- Nuôi mèo nhưng không bắt được chuột, như vậy anh còn được sử dụng nữa sao? Làm một bí thư thị ủy, những chuyện thế này lại hiện ra trước mặt anh ta, tôi cũng không biết anh ta công tác như thế nào. Miêu Dược Hổ cả ngày đang làm gì? Ngay cả chất lượng công trình cũng không xem xét được, đây là loại người mang mệnh quan của mình ra làm trò đùa sao? Đúng là không ra gì. Sầm Vật Cương cầm vào văn kiên trên tay rồi nổi giận trong phòng làm việc của mình.
Sầm Vật Cương nổi giận làm cho thư ký đứng bên cạnh không biết làm sao cho phải, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Phương Anh Hồ.
Phương Anh Hồ cũng không lên tiếng, chỉ thành thật đứng nơi đó. Hắn tin tưởng sau khi nổi nóng xong thì Sầm Vật Cương có thể khôi phục lại bình xinh.
Quả nhiên sau khi Sầm Vật Cương nổi nóng xong thì trầm giọng nói với Phương Anh Hồ: - Anh để cho bí thư Khang đến gặp tôi, nhất định phải điều tra đến cùng ở sự kiện ở thành phố Linh Long, dù liên lụy đến bất kỳ ai trong số hai người Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ thì cũng không thể tha thứ.
- Bí thư, chuyện này liên quan đến phương diện giám sát bất lực của Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ, thế nhưng tôi hiểu hai đồng chí này, tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện phát rồ. Vì vậy tôi đề nghị chúng ta nên tin tưởng những vị đồng chí chịu trách nhiệm chủ yếu ở phía thành phố Linh Long. Phương Anh Hồ trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói.
Sầm Vật Cương không nói gì, chỉ ngồi nặng nề lên chiếc ghế của mình, sau đó lắc đầu dùng giọng trầm trầm nói: - Chuyện lớn như thế này mà quần chúng không có phản ứng, đám người bọn họ lại không biết, nếu như nói ra thì có ai tin?
Phương Anh Hồ do dự giây lát rồi nói tiếp: - Bí thư Sầm, chuyện này đã phát sinh, tôi cho rằng ngoài phương diện truy cứu trách nhiệm, chúng ta cũng không thể để cho những người có mưu đồ xấu thực hiện được ý nghĩ của mình.
- Không, anh nói sai rồi, chuyện này mặc kệ là xuất hiện từ mục đích gì, Sầm Vật Cương tôi cũng phải cảm ơn người ta. Anh ấy có thể điều tra ra sự việc này, rõ ràng là làm ra một chuyện tốt cho quần chúng. Tôi là bí thư tỉnh ủy Mật Đông, tôi ngửa mặt không hổ với trời, cúi đầu không thẹn với đất, nếu không được như vậy thì tôi căn bản là phụ lòng vài chục triệu người ở tinh Mật Đông. Sầm Vật Cương nhìn thoáng qua Phương Anh Hồ, thái độ hầu như là chém đinh chặt săt.
Phương Anh Hồ cảm thấy nóng mặt, thầm mắng mình thật sự không có ánh mắt, lại nói ra vấn đề này. Tuy đó là những lời nói có ý nghĩ suy xét lâu dài cho Đồ Phấn Đấu, thế nhưng cũng là kế để Sầm Vật Cương có thể tiếp tục khống chế Mật Đông, chẳng qua bí thư Sầm bây giờ đang nổi nóng căn bản không hiểu ý nghĩ tốt của hắn. Hơn nữa dựa theo tính cách của bí thư Sầm, cũng không bao giờ làm ra những chuyện gây nguy hại đến quần chúng nhân dân.
Khi Phương Anh Hồ đang thăm dò ý nghĩ của Sầm Vật Cương, lúc này chợt nghe Sầm Vật Cương nói: - Chuyện này để cho Khang Tắc Chính thoải mái đi điều tra, trước tiên tôi cũng xin tỏ thái độ, dù sự việc liên quan đến ai, chỉ cần điều tra có được chứng cứ để chứng minh có liên quan, nhất định phải nghiêm trị không tha.
Phương Anh Hồ đồng ý một tiếng, sau đó mới nói: - Bí thư Sầm, về phương diện hội nghị xây dựng đô thị của chủ tịch Vương ở thành phố Linh Long thì phía phòng tuyên truyền có gọi điện thoại đến hỏi xem ngài có chỉ thị gì không?
Sầm Vật Cương chợt trầm mặc, điều này làm cho bầu không khí trong phòng cực kỳ bị đè nén. Sau khi đi lại vài vòng trong phòng, Sầm Vật Cương mới lên tiếng dặn dò: - Chuyện này không thể lảng tránh, tôi cũng không có chỉ thị gì, cứ để cho phòng tuyên truyền đưa tin cực kỳ cầu thị là được.
- Nếu nói như vậy chỉ sợ chuyện của Đồ Phấn Đấu sẽ... Phương Anh Hồ nói nửa lời mà không nói gì thêm, hắn tin tưởng chỉ cần nhắc nhở như vậy thì bí thư đã hiểu rồi.
Sầm Vật Cương nghĩ đến phương diện mình khổ sở giúp Đồ Phấn Đấu tranh thủ được cơ hội này, thế nhưng tất cả lại trở về con số không, lão không khỏi sinh ra cảm giác cực kỳ thất bại. Đối với Đồ Phấn Đấu thì vượt qua một cấp căn bản không chỉ là có ý nghĩa cực kỳ lớn với người có khát vọng chính trị, hơn nữa còn là kết quả của mưu tính sâu xa trong lòng Sầm Vật Cương. Thế nhưng sự việc phát triển đến mức này, Sầm Vật Cương có thể làm gì được nữa? Còn nói cái gì được nữa? Lão không thể đẩy những cán bộ như vậy đi lên khi có vấn đề được.
- Cơ chế sử dụng cán bộ của đảng xưa nay đều có quy củ, nếu như không làm tốt công tác của mình thì đừng nói đến những thứ khác làm gì. Sầm Vật Cương tuy nói bằng giọng điệu lạnh như băng, thế nhưng sau khi nghe vào tai Phương Anh Hồ thì lại có một tư vị khác thường. Hắn đi theo bí thư Sầm thời gian dài, hắn biết rõ bí thư là một người cực kỳ kiêu ngạo, chuyện này chỉ sợ sẽ làm cho bí thư cực kỳ bất đắc dĩ.
Phương Anh Hồ rời khỏi phòng làm việc của Sầm Vật Cương mà cảm thấy mặt mình nóng lên. Hắn lạnh lùng không quan tâm đến những nhân viên công tác chào hỏi mình, điều này làm cho một số người có ý nghĩ tiếp cận trò chuyện phải lui ra sau.
Phương Anh Hồ quay về phòng làm việc của mình chưa được vài phút thì có tiếng gõ cửa, hắn bây giờ cần sự yên tĩnh thế nên rất mất kiên nhẫn, cuối cùng vẫn trầm giọng nói: - Vào đi.
Người đi vào làm cho Phương Anh Hồ dù có nổi giận cũng khó thể làm gì hơn được. Hắn nhìn gương mặt tươi cười của Cố Tắc Viêm, thế là không khỏi đứng lên nói: - Chủ tịch Cố, ngài sao lại tự mình đến đây?
- Hì hì, tôi đến báo cáo công tác với thư ký trưởng, không phải có việc sao? Cố Tắc Viêm ngồi xuống trước mặt Phương Anh Hồ rồi cười ha hả nói.
Phương Anh Hồ vừa rót trà cho Cố Tắc Viêm vừa cười nói: - Chủ tịch Cố phê bình làm tôi xấu hổ vô cùng, sau này nếu có thời gian tôi nhất định sẽ đến báo cáo công tác với chủ tịch ngài.
Cố Tắc Viêm tiếp nhận ly trà uống một ngụm rồi cười nói: - Anh Phương, hai người chúng ta cũng không phải người ngoài, cũng đừng khách sáo như vậy. Nếu như anh nói như vậy, anh không cảm thấy có vấn đề, thế nhưng tôi lại thấy có vấn đề.
Phương Anh Hồ cười hì hì, hắn lấy ra một gói thuốc trong hộc bàn công tác rồi nói: - Chủ tịch Cố, đây là thuốc tôi mua được từ tỉnh hàng xóm khi cùng đi công tác với bí thư Sầm, tuy không phải đắt giá nhưng có hương vị khá đặc biệt.
Cố Tắc Viêm nhận thuốc châm lửa rồi hít vào một hơi, sau đó cười nói: - Rất đậm, nhưng tôi thích hương vị này.
- Hôm nay có phải bí thư Sầm nổi nóng hay không? Cố Tắc Viêm mặc dù hỏi thế nhưng trong giọng nói lại tràn đầy ý nghĩa khẳng định. Cảm giác này làm cho Phương Anh Hồ căn bản không thoải mái. Dù thế nào thì hắn cũng là thư ký trưởng phục vụ cho bí thư Sầm, nhiệm vụ của hắn là làm cho ông chủ của mình vui vẻ. Sau khi nghe Cố Tắc Viêm nói như vậy, không khỏi làm hắn sinh ra cảm giác như người này đang dùng ánh mắt hả hê nhìn mình.
Dù Phương Anh Hồ có chút bực bội thế nhưng vẫn dùng giọng chi tiết đáp: - Bí thư Sầm thật sự rất mất hứng.
- Thủ đoạn của người kia thật sự quá mức, có lẽ anh ta đã sớm biết có vấn đề tồn tại trong công tác xây dựng đô thị của thành phố Linh Long, thế nhưng anh ta cực kỳ có tài khống chế, mãi đến khi bí thư Sầm đẩy Đồ Phấn Đấu tiến vào hàng ngũ thường ủy tỉnh ủy mới ra tay hung hăng như vậy. Điều này có nghĩa là gì? Đây gọi là cực kỳ có tài khống chế, người này căn bản là mưu đồ âm hiểm. Cố Tắc Viêm gạt tàn thuốc rồi mở miệng bình luận: - Thật sự làm cho người ta cảm thấy rất khó chịu.
Phương Anh Hồ tuy biểu hiện thì gật đầu thế nhưng trong lòng cảm thấy câu nói và ý nghĩ của Cố Tắc Viêm quá cực đoan. Chuyện này hắn hiểu rất rõ, trước đó Vương Tử Quân phái người đến kiểm tra tình huống xây dựng ở thôn Trương Trang thành phố Linh Long, thế nhưng khi đó lại không điều tra ra vấn đề, hơn nữa hội nghị xây dựng đô thị đã được quyết định sẽ tổ chức ở thành phố Linh Long hơn một tháng trước.
Phương Anh Hồ ngẩng đầu nhìn Cố Tắc Viêm, hắn phát hiện vẻ mặt của Cố Tắc Viêm càng khốn khổ khó chịu hơn trước kia. Hắn không khỏi nghĩ đến bộ dạng cực kỳ đắc ý của Cố Tắc Viêm trong thời gian nửa năm trước, thế là không khỏi sinh ra cảm giác đồng tình.
Trước kia vào thời của Đường Chấn Huy, tuy Cố Tắc Viêm vẫn chỉ là phó chủ tịch tỉnh, thế nhưng lời nói có uy thế vượt qua cả chủ tịch tỉnh là Đường Chấn Huy. Nhưng bây giờ thì sao? Tuy hắn vẫn là phó chủ tịch thường ủy tỉnh, thế nhưng thực tế là không có chút áp chế Vương Tử Quân.
Đừng nói đến phó chủ tịch thường vụ Hà Kiến Chương, cho dù là chủ tịch Trương Bản Tiến của mặt trận tổ quốc tỉnh cũng có khí thế ép lên đỉnh đầu Cố Tắc Viêm. Lúc này Cố Tắc Viêm căn bản không còn gì ở ủy ban nhân dân tỉnh, dưới tình huống này nói ra vài lời bực tức cũng không có gì là khó hiểu.
- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng. Phương Anh Hồ cầm điện thoại, chợt nghe bên kia có người nói: - Thư ký trưởng, vừa rồi phía thành phố Linh Long có truyền đến một tin tức, nói là một vị cán bộ phụ trách giám sát chất lượng công trình ở thành phố Linh Long đã tự sát, bí thư Sầm mời ngài đi sang một chút.
Phương Anh Hồ ừ một tiếng, sau đó đặt điện thoại xuống. Hắn cũng không nói lời nào, sau khi đi được hai bước mới nói với Cố Tắc Viêm: - Người chủ quản công tác giám sát chất lượng công trình ở thành phố Linh Long đã tự sát.
Cố Tắc Viêm không khỏi sững sờ, sau đó nói: - Xem ra chuyện này không đơn giản.
Phương Anh Hồ khẽ gật đầu sau đó hướng ra cửa nói: - Bí thư Sầm nói tôi đến phòng làm việc của anh ấy một chuyến, chủ tịch Cố, ngài có cùng đi qua không?
Nếu như là người khác thì Phương Anh Hồ căn bản không mời như vậy, nhưng Cố Tắc Viêm không phải là người thường, người này luôn theo sát tiến độ của bí thư Sầm, cho dù cùng hắn đi qua thì bí thư Sầm cũng sẽ không mất hứng. Phương Anh Hồ rất tình nguyện mời Cố Tắc Viêm vào lúc này.
Cố Tắc Viêm khẽ gật đầu, hắn cùng Phương Anh Hồ rảo bước đi về phía phòng làm việc của Sầm Vật Cương. Khi bọn họ đi vào trong phòng làm việc của Sầm Vật Cương, lúc này bí thư Khang Tắc Chính của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy cũng đã có mặt ở bên trong.
Khi thấy hai người Phương Anh Hồ và Cố Tắc Viêm đi vào, Sầm Vật Cương khoát tay áo rồi nói với Khang Tắc Chính: - Bí thư Khang, anh nói đi.
- Bí thư Sầm, sự việc này xảy ra căn bản làm rối loạn tất cả bố trí của chúng tôi. Sau khi sự việc phát sinh thì chúng tôi đã thông báo cho phía ủy ban kỷ luật thành phố Linh Long nhanh chóng hành động, thế nhưng lại chậm một bước. Khang Tắc Chính tỏ ra tiếc nuối nói: - Nếu như chuyện này sớm được cho ra chỉ thị, như vậy sẽ không bị động như lúc này.
Sầm Vật Cương không lên tiếng, chỉ đưa mắt nhìn Khang Tắc Chính. Phương Anh Hồ và Cố Tắc Viêm hiểu Khang Tắc Chính vừa rồi nói đến ai, thế nhưng Sầm Vật Cương còn chưa mở miệng, hai người bọn họ chỉ giấu ý nghĩ trong lòng mình mà thôi.
- Không nên nói những lời không có ý nghĩa, sự việc phát triển đến mức này, ủy ban kỷ luật các anh chuẩn bị làm gì? Sầm Vật Cương trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói với Khang Tắc Chính.
Khang Tắc Chính dùng giọng không chút do dự nói: - Bí thư Sầm, đối với chuyện này thì chúng tôi đã lập chuyên án, sẽ chia làm hai hướng tiếp cận sự việc, một nhằm vào điều tra những xí nghiệp có liên quan, hai là nhằm vào các ban ngành giám sát của thành phố Linh Long.
- Tất cả nằm trong phạm vi quyền hạn của anh, do các anh làm chủ, tôi chỉ có một yêu cầu, đó chính là các anh nên nhanh chóng điều tra cho rõ ràng, đem những người có liên quan ra ngoài công lý.
Khang Tắc Chính khẽ gật đầu, hắn nhìn thoáng qua Phương Anh Hồ và Cố Tắc Viêm, sau đó trầm giọng nói: - Bí thư Sầm, chỗ tôi có nhận được một tình huống cần thông báo với ngài.
Sầm Vật Cương có chút sững sốt, sau đó trầm ngâm giây lát rồi nói: - Được rồi, chúng ta vào trong nói chuyện.
Khi Khang Tắc Chính và Sầm Vật Cương đi vào trong phòng xép, Cố Tắc Viêm và Phương Anh Hồ không kohir đưa mắt nhìn nhau. Phương Anh Hồ không nói gì còn Cố Tắc Viêm thì cười nhạo nói: - Bí thư Khang này không biết có được tin tức gì mà thần bí như vậy, giống như sợ chúng ta biết được vậy.
- Bọn họ có kỷ luật công tác của mình, cũng không trách móc gì được. Phương Anh Hồ tuy có chút bực mình nhưng suy nghĩ giây lát thì vẫn dùng giọng hời hợt nói.
Sầm Vật Cương nhìn tấm ảnh trong tay, lão nhíu mày. Người đàn ông trong tấm hình căn bản không có gì che giấu, nhìn qua là biết Vương Tử Quân, còn người phụ nữ bên cạnh tuy bị nửa mái tóc che đi gương mặt, thế nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người.
Điều quan trọng là người phụ nữ kia lại đang nhào vào trong lòng Vương Tử Quân.
Sầm Vật Cương đã nhìn vào tấm hình một lúc, Khang Tắc Chính đứng đối diện, bầu không khí căn bản có chút ngưng trệ.
- Tấm hình này nói rõ điều gi? Anh cho tôi xem là có ý gì? Sầm Vật Cương nhìn gương mặt không chút biểu cảm của Khang Tắc Chính rồi dùng giọng lạnh nhạt nói.
Khang Tắc Chính trầm ngâm giây lát rồi nói: - Bí thư Tiết, rõ ràng tấm hình này nói chủ tịch Vương có quan hệ không tầm thường với người phụ nữ này, rất không bình thường.
Sầm Vật Cương nhìn gương mặt của Khang Tắc Chính rồi trầm ngâm giây lát, sau đó nói: - Tắc Chính, một tấm hình không nói rõ vấn đề, hơn nữa nguồn phát ra tấm hình này là từ đâu? Con đường nào? Ủy ban kỷ luật các anh phá án chú ý đến phương diện có chứng cứ rõ ràng, không phải không có lửa thì có khói, lại càng không cho ra những lời ngờ vực vô cớ. Tôi tin phương diện làm người của chủ tịch Vương, cũng không dễ tin những trò này.
Khang Tắc Chính khẽ gật đầu, hắn nâng ly trà lên uống một ngụm rồi nói: - Bí thư Sầm, tấm hình này là chúng tôi vừa có được, nếu như không quan tâm đến sự kiện này, chỉ sợ sẽ sinh ra những không tốt.
Sầm Vật Cương đứng lên, sau khi đi qua đi lại vài bước thì mới nói với Khang Tắc Chính: - Theo ý của anh thì chuyện này nên xử lý thế nào?
- Có nên điều tra tình huống của chủ tịch Vương hay không? Khang Tắc Chính nói có ý thử Sầm Vật Cương.
- Anh xác định tấm hình này không phải là ảnh ghép sao? Sầm Vật Cương cầm tấm hình trong tay lên hỏi, đây cũng không phải là lần đầu tiên lão hỏi điều này, vừa rồi lão đã từng hỏi câu nói này.
- Bí thư Sầm, vấn đề này tôi không những cho phòng kỹ thuật xem xét nhiều lần, còn yêu cầu lãnh đạo thượng cấp xem xét, có têể khẳng định nó không phải là ảnh ghép.
Sầm Vật Cương nhìn gương mặt cực kỳ khẳng định của Khang Tắc Chính, lão do dự giây lát rồi nói: - Thế này đi, các anh tìm hiểu tình huống kỹ càng rồi nói sau.
Khang Tắc Chính nhìn gương mặt nghiêm cẩn của Sầm Vật Cương, cũng không nói gì thêm. Hai người trầm ngâm giây lát, sau đó Sầm Vật Cương đứng lên, lúc này Khang Tắc Chính chợt trầm giọng nói: - Bí thư Sầm, cô gái này chỉ để lộ ra nửa gương mặt, thế nên chúng tôi khó thể nào tìm ra cô gái này được.
Sầm Vật Cương nhìn Khang Tắc Chính rồi đi ra khỏi phòng xép.
Sầm Vật Cương nổi giận làm cho thư ký đứng bên cạnh không biết làm sao cho phải, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Phương Anh Hồ.
Phương Anh Hồ cũng không lên tiếng, chỉ thành thật đứng nơi đó. Hắn tin tưởng sau khi nổi nóng xong thì Sầm Vật Cương có thể khôi phục lại bình xinh.
Quả nhiên sau khi Sầm Vật Cương nổi nóng xong thì trầm giọng nói với Phương Anh Hồ: - Anh để cho bí thư Khang đến gặp tôi, nhất định phải điều tra đến cùng ở sự kiện ở thành phố Linh Long, dù liên lụy đến bất kỳ ai trong số hai người Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ thì cũng không thể tha thứ.
- Bí thư, chuyện này liên quan đến phương diện giám sát bất lực của Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ, thế nhưng tôi hiểu hai đồng chí này, tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện phát rồ. Vì vậy tôi đề nghị chúng ta nên tin tưởng những vị đồng chí chịu trách nhiệm chủ yếu ở phía thành phố Linh Long. Phương Anh Hồ trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói.
Sầm Vật Cương không nói gì, chỉ ngồi nặng nề lên chiếc ghế của mình, sau đó lắc đầu dùng giọng trầm trầm nói: - Chuyện lớn như thế này mà quần chúng không có phản ứng, đám người bọn họ lại không biết, nếu như nói ra thì có ai tin?
Phương Anh Hồ do dự giây lát rồi nói tiếp: - Bí thư Sầm, chuyện này đã phát sinh, tôi cho rằng ngoài phương diện truy cứu trách nhiệm, chúng ta cũng không thể để cho những người có mưu đồ xấu thực hiện được ý nghĩ của mình.
- Không, anh nói sai rồi, chuyện này mặc kệ là xuất hiện từ mục đích gì, Sầm Vật Cương tôi cũng phải cảm ơn người ta. Anh ấy có thể điều tra ra sự việc này, rõ ràng là làm ra một chuyện tốt cho quần chúng. Tôi là bí thư tỉnh ủy Mật Đông, tôi ngửa mặt không hổ với trời, cúi đầu không thẹn với đất, nếu không được như vậy thì tôi căn bản là phụ lòng vài chục triệu người ở tinh Mật Đông. Sầm Vật Cương nhìn thoáng qua Phương Anh Hồ, thái độ hầu như là chém đinh chặt săt.
Phương Anh Hồ cảm thấy nóng mặt, thầm mắng mình thật sự không có ánh mắt, lại nói ra vấn đề này. Tuy đó là những lời nói có ý nghĩ suy xét lâu dài cho Đồ Phấn Đấu, thế nhưng cũng là kế để Sầm Vật Cương có thể tiếp tục khống chế Mật Đông, chẳng qua bí thư Sầm bây giờ đang nổi nóng căn bản không hiểu ý nghĩ tốt của hắn. Hơn nữa dựa theo tính cách của bí thư Sầm, cũng không bao giờ làm ra những chuyện gây nguy hại đến quần chúng nhân dân.
Khi Phương Anh Hồ đang thăm dò ý nghĩ của Sầm Vật Cương, lúc này chợt nghe Sầm Vật Cương nói: - Chuyện này để cho Khang Tắc Chính thoải mái đi điều tra, trước tiên tôi cũng xin tỏ thái độ, dù sự việc liên quan đến ai, chỉ cần điều tra có được chứng cứ để chứng minh có liên quan, nhất định phải nghiêm trị không tha.
Phương Anh Hồ đồng ý một tiếng, sau đó mới nói: - Bí thư Sầm, về phương diện hội nghị xây dựng đô thị của chủ tịch Vương ở thành phố Linh Long thì phía phòng tuyên truyền có gọi điện thoại đến hỏi xem ngài có chỉ thị gì không?
Sầm Vật Cương chợt trầm mặc, điều này làm cho bầu không khí trong phòng cực kỳ bị đè nén. Sau khi đi lại vài vòng trong phòng, Sầm Vật Cương mới lên tiếng dặn dò: - Chuyện này không thể lảng tránh, tôi cũng không có chỉ thị gì, cứ để cho phòng tuyên truyền đưa tin cực kỳ cầu thị là được.
- Nếu nói như vậy chỉ sợ chuyện của Đồ Phấn Đấu sẽ... Phương Anh Hồ nói nửa lời mà không nói gì thêm, hắn tin tưởng chỉ cần nhắc nhở như vậy thì bí thư đã hiểu rồi.
Sầm Vật Cương nghĩ đến phương diện mình khổ sở giúp Đồ Phấn Đấu tranh thủ được cơ hội này, thế nhưng tất cả lại trở về con số không, lão không khỏi sinh ra cảm giác cực kỳ thất bại. Đối với Đồ Phấn Đấu thì vượt qua một cấp căn bản không chỉ là có ý nghĩa cực kỳ lớn với người có khát vọng chính trị, hơn nữa còn là kết quả của mưu tính sâu xa trong lòng Sầm Vật Cương. Thế nhưng sự việc phát triển đến mức này, Sầm Vật Cương có thể làm gì được nữa? Còn nói cái gì được nữa? Lão không thể đẩy những cán bộ như vậy đi lên khi có vấn đề được.
- Cơ chế sử dụng cán bộ của đảng xưa nay đều có quy củ, nếu như không làm tốt công tác của mình thì đừng nói đến những thứ khác làm gì. Sầm Vật Cương tuy nói bằng giọng điệu lạnh như băng, thế nhưng sau khi nghe vào tai Phương Anh Hồ thì lại có một tư vị khác thường. Hắn đi theo bí thư Sầm thời gian dài, hắn biết rõ bí thư là một người cực kỳ kiêu ngạo, chuyện này chỉ sợ sẽ làm cho bí thư cực kỳ bất đắc dĩ.
Phương Anh Hồ rời khỏi phòng làm việc của Sầm Vật Cương mà cảm thấy mặt mình nóng lên. Hắn lạnh lùng không quan tâm đến những nhân viên công tác chào hỏi mình, điều này làm cho một số người có ý nghĩ tiếp cận trò chuyện phải lui ra sau.
Phương Anh Hồ quay về phòng làm việc của mình chưa được vài phút thì có tiếng gõ cửa, hắn bây giờ cần sự yên tĩnh thế nên rất mất kiên nhẫn, cuối cùng vẫn trầm giọng nói: - Vào đi.
Người đi vào làm cho Phương Anh Hồ dù có nổi giận cũng khó thể làm gì hơn được. Hắn nhìn gương mặt tươi cười của Cố Tắc Viêm, thế là không khỏi đứng lên nói: - Chủ tịch Cố, ngài sao lại tự mình đến đây?
- Hì hì, tôi đến báo cáo công tác với thư ký trưởng, không phải có việc sao? Cố Tắc Viêm ngồi xuống trước mặt Phương Anh Hồ rồi cười ha hả nói.
Phương Anh Hồ vừa rót trà cho Cố Tắc Viêm vừa cười nói: - Chủ tịch Cố phê bình làm tôi xấu hổ vô cùng, sau này nếu có thời gian tôi nhất định sẽ đến báo cáo công tác với chủ tịch ngài.
Cố Tắc Viêm tiếp nhận ly trà uống một ngụm rồi cười nói: - Anh Phương, hai người chúng ta cũng không phải người ngoài, cũng đừng khách sáo như vậy. Nếu như anh nói như vậy, anh không cảm thấy có vấn đề, thế nhưng tôi lại thấy có vấn đề.
Phương Anh Hồ cười hì hì, hắn lấy ra một gói thuốc trong hộc bàn công tác rồi nói: - Chủ tịch Cố, đây là thuốc tôi mua được từ tỉnh hàng xóm khi cùng đi công tác với bí thư Sầm, tuy không phải đắt giá nhưng có hương vị khá đặc biệt.
Cố Tắc Viêm nhận thuốc châm lửa rồi hít vào một hơi, sau đó cười nói: - Rất đậm, nhưng tôi thích hương vị này.
- Hôm nay có phải bí thư Sầm nổi nóng hay không? Cố Tắc Viêm mặc dù hỏi thế nhưng trong giọng nói lại tràn đầy ý nghĩa khẳng định. Cảm giác này làm cho Phương Anh Hồ căn bản không thoải mái. Dù thế nào thì hắn cũng là thư ký trưởng phục vụ cho bí thư Sầm, nhiệm vụ của hắn là làm cho ông chủ của mình vui vẻ. Sau khi nghe Cố Tắc Viêm nói như vậy, không khỏi làm hắn sinh ra cảm giác như người này đang dùng ánh mắt hả hê nhìn mình.
Dù Phương Anh Hồ có chút bực bội thế nhưng vẫn dùng giọng chi tiết đáp: - Bí thư Sầm thật sự rất mất hứng.
- Thủ đoạn của người kia thật sự quá mức, có lẽ anh ta đã sớm biết có vấn đề tồn tại trong công tác xây dựng đô thị của thành phố Linh Long, thế nhưng anh ta cực kỳ có tài khống chế, mãi đến khi bí thư Sầm đẩy Đồ Phấn Đấu tiến vào hàng ngũ thường ủy tỉnh ủy mới ra tay hung hăng như vậy. Điều này có nghĩa là gì? Đây gọi là cực kỳ có tài khống chế, người này căn bản là mưu đồ âm hiểm. Cố Tắc Viêm gạt tàn thuốc rồi mở miệng bình luận: - Thật sự làm cho người ta cảm thấy rất khó chịu.
Phương Anh Hồ tuy biểu hiện thì gật đầu thế nhưng trong lòng cảm thấy câu nói và ý nghĩ của Cố Tắc Viêm quá cực đoan. Chuyện này hắn hiểu rất rõ, trước đó Vương Tử Quân phái người đến kiểm tra tình huống xây dựng ở thôn Trương Trang thành phố Linh Long, thế nhưng khi đó lại không điều tra ra vấn đề, hơn nữa hội nghị xây dựng đô thị đã được quyết định sẽ tổ chức ở thành phố Linh Long hơn một tháng trước.
Phương Anh Hồ ngẩng đầu nhìn Cố Tắc Viêm, hắn phát hiện vẻ mặt của Cố Tắc Viêm càng khốn khổ khó chịu hơn trước kia. Hắn không khỏi nghĩ đến bộ dạng cực kỳ đắc ý của Cố Tắc Viêm trong thời gian nửa năm trước, thế là không khỏi sinh ra cảm giác đồng tình.
Trước kia vào thời của Đường Chấn Huy, tuy Cố Tắc Viêm vẫn chỉ là phó chủ tịch tỉnh, thế nhưng lời nói có uy thế vượt qua cả chủ tịch tỉnh là Đường Chấn Huy. Nhưng bây giờ thì sao? Tuy hắn vẫn là phó chủ tịch thường ủy tỉnh, thế nhưng thực tế là không có chút áp chế Vương Tử Quân.
Đừng nói đến phó chủ tịch thường vụ Hà Kiến Chương, cho dù là chủ tịch Trương Bản Tiến của mặt trận tổ quốc tỉnh cũng có khí thế ép lên đỉnh đầu Cố Tắc Viêm. Lúc này Cố Tắc Viêm căn bản không còn gì ở ủy ban nhân dân tỉnh, dưới tình huống này nói ra vài lời bực tức cũng không có gì là khó hiểu.
- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng. Phương Anh Hồ cầm điện thoại, chợt nghe bên kia có người nói: - Thư ký trưởng, vừa rồi phía thành phố Linh Long có truyền đến một tin tức, nói là một vị cán bộ phụ trách giám sát chất lượng công trình ở thành phố Linh Long đã tự sát, bí thư Sầm mời ngài đi sang một chút.
Phương Anh Hồ ừ một tiếng, sau đó đặt điện thoại xuống. Hắn cũng không nói lời nào, sau khi đi được hai bước mới nói với Cố Tắc Viêm: - Người chủ quản công tác giám sát chất lượng công trình ở thành phố Linh Long đã tự sát.
Cố Tắc Viêm không khỏi sững sờ, sau đó nói: - Xem ra chuyện này không đơn giản.
Phương Anh Hồ khẽ gật đầu sau đó hướng ra cửa nói: - Bí thư Sầm nói tôi đến phòng làm việc của anh ấy một chuyến, chủ tịch Cố, ngài có cùng đi qua không?
Nếu như là người khác thì Phương Anh Hồ căn bản không mời như vậy, nhưng Cố Tắc Viêm không phải là người thường, người này luôn theo sát tiến độ của bí thư Sầm, cho dù cùng hắn đi qua thì bí thư Sầm cũng sẽ không mất hứng. Phương Anh Hồ rất tình nguyện mời Cố Tắc Viêm vào lúc này.
Cố Tắc Viêm khẽ gật đầu, hắn cùng Phương Anh Hồ rảo bước đi về phía phòng làm việc của Sầm Vật Cương. Khi bọn họ đi vào trong phòng làm việc của Sầm Vật Cương, lúc này bí thư Khang Tắc Chính của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy cũng đã có mặt ở bên trong.
Khi thấy hai người Phương Anh Hồ và Cố Tắc Viêm đi vào, Sầm Vật Cương khoát tay áo rồi nói với Khang Tắc Chính: - Bí thư Khang, anh nói đi.
- Bí thư Sầm, sự việc này xảy ra căn bản làm rối loạn tất cả bố trí của chúng tôi. Sau khi sự việc phát sinh thì chúng tôi đã thông báo cho phía ủy ban kỷ luật thành phố Linh Long nhanh chóng hành động, thế nhưng lại chậm một bước. Khang Tắc Chính tỏ ra tiếc nuối nói: - Nếu như chuyện này sớm được cho ra chỉ thị, như vậy sẽ không bị động như lúc này.
Sầm Vật Cương không lên tiếng, chỉ đưa mắt nhìn Khang Tắc Chính. Phương Anh Hồ và Cố Tắc Viêm hiểu Khang Tắc Chính vừa rồi nói đến ai, thế nhưng Sầm Vật Cương còn chưa mở miệng, hai người bọn họ chỉ giấu ý nghĩ trong lòng mình mà thôi.
- Không nên nói những lời không có ý nghĩa, sự việc phát triển đến mức này, ủy ban kỷ luật các anh chuẩn bị làm gì? Sầm Vật Cương trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói với Khang Tắc Chính.
Khang Tắc Chính dùng giọng không chút do dự nói: - Bí thư Sầm, đối với chuyện này thì chúng tôi đã lập chuyên án, sẽ chia làm hai hướng tiếp cận sự việc, một nhằm vào điều tra những xí nghiệp có liên quan, hai là nhằm vào các ban ngành giám sát của thành phố Linh Long.
- Tất cả nằm trong phạm vi quyền hạn của anh, do các anh làm chủ, tôi chỉ có một yêu cầu, đó chính là các anh nên nhanh chóng điều tra cho rõ ràng, đem những người có liên quan ra ngoài công lý.
Khang Tắc Chính khẽ gật đầu, hắn nhìn thoáng qua Phương Anh Hồ và Cố Tắc Viêm, sau đó trầm giọng nói: - Bí thư Sầm, chỗ tôi có nhận được một tình huống cần thông báo với ngài.
Sầm Vật Cương có chút sững sốt, sau đó trầm ngâm giây lát rồi nói: - Được rồi, chúng ta vào trong nói chuyện.
Khi Khang Tắc Chính và Sầm Vật Cương đi vào trong phòng xép, Cố Tắc Viêm và Phương Anh Hồ không kohir đưa mắt nhìn nhau. Phương Anh Hồ không nói gì còn Cố Tắc Viêm thì cười nhạo nói: - Bí thư Khang này không biết có được tin tức gì mà thần bí như vậy, giống như sợ chúng ta biết được vậy.
- Bọn họ có kỷ luật công tác của mình, cũng không trách móc gì được. Phương Anh Hồ tuy có chút bực mình nhưng suy nghĩ giây lát thì vẫn dùng giọng hời hợt nói.
Sầm Vật Cương nhìn tấm ảnh trong tay, lão nhíu mày. Người đàn ông trong tấm hình căn bản không có gì che giấu, nhìn qua là biết Vương Tử Quân, còn người phụ nữ bên cạnh tuy bị nửa mái tóc che đi gương mặt, thế nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người.
Điều quan trọng là người phụ nữ kia lại đang nhào vào trong lòng Vương Tử Quân.
Sầm Vật Cương đã nhìn vào tấm hình một lúc, Khang Tắc Chính đứng đối diện, bầu không khí căn bản có chút ngưng trệ.
- Tấm hình này nói rõ điều gi? Anh cho tôi xem là có ý gì? Sầm Vật Cương nhìn gương mặt không chút biểu cảm của Khang Tắc Chính rồi dùng giọng lạnh nhạt nói.
Khang Tắc Chính trầm ngâm giây lát rồi nói: - Bí thư Tiết, rõ ràng tấm hình này nói chủ tịch Vương có quan hệ không tầm thường với người phụ nữ này, rất không bình thường.
Sầm Vật Cương nhìn gương mặt của Khang Tắc Chính rồi trầm ngâm giây lát, sau đó nói: - Tắc Chính, một tấm hình không nói rõ vấn đề, hơn nữa nguồn phát ra tấm hình này là từ đâu? Con đường nào? Ủy ban kỷ luật các anh phá án chú ý đến phương diện có chứng cứ rõ ràng, không phải không có lửa thì có khói, lại càng không cho ra những lời ngờ vực vô cớ. Tôi tin phương diện làm người của chủ tịch Vương, cũng không dễ tin những trò này.
Khang Tắc Chính khẽ gật đầu, hắn nâng ly trà lên uống một ngụm rồi nói: - Bí thư Sầm, tấm hình này là chúng tôi vừa có được, nếu như không quan tâm đến sự kiện này, chỉ sợ sẽ sinh ra những không tốt.
Sầm Vật Cương đứng lên, sau khi đi qua đi lại vài bước thì mới nói với Khang Tắc Chính: - Theo ý của anh thì chuyện này nên xử lý thế nào?
- Có nên điều tra tình huống của chủ tịch Vương hay không? Khang Tắc Chính nói có ý thử Sầm Vật Cương.
- Anh xác định tấm hình này không phải là ảnh ghép sao? Sầm Vật Cương cầm tấm hình trong tay lên hỏi, đây cũng không phải là lần đầu tiên lão hỏi điều này, vừa rồi lão đã từng hỏi câu nói này.
- Bí thư Sầm, vấn đề này tôi không những cho phòng kỹ thuật xem xét nhiều lần, còn yêu cầu lãnh đạo thượng cấp xem xét, có têể khẳng định nó không phải là ảnh ghép.
Sầm Vật Cương nhìn gương mặt cực kỳ khẳng định của Khang Tắc Chính, lão do dự giây lát rồi nói: - Thế này đi, các anh tìm hiểu tình huống kỹ càng rồi nói sau.
Khang Tắc Chính nhìn gương mặt nghiêm cẩn của Sầm Vật Cương, cũng không nói gì thêm. Hai người trầm ngâm giây lát, sau đó Sầm Vật Cương đứng lên, lúc này Khang Tắc Chính chợt trầm giọng nói: - Bí thư Sầm, cô gái này chỉ để lộ ra nửa gương mặt, thế nên chúng tôi khó thể nào tìm ra cô gái này được.
Sầm Vật Cương nhìn Khang Tắc Chính rồi đi ra khỏi phòng xép.
/1843
|