Mãi qua một hồi lâu, ngọn lửa bắt đầu tàn, cây rừng chỉ còn tro than.
Thái Thông bước tới chỗ Trịnh Kiếm Hồng và Bích Linh lão tăng.
Đột nhiên lão thối lui về một bước, mặt mày thất sắc kêu lên tiếng thê thảm :
- Trời!
Tám người Chưởng môn giật mình chạy bay tới hỏi :
- Lão huynh làm sao thế?
Thái Thông ý ớ một hồi mới bật thành tiếng :
- Chúng nó thoát rồi!
Tám người Chưởng môn đảo mắt tìm kiếm khắp nơi không thấy xác Trịnh Kiếm Hồng và Bích Linh lão tăng đâu cả. Chỉ thấy toàn là tro than cây rừng mà thôi.
Ai ai cũng đều mất hồn vía.
Họ không ngờ Trịnh Kiếm Hồng và Bích Linh lão tăng quá tài tình đến đỗi họ không dám tin là chuyện thật.
Thái Thông sợ toát mồ hôi.
Lão nghĩ rồi đây, Trịnh Kiếm Hồng sẽ có ngày trở lại Thiếu Lâm báo thù, Thiếu Lâm làm sao tránh được thảm khốc.
Lão đem “Âm Ma Hỏa” ra dùng là miếng đòn cuối cùng lợi hại độc nhứt của Thiếu Lâm. Thế mà không trừ được Trịnh Kiếm Hồng thì nói chi tiêu diệt được tên Bích Linh Ma Ảnh.
Lão vừa sợ vừa thất vọng khiến lão không còn biết gì nữa.
Lão đứng thừ người như pho tượng không hở môi nói một tiếng.
Thái Huệ thấy vậy ứng tiếng nói :
- Thưa Chưởng môn, đối phương đã cao bay xa chạy ta nên về thôi.
- Hừ! Nếu ta biết được sự thể này đã cho “Âm Ma hỏa” đốt cháy nó ngay từ đầu.
Thái Huệ nói :
- Thưa Chưởng môn, ta nên về rồi bàn kế hoạch khác.
Thái Thông nghe nói cũng phải liền hướng qua mấy vị Chưởng môn bạn thương nghị.
Và ai cũng quả quyết rằng nhất định Trịnh Kiếm Hồng không sớm thì muộn cũng sẽ trở lại Thiếu Lâm tự để báo thù. Nhưng phải đợi bao lâu, không ai dám quả quyết.
Trịnh Kiếm Hồng xuất hiện bằng cách nào cũng không ai biết được?
Họ chỉ biết bảo nhau là cẩn thận đề phòng.
Thình lình Thái Thông nói lớn :
- Đề phòng là việc dĩ nhiên. Nhưng ngay bây giờ ta nên cho bao vây chu vi cánh rừng này.
Dứt lời không để ai kịp nói, lão liền ra lịnh cho môn hạ chia nhau vây lấy khu rừng.
Nói về Trịnh Kiếm Hồng và Bích Linh lão tăng.
Trong lúc hai người bị lửa táp cháy áo, liền lập tức cởi áo ngoài quăng lên không, đồng thời phóng mình lướt qua ngọn lửa chạy biến ra ngoài.
Trịnh Kiếm Hồng nhanh chân xuyên qua khu rừng bên cạnh. Còn Bích Linh lão tăng rẽ lên ngọn núi kế bên.
Không ngờ ngọn núi lại nằm trong vòng mai phục của Thiếu Lâm tự.
Trịnh Kiếm Hồng may mắn thoát khỏi, lại thấy tình thế quá nguy hiểm nếu không lo chạy thoát, biết đâu lại chẳng gặp nhiều tai họa khác. Nhưng chàng lâm vào đại nạn thì không sao, đằng này để Bích Linh lão tăng bị hại chàng không muốn.
Vì sự an toàn của Bích Linh lão tăng, Trịnh Kiếm Hồng liền nghĩ đến phương kế giải cứu cho ông ta.
Trong lúc cấp bách, trí óc chàng lại trở nên bình tĩnh, sáng suốt lạ lùng.
Chàng nghĩ ngay đến cách “Thâu thiên hoán nhựt”. Cách này muốn dùng phải đi tìm Đỗ Thu Linh giúp cho một tay mới có hy vọng.
Nhưng hiện tại không biết Đỗ Thu Linh ở đâu? Đi phương hướng nào?
Chợt Trịnh Kiếm Hồng nhớ mùi “Kỳ Nam Bảo Hương” trong người Đỗ Thu Linh.
Mùi này nồng lắm, khi nàng đi qua chỗ nào thì mùi này giữ bền trong đường đó, không thể tan ngay được.
Nghĩ vậy, Trịnh Kiếm Hồng bắt đầu theo hơi mùi “Kỳ Nam Bảo Hương” đi tìm kiếm Đỗ Thu Linh.
Không bao lâu chàng gặp ngay Đỗ Thu Linh và nói qua tự sự cho nàng nghe.
Đỗ Thu Linh hỏi :
- Lão tiền bối ấy còn trong vòng vây à?
Trịnh Kiếm Hồng đáp :
- Phải!
Đỗ Thu Linh hỏi :
- Em thắc mắc là võ công ông ta cao cường mà không đánh lại được bọn kia sao?
Trịnh Kiếm Hồng nhăn mặt :
- Em phải biết, nếu họ dùng võ công thì anh đâu có nhờ em, đằng này họ dùng “Âm Ma hỏa” đốt rừng, dù cho ba đầu sáu tay địch cũng không nổi đứng nói chi là...
Đỗ Thu Linh hỏi :
- Anh vào trong ấy không được sao?
- Không phải vào không được, nhưng giải cứu cho ông ta không nổi.
- Thế, anh định thế nào?
- Đi tìm ngay Quỷ Môn quan chủ giúp sức.
Đỗ Thu Linh cau mày :
- Quỷ Môn quan chủ có tài ba gì sao lại đi tìm ông ta?
Trịnh Kiếm Hồng nói :
- Ý anh là nhờ con người ông ta chứ không mong cậy võ công ông ta.
Đỗ Thu Linh càng thêm kinh ngạc :
- Nhờ con người ông ta! Ý anh muốn nói gì?
- Vì Quỷ Môn quan chủ này là người thiệt, còn Bích Linh lão tăng là Quỷ Môn quan chủ giả.
Lúc này nếu có Quỷ Môn quan chủ thực xuất hiện, Cửu đại môn phái sẽ nhìn lầm tưởng đâu là Bích Linh lão tăng.
Do đó, họ sẽ quay lại rượt bắt Quỷ Môn quan chủ, Bích Linh lão tăng thừa cơ chạy thoát.
Đỗ Thu Linh hỏi tiếp :
- Nhiệm vụ của em thế nào?
- Lúc Quỷ Môn quan chủ thực xuất hiện em sẽ thân hành lên đỉnh núi nói cho Bích Linh lão tăng biết, để lão chạy đi.
- Được rồi! Chúng ta đi thôi.
Hai người liền quay gót đi tìm Quỷ Môn quan chủ.
* * * * *
Quỷ Môn quan ở một nơi địa thế vô cùng hiểm trở, nhưng rất yên tĩnh.
Nơi đây được bố phòng vô cùng kỹ lưỡng, quanh năm suốt tháng không một bóng người lui tới.
Nay lại có hai bóng người trổ thuật khinh công đi như gió xẹt vào Quỷ Môn quan. Hai bóng đó chính là Trịnh Kiếm Hồng và Đỗ Thu Linh.
Hai người vừa đặt chân vào địa đạo Quỷ Môn quan, thình lình từ trên cao bay xẹt xuống năm bóng người vạm vỡ. Nhưng mặt mày ai nấy đều giống như quỷ sứ.
Trịnh Kiếm Hồng và Đỗ Thu Linh lập tức dừng bước.
Đang lúc ấy một người độ năm mươi tuổi bước tới, quỳ xuống trước mặt Trịnh Kiếm Hồng cúi đầu chào và nói :
- Tại hạ là Dẫn Lộ Du Hồn xin bái kiến “Tôn chủ”.
Trịnh Kiếm Hồng nói :
- Cho ngươi đứng lên!
- Đa tạ “Tôn chủ”!
Dẫn Lộ Du Hồn đứng dậy tiếp :
- Tôn chủ đến chắc có điều chi dạy bảo.
Trịnh Kiếm Hồng đáp :
- Đúng!
Dẫn Lộ Du Hồn nói :
- Vậy xin mời Tôn chủ vào gặp Quan chủ.
Trịnh Kiếm Hồng nói :
- Không cần vào trong ấy. Vì ta có chuyện gấp mau gọi Quỷ Môn quan chủ ra đây cho ta.
Dẫn Lộ Du Hồn sợ sệt nói :
- Thưa Tôn chủ! Quan chủ tại hạ có nói nếu Tôn chủ đến xin mời vào để được tiếp đón long trọng. Nếu tại hạ thổi kèn gọi Quan chủ ra e vị phạm thượng lệnh phải tội chết. Tại hạ không dám tuân lời Tôn chủ được.
Trịnh Kiếm Hồng trợn mắt quát :
- Đồ ngốc! Điều này ta chịu trách nhiệm mau thổi kèn gọi Quỷ Môn quan chủ ra cho ta.
- Thưa Tôn chủ...
- Đừng lôi thôi, ta có việc cần kíp lắm, không thể chờ lâu đấy nhé.
- Vậy...
- Mau lên!
- Vâng!
Dẫn Lộ Du Hồn móc túi lấy kèn kê vào miệng thổi một hơi :
- Toe! Toe!
Âm thanh tiếng kèn vô cùng kỳ dị. Mới nghe tưởng như tiếng ma quỷ tru tréo, rên la, khiến người nghe lạnh mình.
Không đầy nháy mắt, một bóng người từ trong môn quan bay xẹt ra, theo sau có tám người hộ vệ.
Khỏi nói cũng biết người ấy là Quỷ Môn quan chủ rồi!
Quỷ Môn quan chủ trông thấy Trịnh Kiếm Hồng thì vui mừng lên. Thoáng cái mặt lão hầm hầm hướng qua Dẫn Lộ Du Hồn quát :
- Quý khách đến sao mày vô phép đến thế...
Trịnh Kiếm Hồng bước tới nói :
- Ngươi đừng trách nó, chính ta bảo nó thổi kèn đó.
Quỷ Môn quan chủ quay lại Trịnh Kiếm Hồng :
- Ồ! Té ra lịnh của Tôn chủ?
- Đúng!
Quỷ Môn quan chủ sụp quỳ xuống hỏi :
- Tôn chủ đến tệ môn có việc chi cần lắm phải không?
- Phải! Ta định nhờ người ra mặt giúp ta một việc.
- Thưa Tôn chủ có thể nói ra cho lão phu nghe thử được không?
Trịnh Kiếm Hồng đáp :
- Ngươi đứng lên đi.
Trịnh Kiếm Hồng đem chuyện giải cứu Bích Linh lão tăng ra nói.
Sau cùng kết luận :
- Ta tin ngươi làm được.
Quỷ Môn quan chủ đáp :
- Vâng!
Trịnh Kiếm Hồng nói :
- Tốt lắm! Ngươi hãy đi ngay cho.
Dứt lời, Trịnh Kiếm Hồng nắm tay Quỷ Môn quan chủ chạy đi.
Đỗ Thu Linh vội vã cất bước theo sau.
Ba người phóng đi như tên bắn, không mấy chốc vượt có trên mười ngọn cao phong, và rừng rậm.
Nói về nhóm người Cửu đại môn phái trong vài ngày nay, ai nấy đều cũng sốt ruột, lo âu vì chưa bắt được Bích Linh lão tăng và cũng không thấy Trịnh Kiếm Hồng xuất hiện.
Trong lòng họ như lửa đốt, đứng ngồi không yên.
Đột nhiên, trước mắt họ thấy một người con gái xuất hiện. Họ sửng sốt kêu lên :
- Ánh sáng! Đỗ cô nương!
- Vâng chính tôi đây.
Thái Thông vội hỏi :
- Hừ! Thằng Trịnh Kiếm Hồng đâu?
Ngay lúc ấy có tiếng phá không truyền đến :
- Kha kha kha! Trịnh mỗ có mặt đây!
Mọi người giật mình thất sắc, quay phắt lại.
Trịnh Kiếm Hồng như con diều từ trên không bay xẹt xuống dựa bìa rừng.
Chín người Chưởng môn tay vội chụp lấy hoàn “Hỏa nham” toan phóng ra thiêu sống Trịnh Kiếm Hồng.
Trịnh Kiếm Hồng có phần hơi sợ nhưng vẫn làm tỉnh cười lớn :
- Mấy ngày nay quý vị chắc bực bội lắm phải không?
Thái Thông trợn mắt nói :
- Ranh con này chọc tức ông đấy ư?
Trịnh Kiếm Hồng nói :
- Chọc lão ác tăng làm gì cho phiền phức. Chỉ tiếc ba ngày bao vây của các ngươi không ngờ hóa ra công dã tràng.
Thái Thông giật mình hét :
- Ranh con, mày nói gì?
- Há há! Bích Linh lão tăng đã ra khỏi ngọn núi mà các ngươi bao vây rồi.
Thái Thông bước tới chỗ Trịnh Kiếm Hồng và Bích Linh lão tăng.
Đột nhiên lão thối lui về một bước, mặt mày thất sắc kêu lên tiếng thê thảm :
- Trời!
Tám người Chưởng môn giật mình chạy bay tới hỏi :
- Lão huynh làm sao thế?
Thái Thông ý ớ một hồi mới bật thành tiếng :
- Chúng nó thoát rồi!
Tám người Chưởng môn đảo mắt tìm kiếm khắp nơi không thấy xác Trịnh Kiếm Hồng và Bích Linh lão tăng đâu cả. Chỉ thấy toàn là tro than cây rừng mà thôi.
Ai ai cũng đều mất hồn vía.
Họ không ngờ Trịnh Kiếm Hồng và Bích Linh lão tăng quá tài tình đến đỗi họ không dám tin là chuyện thật.
Thái Thông sợ toát mồ hôi.
Lão nghĩ rồi đây, Trịnh Kiếm Hồng sẽ có ngày trở lại Thiếu Lâm báo thù, Thiếu Lâm làm sao tránh được thảm khốc.
Lão đem “Âm Ma Hỏa” ra dùng là miếng đòn cuối cùng lợi hại độc nhứt của Thiếu Lâm. Thế mà không trừ được Trịnh Kiếm Hồng thì nói chi tiêu diệt được tên Bích Linh Ma Ảnh.
Lão vừa sợ vừa thất vọng khiến lão không còn biết gì nữa.
Lão đứng thừ người như pho tượng không hở môi nói một tiếng.
Thái Huệ thấy vậy ứng tiếng nói :
- Thưa Chưởng môn, đối phương đã cao bay xa chạy ta nên về thôi.
- Hừ! Nếu ta biết được sự thể này đã cho “Âm Ma hỏa” đốt cháy nó ngay từ đầu.
Thái Huệ nói :
- Thưa Chưởng môn, ta nên về rồi bàn kế hoạch khác.
Thái Thông nghe nói cũng phải liền hướng qua mấy vị Chưởng môn bạn thương nghị.
Và ai cũng quả quyết rằng nhất định Trịnh Kiếm Hồng không sớm thì muộn cũng sẽ trở lại Thiếu Lâm tự để báo thù. Nhưng phải đợi bao lâu, không ai dám quả quyết.
Trịnh Kiếm Hồng xuất hiện bằng cách nào cũng không ai biết được?
Họ chỉ biết bảo nhau là cẩn thận đề phòng.
Thình lình Thái Thông nói lớn :
- Đề phòng là việc dĩ nhiên. Nhưng ngay bây giờ ta nên cho bao vây chu vi cánh rừng này.
Dứt lời không để ai kịp nói, lão liền ra lịnh cho môn hạ chia nhau vây lấy khu rừng.
Nói về Trịnh Kiếm Hồng và Bích Linh lão tăng.
Trong lúc hai người bị lửa táp cháy áo, liền lập tức cởi áo ngoài quăng lên không, đồng thời phóng mình lướt qua ngọn lửa chạy biến ra ngoài.
Trịnh Kiếm Hồng nhanh chân xuyên qua khu rừng bên cạnh. Còn Bích Linh lão tăng rẽ lên ngọn núi kế bên.
Không ngờ ngọn núi lại nằm trong vòng mai phục của Thiếu Lâm tự.
Trịnh Kiếm Hồng may mắn thoát khỏi, lại thấy tình thế quá nguy hiểm nếu không lo chạy thoát, biết đâu lại chẳng gặp nhiều tai họa khác. Nhưng chàng lâm vào đại nạn thì không sao, đằng này để Bích Linh lão tăng bị hại chàng không muốn.
Vì sự an toàn của Bích Linh lão tăng, Trịnh Kiếm Hồng liền nghĩ đến phương kế giải cứu cho ông ta.
Trong lúc cấp bách, trí óc chàng lại trở nên bình tĩnh, sáng suốt lạ lùng.
Chàng nghĩ ngay đến cách “Thâu thiên hoán nhựt”. Cách này muốn dùng phải đi tìm Đỗ Thu Linh giúp cho một tay mới có hy vọng.
Nhưng hiện tại không biết Đỗ Thu Linh ở đâu? Đi phương hướng nào?
Chợt Trịnh Kiếm Hồng nhớ mùi “Kỳ Nam Bảo Hương” trong người Đỗ Thu Linh.
Mùi này nồng lắm, khi nàng đi qua chỗ nào thì mùi này giữ bền trong đường đó, không thể tan ngay được.
Nghĩ vậy, Trịnh Kiếm Hồng bắt đầu theo hơi mùi “Kỳ Nam Bảo Hương” đi tìm kiếm Đỗ Thu Linh.
Không bao lâu chàng gặp ngay Đỗ Thu Linh và nói qua tự sự cho nàng nghe.
Đỗ Thu Linh hỏi :
- Lão tiền bối ấy còn trong vòng vây à?
Trịnh Kiếm Hồng đáp :
- Phải!
Đỗ Thu Linh hỏi :
- Em thắc mắc là võ công ông ta cao cường mà không đánh lại được bọn kia sao?
Trịnh Kiếm Hồng nhăn mặt :
- Em phải biết, nếu họ dùng võ công thì anh đâu có nhờ em, đằng này họ dùng “Âm Ma hỏa” đốt rừng, dù cho ba đầu sáu tay địch cũng không nổi đứng nói chi là...
Đỗ Thu Linh hỏi :
- Anh vào trong ấy không được sao?
- Không phải vào không được, nhưng giải cứu cho ông ta không nổi.
- Thế, anh định thế nào?
- Đi tìm ngay Quỷ Môn quan chủ giúp sức.
Đỗ Thu Linh cau mày :
- Quỷ Môn quan chủ có tài ba gì sao lại đi tìm ông ta?
Trịnh Kiếm Hồng nói :
- Ý anh là nhờ con người ông ta chứ không mong cậy võ công ông ta.
Đỗ Thu Linh càng thêm kinh ngạc :
- Nhờ con người ông ta! Ý anh muốn nói gì?
- Vì Quỷ Môn quan chủ này là người thiệt, còn Bích Linh lão tăng là Quỷ Môn quan chủ giả.
Lúc này nếu có Quỷ Môn quan chủ thực xuất hiện, Cửu đại môn phái sẽ nhìn lầm tưởng đâu là Bích Linh lão tăng.
Do đó, họ sẽ quay lại rượt bắt Quỷ Môn quan chủ, Bích Linh lão tăng thừa cơ chạy thoát.
Đỗ Thu Linh hỏi tiếp :
- Nhiệm vụ của em thế nào?
- Lúc Quỷ Môn quan chủ thực xuất hiện em sẽ thân hành lên đỉnh núi nói cho Bích Linh lão tăng biết, để lão chạy đi.
- Được rồi! Chúng ta đi thôi.
Hai người liền quay gót đi tìm Quỷ Môn quan chủ.
* * * * *
Quỷ Môn quan ở một nơi địa thế vô cùng hiểm trở, nhưng rất yên tĩnh.
Nơi đây được bố phòng vô cùng kỹ lưỡng, quanh năm suốt tháng không một bóng người lui tới.
Nay lại có hai bóng người trổ thuật khinh công đi như gió xẹt vào Quỷ Môn quan. Hai bóng đó chính là Trịnh Kiếm Hồng và Đỗ Thu Linh.
Hai người vừa đặt chân vào địa đạo Quỷ Môn quan, thình lình từ trên cao bay xẹt xuống năm bóng người vạm vỡ. Nhưng mặt mày ai nấy đều giống như quỷ sứ.
Trịnh Kiếm Hồng và Đỗ Thu Linh lập tức dừng bước.
Đang lúc ấy một người độ năm mươi tuổi bước tới, quỳ xuống trước mặt Trịnh Kiếm Hồng cúi đầu chào và nói :
- Tại hạ là Dẫn Lộ Du Hồn xin bái kiến “Tôn chủ”.
Trịnh Kiếm Hồng nói :
- Cho ngươi đứng lên!
- Đa tạ “Tôn chủ”!
Dẫn Lộ Du Hồn đứng dậy tiếp :
- Tôn chủ đến chắc có điều chi dạy bảo.
Trịnh Kiếm Hồng đáp :
- Đúng!
Dẫn Lộ Du Hồn nói :
- Vậy xin mời Tôn chủ vào gặp Quan chủ.
Trịnh Kiếm Hồng nói :
- Không cần vào trong ấy. Vì ta có chuyện gấp mau gọi Quỷ Môn quan chủ ra đây cho ta.
Dẫn Lộ Du Hồn sợ sệt nói :
- Thưa Tôn chủ! Quan chủ tại hạ có nói nếu Tôn chủ đến xin mời vào để được tiếp đón long trọng. Nếu tại hạ thổi kèn gọi Quan chủ ra e vị phạm thượng lệnh phải tội chết. Tại hạ không dám tuân lời Tôn chủ được.
Trịnh Kiếm Hồng trợn mắt quát :
- Đồ ngốc! Điều này ta chịu trách nhiệm mau thổi kèn gọi Quỷ Môn quan chủ ra cho ta.
- Thưa Tôn chủ...
- Đừng lôi thôi, ta có việc cần kíp lắm, không thể chờ lâu đấy nhé.
- Vậy...
- Mau lên!
- Vâng!
Dẫn Lộ Du Hồn móc túi lấy kèn kê vào miệng thổi một hơi :
- Toe! Toe!
Âm thanh tiếng kèn vô cùng kỳ dị. Mới nghe tưởng như tiếng ma quỷ tru tréo, rên la, khiến người nghe lạnh mình.
Không đầy nháy mắt, một bóng người từ trong môn quan bay xẹt ra, theo sau có tám người hộ vệ.
Khỏi nói cũng biết người ấy là Quỷ Môn quan chủ rồi!
Quỷ Môn quan chủ trông thấy Trịnh Kiếm Hồng thì vui mừng lên. Thoáng cái mặt lão hầm hầm hướng qua Dẫn Lộ Du Hồn quát :
- Quý khách đến sao mày vô phép đến thế...
Trịnh Kiếm Hồng bước tới nói :
- Ngươi đừng trách nó, chính ta bảo nó thổi kèn đó.
Quỷ Môn quan chủ quay lại Trịnh Kiếm Hồng :
- Ồ! Té ra lịnh của Tôn chủ?
- Đúng!
Quỷ Môn quan chủ sụp quỳ xuống hỏi :
- Tôn chủ đến tệ môn có việc chi cần lắm phải không?
- Phải! Ta định nhờ người ra mặt giúp ta một việc.
- Thưa Tôn chủ có thể nói ra cho lão phu nghe thử được không?
Trịnh Kiếm Hồng đáp :
- Ngươi đứng lên đi.
Trịnh Kiếm Hồng đem chuyện giải cứu Bích Linh lão tăng ra nói.
Sau cùng kết luận :
- Ta tin ngươi làm được.
Quỷ Môn quan chủ đáp :
- Vâng!
Trịnh Kiếm Hồng nói :
- Tốt lắm! Ngươi hãy đi ngay cho.
Dứt lời, Trịnh Kiếm Hồng nắm tay Quỷ Môn quan chủ chạy đi.
Đỗ Thu Linh vội vã cất bước theo sau.
Ba người phóng đi như tên bắn, không mấy chốc vượt có trên mười ngọn cao phong, và rừng rậm.
Nói về nhóm người Cửu đại môn phái trong vài ngày nay, ai nấy đều cũng sốt ruột, lo âu vì chưa bắt được Bích Linh lão tăng và cũng không thấy Trịnh Kiếm Hồng xuất hiện.
Trong lòng họ như lửa đốt, đứng ngồi không yên.
Đột nhiên, trước mắt họ thấy một người con gái xuất hiện. Họ sửng sốt kêu lên :
- Ánh sáng! Đỗ cô nương!
- Vâng chính tôi đây.
Thái Thông vội hỏi :
- Hừ! Thằng Trịnh Kiếm Hồng đâu?
Ngay lúc ấy có tiếng phá không truyền đến :
- Kha kha kha! Trịnh mỗ có mặt đây!
Mọi người giật mình thất sắc, quay phắt lại.
Trịnh Kiếm Hồng như con diều từ trên không bay xẹt xuống dựa bìa rừng.
Chín người Chưởng môn tay vội chụp lấy hoàn “Hỏa nham” toan phóng ra thiêu sống Trịnh Kiếm Hồng.
Trịnh Kiếm Hồng có phần hơi sợ nhưng vẫn làm tỉnh cười lớn :
- Mấy ngày nay quý vị chắc bực bội lắm phải không?
Thái Thông trợn mắt nói :
- Ranh con này chọc tức ông đấy ư?
Trịnh Kiếm Hồng nói :
- Chọc lão ác tăng làm gì cho phiền phức. Chỉ tiếc ba ngày bao vây của các ngươi không ngờ hóa ra công dã tràng.
Thái Thông giật mình hét :
- Ranh con, mày nói gì?
- Há há! Bích Linh lão tăng đã ra khỏi ngọn núi mà các ngươi bao vây rồi.
/70
|