Edit: Vịt
Beta: Sakura
Lại một lần nữa tiến vào trong không gian , Bách Hợp đã cảm thấy được bản thân rất cần thiết phải đề cao bản lãnh của mình hơn một chút, lúc này may mắn nhờ nàng gặp được một chính một tà là yêu ma cùng với hòa thượng hoặc có liên quan tới mình hoặc tự nhận là chính nghĩa nên sẽ không xuất thủ để đối phó với mình, vận khí của nàng lúc này cũng được xem như là tốt, dù sao thì luyện yêu pháp cũng là cha chồng của nàng nên sẽ không hại nàng, mà Tế Thế lại tự nhận là bản thân mình phải người cứu giúp người khác chứ không phải giết người, cho nên cho dù hai người này có thủ đoạn thông thiên và pháp thuật kinh người thì cũng không có người nào đối phó với nàng.
Nhưng nếu như vận khí của nàng kém một chút sợ là đã đánh mất tính mạng từ sớm rồi, nhiệm vụ cũng kết thúc không hoàn thành được.
“Lần này cô đã thỉnh cầu trợ giúp, cho nên cũng giống như cũ, cô muốn lựa chọn như thế nào?” giọng nam lạnh như băng kia vang lên, Bách Hợp đã có một lần làm nhiệm vụ có nội dung khó khăn, lúc này trong lòng cũng có tính toán, mỗi lần cô quay trở lại lại để cho người nam nhân này trợ giúp nhiều lần, cũng không biết mình rốt cuộc còn có cơ hội như thế nào, vì thế cũng do dự một chút, hay là quyết định đánh cuộc một phen đi.
“Tôi muốn lựa chọn nhiệm vụ khó.”
Người đàn ông kia trầm mặc một hồi, sau đó trên màn hình mới lại xuất hiện thông tin của Bách Hợp.
Giới tính: Nữ ( có thể biến đổi giới tính )
Tên họ: Bách Hợp
Tuổi: 21
Trí lực: 50 ( max 100 điểm )
Dung mạo: 60 ( max 100 điểm)
Thể lực: 57 (max 100 điểm)
Võ lực: 10 (max 100 điểm)
Kỹ năng: Không
Sở trường: Không
Mị lực: 21(max 100 điểm)
Các thông tin khác cũng không có thêm, Bách Hợp đã có tính toán mình sẽ thêm ở nơi nào, người đàn ông xa lạ kia vừa hỏi thì nàng không có chút do dự nào liền lựa chọn: “Tôi muốn thêm vào phần trí lực.”
Người đàn ông kia sau khi trầm mặc một lúc xong thì thông tin ở trên màn ảnh kia liền biến thành:
Giới tính: Nữ ( có thể biến đổi giới tính )
Tên họ: Bách Hợp
Tuổi: 21
Trí lực: 51(max 100 điểm)
Dung mạo: 60 (max 100 điểm)
Thể lực: 57(max 100 điểm)
Võ lực: 10(max 100 điểm)
Kỹ năng: Không
Sở trường: Không
Mị lực: 21(max 100 điểm)
Tuy nói mỗi lần thêm phần trí lực cũng không có nhiều, nhưng Bách Hợp vẫn thỏa mãn trong lòng.
“Muốn tiếp tục nhận nhiệm vụ làm hay nghỉ ngơi trước?” Nghe được câu hỏi của chàng trai thì Bách Hợp không chút do dự nào liền lựa chọn : “Tiếp tục làm nhiệm vụ.”
Người đàn ông kia không có lên tiếng nữa, cảm giác hoa mắt quen thuộc truyền đến, lần nữa Bách Hợp tỉnh lại thì đã nghe thấy một nữ nhân đang khóc lóc sướt mướt ở trước mặt :
“Sư phụ, người này, người này là kẻ thù của môn phái chúng ta sao?” Trong đầu nàng truyền tới từng đợt cảm giác đau, một lượng trí nhớ lớn vọt vào trong đầu của nàng, Bách Hợp cảm thấy được thân thể mình đang theo bản năng mà mở miệng: “Đâu chỉ là kẻ thù, Đại sư bá Cô Hồng Tử của ngươi chính là bị đại ma đầu Dương Tiêu này làm tức chết!”
Nói xong những lời này , cũng không biết là có phải trước kia trong đầu Bách Hợp đã có ấn tượng về nội dung của vở kịch này hay không mà nàng rất nhẹ nhàng thoải mái tiếp thu nội dung câu chuyện này xong, cũng không có bị hành hạ bao nhiêu.
Sau khi nàng đi vào thế giới Tiếu Ngạo Giang Hồ xong thì lại một lần nữa tiến vào trong nội dung tiểu thuyết Ỷ Thiên Đồ Long Ký, lần trước nàng đã trở thành một bia đỡ đạn phối hợp diễn, còn lần này thì vai trò của nàng lại càng thêm quan trọng hơn nhiều, tuy cuối cùng cũng chết nhưng nhân vật này hết sức quan trọng với tình tiết phát triển của vở kịch.
Đợi đến lúc hiểu được mình là người nào thì Bách Hợp suýt chút nữa phun một ngụm máu ra ngoài, nàng nhìn thấy người quỳ ở trước mặt mình là Kỷ Hiểu Phù bên trong vẻ mặt bi thương thì còn mang theo vài phần đắc ý, trong đầu lập tức có mấy ngàn thảo nê mã gầm thét chạy qua.
“Ngươi rất đắc ý sao?” Vừa trở thành Diệt Tuyệt sư thái Bách Hợp lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mặt Kỷ Hiểu Phù, trong lòng vô cùng buồn bực, nàng trở thành Diệt Tuyệt sư thái bị hàng vạn hàng nghìn độc giả cùng người xem truyền hình, điện ảnh thóa mạ, nàng trở thành tội đồ hàng đầu chia rẽ Dương Tiêu với Kỷ Hiểu Phù, thân là ân sư truyền dạy của Kỷ Hiểu Phù, cuối cùng lại bị nữ nhi của Kỷ Hiểu Phù mắng là lão tặc ni, Diệt Tuyệt lão tặc ni.
“Không có, không có a. . . . . .” Trên mặt Kỷ Hiểu Phù hiện lên sự kinh ngạc cùng với xấu hổ, vừa mới biết được thân phận chính xác của Dương Tiêu, đúng là nàng có đắc ý, ban đầu Đại sự bá Cô Hồng Tử của mình nổi danh giang hồ, nhưng cuối cùng đang sống lại bị Dương Tiêu tức chết, nàng muốn hỏi thăm sư phụ về tình hình cụ thể rõ ràng trong đó nhưng lại không dám hỏi nhiều, chẳng qua là trong lòng lại vì cha của con gái mình mà cảm thấy kiêu ngạo.
“Ngươi đi đi, từ nay về sau, ngươi không còn là đồ đệ của ta, cũng không phải là đệ tử Nga Mi nữa, ngươi đã cùng đại ma đầu của ma giáo chưa lập gia đình mà sinh con, ngươi không xứng đáng làm đệ tử của phái Nga Mi ta, không xứng được làm đồ đệ của Diệt Tuyệt ta, Kỷ lão anh hùng cha ngươi càng coi ngươi như sự hổ thẹn, ngươi cũng không xứng đáng với họ Kỷ, cũng không xứng đáng sử dụng võ công của phái Nga Mi !” Nói đến đây thì Bách Hợp cũng không nói hai lời, trong đầu nghĩ tới Diệt Tuyệt võ công cao cường, thủ đoạn vô cùng lạnh nhạt vươn tay, chiếu theo trí nhớ mà phế võ công của Kỷ Hiểu Phù đi ngay lập tức.
Động tác của nàng hết sức trúc trắc, võ công cũng vận hành không được thông thuận, ở trong mắt của đám người Kỷ Hiểu Phù cùng với Đinh Mẫn Quân thì lại xem là Diệt Tuyệt sư thái xem ở phần Kỷ Hiểu Phù trước kia là đồ đệ của nàng mà hạ thủ lưu tình.
Mọi người nghĩ đến thủ đoạn làm việc từ trước tới giờ của Diệt Tuyệt sư thái, vốn tưởng rằng Kỷ Hiểu Phù hôm nay chạy trời không khỏi nắng chắc chắn phải chết, ai ngờ Diệt Tuyệt sư thái không chỉ buông tha nàng, hơn nữa chỉ phế đi võ công của nàng mà thôi, Đinh Mẫn Quân vừa hận vừa giận, chỉ cảm thấy sư phụ quá mức thiên vị, lại càng oán hận Kỷ Hiểu Phù nhiều hơn một chút.
“Cầu xin sư phụ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, cầu xin sư phụ.” Kỷ Hiểu Phù quỳ xuống, sau khi bị phế xong võ công thì sắc mặt của nàng cũng trắng bệch, cũng không biết có phải bởi vì từ nay mình không còn võ công nữa hay bởi vì cảm thấy võ lâm chính phái xem nàng như hổ thẹn giống lời của Bách Hợp, sắc mặt nàng đại biến. Bách Hợp vừa muốn mở miệng, trong lỗ tai lại nghe thấy tiếng động rất nhỏ ở cách đó không xa, nàng cũng có xem qua nội dung nguyên bản của vở kịch nên biết lúc này hẳn là Trương Vô Kỵ đang ở trong bụi cỏ, chẳng qua là do nguyên chủ đã luyện qua võ công cho nên một chút tiếng động này ở trong tai của nàng lại lớn hơn mấy phần, nàng vừa muốn mở miệng thì liền có một tiếng nói non nớt của cô bé vang lên:
“Lão tặc ni, ngươi buông nương ra !” Trong lúc đang nói chuyện thì có một bóng người nho nhỏ yêu kiều hướng về phía bên này đánh tới, phía sau còn có một tiếng hô kinh hoảng của thiếu niên giống như tiếng vịt đực hô: “Bất Hối muội muội. . . . . .”
Bách Hợp nhìn thoáng qua về phía âm thanh kia phát ra, lại nhìn thấy một thiếu niên có bộ dáng tuấn tú, trong đầu nàng liền hiện lên hình ảnh của Trương Vô Kỵ lúc còn trẻ, nghĩ tới tình cảnh Diệt Tuyệt xử tử Kỷ Hiểu Phù lúc đó, hai tay liền vắt ra sau như một trưởng bối: “Trương ngũ hiệp là anh hùng khí khái tới bậc nào, lại sinh ra một kẻ chẳng ra gì như vậy, Kỷ Hiểu Phù không tuân thủ nữ tắc, cô phụ Lục thúc của ngươi, ngươi lại đi cùng đường với nàng, không biết sau này trong giấc mộng của ngươi có thể gặp được cha ngươi hay không?” Một câu nói làm cho sắc mặt của Trương Vô Kỵ căng lên đỏ bừng, cũng không nói được ra lời.
Lúc này Bách Hợp nhìn cũng không nhìn Kỷ Hiểu Phù đang xụi lơ trên mặt đất một cái, xoay người rời đi, Dương Bất Hối đã nhào tới trên người của mẫu thân nàng, lớn tiếng khóc lớn lên, một đôi mắt đỏ bừng nước chỉ hận nhìn chằm chằm vào Bách Hợp, Trương Vô Kỵ lấy hết dũng khí muốn đến đây ngăn cản Bách Hợp :
“Không biết vì sao sư thái phải đối xử với Kỷ cô cô như vậy .
Beta: Sakura
Lại một lần nữa tiến vào trong không gian , Bách Hợp đã cảm thấy được bản thân rất cần thiết phải đề cao bản lãnh của mình hơn một chút, lúc này may mắn nhờ nàng gặp được một chính một tà là yêu ma cùng với hòa thượng hoặc có liên quan tới mình hoặc tự nhận là chính nghĩa nên sẽ không xuất thủ để đối phó với mình, vận khí của nàng lúc này cũng được xem như là tốt, dù sao thì luyện yêu pháp cũng là cha chồng của nàng nên sẽ không hại nàng, mà Tế Thế lại tự nhận là bản thân mình phải người cứu giúp người khác chứ không phải giết người, cho nên cho dù hai người này có thủ đoạn thông thiên và pháp thuật kinh người thì cũng không có người nào đối phó với nàng.
Nhưng nếu như vận khí của nàng kém một chút sợ là đã đánh mất tính mạng từ sớm rồi, nhiệm vụ cũng kết thúc không hoàn thành được.
“Lần này cô đã thỉnh cầu trợ giúp, cho nên cũng giống như cũ, cô muốn lựa chọn như thế nào?” giọng nam lạnh như băng kia vang lên, Bách Hợp đã có một lần làm nhiệm vụ có nội dung khó khăn, lúc này trong lòng cũng có tính toán, mỗi lần cô quay trở lại lại để cho người nam nhân này trợ giúp nhiều lần, cũng không biết mình rốt cuộc còn có cơ hội như thế nào, vì thế cũng do dự một chút, hay là quyết định đánh cuộc một phen đi.
“Tôi muốn lựa chọn nhiệm vụ khó.”
Người đàn ông kia trầm mặc một hồi, sau đó trên màn hình mới lại xuất hiện thông tin của Bách Hợp.
Giới tính: Nữ ( có thể biến đổi giới tính )
Tên họ: Bách Hợp
Tuổi: 21
Trí lực: 50 ( max 100 điểm )
Dung mạo: 60 ( max 100 điểm)
Thể lực: 57 (max 100 điểm)
Võ lực: 10 (max 100 điểm)
Kỹ năng: Không
Sở trường: Không
Mị lực: 21(max 100 điểm)
Các thông tin khác cũng không có thêm, Bách Hợp đã có tính toán mình sẽ thêm ở nơi nào, người đàn ông xa lạ kia vừa hỏi thì nàng không có chút do dự nào liền lựa chọn: “Tôi muốn thêm vào phần trí lực.”
Người đàn ông kia sau khi trầm mặc một lúc xong thì thông tin ở trên màn ảnh kia liền biến thành:
Giới tính: Nữ ( có thể biến đổi giới tính )
Tên họ: Bách Hợp
Tuổi: 21
Trí lực: 51(max 100 điểm)
Dung mạo: 60 (max 100 điểm)
Thể lực: 57(max 100 điểm)
Võ lực: 10(max 100 điểm)
Kỹ năng: Không
Sở trường: Không
Mị lực: 21(max 100 điểm)
Tuy nói mỗi lần thêm phần trí lực cũng không có nhiều, nhưng Bách Hợp vẫn thỏa mãn trong lòng.
“Muốn tiếp tục nhận nhiệm vụ làm hay nghỉ ngơi trước?” Nghe được câu hỏi của chàng trai thì Bách Hợp không chút do dự nào liền lựa chọn : “Tiếp tục làm nhiệm vụ.”
Người đàn ông kia không có lên tiếng nữa, cảm giác hoa mắt quen thuộc truyền đến, lần nữa Bách Hợp tỉnh lại thì đã nghe thấy một nữ nhân đang khóc lóc sướt mướt ở trước mặt :
“Sư phụ, người này, người này là kẻ thù của môn phái chúng ta sao?” Trong đầu nàng truyền tới từng đợt cảm giác đau, một lượng trí nhớ lớn vọt vào trong đầu của nàng, Bách Hợp cảm thấy được thân thể mình đang theo bản năng mà mở miệng: “Đâu chỉ là kẻ thù, Đại sư bá Cô Hồng Tử của ngươi chính là bị đại ma đầu Dương Tiêu này làm tức chết!”
Nói xong những lời này , cũng không biết là có phải trước kia trong đầu Bách Hợp đã có ấn tượng về nội dung của vở kịch này hay không mà nàng rất nhẹ nhàng thoải mái tiếp thu nội dung câu chuyện này xong, cũng không có bị hành hạ bao nhiêu.
Sau khi nàng đi vào thế giới Tiếu Ngạo Giang Hồ xong thì lại một lần nữa tiến vào trong nội dung tiểu thuyết Ỷ Thiên Đồ Long Ký, lần trước nàng đã trở thành một bia đỡ đạn phối hợp diễn, còn lần này thì vai trò của nàng lại càng thêm quan trọng hơn nhiều, tuy cuối cùng cũng chết nhưng nhân vật này hết sức quan trọng với tình tiết phát triển của vở kịch.
Đợi đến lúc hiểu được mình là người nào thì Bách Hợp suýt chút nữa phun một ngụm máu ra ngoài, nàng nhìn thấy người quỳ ở trước mặt mình là Kỷ Hiểu Phù bên trong vẻ mặt bi thương thì còn mang theo vài phần đắc ý, trong đầu lập tức có mấy ngàn thảo nê mã gầm thét chạy qua.
“Ngươi rất đắc ý sao?” Vừa trở thành Diệt Tuyệt sư thái Bách Hợp lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mặt Kỷ Hiểu Phù, trong lòng vô cùng buồn bực, nàng trở thành Diệt Tuyệt sư thái bị hàng vạn hàng nghìn độc giả cùng người xem truyền hình, điện ảnh thóa mạ, nàng trở thành tội đồ hàng đầu chia rẽ Dương Tiêu với Kỷ Hiểu Phù, thân là ân sư truyền dạy của Kỷ Hiểu Phù, cuối cùng lại bị nữ nhi của Kỷ Hiểu Phù mắng là lão tặc ni, Diệt Tuyệt lão tặc ni.
“Không có, không có a. . . . . .” Trên mặt Kỷ Hiểu Phù hiện lên sự kinh ngạc cùng với xấu hổ, vừa mới biết được thân phận chính xác của Dương Tiêu, đúng là nàng có đắc ý, ban đầu Đại sự bá Cô Hồng Tử của mình nổi danh giang hồ, nhưng cuối cùng đang sống lại bị Dương Tiêu tức chết, nàng muốn hỏi thăm sư phụ về tình hình cụ thể rõ ràng trong đó nhưng lại không dám hỏi nhiều, chẳng qua là trong lòng lại vì cha của con gái mình mà cảm thấy kiêu ngạo.
“Ngươi đi đi, từ nay về sau, ngươi không còn là đồ đệ của ta, cũng không phải là đệ tử Nga Mi nữa, ngươi đã cùng đại ma đầu của ma giáo chưa lập gia đình mà sinh con, ngươi không xứng đáng làm đệ tử của phái Nga Mi ta, không xứng được làm đồ đệ của Diệt Tuyệt ta, Kỷ lão anh hùng cha ngươi càng coi ngươi như sự hổ thẹn, ngươi cũng không xứng đáng với họ Kỷ, cũng không xứng đáng sử dụng võ công của phái Nga Mi !” Nói đến đây thì Bách Hợp cũng không nói hai lời, trong đầu nghĩ tới Diệt Tuyệt võ công cao cường, thủ đoạn vô cùng lạnh nhạt vươn tay, chiếu theo trí nhớ mà phế võ công của Kỷ Hiểu Phù đi ngay lập tức.
Động tác của nàng hết sức trúc trắc, võ công cũng vận hành không được thông thuận, ở trong mắt của đám người Kỷ Hiểu Phù cùng với Đinh Mẫn Quân thì lại xem là Diệt Tuyệt sư thái xem ở phần Kỷ Hiểu Phù trước kia là đồ đệ của nàng mà hạ thủ lưu tình.
Mọi người nghĩ đến thủ đoạn làm việc từ trước tới giờ của Diệt Tuyệt sư thái, vốn tưởng rằng Kỷ Hiểu Phù hôm nay chạy trời không khỏi nắng chắc chắn phải chết, ai ngờ Diệt Tuyệt sư thái không chỉ buông tha nàng, hơn nữa chỉ phế đi võ công của nàng mà thôi, Đinh Mẫn Quân vừa hận vừa giận, chỉ cảm thấy sư phụ quá mức thiên vị, lại càng oán hận Kỷ Hiểu Phù nhiều hơn một chút.
“Cầu xin sư phụ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, cầu xin sư phụ.” Kỷ Hiểu Phù quỳ xuống, sau khi bị phế xong võ công thì sắc mặt của nàng cũng trắng bệch, cũng không biết có phải bởi vì từ nay mình không còn võ công nữa hay bởi vì cảm thấy võ lâm chính phái xem nàng như hổ thẹn giống lời của Bách Hợp, sắc mặt nàng đại biến. Bách Hợp vừa muốn mở miệng, trong lỗ tai lại nghe thấy tiếng động rất nhỏ ở cách đó không xa, nàng cũng có xem qua nội dung nguyên bản của vở kịch nên biết lúc này hẳn là Trương Vô Kỵ đang ở trong bụi cỏ, chẳng qua là do nguyên chủ đã luyện qua võ công cho nên một chút tiếng động này ở trong tai của nàng lại lớn hơn mấy phần, nàng vừa muốn mở miệng thì liền có một tiếng nói non nớt của cô bé vang lên:
“Lão tặc ni, ngươi buông nương ra !” Trong lúc đang nói chuyện thì có một bóng người nho nhỏ yêu kiều hướng về phía bên này đánh tới, phía sau còn có một tiếng hô kinh hoảng của thiếu niên giống như tiếng vịt đực hô: “Bất Hối muội muội. . . . . .”
Bách Hợp nhìn thoáng qua về phía âm thanh kia phát ra, lại nhìn thấy một thiếu niên có bộ dáng tuấn tú, trong đầu nàng liền hiện lên hình ảnh của Trương Vô Kỵ lúc còn trẻ, nghĩ tới tình cảnh Diệt Tuyệt xử tử Kỷ Hiểu Phù lúc đó, hai tay liền vắt ra sau như một trưởng bối: “Trương ngũ hiệp là anh hùng khí khái tới bậc nào, lại sinh ra một kẻ chẳng ra gì như vậy, Kỷ Hiểu Phù không tuân thủ nữ tắc, cô phụ Lục thúc của ngươi, ngươi lại đi cùng đường với nàng, không biết sau này trong giấc mộng của ngươi có thể gặp được cha ngươi hay không?” Một câu nói làm cho sắc mặt của Trương Vô Kỵ căng lên đỏ bừng, cũng không nói được ra lời.
Lúc này Bách Hợp nhìn cũng không nhìn Kỷ Hiểu Phù đang xụi lơ trên mặt đất một cái, xoay người rời đi, Dương Bất Hối đã nhào tới trên người của mẫu thân nàng, lớn tiếng khóc lớn lên, một đôi mắt đỏ bừng nước chỉ hận nhìn chằm chằm vào Bách Hợp, Trương Vô Kỵ lấy hết dũng khí muốn đến đây ngăn cản Bách Hợp :
“Không biết vì sao sư thái phải đối xử với Kỷ cô cô như vậy .
/73
|