Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1784: Chọc vào hông xem lãnh đạo có đau không

/1843


Chủ tịch ngài nói rất đúng! Đồ Phấn Đấu cười cười rồi nói tiếp: - Trong hai tháng gần đây thành phố Linh Long chúng tôi căn bản tiến hành đột kích kiểm tra một lượt các công trình xây dựng, trải qua kiểm tra phát hiện 95% các công trình là phù hợp chất lượng.

- Đồng thời chúng tôi còn chuẩn bị thành lập một cơ chế mới, phải có người chịu trách nhiệm rõ ràng về các công trình, có chế độ phụ trách, xử lý từ gốc rễ... Đồ Phấn Đấu có tài ăn nói rất tốt, lần này báo cáo rõ ràng, biện pháp đắc lực, hơn nữa mặt mũi lại cười tươi sáng lạn giống như những hành động trước đó của Vương Tử Quân chỉ điểm ra bệnh tật của thành phố Linh Long, Đồ Phấn Đấu hắn là người phải mang ơn. Thật ra Vương Tử Quân biết rất rõ, bây giờ Đồ Phấn Đấu căn bản cực kỳ oán hận mình.

- Chủ tịch Vương, tháng sau chúng tôi sẽ chuẩn bị dỡ bỏ những ngôi nhà không hợp cách ở thôn Trương Trang, chúng tôi sẽ tiến hành xử phạt nghiêm khắc những hành vi nhận thầu không theo quy định của tập đoàn Đỉnh Duyệt, tất cả những nhân viên liên quan sẽ phải tiếp nhận chế tài pháp luật nghiêm khắc nhất... Đồ Phấn Đấu nói ra những lời đã được chuẩn bị kỹ càng trước khi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân. Tuy hắn không muốn đến gặp Vương Tử Quân, thế nhưng hắn không thể không quan tâm đến thái độ của bí thư Sầm.

Bí thư Sầm yêu cầu Đồ Phấn Đấu đến báo cáo cho Vương Tử Quân, hắn không thể từ chối. Điều này được thực hiện cũng có nghĩa là thành phố Linh Long sắp tiến vào một giai đoạn mới.

Vương Tử Quân căn bản cho ra vài yêu cầu với thành phố Linh Long, sau đó kết thúc viên mãn buổi báo cáo của Đồ Phấn Đấu hôm nay. Khi Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ đi ra khỏi phòng, Vương Tử Quân còn tiễn ra tận cửa.

- Bí thư Đồ, dù thế nào thì sự việc này xem như cũng đã qua. Miêu Dược Hổ đi ra ngoài khu văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh rồi dùng giọng cảm khái nói với Đồ Phấn Đấu.

Đồ Phấn Đấu gật đầu nói: - Chủ tịch Miêu, lần này mặc dù sự việc đã qua nhưng trả giá là không nhỏ.

Đồ Phấn Đấu dù không nói rõ mình phải bỏ ra một cái giá lớn, thế nhưng Miêu Dược Hổ biết người này nói cái gì. Hắn dùng dư quang khóe mắt nhìn Đồ Phấn Đấu, trong lòng đầy kiêng kỵ.

Lúc này bên ngoài khu văn phòng cục thủy lợi hầu như hấp dẫn rất nhiều ánh mắt cán bộ, tuy bọn họ đều ngồi nghiêm chỉnh trước bàn làm việc của mình, thế nhưng bọn họ nhìn qua cửa sổ vẫn thấy rõ tình hình bên ngoài.

- Nhìn bên ngoài chủ tịch Vương còn trẻ hơn cả trên tivi. Một viên cán bộ trẻ tuổi dùng giọng cảm khái nói.

- Ngày sau nếu tôi có thể phát triển như chủ tịch Vương thì đã cảm thấy quá đủ rồi. Một viên cán bộ vừa mới tốt nghiệp vào nhận công tác rốt cuộc không biết trời cao đất rộng, hắn hồn nhiên giống như không biết những lời của mình căn bản làm cho không ít lão đồng chí trong đơn vị mất hứng.

- Tiểu Hào, trên đời này không có việc gì khó, chỉ cần chịu khó công tác, chỉ cần cậu làm tốt, như vậy không vài năm nữa biết đâu cậu sẽ là người chủ trì công tác của cục thủy lợi? Khi đó cậu cũng đừng quên nhóm người chúng tôi là được. Một viên cán bộ hơn bốn mươi tuổi cười tủm tỉm rồi nói, lời này của hắn không khỏi làm cho mọi người cười vang. Có vài người lên tiếng: - Cục trưởng Hào, đến khi đó mong ngài đừng quên cất nhắc anh em chúng tôi, chưa hy vọng đến những gì khác, chỉ cần cho thêm anh em chút tiền ăn là được.

Viên cán bộ thanh niên thấy mọi người cười vang mà tỏ ra khó xử, vô tình có vài phần xấu hổ, thầm hận mình mở miệng cuồng ngôn, vì người mới đến đơn vị điều quan trọng nhất là công tác mệt nhọc và nén giận. Thật ra với thực lực kinh tế của gia đình Tiểu Hào, hắn hoàn toàn có thể chạy xe BMW đi làm, thế nhưng hắn không dám, lãnh đạo chỉ ngồi xe hơn hai trăm ngàn, mình chạy xe BMW đi làm không khác nào tự hủy đi tương lai, điều quan trọng nhất là phải an phận.

Đúng lúc này chợt thấy có người nói: - Đừng nói lung tung, chủ tịch Vương có lẽ sẽ đến từng khu văn phòng một chuyến.

Những lời này quả nhiên có tác dụng, chỉ sau giây lát thì bầu không khí trong phòng trở nên lạnh ngắt như tờ.

Vương Tử Quân tất nhiên không biết được phán đoán của Tiểu Hào, lúc này hắn đang cùng đi với cục trưởng Trình Nghiêu Quảng của cục thủy lợi, đi thăm thú và quan sát đơn vị.

- Chủ tịch Vương, sau khi diễn đàn kêu gọi đầu tư được thành lập, dưới sự quan sát của chúng tôi, có thể thấy nhiều khu vực nhanh chóng cho ra phản ứng với những vấn đề xuất hiện, căn bản có tác dụng rất lớn. Trình Nghiêu Quảng vừa giảng giải về hệ thống của cục thủy lợi cho Vương Tử Quân vừa dùng giọng đắc ý nói.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn cũng rất thỏa mãn với những gì mà diễn đàn kêu gọi đầu tư mang lại. Sau khi hỏi vài vấn đề thì hắn quay sang nói với Trình Nghiêu Quảng: - Cục trưởng Trình, công tác của cục thủy lợi rất quan trọng, đặc biệt là sắp đến mùa hè, càng cần phải làm tốt công tác xả lũ định kỳ.

- Mong chủ tịch Vương cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ phòng ngừa chu đáo, sẽ bố trí tốt nhân viên công tác vào vị trí, sẽ làm cho lãnh đạo bớt lo lắng. Trình Nghiêu Quảng đứng thẳng người dùng giọn chém đinh chặt sắt nói với Vương Tử Quân.

Vị trí của cục thủy lợi cũng không quá quan trọng, Trình Nghiêu Quảng làm cục trưởng cục thủy lợi cũng không quá dài, vì vậy hắn cực kỳ coi trọng sự kiện chủ tịch Vương đến kiểm tra công tác lần này. Dù sao chỉ cần có quan hệ gần với chủ tịch Vương, điều này có liên quan trực tiếp đến việc hắn có ngồi vững vàng ở vị trí cục trưởng cục thủy lợi hay không. Hơn nữa lần này chủ tịch Vương đi đến cục thủy lợi, tất nhiên hắn có thể biểu hiện bằng chứng liên quan đến mối quan hệ không tầm thường giữa mình và lãnh đạo.

Sau khi tiến hành thăm quan đơn giản cục thủy lợi, Vương Tử Quân bắt đầu nghe các cán bộ cục thủy lợi tiến hành báo cáo về phương diện chuẩn bị với mùa mưa lũ năm nay. Phía cục thủy lợi căn bản có chuẩn bị khá kỹ, vì vậy báo cáo cực kỳ rõ ràng và có lý lẽ. Vương Tử Quân cũng không đặt quá nhiều câu hỏi, nhưng hắn lại bày ra thái độ vừa nghe báo cáo vừa ghi chép, điều này không khỏi làm cho các cán bộ lớn nhỏ trong cục cảm thấy căng thẳng.

Hơn hai mươi phút sau thì kết thúc báo cáo, Vương Tử Quân nói với Trình Nghiêu Quảng: - Cục trưởng Trình, phương án của các anh là không tồi, đã chứng thực các công tác quan trọng, tôi hy vọng các anh có thể làm chi tiết từng việc theo đúng như phương án.

- Phương diện bố trí phòng lụt của các anh ở sông Thanh Sa căn bản là rất tốt, còn các nhánh sông khác, ví dụ như sông Thiên Sa, Thanh Lãng thì bố trí thế nào?

Lúc này trán của Trình Nghiêu Quảng chợt đổ mồ hôi, hắn biết rõ lần này chủ tịch Vương đến cục thủy lợi căn bản la nghiên cứu công tác phòng chống lũ lụt, đồng thời hắn cũng cực kỳ lo lắng cho phương diện này. Vì đảm bảo công tác phòng chống lũ lụt mà hắn cho ra nhiều bố trí, thế nhưng bố trí này chủ yếu nhắm vào sông Thanh Sa, dù sao đây cũng là dòng sông chủ yếu của tỉnh Mật Đông, chú ý đến phương diện phòng hộ hơn nơi khác. Còn những dòng sông nhỏ khác, xưa nay chưa từng quá quan tâm. Không ngờ lúc này chủ tịch Vương lại hỏi như vậy.

Trình Nghiêu Quảng nghẹn lời giây lát rồi nhanh chóng đẩy công tác này ra: - Chủ tịch Vương, công tác phòng chống lũ lụt ở những dòng sông này chủ yếu do đồng chí Ngưu Thanh Quế phụ trách, lúc này để anh ấy báo cáo một chút.

Ngưu Thanh Quế năm nay hơn năm mươi tuổi, hắn đeo một cặp kính lão không khỏi làm cho người ta sinh ra cảm giác già lão. Khi Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Ngưu Thanh Quế, hắn cũng không chối từ, nhanh chóng dùng giọng rõ ràng báo cáo. Vương Tử Quân nhìn vào những gì Ngưu Thanh Quế báo cáo, hắn cảm thấy nếu nói về nghiệp vụ thì Ngưu Thanh Quế này không những hơn Trình Nghiêu Quảng một nửa mà là gấp đôi, hơn nữa đều nói đến những phương diện trọng điểm. Trong đầu Vương Tử Quân lóe lên vài ý nghĩ, hắn không khỏi ghi lại tên của Ngưu Thanh Quế vào trong sổ.

Nụ cười trên mặt Vương Tử Quân không khỏi làm cho Trình Nghiêu Quảng thở dài một hơi, dù sao thì chủ tịch Vương đã cười xem như khá thỏa mãn. Hắn cũng không muốn phát sinh vấn đề ở lần đầu tiên báo cáo công tác với chủ tịch Vương.

- Chủ tịch Vương, sông Thiên Sa không có vấn đề gì, thế nhưng sông Thanh Lãng cần phải chú ý trọng điểm. Nếu như năm nay mưa quá lớn, nước về mạnh, như vậy sông Thanh Sa sẽ phát sinh vấn đề. Ngưu Thanh Quế lên tiếng với giọng điệu rất nghiêm túc, điều này không khỏi làm cho Trình Nghiêu Quảng vừa thở dài một hơi lại cảm thấy trái tim treo lên cao. Nếu như chủ tịch Vương nổi giận thì chính mình khó chịu được trách nhiệm.

Lúc này Vương Tử Quân cũng không nổi giận, hắn mỉm cười nói với Ngưu Thanh Quế: - Cục trưởng Ngưu, hôm nay tôi đến là muốn tìm hiểu rõ ràng tình huống, cũng không phải yêu cầu anh tốt khoe xấu che, có vấn đề gì thì chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết.

- Chủ tịch Vương, sông Thanh Lãng chủ yếu chảy qua thành phố Đồng Lục, năm ngoái thành phố Đồng Lục có xây dựng một khu biệt thự ven sông, đã làm cho phát sinh không ít tai họa ngầm cho dòng sông Thanh Lãng. Nếu như là bình thường thì sẽ không có vấn đề, chẳng qua nếu mùa mưa lũ năm nay có nước lớn, chỉ sợ là tổn thất khó thể nào dự đoán được.

Vương Tử Quân cau mày, xây biệt thự ven sông, đúng là chỉ đám người kia mới nghĩ ra được.

Khi Vương Tử Quân trầm mặt xuống thì gương mặt Trình Nghiêu Quảng cũng trở nên khó coi. Hắn thầm nghĩ: "Ngưu Thanh Quế, anh chỉ biết gây phiền toái cho tôi, bây giờ có ai không biết bí thư thị ủy Lôi Hợp Tuấn của thành phố Đồng Lục luôn theo sát tiến độ của chủ tịch Vương? Bây giờ anh đứng trước mặt nhiều người tố cáo Lôi Hợp Tuấn, đây không phải là làm cho chủ tịch Vương không xuống đài được sao?"

Trình Nghiêu Quảng thật sự cảm thấy lo lắng, hắn chăm chú nhìn vào mặt Vương Tử Quân, càng nhìn càng thấy lo lắng.

- Chuyện này các anh có liên hệ với phía thành phố Đồng Lục hay không? Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng trầm thấp hỏi.

- Chuyện này chúng tôi đã thông báo cho phía thành phố Đồng Lục, thế nhưng mãi đến bây giờ phía thành phố Đồng Lục còn chưa chịu dở bỏ đi những gì đang xây dựng dở dang.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt bình tĩnh của Ngưu Thanh Quế, hắn chậm rãi nói: - Những sự kiện thế này căn bản không thể nào không xem trọng, tôi cho các anh thời gian một ngày để xem xét các tình huống cụ thể, ngày mai đưa báo cáo đến phòng làm việc của tôi.

Vương Tử Quân sắp xếp xong thì bầu không khí trong phòng họp trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều không biết nói sao cho phải. Trình Nghiêu Quảng là cục trưởng cục thủy lợi, hắn cần phải phá vỡ cục diện không hay này. Hắn tranh thủ thời gian nở nụ cười nói với Vương Tử Quân: - Cám ơn chủ tịch Vương đã giúp đỡ công tác của cục thủy lợi, chúng tôi sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để làm ra báo cáo.

Vương Tử Quân gật đầu với Trình Nghiêu Quảng rồi nói: - Tốt, tôi chờ báo cáo của các anh.

Nửa giờ sau Vương Tử Quân đi ra khỏi cục thủy lợi, mãi đến khi Vương Tử Quân lên xe thì chạy đi xa thì gương mặt của Trình Nghiêu Quảng mới trở nên âm trầm.

Đám thành viên ban ngành đứng chung quanh đều là người thông minh, bọn họ nhìn thấy vẻ mặt Trình Nghiêu Quảng không hay, cả đám đều yên lặng, không muốn gây phiền toái cho mình. Thế là bầu không khí có chút trầm mặc.

- Cục trưởng Ngưu, anh đến phòng làm việc của tôi một chuyến. Trình Nghiêu Quảng nhìn qua Ngưu Thanh Quế rồi trầm giọng nói.

Ngưu Thanh Quế khẽ gật đầu với ánh mắt của Trình Nghiêu Quảng, sau đó cùng đi đến phòng làm việc của Trình Nghiêu Quảng.

Thư ký của Trình Nghiêu Quảng thấy hai vị lãnh đạo đi vào phòng, hắn nhanh chóng chuẩn bị châm trà, thế nhưng lại bị Trình Nghiêu Quảng phất tay đuổi ra: - Được rồi, cục trưởng Ngưu cũng không phải người ngoài, vừa rồi đã uống khá nhiều nước, cũng không nên bày vẽ ra làm gì.

Thư ký có chút mất mặt mà không khỏi có vài phần hậm hực. Vừa rồi hắn có tham gia công tác tiếp đãi chủ tịch Vương, hắn biết rõ lúc này lãnh đạo nổi nóng cũng không phải là vì công tác của mình, thế nên hắn miễn cưỡng rời khỏi phòng làm việc của Trình Nghiêu Quảng.

Sau khi đóng cửa lại thì Trình Nghiêu Quảng dùng giọng trịnh trọng nói với Ngưu Thanh Quế: - Cục trưởng Ngưu, khoảng thời gian gần đây tôi không quan tâm đến anh sao?

- Không, cục trưởng rất quan tâm đến tôi. Ngưu Thanh Quế do dự giây lát rồi dùng giọng chăm chú nói.

- Phải không? Trình Nghiêu Quảng lấy ra một điếu thuốc châm lửa rồi trầm giọng nói: - Anh Ngưu, tôi biết rõ con người của tôi có nhiều bệnh tật, có đôi khi lời nói và việc làm không đi đôi với nhau, anh có ý kiến với tôi cũng là bình thường. Thế nhưng này anh Ngưu, từ khi tôi đến cục thủy lợi đến nay vẫn cố gắng đưa ban ngành tiến lên, tôi tự nhận mình cũng không có gì đắc tội với anh, anh có ý kiến gì thì cứ nói, cần gì phải chọc vào chủ tịch Vương như vậy?

Ngưu Thanh Quế cũng châm một điếu thuốc, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Cục trưởng Trình, vừa rồi sở dĩ tôi phản ánh với chủ tịch Vương, cũng không phải là tôi có ý kiến với anh, chủ yếu là khu biệt thự kia căn bản không phù hợp. Nếu như xuất hiện lũ lớn, chỉ sợ thành phố Đồng Lục bên kia sẽ ngập trong nước, như vậy trách nhiệm của chúng ta là khó thể nào gánh vác được.

- Anh Ngưu, tôi biết mình không có xuất thân chính quy, đến cục thủy lợi cũng chỉ là thay đổi giữa chừng, nhưng anh không nên nắm những chuyện thế này làm khó tôi được không? Tôi hiểu rõ ràng tình huống bên kia, cái gì mà lũ lớn lũ nhỏ, hai mươi năm rồi chưa từng xuất hiện. Giám đốc của tập đoàn Thần Khí chỉ là nước bẩn thôi sao? Bọn họ bỏ ra nhiều công phu để xây dựng một khu biệt thự an dưỡng, chẳng lẽ chủ yếu để nước lũ cuốn trôi đi sao? Trình Nghiêu Quảng nói rồi không khỏi vỗ bàn.

Lúc này gương mặt Ngưu Thanh Quế không khỏi đỏ bừng, hắn nhiều năm chưa từng nghe ai phê bình mình như vậy, hắn cố gắng áp chế cơn giận rồi mới nói: - Cục trưởng, ngài nói hai mươi năm rồi chưa xuất hiện lũ lụt, thế nhưng không sợ chuyện thường xuyên xảy ra, chỉ sợ chuyện bất ngờ xảy ra. Ai có thể đảm bảo năm nay không có vấn đề? Nếu thật sự xảy ra vấn đề, chúng ta nên làm gì bây giờ? Chỉ sợ cũng không phải là vấn đề gánh trách nhiệm, đến khi đó dù có dở bỏ côn trình ra cũng không còn kịp nữa rồi.

Trình Nghiêu Quảng cười lạnh hai tiếng, hắn hít vào một hơi thật sâu rồi dùng giọng lạnh như băng nói: - Anh Ngưu, tôi và anh đã cùng gồng gánh công tác với nhau trong đơn vị một thời gian, anh nghĩ cái gì tôi không hiểu rõ sao? Anh cảm thấy nếu như không phải tôi đến cướp đi cái ghế cục trưởng, không phải là vị trí này sẽ là của anh sao? Anh đang giận tôi tu hú chiếm tổ có phải không?

- Anh cảm thấy tôi thiếu nghiệp vụ, thiếu lý lịch, thế nên có ý kiến với tôi có phải không?

- Vì vậy nên anh ra chiêu thức này, cố ý làm cho chủ tịch Vương không hài lòng với tôi. Anh hiểu rõ thành phố Đồng Lục có quan hệ gì với chủ tịch Vương, anh rõ ràng muốn mượn tay chủ tịch Vương để xử lý tôi.

Ngưu Thanh Quế tức giận nhưng không nói nên lời, hắn chợt đứng lên khỏi ghế sa lông rồi dùng giọng khí phách nói: - Cục trưởng Trình, tôi có thể cam đoan với anh, tôi báo cáo việc này với chủ tịch Vương hoàn toàn là công tâm, nếu như anh nói tôi như vậy, căn bản là nghĩ tôi quá hẹp hòi...

- Được rồi, tôi hiểu rõ ý nghĩ của anh, không cần phải giải thích. Trình Nghiêu Quảng nói rồi khoát tay áo: - Anh Ngưu, anh cảm thấy chuyện này thế nào? Nhưng theo tôi được biết, chúng ta làm sao cũng không có kết cục tốt.

Ngưu Thanh Quế mặc dù được xưng là người thành thật trong cục thủy lợi, thế nhưng người thành thật cũng có tính tình của mình, hắn tiến lên dùng giọng tức giận nói: - Cục trưởng Trình, anh nói như vậy thì tôi cũng không còn biện pháp nào giải thích với anh...

/1843

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status