Bí Thư Trùng Sinh

Chương 847: Hy vọng và thất vọng, đắc thế và chán nản

/1843


Hai bên chào hỏi ân cần, Kim Điền Lạc lại dùng giọng buồn rầu nói:

- Bí thư Vương, có chuyện đau đầu cần phải báo cáo với anh, chủ tịch Thạch và bí thư Nhất Phong sẽ đến thành phố La Nam vào lúc chín giờ hai mươi và chín giờ bốn mươi, anh xem nên nghênh đón thế nào cho tốt đây?

Nói thật, Kim Điền Lạc bỏ rất nhiều tâm tư ở phương diện nghênh đón theo thứ tự, nhưng các vị lãnh đạo trong tỉnh giống như căn bản không nể mặt thư ký trưởng Kim. Thời gian hai vị lãnh đạo đến thật sự quá trùng khớp với nhau, anh cũng không để cho bí thư Vương đứng chờ ngoài đầu đường cùng bắt tay với vị lãnh đạo này, sau đó khi vị lãnh đạo kia lên xe thì ép bí thư Vương phải nói:

- Lãnh đạo cứ đi trước, chờ tôi nghênh đón một vị lãnh đạo nữa, tôi sẽ đi cùng ngài.

Cũng vì chuyện nhỏ nhặt này mà làm cho thư ký trưởng Kim rụng đi không ít sợi tóc, cuối cùng hắn cũng không dám nghĩ nhiều, đành phải ném vấn đề khó giải quyết này cho bí thư Vương.

Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, lúc này mới trầm giọng nói:

- Tôi nghênh đón chủ tịch Thạch, dù sao thì chủ tịch Thạch cũng đến trước.

Kim Điền Lạc vốn cho rằng Vương Tử Quân sẽ nghênh đón bí thư Nhất Phong, lại không ngờ bí thư Vương lại đi đón chủ tịch Thạch Kiên Quân. Trên quan trường chú trọng nâng đỡ người phát triển áp chế kẻ ngã ngựa, không phải là bí thư Nhất Phong sắp bị điều động đấy chứ?

Kim Điền Lạc thầm nghĩ như vậy, hắn cũng không dám nói như vậy, dù sao thì sự việc này cũng quá nhạy cảm, hắn chỉ cần bảo trụ chính mình là được.

- Bí thư Vương, chúng ta nghênh đón bí thư Nhất Phong như thế nào?

- Anh chó tất cả thường ủy thị ủy ra trận, để bí thư Trương dẫn đầu mọi người nghênh đón bí thư Nhất Phong.

Mặt trời xuất hiện, bầu không gian có chút u ám chợt bừng sáng, những kiến trúc cũ nát ở thành phố Sơn Viên được mặt trời chiếu sáng càng bừng lên ánh vàng rực rỡ, nhìn qua cảm thấy rất đẹp.

Nhưng lúc này căn bản cũng không có nhiều người thưởng thức cảnh đẹp này, mọi người phần lớn đều vội vàng đi lại, ai cũng liều mạng đạp xe, chỉ sợ mình đến muộn.

Những người chạy đi vội vàng nhất chính là đám nhân viên công tác ủy ban tỉnh, trước kia bọn họ đều nhàn nhã tự đắc hơn các đơn vị khác, nhưng hôm nay cả đám giống như ra trận chiến đấu, đạp xe như gió.

- Anh Triệu, anh chạy nhanh như vậy làm gì? Vội vàng đi đầu thai sao?

Một người đàn ông trung niên nhìn một người đạp xe chạy xẹt qua bên cạnh mình, hắn cũng cố gắng nhấn bàn đạp, sau vài lần khổ sở mới đuổi kịp được người kia.

Anh Triệu là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi, hắn quay đầu lại thấy là người quen, lúc này mới chậm rãi giảm tốc độ nói:

- Không nhanh không được, lãnh đạo đang chờ ở bên kia.

- Lãnh đạo chờ anh làm gì?

Người đàn ông trung niên bên kia cười cười trêu chọc:

- Chẳng lẽ anh Triệu sắp được đề bạt?

- Đề bạt cái gì chứ? Bí thư tỉnh ủy Hào Nhất Phong muốn đến thành phố La Nam nghiên cứu khảo sát, tất cả lãnh đạo đều đến, nếu anh đến muộn, không phải sẽ bị mắng sao?

Anh Triệu nhanh chóng lên tiếng, sau đó cũng không cho đối phương cơ hội đáp lời, lại tiếp tục tăng tốc chạy đi như bay.

Bầu trời mây gió biến đổi không ngừng, con người có họa phúc sớm tối, câu nói này thật sự không sai. Khi người đàn ông trung niên vừa hát vừa đạp xe chạy đến đơn vị, đột nhiên đằng sau xe vang lên một tiếng ầm, nếu như không phải là hắn giữ chắc tay lái, chỉ sợ một cú húc đã làm hắn ngã lăn quay ra đất rồi.

Người đàn ông trung niên chợt nổi giận, sự việc này đặt rơi trúng người, có ai mà không nổi trận lôi đình? Hắn định mở miệng mắng, đột nhiên phát hiện kẻ húc vào xe mình là người quen.

- Tiểu Đỗ, tiểu tử cậu làm gì vậy? Nói cho cậu biết, may mà cậu đụng vào tôi, nếu đụng phải người khác, người ta sẽ không để cho cậu yên đâu.

Người đàn ông trung niên nhìn thoáng qua cậu thanh niên đang bối rối ở phía bên kia, sau đó mở miệng khiển trách.

- Anh Lý, là anh sao, thật sự quá tốt.

Tiểu Đỗ thấy người đàn ông trung niên thì trên mặt chợt lộ ra nụ cười.

Cái gì là tốt quá? Không lẽ cậu cố tình húc vào xe của tôi? Con bà nó, cậu chạy xe máy mà cố ý húc vào xe của tôi, không phải chỉ cần lên ga là ông già này sẽ bỏ mạng sao?

Anh Lý căm tức thầm oán Tiểu Đỗ, ngoài miệng lại không dám nói lời quá phận. Dù sao thì hai bên từng ngồi uống rượu với nhau, vì vậy hắn có gắng áp chế cảm xúc nói:

- Tiểu tử cậu có chuyện gì xảy ra? Bình thường là người rất ổn định, hôm nay sao lại liều lĩnh nóng nảy như vậy?

- Anh Lý,bây giờ tôi không có thời gian nói rõ với anh, chờ khi nào rãnh rổi tôi sẽ nói với anh sau.

Tiểu Đỗ nói đến đây thì lên ga chạy đi.

- Tiểu tử cậu thì bận rộn cái gì?

Người đàn ông trung niên nh́n Tiểu Đỗ chạy xe đi như bay, thế là không khỏi có chút mất hứng.

Tiểu Đỗ vừa lái xe vừa lớn tiếng nói:

- Hôm nay chủ tịch Thạch đến thành phố La Nam nghiên cứu khảo sát, tôi không thể đi chậm, sau này sẽ mời anh dùng cơm sau.

Người đàn ông trung niên nhìn chiếc xe máy chạy đi như bay, thế là không khỏi thở dài một hơi. Hắn nhớ tới khoảng thời gian trước cùng uống rượu với tiểu tử kia, đối phương mê sảng dùng giọng cảm khái nói nhân viên nhà nước hiện nay giống như con lừa đi sương, chỉ có hào quang bên ngoài mà thôi. Nhân viên nhà nước công tác cả ngày mỏi mệt, hơn nữa còn phải cứu cấp đúng chỗ, quyền lực không có nhưng trách nhiệm là cả một đống lớn, một ngày ăn cơm ba bữa không đúng giờ, lễ tết giống như chiến đấu, chờ mong thăng cấp đề bạt mỏi cả mắt, tiền lương ba cọc ba đồng cực kỳ xấu hổ. Ôi, nói chung tổng kết một câu, thức dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn mèo, làm mệt hơn lừa, đãi ngộ kém hơn heo.

Khi đó anh Lý cũng uống hơi nhiều, thừa dịp rượu bùng bùng trong lòng mà dùng giọng không khách khí phản kích. Trạng thái cuộc sống của nhân viên nhà nước là như vậy, các cậu còn trẻ làm việc không biết mệt, lại chen chúc vào trong cơ quan nhà nước, không phải người ngoài rất hâm mộ sao? Thực tế nếu không có chút bản lĩnh, có thể tiến vào trong cơ quan nhà nước được sao?

Anh Lý nghĩ vậy mà cảm thấy trong lòng cân đối nhiều hơn, hắn lại tiếp tục đạp xe chuẩn bị bỏ đi. Nhưng sau khi đạp hai cái thì phát hiện xe không chạy được nữa, bàn đạp đã bị gẫy.

- Con bà nó, các người sợ cái gì? Không phải là lãnh đạo xuống tuyến dưới nghiên cứu sao? Không phải là xưa nay chưa từng có tình huống như vậy.

Anh Lý vừa lầm bầm mắng, đang định đẩy xe lên phía trước, nhưng sau đó lại dùng giọng khó hiểu lẩm bẩm:

- Thành phố La Nam kia xảy ra chuyện gì? Vì sao bí thư và chủ tịch tỉnh đều chạy đến như vậy?

Hai bên chào hỏi ân cần, Kim Điền Lạc lại dùng giọng buồn rầu nói:

- Bí thư Vương, có chuyện đau đầu cần phải báo cáo với anh, chủ tịch Thạch và bí thư Nhất Phong sẽ đến thành phố La Nam vào lúc chín giờ hai mươi và chín giờ bốn mươi, anh xem nên nghênh đón thế nào cho tốt đây?

Nói thật, Kim Điền Lạc bỏ rất nhiều tâm tư ở phương diện nghênh đón theo thứ tự, nhưng các vị lãnh đạo trong tỉnh giống như căn bản không nể mặt thư ký trưởng Kim. Thời gian hai vị lãnh đạo đến thật sự quá trùng khớp với nhau, anh cũng không để cho bí thư Vương đứng chờ ngoài đầu đường cùng bắt tay với vị lãnh đạo này, sau đó khi vị lãnh đạo kia lên xe thì ép bí thư Vương phải nói:

- Lãnh đạo cứ đi trước, chờ tôi nghênh đón một vị lãnh đạo nữa, tôi sẽ đi cùng ngài.

Cũng vì chuyện nhỏ nhặt này mà làm cho thư ký trưởng Kim rụng đi không ít sợi tóc, cuối cùng hắn cũng không dám nghĩ nhiều, đành phải ném vấn đề khó giải quyết này cho bí thư Vương.

Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, lúc này mới trầm giọng nói:

- Tôi nghênh đón chủ tịch Thạch, dù sao thì chủ tịch Thạch cũng đến trước.

Kim Điền Lạc vốn cho rằng Vương Tử Quân sẽ nghênh đón bí thư Nhất Phong, lại không ngờ bí thư Vương lại đi đón chủ tịch Thạch Kiên Quân. Trên quan trường chú trọng nâng đỡ người phát triển áp chế kẻ ngã ngựa, không phải là bí thư Nhất Phong sắp bị điều động đấy chứ?

Kim Điền Lạc thầm nghĩ như vậy, hắn cũng không dám nói như vậy, dù sao thì sự việc này cũng quá nhạy cảm, hắn chỉ cần bảo trụ chính mình là được.

- Bí thư Vương, chúng ta nghênh đón bí thư Nhất Phong như thế nào?

- Anh chó tất cả thường ủy thị ủy ra trận, để bí thư Trương dẫn đầu mọi người nghênh đón bí thư Nhất Phong.

Mặt trời xuất hiện, bầu không gian có chút u ám chợt bừng sáng, những kiến trúc cũ nát ở thành phố Sơn Viên được mặt trời chiếu sáng càng bừng lên ánh vàng rực rỡ, nhìn qua cảm thấy rất đẹp.

Nhưng lúc này căn bản cũng không có nhiều người thưởng thức cảnh đẹp này, mọi người phần lớn đều vội vàng đi lại, ai cũng liều mạng đạp xe, chỉ sợ mình đến muộn.

Những người chạy đi vội vàng nhất chính là đám nhân viên công tác ủy ban tỉnh, trước kia bọn họ đều nhàn nhã tự đắc hơn các đơn vị khác, nhưng hôm nay cả đám giống như ra trận chiến đấu, đạp xe như gió.

- Anh Triệu, anh chạy nhanh như vậy làm gì? Vội vàng đi đầu thai sao?

Một người đàn ông trung niên nhìn một người đạp xe chạy xẹt qua bên cạnh mình, hắn cũng cố gắng nhấn bàn đạp, sau vài lần khổ sở mới đuổi kịp được người kia.

Anh Triệu là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi, hắn quay đầu lại thấy là người quen, lúc này mới chậm rãi giảm tốc độ nói:

- Không nhanh không được, lãnh đạo đang chờ ở bên kia.

- Lãnh đạo chờ anh làm gì?

Người đàn ông trung niên bên kia cười cười trêu chọc:

- Chẳng lẽ anh Triệu sắp được đề bạt?

- Đề bạt cái gì chứ? Bí thư tỉnh ủy Hào Nhất Phong muốn đến thành phố La Nam nghiên cứu khảo sát, tất cả lãnh đạo đều đến, nếu anh đến muộn, không phải sẽ bị mắng sao?

Anh Triệu nhanh chóng lên tiếng, sau đó cũng không cho đối phương cơ hội đáp lời, lại tiếp tục tăng tốc chạy đi như bay.

Bầu trời mây gió biến đổi không ngừng, con người có họa phúc sớm tối, câu nói này thật sự không sai. Khi người đàn ông trung niên vừa hát vừa đạp xe chạy đến đơn vị, đột nhiên đằng sau xe vang lên một tiếng ầm, nếu như không phải là hắn giữ chắc tay lái, chỉ sợ một cú húc đã làm hắn ngã lăn quay ra đất rồi.

Người đàn ông trung niên chợt nổi giận, sự việc này đặt rơi trúng người, có ai mà không nổi trận lôi đình? Hắn định mở miệng mắng, đột nhiên phát hiện kẻ húc vào xe mình là người quen.

- Tiểu Đỗ, tiểu tử cậu làm gì vậy? Nói cho cậu biết, may mà cậu đụng vào tôi, nếu đụng phải người khác, người ta sẽ không để cho cậu yên đâu.

Người đàn ông trung niên nhìn thoáng qua cậu thanh niên đang bối rối ở phía bên kia, sau đó mở miệng khiển trách.

- Anh Lý, là anh sao, thật sự quá tốt.

Tiểu Đỗ thấy người đàn ông trung niên thì trên mặt chợt lộ ra nụ cười.

Cái gì là tốt quá? Không lẽ cậu cố tình húc vào xe của tôi? Con bà nó, cậu chạy xe máy mà cố ý húc vào xe của tôi, không phải chỉ cần lên ga là ông già này sẽ bỏ mạng sao?

Anh Lý căm tức thầm oán Tiểu Đỗ, ngoài miệng lại không dám nói lời quá phận. Dù sao thì hai bên từng ngồi uống rượu với nhau, vì vậy hắn có gắng áp chế cảm xúc nói:

- Tiểu tử cậu có chuyện gì xảy ra? Bình thường là người rất ổn định, hôm nay sao lại liều lĩnh nóng nảy như vậy?

- Anh Lý,bây giờ tôi không có thời gian nói rõ với anh, chờ khi nào rãnh rổi tôi sẽ nói với anh sau.

Tiểu Đỗ nói đến đây thì lên ga chạy đi.

- Tiểu tử cậu thì bận rộn cái gì?

Người đàn ông trung niên nh́n Tiểu Đỗ chạy xe đi như bay, thế là không khỏi có chút mất hứng.

Tiểu Đỗ vừa lái xe vừa lớn tiếng nói:

- Hôm nay chủ tịch Thạch đến thành phố La Nam nghiên cứu khảo sát, tôi không thể đi chậm, sau này sẽ mời anh dùng cơm sau.

Người đàn ông trung niên nhìn chiếc xe máy chạy đi như bay, thế là không khỏi thở dài một hơi. Hắn nhớ tới khoảng thời gian trước cùng uống rượu với tiểu tử kia, đối phương mê sảng dùng giọng cảm khái nói nhân viên nhà nước hiện nay giống như con lừa đi sương, chỉ có hào quang bên ngoài mà thôi. Nhân viên nhà nước công tác cả ngày mỏi mệt, hơn nữa còn phải cứu cấp đúng chỗ, quyền lực không có nhưng trách nhiệm là cả một đống lớn, một ngày ăn cơm ba bữa không đúng giờ, lễ tết giống như chiến đấu, chờ mong thăng cấp đề bạt mỏi cả mắt, tiền lương ba cọc ba đồng cực kỳ xấu hổ. Ôi, nói chung tổng kết một câu, thức dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn mèo, làm mệt hơn lừa, đãi ngộ kém hơn heo.

Khi đó anh Lý cũng uống hơi nhiều, thừa dịp rượu bùng bùng trong lòng mà dùng giọng không khách khí phản kích. Trạng thái cuộc sống của nhân viên nhà nước là như vậy, các cậu còn trẻ làm việc không biết mệt, lại chen chúc vào trong cơ quan nhà nước, không phải người ngoài rất hâm mộ sao? Thực tế nếu không có chút bản lĩnh, có thể tiến vào trong cơ quan nhà nước được sao?

Anh Lý nghĩ vậy mà cảm thấy trong lòng cân đối nhiều hơn, hắn lại tiếp tục đạp xe chuẩn bị bỏ đi. Nhưng sau khi đạp hai cái thì phát hiện xe không chạy được nữa, bàn đạp đã bị gẫy.

- Con bà nó, các người sợ cái gì? Không phải là lãnh đạo xuống tuyến dưới nghiên cứu sao? Không phải là xưa nay chưa từng có tình huống như vậy.

Anh Lý vừa lầm bầm mắng, đang định đẩy xe lên phía trước, nhưng sau đó lại dùng giọng khó hiểu lẩm bẩm:

- Thành phố La Nam kia xảy ra chuyện gì? Vì sao bí thư và chủ tịch tỉnh đều chạy đến như vậy?

/1843

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status