Tờ giấy được ướp mùi hương thơm ngát ấy là giấy Tiết Đào. Môn Nhân Kiệt lặng lẽ mở tờ giấy đọc mấy hàng chữ viết bằng mực của bút vẽ lông mày:
“Lầu ngọc tịch liêu, thiếp lại đa tình, đêm nay sau khi đêm sâu người vắng, cửa tiểu lâu hậu viện sẽ khép hờ, rượu ngon đợi sẵn, nhắm ngọt vẫn chờ, thêm lại có một mảnh đàn hương tỏa khói. Thiếp mỏi trông chàng, xin đừng để giấc mộng thành không”.
Chẳng ký tên ai nhưng góc dưới bên tả có ấn một dấu son thơm nồng. Tất cả đều rất dễ cảm động lòng người và rất dễ khiến thần hồn người xem dao động. Môn Nhân Kiệt nhẹ nắm bàn tay cất tờ giấy vo tròn vào áo, cầm chén rượu trước mặt lên... Một lúc sau, để lại bàn một đỉnh tiền, y xuống lầu.
Ra khỏi Dương Châu Đệ Nhất Lâu vào lúc trời đã tối, y thuận theo con đường lớn đi một lúc lâu, lại rẽ qua một con đường nhỏ hơn để vào một dãy phố nhỏ. Đi hết dãy phố nhỏ ấy, lại rẽ qua một con đường nữa trước mặt đèn hoa rực rỡ cũng là một tửu lâu có tên là Đệ Nhất Lâu.
Vườn sau của Đệ Nhất Lâu này cực rộng lớn, cửa sau của vườn ấy quả là chỉ khép hờ, nhìn vào trong kẽ hở thấy đủ cả đình, tạ, lầu, đài, dưới bóng trăng mờ như cảnh mộng ảo thần tiên. Môn Nhân Kiệt vừa bước tới cánh cửa sau ấy hai cửa liền mở rộng xuất hiện một thiếu nữ áo xanh mới độ mười bảy mười tám. Nàng nở nụ cười tươi :
- Tướng công sao đến quá chậm làm tiểu thư đợi lâu lắm rồi.
Câu nói văn nhã đúng là ngữ khí của tỳ nữ nhà đại gia.
Môn Nhân Kiệt mỉm cười :
- Vì quyến luyến chút rượu nhạt để tiểu thư phải đợi lâu, cô nương là...
- Tiểu tỳ là Tiểu Thanh.
Môn Nhân Kiệt đưa tay ra, trong bàn tay có một hạt minh châu :
- Thanh cô nương, cứ coi như đây là lễ ra mắt, xin chớ chê ít.
“Ít ư? Với hạt minh chầu này có thể nuôi một nhà tám miệng ăn trong vòng một năm mà còn ít nữa ư?”
Hai mắt Tiểu Thanh mở tròn vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội thu áo nhún thân :
- Đa tạ tướng công hậu thưởng!
Nàng đưa cánh tay ngọc về phía trước nghiêng thân :
- Xin cho tiểu tỳ dẫn đường tướng công!
Nói rồi chuyển tấm thân mềm mại đi theo con đường nhỏ. Môn Nhân Kiệt cười mỉm, bước theo. Tiểu Thanh dẫn Môn Nhân Kiệt đi một lúc lâu, rẽ sang hướng tây xuyên qua một hành lang đến một gian phòng thanh nhã dưới tiểu lâu, tiểu lâu được che phủ rèm khắp các cửa nhưng vẫn phản chiếu ánh đèn thấp thoáng và bóng người qua lại.
Tiểu Thanh không nói một lời, dẫn Môn Nhân Kiệt lên cầu thang. Lên tiểu lâu rồi, mùi hương ngào ngạt, nàng ca kỹ vừa rồi ở trong Đệ Nhất Lâu ra cửa nghênh tiếp, nàng đã thay y phục nhã đạm nhưng không kém phần mỹ lệ. Thần sắc nàng vừa kinh ngạc vừa vui mừng lại thêm vừa e thẹn. Môn Nhân Kiệt thi lễ cười hàm tiếu :
- Chỉ vì quyến luyến chút rượu nhạt làm cho cô nương phải đợi lâu, xin được thứ tội.
Nàng khép nép nghiêng thân nhẹ như hơi thở nói :
- Không dám, được ân tướng công giá lâm, tiện thiếp đã lấy làm vinh hạnh muôn phần.
Vừa nói nàng vừa dang cánh tay trắng muốt như ngọc ra mời khách vào. Đó là khuê phòng của nàng, mờ tỏ vẫn còn thêm màn trướng nệm êm màu hồng quyến rũ. Môn Nhân Kiệt hơi ngần ngại :
- Cô nương, ta được ân sủng quá lớn, có tiện chăng?
Nàng nhẹ cong lông mày đẹp, cười diễm lệ :
- Tướng công là người thoát tục sao lại giống một kẻ thư sinh cố chấp?
- Đa tạ cô nương dạy bảo, xin đắc tội.
Y thản nhiên bước vào. Phòng khuê cực thanh nhã, một chiếc giường, nệm gấm đối diện với bộ bàn ghế bằng ngà bên cạnh là một án thư rất nhiều sách vở thư tịch, văn phòng tứ bảo. Trên đầu treo tám ngọn đèn lưu ly bát bảo và ở một góc phòng trên một bàn nhỏ bày đủ rượu thịt cùng hai ngọn hồng lạp. Góc bên kia cũng có một chiếc bàn nhỏ, trên đó đặt một chiếc đàn cổ. Môn Nhân Kiệt buột miệng khen :
- Tại hạ chỉ tưởng cô nương là mỹ nhân tài cao, nào ngờ cô nương còn là một vị...
Nàng mỉm cười ngắt lời :
- Tiện nữ là kẻ phong trần không dám nhận lời tán thán của tướng công.
Môn Nhân Kiệt :
- Cô nương, tất cả những lời của tại hạ đều xuất phát tự đáy lòng.
- Được ân tướng công không khinh rẻ phong trần này, nhưng thiếp vốn là người tự biết mình...
Nữ tử mời Môn Nhân Kiệt nhập tiệc, tỳ nữ Tiểu Thanh tự tay rót rượu cho y, y hồn nhiên hỏi :
- Xin chớ trách đường đột, tại hạ còn chưa biết phương danh cô nương...
- Tiện thiếp họ Mạnh tên Lan Quân. Dám hỏi tướng công...?
- Họ Môn, tên Nhân Kiệt.
Hai người cạn chén, mặt Mạnh Lan Quân đỏ hây hây nhẹ giọng :
- Tiện thiếp ngưỡng mộ tướng công đã lâu, đêm nay được mời tướng công tới đây, không có ý gì khác là được cùng tướng công đàm văn luận võ cho phỉ lòng mơ ước.
Môn Nhân Kiệt hơi giật mình :
- Cô nương, “luận võ” là có ý gì?
Mạnh Lan Quân vẫn cười hết sức dịu dàng :
- Tiện thiếp lấy ca múa mưu sinh, lịch duyệt cũng nhiều, nên tuy không dám tự nhận là có mắt tuệ, nhưng cũng có thể nhận ra anh hào, khí độ tướng công cao nhã, uy lực kinh người, siêu quần bạt tụy, tiện thiếp đã nhận ra điều thứ nhất là mặt tướng công ắt không phải mặt thật, điều thứ hai võ công tướng công, ắt phải hơn người.
Môn Nhân Kiệt thầm kinh động mỉm cười :
- Tuệ nhãn cô nương quả thật hơn người, Môn Nhân Kiệt không dám phủ nhận, thực sự diện mạo tại hạ không phải diện mạo thật, chỉ vì có nỗi khổ tâm riêng, không muốn cho ai biết mặt thật, đến như võ công và văn tài, tại hạ là người học văn học võ đều dở dang, rất lấy làm tự thẹn.
- Môn tướng công quá khiêm nhường, tiện thiếp xin được mạo muội nỗi khổ tâm của tướng công.
- Cô nương vừa có nói đêm nay chỉ nên đàm văn luận võ, uống rượu giải sầu, đêm đang đẹp thế này Môn Nhân Kiệt cả đời khó gặp, đâu dám làm mất vui?
- Tri âm đời này khó gặp, Mạnh Lan Quân coi tướng công là người tri âm duy nhất trong đời, tuy không dám tự nhận là người tri âm của tướng công, nhưng đối với tướng công vẫn có tấm chân tình muốn chia sẻ nỗi khổ tâm riêng của tướng công...
Môn Nhân Kiệt cắt lời :
- Đa tạ cô nương, thực ra tại hạ chẳng có ý gì khác, chỉ vì diện mạo xấu xí nên tự thẹn không dám lộ ra đấy thôi.
- Tiện thiếp tự tin nhãn lực không tệ, tướng công là cao nhân chắc biết kết giao với nhau quý ở tấm lòng thành thực chớ nào kể gì dung mạo xấu hay đẹp?
- Đa tạ cô nương chỉ giáo, chỉ e...
- Tướng công vì trung vì hiếu mới là trượng phu, chứ còn kết giao chỉ vì diện mạo là người bất trí, xin tướng công cứ bỏ mặt nạ xuống, Mạnh Lan Quân tự tin vẫn đối xử kính trọng với tướng công như thường.
- Cô nương nói phải lắm, kẻ trung hiếu thì xấu hay đẹp ở tại trong lòng, nhưng đã thế cô nương cần gì phải biết diện mạo thật?
- Nếu tướng công không vui thì tiện thiếp không dám cưỡng cầu.
- Nếu cô nương nhất định muốn biết, Môn Nhân Kiệt cũng không dám không tuân lệnh!
Vừa nói y vừa đưa tay chậm chạp níu vào sau tai. Mạnh Lan Quân nhìn thẳng vào mặt y, không chớp mắt. Môn Nhân Kiệt cười nhạt, tay kéo mạnh một cái mặt nạ da người xuống. Mặt thật của Môn Nhân Kiệt không đến nỗi quá xấu, nhưng giữa hai lông mày có một vết sẹo đao chém rất dễ sợ, sắc mặt y lại vàng ủng như chẳng có sắc máu. Môn Nhân Kiệt hơi mỉm cười :
- Cô nương, thất vọng chứ gì?
- Tướng công, sao lại thất vọng?
- Vì tại hạ không giống như cô nương tưởng tượng.
Mạnh Lan Quân mỉm cười :
- Tướng công cho rằng tiện thiếp tưởng tượng ra sao?
Môn Nhân Kiệt cũng cười :
- Cái ấy phải hỏi cô nương mới phải chứ!
- Tướng công, tiện thiếp đã nói, tiện thiếp không đối xử với người qua sắc diện
- Xin lỗi cô nương, tại hạ lỡ lời...
Vừa nói y vừa cất chiếc mặt nạ da người vào bụng áo. Mạnh Lan Quân hai mắt ngưng nhìn :
- Không dám...
Dừng lại một chút, hốt nhiên nàng hỏi :
- Nếu như tiện thiếp đoán không sai, tên họ của tướng công cũng là giả chứ không phải thật.
Môn Nhân Kiệt lắc đầu :
- Cô nương nói sai rồi, tên họ là do cha mẹ, há dám khinh thường thay đổi?
- Còn nỗi khổ tâm gì xin Môn tướng công cho biết.
- Bản lai diện mục đã lộ, Môn Nhân Kiệt không còn khổ tâm gì đáng nói nữa!
Mạnh Lan Quân đang định tiếp lời, Môn Nhân Kiệt đã nói trước :
- Cô nương còn muốn đàm văn luận võ uống rượu giải sầu nữa chăng?
- Tiện thiếp không dám hỏi nữa. Xin mời!
Dứt lời nàng nâng ly rượu lên mời khách, Môn Nhân Kiệt mỉm cười uống cạn. Tiếp đó quả nhiên họ đàm văn luận võ, về văn Môn Nhân Kiệt khả dĩ còn biết kha khá, còn về võ tuy y cũng có thể đàm luận nhưng không thể so sánh với sự uyên bác của Mạnh Lan Quân. Đang lúc đàm luận, đột nhiên Môn Nhân Kiệt than :
- Từ xưa hiệp nữ đều xuất thân từ chốn phong trần, câu nói ấy thật không sai chút nào, tại hạ không ngờ cô nương lại là một kỳ tài không lộ diện, lấy làm thất kính...
- Tướng công quá khen, Mạnh Lan Quân tự biết mình thô thiển, nếu nói là kỳ tài không lộ diện phải là tướng công mới đúng chứ, đâu phải tiện thiếp, chút gia học sơ sài ấy chỉ khiến là trò đùa cho tướng công...
Môn Nhân Kiệt kinh ngạc :
- Gia học? Dám chắc xuất thân của cô nương...
- Tiện thiếp không dám giấu tướng công, tiện thiếp vốn xuất thân trong một nhà võ lâm.
Môn Nhân Kiệt a một tiếng :
- Thế thì Môn Nhân Kiệt càng thêm thất lễ, cô nương xuất thân từ một nhà võ học thế mà lại phải ca vũ kiếm ăn ở Dương Châu Đệ Nhất Lâu, chắc cũng có khổ tâm nào đó?
Nét mặt nàng ảm đạm đáp :
- Tướng công nói không sai, ẩn tình của tiện thiếp chẳng có gì đáng đâu, phụ mẫu tiện thiếp đều mất cả nên từ nhỏ không nơi nương tựa, đọc sách được mấy năm, còn võ không đủ phòng thân nuôi miệng, một nữ nhân nhu nhược như tiện thiếp còn biết làm gì? Chỉ còn đường xa bỏ quê hương đến đây làm nghề ca múa độ nhật.
- Lẽ nào cô nương không còn cách nào khác sao?
- Cách khác kể ra cũng có nhưng một nữ nhân côi cút, trừ việc lấy chồng còn con đường nào thứ hai nữa? Phiêu bạt nhiều năm, từng trải đã nhiều, chỉ e lấy lầm người độc ác, không dám bước liều, tấm thân khinh tiện đâu dễ lấy được người tử tế. Nói thí dụ như tướng công đây là bậc cao nhân tướng công có chấp thuận ưng tiện thiếp không?
Không ngờ nàng lại thí dụ như vậy, Môn Nhân Kiệt không biết đáp lời ra sao, y ngần ngại một lúc mới trả lời :
- Tại hạ nguyên chỉ là một thư sinh giang hồ, tự thân đã khó bảo toàn, nào dám mơ tưởng quá sức?
- Tiện thiếp chỉ thí dụ vậy thôi chứ đâu nói tướng công muốn?
Môn Nhân Kiệt vội vàng nói :
- Cô nương, không phải không muốn mà là không dám!
- Tướng công nói vậy thôi, kỳ thực, nếu gặp một người nặng tình nặng nghĩa và trung hậu có thể nương tựa suốt đời, tiện thiếp chẳng quản gì gian khổ, và dù có khổ đến mấy cũng cam.
Vì sao vị cô nương này lại đổi hẳn câu chuyện như thế? Môn Nhân Kiệt vội đáp :
- Nữ tử kỳ tài như cô nương, nói câu nào cũng chẳng sai chút nào!
“Lầu ngọc tịch liêu, thiếp lại đa tình, đêm nay sau khi đêm sâu người vắng, cửa tiểu lâu hậu viện sẽ khép hờ, rượu ngon đợi sẵn, nhắm ngọt vẫn chờ, thêm lại có một mảnh đàn hương tỏa khói. Thiếp mỏi trông chàng, xin đừng để giấc mộng thành không”.
Chẳng ký tên ai nhưng góc dưới bên tả có ấn một dấu son thơm nồng. Tất cả đều rất dễ cảm động lòng người và rất dễ khiến thần hồn người xem dao động. Môn Nhân Kiệt nhẹ nắm bàn tay cất tờ giấy vo tròn vào áo, cầm chén rượu trước mặt lên... Một lúc sau, để lại bàn một đỉnh tiền, y xuống lầu.
Ra khỏi Dương Châu Đệ Nhất Lâu vào lúc trời đã tối, y thuận theo con đường lớn đi một lúc lâu, lại rẽ qua một con đường nhỏ hơn để vào một dãy phố nhỏ. Đi hết dãy phố nhỏ ấy, lại rẽ qua một con đường nữa trước mặt đèn hoa rực rỡ cũng là một tửu lâu có tên là Đệ Nhất Lâu.
Vườn sau của Đệ Nhất Lâu này cực rộng lớn, cửa sau của vườn ấy quả là chỉ khép hờ, nhìn vào trong kẽ hở thấy đủ cả đình, tạ, lầu, đài, dưới bóng trăng mờ như cảnh mộng ảo thần tiên. Môn Nhân Kiệt vừa bước tới cánh cửa sau ấy hai cửa liền mở rộng xuất hiện một thiếu nữ áo xanh mới độ mười bảy mười tám. Nàng nở nụ cười tươi :
- Tướng công sao đến quá chậm làm tiểu thư đợi lâu lắm rồi.
Câu nói văn nhã đúng là ngữ khí của tỳ nữ nhà đại gia.
Môn Nhân Kiệt mỉm cười :
- Vì quyến luyến chút rượu nhạt để tiểu thư phải đợi lâu, cô nương là...
- Tiểu tỳ là Tiểu Thanh.
Môn Nhân Kiệt đưa tay ra, trong bàn tay có một hạt minh châu :
- Thanh cô nương, cứ coi như đây là lễ ra mắt, xin chớ chê ít.
“Ít ư? Với hạt minh chầu này có thể nuôi một nhà tám miệng ăn trong vòng một năm mà còn ít nữa ư?”
Hai mắt Tiểu Thanh mở tròn vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội thu áo nhún thân :
- Đa tạ tướng công hậu thưởng!
Nàng đưa cánh tay ngọc về phía trước nghiêng thân :
- Xin cho tiểu tỳ dẫn đường tướng công!
Nói rồi chuyển tấm thân mềm mại đi theo con đường nhỏ. Môn Nhân Kiệt cười mỉm, bước theo. Tiểu Thanh dẫn Môn Nhân Kiệt đi một lúc lâu, rẽ sang hướng tây xuyên qua một hành lang đến một gian phòng thanh nhã dưới tiểu lâu, tiểu lâu được che phủ rèm khắp các cửa nhưng vẫn phản chiếu ánh đèn thấp thoáng và bóng người qua lại.
Tiểu Thanh không nói một lời, dẫn Môn Nhân Kiệt lên cầu thang. Lên tiểu lâu rồi, mùi hương ngào ngạt, nàng ca kỹ vừa rồi ở trong Đệ Nhất Lâu ra cửa nghênh tiếp, nàng đã thay y phục nhã đạm nhưng không kém phần mỹ lệ. Thần sắc nàng vừa kinh ngạc vừa vui mừng lại thêm vừa e thẹn. Môn Nhân Kiệt thi lễ cười hàm tiếu :
- Chỉ vì quyến luyến chút rượu nhạt làm cho cô nương phải đợi lâu, xin được thứ tội.
Nàng khép nép nghiêng thân nhẹ như hơi thở nói :
- Không dám, được ân tướng công giá lâm, tiện thiếp đã lấy làm vinh hạnh muôn phần.
Vừa nói nàng vừa dang cánh tay trắng muốt như ngọc ra mời khách vào. Đó là khuê phòng của nàng, mờ tỏ vẫn còn thêm màn trướng nệm êm màu hồng quyến rũ. Môn Nhân Kiệt hơi ngần ngại :
- Cô nương, ta được ân sủng quá lớn, có tiện chăng?
Nàng nhẹ cong lông mày đẹp, cười diễm lệ :
- Tướng công là người thoát tục sao lại giống một kẻ thư sinh cố chấp?
- Đa tạ cô nương dạy bảo, xin đắc tội.
Y thản nhiên bước vào. Phòng khuê cực thanh nhã, một chiếc giường, nệm gấm đối diện với bộ bàn ghế bằng ngà bên cạnh là một án thư rất nhiều sách vở thư tịch, văn phòng tứ bảo. Trên đầu treo tám ngọn đèn lưu ly bát bảo và ở một góc phòng trên một bàn nhỏ bày đủ rượu thịt cùng hai ngọn hồng lạp. Góc bên kia cũng có một chiếc bàn nhỏ, trên đó đặt một chiếc đàn cổ. Môn Nhân Kiệt buột miệng khen :
- Tại hạ chỉ tưởng cô nương là mỹ nhân tài cao, nào ngờ cô nương còn là một vị...
Nàng mỉm cười ngắt lời :
- Tiện nữ là kẻ phong trần không dám nhận lời tán thán của tướng công.
Môn Nhân Kiệt :
- Cô nương, tất cả những lời của tại hạ đều xuất phát tự đáy lòng.
- Được ân tướng công không khinh rẻ phong trần này, nhưng thiếp vốn là người tự biết mình...
Nữ tử mời Môn Nhân Kiệt nhập tiệc, tỳ nữ Tiểu Thanh tự tay rót rượu cho y, y hồn nhiên hỏi :
- Xin chớ trách đường đột, tại hạ còn chưa biết phương danh cô nương...
- Tiện thiếp họ Mạnh tên Lan Quân. Dám hỏi tướng công...?
- Họ Môn, tên Nhân Kiệt.
Hai người cạn chén, mặt Mạnh Lan Quân đỏ hây hây nhẹ giọng :
- Tiện thiếp ngưỡng mộ tướng công đã lâu, đêm nay được mời tướng công tới đây, không có ý gì khác là được cùng tướng công đàm văn luận võ cho phỉ lòng mơ ước.
Môn Nhân Kiệt hơi giật mình :
- Cô nương, “luận võ” là có ý gì?
Mạnh Lan Quân vẫn cười hết sức dịu dàng :
- Tiện thiếp lấy ca múa mưu sinh, lịch duyệt cũng nhiều, nên tuy không dám tự nhận là có mắt tuệ, nhưng cũng có thể nhận ra anh hào, khí độ tướng công cao nhã, uy lực kinh người, siêu quần bạt tụy, tiện thiếp đã nhận ra điều thứ nhất là mặt tướng công ắt không phải mặt thật, điều thứ hai võ công tướng công, ắt phải hơn người.
Môn Nhân Kiệt thầm kinh động mỉm cười :
- Tuệ nhãn cô nương quả thật hơn người, Môn Nhân Kiệt không dám phủ nhận, thực sự diện mạo tại hạ không phải diện mạo thật, chỉ vì có nỗi khổ tâm riêng, không muốn cho ai biết mặt thật, đến như võ công và văn tài, tại hạ là người học văn học võ đều dở dang, rất lấy làm tự thẹn.
- Môn tướng công quá khiêm nhường, tiện thiếp xin được mạo muội nỗi khổ tâm của tướng công.
- Cô nương vừa có nói đêm nay chỉ nên đàm văn luận võ, uống rượu giải sầu, đêm đang đẹp thế này Môn Nhân Kiệt cả đời khó gặp, đâu dám làm mất vui?
- Tri âm đời này khó gặp, Mạnh Lan Quân coi tướng công là người tri âm duy nhất trong đời, tuy không dám tự nhận là người tri âm của tướng công, nhưng đối với tướng công vẫn có tấm chân tình muốn chia sẻ nỗi khổ tâm riêng của tướng công...
Môn Nhân Kiệt cắt lời :
- Đa tạ cô nương, thực ra tại hạ chẳng có ý gì khác, chỉ vì diện mạo xấu xí nên tự thẹn không dám lộ ra đấy thôi.
- Tiện thiếp tự tin nhãn lực không tệ, tướng công là cao nhân chắc biết kết giao với nhau quý ở tấm lòng thành thực chớ nào kể gì dung mạo xấu hay đẹp?
- Đa tạ cô nương chỉ giáo, chỉ e...
- Tướng công vì trung vì hiếu mới là trượng phu, chứ còn kết giao chỉ vì diện mạo là người bất trí, xin tướng công cứ bỏ mặt nạ xuống, Mạnh Lan Quân tự tin vẫn đối xử kính trọng với tướng công như thường.
- Cô nương nói phải lắm, kẻ trung hiếu thì xấu hay đẹp ở tại trong lòng, nhưng đã thế cô nương cần gì phải biết diện mạo thật?
- Nếu tướng công không vui thì tiện thiếp không dám cưỡng cầu.
- Nếu cô nương nhất định muốn biết, Môn Nhân Kiệt cũng không dám không tuân lệnh!
Vừa nói y vừa đưa tay chậm chạp níu vào sau tai. Mạnh Lan Quân nhìn thẳng vào mặt y, không chớp mắt. Môn Nhân Kiệt cười nhạt, tay kéo mạnh một cái mặt nạ da người xuống. Mặt thật của Môn Nhân Kiệt không đến nỗi quá xấu, nhưng giữa hai lông mày có một vết sẹo đao chém rất dễ sợ, sắc mặt y lại vàng ủng như chẳng có sắc máu. Môn Nhân Kiệt hơi mỉm cười :
- Cô nương, thất vọng chứ gì?
- Tướng công, sao lại thất vọng?
- Vì tại hạ không giống như cô nương tưởng tượng.
Mạnh Lan Quân mỉm cười :
- Tướng công cho rằng tiện thiếp tưởng tượng ra sao?
Môn Nhân Kiệt cũng cười :
- Cái ấy phải hỏi cô nương mới phải chứ!
- Tướng công, tiện thiếp đã nói, tiện thiếp không đối xử với người qua sắc diện
- Xin lỗi cô nương, tại hạ lỡ lời...
Vừa nói y vừa cất chiếc mặt nạ da người vào bụng áo. Mạnh Lan Quân hai mắt ngưng nhìn :
- Không dám...
Dừng lại một chút, hốt nhiên nàng hỏi :
- Nếu như tiện thiếp đoán không sai, tên họ của tướng công cũng là giả chứ không phải thật.
Môn Nhân Kiệt lắc đầu :
- Cô nương nói sai rồi, tên họ là do cha mẹ, há dám khinh thường thay đổi?
- Còn nỗi khổ tâm gì xin Môn tướng công cho biết.
- Bản lai diện mục đã lộ, Môn Nhân Kiệt không còn khổ tâm gì đáng nói nữa!
Mạnh Lan Quân đang định tiếp lời, Môn Nhân Kiệt đã nói trước :
- Cô nương còn muốn đàm văn luận võ uống rượu giải sầu nữa chăng?
- Tiện thiếp không dám hỏi nữa. Xin mời!
Dứt lời nàng nâng ly rượu lên mời khách, Môn Nhân Kiệt mỉm cười uống cạn. Tiếp đó quả nhiên họ đàm văn luận võ, về văn Môn Nhân Kiệt khả dĩ còn biết kha khá, còn về võ tuy y cũng có thể đàm luận nhưng không thể so sánh với sự uyên bác của Mạnh Lan Quân. Đang lúc đàm luận, đột nhiên Môn Nhân Kiệt than :
- Từ xưa hiệp nữ đều xuất thân từ chốn phong trần, câu nói ấy thật không sai chút nào, tại hạ không ngờ cô nương lại là một kỳ tài không lộ diện, lấy làm thất kính...
- Tướng công quá khen, Mạnh Lan Quân tự biết mình thô thiển, nếu nói là kỳ tài không lộ diện phải là tướng công mới đúng chứ, đâu phải tiện thiếp, chút gia học sơ sài ấy chỉ khiến là trò đùa cho tướng công...
Môn Nhân Kiệt kinh ngạc :
- Gia học? Dám chắc xuất thân của cô nương...
- Tiện thiếp không dám giấu tướng công, tiện thiếp vốn xuất thân trong một nhà võ lâm.
Môn Nhân Kiệt a một tiếng :
- Thế thì Môn Nhân Kiệt càng thêm thất lễ, cô nương xuất thân từ một nhà võ học thế mà lại phải ca vũ kiếm ăn ở Dương Châu Đệ Nhất Lâu, chắc cũng có khổ tâm nào đó?
Nét mặt nàng ảm đạm đáp :
- Tướng công nói không sai, ẩn tình của tiện thiếp chẳng có gì đáng đâu, phụ mẫu tiện thiếp đều mất cả nên từ nhỏ không nơi nương tựa, đọc sách được mấy năm, còn võ không đủ phòng thân nuôi miệng, một nữ nhân nhu nhược như tiện thiếp còn biết làm gì? Chỉ còn đường xa bỏ quê hương đến đây làm nghề ca múa độ nhật.
- Lẽ nào cô nương không còn cách nào khác sao?
- Cách khác kể ra cũng có nhưng một nữ nhân côi cút, trừ việc lấy chồng còn con đường nào thứ hai nữa? Phiêu bạt nhiều năm, từng trải đã nhiều, chỉ e lấy lầm người độc ác, không dám bước liều, tấm thân khinh tiện đâu dễ lấy được người tử tế. Nói thí dụ như tướng công đây là bậc cao nhân tướng công có chấp thuận ưng tiện thiếp không?
Không ngờ nàng lại thí dụ như vậy, Môn Nhân Kiệt không biết đáp lời ra sao, y ngần ngại một lúc mới trả lời :
- Tại hạ nguyên chỉ là một thư sinh giang hồ, tự thân đã khó bảo toàn, nào dám mơ tưởng quá sức?
- Tiện thiếp chỉ thí dụ vậy thôi chứ đâu nói tướng công muốn?
Môn Nhân Kiệt vội vàng nói :
- Cô nương, không phải không muốn mà là không dám!
- Tướng công nói vậy thôi, kỳ thực, nếu gặp một người nặng tình nặng nghĩa và trung hậu có thể nương tựa suốt đời, tiện thiếp chẳng quản gì gian khổ, và dù có khổ đến mấy cũng cam.
Vì sao vị cô nương này lại đổi hẳn câu chuyện như thế? Môn Nhân Kiệt vội đáp :
- Nữ tử kỳ tài như cô nương, nói câu nào cũng chẳng sai chút nào!
/50
|