Ân Ly bởi vì biến cố lúc còn trẻ , lại ở cùng Kim Hoa bà bà nên tính tình vô cùng cổ quái, lúc này bởi vì lời nói của Đinh Mẫn Quân làm cho nàng không vui vẻ nên nàng dạy dỗ người xong còn muốn tiếp tục ra tay, Bách Hợp uống xong nước trà, cái ly trong tay liền ném về phía Ân Ly.
Chén trà này vốn nhìn như không có gì lạ đi vòng qua Ân Ly, trên mặt nàng cũng hiện lên vẻ khinh thường, vừa muốn vươn tay ra đón nhưng khi chạm vào cái chén thì sắc mặt cũng đại biến, thân hình không tự chủ trượt ra sau, cho tới khi đụng vào mấy cái bàn, Trương Vô Kỵ sau khi nhìn thấy mới biến đổi ánh mắt, vội vàng làm như ngã xuống để đón lấy nàng.
Mới vừa rồi mặc dù Bách Hợp chỉ dùng không đến nửa thành công lực, nhưng Trương Vô Kỵ có thể không lộ liễu giấu diếm giống như cố hết sức đón nhận lấy Ân Ly, có thể thấy được là hắn cũng có kỳ ngộ khác.
Không nghĩ tới năm đó hắn trúng phải độc chưởng của Huyền Minh nhị lão, bản thân mình lại lấy đi hơn phân nửa của Cửu Dương Thần Công mà hắn vẫn có thể sống thêm không nói, còn có thể luyện thành được võ công như vậy, quả nhiên là bởi vì trong người có hào quang của nam chủ cho nên là vô địch thiên hạ hay sao?
Bách Hợp cười lạnh một tiếng, nhìn Trương Vô Kỵ một cái: “Coi chừng người của ngươi cho kỹ, cũng phải giải độc cho đồ đệ của ta, nếu không thì đừng trách tại sao bần ni có lòng dạ độc ác ” Trương Vô Kỵ sớm nhận ra Bách Hợp cực kỳ hung ác ở trong lòng mình năm đó, lúc này cũng căng thẳng trong lòng, mặc dù không biết vì sao nàng lại xuất hiện ở nơi này, nhưng hắn biết được Diệt Tuyệt có võ công cao cường, lại là chưởng môn của phái Nga Mi, đồng thời hắn cũng nhận ra Chu Chỉ Nhược lúc ở trên thuyền chỗ làng chài dụ dỗ mình ăn cơm, mặc dù không biết tại sao nàng lại gia nhập dưới môn phái Nga Mi , nhưng hiện tại lại không đành lòng để cho nàng phải khó xử, trong lòng cũng thương tiếc nàng, hơn nữa quả thật hắn kiêng kỵ võ công của Bách Hợp, vì vậy nên chủ động đi lên bồi tội.
“Nếu có chỗ nào đắc tội, xin. . . . . .”
“Xin cái gì xin!” Ân Ly giận tím mặt, chỉ vào Trương Vô Kỵ liền mắng: “Ngươi sợ Diệt Tuyệt sư thái, nhưng ta thì không sợ!” Danh tiếng của Diệt Tuyệt trong giang hồ vô cùng vang dội, tự nhiên Ân Ly cũng có thể nhận ra được, huống chi ban đầu Diệt Tuyệt còn từng cùng Kim Hoa bà bà đánh một trận, nàng cũng tận mắt nhìn thấy, chẳng qua là tính cách của nàng hết sức cổ quái, nhất là sau khi tu luyện Thiên Chu Vạn Độc thủ xong, thấy Đinh Mẫn Quân nhục nhã nàng thì dù là biết rõ sự lợi hại của Diệt Tuyệt sư thái nhưng vẫn không nhịn được mà động thủ.
“Đừng nói nữa, vị cô nương này có chỗ nào đắc tội với ngươi thì ngươi cũng đã dạy dỗ nàng rồi, hôm nay sư thái đã nương tay, ngươi cũng phải biết rõ.” Trương Vô Kỵ không khuyên còn tốt, một khi khuyên lại càng khiến cho Ân Ly càng thêm nổi giận lôi đình, vừa muốn mở miệng nói chuyện thì bên ngoài lại truyền tới một tràng tiếng cười âm hiểm, lúc này có thân ảnh màu xanh hiện lên, bóng dáng mà mắt thường ít có thể thấy được mang theo một trận gió thổi qua bên cạnh mọi người, giống nhưu là thân ảnh ma quỷ, những người trong khách sạn khá hơn chút còn không sao, người nhát gan thì sắc mặt đã thay đổi hơn phân nửa.
Tĩnh Hư kêu thảm thiết một tiếng, bên khóe miệng Bách Hợp lộ ra một tia cười lạnh nói: “Giả thần giả quỷ!” Nội dung vở kịch chính là Tĩnh Hư bị một tiếng cười của Thanh Dực Bức Vương sau đó bị hút máu mà chết, mặc dù không biết tại sao Vi Nhất Tiếu lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này, chẳng qua là lúc này nàng cũng không có ý muốn trơ mắt nhìn đệ tử của mình đi tìm chết, vì vậy kiếm đặt ở cạnh trên bàn vung lên, chỉ nghe được một tiếng kêu rên lên, một người có khuôn mặt xanh xao răng vàng, mặc một bộ quần áo xanh liền phun máu ra ngã ở trên mặt đất, đánh tan một cái bàn, khuôn mặt khiếp sợ mà ngó chừng nhìn Bách Hợp.
Võ công của Bách Hợp lúc này đã sớm cùng với ngày đó không thể nào so sánh được, đừng nói Vi Nhất Tiếu vốn trước đó cũng không phải là đối thủ của nguyên chủ, lúc này nàng còn luyện tập Cửu Dương Thần Công xong thì Vi Nhất Tiếu lại càng không thể nào giống như nội dung của vở kịch mà dễ dàng chộp Tĩnh Huyền tới để hút máu cho đến chết, tình huống mình không thể cứu được đồ đệ cũng sẽ xảy ra.
Bản tính của Diệt Tuyệt mặc dù hết sức tàn nhẫn, đối với người trong Minh Giáo cũng không hạ thủ lưu tình, nhưng nàng làm lại hết sức bao che khuyết điểm, chỉ cần là đồ đệ của nàng thì cho dù là có thích hay không thì nàng nhất định sẽ che chở bảo vệ, chỉ riêng điểm này mà nói thì vốn Diệt Tuyệt đối với các đệ tử khác cũng không có bạc đãi qua, nhưng hai đệ tử nàng yêu thích nhất trước sau ở một trình độ nào đó đều có thể nói là đã phản bội nàng.
Trên thực tế Bách Hợp ở tiếp thu xong trí nhớ Diệt Tuyệt sau thì cũng hết sức đồng tình với nàng
“Diệt Tuyệt lão ni?” Vi Nhất Tiếu ho hai tiếng, vừa lau máu ở khóe miệng đi, hai mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào Bách Hợp, Bách Hợp từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống Vi Nhất Tiếu, người Minh Giáo ban đầu cũng đâu phải là những người tốt lành gì, mượn lời Tạ Tốn mà nói đều là lạm sát kẻ vô tội, cuối cùng cũng bởi vì thân thế của hắn đáng thương cho nên thế nhân đều tha thứ cho hắn, Trương Thúy Sơn lại càng vì hắn mà giữ lại bí mật muốn bảo vệ cho tính mạng của hắn, lại không nghĩ tới cảm nhận trong lòng của những người bị hại, ở lúc giết người còn muốn đền mạng, kết quả cuối cùng của Tạ Tốn chẳng qua chỉ là trốn vào trong cửa phật, nếu là như vậy có thể rửa sạch được tất cả tội lỗi thì trên thế giới cũng không có cái lời nói này nữa rồi.
“Nghịch tặc Minh Giáo, người người đều có thể giết, hôm nay một mình ngươi rơi vào trong tay của ta thì cũng không thể trách được ta.” Bách Hợp nói xong lời này, ngón tay hơi động một chút, trong mắt hiện lên vài tia giãy dụa, nhưng vẫn nhấc Vi Nhất Tiếu lên, trong mắt nàng cũng hiện lên mấy phần quyết đoná, ai ngờ vào lúc này thì một tiếng nói trong trẻo lại vang lên: “Sư thái chậm đã!” Lời nói này thốt ra thì chỉ thấy một đạo tàn ảnh hiện lên, bóng dáng này tuy nhẹ nhàng nhưng so với Vi Nhất Tiếu mà nói thì kém hơn rất nhiều, chẳng qua là nội lực cũng thâm hậu hơn một chút, hắn một tay cướp người, Bách Hợp mặc dù làm nhiệm vụ mấy lần rồi nhưng rốt cục cũng là lần đầu tiên giết người, vì vậy dưới sự do dự thì đã bị Trương Vô Kỵ đoạt mất người.
“Vị đại gia này rốt cuộc có chỗ nào đắc tội sư thái , không bằng xin sư thái tha cho hắn, cần gì phải muốn đả thương tính mạng hắn?” Tính cách của hắn trước sau như một đều thích chõ mõm vào chuyện của người khác, trong bụng Bách Hợp cũng buông lỏng nhưng sắc mặt lại trầm xuống : “Ta khuyên ngươi không cần phải xen vào chuyện của người khác, nếu không đừng trách ta xuất thủ không khách khí.” Trương Vô Kỵ sống chết cũng không muốn buông Vi Nhất Tiếu xuống, lúc này mới chắp tay hướng về phía Bách Hợp: “Cầu xin sư thái nhìn ở mặt mũi của phật tổ mà tha cho vị đại gia này một mạng. . . . . .”
“Người này Thanh Dực Bức Vương của ma giáo, chuyên lấy chuyện hút máu người để sống, lại nói mới vừa rồi hắn còn mưu tính muốn hạ thủ đối với đồ đệ của ta, ta muốn giết hắn vì sao lại không được ? Nếu như ta không ra tay thì nhân mạng hủy trên tay hắn sau này cũng sẽ nhiều hơn, ta khuyên ngươi mau buông ra, nếu không ngay cả ngươi ta cũng sẽ thu thập.” Lời này của Bách Hợp vừa thốt ra khỏi miệng thì Chu Chỉ Nhược bên cạnh cũng đều ngẩn ngơ, theo bản tĩnh mà nhìn sang Tĩnh Hư còn đang chưa định hồn lại một cái, trong lòng lại đối với Trương Vô Kỵ quen biết lúc còn nhỏ sinh ra vài phần bất mãn.
Tĩnh Hư đối với nàng khá tốt, huống chi ở trong mắt Chu Chỉ Nhược thấy chẳng qua là Bách Hợp muốn bảo vệ đồ đệ của mình, nàng cũng không có giống như trong nội dung của vở kịch nhận được sự toàn tâm toàn ý yêu thương bảo vệ của Diệt Tuyệt, vì vậy cũng không cảm thấy thân phận của mình có thể nhiều chuyện là thiên kinh địa nghĩa, nàng đối với việc Diệt Tuyệt yêu thương bảo vệ đồ đệ hết sức tự hào, lúc này nhìn thấy Vi Nhất Tiếu muốn giết sư tỷ của mình, mà Trương Vô Kỵ lại thay người như vậy cầu tình thì thiện cảm cùng vui mừng trong mắt Chu Chỉ Nhược cũng tản mát đi mấy phần, chỉ khẽ nhíu chân mày, quay mặt đi chỗ khác.
Chén trà này vốn nhìn như không có gì lạ đi vòng qua Ân Ly, trên mặt nàng cũng hiện lên vẻ khinh thường, vừa muốn vươn tay ra đón nhưng khi chạm vào cái chén thì sắc mặt cũng đại biến, thân hình không tự chủ trượt ra sau, cho tới khi đụng vào mấy cái bàn, Trương Vô Kỵ sau khi nhìn thấy mới biến đổi ánh mắt, vội vàng làm như ngã xuống để đón lấy nàng.
Mới vừa rồi mặc dù Bách Hợp chỉ dùng không đến nửa thành công lực, nhưng Trương Vô Kỵ có thể không lộ liễu giấu diếm giống như cố hết sức đón nhận lấy Ân Ly, có thể thấy được là hắn cũng có kỳ ngộ khác.
Không nghĩ tới năm đó hắn trúng phải độc chưởng của Huyền Minh nhị lão, bản thân mình lại lấy đi hơn phân nửa của Cửu Dương Thần Công mà hắn vẫn có thể sống thêm không nói, còn có thể luyện thành được võ công như vậy, quả nhiên là bởi vì trong người có hào quang của nam chủ cho nên là vô địch thiên hạ hay sao?
Bách Hợp cười lạnh một tiếng, nhìn Trương Vô Kỵ một cái: “Coi chừng người của ngươi cho kỹ, cũng phải giải độc cho đồ đệ của ta, nếu không thì đừng trách tại sao bần ni có lòng dạ độc ác ” Trương Vô Kỵ sớm nhận ra Bách Hợp cực kỳ hung ác ở trong lòng mình năm đó, lúc này cũng căng thẳng trong lòng, mặc dù không biết vì sao nàng lại xuất hiện ở nơi này, nhưng hắn biết được Diệt Tuyệt có võ công cao cường, lại là chưởng môn của phái Nga Mi, đồng thời hắn cũng nhận ra Chu Chỉ Nhược lúc ở trên thuyền chỗ làng chài dụ dỗ mình ăn cơm, mặc dù không biết tại sao nàng lại gia nhập dưới môn phái Nga Mi , nhưng hiện tại lại không đành lòng để cho nàng phải khó xử, trong lòng cũng thương tiếc nàng, hơn nữa quả thật hắn kiêng kỵ võ công của Bách Hợp, vì vậy nên chủ động đi lên bồi tội.
“Nếu có chỗ nào đắc tội, xin. . . . . .”
“Xin cái gì xin!” Ân Ly giận tím mặt, chỉ vào Trương Vô Kỵ liền mắng: “Ngươi sợ Diệt Tuyệt sư thái, nhưng ta thì không sợ!” Danh tiếng của Diệt Tuyệt trong giang hồ vô cùng vang dội, tự nhiên Ân Ly cũng có thể nhận ra được, huống chi ban đầu Diệt Tuyệt còn từng cùng Kim Hoa bà bà đánh một trận, nàng cũng tận mắt nhìn thấy, chẳng qua là tính cách của nàng hết sức cổ quái, nhất là sau khi tu luyện Thiên Chu Vạn Độc thủ xong, thấy Đinh Mẫn Quân nhục nhã nàng thì dù là biết rõ sự lợi hại của Diệt Tuyệt sư thái nhưng vẫn không nhịn được mà động thủ.
“Đừng nói nữa, vị cô nương này có chỗ nào đắc tội với ngươi thì ngươi cũng đã dạy dỗ nàng rồi, hôm nay sư thái đã nương tay, ngươi cũng phải biết rõ.” Trương Vô Kỵ không khuyên còn tốt, một khi khuyên lại càng khiến cho Ân Ly càng thêm nổi giận lôi đình, vừa muốn mở miệng nói chuyện thì bên ngoài lại truyền tới một tràng tiếng cười âm hiểm, lúc này có thân ảnh màu xanh hiện lên, bóng dáng mà mắt thường ít có thể thấy được mang theo một trận gió thổi qua bên cạnh mọi người, giống nhưu là thân ảnh ma quỷ, những người trong khách sạn khá hơn chút còn không sao, người nhát gan thì sắc mặt đã thay đổi hơn phân nửa.
Tĩnh Hư kêu thảm thiết một tiếng, bên khóe miệng Bách Hợp lộ ra một tia cười lạnh nói: “Giả thần giả quỷ!” Nội dung vở kịch chính là Tĩnh Hư bị một tiếng cười của Thanh Dực Bức Vương sau đó bị hút máu mà chết, mặc dù không biết tại sao Vi Nhất Tiếu lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này, chẳng qua là lúc này nàng cũng không có ý muốn trơ mắt nhìn đệ tử của mình đi tìm chết, vì vậy kiếm đặt ở cạnh trên bàn vung lên, chỉ nghe được một tiếng kêu rên lên, một người có khuôn mặt xanh xao răng vàng, mặc một bộ quần áo xanh liền phun máu ra ngã ở trên mặt đất, đánh tan một cái bàn, khuôn mặt khiếp sợ mà ngó chừng nhìn Bách Hợp.
Võ công của Bách Hợp lúc này đã sớm cùng với ngày đó không thể nào so sánh được, đừng nói Vi Nhất Tiếu vốn trước đó cũng không phải là đối thủ của nguyên chủ, lúc này nàng còn luyện tập Cửu Dương Thần Công xong thì Vi Nhất Tiếu lại càng không thể nào giống như nội dung của vở kịch mà dễ dàng chộp Tĩnh Huyền tới để hút máu cho đến chết, tình huống mình không thể cứu được đồ đệ cũng sẽ xảy ra.
Bản tính của Diệt Tuyệt mặc dù hết sức tàn nhẫn, đối với người trong Minh Giáo cũng không hạ thủ lưu tình, nhưng nàng làm lại hết sức bao che khuyết điểm, chỉ cần là đồ đệ của nàng thì cho dù là có thích hay không thì nàng nhất định sẽ che chở bảo vệ, chỉ riêng điểm này mà nói thì vốn Diệt Tuyệt đối với các đệ tử khác cũng không có bạc đãi qua, nhưng hai đệ tử nàng yêu thích nhất trước sau ở một trình độ nào đó đều có thể nói là đã phản bội nàng.
Trên thực tế Bách Hợp ở tiếp thu xong trí nhớ Diệt Tuyệt sau thì cũng hết sức đồng tình với nàng
“Diệt Tuyệt lão ni?” Vi Nhất Tiếu ho hai tiếng, vừa lau máu ở khóe miệng đi, hai mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào Bách Hợp, Bách Hợp từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống Vi Nhất Tiếu, người Minh Giáo ban đầu cũng đâu phải là những người tốt lành gì, mượn lời Tạ Tốn mà nói đều là lạm sát kẻ vô tội, cuối cùng cũng bởi vì thân thế của hắn đáng thương cho nên thế nhân đều tha thứ cho hắn, Trương Thúy Sơn lại càng vì hắn mà giữ lại bí mật muốn bảo vệ cho tính mạng của hắn, lại không nghĩ tới cảm nhận trong lòng của những người bị hại, ở lúc giết người còn muốn đền mạng, kết quả cuối cùng của Tạ Tốn chẳng qua chỉ là trốn vào trong cửa phật, nếu là như vậy có thể rửa sạch được tất cả tội lỗi thì trên thế giới cũng không có cái lời nói này nữa rồi.
“Nghịch tặc Minh Giáo, người người đều có thể giết, hôm nay một mình ngươi rơi vào trong tay của ta thì cũng không thể trách được ta.” Bách Hợp nói xong lời này, ngón tay hơi động một chút, trong mắt hiện lên vài tia giãy dụa, nhưng vẫn nhấc Vi Nhất Tiếu lên, trong mắt nàng cũng hiện lên mấy phần quyết đoná, ai ngờ vào lúc này thì một tiếng nói trong trẻo lại vang lên: “Sư thái chậm đã!” Lời nói này thốt ra thì chỉ thấy một đạo tàn ảnh hiện lên, bóng dáng này tuy nhẹ nhàng nhưng so với Vi Nhất Tiếu mà nói thì kém hơn rất nhiều, chẳng qua là nội lực cũng thâm hậu hơn một chút, hắn một tay cướp người, Bách Hợp mặc dù làm nhiệm vụ mấy lần rồi nhưng rốt cục cũng là lần đầu tiên giết người, vì vậy dưới sự do dự thì đã bị Trương Vô Kỵ đoạt mất người.
“Vị đại gia này rốt cuộc có chỗ nào đắc tội sư thái , không bằng xin sư thái tha cho hắn, cần gì phải muốn đả thương tính mạng hắn?” Tính cách của hắn trước sau như một đều thích chõ mõm vào chuyện của người khác, trong bụng Bách Hợp cũng buông lỏng nhưng sắc mặt lại trầm xuống : “Ta khuyên ngươi không cần phải xen vào chuyện của người khác, nếu không đừng trách ta xuất thủ không khách khí.” Trương Vô Kỵ sống chết cũng không muốn buông Vi Nhất Tiếu xuống, lúc này mới chắp tay hướng về phía Bách Hợp: “Cầu xin sư thái nhìn ở mặt mũi của phật tổ mà tha cho vị đại gia này một mạng. . . . . .”
“Người này Thanh Dực Bức Vương của ma giáo, chuyên lấy chuyện hút máu người để sống, lại nói mới vừa rồi hắn còn mưu tính muốn hạ thủ đối với đồ đệ của ta, ta muốn giết hắn vì sao lại không được ? Nếu như ta không ra tay thì nhân mạng hủy trên tay hắn sau này cũng sẽ nhiều hơn, ta khuyên ngươi mau buông ra, nếu không ngay cả ngươi ta cũng sẽ thu thập.” Lời này của Bách Hợp vừa thốt ra khỏi miệng thì Chu Chỉ Nhược bên cạnh cũng đều ngẩn ngơ, theo bản tĩnh mà nhìn sang Tĩnh Hư còn đang chưa định hồn lại một cái, trong lòng lại đối với Trương Vô Kỵ quen biết lúc còn nhỏ sinh ra vài phần bất mãn.
Tĩnh Hư đối với nàng khá tốt, huống chi ở trong mắt Chu Chỉ Nhược thấy chẳng qua là Bách Hợp muốn bảo vệ đồ đệ của mình, nàng cũng không có giống như trong nội dung của vở kịch nhận được sự toàn tâm toàn ý yêu thương bảo vệ của Diệt Tuyệt, vì vậy cũng không cảm thấy thân phận của mình có thể nhiều chuyện là thiên kinh địa nghĩa, nàng đối với việc Diệt Tuyệt yêu thương bảo vệ đồ đệ hết sức tự hào, lúc này nhìn thấy Vi Nhất Tiếu muốn giết sư tỷ của mình, mà Trương Vô Kỵ lại thay người như vậy cầu tình thì thiện cảm cùng vui mừng trong mắt Chu Chỉ Nhược cũng tản mát đi mấy phần, chỉ khẽ nhíu chân mày, quay mặt đi chỗ khác.
/73
|