Long Vạn Khoa công tác ở trong một chi nhánh ngân hàng nông nghiệp, đến năm ba mươi thì lên đến chức vụ trưởng phòng tín dụng, tất nhiên sẽ có cuộc sống xuân phong đắc ý. Hắn là một người ngày bình thường không cần lo cơm áo, hắn chỉ có một sở thích, đó là tan tầm thích chạy vào những địa điểm giải trí.
Điều làm cho người ta không biết nên khóc hay nên cười chính là trưởng phòng Long này lại công khai giải thích về ham mê của mình. Nhưng hắn là một trưởng phòng tín dụng, cũng cần phải xâm nhập vào cuộc sống, nhìn xu thế phát triển kinh tế và thị trường, nếu không thì nên cho ai vay?
Lý do đường hoàng đó tất nhiên không lừa được người ta, mục đích đơn giản của Long Vạn Khoa chính là thể nghiệm trên đủ mọi loại phụ nữ. Theo lời của hắn thì mình chính là kẻ lớn gan và lại lắm tiền, không sợ làm không được, chỉ sợ không thể tưởng được. Cao kiến này của trưởng phòng Long tất nhiên hợp ý với rất nhiều kẻ muốn vay tiền, thế là bọn họ hẹn trưởng phòng Long đến quán bar uống rượu, hơn nữa đều thực hiện quy tắc ngầm rất tốt. Vì thế mà gần đây tuy đường tình cảm của trưởng phòng Long có hơi kém, nhưng mỗi ngày vẫn là số đào hoa.
Thật ra lần đầu tiên Tần Hồng Cẩm đến tìm vay tiền thì Long Vạn Khoa có chút lo lắng, vì người phụ nữ này rất có hương vị.
Tỏng mắt Long Vạn Khoa thì Tần Hồng Cẩm cực kỳ xinh đẹp, cực kỳ quyến rũ, kết hợp với cương nhu thủy hỏa. Nhưng điều làm hắn không hài lòng chính là người phụ nữ này tư tưởng quá bảo thủ, mãi không chịu cho mình cơ hội, nói cho cùng thì hắn cũng không dám quá mức tuyệt tình, không có được thì ra tay mạnh hơn, lợi hại hơn, xiết chặt hơn, bám dai hơn, mà càng không được thì càng suy nghĩ phương án mạnh mẽ hơn.
Vừa rồi Tần Hồng Cẩm rót rượu cho Long Vạn Khoa, hắn cũng không nhận ly rượu mà nhân cơ hội chụp lấy tay người đẹp, bàn tay của nàng rất mềm mại như không xương. Điều này làm cho Tần Hồng Cẩm sợ hãi co rụt cả người nhưng không rút tay ra, chỉ là cố gắng nghiêng người, mặt hơi đỏ. Long Vạn Khoa khẽ mỉm cười, hắn khẽ tăng thêm chút lực, muốn kéo nàng vào trong lòng. Không ngờ người phụ nữ này lại bưng ly rượu hắt lên mặt hắn, điều này làm hắn phẫn nộ buông tay, con đàn bà này cương liệt quá mức, thật sự vượt xa dự đoán của hắn.
Lẽ ra những hành vi của Tần Hồng Cẩm đã sớm chọc giận Long Vạn Khoa, vì hắn là ai? Chính là rồng trong cõi người, không ngờ con đàn bà kia không biết tán thưởng, lại chạy đến ve vãn một thằng mặt trắng.
- Em gái, em uống quá nhiều rồi, mau cùng anh quay về, anh đưa em về nhà.
Long Vạn Khoa thấy Tần Hồng Cẩm không chịu đi, thế là lập tức mở lời đong đưa, giống như đang bị lửa đốt.
- Cút, cút ra xa, đừng cho tôi gặp được anh, nghe thấy anh nói thì toàn thân đã nổi da gà.
- Không muốn gặp anh, hì hì, anh lại thích gặp em.
Long Vạn Khoa vừa nói vừa ôm eo Tần Hồng Cẩm không chút sợ hãi. Tần Hồng Cẩm không vùng ra được, nàng cúi đầu cắn hắn một cái, cũng không phải cắn như bình thường, mà là dùng hết sức, điều này làm hắn đau đến mức há miệng kêu lớn:
- Các anh em thấy chưa, con đàn bà này tiến hành công kích tôi, tôi thỉnh cầu các vị bảo vệ an toàn tính mạng cho tôi.
- Ha ha, trưởng phòng Long, chúng tôi đến đây.
Một tên đàn ông với gương mặt khô quắt không có tí thịt chợt tranh thủ chạy đến, hắn vung còng tay trước mặt Tần Hồng Cẩm, sau đó dùng giọng uy hiếp nói:
- Đúng là làm càn, không câu lưu không được.
Một tên nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, ánh mắt lạnh buốt như dao. Lúc này Vương Tử Quân đã thấy tất cả tình huống xảy ra, hắn quát lên nghiêm nghị:
- Các anh là ai? Dựa vào cái gì để còng tay người ta? Lấy giấy chứng nhận chấp pháp ra đây tôi xem.
Vương Tử Quân trấn định như vậy làm cho tên đàn ông kia chợt ngẩn ngơ, dù hắn không phải công tác ngày một ngày hai, nhưng tên này giống như không sợ bọn họ, điều này làm hắn không biết nên nghe theo ai.
- Còng hắn lại luôn một lượt.
Tên đàn ông kia vung tay cho tên đứng phía sau, lại dùng giọng hổn hển nói.
Gương mặt Vương Tử Quân càng thêm khó coi, hắn không ngờ đám người này lại kiêu ngạo như vậy. Hắn thở hắt ra một hơi, hắn quyết định náo loạn một phen.
- Tiểu Long, cậu làm ồn ào gì chỗ này vậy?
Đúng lúc này một âm thânh chó chút uy nghiêm vang lên từ phía sau.
Đám người Long Vạn Khoa đang định ra tay, một tên trong nhóm phải tranh thủ chạy đến tươi cười báo cáo:
- Giám đốc Lôi, đã quấy nhiễu anh rồi, không có chuyện gì cả, chúng tôi chỉ phối hợp để bắt hai đồng chí gây rối này thôi.
- À, đám người trong quán rượu cũng là tố chất không đều, chi dựa vào bảo vệ sao có thể quản hết được. Tốt, cậu xử lý xong thì tranh thủ chạy đến chỗ tôi.
Giám đốc Lôi gật đầu rất có phong thái lãnh đạo, sau đó vô thức nhìn về phía đám người bên kia.
Giám đốc Lôi không nhìn thì không sao, nhìn thì sợ ngây người, khi ánh mắt hắn chuyển lên người Vương Tử Quân, đúng lúc một nhân viên an ninh tiến lên giữ lấy người Vương Tử Quân:
- Đi theo chúng tôi.
- Ôi, mọi người hình như có hiểu lầm thì phải.
Thân hình mập mạp của giám đốc Lôi lập tức trở nên linh hoạt, hắn cũng không đợi đám nhân viên an ninh kia đến gần Vương Tử Quân mà nhanh chóng chạy đến.
Vương Tử Quân tất nhiên cũng thấy giám đốc Lôi, hắn nhìn đối phương chạy đến mà cười nhạt một tiếng:
- Giám đốc Lôi, đây là thủ hạ của anh sao?
Trên trán Lôi Trạch Binh vã ra một tầng mồ hôi, tuy hắn không biết rõ thân phận của người này, nhưng chỉ căn cứ vào sự việc đối phương có thể ra tay xử lý gọn nhẹ đứa con của phó chủ tịch thành phố, như vậy hắn cũng khó thể chọc vào.
- Ôi, đây nhất định là nước giếng phạm nước sông, người một nhà, là người một nhà. Anh xem, bọn họ cũng không nhận ra anh, hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm mà thôi.
Lôi Trạch Binh lúng túng trong phút chốc, sau đó hắn nói ra một lời như vậy.
Vương Tử Quân dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn qua Lôi Trạch Binh, sau đó hắn nghiêng đầu sang nhìn Long Vạn Khoa, lúc này mới nói:
- Đám người ngân hàng nông nghiệp các anh thật sự đều là nhân tài.
Vương Tử Quân nói rồi đi ra bên ngoài.
Sự việc hôm nay làm hắn rất mất hứng, nhưng với quyền lực hiện tại của hắn, còn chưa đạt đến mức có thể xử lý được đám người này.
Lôi Trạch Binh nghe rõ câu nói châm chọc của Vương Tử Quân, trong lòng có chút run rẩy, dù bây giờ hắn là giám đốc chi nhánh ngân hàng nông nghiệp, nhưng nếu có một vị lãnh đạo quyền cao chức trọng thích thì có thể làm gì hắn cũng được sao? Hắn nghĩ vậy và thầm cảm thấy không yên, Tôn công tử là một trong số người có thể ép chết hắn, mà người này lại là bạn thân thiết của Tôn công tử.
- Anh nghe tôi giải thích, tôi...Tôi thật sự không liên quan đến bọn họ.
Khi Vương Tử Quân đi đến cửa thì Lôi Trạch Binh vội vàng chạy theo, liên tục giải thích cho mình.
Điều làm cho người ta không biết nên khóc hay nên cười chính là trưởng phòng Long này lại công khai giải thích về ham mê của mình. Nhưng hắn là một trưởng phòng tín dụng, cũng cần phải xâm nhập vào cuộc sống, nhìn xu thế phát triển kinh tế và thị trường, nếu không thì nên cho ai vay?
Lý do đường hoàng đó tất nhiên không lừa được người ta, mục đích đơn giản của Long Vạn Khoa chính là thể nghiệm trên đủ mọi loại phụ nữ. Theo lời của hắn thì mình chính là kẻ lớn gan và lại lắm tiền, không sợ làm không được, chỉ sợ không thể tưởng được. Cao kiến này của trưởng phòng Long tất nhiên hợp ý với rất nhiều kẻ muốn vay tiền, thế là bọn họ hẹn trưởng phòng Long đến quán bar uống rượu, hơn nữa đều thực hiện quy tắc ngầm rất tốt. Vì thế mà gần đây tuy đường tình cảm của trưởng phòng Long có hơi kém, nhưng mỗi ngày vẫn là số đào hoa.
Thật ra lần đầu tiên Tần Hồng Cẩm đến tìm vay tiền thì Long Vạn Khoa có chút lo lắng, vì người phụ nữ này rất có hương vị.
Tỏng mắt Long Vạn Khoa thì Tần Hồng Cẩm cực kỳ xinh đẹp, cực kỳ quyến rũ, kết hợp với cương nhu thủy hỏa. Nhưng điều làm hắn không hài lòng chính là người phụ nữ này tư tưởng quá bảo thủ, mãi không chịu cho mình cơ hội, nói cho cùng thì hắn cũng không dám quá mức tuyệt tình, không có được thì ra tay mạnh hơn, lợi hại hơn, xiết chặt hơn, bám dai hơn, mà càng không được thì càng suy nghĩ phương án mạnh mẽ hơn.
Vừa rồi Tần Hồng Cẩm rót rượu cho Long Vạn Khoa, hắn cũng không nhận ly rượu mà nhân cơ hội chụp lấy tay người đẹp, bàn tay của nàng rất mềm mại như không xương. Điều này làm cho Tần Hồng Cẩm sợ hãi co rụt cả người nhưng không rút tay ra, chỉ là cố gắng nghiêng người, mặt hơi đỏ. Long Vạn Khoa khẽ mỉm cười, hắn khẽ tăng thêm chút lực, muốn kéo nàng vào trong lòng. Không ngờ người phụ nữ này lại bưng ly rượu hắt lên mặt hắn, điều này làm hắn phẫn nộ buông tay, con đàn bà này cương liệt quá mức, thật sự vượt xa dự đoán của hắn.
Lẽ ra những hành vi của Tần Hồng Cẩm đã sớm chọc giận Long Vạn Khoa, vì hắn là ai? Chính là rồng trong cõi người, không ngờ con đàn bà kia không biết tán thưởng, lại chạy đến ve vãn một thằng mặt trắng.
- Em gái, em uống quá nhiều rồi, mau cùng anh quay về, anh đưa em về nhà.
Long Vạn Khoa thấy Tần Hồng Cẩm không chịu đi, thế là lập tức mở lời đong đưa, giống như đang bị lửa đốt.
- Cút, cút ra xa, đừng cho tôi gặp được anh, nghe thấy anh nói thì toàn thân đã nổi da gà.
- Không muốn gặp anh, hì hì, anh lại thích gặp em.
Long Vạn Khoa vừa nói vừa ôm eo Tần Hồng Cẩm không chút sợ hãi. Tần Hồng Cẩm không vùng ra được, nàng cúi đầu cắn hắn một cái, cũng không phải cắn như bình thường, mà là dùng hết sức, điều này làm hắn đau đến mức há miệng kêu lớn:
- Các anh em thấy chưa, con đàn bà này tiến hành công kích tôi, tôi thỉnh cầu các vị bảo vệ an toàn tính mạng cho tôi.
- Ha ha, trưởng phòng Long, chúng tôi đến đây.
Một tên đàn ông với gương mặt khô quắt không có tí thịt chợt tranh thủ chạy đến, hắn vung còng tay trước mặt Tần Hồng Cẩm, sau đó dùng giọng uy hiếp nói:
- Đúng là làm càn, không câu lưu không được.
Một tên nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, ánh mắt lạnh buốt như dao. Lúc này Vương Tử Quân đã thấy tất cả tình huống xảy ra, hắn quát lên nghiêm nghị:
- Các anh là ai? Dựa vào cái gì để còng tay người ta? Lấy giấy chứng nhận chấp pháp ra đây tôi xem.
Vương Tử Quân trấn định như vậy làm cho tên đàn ông kia chợt ngẩn ngơ, dù hắn không phải công tác ngày một ngày hai, nhưng tên này giống như không sợ bọn họ, điều này làm hắn không biết nên nghe theo ai.
- Còng hắn lại luôn một lượt.
Tên đàn ông kia vung tay cho tên đứng phía sau, lại dùng giọng hổn hển nói.
Gương mặt Vương Tử Quân càng thêm khó coi, hắn không ngờ đám người này lại kiêu ngạo như vậy. Hắn thở hắt ra một hơi, hắn quyết định náo loạn một phen.
- Tiểu Long, cậu làm ồn ào gì chỗ này vậy?
Đúng lúc này một âm thânh chó chút uy nghiêm vang lên từ phía sau.
Đám người Long Vạn Khoa đang định ra tay, một tên trong nhóm phải tranh thủ chạy đến tươi cười báo cáo:
- Giám đốc Lôi, đã quấy nhiễu anh rồi, không có chuyện gì cả, chúng tôi chỉ phối hợp để bắt hai đồng chí gây rối này thôi.
- À, đám người trong quán rượu cũng là tố chất không đều, chi dựa vào bảo vệ sao có thể quản hết được. Tốt, cậu xử lý xong thì tranh thủ chạy đến chỗ tôi.
Giám đốc Lôi gật đầu rất có phong thái lãnh đạo, sau đó vô thức nhìn về phía đám người bên kia.
Giám đốc Lôi không nhìn thì không sao, nhìn thì sợ ngây người, khi ánh mắt hắn chuyển lên người Vương Tử Quân, đúng lúc một nhân viên an ninh tiến lên giữ lấy người Vương Tử Quân:
- Đi theo chúng tôi.
- Ôi, mọi người hình như có hiểu lầm thì phải.
Thân hình mập mạp của giám đốc Lôi lập tức trở nên linh hoạt, hắn cũng không đợi đám nhân viên an ninh kia đến gần Vương Tử Quân mà nhanh chóng chạy đến.
Vương Tử Quân tất nhiên cũng thấy giám đốc Lôi, hắn nhìn đối phương chạy đến mà cười nhạt một tiếng:
- Giám đốc Lôi, đây là thủ hạ của anh sao?
Trên trán Lôi Trạch Binh vã ra một tầng mồ hôi, tuy hắn không biết rõ thân phận của người này, nhưng chỉ căn cứ vào sự việc đối phương có thể ra tay xử lý gọn nhẹ đứa con của phó chủ tịch thành phố, như vậy hắn cũng khó thể chọc vào.
- Ôi, đây nhất định là nước giếng phạm nước sông, người một nhà, là người một nhà. Anh xem, bọn họ cũng không nhận ra anh, hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm mà thôi.
Lôi Trạch Binh lúng túng trong phút chốc, sau đó hắn nói ra một lời như vậy.
Vương Tử Quân dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn qua Lôi Trạch Binh, sau đó hắn nghiêng đầu sang nhìn Long Vạn Khoa, lúc này mới nói:
- Đám người ngân hàng nông nghiệp các anh thật sự đều là nhân tài.
Vương Tử Quân nói rồi đi ra bên ngoài.
Sự việc hôm nay làm hắn rất mất hứng, nhưng với quyền lực hiện tại của hắn, còn chưa đạt đến mức có thể xử lý được đám người này.
Lôi Trạch Binh nghe rõ câu nói châm chọc của Vương Tử Quân, trong lòng có chút run rẩy, dù bây giờ hắn là giám đốc chi nhánh ngân hàng nông nghiệp, nhưng nếu có một vị lãnh đạo quyền cao chức trọng thích thì có thể làm gì hắn cũng được sao? Hắn nghĩ vậy và thầm cảm thấy không yên, Tôn công tử là một trong số người có thể ép chết hắn, mà người này lại là bạn thân thiết của Tôn công tử.
- Anh nghe tôi giải thích, tôi...Tôi thật sự không liên quan đến bọn họ.
Khi Vương Tử Quân đi đến cửa thì Lôi Trạch Binh vội vàng chạy theo, liên tục giải thích cho mình.
/1843
|