Trong lòng thật sự rất nghi hoặc thế nhưng thư ký cũng không dám nói nhiều lời. Khi hắn chuẩn bị đồng ý rời đi, chợt nghe sầm vật cương nói: - Cậu cảm thấy áp dụng cơ chế cạnh tranh công bằng trong phương án chọn lựa cán bộ thì sẽ thế nào?
- Như vậy là rất tốt, một vài tỉnh phát triển đang áp dụng phương pháp này, hơn nữa những ngày qua tôi có xem báo, bây giờ trọng điểm cải cách nhân sự chính là phương hướng này. Thư ký bị Sầm Vật Cương hỏi mà không kịp chuẩn bị, thế nên trái tim đập lên rất mạnh, nhưng hắn cũng nhanh chóng tỉnh táo lại. Vài ngày qua hắn có xem qua tư liệu về phương diện này, thế nên bây giờ có cơ hội lấy ra khoe khoang.
Chỉ là khi ánh mắt rơi lên mặt Sầm Vật Cương, thư ký thấy ánh mắt của bí thư Sầm cực kỳ âm trầm, thế là không khỏi cảm thấy sợ hãi. Khi hắn đang thầm suy đoán xem mình nói sai điều gì, lúc này chợt thấy Sầm Vật Cương khoát tay áo nói: - Được rồi, cậu đi thông báo cho thư ký trưởng.
Sầm Vật Cương lại tiếp tục xem xét bài báo, lão giống như xác định được những suy đoán của mình, thế là buông tờ báo ra, rơi vào trạng thái trầm ngâm.
Người ngoài nhìn vào bài báo này của Vương Tử Quân, có lẽ cảm thấy đây là chủ tịch Vương viết báo cho vui. Thế nhưng người ở vào vị trí như Sầm Vật Cương thì nhìn thấy những gì mà người thường không thấy rõ được, chủ yếu lão quan tâm đến nội dung bản chất ở bên trong. Lúc này lão xem xét bài viết của Vương Tử Quân, chính là muốn tìm ra ý nghĩ của Vương Tử Quân.
Thật ra ngay từ đầu khi nhìn vào bài viết này thì Sầm Vật Cương căn bản đã hiểu rõ ý nghĩ của Vương Tử Quân, lão xem đi xem lại vài lần chính là suy xét và định giá thật kỹ.
Hầu như Sầm Vật Cương là người có thể một lời quyết định công tác nhân sự ở Mật Đông, bây giờ Vương Tử Quân viết ra những thứ như vậy, ý nghĩa là gì không còn nói cũng biết.
Tuy Vương Tử Quân căn bản không có quá nhiều quyền lực nhân sự, thế nhưng người này là chủ tịch tỉnh, căn bản vẫn có quyền lên tiếng, đồng thời chính Sầm Vật Cương phải tôn trọng ý kiến của Vương Tử Quân.
- Bí thư, tôi đến xin chỉ thị của ngài, ngài có yêu cầu trọng điểm nào đối với hội nghị hôm nay hay không? Thư ký trưởng Phương Anh Hồ gõ cửa đi đến, sau đó khẽ hỏi Sầm Vật Cương.
Sầm Vật Cương khoát tay áo với Phương Anh Hồ, sau đó thản nhiên nói: - Anh cứ dựa theo sắp xếp mà tham gia hội nghị.
Sầm Vật Cương nói rồi đứng lên khỏi ghế, sau đó tiến lên hai bước rồi mới nói: - Anh có đọc báo hôm nay không?
- Đã đọc qua. Phương Anh Hồ là người thông minh, từ sau khi hắn nhận được điện thoại của thư ký Sầm Vật Cương nói là bí thư không thể tham gia hội nghị,hắn biết nhất định là bí thư Sầm có chuyện. Hắn là thư ký trưởng của bí thư Sầm, công tác quan trọng của hắn là phục vụ cho bí thư, thế cho nên bây giờ có chuyện hắn phải nhanh chóng đến phòng làm việc của Sầm Vật Cương.
- Anh cảm thấy thế nào? Sầm Vật Cương cũng không nói đến bài viết của Vương Tử Quân, lão chỉ hỏi Phương Anh Hồ thấy thế nào, rõ ràng có lòng tin tương đối với xúc giác của Phương Anh Hồ.
Mà Phương Anh Hồ cũng không làm cho Sầm Vật Cương thất vọng, hắn trầm ngâm một chút rồi trầm giọng nói: - Bí thư Sầm, chuyện này tôi cảm thấy nên xem xét cực kỳ cẩn thận.
Phương Anh Hồ hắng giọng một cái rồi thản nhiên nói: - Đưa cơ chế cạnh tranh vào phương diện phân công cán bộ là chiều hướng phát triển trong tương lai, cũng là một phương án rất tốt để chọn lựa nhân tài, càng là một phương hướng quan trọng trong cải cách nhân sự trong nước. Chủ tịch Vương là người cực kỳ có năng lực ở phương diện này.
Sầm Vật Cương dùng ngón tay gõ lên mặt bàn, những lời nói của Phương Anh Hồ có chút hàm hồ, thế nhưng ý nghĩa của nó lại được Sầm Vật Cương tiếp thu trọn vẹn.
Phương Anh Hồ căn bản đã nói rõ ràng, đó là nói rằng nếu như Sầm Vật Cương để cho Vương Tử Quân có động tác ở phương diện này, nhìn từ đại nghĩa thì người bên mình chiếm đa số ở thường ủy, thỉnh thoảng có thể vung cờ trợ uy, thế nhưng lại khó đề xuất ý kiến phản đối ở phương diện này.
Sầm Vật Cương tuy không thích những lời này của Phương Anh Hồ, thế nhưng lại không thể không thừa nhận tính đúng đắn của nó. Nếu không phải là vì nguyên nhân này, lão cũng không cần phải mất thời gian suy nghĩ về bài viết của Vương Tử Quân.
Trong đầu lóe lên vài ý nghĩ, Sầm Vật Cương khoát tay với Phương Anh Hồ: - Thư ký trưởng nói đúng, nhưng phương diện cải cách phải thận trọng, đặc biệt là phương diện cải cách nhân sự, chúng ta càng cần phải thận trọng hơn.
- Đúng vậy, vì thế mà bí thư ngài phải là người cầm lái ở phương diện nay. Phương Anh Hồ dùng giọng nịnh nọt nói.
Sầm Vật Cương không quan tâm đến lời nói nịnh nọt của Phương Anh Hồ, lúc này lão cũng không phải nghĩ về nội dung lời nói nịnh nọt kia. Lão trầm ngâm giây lát rồi khoát tay với Phương Anh Hồ: - Khi tham gia hội nghị thì anh thích phát biểu sao cũng được. Đúng rồi, anh thông báo cho trưởng phòng Uông, nói anh ấy đến phòng làm việc của tôi một chuyến.
Phương Anh Hồ nghe nói Sầm Vật Cương muốn mình thông báo cho Uông Thanh Minh, thế là không khỏi cảm thấy thả lỏng hơn. Bây giờ hắn sợ nhất chính là bí thư Sầm biết rõ lợi hại nhưng vẫn cố gắng cho đối phương ra tay, như vậy dù với ai cũng không có lợi.
Tuy mục đích của Vương Tử Quân là khó đạt được, cũng không nhận được thêm quyền lợi ở phương diện nhân sự, thế nên cũng không nói có tổn thất gì lớn. Nhưng bí thư Sầm thì lại khác, lão là người nhất ngôn cửu đỉnh ở phương diện nhân sự Mật Đông, dù là có chống đỡ được lời đề nghị của chủ tịch Vương hay không, đều phải có tổn thất.
Thật ra thích hợp nhất phải là nhượng bộ, chỉ là vì đoàn kết mọi người lại với nhau.
Sầm Vật Cương càng hiểu rõ đạo lý này hơn cả Phương Anh Hồ, mà vị chủ tịch Vương kia đăng bài viết lên báo cũng cho mọi người thấy rõ quyết tâm của mình.
Khi Uông Thanh Minh nhận được điện thoại của Phương Anh Hồ thì cũng đang xem báo. Khác biệt với sự bình tĩnh của Sầm Vật Cương, Uông Thanh Minh đang liên tục đi lại trong phòng. Đẩy mạnh cạnh tranh trong phân công cán bộ chính là luận điệu cũ rích được nhai đi nhai lại nhiều lần, thế nhưng hắn căn bản hiểu rõ vì sao Vương Tử Quân lại viết ra một bài báo như vậy.
Thật không ngờ chủ tịch Vương lại phản ứng kịch liệt như vậy. Uông Thanh Minh là người dù trái hay phải cũng phải làm tốt công tác, tuy cuối cùng hắn chọn Sầm Vật Cương, thế nhưng cũng không muốn đắc tội Vương Tử Quân ở phía bên kia.
Lúc này Uông Thanh Minh có chút oán trách Văn Thành Đồ, thầm nghĩ là một việc tốt thế nhưng anh động vào lại phát sinh mưa gió, thật sự làm cho người ta không sống yên được.
Uông Thanh Minh nhận được điện thoại của Sầm Vật Cương thì bình tĩnh hơn khá nhiều. Sầm Vật Cương có thể gọi mình sang vào lúc này, căn bản là bí thư Sầm đã cho ra quyết định.
Tuy Uông Thanh Minh không biết quyết định của bí thư Sầm là như thế nào, thế nhưng hắn cũng không nên tiếp tục lo lắng nữa.
Khi Uông Thanh Minh đi vào trong phòng làm việc của Sầm Vật Cương, lúc này Sầm Vật Cương cũng không đọc báo, bí thư đang ngồi trên ghế phê duyệt văn kiện. Khi Sầm Vật Cương thấy Uông Thanh Minh đi vào thì khoát tay áo nói: - Anh ngồi xuống trước đi, tôi phê duyệt xong văn kiện này đã.
Tuy trong mắt mọi người thì hai người căn bản là tồn tại gần như không cách biệt quá xa, thế nhưng đối mặt với Sầm Vật Cương thì Uông Thanh Minh không có chút ưu thế. Hắn lẳng lặng ngồi xuống đối diện với bí thư Sầm, chờ bí thư Sầm lên tiếng.
Sầm Vật Cương mất khoảng năm phút mới làm xong, sau đó mới nói: - Chuyện điều chỉnh ở Thanh Chuyên thì anh thấy thế nào?
Chuyện điều chỉnh ở Thanh Chuyên sao? Không phải đã có luận điệu rồi à? bây giờ bí thư Sầm lại hỏi mình, không phải nói bí thư đã thay đổi ý kiến rồi sao? Trong đầu Uông Thanh Minh lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn trầm giọng nói: - Bí thư, tôi cảm thấy chúng ta nên trọng điểm suy xét lại. Bây giờ thành phố Thanh Chuyên đang dần tiến lên, tôi cảm thấy ở phương diện liên quan đến tương lai phát triển của thành phố Thanh Chuyên, chúng ta nên thận trọng một chút.
- À, thật sự phải thận trọng đối với tình hình ở Thanh Chuyên. Sầm Vật Cương dùng ánh mắt nặng nề nhìn thoáng qua Uông Thanh Minh, giọng điệu có vài phần trầm thấp.
Uông Thanh Minh đã xác định được tâm lý trong lời nói của Sầm Vật Cương, thế là hắn tiếp tục nói: - Bí thư đề nghị rất đúng, nhưng tôi cảm thấy càng vào thời điểm mấu chốt thì càng phải cho các đồng chí trưởng thành lão luyện nắm giữ đại cục.
- Nói vậy cũng đúng, nhưng nếu cho người trưởng thành lão luyện nắm đại cục, cán bộ trẻ tuổi còn có cơ hội liều lĩnh công tác nữa không? Sầm Vật Cương nhìn Uông Thanh Minh rồi thản nhiên nói.
- Như vậy là rất tốt, một vài tỉnh phát triển đang áp dụng phương pháp này, hơn nữa những ngày qua tôi có xem báo, bây giờ trọng điểm cải cách nhân sự chính là phương hướng này. Thư ký bị Sầm Vật Cương hỏi mà không kịp chuẩn bị, thế nên trái tim đập lên rất mạnh, nhưng hắn cũng nhanh chóng tỉnh táo lại. Vài ngày qua hắn có xem qua tư liệu về phương diện này, thế nên bây giờ có cơ hội lấy ra khoe khoang.
Chỉ là khi ánh mắt rơi lên mặt Sầm Vật Cương, thư ký thấy ánh mắt của bí thư Sầm cực kỳ âm trầm, thế là không khỏi cảm thấy sợ hãi. Khi hắn đang thầm suy đoán xem mình nói sai điều gì, lúc này chợt thấy Sầm Vật Cương khoát tay áo nói: - Được rồi, cậu đi thông báo cho thư ký trưởng.
Sầm Vật Cương lại tiếp tục xem xét bài báo, lão giống như xác định được những suy đoán của mình, thế là buông tờ báo ra, rơi vào trạng thái trầm ngâm.
Người ngoài nhìn vào bài báo này của Vương Tử Quân, có lẽ cảm thấy đây là chủ tịch Vương viết báo cho vui. Thế nhưng người ở vào vị trí như Sầm Vật Cương thì nhìn thấy những gì mà người thường không thấy rõ được, chủ yếu lão quan tâm đến nội dung bản chất ở bên trong. Lúc này lão xem xét bài viết của Vương Tử Quân, chính là muốn tìm ra ý nghĩ của Vương Tử Quân.
Thật ra ngay từ đầu khi nhìn vào bài viết này thì Sầm Vật Cương căn bản đã hiểu rõ ý nghĩ của Vương Tử Quân, lão xem đi xem lại vài lần chính là suy xét và định giá thật kỹ.
Hầu như Sầm Vật Cương là người có thể một lời quyết định công tác nhân sự ở Mật Đông, bây giờ Vương Tử Quân viết ra những thứ như vậy, ý nghĩa là gì không còn nói cũng biết.
Tuy Vương Tử Quân căn bản không có quá nhiều quyền lực nhân sự, thế nhưng người này là chủ tịch tỉnh, căn bản vẫn có quyền lên tiếng, đồng thời chính Sầm Vật Cương phải tôn trọng ý kiến của Vương Tử Quân.
- Bí thư, tôi đến xin chỉ thị của ngài, ngài có yêu cầu trọng điểm nào đối với hội nghị hôm nay hay không? Thư ký trưởng Phương Anh Hồ gõ cửa đi đến, sau đó khẽ hỏi Sầm Vật Cương.
Sầm Vật Cương khoát tay áo với Phương Anh Hồ, sau đó thản nhiên nói: - Anh cứ dựa theo sắp xếp mà tham gia hội nghị.
Sầm Vật Cương nói rồi đứng lên khỏi ghế, sau đó tiến lên hai bước rồi mới nói: - Anh có đọc báo hôm nay không?
- Đã đọc qua. Phương Anh Hồ là người thông minh, từ sau khi hắn nhận được điện thoại của thư ký Sầm Vật Cương nói là bí thư không thể tham gia hội nghị,hắn biết nhất định là bí thư Sầm có chuyện. Hắn là thư ký trưởng của bí thư Sầm, công tác quan trọng của hắn là phục vụ cho bí thư, thế cho nên bây giờ có chuyện hắn phải nhanh chóng đến phòng làm việc của Sầm Vật Cương.
- Anh cảm thấy thế nào? Sầm Vật Cương cũng không nói đến bài viết của Vương Tử Quân, lão chỉ hỏi Phương Anh Hồ thấy thế nào, rõ ràng có lòng tin tương đối với xúc giác của Phương Anh Hồ.
Mà Phương Anh Hồ cũng không làm cho Sầm Vật Cương thất vọng, hắn trầm ngâm một chút rồi trầm giọng nói: - Bí thư Sầm, chuyện này tôi cảm thấy nên xem xét cực kỳ cẩn thận.
Phương Anh Hồ hắng giọng một cái rồi thản nhiên nói: - Đưa cơ chế cạnh tranh vào phương diện phân công cán bộ là chiều hướng phát triển trong tương lai, cũng là một phương án rất tốt để chọn lựa nhân tài, càng là một phương hướng quan trọng trong cải cách nhân sự trong nước. Chủ tịch Vương là người cực kỳ có năng lực ở phương diện này.
Sầm Vật Cương dùng ngón tay gõ lên mặt bàn, những lời nói của Phương Anh Hồ có chút hàm hồ, thế nhưng ý nghĩa của nó lại được Sầm Vật Cương tiếp thu trọn vẹn.
Phương Anh Hồ căn bản đã nói rõ ràng, đó là nói rằng nếu như Sầm Vật Cương để cho Vương Tử Quân có động tác ở phương diện này, nhìn từ đại nghĩa thì người bên mình chiếm đa số ở thường ủy, thỉnh thoảng có thể vung cờ trợ uy, thế nhưng lại khó đề xuất ý kiến phản đối ở phương diện này.
Sầm Vật Cương tuy không thích những lời này của Phương Anh Hồ, thế nhưng lại không thể không thừa nhận tính đúng đắn của nó. Nếu không phải là vì nguyên nhân này, lão cũng không cần phải mất thời gian suy nghĩ về bài viết của Vương Tử Quân.
Trong đầu lóe lên vài ý nghĩ, Sầm Vật Cương khoát tay với Phương Anh Hồ: - Thư ký trưởng nói đúng, nhưng phương diện cải cách phải thận trọng, đặc biệt là phương diện cải cách nhân sự, chúng ta càng cần phải thận trọng hơn.
- Đúng vậy, vì thế mà bí thư ngài phải là người cầm lái ở phương diện nay. Phương Anh Hồ dùng giọng nịnh nọt nói.
Sầm Vật Cương không quan tâm đến lời nói nịnh nọt của Phương Anh Hồ, lúc này lão cũng không phải nghĩ về nội dung lời nói nịnh nọt kia. Lão trầm ngâm giây lát rồi khoát tay với Phương Anh Hồ: - Khi tham gia hội nghị thì anh thích phát biểu sao cũng được. Đúng rồi, anh thông báo cho trưởng phòng Uông, nói anh ấy đến phòng làm việc của tôi một chuyến.
Phương Anh Hồ nghe nói Sầm Vật Cương muốn mình thông báo cho Uông Thanh Minh, thế là không khỏi cảm thấy thả lỏng hơn. Bây giờ hắn sợ nhất chính là bí thư Sầm biết rõ lợi hại nhưng vẫn cố gắng cho đối phương ra tay, như vậy dù với ai cũng không có lợi.
Tuy mục đích của Vương Tử Quân là khó đạt được, cũng không nhận được thêm quyền lợi ở phương diện nhân sự, thế nên cũng không nói có tổn thất gì lớn. Nhưng bí thư Sầm thì lại khác, lão là người nhất ngôn cửu đỉnh ở phương diện nhân sự Mật Đông, dù là có chống đỡ được lời đề nghị của chủ tịch Vương hay không, đều phải có tổn thất.
Thật ra thích hợp nhất phải là nhượng bộ, chỉ là vì đoàn kết mọi người lại với nhau.
Sầm Vật Cương càng hiểu rõ đạo lý này hơn cả Phương Anh Hồ, mà vị chủ tịch Vương kia đăng bài viết lên báo cũng cho mọi người thấy rõ quyết tâm của mình.
Khi Uông Thanh Minh nhận được điện thoại của Phương Anh Hồ thì cũng đang xem báo. Khác biệt với sự bình tĩnh của Sầm Vật Cương, Uông Thanh Minh đang liên tục đi lại trong phòng. Đẩy mạnh cạnh tranh trong phân công cán bộ chính là luận điệu cũ rích được nhai đi nhai lại nhiều lần, thế nhưng hắn căn bản hiểu rõ vì sao Vương Tử Quân lại viết ra một bài báo như vậy.
Thật không ngờ chủ tịch Vương lại phản ứng kịch liệt như vậy. Uông Thanh Minh là người dù trái hay phải cũng phải làm tốt công tác, tuy cuối cùng hắn chọn Sầm Vật Cương, thế nhưng cũng không muốn đắc tội Vương Tử Quân ở phía bên kia.
Lúc này Uông Thanh Minh có chút oán trách Văn Thành Đồ, thầm nghĩ là một việc tốt thế nhưng anh động vào lại phát sinh mưa gió, thật sự làm cho người ta không sống yên được.
Uông Thanh Minh nhận được điện thoại của Sầm Vật Cương thì bình tĩnh hơn khá nhiều. Sầm Vật Cương có thể gọi mình sang vào lúc này, căn bản là bí thư Sầm đã cho ra quyết định.
Tuy Uông Thanh Minh không biết quyết định của bí thư Sầm là như thế nào, thế nhưng hắn cũng không nên tiếp tục lo lắng nữa.
Khi Uông Thanh Minh đi vào trong phòng làm việc của Sầm Vật Cương, lúc này Sầm Vật Cương cũng không đọc báo, bí thư đang ngồi trên ghế phê duyệt văn kiện. Khi Sầm Vật Cương thấy Uông Thanh Minh đi vào thì khoát tay áo nói: - Anh ngồi xuống trước đi, tôi phê duyệt xong văn kiện này đã.
Tuy trong mắt mọi người thì hai người căn bản là tồn tại gần như không cách biệt quá xa, thế nhưng đối mặt với Sầm Vật Cương thì Uông Thanh Minh không có chút ưu thế. Hắn lẳng lặng ngồi xuống đối diện với bí thư Sầm, chờ bí thư Sầm lên tiếng.
Sầm Vật Cương mất khoảng năm phút mới làm xong, sau đó mới nói: - Chuyện điều chỉnh ở Thanh Chuyên thì anh thấy thế nào?
Chuyện điều chỉnh ở Thanh Chuyên sao? Không phải đã có luận điệu rồi à? bây giờ bí thư Sầm lại hỏi mình, không phải nói bí thư đã thay đổi ý kiến rồi sao? Trong đầu Uông Thanh Minh lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn trầm giọng nói: - Bí thư, tôi cảm thấy chúng ta nên trọng điểm suy xét lại. Bây giờ thành phố Thanh Chuyên đang dần tiến lên, tôi cảm thấy ở phương diện liên quan đến tương lai phát triển của thành phố Thanh Chuyên, chúng ta nên thận trọng một chút.
- À, thật sự phải thận trọng đối với tình hình ở Thanh Chuyên. Sầm Vật Cương dùng ánh mắt nặng nề nhìn thoáng qua Uông Thanh Minh, giọng điệu có vài phần trầm thấp.
Uông Thanh Minh đã xác định được tâm lý trong lời nói của Sầm Vật Cương, thế là hắn tiếp tục nói: - Bí thư đề nghị rất đúng, nhưng tôi cảm thấy càng vào thời điểm mấu chốt thì càng phải cho các đồng chí trưởng thành lão luyện nắm giữ đại cục.
- Nói vậy cũng đúng, nhưng nếu cho người trưởng thành lão luyện nắm đại cục, cán bộ trẻ tuổi còn có cơ hội liều lĩnh công tác nữa không? Sầm Vật Cương nhìn Uông Thanh Minh rồi thản nhiên nói.
/1843
|