Bí Thư Trùng Sinh

Chương 928: Hy vọng đường về

/1843


Có tư liệu nghiên cứu cho thấy một người đàn ông thành công thì đều có một ước vọng xa vời trong khung xương về phương diện tình cảm: Trong nhà có một người phụ nữ biết làm cơm, bên ngoài có một người phụ nữ đầy tình cảm, nơi xa có vài người để tưởng nhớ, ở đơn vị có vài cô đẹp mắt.

Đối với một người mà ngày ngày đều bận rộn như bí thư Nguyễn Chấn Nhạc, nếu như thượng đế công bằng thì phải cho hắn hai loại hình phụ nữ: Một là cơ sở sinh tồn, giúp đỡ lúc khốn khó; hai là loại giải trí, cuộc sống thêm vui, dệt hoa trên gấm.

Nhưng những ý nghĩ đồng tình với Nguyễn Chấn Nhạc như vậy lại căn bản không thể nào thực hiện được.

Mã Tiến Hổ càng thêm cung kính với câu hỏi của Tào Chân Nhi:

- Đúng là người này, từng là thư ký cho Vương Tử Quân, luôn không biết phân biệt rõ tên họ của mình là gì.

Nguyễn Chấn Nhạc vung tay nói:

- Việc này trước tiên không quá quan tâm. Chủ tịch Mã, anh nhất định phải đặt tất cả tinh lực lên phương diện chuẩn bị nghênh đón lãnh đạo đến khảo sát. Thành phố Đông Bộ được sắp xếp là một trong ba trạm dừng của lãnh đạo, khả năng lãnh đạo đến khảo sát là một trăm phần trăm, bây giờ chúng ta đại biểu cho tỉnh Sơn Nam, tuyệt đối không cho phép phát sinh vấn đề.

Mã Tiến Hổ tất nhiên biết rõ sự kiện lần này đại biểu cho cái nhìn của lãnh đạo tuyến trên với Nguyễn Chấn Nhạc, hắn đã nói quá rõ ràng với bí thư Nguyễn rồi, còn phần Nguyễn Chấn Nhạc xử lý thế nào, cũng không phải là thứ mà hắn có thể chen tay vào.

- Bí thư Nguyễn cứ yên tâm, Mã Tiến Hổ tôi nhất định sẽ không làm cho ngài thất vọng. Đặc biệt là khu công nghiệp Lam Hà, chúng ta đã kêu gọi được năm xí nghiệp tiến vào, dù là lãnh đạo có đến thì tôi cũng không sợ vì tất cả luôn phát triển rất tốt đẹp.

Bầu không khí náo nhiệt trong nhà Nguyễn Chấn Nhạc kéo dài đến tận chín giờ tối, sau đó khách trong nhà mới lục tục kéo đi. Sau khi người giúp việc thu dọn gian phòng, Nguyễn Chấn Nhạc và Tào Chân Nhi đi về phía phòng ngủ của mình.

Tình cảm giữa Nguyễn Chấn Nhạc và Tào Chân Nhi thật sự là đã còn khá nhạt. Phụ nữ thường là như vậy, có nhiều người tâm tính hung hãn, cũng có nhiều người trời sinh không quan tâm quá nhiều đến chuyện chung quanh, hoặc không chịu nói lý lẽ. Nhưng Nguyễn Chấn Nhạc lại gặp phải một người vợ rất cường thế, căn bản mỗi lần có chuyện đều phải nuốt răng vào bụng.

Mỗi lần mà áp lực lên đến cực điểm thì Nguyễn Chấn Nhạc luôn ám hiệu cho mình, chuyện nhỏ không nhịn được sẽ loạn mưu lớn. Hắn là một người đàn ông có tư tưởng và hoài bão, dù là giữa hai vợ chồng đã đến tình trạng "hoặc là không làm, đã làm là không xong", nhưng hai bên cũng không vì như vậy mà náo loạn đến mức ly hôn. Phụ nữ là như vậy, nếu có vấn đề thì cuộc sống sinh hoạt khá buồn tẻ và chán nản, đến tối tắt đèn thì tất cả cũng như không xảy ra.

Tào Chân Nhi là người xuất thân vọng tộc, lại là người có bản lĩnh khó có được, vì thế mà Nguyễn Chấn Nhạc mới có thể cố gắng chịu đựng nàng. Ngoài phương diện bối cảnh thì Tào Chân Nhi còn có khả năng nấu nướng rất tuyệt, thường là như vậy, một người đã thường xuyên ăn món ngon, bây giờ nếu đổi khác thì thật sự sinh ra cảm giác khó thể nuốt trôi.

Bữa tối hôm nay Tào Chân Nhi nấu một nồi canh rất ngon, mất gần bốn giờ mới xong, thế nên Nguyễn Chấn Nhạc ăn xong thì nở nụ cười khó kiếm. Cuối cùng hai người đi vào phòng ngủ, căn bản sinh ra cảm giác như cơn mưa xua tan sương mù.

- Chấn Nhạc, hôm qua Nhị thúc gọi điện thoại đến, nói là tuyến trên rất chú trọng công tác của anh, muốn anh nhất định phải quan tâm đến đợt khảo sát lần này, tìm ra cơ sở cho con đường phát triển về sau.

Tào Chân Nhi lười nhác vuốt tóc rồi nói tiếp:

- Chỉ có thể lưu lại ấn tượng tốt cho lãnh đạo trong sự kiện khảo sát thành phố trọng tâm lần này thì anh mới có thể thuận thế tiến lên, tất nhiên chuyện tiến lên vị trí thường ủy tỉnh ủy Sơn Nam cũng là nước chảy thành sông.

Nguyễn Chấn Nhạc tất nhiên hiểu rõ đạo lý của sự kiện này, hắn thật sự cảm thấy rất phiền toái vì những lời lải nhải của Tào Chân Nhi. Nhưng hắn không dám mở miệng nói ra, chỉ cười nhạt một tiếng nói rằng đã biết rồi.

Tào Chân Nhi dù có chút bất mãn với thái độ căn bản là không mấy quan tâm của Nguyễn Chấn Nhạc, thế nhưng nàng vẫn trầm giọng nói:

- Vương Tử Quân là một đối thủ lớn của anh trong tỉnh Sơn Nam khi muốn tiến lên thường ủy tỉnh ủy, anh chỉ có thể tiến lên một bước trước anh ta trong quá trình cạnh tranh lần này, như vậy anh mới mười phần nắm chắc vị trí thường ủy tỉnh ủy.

Nguyễn Chấn Nhạc không nói lời nào, hắn thật sự hiểu rất rõ những gì mà Tào Chân Nhi đang nói. Một năm qua hắn không ngừng quan sát quá trình phát triển của thành phố La Nam, mỗi lần thành phố La Nam có báo cáo phát triển kinh tế thì hắn đều có được một phần số liệu tương quan.

Sau khi nhìn qua những con số phát triển cực kỳ khủng khiếp thì Nguyễn Chấn Nhạc thậm chí sinh ra cảm giác khó thể hít thở. Thành phố La Nam giống như một tấm gương rực sáng làm cho người ta bội phục, đồng thời cũng làm cho hắn sinh ra cảm giác uy hiếp rất mạnh.

- Tút tút tút.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Nguyễn Chấn Nhạc nhìn thoáng qua số gọi đến, sau đó hắn vung tay lên với Tào Chân Nhi, bàn tay cầm lấy điện thoại với nụ cười tươi rói.

- Chấn Nhạc, tôi nghe nói thành phố La Nam phát triển rất tốt, đặc biệt là phương diện phát triển kinh tế, thật sự còn vượt mặt cả thành phố Tam Hồ phải không?

Người ở đầu dây bên kia không có chút khách sáo, trực tiếp mở miệng hỏi Nguyễn Chấn Nhạc.

Nguyễn Chấn Nhạc cũng không quan tâm vì sao người ở đầu dây bên kia lại biết rõ tình huống của thành phố La Nam. Quá trình phát triển của thành phố La Nam là quá rõ ràng, dù hắn có dùng thủ đoạn nào để che giấu thì cũng không thể nào thực hiện được quá tốt.

- Chú Triệu, tình huống của thành phố La Nam thật sự tốt hơn rất nhiều so với thành phố Tam Hồ.

Sau khi trầm ngâm một lát thì Nguyễn Chấn Nhạc dùng giọng chân thật nói.

Chú Triệu ở đầu dây bên kia có chút trầm mặc, một lúc lâu sau mới hỏi:

- Tốt hơn bao nhiêu?

Thành phố La Nam tốt hơn Tam Hồ bao nhiêu, Nguyễn Chấn Nhạc thật sự hiểu rõ như lòng bàn tay, hoàn toàn có thể nói ra, dù sao hắn cũng rất quan tâm đến La Nam. Nhưng hắn biết chú Triệu bên kia đang lo lắng điều gì, hắn cười cười nói:

- Chú Triệu, dù La Nam phát triển thật sự tốt hơn Tam Hồ, thế nhưng ngài cứ yên tâm, thành phố Tam Hồ không phải là vị trí mà tỉnh ủy chọn lựa, thế cho nên sẽ không nằm trong hành trình của lãnh đạo, mà lãnh đạo lại càng không đến thành phố La Nam.

Nếu đã không đi thì sẽ không có gì nguy hiểm, chú Triệu tất nhiên cũng hiểu rõ phương án của tỉnh Sơn Nam. Tối nay hắn được người ta nói rằng thành phố La Nam phát triển không tệ, thế cho nên mới lo lắng gọi điện thoại cho Nguyễn Chấn Nhạc.

- Tôi đây thật sự an tâm, Chấn Nhạc, hai ngày sau lãnh đạo sẽ đến tỉnh Sơn Nam, cậu cần phải làm tốt công tác chuẩn bị. Thành phố Đông Bộ các cậu sẽ được xác định là địa điểm tiếp đón lãnh đạo.

Chủ nhiệm Triệu nói đến đây thì khẽ lên tiếng:

- Lãnh đạo rất coi trọng tình huống phát triển kinh tế của các thành phố, các anh cần phải chú ý ở phương diện này.

Vị trí của chủ nhiệm Triệu rất quan trọng, trên cơ bản sẽ không bao giờ nói bừa. Lúc này hắn khẳng định lãnh đạo sẽ đến thành phố Đông Bộ, như vậy sẽ là chắc chắn mười phần.

Sau khi tiến hành cảm tạ chủ nhiệm Triệu, Nguyễn Chấn Nhạc buông điện thoại, hắn quay sang nói với Tào Chân Nhi đang cởi áo:

- Hai ngày sau lãnh đạo sẽ đến.

- À, lần này nhất định sẽ không xảy ra vấn đề.

Tào Chân Nhi nói đến đây thì tiếp tục:

- Tào Viễn có lẽ có thể trợ giúp anh đối phó với Vương Tử Quân.

- Hắn sao? Có thể giúp đỡ được gì cho tôi? Hừ.

Sau khi nghe Tào Chân Nhi nhắc đến cậu em vợ của mình, Nguyễn Chấn Nhạc thật sự có chút khinh thường:

- Chỉ cần hắn không gây rối là tôi đã cảm tạ trời đất rồi.

- Anh nói vậy là ý gì? Em của em tìm được nhiều vấn đề của Vương Tử Quân, không phải vì anh sao? Đúng là chó cắn Lữ Động Tân, không biết được việc tốt của người ta làm cho mình.

Tào Chân Nhi thật sự rất bảo vệ cậu em của mình, thế nên giọng điệu với Nguyễn Chấn Nhạc có chút khiêu khích.

Nguyễn Chấn Nhạc nhìn bộ dạng cao ngạo của Tào Chân Nhi, thế là vẻ mặt chợt trở nên khó coi.

Bộ dạng nổi giận với gương mặt khó chịu của Nguyễn Chấn Nhạc nếu rơi vào trong mắt đám cán bộ ở thành phố Đông Bộ, chỉ sợ sẽ làm cho người ta cảm thấy cực kỳ khó chịu và sợ hãi. Thế nhưng Tào Chân Nhi đã quá quen thuộc với Nguyễn Chấn Nhạc, nàng căn bản là không chút sợ hãi, ngược lại còn nằm xuống giường nói:

- Thế nào, tức giận rồi sao?

Nguyễn Chấn Nhạc thật sự nổi giận, sau đó vẻ mặt trở nên âm trầm, hắn đứng lên đẩy cửa đi ra ngoài.

Lãnh đạo đến khảo sát thật sự là tình huống được cán bộ tỉnh Sơn Nam chờ mong, cuối cùng thì lãnh đạo cũng đã đến. Mặc dù thành phố La Nam căn bản là không có chuyện gì, thế nhưng La Nam vẫn cố gắng làm tốt công tác của mình.

Vương Tử Quân thật sự có lực chấp hành rất mạnh với các yêu cầu của tỉnh ủy, hắn sắp xếp tất cả cán bộ phải thiết thực tuân theo chỉ thị của lãnh đạo tỉnh ủy.

Dù rất nhiều cán bộ cảm thấy rất bức bối vì sự kiện này, thế nhưng bọn họ đều có nhận thức rõ ràng, đó không phải là yêu cầu của tỉnh ủy, mà là yêu cầu của bí thư thị ủy Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân cho ra yêu cầu, đó căn bản là chỉ thị cao nhất ở thành phố La Nam, ai ai cũng phải thực hiện.

Vương Tử Quân ngồi đối diện với tivi xem hình ảnh lãnh đạo trung ương đàm đạo với lãnh đạo tỉnh Sơn Nam, hắn thật sự sinh ra nhiều ý nghĩ.

- Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Vương Tử Quân hạ thấp âm thanh tivi, hắn nói một câu tiến vào.

- Bí thư Vương.

Đổng Trí Tân nhanh chóng đi vào.

Vương Tử Quân nhìn vẻ đi lại ung dung của Đổng Trí Tân, hắn lên tiếng:

- Quá trình chuẩn bị thế nào?

- Tất cả đều được chuẩn bị rất tốt.

Đổng Trí Tân dù cảm thấy khó hiểu vì những gì Vương Tử Quân yêu cầu chuẩn bị, thế nhưng hắn đã có thói quen thực hiện theo đúng chỉ thị của bí thư Vương, vì vậy vẫn phải chấp hành nghiêm chỉnh.

Vương Tử Quân cười cười nói:

- Như vậy thì tốt rồi.

Đổng Trí Tân nhìn vẻ mặt ung dung của Vương Tử Quân, trong lòng càng có thêm nhiều nghi vấn. Lúc này tuyến lãnh đạo tỉnh ủy đã căn bản có sắp xếp rõ ràng về phương án tiếp đón lãnh đạo đến khảo sát, căn bản là không có tên thành phố Tam Hồ, vì sao bí thư Vương còn muốn sắp xếp với thành phố Tam Hồ?

Nhưng Đổng Trí Tân cuối cùng cũng không hỏi, cũng không phải cảm thấy bí thư Vương sẽ không nói, hắn cảm thấy sự kiện này mình căn bản giả vờ không biết thì hay hơn.

- Tút tút tút.

Tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập, Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Đổng Trí Tân, ngăn cản hành động tiếp điện thoại của Đổng Trí Tân, sau đó tự mình nhấc điện thoại.

- Tôi là Vương Tử Quân.

- Đồng chí Vương Tử Quân, tôi là Đường Cảnh Ung, tôi thông báo với cậu một chuyện. Phương án khảo sát của lãnh đạo đã được sửa lại, lần này không đến thành phố Sơn Viên và An Dịch, muốn đến hai thành phố khác, đều là những thành phố mới tiến lên làm trọng tâm.

Đường Cảnh Ung dùng giọng điệu có chút vội vàng nói:

- Tỉnh ủy yêu cầu thành phố La Nam nhất định phải làm tốt công tác của chính mình, tuyệt đối không thể để phát sinh vấn đề.

Vương Tử Quân nghe được tin tức này thì vẻ âm trầm chợt biến mất, xem ra Lâm Trạch Viễn thật sự có lực lượng mạnh, lãnh đạo lần này thật sự sẽ đến khảo sát thành phố Tam Hồ.

Thành phố Tam Hồ, thật sự là thành phố Tam Hồ.

Dù Vương Tử Quân đã có chuẩn bị sẵn nhưng lúc này thật sự vẫn có chút kích động, dù sao đây cũng chính là một khâu quan trọng nhất trong kế hoạch mà hắn đã vạch sẵn.

- Bí thư Đường, sao lại đổi đường như vậy?

Vương Tử Quân thật sự áp chế cảm giác hưng phấn trong lòng, hắn cố ý dùng giọng điệu nghi hoặc hỏi.

Đường Cảnh Ung và Vương Tử Quân có quan hệ không tầm thường, sau khi nghe Vương Tử Quân hỏi thì hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:

- Chúng ta đưa phương án của mình lên và lãnh đạo tiếp nhận, lãnh đạo cũng không nói gì. Nhưng ngày hôm sau lãnh đạo nói đã đi qua thành phố Sơn Viên và An Dịch vài lần, bây giờ muốn đến thăm hai thành phố trọng tâm mới.

- Cuộc điện thoại này là lãnh đạo yêu cầu tôi gọi cho cậu, bí thư tỉnh ủy Hào Nhất Phong yêu cầu thành phố La Nam tuyệt đối không cho ra bất kỳ vấn đề gì.

Đường Cảnh Ung trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng âm trầm nói.

Vương Tử Quân hiểu Hào Nhất Phong lo lắng điều gì, thế là cũng không mở miệng đâm phá, hắn dùng giọng hàm hồ nói:

- Kính mong lãnh đạo tỉnh ủy cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ làm tốt công tác của mình, tuyệt đối không để phát sinh vấn đề.

Vương Tử Quân buông điện thoại và nụ cười càng thêm sáng lạn, hắn nhìn Đổng Trí Tân ở bên cạnh mình rồi nói:

- Trí Tân, anh thông báo xuống bên dưới, yêu cầu tất cả quận huyện trong thành phố La Nam thực hiện tốt công tác bản chức của mình, lãnh đạo thượng cấp sẽ đến khảo sát thành phố Tam Hồ.

Lãnh đạo sẽ đến khảo sát thành phố Tam Hồ? Nguyễn Chấn Nhạc nhận được tin tức này còn nhanh hơn Vương Tử Quân vài chục phút, dù chỉ là vài chục phút cũng đủ phản ánh được có người đang rất lo lắng.

Nhưng lúc này Nguyễn Chấn Nhạc thật sự không có tâm tư truy vấn, hắn sau khi nghe được phương án khảo sát thì sinh ra cảm giác khó thể tin. Sao có thể được? Tuyến đường chợt thay đổi, vì sao lại đổi sang thành phố Tam Hồ?

Thật ra thành phố Tam Hồ phát triển cũng khá tốt, nhưng có một thành phố làng xóm như La Nam thì làm cho rất nhiều người, đặc biệt là người có liên quan cảm thấy không thể yên ổn. Nguyễn Chấn Nhạc chính là một trong số đó.

- Bí thư Nguyễn, chúng ta đã làm xong tất cả công tác của mình, tuyệt đối không có vấn đề.

Mã Tiến Hổ thấy Nguyễn Chấn Nhạc luôn trầm mặc không nói, hắn còn tưởng bí thư Nguyễn không có lòng tin quá lớn, thế là vội vàng mở miệng cổ động.

Nguyễn Chấn Nhạc gật đầu trầm giọng nói:

- À, tôi biết rồi, anh thông báo cho bên dưới, tất cả bộ môn phải làm tốt công tác của mình, nếu ai xảy ra vấn đề, tôi sẽ xử lý người đó.

Sau khi Mã Tiến Hổ đi ra thì Nguyễn Chấn Nhạc lại nâng điện thoại lên, nhưng hắn bấm được vài số thì lại hạ xuống.


/1843

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status