với cô giáo sao?

- Hừ, con không nói với cô giáo, con đánh cho cậu ấy một trận, thế là cũng không dám ức hiếp bạn bè nữa.

Tiểu Điềm Đậu nói rồi vung hai bàn tay nhỏ bé mập mạp lên, giống như cố gắng biểu hiện sức mạnh trước mặt bố mình.

Vương Tử Quân chợt sững sờ, sau đó hắn cười ha hả nói:

- Con đánh người ta một trận sao?

- Đúng vậy, đánh cậu ấy khóc nhè.

Tiểu Điềm Đậu nói đến đây thì giọng điệu vốn đắc ý lại có vài phần thất lạc:

- Nhưng cô giáo lại phê bình con.

- Cô giáo sao lại phê bình con?

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng thất lạc của Tiểu Điềm Đậu thì hỏi tiếp.

- Cô giáo nói không nên đánh bạn.

Tiểu Điềm Đậu có chút uất ức:

- Nhưng này ba ba, rõ ràng là cậu ấy làm sai, vì sao con không được đánh chứ?

May mà kiếp trước bí thư Vương từng là giáo viên, những năm qua tuy chìm nổi quan trường thế nhưng vẫn chưa quên chức nghiệp kiếp trước của mình. Hắn vội vàng mở lời khuyên với con gái từ nhiều góc độ, thế cho nên mới làm cho Tiểu Điềm Đậu vốn đang sắp khóc đến nơi trở nên vui vẻ chạy đi chơi.

- Anh đấy, quá chiều con, cô giáo Hà phê bình Tiểu Điềm Đậu cũng có thông qua em, em cũng đồng ý.

Y Phong đặt một ly trà bên cạnh Vương Tử Quân, sau đó nàng dùng giọng oán giận nói với hắn.

- Con nít mà, không thể chỉ phê bình, lúc thích hợp cũng cần phải sử dụng vũ lực giải quyết vấn đề.

Vương Tử Quân nói rồi khẽ kéo Y Phong vào lòng.

Y Phong trừng mắt nhìn Vương Tử Quân rồi nói:

- Em nói cho anh biết, quan điểm này của anh là không đúng, rõ ràng là đang bao che khuyết điểm của con mình.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng tức giận của Y Phong thì càng nghĩ đến tình huống hai người gặp mặt nhau lúc ban đầu, khi đó Y Phong thật sự giống như Tiểu Điềm Đậu, tràn đầy tinh thần trọng nghĩa.

Y Phong nhìn ánh mắt mê ly của Vương Tử Quân, nàng dịu dàng nằm trong lòng hắn. Dù hai người chung đụng thì ít xa cách lại nhiều, thế nhưng nàng căn bản chưa từng hối hận vì lựa chọn của mình. Nàng đã từng trải qua tình huống bị tình yêu thiêu đốt điên cuồng, thế nhưng đóa hoa có đẹp thế nào cũng sẽ có lúc héo tàn, trên đường tình yêu thì nàng luôn điên cuồng theo đuổi, nàng căn bản không bao giờ để vuột mất người mình yêu.

- Được rồi, chị Hồng Cẩm sắp về rồi đấy.

Y Phong dùng tay vuốt mái tóc có hơi rối của mình, sau đó nàng đứng lên khỏi người Vương Tử Quân rồi nói.

Vương Tử Quân đã hơn một tuần chưa đụng chạm vào phụ nữ, hắn thật sự có chút xúc động. Thế nhưng con gái ở ngay bên cạnh, hắn tuy có ý nghĩ nhưng căn bản chỉ có thể kiềm chế mà thôi.

- Lúc này Hồng Cẩm đang bận rộn gì vậy?

Vương Tử Quân nhận điện thoại của Tần Hồng Cẩm mà chạy đến, lại không ngờ nàng không có mặt ở đây.

- Chị Hồng Cẩm đang tiến hành phương án di dời sản nghiệp.

Y Phong nói đến đây thì khẽ tiếp tục:

- Em nghe chị Hồng Cẩm nói chuẩn bị dời tổng bộ của tập đoàn đến thành phố Ma Đô.

Dời tổng bộ đến thành phố Ma Đô, điều này không khỏi làm cho Vương Tử Quân có hơi nhíu mày. Tập đoàn Quân Thành phát triển rất tốt ở các tỉnh phía nam, tổng bộ của tập đoàn ở thành phố Ngân Bằng căn bản là phát triển chiếm hết thiên thời địa lợi, đang đi lên với xu thế hừng hực khí thế, căn bản là cực kỳ khó miêu tả.

Thế nhưng bây giờ Tần Hồng Cẩm lại muốn dời tổng bộ đến thành phố Ma Đô, có lẽ nguyên nhân cũng là vì mình đến đây. Cho đến nay Vương Tử Quân cảm thấy Tần Hồng Cẩm thua thiệt rất nhiều, tuy lúc bắt đầu thì hắn là người chủ trì xây dựng tập đoàn Quân Thành, thế nhưng Tần Hồng Cẩm là người chính thức đưa tập đoàn Quân Thành tiến lên giai đoạn huy hoàng vào lúc này. Hiện tại Tần Hồng Cẩm càng vì tương lai của mình mà di dời tổng bộ của tập đoàn ra khỏi tỉnh Nam Giang.

Y Phong giống như cảm nhận được tâm tình của Vương Tử Quân, nàng khẽ kéo tay Vương Tử Quân, sau đó lại lao vào lòng hắn:

- Anh không nên nghĩ nhiều như vậy, chúng ta đều là người cùng một nhà, anh nếu so đo quá nhiều thì căn bản sẽ làm cho chị Hồng Cẩm thêm đau lòng.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Y Phong, hắn chợt cảm thấy say mê. Khi hắn chuẩn bị hôn lên mặt nàng, Tiểu Điềm Đậu chợt chạy đến, khi thấy bố mẹ như vậy thì nó che mắt nói:

- Mẹ đúng là không biết ngại, lớn như vậy mà còn ngồi trong lòng bố...

Y Phong nghe lời nói của con gái mà không khỏi cảm thấy đỏ mặt, thế là không khỏi rời khỏi lòng Vương Tử Quân.

Bí thư Vương căn bản là có da mặt dày với lời nói của Tiểu Điềm Đậu, hắn cười hì hì đi đến bên cạnh con gái rồi nói:

- Tiểu Điềm Đậu, đến đây với bố, bố kể chuyện cổ tích cho nhé.

/1843

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status