Bí Thư Trùng Sinh

Chương 901: Lãnh đạo phát biểu toàn trường vỗ tay

/1843


Giám đốc Trình vốn cảm thấy rất có thể diện, lúc này hắn chợt sợ ngây cả người. Hắn dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn Trần Vận Hổ, sau đó dùng giọng hoang mang lo sợ nói:

- Cái gì? Lãnh đạo, ngài nói gì?

Giám đốc Trình này xem ra cũng không có được bao nhiêu tố chất, dù có nhiều tiền cũng như không. Trần Vận Hổ thật sự có chút không thoải mái, hắn kiên nhẫn giải thích:

- Chút nữa lãnh đạo chủ chốt của tỉnh ủy sẽ gặp mặt lãnh đạo doanh nghiệp, đây là hạng mục cực kỳ quan trọng của lễ hội văn hóa Thần Hoàng hôm nay. Chúng tôi đã nghiên cứu và cho ra quyết định, anh sẽ là đại biểu gặp mặt bí thư Nhất Phong.

Vẻ mặt giám đốc Trình càng thêm cổ quái, hắn liên tục khoát tay nói:

- Ôi, lãnh đạo, điều này không thể được, cũng đừng nên như vậy, tôi...Tôi không được.

Cái gì mà không được? Vừa rồi anh mở miệng hay lắm cơ mà, vì sao bây giờ nói lên đài là im lặng rồi? Tuy Trần Vận Hổ có chút mất kiên nhẫn nhưng thật sự không quan tâm đến phương diện này, hắn mở giọng khuyên nhủ;

- Giám đốc Trình, được bí thư Nhất Phong tiếp kiến là một vinh dự của tất cả các doanh nghiệp, hơn nữa hôm nay còn có truyền thông tham gia, chắc chắn sẽ được lên trang đầu của báo chí. Điều này thật sự là một cơ hội tuyên truyền cực kỳ tốt cho quý công ty.

- Thật sự sẽ được đưa lên trang đầu sao?

Giọng điệu của giám đốc Trình đã có chút rung động.

- Điều này là đương nhiên.

Trần Vận Hổ rất khẳng định điều này, nếu như nhật báo Sơn Nam không đặt hoạt động của bí thư Nhất Phong lên trang đầu, như vậy chẳng phải giác ngộ chính trị quá thấp sao?

Khi thấy gương mặt khẳng định của Trần Vận Hổ, gương mặt béo tốt của giám đốc Trình càng thêm run rẩy, tất nhiên trong mắt Trần Vận Hổ thì đó là vẻ kích động.

- Lãnh đạo, ngài tranh thủ thời gian đổi người đi, tôi...Tôi là một trưởng phòng tiếp xúc khách hàng của tập đoàn Đan Luân, điều này...Tôi cũng không thể tiến lên bắt tay bí thư Nhất Phong được.

Phạm Hòa Long thấy lúc này chương trình sắp kết thúc, hắn thở dài một hơi thật dài. Lễ hội văn hóa Thần Hoàng này làm cho hắn cực kỳ bận rộn, tuy đã có lãnh đạo ở bên trên bày mưu nghĩ kế, thủ tọa chỉ huy, thế nhưng lại không quá chi tiết, những chuyện cụ thể không phải là do một vị phó chủ tịch như hắn lo liệu sao? Thật sự là bên trên mở miệng thì bên dưới chạy gãy chân.

Lúc này thì quá tốt, lãnh đạo tỉnh muốn gặp mặt bắt tay với lãnh đạo doanh nghiệp, xem như tạo tiền đề cho công tác kêu gọi đầu tư sau này. Đến lúc đó sẽ không còn chuyện gì của Phạm Hòa Long, có thể về nhà ngủ một giấc thật ngon.

Trong đầu Phạm Hòa Long lóe lên những ý nghĩ như vậy, hắn nhìn Trần Vận Hổ đang đi đến rồi hỏi:

- Thư ký trưởng Trần, sự việc sắp xếp thế nào rồi?

Phạm Hòa Long trước nay luôn rất tin tưởng vào năng lực của vị phó thư ký trưởng Trần Vận Hổ, nếu không phải hắn là người hiểu rõ về Trần Vận Hổ, cũng sẽ không đưa đối phương đến cùng gánh chịu công tác với mình.

Sự thật chứng minh bước đi của Phạm Hòa Long là rất tốt, dưới sự hỗ trợ của Trần Vận Hổ, hắn triển khai mở rộng công tác rất sinh động, nhiều chuyện không cần quan tâm, Trần Vận Hổ đều lo nghĩ xử lý thỏa đáng.

Lúc này sắp xếp cho lãnh đạo doanh nghiệp tiến lên bắt tay với bí thư Nhất Phong, hưởng ứng lời kêu gọi của lãnh đạo tỉnh ủy, xem như là một sự kiện bình thường. Đám lãnh đạo doanh nghiệp có ai không phải là người kinh nghiệm, trải qua trăm trận chiến? Đây là tình huống quảng cáo miễn phí, có ai không chịu tranh giành một suất?

- Chủ tịch Phạm, chuyện này...

Trần Vận Hổ thật sự rất muốn vội vàng đi tìm mười vị lãnh đạo doanh nghiệp lớn còn lại, vì thế mở miệng không khỏi có chút do dự.

Phạm Hòa Long thấy Trần Hồng Vũ không khách khí thì cười nói;

- Thế nào? Nhiều người tranh chấp quá phải không?

Nhiều người tranh giành thì tốt, con bà nó đều là rùa đen rút đầu. Trần Vận Hổ thầm cảm thán một tiếng, nhưng lúc này hắn cũng không thể nói dối với Phạm Hòa Long, chỉ có thể thành thật nói:

- Chủ tịch Phạm, tôi gặp gỡ hơn mười doanh nghiệp lớn, trong bọn họ không có ai là tổng giám đốc, cấp bậc cao nhất chỉ là phó tổng giám đốc, hơn nữa trên cơ bản đều không đồng ý.

Trước đó khi đi đón khách thì Phạm Hòa Long đã biết trong số khách quý đến đây có không ít người làm cấp phó trong doanh nghiệp, nhưng hắn cũng không quá coi trọng. Dù sao đôi khi lãnh đạo doanh nghiệp không đi được cũng là bình thường, nhưng bây giờ nghe Trần Vận Hổ nói mình đi tìm hơn mười doanh nghiệp lớn nhưng không có tổng giám đốc xuất hiện, điều này làm hắn ý thức được có gì đó không ổn.

Nhiều người đến nhưng lại chủ yếu là râu ria, như vậy lễ hội văn hóa Thần Hoàng này còn có ý nghĩa gì nữa? Phạm Hòa Long nghĩ đến đầu tư cứng được dự đoán trước khi tổ chức sự kiện, hắn chợt cảm thấy ớn lạnh.

- Các vị quan khách, các vị bằng hữu, những bài ca vui vẻ vừa rồi đã đại biểu cho lòng kính ngưỡng của chúng ta với Thần Hoàng...

Âm thanh của MC thông qua micro cực kỳ ngọt ngào, vang lên trong hội trường xem như lời chấm dứt cho lễ hội văn hóa Thần Hoàng lần này, tất nhiên Phạm Hòa Long sẽ càng thêm gấp gáp.

Vài phút sau chính là thời điểm Hào Nhất Phong tiếp kiến lãnh đạo doanh nghiệp, cho đến lúc này thì chính mình không thể đến nói với bí thư La Nhân Uy:

- Bí thư La, điều này...Đừng để cho bí thư Nhất Phong tiếp kiến đám người kia, vì bọn họ chỉ là những kẻ tiểu lâu la trong doanh nghiệp, không thể làm chủ được điều gì.

Phạm Hòa Long có thể hiểu khi nói ra những lời như vậy thì xem như tương lai chính trị của mình sẽ cực kỳ ảm đạm.

- Chủ tịch Phạm, làm sao bây giờ?

Trần Vận Hổ cũng hiểu vấn đề, hắn dùng ánh mắt sốt ruột nhìn Phạm Hòa Long, sau đó khẽ hỏi.

- Làm sao bây giờ? Phải làm sao cho ra dáng chứ còn gì nữa?

Phạm Hòa Long cực kỳ bực bội, vẻ mặt cực kỳ âm trầm. Hắn trầm ngâm giây lát, sau đó trầm giọng nói:

- Thế này đi, anh sắp xếp cho vài người giống như lãnh đạo doanh nghiệp đến gặp mặt nói chuyện với bí thư Nhất Phong.

Trần Vận Hổ không phải là không nghĩ đến phương diện này, thế nhưng chức vụ của hắn căn bản không dám cho ra quyết định như vậy. Lúc này nghe Phạm Hòa Long sắp xếp, hắn dùng giọng không chính xác nói:

- Điều này có được không?

Phạm Hòa Long vốn đang rất gấp, sau khi nghe được câu hỏi của Trần Vận Hổ, lửa giận trong lòng chợt bùng phát:

- Nếu như không được thì anh nói xem tôi nên làm sao bây giờ? Anh nếu có biện pháp, một người làm phó chủ tịch như tôi còn phải đứng ra lo liệu sao?

Trần Vận Hổ nhìn bộ dạng nóng lòng của lãnh đạo mà thật sự không dám nói gì thêm, lúc này hắn thật sự câm lặng, nhanh chóng chạy đi thực hiện công tác.

Dù sao trời sập xuống cũng có tuyến trên chống đỡ, con bà nó, lãnh đạo doanh nghiệp không đến được thì mặc kệ, cũng không phải là chuyện của tôi, anh nổi nóng với tôi làm gì?

Trần Vận Hổ không ngừng thầm oán lãnh đạo của mình, thế là trong lòng thoải mái hơn một chút. Nhưng sau khi suy xét cẩn thận, hắn cảm thấy làm như Phạm Hòa Long cũng không có gì không được. Bình thường lãnh đạo chỉ thích làm ra vẻ, ai đi gặp lãnh đạo cũng như nhau, bí thư Nhất Phong cũng không biết đám lãnh đạo doanh nghiệp kia.

Khi Trần Vận Hổ chạy đi sắp xếp người gặp mặt bí thư Nhất Phong, đám người Hào Nhất Phong đã cùng La Nhân Uy đi xuống đài chủ tịch. Đám phóng viên tất nhiên không bỏ qua cơ hội này, bọn họ tranh thủ chĩa máy quay về phía các vị lãnh đạo tỉnh ủy.

- Bí thư Nhân Uy, lễ hội văn hóa Thần Hoàng lần này làm rất tốt, vừa rồi tôi đã trao đổi ý kiến với chủ tịch Thạch, cảm thấy kinh nghiệm của thpl. Sơn Viên nhất định phải được tổng kết và truyền ra toàn tỉnh.

Hào Nhất Phong vừa đi vừa khẽ nói với La Nhân Uy.

Hào Nhất Phong khẳng định công tác của lễ hội văn hóa Thần Hoàng, chính là khẳng định thành phố Sơn Viên có phương án tốt, cũng là khẳng định bí thư La Nhân Uy. Tất nhiên La Nhân Uy thích nghe những lời như vậy, lão cười nói:

- Lễ hội văn hóa Thần Hoàng lần này sở dĩ có thể đạt được thành công lớn như vậy, còn không phải nhờ vào sự quan tâm của bí thư Nhất Phong ngài sao? Nếu như không có sự quan tâm của ngài và tỉnh ủy, chỉ bằng thành phố Sơn Viên thì nào có thể được như vậy?

- Ha ha ha, bí thư Nhân Uy, anh quá khiêm nhường rồi, chúng tôi chỉ đến tâng bốc cho anh, bí thư La anh mới là nhân vật chính.

Hào Nhất Phong nói đến đây thì nhìn khắp bốn phía rồi khẽ nói với La Nhân Uy:

- Thành phố Sơn Viên công tác rất tốt, nhưng Nhân Uy anh là thường ủy tỉnh ủy, không những phải làm tốt công tác của Sơn Viên, còn phải có ý chí toàn cục, đưa mắt khắp tỉnh.

Tuy Hào Nhất Phong chỉ nói những lời mờ mịt nhưng La Nhân Uy sao lại không hiểu rõ ẩn ý bên trong? Trong lòng lão thật sự vui sướng, cõi lòng sảng khoái vô hạn.

Lễ hội văn hóa Thần Hoàng lần này làm đúng chỗ, có thể nói là thu về cả danh và lợi. Chưa nói đến phương diện phát triển kinh tế, chỉ cần bí thư Nhất Phong nói ra những lời nh vậy với La Nhân Uy, đó là thành công lớn của lão rồi.

- Bí thư Nhất Phong ngài cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm chú triển khai mở rộng công tác dưới sự lãnh đạo của ngài.

La Nhân Uy dứt khoát bỏ đi hai chữ tỉnh ủy, trực tiếp mở miệng nói lời trung tâm.

Hào Nhất Phong khẽ gật đầu và nở nụ cười.

Vì bí thư Hào Nhất Phong đi phía trước nên bộ dạng nhỏ to trò chuyện giữa hai người giống như đang bàn thảo công tác gì đó.Một vị phóng viên đi theo nắm chắc cơ hội khi hai vị lãnh đạo cười tươi như hoa mà đưa máy lên chụp một tấm, thậm chí còn nghĩ kỹ cho tiêu đề của bức ảnh.

Sau đoạn đường hai phút thì Hào Nhất Phong đi đến trước mặt các vị lãnh đạo doanh nghiệp, lão nhìn các vị lãnh đạo doanh nghiệp mà cười nói:

- Mọi người cũng không nên gò bó, tôi đến đây chỉ là thấy mặt mọi người, cũng không phải muốn mọi người đứng như chịu phạt.

Bí thư Nhất Phong lên tiếng bình dị gần gũi như vậy làm cho hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. La Nhân Uy thấy hai người phụ nữ ở phía bên kia đang nhìn sang, bộ ngực rung động mạnh, gương mặt đỏ rần, hai bàn tay nhỏ xiết chặt vào nhau.

- Các vị đều là tinh anh, nhân tài đến từ các ngành nghề, lần này chúng tôi tổ chức lễ hội văn hóa Thần Hoàng không những tuyên dương văn hóa Thần Hoàng, còn muốn cùng các xí nghiệp hợp tác. Chúng ta cùng nhau xúc tiến phát triển kinh tế, hợp tác chân thành cùng nhau có lợi...

Dù mở miệng không có bản thảo nhưng bí thư Hào Nhất Phong vẫn rất có khí phách và phong độ, lời nói chất phác, biểu lộ thành khẩn làm cho bầu không khí nhiệt liệt, những tràng vỗ tay nhiệt liệt liệt cũng không kém.

Phạm Hòa Long đứng bên cạnh nghe những lời của bí thư Nhất Phong, trong lòng thầm thở dài một hơi. Dù sao lãnh đạo lên tiếng thì có quan tâm người nghe bên dưới là ai sao? Chỉ cần có người vỗ tay là được. Nếu như bí thư Nhất Phong nói mà quá chú trọng đến người nghe thì làm gì còn hoàn mỹ? Vấn đề là lần này có qua nổi sự kiện này không? Phạm Hòa Long lo lắng đến mức trái tim muốn nhảy ra ngoài.

Vì phát biểu không có bản thảo nên Hào Nhất Phong cũng không nói quá lâu, chỉ là cho ra hai ba yêu cầu, sau đó kết thúc cuộc nói chuyện của mình.

Sau khi kết thúc nói chuyện thì tiếng vỗ tay vang lên nhiệt liệt, sau đó bầu không khí trở nên lạnh lẽo. Phạm Hòa Long thật sự trông mong bí thư Nhất Phong rời đi, thế nhưng bí thư Nhất Phong cũng không phải là loại người thích chơi trò chuồn chuồn lướt nước.

Hào Nhất Phong đến đây muốn chống đỡ thể diện cho la nhân uy, thế nên sau khi cất bước xuống bục thì nhanh chóng đi về phía đám người xí nghiệp bên kia.

Những người được Phạm Hòa Long sắp xếp lại tỏ ra chần chừ.

Nhanh lên, mau tiến lên nghênh đón.

Lúc này Phạm Hòa Long thật sự có chút sốt ruột, hắn thầm mắng Trần Vận Hổ làm việc vô năng, đúng lúc thấy hình bóng của Trần Vận Hổ xuất hiện trong đám người. Hắn thấy thư ký trưởng Trần đưa tay đẩy mới có hai người tiến lên nghênh đón bí thư Nhất Phong.

Những người đã được sắp xếp sẵn cũng không còn chần chờ, bọn họ nhanh chóng tiến lên nghênh đón, vài phút sau đã vây quanh bí thư Nhất Phong.

Cuối cùng thì vẫn làm cho người ta yên tâm.

Trái tim của Phạm Hòa Long thật sự đập như trống trong lòng, hai ánh mắt sợ hãi nhìn chằm chằm vào bí thư Nhất Phong đang được nhóm người vây quanh, chỉ sợ vào đúng thời điểm quan trọng này lại xuất hiện thiêu thân.

- Chào bí thư Nhất Phong!

- Chào bí thư Nhất Phong, rất hân hạnh được gặp ngài.

Từng đôi bàn tay nhiệt liệt được đưa đến trước mặt bí thư Nhất Phong, những ánh mắt cực kỳ chân thành và nóng bỏng nhìn về phía Hào Nhất Phong.

Hào Nhất Phong đối mặt với những cặp bàn tay và ánh mắt kia thì cực kỳ cảm động, thế cho nên lão cũng duỗi tay ra, cùng bắt tay với một người mập mạp, trong miệng cười nói:

- Chào mọi người, chào mọi người.

La Nhân Uy nhìn tình huống đám lãnh đạo doanh nghiệp vây lấy bí thư Hào Nhất Phong, thế là trong lòng cảm thấy rất vui. Làm thế này không những giúp bí thư Hào Nhất Phong có được thể diện, hơn nữa còn biểu hiện sự giúp đỡ to lớn của tỉnh ủy với thành phố Sơn Viên.

Sau khi bắt tay hơn chục người, Hào Nhất Phong cười nói với các vị thường ủy tỉnh ủy ở bên cạnh mình:

- Các anh cũng đừng nên đi theo tôi, hôm nay có nhiều lãnh đạo doanh nghiệp tinh anh tụ tập ở chỗ này, các anh cần phải đi bàn luận với bọn họ một chút, cần phải nghe xem họ có yêu cầu gì với công tác của đảng ủy chính quyền tỉnh Sơn Nam hay không?

Đối với yêu cầu của bí thư Nhất Phong, đặc biệt là những yêu cầu như thế này, đám người Thạch Kiên Quân và Trương Đông Viễn tất nhiên sẽ không bao giờ từ chối. Bọn họ gật đầu với Hào Nhất Phong, sau đó tự mình đi về phía nhóm khách quý bên kia.

/1843

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status