Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1572: Vô tâm trồng liễu chợt nở hoa

/1843


Những ngày qua ở thành phố Hân Lũng liên tục vang lên nhiều tin đồn nhảm, điều này làm cho hai người Ngô Đại Phúc và Trần Binh Dương cảm thấy không thoải mái. Thế nhưng dù không thoải mái thì bọn họ vẫn phải thừa nhận mình phạm sai lầm, không phải sai lầm nhỏ mà là rất lớn. Trường hợp hôm nay căn bản làm cho Ngô Đại Phúc và Trần Binh Dương sinh ra cảm giác sáu lượng bạt ngàn cân.

Thế nên bây giờ mặc kệ Vương Tử Quân phê bình thế nào thì bọn họ cũng không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn tỏ ra cảm kích, đều nở nụ cười khiêm tốn. Hai bên đưa mắt nhìn nhau, Trần Binh Dương là người mở miệng đầu tiên: - Bí thư Vương, bài học lần này cực kỳ sâu sắc với chúng tôi, lúc này chúng tôi đảm bảo với ngài, sau này nhất định sẽ công tác cẩn thận hơn.

- Như vậy thì tốt, nói thật nhé, lần này có thể thoải mái vượt qua kiểm tra, nó căn bản không ly khai khỏi sự công tác chặt chẽ của các anh. Hy vọng sau này các anh có thể tiếp tục kiên trì cơ chế tốt đẹp hiện tại, giám thị thật nghiêm chất lượng công trình, hơn nữa phải cực kỳ cẩn thận mới được. Vương Tử Quân nói vài lời khẳng định, sau đó lại nói tiếp: - Tôi phải nói rõ ràng, đó là phương diện đấu thầu tìm người thi công của các anh vẫn có vấn đề không nhỏ, nếu như không phải có vấn đề xảy ra, như vậy sẽ không tìm được những vấn đề của Sử Quang Hán.

Giọng nói của Vương Tử Quân không quá cao thế nhưng lại làm cho hai người Ngô Đại Phúc và Trần Binh Dương cảm thấy đổ mồ hôi. Đặc biệt là Trần Binh Dương, hắn biết mình lo lắng không đủ ở phương diện này. Khi hai người đang chuẩn bị nhận sai lầm thì chợt nghe Vương Tử Quân cười nói: - Lần này tôi đến thành phố Hân Lũng và nghe nói chỗ này có sản xuất ra loại rượu Mai Hương rất ngon, hôm nay cũng không có chuyện gì, hai người không muốn làm chủ mời tôi vài ly sao?

Ngô Đại Phúc và Trần Binh Dương vốn cực kỳ cảm kích Vương Tử Quân, có thể cùng dùng cơm với Vương Tử Quân tất nhiên là mục tiêu cao nhất của cả hai. Bây giờ nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì đều hưng phấn đỏ mặt, bọn họ tranh thủ thời gian tỏ thái độ: - Hôm nay chúng tôi sẽ uống vài ly với bí thư Vương, để cho bí thư Vương kiểm tra xem rượu của thành phố Hân Lũng chúng tôi như thế nào.

Trương Tề Bảo nhìn biểu hiện vui vẻ của hai người Ngô Đại Phúc, hắn thật sự cảm thấy vui thay cho Vương Tử Quân. Hắn biết rõ sau bữa tiệc này thì lá phiếu bầu cho Vương Tử Quân tiến lên chủ tịch tỉnh trong hội đồng nhân dân của thành phố Hân Lũng là không có vấn đề.

Trên bàn rượu dễ tăng tiến tình cảm với nhau, hơn nữa Ngô Đại Phúc và Trần Binh Dương lại cố gắng muốn kết giao, thế nên quan hệ giữa hai bên được kéo lại gần hơn. Ngô Đại Phúc uống đến mức đỏ mặt tía tai, hắn loạng choạng kéo tay Vương Tử Quân, thậm chí còn bày ra biểu hiện cảm động rơi nước mắt.

Trần Binh Dương cũng là một người uông rượu khá tốt, nhưng khi Ngô Đại Phúc và Trương Tề Bảo đi vệ sinh, hắn dùng giọng thành khẩn nói với Vương Tử Quân: - Bí thư Vương, bố vợ tôi nói khi nào ngài có rảnh, mời ngài đến nhà ông ấy uống trà.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, sau đó bắt tay thật mạnh với Trần Binh Dương.

Một kết quả như vậy làm cho Trần Binh Dương cảm thấy Sầm Vật Cương vô tâm trồng một cây liễu khô, thế nhưng Vương Tử Quân tiến đến xử lý thì cây liễu lại nở hoa, hơn nữa hoa này cũng không dễ dàng nở bông, phải cố gắng tưới nước chăm bón mới được.

Kết quả điều tra thật sự là quá bất ngờ, đối với Trần Binh Dương thì giống như đưa roi lên cao nhưng lại từ từ hạ xuống. Hắn căng cứng thần kinh nhiều năm, cuối cùng thì cũng thoải mái trở lại. Sau bữa cơm với Vương Tử Quân, cho dù không nhất thiết tạo nên mối quan hệ gắn kết giữa hai bên, thế nhưng ít nhất cũng có một mở đầu tốt đẹp. Có một mở đầu này thì kế tiếp hai bên nói chuyện sẽ dễ dàng hơn.

...

- Hừ, chỉ kiểm tra mới biết được có vấn đề hay không mà thôi. Sầm Vật Cương nhìn vào một bài báo nói về công trình xây dựng của hàng xóm chợt đổ sập xuống, lão không khỏi dùng giọng trào phúng lẩm bẩm.

Trong phòng làm việc trống rỗng của Sầm Vật Cương, nửa giờ đầu tiên của ngày làm việc đều được lão sắp xếp để đọc báo. Lúc này lão đang nhìn về phía một bài viết khác, bài báo viết về hướng đi của một vị lãnh đạo nước ngoài, điều này không có liên quan đến tỉnh Mật Đông.

Khi Sầm Vật Cương chuẩn bị đổi tờ báo khác thì báo cáo về việc công trình nhà thi đấu sụp đổ chợt lóe lên trong đầu, nếu không phải kịp thời điều tra được nguyên nhân làm sập nhà thi đấu, chỉ sợ báo chí cũng không chỉ đưa tin về sự kiện của tỉnh hàng xóm, mà phải là đại danh của tỉnh Mật Đông, dù sao thì sự kiện ở tỉnh Mật Đông có tính đại biểu rất lớn.

Vương Tử Quân thật sự là một người làm cho tỉnh Mật Đông bừng sáng. Ngày hôm qua Sầm Vật Cương còn nhận được lãnh đạo bộ xây dựng, cho ra sự khẳng định lớn với công tác xây dựng ở thành phố Hân Lũng, mặc dù kết quả báo cáo cũng là bất ngờ với hắn.

- Có lẽ Vương Tử Quân đã về rồi. Sầm Vật Cương nghĩ đến Vương Tử Quân mà không khỏi nở nụ cười khổ.

Sầm Vật Cương ném một củ khoai lang nóng cho Vương Tử Quân, muốn làm cho Vương Tử Quân rơi vào hoàn cảnh khó xử, không ngờ người này lại có thể giải quyết vấn đề một cách tốt đẹp như vậy. Không những có thể đảm bảo với anh Lưu ở phía bên kia, thậm chí khi xử lý vấn đề còn làm cho người ta cảm thấy tự hào với người trong nước.

Tuy Sầm Vật Cương căn bản không muốn thừa nhận thế nhưng sự việc thật sự phát triển theo chiều hướng như vậy. Công ty thiết kế của nước ngoài vốn rất vênh váo, thế nhưng hôm nay đại biểu của bọn họ đã đến thành phố Rừng Mật, chuẩn bị tiến hành xin lỗi và bồi thường.

- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại vang lên, Sầm Vật Cương cầm lấy điện thoại, chợt nghe thấy bên trong vang lên giọng nói của thư ký: - Bí thư, bí thư Vương đến.

- À, mời anh ấy vào. Sầm Vật Cương lên tiếng không chút do dự.

Sầm Vật Cương đặt điện thoại xuống và nhìn thoáng qua chiếc gương cách đó không xa, lão thấy một người đàn ông đầu tóc chải chuốt tỉ mỉ, gương mặt bừng bừng sức sống, thế là không khỏi thở dài một hơi.

Nhưng cơn tức hiện tại làm cho Sầm Vật Cương cảm thấy không thoải mái, trước kia đừng nói là gặp phải một người trợ thủ, dù là Đường Chấn Huy cũng chưa từng cứng với lão được lần nào. Nhưng bây giờ Vương Tử Quân đến làm cho lão cảm thấy mình nên trịnh trọng, điều này không khỏi làm cho lão cảm thấy xấu hổ.

"Mình làm sao vậy? Mình sao lại quan tâm đến người này như thế?"

Cửa phòng được đẩy ra, Vương Tử Quân đi vào với nụ cười trên môi. Sầm Vật Cương nhìn nụ cười thản nhiên của Vương Tử Quân, lão cũng nở nụ cười tiến lên nghênh đón: - Bí thư Tử Quân, lần này có thể nói anh là phúc tướng cho tỉnh Mật Đông, sự kiện ở thành phố Hân Lũng được xử lý quá tốt, lãnh đạo thượng cấp cho ra một lời khẳng định đầy đủ với công tác của chúng ta.

- Bí thư Sầm, đây cũng không phải là công lao của tôi, chính là nhờ các đồng chí thành phố Hân Lũng công tác chắc chắn. Nếu như không phải bọn họ làm tốt công tác, cho dù tôi có tìm ra được lỗ hổng ở phương diện thiết kế, chỉ sợ cũng bị người ta lên án, vì không dễ lấy được tiền bồi thường của người nước ngoài được. Vương Tử Quân bắt tay với Sầm Vật Cương rồi dùng giọng khiêm tốn nói.

Tuy Vương Tử Quân nói rất khiêm tốn nhưng Sầm Vật Cương vẫn cho ra lời khẳng định đầy đủ. Hai người nói vài lời hòa ái, sau đó Sầm Vật Cương cười nói: - Đại biểu của công ty thiết kế sắp đến để đàm phán, bí thư Tử Quân là người quen thuộc chuyện này, anh có thể đi đầu ở công tác này được không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.

- Bí thư Sầm, theo tôi thấy thì vấn đề này là tranh cãi giữa thành phố Hân Lũng và công ty thiết kế kia, chúng ta không nên can dự vào, cứ để cho người của thành phố Hân Lũng cùng những người kia đàm phán, tôi tin tưởng các đồng chí thành phố Hân Lũng sẽ nắm chắc công tác này. Vương Tử Quân khẽ cười, hắn đẩy phần công lao này ra ngoài. Hắn không muốn tranh thủ tình cảm với cấp dưới, không muốn tranh công với thượng cấp, biểu hiện này cũng không tồi.

Sầm Vật Cương nhìn gương mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân mà không khỏi cảm thấy tán thưởng, hơn nữa lại càng thêm cố kỵ. Biểu hiện của Vương Tử Quân làm cho lão cảm thấy một mối uy hiếp rất lớn, tuy lão tự nghĩ thế lực của mình đủ để làm mọi thứ, thế nhưng muốn khống chế được Vương Tử Quân thì căn bản là không dễ dàng chút nào.

Một người lãnh đạo trẻ tuổi đầy hứa hẹn như vậy, lại là một trợ thủ cực kỳ khó khống chế, dù đặt người này bên cạnh ai thì cũng không bao giờ là một chuyện thoải mái.

Trong đầu lóe lên những ý nghĩ như vậy, thế là một ý niệm càng bùng phát mạnh mẽ trong đầu Sầm Vật Cương. Lão biết rõ Vương Tử Quân chính là một cảnh báo với mình, nếu như bây giờ có thể đẩy Vương Tử Quân đi thì tương lai sẽ không có vấn đề gì, vì vậy trong lòng tuy có chút do dự thế nhưng đã nhanh chóng trở nên kiên định.

Vương Tử Quân hàn huyên nửa giờ với Sầm Vật Cương, sau đó hắn rời khỏi phòng làm việc của Sầm Vật Cương. Khi hắn đi đến ngồi trong phòng làm việc của Đường Chấn Huy thì đã qua hai mươi phút rồi.

- Tử Quân, anh đến đây mà xem bản vẽ về con đường ở thành phố Rừng Mật, sau khi con đường này hoàn công thì muốn đi từ thành phố Rừng Mật đến Kim Hà chỉ mất một giờ mà thôi. Đường Chấn Huy chỉ vào một bản vẽ đặt trên bàn, sau đó dùng giọng kích động nói với Vương Tử Quân.

Đường Chấn Huy căn bản cực kỳ nhiệt tình ở phương diện xây dựng đường nối liền hai thành phố Rừng Mật và Kim Hà, nếu nói con đường này nắm tất cả thời gian công tác của lão thì cũng không đủ. Vì lão đã bị Sầm Vật Cương áp chế hơn bốn năm ở tỉnh Mật Đông, bây giờ việc cần làm nhất chính là trong nhiệm kỳ của mình phải thông xe được con đường nối liền hai thành phố Rừng Mật và Kim Hà.

Vương Tử Quân nhìn bản thiết kế về con đường của thành phố Rừng Mật, hắn không khỏi cười ha hả nói: - Chủ tịch Đường, chỉ cần con đường này được hoàn công thì hai thành phố kia sẽ có một kết nối chặt chẽ với nhau. Biết đâu tương lai sau này nơi đây sẽ hình thành nên một trung tâm kinh tế lớn mạnh của tỉnh Mật Đông?

Đường Chấn Huy nhìn Vương Tử Quân dùng ngón tay vẽ một vòng tròn trên bản thiết kế, lão không khỏi cảm thấy cực kỳ vui mừng. Lão vỗ lên vai của Vương Tử Quân rồi nói: - Tử Quân, phương diện xây dựng thành phố sau này là của anh, bây giờ điều tôi cần làm chính là trước khi về hưu phải làm xong con đường nối liền Rừng Mật và Kim Hà.

Vương Tử Quân cười cười không lên tiếng với lời nói đầy ám hiệu này của Đường Chấn Huy. Hắn chợt thay đổi chủ đề: - Con đường này của thành phố Rừng Mật đã được duyệt hay chưa?

- À, ủy ban cải cách đã duyệt phương án này, phía thành phố Rừng Mật và Kim Hà đang ra sức chuẩn bị, dự tính là tháng mười năm nay sẽ làm lễ khởi công. Đường Chấn Huy nói đến lễ khởi công thì có chút hưng phấn, lại có chút ảm đạm.

Đến tháng mười thì nhiệm kỳ của Đường Chấn Huy đã cơ bản sẽ kết thúc, trước khi kết thúc nhiệm kỳ lão có thể làm lễ khởi công xây dựng con đường nối liền Rừng Mật và Kim Hà, đây là một việc làm rất hưng phấn, thế nhưng khi nghĩ đến chuyện về hưu thì hắn lại cảm thấy có chút ảm đạm.

Vương Tử Quân hiểu tâm tình của Đường Chấn Huy, thế nhưng lúc này hắn nói gì cũng vô dụng, vì đi đến bước này thì Đường Chấn Huy cũng không cần được an ủi. Trong đầu hắn chợt lóe lên một ý nghĩ, thế nhưng hắn vẫn lựa chọn phương án trầm mặc.

Đường Chấn Huy cũng là cao thủ điều chỉnh tâm tình, lão cười cười nói: - Tử Quân, lần này tôi chuẩn bị tặng cho anh một lễ vật.

Vương Tử Quân chợt sững sờ, hắn nhìn gương mặt tươi cười của Đường Chấn Huy, hắn cũng không nên làm cho Đường Chấn Huy thất vọng, thế là chỉ có thể cười nói: - Chủ tịch Đường tặng lễ vật thì nhất định sẽ không kém, tôi thật sự là mỏi mắt chờ mong.

Đường Chấn Huy cười nói: - Tất nhiên thứ tôi tặng sẽ không kém.

Đường Chấn Huy nói rồi trầm giọng tiếp tục: - Trước khi tôi đi chuẩn bị sắp xếp một vị trí tốt cho thư ký trưởng của mình, dù gì thì anh ấy cũng đã theo tôi được bốn năm, cũng không thể để cho anh ấy công tác không công cho được.

- Ngài chuẩn bị cho Lý Hanh Dư đến nơi nào? Vương Tử Quân cố gắng áp chế cảm giác vui sướng, hắn trầm giọng hỏi Đường Chấn Huy.

Đối với một người là thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh như Lý Hanh Dư, Vương Tử Quân định đợi đến khi mình tiếp nhận vị trí của Đường Chấn Huy rồi nói sau. Vì sự tín nhiệm của lãnh đạo đứng đầu với thư ký trưởng có lực ảnh hưởng rất lớn, nếu không có sự tín nhiệm của lãnh đạo thì quyền uy của thư ký trưởng là rất thấp, nhưng nếu như lãnh đạo mà không có một vị thư ký trưởng của riêng mình, như vậy đôi khi anh công tác cũng cực kỳ trói buộc.

Hơn nữa Vương Tử Quân tiến lên cũng không thể nhanh chóng đổi thư ký trưởng, tuy hắn có quyền lên tiếng rất lớn ở phương diện thay đổi thư ký trưởng, thế nhưng nếu Sầm Vật Cương quyết liệt không buông, như vậy hắn cũng khó thể nào lay động được.

Lúc này Đường Chấn Huy sắp lui ra thì cho ra sắp xếp với Lý Hanh Dư, sự kiện này căn bản không có gì cố kỵ, dù sao thì Đường Chấn Huy cũng sắp phải lui ra, mà lúc này lão căn bản không cần do dự.

Đường Chấn Huy cười ha hả rồi trầm giọng nói: - Chủ tịch Tử Quân, tôi đang muốn liên hệ với anh về việc này. Đồng chí Hanh Dư theo tôi công tác nhiều năm, là một cán bộ luôn cẩn trọng công tác, bây giờ tôi sắp đi không thể không suy xét cho anh ấy được. Tôi chuẩn bị đẩy anh ấy tiến lên một bước, để cho anh ấy tạm thời chuyển đến mặt trận tổ quốc, làm chủ tịch phụ trách công tác văn hóa giáo dục.

Chủ tịch mặt trận tổ quốc phụ trách mảng công tác văn hóa giáo dục? Vương Tử Quân xem như biết rõ Đường Chấn Huy chuẩn bị làm như thế nào, lúc này hắn không khỏi khẽ hỏi: - Chủ tịch, chuyện này chỉ sợ sẽ không được bí thư Sầm dễ dàng thông qua.

- Không thông qua thì tôi cũng phải tranh thủ, dù sao thì đồng chí Lý Hanh Dư cũng đã khổ sở theo tôi công tác nhiều năm, nếu như trước khi đi mà tôi không sắp xếp tốt cho đồng chí của mình, như vậy tôi cũng cảm thấy bứt rứt lương tâm. Đường Chấn Huy dùng giọng cực kỳ chính đáng nói, nếu như là người không biết nghe những lời này, chỉ sợ sẽ cho rằng Đường Chấn Huy là một vị lãnh đạo cực kỳ suy xét cho thuộc hạ của mình.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng chăm chú của Đường Chấn Huy, hắn không khỏi nghĩ đến tình cảnh Đường Chấn Huy bàn bạc chuyện này với Sầm Vật Cương, có lẽ trước đó Sầm Vật Cương cường thế áp đặt Lý Hanh Dư đã làm cho Đường Chấn Huy cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng dù là khó chịu như thế nào thì Đường Chấn Huy cũng phải tiếp nhận Lý Hanh Dư.

- Chủ tịch Đường nói đúng, đồng chí Lý Hanh Dư đã công tác cẩn trọng nhiều năm, bây giờ nên được ban thưởng cho tốt.

Sau khi thương lượng xong chuyện liên quan đến Lý Hanh Dư, Vương Tử Quân chuẩn bị cáo từ. Đúng lúc này Đường Chấn Huy chợt thay đổi chủ đề: - Tử Quân, bây giờ đã đến tháng sáu rồi, anh có nên đưa vợ con đến Mật Đông rồi không?

- Chủ tịch, tôi cũng đang định xin ngài nghỉ vài ngày, vì hai ngày nữa con trai tôi sẽ tốt nghiệp nhà trẻ, tôi là bố cũng đã đồng ý với nó, đến lúc đó nhất định sẽ có mặt. Vương Tử Quân chợt nghĩ đến chuyện của Tiểu Bảo Nhi, thế là không khỏi mở miệng xin nghỉ với Đường Chấn Huy.

- À, tham dự lễ tốt nghiệp của con là cực kỳ có ý nghĩa, bí thư Tử Quân, anh cứ đi, không có vấn đề. Đường Chấn Huy phất tay lên dùng giọng vui vẻ nói.

/1843

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status