Tra Minh nhăn tít cặp lông mày :
- Sau khi các hạ đi rồi hai huynh đệ chúng ta hết sức suy nghĩ, cố nhiên Mai Mộng Thu không muốn chịu chết, nhưng trong Tuyết cung này có gì cho nàng ta tin cậy?
Văn Nhân Mỹ lắc đầu :
- Tra lão, tại hạ tin chắc phải có lý do!
Tra Minh gật đầu :
- Đúng thế, nhưng hai huynh đệ lão nghĩ không ra...
- Tại hạ nhớ đến một việc...
- Việc gì?
- Tại hạ nhớ rằng nàng có một thời gian rất dài ngồi tọa quan...
Tra Minh gật đầu :
- Đúng vậy, đúng là có việc ấy!
- Tra lão có bao giờ nghe nói thời gian tọa quan dài đến thế không?
- Không hề, theo các hạ thì là...
- Có lẽ nàng ta đã chuẩn bị từ rất sớm, trong thời gian bế quan đã ngầm bố trí gì đó trong Tuyết cung để phòng bị sau này cần thoát thân!
Tra Minh reo lên :
- Phải rồi, không hiểu sao lão không nghĩ tới... Văn Nhân đại hiệp, chúng ta còn một ngày hãy lục tìm thử xem!
Văn Nhân Mỹ gật đầu :
- Đương nhiên phải tìm kiếm, nhưng đừng làm kinh động tới người khác!
Tra Minh ngạc nhiên :
- Như vậy là sao? Người càng đông càng dễ tìm ra bí mật chứ sao?
Cổ Cối lạnh lùng xen vào :
- Nhưng cũng dễ tiết lộ hành động của chúng ta hơn!
- Ở đây chúng ta coi như có bốn người, mỗi người sẽ tìm một hướng và cần phải rất thận trọng đừng để sai sót một góc nhỏ hoặc một dấu hiệu nào, sau ba giờ nữa chúng ta sẽ gặp nhau ở đây!
Tra Minh gật đầu :
- Được lắm, lão sẽ đi qua đây!
Dứt lời, lão mau chóng phi thân về hướng Đông thật. Cổ Cối tiếp lời :
- Còn lão sẽ về hướng Tây!
Lão họ Cổ cũng ra đi, cuối cũng Văn Nhân Mỹ và Lệnh Hồ Kỳ chia nhau một về hướng Nam và một về hướng Bắc. Ba giờ trôi qua rất mau, bốn người gặp lại nhau ở chỗ cũ. Cổ Cối và Tra Minh cùng lắc đầu, Lệnh Hồ Kỳ cũng chẳng phát hiện gì.
Cuối cùng là đến Văn Nhân Mỹ mỉm cười hỏi :
- Tra lão, sau hoa viên có một vườn mai, trong vườn mai ấy có một cái hầm dùng để làm gì?
Nhị lão Tra, Cổ cùng giật mình :
- Hầm à!
Văn Nhân Mỹ gật đầu :
- Đúng vậy, hầm đất ở chính giữa vườn mai có một nắp gỗ đậy bên trên, dưới nắp gỗ ấy là hầm đất!
Tra Minh lắc đầu ngạc nhiên :
- Lão chưa bao giờ nghe trong Tuyết cung lại có hầm...
Xoay sang Cổ Cối, lão hỏi :
- Lão nhị có biết gì không?
Cổ Cối cũng lắc đầu :
- Không biết, chúng ta chưa bao giờ nghe Giáo chủ...
Văn Nhân Mỹ chặn lời :
- Cái hầm đất ấy khá khác thường vì nó sâu không thấy đáy, có bậc thang dẫn xuống tối mù mịt, hình như nó còn có cửa ra nào khác nữa!
Tra Minh kêy lên thất thanh :
- Như vậy nó đã thành địa đạo rồi!
Văn Nhân Mỹ gật đầu cười :
- Đúng! Tra lão, nó rất giống với một đường địa đạo.
Cổ Cối vội hỏi :
- Có biết nó dẫn tới nơi nào không?
Văn Nhân Mỹ lắc đầu :
- Tại hạ không xuống dưới ấy, nhưng dám nói nó có một cửa dẫn ra tới sườn núi!
- Sao các hạ biết chắc?
- Nếu không sao trong địa đạo lại có gió thổi hun hút?
Cổ Cối ngẩn người :
- Đúng rồi, chắc phải có cửa thông ra sườn núi mới có gió thổi vào!
Tra Minh đá mạnh xuống đất :
- Hay lắm, dám...
Đột nhiên lão hơi giật mình vì chân lão vừa giậm xuống đất nghe có một tiếng động bình như ở dưới tiếng rỗng.
Tra Minh trố mắt :
- Ủa! Ở đây chẳng lẽ lại cũng có...
Lão cúi xuống xuất chưởng chụp năm ngón tay xuống đất, các đầu ngón tay lão như chạm phải một mặt phiến đá.
Văn Nhân Mỹ kịp thời kêu lên :
- Tra lão, không được rồi!
Tra Minh dừng tay thẳng lưng lên :
- Tại sao lại không được?
- Nơi đây nếu có bố trí bí mật chắc chắn phải khó nhận ra bất kỳ chỗ nào khác, nếu Tra lão để lại dấu tay trên ấy dễ bị phát giác...
- Văn Nhân đại hiệp có cao kiến gì để nhấc mặt đá dưới đất này lên!
- Tra lão có bằng lòng giúp tại hạ một tay?
- Cứ nói đi, dù tận lực lão cũng không tiếc!
- Tại hạ và lão nhân đứng ở hai đầu dùng chân lực hít tấm mặt đá lên để không lưu lại dấu tay trên mặt đá ấy, Tra lão có tin chắc làm được không?
Tra Minh le lưỡi :
- Ta sẽ cố sức, may ra được!
- Vậy xin bắt đầu!
Rồi đó hai người đứng hai đầu, cong lưng xuống xuất chưởng hút hai đầu phiến đá bằng phẳng lên. Tra Minh dồn hết công lực vào hai chưởng, Văn Nhân Mỹ quát to một tiếng “lên”, mặt đá từ từ rung chuyển nhấc lên khỏi mặt đất, hai người vội đặt phiến đá qua một bên, chợt nghe tiếng kêu kinh ngạc của Lệnh Hồ Kỳ và Cổ Cối.
Văn Nhân Mỹ ngưng mắt nhìn dưới phiến đá, dưới ấy là một hố đất trống rỗng, dưới cùng có một vật tròn tròn đen đen và một sợi dây nhỏ từ trái cầu tròn ấy dẫn ra, đầu kia của sợi dây lẫn vào trong đất không thấy đâu, hình như đó là một trái tạc đạn.
Bốn người cùng biến sắc, Tra Minh than dài :
- Kẻ nào tâm địa thật ác độc?...
Cổ Cối cười gượng :
- Nàng ta định dùng tạc đạn phá hủy Tuyết cung chôn sống chúng ta ở đây nên mới chôn tạc đạn và ước định chúng ta đến...
Lệnh Hồ Kỳ gật đầu :
- Thủ phạm đúng là yêu nữ Mai Mộng Thu, tiếc cho nàng xưa kia lại là Văn Nhân phu nhân!
Văn Nhân Mỹ chỉ trái tạc đạn :
- Dây dẫn lửa không biết nối tới đâu, có lẽ nàng dự liệu sau khi trao đổi được bí kíp và tráo người cho chúng ta, khi chúng ta đang vui mừng vì đoàn tụ sẽ đốt dây dẫn lửa chôn sống hết chúng ta ở đây, trời cao có mắt, rõ ràng nhờ thần giúp sức...
Vừa nói ý vừa cúi xuống bứt đứt dây dẫn lửa, thuận tay đưa trái tạc đạn cho Lệnh Hồ Kỳ :
- Lão ca ca hãy giữ lấy nó!
- Văn Nhân Mỹ và Tra Minh lại hợp lực đẩy phiến đá trở về chỗ cũ không để lộ một dấu vết nào là có sự xê dịch.
Văn Nhân Mỹ phủi tay :
- Việc công đã xong, bây giờ tại hạ xin nhị lão bàn tới việc tư!
Tra Minh ngạc nhiên :
- Chúng ta có việc tư gì?
Văn Nhân Mỹ mỉm cười :
- Ngày mai khi đón Giáo chủ trở về, trước mặt Giáo chủ, tại hạ xin nhị vị lão tiền bối giúp cho một việc!
- Không thành vấn đề, chỉ cần huynh đệ ta đủ sức không bao giờ dám từ chối!...
- Việc này đối với nhị vị lão tiền bối là rất dễ!
- Các hạ cứ nói đi!
Văn Nhân Mỹ cười nhẹ :
- Đây là điểm then chốt của câu chuyện, đến lúc đó tại hạ sẽ nói ra trước mặt Giáo chủ, có bằng lòng giúp đỡ tại hạ hay không, đợi lúc ấy nhị vị lão tiền bối sẽ quyết định!
- Việc gì mà đến nỗi bí mật như thế?
Văn Nhân Mỹ mỉm cười không đáp.
Tra Minh xoay qua Lệnh Hồ Kỳ :
- Lệnh Hồ lão biết chứ?
Lệnh Hồ Kỳ mỉm cười :
- Đương nhiên tại hạ biết!
- Là việc gì vậy?
Lệnh Hồ Kỳ lắc đầu :
- Tra lão nguyên lượng, đương sự không chấp nhận, tại hạ không dám nói!
Tra Minh cũng lắc đầu :
- Thôi được, chắc Lệnh Hồ lão cũng cho rằng đó là điểm then chốt!...
- Tối mai nhị vị ắt biết rõ, bây giờ đâu cần gì quá gấp?
Văn Nhân Mỹ xen vào :
- Lão ca ca, chúng ta hãy lên Thính Phong hiên nghỉ ngơi!
* * * * *
Trăng tròn đã lâu, nhưng trên đỉnh Điểm Thương sơn không nhìn thấy trăng, chỉ có ngọn gió đêm lạnh lùng thổi đưa những đợt tuyết bay trong sương khói mịt mù. Trong Mai cốc đêm nay tĩnh lặng một cách lạ thường, không thấy một bóng nhân ảnh. Tuyết cung vẫn nằm dưới trời tuyết, đêm nay đèn đuốc sáng trưng. Trong Tuyết cung mọi người đã đông đủ, đó là Văn Nhân Mỹ, Lê Mai Lãnh, nhị lão Tra, Cổ và các thuộc hạ Hộ pháp, chỉ không thấy có mặt Lệnh Hồ Kỳ.
Lê Mai Lãnh ngồi trên cao giữa trung ương, nhị lão đứng hai bên tả hữu, Văn Nhân Mỹ ngồi bên tả Tra Minh, sau lưng Lê Mai Lãnh là bốn cô nương Thiên Hương tứ phụng. Người tuy đông nhưng tất cả đều im phăng phắc không nghe một tiếng động. Trừ Văn Nhân Mỹ ra, ai nấy đều hết sức căng thẳng. Điều ấy chẳng có gì lạ vì đêm nay chính là giờ đổi bí kíp lấy Giáo chủ, ai không chấn sấn, ai không căng thẳng? Đó cũng là thường tình mà thôi!
Thời gian thấm thoát đã qua canh một, khắp trong ngoài Tuyết cung không hề có động tĩnh. Sắc mặt Lê Mai Lãnh đầy lo lắng :
- Lão thúc tổ, tại sao giờ này y thị còn chưa tới?
Tra Minh lắc đầu :
- Ai mà biết, Mai Lãnh. Ta còn sốt ruột hơn cháu nữa đây!
Lê Mai Lãnh chuyển nhìn sang Văn Nhân Mỹ, chưa kịp nói gì, Văn Nhân Mỹ đã cười nhạt :
- Mai Lãnh, chớ nôn nóng, ta không để bất cứ nhân vật võ lâm nào động tới bản bí kíp này trừ người đang giữ mẹ cháu!
- Thế nhưng sao đến bây giờ chưa thấy đến?
- Có lẽ họ cũng đang đến đấy, vì sự thật bây giờ chưa đến giờ Tý mà, giờ Tý mà họ không đến lúc ấy hãy tính.
Lê Mai Lãnh định nói gì đó nhưng lại thôi, hiển nhiên câu nói của Văn Nhân Mỹ không đủ làm nó yên tâm vì trên mặt nó thần sắc vẫn rất nôn nóng, Mai Lãnh đang im lặng, đột nhiên... một tiếng tù và rúc lên phá tan không khí tĩnh mịch giữa đêm dội vào Tuyết cung, chúng nhân phấn chấn tinh thần, trừ Văn Nhân Mỹ ai nấy đều đứng bật dậy.
Lê Mai Lãnh vừa sợ vừa mừng kêu to :
- Chúng đến rồi!
Văn Nhân Mỹ cau mày :
- Sao lại sớm thế, chẳng lẽ...
Đột nhiên có tiếng chân động, một tên tuần sát áo tía vội vã phi thân vào, đến gần cung thân khẩn cấp bẩm cáo :
- Bẩm Giáo chủ... có chúng...
Lê Mai Lãnh không đợi hắn dứt câu, liền khoát tay quát :
- Truyền lệnh của ta, không ai được ngăn cản chúng!
Tên tuần sát áo tía vâng lệnh phi hành quay trở ra. Thoáng chốc lại có tiếng bước chân, những tiếng chân ấy ai cũng nhận ra ít nhất là có từ ba người trở lên. Tất cả mọi người nhìn ra cửa. Quả nhiên đã đi vào bốn người, dẫn đầu là Mai Mộng Thu, sau lưng Hứa Thường Lạc và Tôn Bất Tiếu dìu theo một thiếu phụ áo trắng hôn mê bất tỉnh, chúng nhân hết sức khích động.
Lê Mai Lãnh gào to lên :
- Mẹ ơi!
Nó định bước xuống chỗ ngồi chạy ra, Văn Nhân Mỹ quát nhỏ :
- Mai Lãnh, hãy bình tĩnh!
Lê Mai Lãnh ngẩn người ngồi phịch xuống, hai mắt gần trào lệ, miệng cứ lẩm nhẩm :
- Mẹ... mẹ ơi...
Mai Mộng Thu dường như không để ý gì đến cảnh tượng trước mắt, nét mặt nửa như cười nửa như buồn bã, Mộng Thu bước vào giữa đưa mắt nhìn Văn Nhân Mỹ :
- Có lấy được bí kíp hay không?
Văn Nhân Mỹ lạnh nhạt :
- Đã lấy mang về đây!
Mai Mộng Thu mỉm cười diễm tuyệt :
- Có thể đưa ra cho ta thấy?
- Cố nhiên!
Y lật tay rút ra cuốn sách nhỏ giơ lên cao. Mai Mộng Thu sáng rực ánh mắt :
- Rất tiếc ta không nhìn rõ nên không biết đó là thật hay giả?
Văn Nhân Mỹ mỉm cười :
- Điều đó có khó gì?
Soẹt một tiếng, y xé trang đầu bí kíp tung lên, trang giấy bay là đà tới, y nói :
- Cô nương cứ nhìn cho rõ rồi đổi người cũng không muộn!
Mai Mộng Thu vươn tay đón lấy trang giấy đưa lên chăm chú nhìn, sau đó cười đáp :
- Không giả, có cần trả lại các hạ không?
Văn Nhân Mỹ đáp :
- Không cần, dù sao nó cũng sắp thuộc về cô nương rồi!
Mai Mộng Thu cười nhẹ cất tờ giấy vào người, sau đó quay lại khoát tay :
- Xin mời nhìn xem vị này có phải Giáo chủ quý giáo chăng?
Văn Nhân Mỹ chưa kịp đáp, Lê Mai Lãnh đã thình lình quát to :
- Yêu phụ, ngươi trả mẹ ta...
Mai Mộng Thu chuyển mắt rồi cười khanh khách :
- Yêu phụ ư? Mới tý tuổi đầu đã học đòi mắng chửi người lớn, Thiếu giáo chủ đừng quên mới mấy ngày trước thiếu chủ còn gọi ta bằng “mẹ” đấy!
Lê Mai Lãnh biến sắc động thân. Tra Minh kịp thời trầm giọng quát :
- Mai Lãnh, ngồi xuống!
Mai Lãnh sợ hãi bất động đành ngồi xuống ghế. Mai Mộng Thu giơ tay lên :
- Khoan đã!
Tra Minh kinh ngạc :
- Cô nương còn định làm gì?
Mai Mộng Thu cười đáp :
- Nói về trao đổi, ta vẫn là chủ, nơi ghế Giáo chủ ấy vẫn là chỗ ngồi của ta!
Tra Minh biến sắc định quát tháo. Văn Nhân Mỹ cười nhạt xen vào :
- Tra lão cần gì phải tranh giành một chỗ ngồi?
Tra Minh đành im lặng, lão phất tay gọi Lê Mai Lãnh lui xuống.
Mai Mộng Thu cười lớn :
- Nhờ sự rộng lượng của Văn Nhân đại hiệp...
- Không cần nói nhiều, trao đổi đi thôi!
- Các hạ nói đúng, Thường Lạc, Bất Tiếu đến đây!
Hứa Thường Lạc và Tôn Bất Tiếu bước tới, hai bên thay đổi vị trí. Mai Mộng Thu bước lên chỗ ngồi cao nhất nhưng y thị chưa vội ngồi xuống mà quét mắt nhìn khắp lượt cười nói :
- Chư vị hãy nhìn cho rõ, quý Giáo chủ vẫn còn khỏe mạnh, sở dĩ hôn mê bất tỉnh chỉ là vì ta tạm thời khống chế huyệt đạo!
Văn Nhân Mỹ nói :
- Cô nương không cho Giáo chủ uống loại thuốc gì chứ?
- Các hạ tưởng ta là loại người ấy!
- Với cô nương thì điều ấy, kể ra cũng khó nói là loại người gì!
- Thế thì Văn Nhân đại hiệp cứ nhìn cho rõ kẻo sau này hối hận không kịp!
- Tại sao cô nương chưa giải khai huyệt đạo cho Giáo chủ?
Mai Mộng Thu gật đầu :
- Đúng vậy, có gì là khó?
Y thị xoay thân vỗ vào mấy huyệt đạo của Lê Ngao Tuyết. Lê Ngao Tuyết tỉnh dậy đưa mắt nhìn quanh, lập tức kêu to :
- Mai Lãnh!
Lê Mai Lãnh đã ứa nước mắt đầy mặt, nó khóc nức nở :
- Mẹ ơi!
Động thân định nhảy chồm tới. Lê Ngao Tuyết vội nói :
- Mai Lãnh, không được đến gần mẹ!
Lê Mai Lãnh vâng lời dừng lại. Lê Ngao Tuyết lại quét mắt nhìn quanh rồi dừng lại ở Văn Nhân Mỹ :
- Vị này có lẽ là Văn Nhân đại hiệp?
Văn Nhân Mỹ gật đầu :
- Giáo chủ, tại hạ chính là Văn Nhân Mỹ!
Lê Ngao Tuyết hết sức khích động :
- Ta nghe Mai nữ hiệp nói các hạ là đệ đệ của ta?
Văn Nhân Mỹ gật đầu :
- Vâng thưa thư thư!
- Di thể của lão nhân gia?...
- Dĩ nhiên đệ đã liệm xong, chỉ đợi thư thư về là chọn ngày an táng!
Lê Ngao Tuyết ứa nước mắt :
- Thư thư ta tội nghiệp quá nặng... Đệ đệ, chúng ta hãy đợi chút nữa nói chuyện!...
- Vâng, thư thư hãy vận công thử xem có bị ám toán gì chăng?
Lê Ngao Tuyết lắc đầu :
- Đệ đệ, ta biết rất rõ, ta không bị gì cả!
Mai Mộng Thu thúc giục :
- Các hạ có thể yên tâm trao cho ta bí kíp được chưa?
Văn Nhân Mỹ gật đầu :
- Đương nhiên, cô nương hãy thả Giáo chủ qua đây, tại hạ sẽ đồng thời ném bí kíp tới cho cô nương...
Mai Mộng Thu lắc đầu :
- Ta biết rất rõ công lực các hạ, Tu Di Thần Công tuyệt đại cổ kim, nếu ta thả thư thư ngươi ra, ngươi nửa chừng rút bí kíp trở lại, ta làm sao...
Văn Nhân Mỹ cau mày :
- Tại hạ đâu phải loại người phản phúc ấy!
- Sinh tử trước mắt, trong tình huống này ta càng cẩn thận càng tốt!
- Thế theo cao kiến cô nương thì sao?
Mai Mộng Thu hơi trầm ngâm một chút rồi lắc đầu :
- Hình như cũng chẳng có cách nào hơn cách các hạ nói! Thôi được, ta chấp nhận y theo các hạ!
- Cô nương không sợ tại hạ nửa chừng hút ngược bí kíp lại ư?
- Ta không đến nỗi ngu ngốc, các hạ phải quăng bản bí kíp trước ta mới phóng thích người!
Văn Nhân Mỹ gật đầu :
- Cũng được, nhận lấy!
Y đưa tay quăng bản bí kíp ra, cuốn sách nhỏ bay tà tà về phía Mai Mộng Thu.
Mai Mộng Thu nói mau :
- Thường Lạc, bế huyệt đạo trên hai tay Lê giáo chủ cho ta!
Hứa Thường Lạc vâng lệnh xuất thủ điểm vào huyệt đạo trên hai tay Lê Ngao Tuyết.
Văn Nhân Mỹ quát hỏi :
- Mông Thu, cô nương làm gì vậy?
- Ta sợ Giáo chủ cướp bí kíp, chẳng lẽ ta mất trắng ư?
Nói tới đó bản bí kíp đã bay tới nửa chừng, Văn Nhân Mỹ quát to :
- Mai Mộng Thu, thả người mau!
Mai Mộng Thu khẽ vẫy tay, Hứa Thường Lạc và Tôn Bất Tiếu buông tay ra. Lê Ngao Tuyết tức thì chạy về hướng Văn Nhân Mỹ, bản bí kíp bay lướt qua thân Lê Ngao Tuyết.
Khi Lê Ngao Tuyết đến bên thân Văn Nhân Mỹ, bản bí kíp cũng đồng thời lọt vào tay Mai Mộng Thu, Văn Nhân Mỹ gầm lên dữ dội :
- Cô nương không còn đường nào thoát nữa, bất cứ ai bây giờ cũng phải đứng yên!
Mai Mộng Thu vẫn cười tươi :
- Đa tạ Văn Nhân đại hiệp, cứ nhìn xem ta có thoát được hay không?
Vừa nói y thị vừa giơ tay lên. Văn Nhân Mỹ kịp thời kêu to :
- Khoan đã, Mai Mộng Thu ta xin tặng ngươi một vật hãy mang về!
Mai Mộng Thu ngạc nhiên :
- Các hạ định tặng ta vật gì?
- Cứ nhận ắt biết! Người đâu!
Sau một tiếng đáp, một hán tử áo xám bước ra khỏi chúng nhân, hai tay nâng một cái mâm, trên mâm có tấm khăn phủ một vật hình tròn. Đến trước mặt Văn Nhân Mỹ, hán tử áo xám dừng lại.
Văn Nhân Mỹ nói :
- Mai Mộng Thu, cô nương hãy tự coi đi!
Y đưa tay kéo tấm khăn, trên mâm là quả tạc đạn đen bóng, Mai Mộng Thu và hai thuộc hạ biến sắc mặt nhưng Mai Mộng Thu khôi phục bình tĩnh rất mau. Y thị mỉm cười :
- Các hạ không hổ là đệ nhất kỳ tài... nhưng ta là người hiểu các hạ hơn ai hết, nếu không cho ta thoát thân hôm nay, tất cả sẽ chôn thân ở đây!
Chúng nhân đang hoang mang không biết lờ đe dọa ấy là thật hay giả thì ngoài sân đã nổ một tiếng dữ dội, cát đá bay tung rơi xuống mái nhà rào rạo như một cơn mưa.
Mai Mộng Thu phá lên cười :
- Các hạ, Văn Nhân Mỹ, tưởng ta chỉ chôn một tạc đạn thôi ư? Ta đâu có dại, khắp Tuyết cung bây giờ dưới nền đất đầy đạn có thể nổ bất cứ lúc nào...
Tuyết cung rung lên dữ dội... Văn Nhân Mỹ lần đầu tiên biến sắc, thân pháp y như một pháo thăng thiên bắn vọt lên xuyên qua cửa vọt lên không rồi như một làn khói xanh đã thấy bóng y thấp thoáng dưới sườn núi Điểm Thương bỏ lại đằng sau nhiều tiếng nổ liên tiếp.
Toàn Tuyết cung tuyệt đẹp về kiến trúc chỉ trong chốc lát trở thành một đống gạch hoang tàn như sau một trận động đất.
* * * * *
Văn Nhân Mỹ và Lệnh Hồ Kỳ lững thững xuống núi, coi như Thiên Hương giáo đã chôn vùi trong đống gạch ngói nát vụn của Tuyết cung. Hy vọng từ nay võ lâm không còn cảnh tranh đoạt nữa, nhưng cũng từ nay, không còn hy vọng Cầm Kiếm thư sinh Văn Nhân Mỹ tìm được bất cứ ai thân cận trên đời...
HẾT
- Sau khi các hạ đi rồi hai huynh đệ chúng ta hết sức suy nghĩ, cố nhiên Mai Mộng Thu không muốn chịu chết, nhưng trong Tuyết cung này có gì cho nàng ta tin cậy?
Văn Nhân Mỹ lắc đầu :
- Tra lão, tại hạ tin chắc phải có lý do!
Tra Minh gật đầu :
- Đúng thế, nhưng hai huynh đệ lão nghĩ không ra...
- Tại hạ nhớ đến một việc...
- Việc gì?
- Tại hạ nhớ rằng nàng có một thời gian rất dài ngồi tọa quan...
Tra Minh gật đầu :
- Đúng vậy, đúng là có việc ấy!
- Tra lão có bao giờ nghe nói thời gian tọa quan dài đến thế không?
- Không hề, theo các hạ thì là...
- Có lẽ nàng ta đã chuẩn bị từ rất sớm, trong thời gian bế quan đã ngầm bố trí gì đó trong Tuyết cung để phòng bị sau này cần thoát thân!
Tra Minh reo lên :
- Phải rồi, không hiểu sao lão không nghĩ tới... Văn Nhân đại hiệp, chúng ta còn một ngày hãy lục tìm thử xem!
Văn Nhân Mỹ gật đầu :
- Đương nhiên phải tìm kiếm, nhưng đừng làm kinh động tới người khác!
Tra Minh ngạc nhiên :
- Như vậy là sao? Người càng đông càng dễ tìm ra bí mật chứ sao?
Cổ Cối lạnh lùng xen vào :
- Nhưng cũng dễ tiết lộ hành động của chúng ta hơn!
- Ở đây chúng ta coi như có bốn người, mỗi người sẽ tìm một hướng và cần phải rất thận trọng đừng để sai sót một góc nhỏ hoặc một dấu hiệu nào, sau ba giờ nữa chúng ta sẽ gặp nhau ở đây!
Tra Minh gật đầu :
- Được lắm, lão sẽ đi qua đây!
Dứt lời, lão mau chóng phi thân về hướng Đông thật. Cổ Cối tiếp lời :
- Còn lão sẽ về hướng Tây!
Lão họ Cổ cũng ra đi, cuối cũng Văn Nhân Mỹ và Lệnh Hồ Kỳ chia nhau một về hướng Nam và một về hướng Bắc. Ba giờ trôi qua rất mau, bốn người gặp lại nhau ở chỗ cũ. Cổ Cối và Tra Minh cùng lắc đầu, Lệnh Hồ Kỳ cũng chẳng phát hiện gì.
Cuối cùng là đến Văn Nhân Mỹ mỉm cười hỏi :
- Tra lão, sau hoa viên có một vườn mai, trong vườn mai ấy có một cái hầm dùng để làm gì?
Nhị lão Tra, Cổ cùng giật mình :
- Hầm à!
Văn Nhân Mỹ gật đầu :
- Đúng vậy, hầm đất ở chính giữa vườn mai có một nắp gỗ đậy bên trên, dưới nắp gỗ ấy là hầm đất!
Tra Minh lắc đầu ngạc nhiên :
- Lão chưa bao giờ nghe trong Tuyết cung lại có hầm...
Xoay sang Cổ Cối, lão hỏi :
- Lão nhị có biết gì không?
Cổ Cối cũng lắc đầu :
- Không biết, chúng ta chưa bao giờ nghe Giáo chủ...
Văn Nhân Mỹ chặn lời :
- Cái hầm đất ấy khá khác thường vì nó sâu không thấy đáy, có bậc thang dẫn xuống tối mù mịt, hình như nó còn có cửa ra nào khác nữa!
Tra Minh kêy lên thất thanh :
- Như vậy nó đã thành địa đạo rồi!
Văn Nhân Mỹ gật đầu cười :
- Đúng! Tra lão, nó rất giống với một đường địa đạo.
Cổ Cối vội hỏi :
- Có biết nó dẫn tới nơi nào không?
Văn Nhân Mỹ lắc đầu :
- Tại hạ không xuống dưới ấy, nhưng dám nói nó có một cửa dẫn ra tới sườn núi!
- Sao các hạ biết chắc?
- Nếu không sao trong địa đạo lại có gió thổi hun hút?
Cổ Cối ngẩn người :
- Đúng rồi, chắc phải có cửa thông ra sườn núi mới có gió thổi vào!
Tra Minh đá mạnh xuống đất :
- Hay lắm, dám...
Đột nhiên lão hơi giật mình vì chân lão vừa giậm xuống đất nghe có một tiếng động bình như ở dưới tiếng rỗng.
Tra Minh trố mắt :
- Ủa! Ở đây chẳng lẽ lại cũng có...
Lão cúi xuống xuất chưởng chụp năm ngón tay xuống đất, các đầu ngón tay lão như chạm phải một mặt phiến đá.
Văn Nhân Mỹ kịp thời kêu lên :
- Tra lão, không được rồi!
Tra Minh dừng tay thẳng lưng lên :
- Tại sao lại không được?
- Nơi đây nếu có bố trí bí mật chắc chắn phải khó nhận ra bất kỳ chỗ nào khác, nếu Tra lão để lại dấu tay trên ấy dễ bị phát giác...
- Văn Nhân đại hiệp có cao kiến gì để nhấc mặt đá dưới đất này lên!
- Tra lão có bằng lòng giúp tại hạ một tay?
- Cứ nói đi, dù tận lực lão cũng không tiếc!
- Tại hạ và lão nhân đứng ở hai đầu dùng chân lực hít tấm mặt đá lên để không lưu lại dấu tay trên mặt đá ấy, Tra lão có tin chắc làm được không?
Tra Minh le lưỡi :
- Ta sẽ cố sức, may ra được!
- Vậy xin bắt đầu!
Rồi đó hai người đứng hai đầu, cong lưng xuống xuất chưởng hút hai đầu phiến đá bằng phẳng lên. Tra Minh dồn hết công lực vào hai chưởng, Văn Nhân Mỹ quát to một tiếng “lên”, mặt đá từ từ rung chuyển nhấc lên khỏi mặt đất, hai người vội đặt phiến đá qua một bên, chợt nghe tiếng kêu kinh ngạc của Lệnh Hồ Kỳ và Cổ Cối.
Văn Nhân Mỹ ngưng mắt nhìn dưới phiến đá, dưới ấy là một hố đất trống rỗng, dưới cùng có một vật tròn tròn đen đen và một sợi dây nhỏ từ trái cầu tròn ấy dẫn ra, đầu kia của sợi dây lẫn vào trong đất không thấy đâu, hình như đó là một trái tạc đạn.
Bốn người cùng biến sắc, Tra Minh than dài :
- Kẻ nào tâm địa thật ác độc?...
Cổ Cối cười gượng :
- Nàng ta định dùng tạc đạn phá hủy Tuyết cung chôn sống chúng ta ở đây nên mới chôn tạc đạn và ước định chúng ta đến...
Lệnh Hồ Kỳ gật đầu :
- Thủ phạm đúng là yêu nữ Mai Mộng Thu, tiếc cho nàng xưa kia lại là Văn Nhân phu nhân!
Văn Nhân Mỹ chỉ trái tạc đạn :
- Dây dẫn lửa không biết nối tới đâu, có lẽ nàng dự liệu sau khi trao đổi được bí kíp và tráo người cho chúng ta, khi chúng ta đang vui mừng vì đoàn tụ sẽ đốt dây dẫn lửa chôn sống hết chúng ta ở đây, trời cao có mắt, rõ ràng nhờ thần giúp sức...
Vừa nói ý vừa cúi xuống bứt đứt dây dẫn lửa, thuận tay đưa trái tạc đạn cho Lệnh Hồ Kỳ :
- Lão ca ca hãy giữ lấy nó!
- Văn Nhân Mỹ và Tra Minh lại hợp lực đẩy phiến đá trở về chỗ cũ không để lộ một dấu vết nào là có sự xê dịch.
Văn Nhân Mỹ phủi tay :
- Việc công đã xong, bây giờ tại hạ xin nhị lão bàn tới việc tư!
Tra Minh ngạc nhiên :
- Chúng ta có việc tư gì?
Văn Nhân Mỹ mỉm cười :
- Ngày mai khi đón Giáo chủ trở về, trước mặt Giáo chủ, tại hạ xin nhị vị lão tiền bối giúp cho một việc!
- Không thành vấn đề, chỉ cần huynh đệ ta đủ sức không bao giờ dám từ chối!...
- Việc này đối với nhị vị lão tiền bối là rất dễ!
- Các hạ cứ nói đi!
Văn Nhân Mỹ cười nhẹ :
- Đây là điểm then chốt của câu chuyện, đến lúc đó tại hạ sẽ nói ra trước mặt Giáo chủ, có bằng lòng giúp đỡ tại hạ hay không, đợi lúc ấy nhị vị lão tiền bối sẽ quyết định!
- Việc gì mà đến nỗi bí mật như thế?
Văn Nhân Mỹ mỉm cười không đáp.
Tra Minh xoay qua Lệnh Hồ Kỳ :
- Lệnh Hồ lão biết chứ?
Lệnh Hồ Kỳ mỉm cười :
- Đương nhiên tại hạ biết!
- Là việc gì vậy?
Lệnh Hồ Kỳ lắc đầu :
- Tra lão nguyên lượng, đương sự không chấp nhận, tại hạ không dám nói!
Tra Minh cũng lắc đầu :
- Thôi được, chắc Lệnh Hồ lão cũng cho rằng đó là điểm then chốt!...
- Tối mai nhị vị ắt biết rõ, bây giờ đâu cần gì quá gấp?
Văn Nhân Mỹ xen vào :
- Lão ca ca, chúng ta hãy lên Thính Phong hiên nghỉ ngơi!
* * * * *
Trăng tròn đã lâu, nhưng trên đỉnh Điểm Thương sơn không nhìn thấy trăng, chỉ có ngọn gió đêm lạnh lùng thổi đưa những đợt tuyết bay trong sương khói mịt mù. Trong Mai cốc đêm nay tĩnh lặng một cách lạ thường, không thấy một bóng nhân ảnh. Tuyết cung vẫn nằm dưới trời tuyết, đêm nay đèn đuốc sáng trưng. Trong Tuyết cung mọi người đã đông đủ, đó là Văn Nhân Mỹ, Lê Mai Lãnh, nhị lão Tra, Cổ và các thuộc hạ Hộ pháp, chỉ không thấy có mặt Lệnh Hồ Kỳ.
Lê Mai Lãnh ngồi trên cao giữa trung ương, nhị lão đứng hai bên tả hữu, Văn Nhân Mỹ ngồi bên tả Tra Minh, sau lưng Lê Mai Lãnh là bốn cô nương Thiên Hương tứ phụng. Người tuy đông nhưng tất cả đều im phăng phắc không nghe một tiếng động. Trừ Văn Nhân Mỹ ra, ai nấy đều hết sức căng thẳng. Điều ấy chẳng có gì lạ vì đêm nay chính là giờ đổi bí kíp lấy Giáo chủ, ai không chấn sấn, ai không căng thẳng? Đó cũng là thường tình mà thôi!
Thời gian thấm thoát đã qua canh một, khắp trong ngoài Tuyết cung không hề có động tĩnh. Sắc mặt Lê Mai Lãnh đầy lo lắng :
- Lão thúc tổ, tại sao giờ này y thị còn chưa tới?
Tra Minh lắc đầu :
- Ai mà biết, Mai Lãnh. Ta còn sốt ruột hơn cháu nữa đây!
Lê Mai Lãnh chuyển nhìn sang Văn Nhân Mỹ, chưa kịp nói gì, Văn Nhân Mỹ đã cười nhạt :
- Mai Lãnh, chớ nôn nóng, ta không để bất cứ nhân vật võ lâm nào động tới bản bí kíp này trừ người đang giữ mẹ cháu!
- Thế nhưng sao đến bây giờ chưa thấy đến?
- Có lẽ họ cũng đang đến đấy, vì sự thật bây giờ chưa đến giờ Tý mà, giờ Tý mà họ không đến lúc ấy hãy tính.
Lê Mai Lãnh định nói gì đó nhưng lại thôi, hiển nhiên câu nói của Văn Nhân Mỹ không đủ làm nó yên tâm vì trên mặt nó thần sắc vẫn rất nôn nóng, Mai Lãnh đang im lặng, đột nhiên... một tiếng tù và rúc lên phá tan không khí tĩnh mịch giữa đêm dội vào Tuyết cung, chúng nhân phấn chấn tinh thần, trừ Văn Nhân Mỹ ai nấy đều đứng bật dậy.
Lê Mai Lãnh vừa sợ vừa mừng kêu to :
- Chúng đến rồi!
Văn Nhân Mỹ cau mày :
- Sao lại sớm thế, chẳng lẽ...
Đột nhiên có tiếng chân động, một tên tuần sát áo tía vội vã phi thân vào, đến gần cung thân khẩn cấp bẩm cáo :
- Bẩm Giáo chủ... có chúng...
Lê Mai Lãnh không đợi hắn dứt câu, liền khoát tay quát :
- Truyền lệnh của ta, không ai được ngăn cản chúng!
Tên tuần sát áo tía vâng lệnh phi hành quay trở ra. Thoáng chốc lại có tiếng bước chân, những tiếng chân ấy ai cũng nhận ra ít nhất là có từ ba người trở lên. Tất cả mọi người nhìn ra cửa. Quả nhiên đã đi vào bốn người, dẫn đầu là Mai Mộng Thu, sau lưng Hứa Thường Lạc và Tôn Bất Tiếu dìu theo một thiếu phụ áo trắng hôn mê bất tỉnh, chúng nhân hết sức khích động.
Lê Mai Lãnh gào to lên :
- Mẹ ơi!
Nó định bước xuống chỗ ngồi chạy ra, Văn Nhân Mỹ quát nhỏ :
- Mai Lãnh, hãy bình tĩnh!
Lê Mai Lãnh ngẩn người ngồi phịch xuống, hai mắt gần trào lệ, miệng cứ lẩm nhẩm :
- Mẹ... mẹ ơi...
Mai Mộng Thu dường như không để ý gì đến cảnh tượng trước mắt, nét mặt nửa như cười nửa như buồn bã, Mộng Thu bước vào giữa đưa mắt nhìn Văn Nhân Mỹ :
- Có lấy được bí kíp hay không?
Văn Nhân Mỹ lạnh nhạt :
- Đã lấy mang về đây!
Mai Mộng Thu mỉm cười diễm tuyệt :
- Có thể đưa ra cho ta thấy?
- Cố nhiên!
Y lật tay rút ra cuốn sách nhỏ giơ lên cao. Mai Mộng Thu sáng rực ánh mắt :
- Rất tiếc ta không nhìn rõ nên không biết đó là thật hay giả?
Văn Nhân Mỹ mỉm cười :
- Điều đó có khó gì?
Soẹt một tiếng, y xé trang đầu bí kíp tung lên, trang giấy bay là đà tới, y nói :
- Cô nương cứ nhìn cho rõ rồi đổi người cũng không muộn!
Mai Mộng Thu vươn tay đón lấy trang giấy đưa lên chăm chú nhìn, sau đó cười đáp :
- Không giả, có cần trả lại các hạ không?
Văn Nhân Mỹ đáp :
- Không cần, dù sao nó cũng sắp thuộc về cô nương rồi!
Mai Mộng Thu cười nhẹ cất tờ giấy vào người, sau đó quay lại khoát tay :
- Xin mời nhìn xem vị này có phải Giáo chủ quý giáo chăng?
Văn Nhân Mỹ chưa kịp đáp, Lê Mai Lãnh đã thình lình quát to :
- Yêu phụ, ngươi trả mẹ ta...
Mai Mộng Thu chuyển mắt rồi cười khanh khách :
- Yêu phụ ư? Mới tý tuổi đầu đã học đòi mắng chửi người lớn, Thiếu giáo chủ đừng quên mới mấy ngày trước thiếu chủ còn gọi ta bằng “mẹ” đấy!
Lê Mai Lãnh biến sắc động thân. Tra Minh kịp thời trầm giọng quát :
- Mai Lãnh, ngồi xuống!
Mai Lãnh sợ hãi bất động đành ngồi xuống ghế. Mai Mộng Thu giơ tay lên :
- Khoan đã!
Tra Minh kinh ngạc :
- Cô nương còn định làm gì?
Mai Mộng Thu cười đáp :
- Nói về trao đổi, ta vẫn là chủ, nơi ghế Giáo chủ ấy vẫn là chỗ ngồi của ta!
Tra Minh biến sắc định quát tháo. Văn Nhân Mỹ cười nhạt xen vào :
- Tra lão cần gì phải tranh giành một chỗ ngồi?
Tra Minh đành im lặng, lão phất tay gọi Lê Mai Lãnh lui xuống.
Mai Mộng Thu cười lớn :
- Nhờ sự rộng lượng của Văn Nhân đại hiệp...
- Không cần nói nhiều, trao đổi đi thôi!
- Các hạ nói đúng, Thường Lạc, Bất Tiếu đến đây!
Hứa Thường Lạc và Tôn Bất Tiếu bước tới, hai bên thay đổi vị trí. Mai Mộng Thu bước lên chỗ ngồi cao nhất nhưng y thị chưa vội ngồi xuống mà quét mắt nhìn khắp lượt cười nói :
- Chư vị hãy nhìn cho rõ, quý Giáo chủ vẫn còn khỏe mạnh, sở dĩ hôn mê bất tỉnh chỉ là vì ta tạm thời khống chế huyệt đạo!
Văn Nhân Mỹ nói :
- Cô nương không cho Giáo chủ uống loại thuốc gì chứ?
- Các hạ tưởng ta là loại người ấy!
- Với cô nương thì điều ấy, kể ra cũng khó nói là loại người gì!
- Thế thì Văn Nhân đại hiệp cứ nhìn cho rõ kẻo sau này hối hận không kịp!
- Tại sao cô nương chưa giải khai huyệt đạo cho Giáo chủ?
Mai Mộng Thu gật đầu :
- Đúng vậy, có gì là khó?
Y thị xoay thân vỗ vào mấy huyệt đạo của Lê Ngao Tuyết. Lê Ngao Tuyết tỉnh dậy đưa mắt nhìn quanh, lập tức kêu to :
- Mai Lãnh!
Lê Mai Lãnh đã ứa nước mắt đầy mặt, nó khóc nức nở :
- Mẹ ơi!
Động thân định nhảy chồm tới. Lê Ngao Tuyết vội nói :
- Mai Lãnh, không được đến gần mẹ!
Lê Mai Lãnh vâng lời dừng lại. Lê Ngao Tuyết lại quét mắt nhìn quanh rồi dừng lại ở Văn Nhân Mỹ :
- Vị này có lẽ là Văn Nhân đại hiệp?
Văn Nhân Mỹ gật đầu :
- Giáo chủ, tại hạ chính là Văn Nhân Mỹ!
Lê Ngao Tuyết hết sức khích động :
- Ta nghe Mai nữ hiệp nói các hạ là đệ đệ của ta?
Văn Nhân Mỹ gật đầu :
- Vâng thưa thư thư!
- Di thể của lão nhân gia?...
- Dĩ nhiên đệ đã liệm xong, chỉ đợi thư thư về là chọn ngày an táng!
Lê Ngao Tuyết ứa nước mắt :
- Thư thư ta tội nghiệp quá nặng... Đệ đệ, chúng ta hãy đợi chút nữa nói chuyện!...
- Vâng, thư thư hãy vận công thử xem có bị ám toán gì chăng?
Lê Ngao Tuyết lắc đầu :
- Đệ đệ, ta biết rất rõ, ta không bị gì cả!
Mai Mộng Thu thúc giục :
- Các hạ có thể yên tâm trao cho ta bí kíp được chưa?
Văn Nhân Mỹ gật đầu :
- Đương nhiên, cô nương hãy thả Giáo chủ qua đây, tại hạ sẽ đồng thời ném bí kíp tới cho cô nương...
Mai Mộng Thu lắc đầu :
- Ta biết rất rõ công lực các hạ, Tu Di Thần Công tuyệt đại cổ kim, nếu ta thả thư thư ngươi ra, ngươi nửa chừng rút bí kíp trở lại, ta làm sao...
Văn Nhân Mỹ cau mày :
- Tại hạ đâu phải loại người phản phúc ấy!
- Sinh tử trước mắt, trong tình huống này ta càng cẩn thận càng tốt!
- Thế theo cao kiến cô nương thì sao?
Mai Mộng Thu hơi trầm ngâm một chút rồi lắc đầu :
- Hình như cũng chẳng có cách nào hơn cách các hạ nói! Thôi được, ta chấp nhận y theo các hạ!
- Cô nương không sợ tại hạ nửa chừng hút ngược bí kíp lại ư?
- Ta không đến nỗi ngu ngốc, các hạ phải quăng bản bí kíp trước ta mới phóng thích người!
Văn Nhân Mỹ gật đầu :
- Cũng được, nhận lấy!
Y đưa tay quăng bản bí kíp ra, cuốn sách nhỏ bay tà tà về phía Mai Mộng Thu.
Mai Mộng Thu nói mau :
- Thường Lạc, bế huyệt đạo trên hai tay Lê giáo chủ cho ta!
Hứa Thường Lạc vâng lệnh xuất thủ điểm vào huyệt đạo trên hai tay Lê Ngao Tuyết.
Văn Nhân Mỹ quát hỏi :
- Mông Thu, cô nương làm gì vậy?
- Ta sợ Giáo chủ cướp bí kíp, chẳng lẽ ta mất trắng ư?
Nói tới đó bản bí kíp đã bay tới nửa chừng, Văn Nhân Mỹ quát to :
- Mai Mộng Thu, thả người mau!
Mai Mộng Thu khẽ vẫy tay, Hứa Thường Lạc và Tôn Bất Tiếu buông tay ra. Lê Ngao Tuyết tức thì chạy về hướng Văn Nhân Mỹ, bản bí kíp bay lướt qua thân Lê Ngao Tuyết.
Khi Lê Ngao Tuyết đến bên thân Văn Nhân Mỹ, bản bí kíp cũng đồng thời lọt vào tay Mai Mộng Thu, Văn Nhân Mỹ gầm lên dữ dội :
- Cô nương không còn đường nào thoát nữa, bất cứ ai bây giờ cũng phải đứng yên!
Mai Mộng Thu vẫn cười tươi :
- Đa tạ Văn Nhân đại hiệp, cứ nhìn xem ta có thoát được hay không?
Vừa nói y thị vừa giơ tay lên. Văn Nhân Mỹ kịp thời kêu to :
- Khoan đã, Mai Mộng Thu ta xin tặng ngươi một vật hãy mang về!
Mai Mộng Thu ngạc nhiên :
- Các hạ định tặng ta vật gì?
- Cứ nhận ắt biết! Người đâu!
Sau một tiếng đáp, một hán tử áo xám bước ra khỏi chúng nhân, hai tay nâng một cái mâm, trên mâm có tấm khăn phủ một vật hình tròn. Đến trước mặt Văn Nhân Mỹ, hán tử áo xám dừng lại.
Văn Nhân Mỹ nói :
- Mai Mộng Thu, cô nương hãy tự coi đi!
Y đưa tay kéo tấm khăn, trên mâm là quả tạc đạn đen bóng, Mai Mộng Thu và hai thuộc hạ biến sắc mặt nhưng Mai Mộng Thu khôi phục bình tĩnh rất mau. Y thị mỉm cười :
- Các hạ không hổ là đệ nhất kỳ tài... nhưng ta là người hiểu các hạ hơn ai hết, nếu không cho ta thoát thân hôm nay, tất cả sẽ chôn thân ở đây!
Chúng nhân đang hoang mang không biết lờ đe dọa ấy là thật hay giả thì ngoài sân đã nổ một tiếng dữ dội, cát đá bay tung rơi xuống mái nhà rào rạo như một cơn mưa.
Mai Mộng Thu phá lên cười :
- Các hạ, Văn Nhân Mỹ, tưởng ta chỉ chôn một tạc đạn thôi ư? Ta đâu có dại, khắp Tuyết cung bây giờ dưới nền đất đầy đạn có thể nổ bất cứ lúc nào...
Tuyết cung rung lên dữ dội... Văn Nhân Mỹ lần đầu tiên biến sắc, thân pháp y như một pháo thăng thiên bắn vọt lên xuyên qua cửa vọt lên không rồi như một làn khói xanh đã thấy bóng y thấp thoáng dưới sườn núi Điểm Thương bỏ lại đằng sau nhiều tiếng nổ liên tiếp.
Toàn Tuyết cung tuyệt đẹp về kiến trúc chỉ trong chốc lát trở thành một đống gạch hoang tàn như sau một trận động đất.
* * * * *
Văn Nhân Mỹ và Lệnh Hồ Kỳ lững thững xuống núi, coi như Thiên Hương giáo đã chôn vùi trong đống gạch ngói nát vụn của Tuyết cung. Hy vọng từ nay võ lâm không còn cảnh tranh đoạt nữa, nhưng cũng từ nay, không còn hy vọng Cầm Kiếm thư sinh Văn Nhân Mỹ tìm được bất cứ ai thân cận trên đời...
HẾT
/50
|