Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1246: Không thèm quan tâm.

/1843


- Được, chúng ta nghe theo Tiểu Kha Nhi, dứt khoát ăn các món đặc sản tinh hoa của tỉnh Nam Giang. Nhưng tối nay thì không được, chúng ta còn có hẹn với người ta. Người phụ nữ trung niên nói rồi vỗ vỗ lên tay Tào Kha Nhi, lại đột nhiên nói: - Mợ nhớ hình như cháu học tiểu học ở trường Hồng Tinh đúng không?

- Đúng vậy, làm sao thế? Tào Kha Nhi không ngờ mợ lại nhắc đến chuyện này, thế là dùng giọng kinh ngạc hỏi.

- Vậy thì đi gặp mặt một người bạn cũ năm xưa. Người phụ nữ trung niên khẽ cười rồi dùng giọng thần bí nói.

Bạn năm xưa? Tào Kha Nhi nghe mợ nói như vậy mà có chút hứng thú. Nàng căn bản không có nhiều bạn ở thành phố Đông Hồng, chẳng lẽ bữa cơm lần này sẽ gặp được một người bạn học cũ sao? Không thể nào, nàng biết cậu mình mỗi ngày đều rất bận rộn, cho dù mẹ mình là người có thể diện thì cũng không thể làm cho hai cậu mợ đi một chuyến thế này được.

Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Tào Kha Nhi chợt dò hỏi: - Mợ, có người đi theo ngài đến Nam Giang sao?

- Tiểu nha đầu, nghĩ gì vậy? Hôm nay phải làm chính sự đấy. Người phụ nữ trung niên căn bản có thể phỏng đoán được tâm tư của Tào Kha Nhi, nàng nhìn thoáng qua Tào Kha Nhi, nụ cười trên mặt chợt tăng lên vài phần.

Lúc này điện thoại của người phụ nữ trung niên vang lên, nàng nhìn thoáng qua số điện thoại gọi đến, sau đó nụ cười càng tăng lên vài phần. Sau khi nối thông điện thoại, Tào Kha Nhi chợt nghe thấy mợ dùng giọng nói vừa khoa trương vừa mang theo ba phần nịnh nọt lên tiếng: - Cháu trai ngoan của mợ, lúc này mợ đã xuống máy bay rồi.

- Mợ biết rõ cháu rất bận, trong nhà còn có con nhỏ, chỉ cần có tâm là được rồi.

- Đúng rồi, tối nay chúng ta dùng cơm ở Ôn Độ Hoa Viên, đã lâu rồi mợ chưa được thấy đứa bé nhà cháu, có phải đã béo ú lên rồi không?

Tào Kha Nhi nghe thấy mợ gọi điện thoại, thế là thầm suy đoán xem đó là ai, nhưng nàng nghĩ kỹ mà căn bản không hiểu đó là người nào. Chẳng qua nàng cũng có chút yên lòng, dù thế nào thì người mợ mời cơm là phụ nữ, mà phụ nữ thì không cần thân cận, Tào đại tiểu thư như nàng cũng không cảm thấy khó chịu.

Sau khi người phụ nữ trung niên cúp điện thoại thì xe cũng chạy đến Ôn Độ Hoa Viên. Tào Kha Nhi vừa tìm chỗ đậu xe vừa cười nói với mợ mình: - Chỗ này có suối nước nóng rất tốt, mợ nếu ở lại đây thì nên hưởng thụ một chút.

Hành lý của hai vợ chồng cậu mợ là rất ít, thế nên cậu xách hành lý, Tào Kha Nhi thì theo mợ mình đi vào trong khách sạn. Khi bọn họ đi đến cửa khách sạn Ôn Độ Hoa Viên, một người phụ nữ xinh đẹp đi đến, khi thấy cậu mợ của Tào Kha Nhi thì trên gương mặt xinh đẹp có treo một nụ cười.

- Xin hỏi ngài có phải là Lỗ tiên sinh không? Người phụ nữ khẽ đi đến bên cạnh người đàn ông trung niên rồi dùng giọng ôn hòa nói.

Khi người đàn ông trung niên khẽ gật đầu thì người phụ nữ kia đã mỉm cười nói: - Chào Lỗ tiên sinh, tôi là Hà Y Y của Ôn Độ Hoa Viên, mời ngài và phu nhân đi theo tôi đến nhận phòng.

Hà Y Y, Tào Kha Nhi là nhân viên văn phòng tỉnh ủy thế nên cũng không xa lạ gì người này. Mặc dù căn bản không thích thanh danh của người phụ nữ kia, thế nhưng nàng không thể không thừa nhận đối phương là nhân vật hô phong hoán vũ ở tỉnh Nam Giang, tất nhiên cũng không phải là người bình thường có thể sai khiến được.

Hà Y Y căn bản làm một người chủ hiếu khách, nàng cho người tiếp nhận hành lý của nhóm người Tào Kha Nhi, sau đó dùng giọng ôn hòa giới thiệu về khách sạn Ôn Độ Hoa Viên, cũng đưa ra vài lời đề nghị rất tốt. Nhìn vào những phương diện này cũng thấy nàng là người phụ nữ tám mặt lung linh, làm cho người ta sinh ra cảm giác như về nhà mình.

- Lỗ tiên sinh, Lỗ phu nhân, chỗ này của chúng tôi có chút đơn sơ, nếu như các ngài có gì cần thì cứ nói với tôi, ngàn vạn lần không nên xem tôi là người ngoài.

Hà Y Y để cho nhân viên phục vụ mở cửa phòng rồi khẽ nói.

Khi thấy gian phòng tráng lệ thì Tào Kha Nhi thật sự có chút nghi hoặc, người mời Nhị cữu mình đến đây là ai? Gian phòng này cũng không phải là người thường có thể tiến vào.

- Phòng khách quý, xem ra Mạc phu nhân hôm nay chuẩn bị vung tay tiêu pha rồi. Vương Tử Quân đi theo Mạc Tiểu Bắc vào trong khách sạn Ôn Độ Hoa Viên, sau đó Mạc Tiểu Bắc đưa Vương Tử Quân đi về phía khu vực ở phía sau. Vương Tử Quân từng tham gia tiếp đãi ở chỗ này, vì vậy hắn cũng không xa lạ gì hoàn cảnh nơi này.

Mạc Tiểu Bắc căn bản không lên tiếng với lời trêu chọc của Vương Tử Quân, nàng vẫn giữ gương mặt trầm tĩnh của mình, liên tục cất bước về phía trước. Khi hai người đi xuyên qua hành lang, chợt thấy Hà Y Y vừa trò chuyện với nhân viên công tác vừa đi đến.

Hà Y Y giống như lơ đãng thấy được Vương Tử Quân thế là có chút giật mình, sau đó nhanh chóng cười nói: - Chào trưởng phòng Vương, không biết ngài đại giá quang lâm, kính mong ngài tha thứ.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng sợ mình trách tội của Hà Y Y, hắn không khỏi cười nhạt một tiếng rồi nói: - Trưởng phòng Hà, cô cứ bận rộn công tác, tôi đến đây không phải có nhiệm vụ tiếp đãi, chỉ là muốn dùng cơm với vài người bạn.

Hà Y Y tuy đặc hết lực chú ý lên người Vương Tử Quân thế nhưng cũng nhanh chóng phải nhìn sang Mạc Tiểu Bắc ở bên cạnh, trong đầu nàng có chút cảm thán, cũng có chút mặc cảm.

Là một người phụ nữ, đặc biệt là một người phụ nữ ở vào vị trí trung tâm thì Hà Y Y luôn có một cảm giác ưu việt bẩm sinh, khi gặp phải một người phụ nữ xinh đẹp nào đó thì nàng luôn không nhịn được mà phải cho ra so sánh với đối phương.

Nhưng lúc này khi Hà Y Y thấy được Mạc Tiểu Bắc đứng bên cạnh Vương Tử Quân, nàng chợt cảm thấy hai bên cách biệt một trời một vực, tất nhiên nàng là đất mà đối phương là trời. Lúc này nàng cảm thấy uể oải, đồng thời lại sinh ra cảm giác có phải là mình nhìn lầm.

Chiều nay Hà Y Y nhận được điện thoại của thư ký Du Giang Vĩ của Vương Tử Quân, nói là có người thân của trưởng phòng Vương đến đây, để nàng hỗ trợ sắp xếp một phòng. Sau khi nghe được yêu cầu này thì Hà Y Y nhanh chóng nóng lòng, sau khi sắp xế xong thì càng lợi dụng quyền lợi để chuẩn bị một bữa cơm.

Dựa vào kinh nghiệm của Hà Y Y, trưởng phòng Vương lần này sẽ đến, vì thế mà đứng chờ nơi này. Quả nhiên trời không phụ lòng người, nàng thấy Vương Tử Quân đi đến, thế nên mới giả vờ tiến lên nghênh đón. Nhưng khi nàng vừa đi đến thì thấy được Mạc Tiểu Bắc ở bên cạnh Vương Tử Quân.

Trưởng phòng Vương và một người phụ nữ trẻ cùng nhau đi đến, chính mình lúc này lại đụng mặt, nàng cảm thấy không thoải mái. Nàng là người làm công tác tiếp đãi nhiều năm, nàng đã căn bản hiểu rất rõ nhiều chuyện xảy ra.

Tình huống này căn bản đối với Hà Y Y chính là phạm húy.

Khi Hà Y Y đang suy nghĩ lung tung thì Vương Tử Quân giống như cũng hiểu rõ vấn đề, hắn vẫy vẫy tay với Mạc Tiểu Bắc rồi giới thiệu: - Vị này là giám đốc Hà của khách sạn Ôn Độ Hoa Viên.

- Đây là vợ tôi, Mạc Tiểu Bắc. Sau khi Vương Tử Quân nói ra những chữ này thì Hà Y Y mới ném tảng đá trong lòng xuống. Nàng thầm nghĩ mình xem như may mắn, gặp phải vợ của Vương Tử Quân.

Trong khi tiếp xúc với Vương Tử Quân thì Hà Y Y thầm nghĩ xem người phụ nữ thế nào mới hợp với người này, cũng không biết có vì tâm lý quấy phá hay không mà cậu tục ngữ: "Hảo hán không có vợ đẹp" lại lấn chiếm cả tâm tư của nàng. Nàng thầm nghĩ có lẽ vợ của Vương Tử Quân là người có dáng điệu thô tục. Nhưng hôm nay gặp mặt Mạc Tiểu Bắc thì nàng căn bản sinh ra cảm giác chấn động.

Mạc Tiểu Bắc khẽ gật đầu với Hà Y Y, coi như đã làm lễ ra mắt. Nếu là người khác làm như vậy thì Hà Y Y chắc chắn sẽ nghĩ rằng đối phương đang cố gắng làm dáng, nhưng động tác này xuất hiện trên người Mạc Tiểu Bắc làm cho nàng căn bản không có ý nghĩ gì khác thường.

Vương Tử Quân không nói nhiều với Hà Y Y, hắn cất bước đi vào trong khách sạn. Hà Y Y cũng không quấn lấy Vương Tử Quân, chỉ đi theo sau lưng Mạc Tiểu Bắc, bắt đầu giới thiệu các hạng mục đặc sắc của khách sạn Ôn Độ Hoa Viên.

Sau khi đi thêm mười mét thì nhóm người đi đến một gian phòng rất đẹp, nhân viên phục vụ bên ngoài thấy Hà Y Y thì nhanh chóng cúi đầu cực kỳ cung kính. Hà Y Y đứng bên cạnh Mạc Tiểu Bắc giống như biến thành một nhân viên phục vụ, khi nàng thấy được thủ hạ của mình thì mới giống như tìm lại được sự tự tin vốn có.

- Trưởng phòng Vương, ngài có gì cứ phân phó, tôi còn có chút việc, phải đi trước. Sau khi đám nhân viên phục vụ bên kia cúi đầu chào thì Hà Y Y khẽ nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân thấy Hà Y Y này căn bản là rất thức thời, hắn khẽ gật đầu. Khi nhân viên phục vụ khẽ gõ cửa phòng, trong phòng vang lêm tiếng nói của một người phụ nữ nào đó. Nhân viên phục vụ đẩy cửa phòng ra, Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc cùng nhau đi vào.

Lúc này trong phòng có một nam hai nữ đang ngồi, người đàn ông trung niên nhìn về phía cửa với gương mặt cực kỳ nghiêm nghị. Khi Vương Tử Quân đi vào thì người đàn ông trung niên kia chợt đứng lên nói: - Ha ha, tôi vừa rồi còn nói về mọi người, không ngờ vừa mới nhắc thì đã đến rồi.

Vương Tử Quân căn bản cảm thấy người đàn ông trung niên kia có chút quen mắt, thế nhưng hắn căn bản không thể nhớ rõ đó là ai, thế là lúc này căn bản không thể nào gọi được tên.

Nhưng Vương Tử Quân nhớ rõ mình từng gặt mặt đối phương, chẳng qua gặp ở nơi nào thì căn bản không thể nghĩ ra được.

Khi Vương Tử Quân đang thầm suy đoán thân phận của đối phương, lúc này Mạc Tiểu Bắc ở bên cạnh đã khẽ mở miệng chào hỏi: - Chào dượng Ba, dì Ba.

Lúc này người phụ nữ trung niên ngồi bên cạnh người đàn ông trung niên cũng đi đến bên cạnh Mạc Tiểu Bắc rồi nói: - Sao chỉ có hai người đến? Lần này dì đến là muốn xem cháu ngoại bây giờ lớn thế nào rồi.

Người phụ nữ trung niên là một cao thủ điều tiết bầu không khí, chỉ cần nói một câu đã làm cho bầu không khí xa lạ trong phòng tan biến. Mạc Tiểu Bắc tuy có tính tình lạnh lẽo nhưng nghe dì Ba nhắc đến con trai thì cũng cười nói: - Cũng muốn đưa nó đến, thế nhưng nó không muốn đi, không bằng ngày mai mời mọi người về nhà chơi.

- Vậy cũng được, dì còn mang cho nó vài món lễ vật. Hai người phụ nữ trò chuyện với nhau, Vương Tử Quân dùng giọng ân cần nói với người đàn ông trung niên phía bên kia: - Chào dượng Ba, mọi người đến từ lúc nào?

Nói thật thì Vương Tử Quân đến bây giờ còn chưa hiểu rõ dượng Ba kia là ai, nhưng phương diện lễ nghi cũng khó thể bỏ qua được. Hắn là chồng của Mạc Tiểu Bắc, hắn cần phải chống đỡ mặt mũi cho nàng.

Người đàn ông trung niên kia cười ha hả nói: - Tử Quân, chúng tôi đến vào lúc xế chiều. Lần này dượng đến Nam Giang để xem xét việc kinh doanh của mình. Sau này công ty Đức Thịnh Thực Nghiệm sẽ chú trọng phát triển ở Nam Giang, mong cháu quan tâm một chút.

Người đàn ông trung niên cũng biết Vương Tử Quân căn bản không nhớ rõ mình, thế nên cũng không quên mở miệng giới thiệu một chút. Sau khi nghe đến công ty Đức Thịnh Thực Nghiệm, Vương Tử Quân chợt bừng tỉnh, xem như hiểu rõ thân phận của đối phương.

Đối phương là Lỗ Kính Liên, là người sáng lập công ty Đức Thịnh Thực Nghiệm, cũng xem là nhân vật hô phong hoán vũ trong thương trường, nhưng cũng là nhân vật chủ yếu của Lỗ gia ở thủ đô. Mặc dù người này tham gia kinh doanh nhưng căn bản không thể bỏ qua được.

Khi Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc tiến hành lễ kết hôn thì Lỗ Kính Liên là một thành viên trong nhóm thân thích, nhưng khi đó Vương Tử Quân căn bản không thể nào chú ý được, thế cho nên không có ấn tượng quá sâu với dượng Ba này được.

Sau khi phân biệt chủ khách và ngồi xuống, Vương Tử Quân tiếp tục trò chuyện với Lỗ Kính Liên, cũng thầm suy đoán mục đích của đối phương là gì. Hắn căn bản không tin đối phương đến Nam Giang là vì phương diện làm ăn kinh doanh.

- Tiểu Kha Nhi, xem ra cháu còn chưa biết, mợ nhớ hình như hai người trước kia từng học cùng trường với nhau.

Người phụ nữ trung niên kéo tay Mạc Tiểu Bắc ngồi xuống, sau đó quay sang nói với Tào Kha Nhi giống như còn chưa ăn nhập vào hoàn cảnh vào lúc này ở bên cạnh.

Tào Kha Nhi tuyệt đối không ngờ cậu mợ mình mở tiệc để chiêu đãi hai vợ chồng Vương Tử Quân, nếu như biết được như vậy, nàng chỉ sợ sẽ không chịu đến đây. Nhưng lúc này hai người Vương Tử Quân đã đến, nàng không thể không chào hỏi, vì vậy mới cười nói: - Chào trưởng phòng Vương, chào chị Tiểu Bắc.

Tào Kha Nhi nhỏ hơn bốn tuổi so với Mạc Tiểu Bắc, khi hai người còn nhỏ căn bản không có liên hệ gì, khi đi học thì Mạc Tiểu Bắc ở lớp lớn hơn Tào Kha Nhi, tuy hai bên biết có sự tồn tại của nhau nhưng căn bản không có giao tình.

Ấn tượng của Tào Kha Nhi khi còn bé với người chị họ là Mạc Tiểu Bắc căn bản cũng không quá tốt. Nàng cảm thấy người này quá cao ngạo, thế nên không muốn kết giao. Nhưng thực tế thì trong lòng nàng lại có cảm giác muốn phân tranh hơn thua với Mạc Tiểu Bắc.

Nhưng khi mà hàng loạt biểu hiện chói sáng của Mạc Tiểu Bắc xuất hiện thì Tào Kha Nhi căn bản có chút nản lòng thoái chí. Khi nàng đang đi học đại học nghe nói Mạc Tiểu Bắc gả cho một tên tiểu tử nông thôn, nàng cảm thấy rất thoải mái. Nàng không tham gia hôn lễ của Mạc Tiểu Bắc, thế nhưng nàng cảm thấy nó chẳng ra thể thống gì.

Nhưng Tào Kha Nhi căn bản không ngờ chồng của Mạc Tiểu Bắc lại tiến lên mây xanh, còn trẻ mà chém anh rể tôn kính của mình rơi ngựa, bây giờ còn là một trong lực lượng cực mạnh của tỉnh Nam Giang.

Tào Kha Nhi cảm thấy hai bên có chênh lệch quá lớn, thế cho nên nàng cũng không còn sức để ghen ghét Mạc Tiểu Bắc, chẳng qua thật lòng thì nàng cũng không muốn có quan hệ gì gần với đối phương. Nàng đã xem Mạc Tiểu Bắc là hạng người mà cả đời mình không thèm qua lại, nhưng không ngờ hôm nay lại gặp mặt đối phương ở chỗ này.

/1843

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status