Thực là ra ngoài tưởng tượng, mười tên bịt mặt áo đen vì chỉ công y quá lợi hại buộc hoảng loạn lùi thân thu kiếm. Còn một tên hung hăng hơi rung đầu kiếm biến chiêu đâm tới cổ tay Môn Nhân Kiệt. Chỉ nghe họ Môn cười lạnh :
- Cả gan, thật cả gan!
Năm chỉ công y duỗi ra kéo mạnh, choang mấy tiếng, mũi trường kiếm đâm tới cổ tay y lập tức bị kình lực chỉ phong y đánh bật về một bên. Môn Nhân Kiệt thừa cơ tiến lên, tay hữu trầm xuống phát ngược lên, một tên bịt mặt hự trầm uất, thanh trường kiếm đã bị Môn Nhân Kiệt đoạt mất. Mười tên bịt mặt vừa ngẩn người, Môn Nhân Kiệt đã cười gằn :
- Chư vị, hãy thử bản lãnh ta xem sao!
Trường kiếm trong tay y nhanh như điện biến thành chín đóa kiếm hoa cuốn tới mười tên áo đen bịt mặt. Mười tên bịt mặt hoảng kinh đua nhau tránh thân, chín thanh trường kiếm lại vung lên, chớp mắt nhân ảnh cuốn vào màn kiếm khí ngất đầy trời, trận ác đấu chính thức triển khai.
Cao thủ giao chiêu mau lẹ như điện chớp mắt đã qua hai chiêu, chiếu thứ bảy chỉ nghe cười nhẹ, kiếm quang bay lượn, tiếng hự cơ hồ phát ra liên tục, các nhân ảnh lảo đảo lùi lại. Môn Nhân Kiệt mỉm cười đứng sừng sững tai chỗ còn mười tên bịt mặt lảo đảo thân hình, đột nhiên bốn tên ngã xuống chỉ còn lại sáu tên thì năm tên bị thương ở cổ tay, máu tuôn thành dòng.
Tên bịt mặt thấp lùn run lên khi nhìn cảnh tượng ấy, tên bịt mặt cao kều long mắt lạnh lùng nói :
- Kiếm thuật của các hạ đủ sánh ngang với Cầm Kiếm thư sinh Văn Nhân Mỹ.
Môn Nhân Kiệt cười nhạt :
- Quá khen, nếu nói như thế kiếm thuật của ta hiện nay phải gọi là thiên hạ đệ nhất chăng?
Tên cao kều cười âm hiểm, đột nhiên hắn vẫy tay :
- Đồ các ngươi vô dụng, lui lại mau!
Môn Nhân Kiệt :
- Lui lại? Đâu dễ dàng như thế, phải để lại cho ta một tên chứ!
Dứt lời, y định động thân. Hai tên bịt mặt một cao một thấp đồng thời tiến thân tới chận Môn Nhân Kiệt lại, tên cao kều nói :
- Chớ vội, chúng ta sẽ để lại cho ngươi hai tên!
Trong khi hắn chận lại, sáu tên bịt mặt nọ đã vội vàng ôm bốn thi thể đồng bạn vụt thân chạy biến mất vào đêm tối. Môn Nhân Kiệt tức giận :
- Chúng đã chạy hết rồi. Thôi được hai người lọt vào tay ta cũng được! Xuất thủ đi!
Tên cao kều cười lạnh lẽo :
- Hai ta vẫn ở trước mắt ngươi đây, thử xem ngươi có giữ được hay không.
- Hãy thử xem rồi hãy nói chưa muộn!
Y chầm chậm đưa trường kiếm lên, hai tên bịt mặt đồng thời lui một bước, tên bịt mặt cao kều xòe hai tay ra :
- Hai chúng ta trong tay không có vũ khí.
Môn Nhân Kiệt mỉm cười :
- Yên tâm, ta không thèm chiếm tiện nghi đâu!
Y động cổ tay mạnh rắc một tiếng ngân nga, trường kiếm đã gãy làm hai đoạn, xoẹt, xoẹt hai tiếng, hai đoạn kiếm gãy tách ra bắn vọt tới mặt hai tên bịt mặt.
Hai tên ấy cả kinh định tránh thân, hai đoạn kiếm đã vọt bay sát đỉnh đầu chúng rơi xuống lòng sông mất tăm. Hai tên bịt mặt sợ đến độ toát mồ hôi, bấy giờ, Môn Nhân Kiệt vẫn điềm tĩnh mỉm cười :
- Nếu thấp một chút nữa mạng nhị vị đã mất rồi, vì ta muốn nhị vị còn sống, nhị vị chuẩn bị đấy, ta xuất thủ đây!
Dứt lời thân hình lập tức vọt tới. Hai tên ấy vẫn còn bàng hoàng vội quát lên một tiếng đồng thời xuất chưởng, một luồng cuồng phong cuốn vào nhau đập tới giữa ngực Môn Nhân Kiệt.
Môn Nhân Kiệt chấn động nói :
- Ta đánh giá thấp nhị vị, thì ra nhị vị cao hơn mười tên kia rất nhiều, đáng gọi là cao thủ hiếm có võ lâm hiện nay!
Song chưởng y vung lên phản kích. Chỉ nghe một tiếng bình dữ dội, áo quần Môn Nhân Kiệt bay phần phật nhưng thân hình không động, còn thân hình hai tên bịt mặt lảo đảo liên tục mỗi tên buộc phải lui lại nửa bước. Môn Nhân Kiệt chưa vội xuất thủ tiếp, hai mắt y ánh lên dị quang :
- Có thể tiếp ta một chưởng mà chỉ lùi có nửa bước khắp thiên hạ chẳng có mấy người...
Tên bịt mặt cao kều cười lạnh :
- Có thể tiếp một chưởng của hai ta mà không hề thụ thương, thân hình bất động, trong thiên hạ võ lâm chỉ có hai người, một là Thất Tuyệt Thần Quân Trác Không Quần, một là Cầm Kiếm thư sinh Văn Nhân Mỹ, các hạ là...
Môn Nhân Kiệt mỉm cười cắt lời :
- Ếch ngồi đáy giếng, lấy ống nhòm trời, ta là người thứ ba!
Tên bịt mặt cao kều đảo mắt :
- Ta rất hoài nghi người thứ ba này!
Môn Nhân Kiệt cả cười :
- Không, chỉ nên nói ta là người thứ hai, vì Cầm Kiếm thư sinh Văn Nhân Mỹ đã bị các ngươi hạ độc tàn phế hóa điên, đồng thời đã mất hết võ công, phải trừ y ra ngoài.
Tên bịt mặt cười gằn :
- Đúng thế.
Dứt lời hắn vẫy tay ra hiệu cho tên thấp lùn đồng thời vọt thân lên, bốn chưởng đảo lộn, chiêu thức quái dị kỳ bí lợi hại dị thường tấn công vào các đại yếu huyệt của Môn Nhân Kiệt.
Y nhận xét không sai, hai tên bịt mặt hắc y này thân thủ rất cao chứ không phải là cao thủ võ lâm tầm thường, chí ít chúng cũng phải là những đại nhân vật thành danh lâu năm! Nếu đổi là người khác đối đầu với hai tên cao thủ này ắt đã mau chóng bị táng thân dưới chưởng của chúng.
Môn Nhân Kiệt không dám sơ suất, vận khởi công lực ngưng tụ song chưởng ngầm vận tám thành chân khí nghênh tiếp chưởng lực đối phương. Hai chiêu qua, ba chiêu, bốn chiêu... Bảy tám chiêu qua, dưới sức mạnh hai tên bịt mặt liên thủ, Môn Nhân Kiệt không chiếm được chút tiện nghi nào, trái lại, chiêu thức hai tên bịt mặt càng lúc càng cao minh, càng phát uy lực, chiêu nào cũng ngụy dị, thức nào cũng huyền ảo như cố ý đẩy Môn Nhân Kiệt vào tử địa. Vừa giao đấu, Môn Nhân Kiệt vừa lục lọi ký ức, y không nhớ ra trong võ lâm có hai tên tuyệt cao như thế và ở Dương Châu Đệ Nhất Lâu y cũng chưa hề gặp qua hai tên này, trừ phi, hai tên này chưa bao giờ lộ diện ở Dương Châu Đệ Nhất Lâu. Y chú ý quan sát chiêu thức đối phương, với sở học uyên thâm của y, y vẫn không nhận ra môn phái võ học của hai tên ấy. Thực là kỳ quái?
Chiêu thứ chín qua mau chớp nhoáng, hai tên bịt mặt này có bản lãnh đấu với Môn Nhân Kiệt mười chiêu mà chưa bại đủ là một đại sự võ lâm! Chiêu thứ mười... đột nhiên có âm thanh như tiếng rồng ngâm xé trời cất lên. Hai tiếng hự trầm uất, một tiếng hò kinh dị kéo theo một tiếng soạt. Trong tay Môn Nhân Kiệt nắm một cánh tay áo rách. Tên bịt mặt cao kều đã bị đứt lìa cánh tay hữu, còn tay tả tên lùn thấp tuôn máu, cả hai run lẩy bẩy chuyển thân đào tẩu. Môn Nhân Kiệt cười gằn :
- Ta đã nói rồi, ít nhất một trong hai ngươi cũng phải lưu lại đây cho ta!
Y động thân định đuổi theo, đột nhiên cả hai xoay thân vung tay, hai luồng sáng đen hợp thành một chụp xuống giữa đầu Môn Nhân Kiệt. Y vội vã nghiêng thân quát to :
- Bọn thất phu! Dám dùng độc ám khí với ta ư?
Thân hình y vọt lên cao ngất, luồng ánh sáng đen bay sát dưới chân y, chỉ cần chậm một chút, hai tên bịt mặt đã vọt xa năm mươi trượng. Môn Nhân Kiệt cười gằn, thân hình cuốn trên không bắn theo như ngựa phi trên trời đuổi theo.
Thân pháp Môn Nhân Kiệt tuyệt cao, y hạ thân xuống đã ra ngoài ba mươi trượng, chỉ cần nhấp nhô vài cái nữa đã gần đuổi kịp hai tên bịt mặt nhưng ngay lúc ấy thình lình lại có một luồng ánh đen từ phía tả cách y độ mười trượng trong một bụi rậm bắn tới chớp nhoáng.
Xem thế bay của ám khí cũng cùng một loại ám khí của hai tên bịt mặt nhưng thủ pháp bắn ám khí của tên nào ẩn thân đánh lén ấy còn cao hơn hai tên bịt mặt một bậc, kình lực mạnh hơn, chuẩn xác hơn, thực là hiếm có trong thiên hạ buộc Môn Nhân Kiệt không thể không tránh thân.
Môn Nhân Kiệt cả kinh, không dám chậm trễ liên tiếp thi triển hai thế tránh thân mới tránh được ám khí ấy, nhưng trong chớp mắt ấy, hai tên bịt mặt kia dĩ nhiên đã biến mất không còn thấy nhân ảnh.
Môn Nhân Kiệt hơi định thần tức giận tung thân đến bụi cây, đến trước bụi cây y càng thêm tức giận vì tên nào ẩn thân đánh lén y trong bụi cây cũng đã biến mất không để lại một dấu vết nào.
Y đứng ngẩn người một lát, cuối cùng đành quay trở về chỗ cũ. Y hy vọng tìm được vài mũi ám khí, thế nhưng y lại thất vọng, ám khí do hai tên bịt mặt bắn ra toàn bộ đã bị rơi xuống dòng sông chảy cuồn cuộn, không thể tìm được là lẽ dĩ nhiên. Còn những ám khí do tên ẩn thân bắn ra cũng không thấy sót nào dù y đã tìm khắp nơi.
Quái lạ, lẽ nào ám khí lại bị gió thổi bay đi hết? Điều ấy không thể được, gió làm sao thổi bay hết ám khí? Chẳng lẽ tất cả đều bắn rơi hết xuống sông? Điều ấy cũng không thể vì khi y bị bắn lén y đã xa dòng sông đến hơn ba mươi trượng, ám khí đâu thể bắn xa đến thế? Thế nó bay đi đâu?
Môn Nhân Kiệt tìm kiếm suy nghĩ mãi, chỉ thêm mơ hồ, cuối cùng, y đành ôm hận bỏ đi. Y không tìm chủ nhân của Dương Châu Đệ Nhất Lâu vì chủ nhân xưa nay là người chưa hề lộ diện, đương nhiên không ai biết được chủ nhân Đệ Nhất Lâu cư trú nơi nào.
Môn Nhân Kiệt quay trở về Dương Châu Đệ Nhất Lâu, bấy giờ trên lầu dưới đất Dương Châu Đệ Nhất Lâu đều tắt hết đèn chẳng còn một tiếng tơ tiếng trúc nào nữa, và cũng chẳng còn bất kỳ một âm thanh gì. Dưới lầu chỉ còn hai ngọn đèn nhỏ và có mấy tên tiểu nhị đang quét dọn.
Môn Nhân Kiệt vừa vào cửa, chúng liền dừng tay, kinh ngạc nhìn y, một tên tiểu nhị mở lời trước :
- Thưa tướng công, đêm nay, đã tắt đèn đóng cửa, xin mời ngày mai hãy đến...
Môn Nhân Kiệt lắc đầu :
- Ta không phải đến uống rượu mà đến tìm chưởng quỹ các người.
Tiểu nhị ấy a một tiếng :
- Thì ra tướng công đến tìm chưởng quỹ, xin đợi cho một chút, tiểu nhân sẽ đi gọi.
Nói xong, hắn định chuyển thân vào trong, Môn Nhân Kiệt gọi lại :
- Khoan đã, chưởng quỹ ở phòng nào? Ngươi dẫn ta đi gặp cũng được.
Tiểu nhị đang định đáp, hốt nhiên có tiếng chân từ đằng sau vọng lại. Một tên tiểu nhị khác nói :
- Có lẽ chưởng quỹ ra đấy...
Chưa nói hết câu, từ trong đã đi ra một người trung niên ăn mặc theo lối thương gia rất trắng trẻo quý phái. Vừa tới nơi, trung niên đã gắt gỏng :
- Dọn dẹp mau lên, trời không còn sớm, các người chậm chạp thế làm sao còn làm việc được...
Tên tiểu nhị đầu tiên toét miệng cười nịnh bợ :
- Kim gia, vị tướng công đến đây tìm Kim gia đấy!
Trung niên họ Kim giật mình, hắn vội cung tay mỉm cười bước gần lại :
- Vị tướng công này tìm ta? Có việc gì chỉ giáo?
Môn Nhân Kiệt trả lễ :
- Xin lỗi, tiểu nhị nghe lầm rồi, tại hạ không tìm lão ca, tại hạ tìm chưởng quỹ.
Trung niên họ Kim vẫn cười :
- Tướng công, ta chính là chưởng quỹ đây.
Môn Nhân Kiệt ngẩn người :
- Lão ca chính là chưởng quỹ Đệ Nhất Lâu ư?
Họ Kim gật đầu :
- Đúng vậy, huynh đệ tìm đúng người đấy.
- Ủa! Thế còn Nhiệm chưởng quỹ đâu?
Họ Kim a một tiếng rồi mỉm cười :
- Huynh đệ nói tới Nhiệm Khổng Phương ấy ư? Trước đây một chút họ Nhiệm đúng là chưởng quỹ của Đệ Nhất Lâu, nhưng hiện tại và từ sau này trở đi chính ta là chưởng quỹ Đệ Nhất Lâu.
Nói xong câu ấy hắn buông chuỗi cười hăng hắc đắc ý. Môn Nhân Kiệt thác dị hỏi :
- Kim lão ca, nói vậy là sao?
Trung niên họ Kim cười đáp :
- Tướng công còn chưa biết, chủ nhân Đệ Nhất Lâu rất thích cái này...
Hắn đưa tay ra dấu thành động tác đánh bài, rồi tiếp :
- Chẳng những rất thích, lão chủ còn mê nữa, kết quả trong một đêm bài bạc lão chủ đã thua sạch gia sản, đến cái Đệ Nhất Lâu này cũng phải ký giấy đổi chủ, vì vậy ta được chủ mới cho làm chưởng quỹ...
Môn Nhân Kiệt ngơ ngẩn, y nhìn kỹ họ Kim bật hỏi :
- Chuyện này sao tại hạ chưa hề biết.
Trung niên họ Kim rất tự nhiên :
- Chuyện này đã lan truyền khắp Dương Châu thành, vì sao tướng công chưa biết?
Môn Nhân Kiệt ngơ ngẩn hỏi thêm :
- Thế còn cô nương Mạnh Lan Quân đâu?
Trung niên họ Kim lắc đầu :
- Tướng công thật không may, cô nương ấy cũng đi rồi!
Môn Nhân Kiệt giật mình :
- Sao? Nàng cũng đi rồi ư?
Họ Kim nở nụ cười thần bí :
- Nhiệm Khổng Phương đã bị ra đi, đương nhiên cô nương ấy cũng phải ra đi thôi.
Môn Nhân Kiệt vội hỏi :
- Kim lão ca, lời ấy có ý gì?
Trung niên họ Kim cười hăng hắc :
- Tướng công không biết sao? Mạnh Lan Quân chính là tình nhân của họ Nhiệm đấy.
Mấy lời ấy như tiếng sấm khiến Môn Nhân Kiệt chợt tỉnh ngộ, y bật kêu lên kinh ngạc, ngẩn người đứng tại chỗ. Trung niên họ Kim nhìn y kinh ngạc :
- Vậy tướng công là gì của cô nương...
Môn Nhân Kiệt tỉnh ngộ vội cướp lời :
- Quen biết, tại hạ chỉ quen biết nàng ta thôi. Kim lão ca, xin thứ tội làm phiền.
Vừa nói, y vừa cung tay thi lễ, chuyển thân ra khỏi cửa. Sau lưng tiếng của họ Kim vẫn đuổi theo :
- Tướng công, khoan đã, xin từ nay vẫn cứ chiếu cố cho tệ hiệu, tất cả mọi sự trong Đệ Nhất Lâu vẫn như cũ, xin tướng công chiếu cố...
Môn Nhân Kiệt chỉ ứng thanh một tiếng, bỗng nhiên y nghe sau lưng vẫn giọng họ Kim hạ thấp xuống nói với mấy tên tiểu nhị :
- Hừ! Lại là một tên có ân oán vì tình!
Có lẽ hắn tưởng Môn Nhân Kiệt đã đi xa rồi. Môn Nhân Kiệt chau mày gượng nở nụ cười đau khổ...
- Cả gan, thật cả gan!
Năm chỉ công y duỗi ra kéo mạnh, choang mấy tiếng, mũi trường kiếm đâm tới cổ tay y lập tức bị kình lực chỉ phong y đánh bật về một bên. Môn Nhân Kiệt thừa cơ tiến lên, tay hữu trầm xuống phát ngược lên, một tên bịt mặt hự trầm uất, thanh trường kiếm đã bị Môn Nhân Kiệt đoạt mất. Mười tên bịt mặt vừa ngẩn người, Môn Nhân Kiệt đã cười gằn :
- Chư vị, hãy thử bản lãnh ta xem sao!
Trường kiếm trong tay y nhanh như điện biến thành chín đóa kiếm hoa cuốn tới mười tên áo đen bịt mặt. Mười tên bịt mặt hoảng kinh đua nhau tránh thân, chín thanh trường kiếm lại vung lên, chớp mắt nhân ảnh cuốn vào màn kiếm khí ngất đầy trời, trận ác đấu chính thức triển khai.
Cao thủ giao chiêu mau lẹ như điện chớp mắt đã qua hai chiêu, chiếu thứ bảy chỉ nghe cười nhẹ, kiếm quang bay lượn, tiếng hự cơ hồ phát ra liên tục, các nhân ảnh lảo đảo lùi lại. Môn Nhân Kiệt mỉm cười đứng sừng sững tai chỗ còn mười tên bịt mặt lảo đảo thân hình, đột nhiên bốn tên ngã xuống chỉ còn lại sáu tên thì năm tên bị thương ở cổ tay, máu tuôn thành dòng.
Tên bịt mặt thấp lùn run lên khi nhìn cảnh tượng ấy, tên bịt mặt cao kều long mắt lạnh lùng nói :
- Kiếm thuật của các hạ đủ sánh ngang với Cầm Kiếm thư sinh Văn Nhân Mỹ.
Môn Nhân Kiệt cười nhạt :
- Quá khen, nếu nói như thế kiếm thuật của ta hiện nay phải gọi là thiên hạ đệ nhất chăng?
Tên cao kều cười âm hiểm, đột nhiên hắn vẫy tay :
- Đồ các ngươi vô dụng, lui lại mau!
Môn Nhân Kiệt :
- Lui lại? Đâu dễ dàng như thế, phải để lại cho ta một tên chứ!
Dứt lời, y định động thân. Hai tên bịt mặt một cao một thấp đồng thời tiến thân tới chận Môn Nhân Kiệt lại, tên cao kều nói :
- Chớ vội, chúng ta sẽ để lại cho ngươi hai tên!
Trong khi hắn chận lại, sáu tên bịt mặt nọ đã vội vàng ôm bốn thi thể đồng bạn vụt thân chạy biến mất vào đêm tối. Môn Nhân Kiệt tức giận :
- Chúng đã chạy hết rồi. Thôi được hai người lọt vào tay ta cũng được! Xuất thủ đi!
Tên cao kều cười lạnh lẽo :
- Hai ta vẫn ở trước mắt ngươi đây, thử xem ngươi có giữ được hay không.
- Hãy thử xem rồi hãy nói chưa muộn!
Y chầm chậm đưa trường kiếm lên, hai tên bịt mặt đồng thời lui một bước, tên bịt mặt cao kều xòe hai tay ra :
- Hai chúng ta trong tay không có vũ khí.
Môn Nhân Kiệt mỉm cười :
- Yên tâm, ta không thèm chiếm tiện nghi đâu!
Y động cổ tay mạnh rắc một tiếng ngân nga, trường kiếm đã gãy làm hai đoạn, xoẹt, xoẹt hai tiếng, hai đoạn kiếm gãy tách ra bắn vọt tới mặt hai tên bịt mặt.
Hai tên ấy cả kinh định tránh thân, hai đoạn kiếm đã vọt bay sát đỉnh đầu chúng rơi xuống lòng sông mất tăm. Hai tên bịt mặt sợ đến độ toát mồ hôi, bấy giờ, Môn Nhân Kiệt vẫn điềm tĩnh mỉm cười :
- Nếu thấp một chút nữa mạng nhị vị đã mất rồi, vì ta muốn nhị vị còn sống, nhị vị chuẩn bị đấy, ta xuất thủ đây!
Dứt lời thân hình lập tức vọt tới. Hai tên ấy vẫn còn bàng hoàng vội quát lên một tiếng đồng thời xuất chưởng, một luồng cuồng phong cuốn vào nhau đập tới giữa ngực Môn Nhân Kiệt.
Môn Nhân Kiệt chấn động nói :
- Ta đánh giá thấp nhị vị, thì ra nhị vị cao hơn mười tên kia rất nhiều, đáng gọi là cao thủ hiếm có võ lâm hiện nay!
Song chưởng y vung lên phản kích. Chỉ nghe một tiếng bình dữ dội, áo quần Môn Nhân Kiệt bay phần phật nhưng thân hình không động, còn thân hình hai tên bịt mặt lảo đảo liên tục mỗi tên buộc phải lui lại nửa bước. Môn Nhân Kiệt chưa vội xuất thủ tiếp, hai mắt y ánh lên dị quang :
- Có thể tiếp ta một chưởng mà chỉ lùi có nửa bước khắp thiên hạ chẳng có mấy người...
Tên bịt mặt cao kều cười lạnh :
- Có thể tiếp một chưởng của hai ta mà không hề thụ thương, thân hình bất động, trong thiên hạ võ lâm chỉ có hai người, một là Thất Tuyệt Thần Quân Trác Không Quần, một là Cầm Kiếm thư sinh Văn Nhân Mỹ, các hạ là...
Môn Nhân Kiệt mỉm cười cắt lời :
- Ếch ngồi đáy giếng, lấy ống nhòm trời, ta là người thứ ba!
Tên bịt mặt cao kều đảo mắt :
- Ta rất hoài nghi người thứ ba này!
Môn Nhân Kiệt cả cười :
- Không, chỉ nên nói ta là người thứ hai, vì Cầm Kiếm thư sinh Văn Nhân Mỹ đã bị các ngươi hạ độc tàn phế hóa điên, đồng thời đã mất hết võ công, phải trừ y ra ngoài.
Tên bịt mặt cười gằn :
- Đúng thế.
Dứt lời hắn vẫy tay ra hiệu cho tên thấp lùn đồng thời vọt thân lên, bốn chưởng đảo lộn, chiêu thức quái dị kỳ bí lợi hại dị thường tấn công vào các đại yếu huyệt của Môn Nhân Kiệt.
Y nhận xét không sai, hai tên bịt mặt hắc y này thân thủ rất cao chứ không phải là cao thủ võ lâm tầm thường, chí ít chúng cũng phải là những đại nhân vật thành danh lâu năm! Nếu đổi là người khác đối đầu với hai tên cao thủ này ắt đã mau chóng bị táng thân dưới chưởng của chúng.
Môn Nhân Kiệt không dám sơ suất, vận khởi công lực ngưng tụ song chưởng ngầm vận tám thành chân khí nghênh tiếp chưởng lực đối phương. Hai chiêu qua, ba chiêu, bốn chiêu... Bảy tám chiêu qua, dưới sức mạnh hai tên bịt mặt liên thủ, Môn Nhân Kiệt không chiếm được chút tiện nghi nào, trái lại, chiêu thức hai tên bịt mặt càng lúc càng cao minh, càng phát uy lực, chiêu nào cũng ngụy dị, thức nào cũng huyền ảo như cố ý đẩy Môn Nhân Kiệt vào tử địa. Vừa giao đấu, Môn Nhân Kiệt vừa lục lọi ký ức, y không nhớ ra trong võ lâm có hai tên tuyệt cao như thế và ở Dương Châu Đệ Nhất Lâu y cũng chưa hề gặp qua hai tên này, trừ phi, hai tên này chưa bao giờ lộ diện ở Dương Châu Đệ Nhất Lâu. Y chú ý quan sát chiêu thức đối phương, với sở học uyên thâm của y, y vẫn không nhận ra môn phái võ học của hai tên ấy. Thực là kỳ quái?
Chiêu thứ chín qua mau chớp nhoáng, hai tên bịt mặt này có bản lãnh đấu với Môn Nhân Kiệt mười chiêu mà chưa bại đủ là một đại sự võ lâm! Chiêu thứ mười... đột nhiên có âm thanh như tiếng rồng ngâm xé trời cất lên. Hai tiếng hự trầm uất, một tiếng hò kinh dị kéo theo một tiếng soạt. Trong tay Môn Nhân Kiệt nắm một cánh tay áo rách. Tên bịt mặt cao kều đã bị đứt lìa cánh tay hữu, còn tay tả tên lùn thấp tuôn máu, cả hai run lẩy bẩy chuyển thân đào tẩu. Môn Nhân Kiệt cười gằn :
- Ta đã nói rồi, ít nhất một trong hai ngươi cũng phải lưu lại đây cho ta!
Y động thân định đuổi theo, đột nhiên cả hai xoay thân vung tay, hai luồng sáng đen hợp thành một chụp xuống giữa đầu Môn Nhân Kiệt. Y vội vã nghiêng thân quát to :
- Bọn thất phu! Dám dùng độc ám khí với ta ư?
Thân hình y vọt lên cao ngất, luồng ánh sáng đen bay sát dưới chân y, chỉ cần chậm một chút, hai tên bịt mặt đã vọt xa năm mươi trượng. Môn Nhân Kiệt cười gằn, thân hình cuốn trên không bắn theo như ngựa phi trên trời đuổi theo.
Thân pháp Môn Nhân Kiệt tuyệt cao, y hạ thân xuống đã ra ngoài ba mươi trượng, chỉ cần nhấp nhô vài cái nữa đã gần đuổi kịp hai tên bịt mặt nhưng ngay lúc ấy thình lình lại có một luồng ánh đen từ phía tả cách y độ mười trượng trong một bụi rậm bắn tới chớp nhoáng.
Xem thế bay của ám khí cũng cùng một loại ám khí của hai tên bịt mặt nhưng thủ pháp bắn ám khí của tên nào ẩn thân đánh lén ấy còn cao hơn hai tên bịt mặt một bậc, kình lực mạnh hơn, chuẩn xác hơn, thực là hiếm có trong thiên hạ buộc Môn Nhân Kiệt không thể không tránh thân.
Môn Nhân Kiệt cả kinh, không dám chậm trễ liên tiếp thi triển hai thế tránh thân mới tránh được ám khí ấy, nhưng trong chớp mắt ấy, hai tên bịt mặt kia dĩ nhiên đã biến mất không còn thấy nhân ảnh.
Môn Nhân Kiệt hơi định thần tức giận tung thân đến bụi cây, đến trước bụi cây y càng thêm tức giận vì tên nào ẩn thân đánh lén y trong bụi cây cũng đã biến mất không để lại một dấu vết nào.
Y đứng ngẩn người một lát, cuối cùng đành quay trở về chỗ cũ. Y hy vọng tìm được vài mũi ám khí, thế nhưng y lại thất vọng, ám khí do hai tên bịt mặt bắn ra toàn bộ đã bị rơi xuống dòng sông chảy cuồn cuộn, không thể tìm được là lẽ dĩ nhiên. Còn những ám khí do tên ẩn thân bắn ra cũng không thấy sót nào dù y đã tìm khắp nơi.
Quái lạ, lẽ nào ám khí lại bị gió thổi bay đi hết? Điều ấy không thể được, gió làm sao thổi bay hết ám khí? Chẳng lẽ tất cả đều bắn rơi hết xuống sông? Điều ấy cũng không thể vì khi y bị bắn lén y đã xa dòng sông đến hơn ba mươi trượng, ám khí đâu thể bắn xa đến thế? Thế nó bay đi đâu?
Môn Nhân Kiệt tìm kiếm suy nghĩ mãi, chỉ thêm mơ hồ, cuối cùng, y đành ôm hận bỏ đi. Y không tìm chủ nhân của Dương Châu Đệ Nhất Lâu vì chủ nhân xưa nay là người chưa hề lộ diện, đương nhiên không ai biết được chủ nhân Đệ Nhất Lâu cư trú nơi nào.
Môn Nhân Kiệt quay trở về Dương Châu Đệ Nhất Lâu, bấy giờ trên lầu dưới đất Dương Châu Đệ Nhất Lâu đều tắt hết đèn chẳng còn một tiếng tơ tiếng trúc nào nữa, và cũng chẳng còn bất kỳ một âm thanh gì. Dưới lầu chỉ còn hai ngọn đèn nhỏ và có mấy tên tiểu nhị đang quét dọn.
Môn Nhân Kiệt vừa vào cửa, chúng liền dừng tay, kinh ngạc nhìn y, một tên tiểu nhị mở lời trước :
- Thưa tướng công, đêm nay, đã tắt đèn đóng cửa, xin mời ngày mai hãy đến...
Môn Nhân Kiệt lắc đầu :
- Ta không phải đến uống rượu mà đến tìm chưởng quỹ các người.
Tiểu nhị ấy a một tiếng :
- Thì ra tướng công đến tìm chưởng quỹ, xin đợi cho một chút, tiểu nhân sẽ đi gọi.
Nói xong, hắn định chuyển thân vào trong, Môn Nhân Kiệt gọi lại :
- Khoan đã, chưởng quỹ ở phòng nào? Ngươi dẫn ta đi gặp cũng được.
Tiểu nhị đang định đáp, hốt nhiên có tiếng chân từ đằng sau vọng lại. Một tên tiểu nhị khác nói :
- Có lẽ chưởng quỹ ra đấy...
Chưa nói hết câu, từ trong đã đi ra một người trung niên ăn mặc theo lối thương gia rất trắng trẻo quý phái. Vừa tới nơi, trung niên đã gắt gỏng :
- Dọn dẹp mau lên, trời không còn sớm, các người chậm chạp thế làm sao còn làm việc được...
Tên tiểu nhị đầu tiên toét miệng cười nịnh bợ :
- Kim gia, vị tướng công đến đây tìm Kim gia đấy!
Trung niên họ Kim giật mình, hắn vội cung tay mỉm cười bước gần lại :
- Vị tướng công này tìm ta? Có việc gì chỉ giáo?
Môn Nhân Kiệt trả lễ :
- Xin lỗi, tiểu nhị nghe lầm rồi, tại hạ không tìm lão ca, tại hạ tìm chưởng quỹ.
Trung niên họ Kim vẫn cười :
- Tướng công, ta chính là chưởng quỹ đây.
Môn Nhân Kiệt ngẩn người :
- Lão ca chính là chưởng quỹ Đệ Nhất Lâu ư?
Họ Kim gật đầu :
- Đúng vậy, huynh đệ tìm đúng người đấy.
- Ủa! Thế còn Nhiệm chưởng quỹ đâu?
Họ Kim a một tiếng rồi mỉm cười :
- Huynh đệ nói tới Nhiệm Khổng Phương ấy ư? Trước đây một chút họ Nhiệm đúng là chưởng quỹ của Đệ Nhất Lâu, nhưng hiện tại và từ sau này trở đi chính ta là chưởng quỹ Đệ Nhất Lâu.
Nói xong câu ấy hắn buông chuỗi cười hăng hắc đắc ý. Môn Nhân Kiệt thác dị hỏi :
- Kim lão ca, nói vậy là sao?
Trung niên họ Kim cười đáp :
- Tướng công còn chưa biết, chủ nhân Đệ Nhất Lâu rất thích cái này...
Hắn đưa tay ra dấu thành động tác đánh bài, rồi tiếp :
- Chẳng những rất thích, lão chủ còn mê nữa, kết quả trong một đêm bài bạc lão chủ đã thua sạch gia sản, đến cái Đệ Nhất Lâu này cũng phải ký giấy đổi chủ, vì vậy ta được chủ mới cho làm chưởng quỹ...
Môn Nhân Kiệt ngơ ngẩn, y nhìn kỹ họ Kim bật hỏi :
- Chuyện này sao tại hạ chưa hề biết.
Trung niên họ Kim rất tự nhiên :
- Chuyện này đã lan truyền khắp Dương Châu thành, vì sao tướng công chưa biết?
Môn Nhân Kiệt ngơ ngẩn hỏi thêm :
- Thế còn cô nương Mạnh Lan Quân đâu?
Trung niên họ Kim lắc đầu :
- Tướng công thật không may, cô nương ấy cũng đi rồi!
Môn Nhân Kiệt giật mình :
- Sao? Nàng cũng đi rồi ư?
Họ Kim nở nụ cười thần bí :
- Nhiệm Khổng Phương đã bị ra đi, đương nhiên cô nương ấy cũng phải ra đi thôi.
Môn Nhân Kiệt vội hỏi :
- Kim lão ca, lời ấy có ý gì?
Trung niên họ Kim cười hăng hắc :
- Tướng công không biết sao? Mạnh Lan Quân chính là tình nhân của họ Nhiệm đấy.
Mấy lời ấy như tiếng sấm khiến Môn Nhân Kiệt chợt tỉnh ngộ, y bật kêu lên kinh ngạc, ngẩn người đứng tại chỗ. Trung niên họ Kim nhìn y kinh ngạc :
- Vậy tướng công là gì của cô nương...
Môn Nhân Kiệt tỉnh ngộ vội cướp lời :
- Quen biết, tại hạ chỉ quen biết nàng ta thôi. Kim lão ca, xin thứ tội làm phiền.
Vừa nói, y vừa cung tay thi lễ, chuyển thân ra khỏi cửa. Sau lưng tiếng của họ Kim vẫn đuổi theo :
- Tướng công, khoan đã, xin từ nay vẫn cứ chiếu cố cho tệ hiệu, tất cả mọi sự trong Đệ Nhất Lâu vẫn như cũ, xin tướng công chiếu cố...
Môn Nhân Kiệt chỉ ứng thanh một tiếng, bỗng nhiên y nghe sau lưng vẫn giọng họ Kim hạ thấp xuống nói với mấy tên tiểu nhị :
- Hừ! Lại là một tên có ân oán vì tình!
Có lẽ hắn tưởng Môn Nhân Kiệt đã đi xa rồi. Môn Nhân Kiệt chau mày gượng nở nụ cười đau khổ...
/50
|