Vương Tử Quân tuy cố gắng trấn an Kim Chính Thiện, thế nhưng hắn lại không thể nhanh chóng cho ra biện pháp hữu hiệu, như vậy thì sự việc sẽ càng thêm khó khăn.
Nhưng biện pháp hữu hiệu sẽ dễ dàng có được sao? Mình là chủ tịch tỉnh, căn bản không thể nào nắm chắc được phương diện nhân sự vốn là của bí thư, hơn nữa Sầm Vật Cương lại có ưu thế số đông trong hội nghị thường ủy tỉnh ủy.
Tuy chênh lệch số lượng thường ủy giữa hai bên chỉ là một, thế nhưng khi mà cần phải xé toạc da mặt để biểu quyết, số một cũng có thể làm cho kết quả khác biệt.
Tuy Vương Tử Quân không muốn làm cho sự việc cứ mãi cứng nhắc, thế nhưng hắn là nhân vật thống lĩnh một phương, có đôi khi cũng chỉ là thân bất do kỷ mà thôi.
- Ôi, bố về rồi, bố về rồi. Tiểu Bảo Nhi tươi cười chạy ra khỉ nhà, nhìn qua giống như một quả đạn pháo nhào về phía Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân giang rộng tay ôm con vào lòng, lúc này những chuyện không thoải mái tích tụ trong lòng tan biến đi vài phần. Khi hắn chuẩn bị hôn con trai một cái, hắn chợt phát hiện trong nhà có người.
- Chủ tịch Vương, ngài đã về rồi. Trần Đông Mai thấy Vương Tử Quân đi vào nhà thì vội vàng đứng lên nói.
Vương Tử Quân nhìn Trần Đông Mai đang mặc tạp dề cùng làm sủi cảo với Mạc Tiểu Bắc trong bếp, hắn có chút sững sốt, sau đó chợt cười nói: - Chị Trần, chị đang tăng gia cải thiện bữa cơm cho gia đình chúng tôi đấy.
Trần Đông Mai đưa tay lên nói: - Hôm nay tôi và giám đốc Mạc đi cắt tóc cho Tiểu Bảo Nhi, tiểu tử kia nói muốn ăn sủi cảo, thế nên tôi xung phong đi nhận việc.
Vương Tử Quân căn bản dở khóc dở cười với những biến hóa của Mạc Tiểu Bắc vào lúc này, không ngờ nàng lại ngoan ngoãn phục tùng chiều ý của con trai như vậy, cũng không sợ phiền toái.
Vương Tử Quân đặt cặp công văn xuống rồi nói: - Nhiều sủi cảo như vậy có thể cho tiểu tử kia ăn mập như heo.
Vương Tử Quân nói rồi bắt đầu rửa tay tham gia vào đội ngũ làm sủi cảo.
Trần Đông Mai tuyệt đối không ngờ Vương Tử Quân là chủ tịch tỉnh mà cũng tự mình xuống bếp, thế là không khỏi được mở rộng tầm mắt. Nàng thầm nghĩ đây là cơ hội có một không hai để trao đổi với chủ tịch Vương, thế là không khỏi nở nụ cười sáng lạn.
- Đúng rồi, chị Trần, anh nhà chị có bận rộn gì không? Chúng ta làm quá nhiều sủi cảo, gọi anh ấy đến nếm thử có được không? Vương Tử Quân căn bản là người tinh thông đạo lý đối nhân xử thế hơn Mạc Tiểu Bắc, hắn biết rõ Trần Đông Mai sở dĩ vây quanh Mạc Tiểu Bắc như vậy không phải là vì chồng sao? Thật sự là làm khó người phụ nữ này.
Vương Tử Quân cảm thấy Lý Đại Vi tuy là người cổ hủ thế nhưng lại có năng lực, chỉ cần không liên quan đến tính nguyên tắc thì hắn tình nguyện đẩy những người chủ động thân cận với mình như thế này tiến lên.
- Anh ấy đã đưa con về nhà bố mẹ, đến tối mới có thể quay về. Mặc dù Trần Đông Mai nửa mừng nửa lo với lời đề nghị của Vương Tử Quân, thế nhưng nơi đây không phải chỗ bình thường, nếu như chồng mình có việc không đến được, chỉ sợ sẽ có tác dụng phản ngược.
Vương Tử Quân làm sủi cảo không quá nhanh, kiếp trước có Liêu An Như ra tay, kiếp này mỗi ngày hắn đều có nhiều chuyện cần xử lý, thế nên chủ yếu ăn sủi cảo ở bên ngoài.
Trong quá trình làm sủi cảo thì thường có nhiều cơ hội trò chuyện, hơn nữa Trần Đông Mai lại rất nịnh nọt, thế nên phòng bếp liên tục vang lên tiếng cười.
- Chủ tịch Vương, nói ra thì anh nhà tôi cũng thật là, sáng sớm đã đi làm, có nhiều chuyện người khác mắt nhắm mắt mở cho qua, thế nhưng anh ấy thì kiên trì nguyên tắc, kết quả là bây giờ không khá hơn xưa, lại mệt mỏi hơn, không chiếm được lợi ích gì tốt. Sau khi kéo chủ đề lên người Lý Đại Vi, Trần Đông Mai nói mà giống như muốn khóc.
Vương Tử Quân không lên tiếng, cán bộ cấp cục như Lý Đại Vi vốn không phải là chuyện mà hắn quan tâm. Nhưng hắn không phản đối lời nói của Trần Đông Mai, dù sao nghe người này có vài câu cũng không có vấn đề gì.
Trần Đông Mai thấy Vương Tử Quân cũng không tức giận thì nói tiếp: - Ví dụ như sự việc ở thành phố Xan Hà, giai đoạn đầu thì người ta phối hợp công tác rất tốt, thế nhưng kết quả đưa đến anh ấy thì mắc kẹt. Bây giờ thì thành phố Xan Hà tìm đường tắt, tìm được người, hoàn toàn bỏ qua cửa ải của anh ấy để hoàn thành công tác. Khi đó tổng giám đốc của công ty Tam Kiến bên kia có nói thẳng thừng là thế nào cũng được thông qua.
- Thành phố Xan Hà thế nào vậy? Vương Tử Quân buông sủi cảo xuống rồi thuận miệng hỏi.
- Hình như là tỉ lệ gì đó không đủ, tôi căn bản không hiểu sâu về chuyên môn này, dù sao thì bây giờ nghe nói vì chuyện này mà có không ít người tố cáo. Trần Đông Mai chỉ là một người nói ra những chuyện không công bình với chồng mình, căn bản không chú ý đến sự thay đổi gương mặt của Vương Tử Quân.
Thành phố Xan Hà chính là một trọng điểm trong công tác của nhiệm kỳ mới lần này, bí thư thị ủy Xan Hà đã đến tuổi về hưu, lại có nhiều người nhìn vào vị trí này. Vài ngày trước Trương Bản Tiến còn trò chuyện với mình về chuyện này, nói một bộ hạ cũ của mình đang làm phó chủ tịch thường vụ thành phố Xan Hà, càng muốn tiến lên làm phó bí thư thị ủy.
Từ vị trí phó chủ tịch thường vụ tiến lên phó bí thư thị ủy cũng không phải là bậc thang gì quá lớn, thế nhưng phương án mà phòng tổ chức tỉnh ủy đưa ra lần này lại điều chỉnh người kia làm phó bí thư ủy ban tư pháp.
Dù là ai cũng thấy rõ ý nghĩa của công tác điều chỉnh như vậy, thế nhưng khi bàn luận với Sầm Vật Cương về công tác nhiệm kỳ mới, Vương Tử Quân cũng không nhắc đến điều này.
Một nồi sủi cảo nấu hơn mười phút là được dọn lên bàn, Vương Tử Quân cười nói với bộ dạng có chút gò bó của Trần Đông Mai: - Chị Trần, chị nói khi nào anh Lý Đại Vi có thời gian thì đến nhà tôi một chút, có vài việc tôi cần trao đổi với anh ấy.
Sau khi nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì Trần Đông Mai vui mừng đến mức thiếu chút nữa đã hét lên. Mặc dù nàng không biết Vương Tử Quân sẽ nói gì với chồng mình, thế nhưng dù sao thì cũng đã bắc cầu thành công. Cho dù chồng mình lần này không thể tiến lên, lần sau sẽ nhất định sẽ vương lên.
Chủ tịch Vương là ai? Đây là một vị lãnh đạo tỉnh ủy mà mình chỉ có thể đứng nhìn mà thôi.
- Vâng, lần sau chúng tôi sẽ nhân dịp chủ tịch có thời gian mà cùng đến.
Vương Tử Quân cười cười mà không nói gì thêm.
Buổi tối nghỉ ngơi Vương Tử Quân nhận được điện thoại của Trương Bản Tiến. Tuy hai người ở không quá xa nhau, thế nhưng có đôi khi bọn họ liên lạc điện thoại sẽ thuận tiện hơn. Hơn nữa trong khu nhà thường ủy tỉnh ủy này cũng không thích hợp nhà nhà qua lại với nhau.
- Chủ tịch Vương, hôm nay nhận được thông báo của văn phòng tỉnh ủy, nói bằng bí thư Sầm muốn nghe đơn vị chúng tôi báo cáo công tác. Sau khi nối thông điện thoại thì Trương Bản Tiến khẽ nói với Vương Tử Quân.
Trương Bản Tiến bây giờ là chủ tịch mặt trận tổ quốc tỉnh, Sầm Vật Cương muốn nghe mặt trận tổ quốc báo cáo công tác không là vấn đề gì cả, thế nhưng Vương Tử Quân nghe lời nói của Trương Bản Tiến và có vài suy nghĩ khác.
Lúc này Vương Tử Quân đã tạo nên xu thế núi lớn ép lên đầu, bây giờ lại muốn nghe ý kiến của mặt trận tổ quốc, ý nghĩa là có thể xem xét.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Bí thư Sầm quan tâm đến công tác của anh, điều này là bình thường.
- Chủ tịch nói rất đúng, tôi chuẩn bị báo cáo công tác với bí thư Sầm, mong anh ấy quan tâm hơn đến công tác của mặt trận tổ quốc. Trương Bản Tiến cười ha hả rồi lớn tiếng nói.
Vương Tử Quân cũng đang cười, hắn nói vài câu với Trương Bản Tiến, khi định cúp điện thoại thì Trương Bản Tiến chợt nói: - Chủ tịch, hôm nay có nhiều người đến nói với tôi về phương diện điều chỉnh nhân sự, có không ít người tỏ ra cực kỳ bực tức.
"Cực kỳ bực tức!" Tuy chỉ là bốn chữ nhưng lại ẩn giấu nhiều ý nghĩa. Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi cười nói: - Đại sự còn chưa được quyết định, bọn họ bực tức cái gì chứ? Nếu như có người tìm anh, anh không cần quan tâm, nhiệm kỳ mới cũng không phải là sự kiện mà bọn họ có thể quan tâm, nên yêu cầu bọn họ đứng đắn làm tốt công tác của mình.
Vương Tử Quân nói không lớn nhưng nghe vào trong tai Trương Bản Tiến lại có vài phần vang vọng. Trương Bản Tiến hiểu rõ thế cục bây giờ, Vương Tử Quân nói ra những lời này là cố ý cho mình uống thuốc an thần.
Vương Tử Quân cúp điện thoại và rơi vào trầm ngâm, Sầm Vật Cương bây giờ yêu cầu Trương Bản Tiến của mặt trận tổ quốc đến báo cáo công tác, tuyệt đối không phải là hành vi cao hứng nhất thời. Sầm Vật Cương muốn làm gì? Trên quan trường không có kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.
Tuy Vương Tử Quân có lòng tin với mình, thế nhưng bây giờ Sầm Vật Cương đã bày ra tư thái đại cục đã định, những người khác còn giúp đỡ mình sao?
Vương Tử Quân nghĩ đến phương diện bây giờ mình có chút yếu thế, nếu như có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, như vậy chỉ sợ sẽ càng thêm đau đầu.
Vương Tử Quân khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, gương mặt có thêm vài phần nghiêm túc cẩn trọng. Nhưng ngay sau đó hắn lại tỏ ra cực kỳ kiên nghị, hắn đứng lên sải bước đi về phía phòng làm việc của mình.
Tối nay có gió không nhỏ, Vương Tử Quân tiện tay mở cửa sổ ra, một luồng gió khá mạnh ùa vào.
Nhưng biện pháp hữu hiệu sẽ dễ dàng có được sao? Mình là chủ tịch tỉnh, căn bản không thể nào nắm chắc được phương diện nhân sự vốn là của bí thư, hơn nữa Sầm Vật Cương lại có ưu thế số đông trong hội nghị thường ủy tỉnh ủy.
Tuy chênh lệch số lượng thường ủy giữa hai bên chỉ là một, thế nhưng khi mà cần phải xé toạc da mặt để biểu quyết, số một cũng có thể làm cho kết quả khác biệt.
Tuy Vương Tử Quân không muốn làm cho sự việc cứ mãi cứng nhắc, thế nhưng hắn là nhân vật thống lĩnh một phương, có đôi khi cũng chỉ là thân bất do kỷ mà thôi.
- Ôi, bố về rồi, bố về rồi. Tiểu Bảo Nhi tươi cười chạy ra khỉ nhà, nhìn qua giống như một quả đạn pháo nhào về phía Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân giang rộng tay ôm con vào lòng, lúc này những chuyện không thoải mái tích tụ trong lòng tan biến đi vài phần. Khi hắn chuẩn bị hôn con trai một cái, hắn chợt phát hiện trong nhà có người.
- Chủ tịch Vương, ngài đã về rồi. Trần Đông Mai thấy Vương Tử Quân đi vào nhà thì vội vàng đứng lên nói.
Vương Tử Quân nhìn Trần Đông Mai đang mặc tạp dề cùng làm sủi cảo với Mạc Tiểu Bắc trong bếp, hắn có chút sững sốt, sau đó chợt cười nói: - Chị Trần, chị đang tăng gia cải thiện bữa cơm cho gia đình chúng tôi đấy.
Trần Đông Mai đưa tay lên nói: - Hôm nay tôi và giám đốc Mạc đi cắt tóc cho Tiểu Bảo Nhi, tiểu tử kia nói muốn ăn sủi cảo, thế nên tôi xung phong đi nhận việc.
Vương Tử Quân căn bản dở khóc dở cười với những biến hóa của Mạc Tiểu Bắc vào lúc này, không ngờ nàng lại ngoan ngoãn phục tùng chiều ý của con trai như vậy, cũng không sợ phiền toái.
Vương Tử Quân đặt cặp công văn xuống rồi nói: - Nhiều sủi cảo như vậy có thể cho tiểu tử kia ăn mập như heo.
Vương Tử Quân nói rồi bắt đầu rửa tay tham gia vào đội ngũ làm sủi cảo.
Trần Đông Mai tuyệt đối không ngờ Vương Tử Quân là chủ tịch tỉnh mà cũng tự mình xuống bếp, thế là không khỏi được mở rộng tầm mắt. Nàng thầm nghĩ đây là cơ hội có một không hai để trao đổi với chủ tịch Vương, thế là không khỏi nở nụ cười sáng lạn.
- Đúng rồi, chị Trần, anh nhà chị có bận rộn gì không? Chúng ta làm quá nhiều sủi cảo, gọi anh ấy đến nếm thử có được không? Vương Tử Quân căn bản là người tinh thông đạo lý đối nhân xử thế hơn Mạc Tiểu Bắc, hắn biết rõ Trần Đông Mai sở dĩ vây quanh Mạc Tiểu Bắc như vậy không phải là vì chồng sao? Thật sự là làm khó người phụ nữ này.
Vương Tử Quân cảm thấy Lý Đại Vi tuy là người cổ hủ thế nhưng lại có năng lực, chỉ cần không liên quan đến tính nguyên tắc thì hắn tình nguyện đẩy những người chủ động thân cận với mình như thế này tiến lên.
- Anh ấy đã đưa con về nhà bố mẹ, đến tối mới có thể quay về. Mặc dù Trần Đông Mai nửa mừng nửa lo với lời đề nghị của Vương Tử Quân, thế nhưng nơi đây không phải chỗ bình thường, nếu như chồng mình có việc không đến được, chỉ sợ sẽ có tác dụng phản ngược.
Vương Tử Quân làm sủi cảo không quá nhanh, kiếp trước có Liêu An Như ra tay, kiếp này mỗi ngày hắn đều có nhiều chuyện cần xử lý, thế nên chủ yếu ăn sủi cảo ở bên ngoài.
Trong quá trình làm sủi cảo thì thường có nhiều cơ hội trò chuyện, hơn nữa Trần Đông Mai lại rất nịnh nọt, thế nên phòng bếp liên tục vang lên tiếng cười.
- Chủ tịch Vương, nói ra thì anh nhà tôi cũng thật là, sáng sớm đã đi làm, có nhiều chuyện người khác mắt nhắm mắt mở cho qua, thế nhưng anh ấy thì kiên trì nguyên tắc, kết quả là bây giờ không khá hơn xưa, lại mệt mỏi hơn, không chiếm được lợi ích gì tốt. Sau khi kéo chủ đề lên người Lý Đại Vi, Trần Đông Mai nói mà giống như muốn khóc.
Vương Tử Quân không lên tiếng, cán bộ cấp cục như Lý Đại Vi vốn không phải là chuyện mà hắn quan tâm. Nhưng hắn không phản đối lời nói của Trần Đông Mai, dù sao nghe người này có vài câu cũng không có vấn đề gì.
Trần Đông Mai thấy Vương Tử Quân cũng không tức giận thì nói tiếp: - Ví dụ như sự việc ở thành phố Xan Hà, giai đoạn đầu thì người ta phối hợp công tác rất tốt, thế nhưng kết quả đưa đến anh ấy thì mắc kẹt. Bây giờ thì thành phố Xan Hà tìm đường tắt, tìm được người, hoàn toàn bỏ qua cửa ải của anh ấy để hoàn thành công tác. Khi đó tổng giám đốc của công ty Tam Kiến bên kia có nói thẳng thừng là thế nào cũng được thông qua.
- Thành phố Xan Hà thế nào vậy? Vương Tử Quân buông sủi cảo xuống rồi thuận miệng hỏi.
- Hình như là tỉ lệ gì đó không đủ, tôi căn bản không hiểu sâu về chuyên môn này, dù sao thì bây giờ nghe nói vì chuyện này mà có không ít người tố cáo. Trần Đông Mai chỉ là một người nói ra những chuyện không công bình với chồng mình, căn bản không chú ý đến sự thay đổi gương mặt của Vương Tử Quân.
Thành phố Xan Hà chính là một trọng điểm trong công tác của nhiệm kỳ mới lần này, bí thư thị ủy Xan Hà đã đến tuổi về hưu, lại có nhiều người nhìn vào vị trí này. Vài ngày trước Trương Bản Tiến còn trò chuyện với mình về chuyện này, nói một bộ hạ cũ của mình đang làm phó chủ tịch thường vụ thành phố Xan Hà, càng muốn tiến lên làm phó bí thư thị ủy.
Từ vị trí phó chủ tịch thường vụ tiến lên phó bí thư thị ủy cũng không phải là bậc thang gì quá lớn, thế nhưng phương án mà phòng tổ chức tỉnh ủy đưa ra lần này lại điều chỉnh người kia làm phó bí thư ủy ban tư pháp.
Dù là ai cũng thấy rõ ý nghĩa của công tác điều chỉnh như vậy, thế nhưng khi bàn luận với Sầm Vật Cương về công tác nhiệm kỳ mới, Vương Tử Quân cũng không nhắc đến điều này.
Một nồi sủi cảo nấu hơn mười phút là được dọn lên bàn, Vương Tử Quân cười nói với bộ dạng có chút gò bó của Trần Đông Mai: - Chị Trần, chị nói khi nào anh Lý Đại Vi có thời gian thì đến nhà tôi một chút, có vài việc tôi cần trao đổi với anh ấy.
Sau khi nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì Trần Đông Mai vui mừng đến mức thiếu chút nữa đã hét lên. Mặc dù nàng không biết Vương Tử Quân sẽ nói gì với chồng mình, thế nhưng dù sao thì cũng đã bắc cầu thành công. Cho dù chồng mình lần này không thể tiến lên, lần sau sẽ nhất định sẽ vương lên.
Chủ tịch Vương là ai? Đây là một vị lãnh đạo tỉnh ủy mà mình chỉ có thể đứng nhìn mà thôi.
- Vâng, lần sau chúng tôi sẽ nhân dịp chủ tịch có thời gian mà cùng đến.
Vương Tử Quân cười cười mà không nói gì thêm.
Buổi tối nghỉ ngơi Vương Tử Quân nhận được điện thoại của Trương Bản Tiến. Tuy hai người ở không quá xa nhau, thế nhưng có đôi khi bọn họ liên lạc điện thoại sẽ thuận tiện hơn. Hơn nữa trong khu nhà thường ủy tỉnh ủy này cũng không thích hợp nhà nhà qua lại với nhau.
- Chủ tịch Vương, hôm nay nhận được thông báo của văn phòng tỉnh ủy, nói bằng bí thư Sầm muốn nghe đơn vị chúng tôi báo cáo công tác. Sau khi nối thông điện thoại thì Trương Bản Tiến khẽ nói với Vương Tử Quân.
Trương Bản Tiến bây giờ là chủ tịch mặt trận tổ quốc tỉnh, Sầm Vật Cương muốn nghe mặt trận tổ quốc báo cáo công tác không là vấn đề gì cả, thế nhưng Vương Tử Quân nghe lời nói của Trương Bản Tiến và có vài suy nghĩ khác.
Lúc này Vương Tử Quân đã tạo nên xu thế núi lớn ép lên đầu, bây giờ lại muốn nghe ý kiến của mặt trận tổ quốc, ý nghĩa là có thể xem xét.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Bí thư Sầm quan tâm đến công tác của anh, điều này là bình thường.
- Chủ tịch nói rất đúng, tôi chuẩn bị báo cáo công tác với bí thư Sầm, mong anh ấy quan tâm hơn đến công tác của mặt trận tổ quốc. Trương Bản Tiến cười ha hả rồi lớn tiếng nói.
Vương Tử Quân cũng đang cười, hắn nói vài câu với Trương Bản Tiến, khi định cúp điện thoại thì Trương Bản Tiến chợt nói: - Chủ tịch, hôm nay có nhiều người đến nói với tôi về phương diện điều chỉnh nhân sự, có không ít người tỏ ra cực kỳ bực tức.
"Cực kỳ bực tức!" Tuy chỉ là bốn chữ nhưng lại ẩn giấu nhiều ý nghĩa. Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi cười nói: - Đại sự còn chưa được quyết định, bọn họ bực tức cái gì chứ? Nếu như có người tìm anh, anh không cần quan tâm, nhiệm kỳ mới cũng không phải là sự kiện mà bọn họ có thể quan tâm, nên yêu cầu bọn họ đứng đắn làm tốt công tác của mình.
Vương Tử Quân nói không lớn nhưng nghe vào trong tai Trương Bản Tiến lại có vài phần vang vọng. Trương Bản Tiến hiểu rõ thế cục bây giờ, Vương Tử Quân nói ra những lời này là cố ý cho mình uống thuốc an thần.
Vương Tử Quân cúp điện thoại và rơi vào trầm ngâm, Sầm Vật Cương bây giờ yêu cầu Trương Bản Tiến của mặt trận tổ quốc đến báo cáo công tác, tuyệt đối không phải là hành vi cao hứng nhất thời. Sầm Vật Cương muốn làm gì? Trên quan trường không có kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.
Tuy Vương Tử Quân có lòng tin với mình, thế nhưng bây giờ Sầm Vật Cương đã bày ra tư thái đại cục đã định, những người khác còn giúp đỡ mình sao?
Vương Tử Quân nghĩ đến phương diện bây giờ mình có chút yếu thế, nếu như có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, như vậy chỉ sợ sẽ càng thêm đau đầu.
Vương Tử Quân khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, gương mặt có thêm vài phần nghiêm túc cẩn trọng. Nhưng ngay sau đó hắn lại tỏ ra cực kỳ kiên nghị, hắn đứng lên sải bước đi về phía phòng làm việc của mình.
Tối nay có gió không nhỏ, Vương Tử Quân tiện tay mở cửa sổ ra, một luồng gió khá mạnh ùa vào.
/1843
|