Bích Tiêu Cửu Trùng Xuân Ý Vũ

Chương 2: Hồn trăng tan biến, sương mù ngập đình sen

/31


Sau khi bước ra khỏi cửa, tôi đưa lời dặn dò bọn họ đóng cửa Tĩnh Nghi viện lại như cũ, đứng trên con đường lát đá ở phía trước cửa cung, tôi đưa mắt nhìn về hai bên.

Tôi vừa đi bên con suối nhỏ chảy xuyên dọc hoàng cung, lại vừa nhìn về phía đài ngắm cảnh, cũng là hướng của cung Đức Thọ. Người ở trong tẩm cung đó vẫn là một vị thái hậu, có điều không còn là Đỗ thái hậu của năm xưa nữa. Kể từ sau khi Đỗ thái hậu ra đi, tôi chưa hề bước chân vào cung Đức Thọ thêm một lần nào nữa, cũng chẳng thể nào đến xem xem hồ sen trước cung Đức Thọ có còn được như xưa hay không.

Thầm tính ngày giờ, có lẽ khoảng hai, ba tháng nữa là lại đến mùa sen nở.

Tôi chẳng tiện ghé thăm hồ sen, thế nhưng hai bên con suối nhỏ cũng có một vài nhánh sen dại mọc quanh. Vào tiết trời đầu xuân này, lá sen vẫn còn đang e ấp, mới chỉ khẽ nhú những nụ bé nhỏ, vậy mà đã khiến cho tôi cảm thấy ngạc nhiên, mừng rỡ trong lòng.

Suốt dọc đường đi, quả nhiên không có một bóng người nào hết. Tôi khoác trên người một tấm áo mỏng manh màu trắng, ngay cả cơn gió khẽ thoáng qua cũng nhẹ nhàng, mang một màu trắng u tịch của sương mù mịt mùng. Có điều dưới chân, muôn hoa đang khoe sắc, mơn mởn đón chào mùa xuân mới, dưới ánh trăng mờ ảo, cây cối hoa lá cũng rung động theo nhịp bước của con người, như thể chúng cũng có tâm hồn tình cảm vậy. Còn tôi chẳng khác nào một người mất hồn, thần trí mơ mơ hồ hồ bước đi bên bờ suối, dần dần tiến vào chiếc đình nghỉ ở cạnh bên bờ suối.

Tựa người vào lan can bên đình, chống tay vào cột trụ màu đỏ son, tôi mới như thu lại được chút tâm tư bay bổng, phiêu diêu của bản thân. Tôi đưa mắt nhìn về hai bên khe suối, rừng cây âm u, tĩnh mịch, trùm lên đó là lớp sương mù, khiến cho không khí trở nên lạnh lẽo hơn vài phần. May mà nước suối vẫn khá trong trẻo, làn sương mù trắng mỏng manh trên mặt suối, dưới ánh trăng cũng khe khẽ lay động.

Bên bờ suối, quả nhiên có mấy cụm lá sen khẽ lay động dưới ánh trăng huyền ảo, tĩnh mịch. Mặt trăng trên trời cao, mặt trăng trong nước suối, khiến cho những phiến lá sen hai bên bờ suối đang khẽ lay động chẳng khác nào một mỹ nhân đang ngồi soi mình trên mặt nước, yểu điệu, nhã nhặn, phiêu du tựa thiên tiên.

Không biết đã bao nhiêu ngày tháng, tôi đánh mất đi thú vui tao nhã ngắm trăng thưởng sen này rồi. Bất giác, tôi dường như nhìn thấy người nhẹ lướt tới, nở một nụ cười mãn nguyện, nắm lấy bàn tay tôi, dịu dàng, khẽ khàng thì thầm bên tai: “Thanh tao thơm ngát hương sen. Gió thổi mặt nước người bèn tỉnh say. Vũ Nhi, là người thanh tao hay là sen thanh tao đây?”

Tôi khẽ mỉm cười, nhấc tà váy lên, bước qua bậc thềm, đi chân không trên thảm cỏ mơn mởn, xanh tươi, ngắt một bông sen bên con suối, đưa lên tận hưởng mùi hương ngan ngát, dịu nhẹ của hoa sen, chậm rãi ngồi xuống phiến đá đặt bên cạnh đình. Tôi hân hoan giống như năm mười sáu tuổi, khẽ khàng cất tiếng hát bài ca dao của vùng Giang Nam:

“Cô gái nhỏ Bích Ngọc[1], gả cho Nhữ NamVương.

Nét mặt như hoa thắm, áo quần quyện mùi hương.

Vì gặp được quân tử, khoác phù dung y thường [2]…”

[1]. Nhân vật chính trong thành ngữ “Tiểu gia Bích Ngọc”, là một người thiếp của Nhữ Nam Vương Tư Mã Nghĩa đời Tấn. Nàng họ Lưu, gia đình không phải danh gia vọng tộc nên chỉ gọi là “tiểu gia” (gia đình nhỏ). Tuy nàng không xinh đẹp lắm, nhưng từ sự sủng ái của Nhữ Nam Vương, có thể thấy nàng rất ưa nhìn, dễ thương, hơn nữa hát rất hay.Về sau, thành ngữ “Tiểu gia Bích Ngọc” được dùng để chỉ người con gái dễ thương trong một gia đình nhỏ.

[2]. Quần áo.

Nhắm mắt lại, tôi đang lặng thầm hồi tưởng về quãng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời mình, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói ồm ồm của một người đàn ông vang bên tai: “Ngồi trên mặt đất lâu như vậy, nàng không thấy lạnh sao?”

Tôi hoàn toàn không thể ngờ rằng vào lúc này vẫn có thể gặp ai đó, liền kinh hoàng đứng bật người dậy, nhìn thấy một người đàn ông đang đứng ở giữa ngồi đình, hai tay vịn vào lan can lặng lẽ nhìn tôi, đôi mắt sâu thẳm, huyền bí với cái nhìn sắc bén hơn hẳn người thường. Hoàn toàn không hề khó khăn để tưởng tượng vẻ thần dũng oai hùng của người này lúc bình thường, có điều lúc này, dưới ánh trăng sáng trong, dường như sợ làm cho tôi kinh hãi nên cũng đã hiền hòa, dịu dàng đi ít nhiều.

Thấy tôi đang nhìn mình, người này mới khẽ cử động thân người, khóe miệng bất giác nhếch lên, đưa tay về phía tôi rồi nói: “Để ta kéo nàng lên.”

Hắn không phải là thái giám, khí độ toát ra từ thân thể vững chãi mà oai dũng, thậm chí đôi lúc còn lộ ra sát khí của việc nhiều năm chinh chiến trên sa trường, cho dù hắn có cố gắng thể hiện một nụ cười với ý định hữu hảo, cũng chẳng làm sát khí đó giảm đi được chút ít nào.

Nơi này thuộc vào khu vực lãnh cung, cũng có thể coi là nơi thâm cung hậu viện. Vào lúc canh ba nửa đêm, những người đàn ông dám xông vào thâm cung hậu viện này e rằng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Nhìn vào đôi mắt huyền bí, sâu thẳm có phần quen thuộc của hắn, tôi cảm thấy vô cùng kinh ngạc, sợ hãi, nhanh chóng tránh bàn tay hắn đưa tới. Tôi nhanh chóng bám vào lan can, bước một chân ra, đúng lúc đang định dẫm một chân khác lên, người đàn ông kia đã xuất hiện ngay trước mặt tôi, hoàn toàn không chút úy kị nào, nhanh chóng nắm lấy cổ tay của tôi.

Tôi hoang mang rút tay lại, chân đã mềm nhũn ra, một bàn tay còn lại bám không chắc, đành phải buông ra, sắp sửa ngã xuống. Lúc đó, tôi chỉ kịp cảm thấy hai vai nhói lên, còn chưa kịp định thần lại, thì đã bị người đàn ông kia nhẹ nhàng bế bổng lên rồi ôm vào trong đình.

Còn chưa kịp đứng vững chân, ngay lúc tôi vội vã muốn thoát khỏi hắn ta, thì phần eo đột nhiên bị ôm chặt, cánh tay rắn chắc khi nãy ôm lấy cả thân người tôi, ngay cả phần đầu tôi cũng bị người ấy giữ lấy, nép chặt vào trước ngực hắn.

“Cuối cùng ta đã tìm thấy nàng, giọng hát và tiếng sáo nàng thổi đều vô cùng tinh tế.” Hắn khẽ thì thầm bên tai tôi, hơi thở ấm áp mà lạ lẫm nhẹ lướt trên má và cổ tôi, khiến cả người tôi cứng đờ lại vì căng thẳng, toàn thân nổi da gà.

Tôi không dám lại gần hắn, nhưng lại bị hắn kẹp chặt phía trước khuôn ngực, bất đắc dĩ để mặc cho trái tim đập mãnh liệt, loạn xạ như trống dồn. Tôi không dám ngước lên nhìn, nhưng lại hoàn toàn cảm nhận được đôi mắt hắn đang nhìn chằm chằm vào mình, nồng nhiệt, cháy bỏng như ngọn lửa.

“Ngài … ngài nhận nhầm người rồi …” Bờ môi run run vì kinh hãi, khó khăn lắm tôi mới có thể thốt lên được vài từ đó.

Thế nhưng tôi còn chưa kịp nói hết ý, thì đã bị hắn ta chặn lại ngay lập tức.

Người đàn ông này, người đàn ông lạ mặt không biết là lần đầu tiên hay lần thứ hai chạm mặt này lại dám cúi đầu xuống, mạnh mẽ đặt nụ hôn lên môi tôi trong khi tôi còn chưa kịp nói hết câu.

Tôi vô cùng hãi hùng, nhanh chóng mím chặt bờ môi lại, vùng vẫy như điên cuồng trong vòng tay hắn.Thế nhưng dưới con mắt một kẻ biết võ công, thân thủ cao cường thế này, mọi nỗ lực vùng vẫy đến mức như muốn liều tính mạng của tôi hoàn toàn chẳng khác nào như trò chơi con nít, không đáng được nhắc đến.

Đúng vào lúc tôi đang cảm thấy tuyệt vọng thì người đó dường như vô cùng không vừa lòng trước đôi môi mím chặt của tôi. Sau mấy lần thử đưa lưỡi tiến vào sâu bên trong miệng tôi bất thành, hắn liền đưa tay ra dùng sức khẽ nhéo mạnh vào cằm tôi. Tôi đau đớn kêu lên một tiếng, hắn đã nhân cơ hội tiến sâu vào, không hề do dự ‘phá thành chiếm đất’, ra sức xâm phạm. Hơi thở gấp gáp, nặng nề và dục vọng muốn chiếm đoạt không hề được che đậy của người đó khiến cho tôi cảm thấy thất kinh khiếp đảm, chẳng thể nào đứng vững nổi, nhưng lại đang bị hắn ôm chặt, ngay đến việc muốn ngã ra đất cũng chẳng thể nào làm nổi.

Bất lực, tôi đưa mắt nhìn về bầu trời cao sâu thẳm, ánh sao lúc tỏ lúc mờ, quanh vầng trăng tròn là những vòng sáng biến ảo lạ thường khi to khi nhỏ.

Trong lúc mê man mơ màng, không khí xung quanh đột nhiên trở nên nóng bức, dường như bất giác đưa tôi quay lại mùa hè năm đó. Tôi nằm trên chiếc giường trúc trong căn phòng ở cung Đức Thọ, tận hưởng mùi hương lá cọ thoang thoảng từ ngoài truyền vào. Đúng lúc tôi đang thiu thiu dần chìm vào giấc ngủ, bỗng sực tỉnh lại do có người nào đó bất ngờ nằm đè lên thân thể mình.

“Biểu ca!” Tôi kêu lên thất thanh, cố gắng đẩy thân hình to cao vạm vỡ ở phía trên mình ra, thế nhưng hai tay nhanh chóng bị tóm chặt lại, áp chặt lên phía trên đầu.

“Thanh Vũ, để xem lần này nàng còn trốn được đi đâu?” Chiếc lưỡi và đôi môi khiến cho người khác buồn nôn đó không ngừng liếm láp để lại những vết ướt át bẩn thỉu trên mặt tôi. Đôi tay không ngừng di chuyển, vô lễ kéo xiêm y mùa hè mỏng manh trên người tôi, rồi nhẹ lướt trên những đường cong còn chưa kịp phát triển hết trên thân người tôi.

“Thả ta ra, buông ta ra … cứu tôi với, dì ơi cứu con, … thái hậu, thái hậu …”

Tiếng thét của tôi truyền ra bên ngoài căn phòng, lớn đến mức khiến cho mấy chú anh vũ trong lồng cũng nhảy lên loạn xạ, thế nhưng tôi chẳng hề nghe thấy bất cứ tiếng động nào của bất cứ người nào trong cung Đức Thọ.

Trong tẩm cung chủ nhân, nô tài đông đúc là vậy, nhưng ngoại trừ tiếng kêu thảm thiết của tôi và tiếng cười trêu chọc, khoái trá của gã đàn ông kia, không khí tĩnh mịch như nơi hoang vu, không người.

Trong tiếng khóc lóc thảm thương của mình, tôi cảm thấy dây dai buộc lưng lỏng ra, cả phần váy phía dưới tuột xuống mặt đất. Đôi mắt tôi đột nhiên sa sầm lại, buổi sáng biến thành đêm đen, ngay cả tiếng thét kêu cứu cũng trở nên bất lực.

Ngay lúc thân hình của người đàn ông dâm đãng kia đặt trên người mình, tôi dồn hết chút sức lực còn dư lại trong người, đặt lưỡi vào hai hàm răng, đang định cắn xuống, thì nghe thấy tiếng quát lớn. Thân hình nặng nề kia đột nhiên đè nặng người tôi, nhưng lại chẳng hề động đậy gì hết.

Tâm trí hoảng hốt, hoang mang mà bất lực, tôi mở to mắt ra, nhìn thấy thân hình quen thuộc đang vứt tấm thân nặng nề của tên đàn ông dâm đãng kia ra khỏi người tôi, sau đó nhìn tôi bằng ánh mắt xót xa, thương tiếc. Khuôn mặt đẹp trai, hoàn mỹ không tì vết ấy đang nhăn nhúm lại vì đau đớn và xót xa.

Chàng mạnh mẽ kéo bật tôi dậy, nhanh chóng khoác áo lên cho tôi rồi nói: “Vũ Nhi, Vũ Nhi, chúng ta đi thôi. Tất cả gia đình gì đó, quốc gia gì đó, công danh rồi lợi lộc gì đó, ta không cần gì hết. Ta chẳng cần bất cứ thứ gì!”

Tôi nhanh chóng lấy lại hồn phách, run run lịm người đi trong vòng tay chàng, nắm chặt lấy vạt áo của chàng, chẳng thể nào kiềm chế nổi tiếng khóc đau đớn, uất ức.

“Đừng sợ, đừng sợ, ta sẽ luôn bảo vệ Vũ Nhi của ta, không bao giờ để cho người khác ức hiếp muội nữa.” Người thiếu niên đó khẽ đặt nụ hôn lên môi tôi rồi lại hôn nhẹ lên những giọt lệ phía đuôi mắt, bế bổng tôi đi ra ngoài cung điện.

Lúc này, giọng nói tràn đầy phẫn nộ, tức giận của Đỗ thái hậu vang lên từ phía ngoài cửa cung. “Trang Bích Lam, ngươi đúng là to gan lớn mật.”

Không khí ấm nóng của mùa hè đột nhiên biến mất, thân người tôi lại cảm thấy lạnh lẽo, giá băng.

Vào đêm trăng tròn giá lạnh, tôi cảm thấy đau đớn như vạn tiễn xuyên tâm, cả người đang nóng bỏng như thể bị thiêu đốt …

Tôi ngước mắt nhìn về ánh trăng trong trẻo mà lãnh đạm, cảm nhận được người đàn ông lạ mặt đang tấn công không hề lui bước, thậm chí ngay cả bàn tay cũng bắt đầu trở nên vô lễ, cuối cùng nước mắt cũng tràn mi.

Tôi căm hận nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang đắm say, tình tứ ấy, lấy hết sức nghiến răng lại, cắn mạnh lên đôi môi của hắn.

“Ưm …”

Bị cắn đau, hai tay hắn cũng buông lơi, tôi dùng hết sức lực đẩy thân người hắn ra, chập choạng vùng vẫy ra khỏi vòng tay hắn, lui về sau được mấy bước. Tôi miễn cưỡng tựa thân người vào chiếc cột chống đình phía sau, phẫn hận, uất ức nhìn về phía hắn.

“Nàng …” Hắn mở miệng, rồi lại cau chặt đôi mày, đưa tay lên sờ đôi môi mình, lau đi tia máu rịn ra từ vết cắn, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía tôi. Lúc ban đầu hắn tỏ ra vô cùng phẫn nộ, sau đó dần dần dịu dàng, hòa nhã hơn, khẽ tiếng hỏi tôi: “Nàng khóc cái gì?”

Chỉ có những người xuất thân từ hoàng gia, xưa nay đều ở chót vót trên cao thì mới có thể tự phụ đến mức này, luôn tự cho rằng tất cả mọi người đều phải cảm kích, xúc động vì đã nhận được sự sủng ái của họ. Họ luôn coi những hành động vô lễ của mình với phụ nữ là một niềm vinh hạnh lớn lao mà bản thân mình đã ban tặng cho người khác. Những người phụ nữ khóc lóc vì hành động khinh bạc này của họ, đương nhiên sẽ trở thành những kẻ ngốc nghếch, không biết thời thế.

Gió chợt ùa tới, lạnh lẽo vô cùng.

Tôi hắt hơi một cái, hấp tấp lau đi hết những giọt lệ còn vương lại trên khuôn mặt, cố gắng hít mấy hơi để điều hòa nhịp thở. Đúng lúc đang lén lút nhìn sang thăm dò thì hắn dường như có đôi chút thảm hại, đứng bên đình nhổ những tia máu không ngừng tuôn ra trên môi, ánh mắt vẫn đang nhìn về phía tôi, như thể chỉ vừa chớp mắt một cái thì tôi sẽ biến mất ngay ở đây vậy.

Thế nhưng lúc này tôi chẳng còn bận tâm được nhiều như thế nữa, quay phắt lại, dùng hết sức bình sinh trong cơ thể, chạy ra bên ngoài đình.

“Này, không được phép chạy! Nàng không chạy thoát được đâu!” Tiếng nói đó tuy không lớn, nhưng tự phụ và mạnh mẽ.

Đường Thiên Trọng.

Một Khang hầu có thể lật tung từng tấc đất trong kinh thành chỉ vì muốn tìm một người con gái, hắn quả thực có thể tự phụ như vậy. Thế nhưng từ trước đến nay tôi không bao giờ mong muốn trở thành mục tiêu của hắn.

Cố gạt bỏ hết ngoài tai, tôi chạy bạt mạng về phía Tĩnh Nghi viện, tôi không dám quay lại phía sau dù chỉ một lần, rõ ràng đôi chân đang mềm nhũn, vô lực như thân cỏ, nhưng vì cảm thấy quá đỗi kinh hoàng, nên đột nhiên lại trở nên hoạt bát, nhanh nhẹn vô ngần.

Lúc sắp sửa chạy về đến trước cửa Tĩnh Nghi viện, tôi đâm sầm vào một bóng đen đang đi từ trong cửa cung ra, tiếp đó may được người đó đỡ lấy.

“Nha đầu, làm sao thế? Trông chẳng khác nào vừa gặp ma quỷ cả.” Đường Thiên Tiêu gọi lớn tiếng, đưa tay vỗ vỗ lên khuôn mặt tôi.

Hơi ấm trên bàn tay của ngài truyền vào thân thể tôi qua lớp y phục mỏng manh, điều này cũng khiến cho tôi cảm thấy an tâm hơn nhiều, thế nhưng thân người lại run rẩy hơn trước. Tôi đưa tay chỉ về phía sau, thế nhưng lại chẳng nói được tiếng nào, thân người bỗng nhiên nhẹ bẫng rồi ngã xuống mặt đất.

Đường Thiên Tiêu nhìn theo hướng tay tôi, hướng mắt về phía con suối rồi nghi hoặc hỏi: “Chẳng có gì hết cả … nha đầu, làm sao thế hả?”

Thân người gần chạm đến mặt đất vừa hay được bế xốc lên, Đương Thiên Tiêu ra lệnh cho Cận Thất gọi người ra mở cửa thêm lần nữa, rồi vội vã chạy vào phía trong.

Mái tóc dài nhẹ phủ xuống bờ vai Đường Thiên Tiêu, tôi cố gắng quay đầu nhìn về con đường lát đá đen ven suối phía sau lưng.

Y phục trên người Đường Thiên Trọng đen tuyền bay bay trong gió, đang chậm rãi bước ra từ phía sau thân cây đại thụ, chắp tay sau lưng, đưa ánh mắt sắc nhọn như dao nhìn về phía tôi và cả Đường Thiên Tiêu.

Từ thuở bé, tôi cũng thường xuyên khua đao múa kiếm, nghịch ngợm, hiếu động vô cùng, luôn luôn mạnh khỏe, cho tới trước năm mười sáu tuổi rất ít khi ốm đau bệnh tật. Thế nhưng sau mấy lần bị dày vò khốn khổ, ngay cả trái tim cũng khô cằn, kiệt quệ, vậy nên sức khỏe càng ngày càng yếu đi.

Sau cái đêm kinh hoàng đó, tôi nằm bệnh trên giường hơn nửa tháng trời, thỉnh thoảng lại sốt cao, toát mồ hôi lạnh, ban đêm thường gặp ác mộng. Tiếng thét sợ hãi phát ra đôi lúc còn khiến ngay cả bản thân tôi cũng giật mình tỉnh khỏi cơn mơ.

Mấy ngày đầu, đều là Nam Nhã Ý tận tâm tận lực ở cạnh bên chăm sóc, mặt mày vô cùng muộn phiền lo lắng, luôn miệng hỏi han này kia. Đường Thiên Tiêu cũng tới thăm tôi vài, ba lần, hoàn toàn không hề sợ tôi sẽ lây bệnh cho mình, ngài cũng thường xuyên đích thân lại gần phía tôi, đưa tay lên trán xem nhiệt độ cho tôi.

Có một lần trong lúc mơ màng, tôi nghe thấy ngài hỏi Nam Nhã Ý: “Cô nhóc này không phải là người nhát gan, rốt cuộc đêm hôm đó đã gặp phải chuyện gì?”

Nam Nhã Ý cũng mơ mơ hồ hồ trả lời: “Ai mà biết được chứ? Lúc đầu muội ấy đi theo thái hậu, sau đó lại đi theo một thái phi trong lãnh cung, tiếp đó là lúc Nam Sở đầu hàng Đại Chu, ngài xem, tất cả những phong ba bão tố đó muội ấy đều đã trải qua rồi, lúc nào muội ấy cũng tỏ thái độ lãnh đạm, vô tâm, lúc nào cũng ôn hòa, bình tĩnh. Một con người dũng cảm, tận tâm như vậy đúng là vô cùng hiếm có. Thiếp cũng chẳng biết … cũng không biết được liệu có phải đi ra ngoài vào ban đêm, gặp phải thứ yêu ma quỷ quái gì hay không? Thụy Đô này cũng là một đô thành cổ đã trải qua nhiều triều đại, trong lịch sử không biết đã có bao nhiêu vong hồn chết oan uổng nơi đây.”

“… Vậy trước tiên cứ để cho cô nhóc này tĩnh dưỡng đã.”

Đây là lần cuối cùng tôi nghe thấy Nam Nhã Ý và Đường Thiên Tiêu trò chuyện cùng nhau, phải đến bảy, tám ngày sau đó, Đường Thiên Tiêu không hề xuất hiện lại, ngay cả Nam Nhã Ý cũng không đến ngủ chung giường, chăm sóc cho tôi nữa.

Lúc ban đầu tôi nghi rằng phải chăng mình đã mắc bệnh nặng, tỷ tỷ sợ bị lây nhiễm, cho nên chuyển sang nơi khác ở. Thế nhưng lâu ngày không thấy tỷ tỷ xuất hiện, tôi bất giác quay sang hỏi Ngưng Sương: “Nhã Ý tỷ tỷ đâu rồi? Phải chăng tỷ ấy đã được sắc phong thành phi tử, nên chuyển đến nơi khác ở rồi?”

Ngưng Sương im lặng trong giây lát, chắc do nhìn thấy khí sắc của tôi đã tốt hơn nhiều, nên cuối cùng cũng lên tiếng trả lời: “Nhã Ý cô nương … mấy ngày trước đã bị Tuyên thái hậu gọi đến tiếp kiến, từ lúc đó đến tận bây giờ vẫn chưa quay về.”

“Cái… cái gì cơ…” Tôi vẫn đang bị sốt, nghe thấy câu vừa rồi, kinh ngạc đến mức người đẫm mồ hôi: “Vậy còn hoàng thượng đâu? Hoàng thượng có biết chuyện này không?”

“Lúc ban đầu hình như không biết, sau đó hoàng thượng còn tới đây thăm hỏi cô nương. Ngài vừa nghe thấy Nhã Ý cô nương bị triệu đi diện kiến, sắc mặt trắng bệch rồi nhanh chóng đi mất.”

“Vậy thì, vậy thì… bây giờ chắc là đã bị lộ rồi đúng không?”

Thế nhưng đã lộ đến mức nào chứ? Lộ ra rằng tỷ tỷ không phải là con gái của Lục đại tướng quân vẫn còn là chuyện nhỏ vì nói cho cùng đây là chủ ý của Đường Thiên Tiêu, dù thế nào đi nữa, thái hậu sẽ không bao giờ khiến cho con trai ruột của mình bị mất mặt. Thế nhưng giả như thái hậu biết được Nam Nhã Ý chính là con gái của nhũ nương của Đường Thiên Tiêu, liệu có vì một nguyên nhân không thể cho mọi người biết nào đó của hoàng gia mà nghĩ ra mọi cách để đưa tỷ tỷ lên đường gặp mẫu thân và đại ca không?

Trong lòng tôi cảm thấy vô cùng bất an, liền sai Tẩm Nguyệt đi tìm Cận Thất, tìm cách thăm dò tin tức của Nam Nhã Ý.

Châu báu tặng cho Cận Thất cũng không hề vô ích, không lâu sau, Cận Thất đích thân đi theo Tẩm Nguyệt đến thăm tôi, mỉm cười rồi nói: “Cô nương, xin cô nương cứ an tâm, hiện nay Nhã Ý cô nương vẫn bình an vô sự ở trong cung Đức Thọ. Hoàng thượng sợ rằng cô nương lo lắng, nên đặc biệt phái tiểu nhân đến đây, ngài dặn cô nương phải tĩnh dưỡng cho khỏe lại, bảo đảm sức khỏe của bản thân vẫn là quan trọng nhất.”

“Tại sao thái hậu lại truyền Nhã Ý tỷ tỷ đến sống tại cung Đức Thọ chứ?” Theo bản năng, tôi đoan chắc việc này không hề đơn giản như vậy.

Cận Thất đang cười, nhưng nét cười cứng nhắc và thiếu tự nhiên: “Thái hậu… phát hiện hoàng thượng hay ghé tới đây thăm, nên cho người đi điều tra, rồi phát hiện được Nhã Ý cô nương. Hiện nay… Nhã Ý cô nương coi như trở thành người được thái hậu sủng ái, yêu thương, còn ban thưởng cho rất nhiều đồ quý, nói là để cô nương làm của hồi môn.”

Tôi hơi hơi ngây người: “Vậy thì… chỉ ý sắc phong phi tử của lễ bộ đã truyền ra chưa?”

Cận Thất liền khom lưng đáp lại: “Vẫn… vẫn còn chưa ạ. Hiện nay mọi người vẫn đang tập trung vào việc sắc phong hoàng hậu, có lẽ… phải đợi cho tới khi phong hậu xong thì mới ban chỉ được.”

Không để cho tôi kịp suy nghĩ sâu xa, Cận Thất nhanh chóng đặt hai bao giấy xuống rồi mỉm cười nói: “Đây là thứ hoàng thượng ban thưởng cho cô nương, đều là mấy loại thuốc bổ thượng hảo như phục linh, nhân sâm… để cho cô nương điều dưỡng lại sức khỏe. Tiểu nhân còn phải quay về hầu hạ hoàng thượng, tạm biệt cô nương.”

Tôi cố gắng chống người lên sai Ngưng Sương nhận lấy hai bao thuốc kia lại tạ ơn, rồi mới nằm xuống, trong lòng vẫn cảm thấy có gì đó không thỏa đáng.

Một lúc lâu sau, tôi mới sực nhớ ra, bởi vì vừa nãy Cận Thất gọi Nam Nhã Ý là “cô nương”, chứ không phải là “Hiền phi nương nương” như buổi tối hôm đó nữa.

May mà lúc này sức khỏe của tôi đã hồi phục, hôm nay sau khi thức dậy, nhìn thấy mình trong gương, quả thật đã gầy đi khá nhiều. Nhớ lại chuyện buổi đêm hôm đó, trong lòng tôi vẫn cảm thấy vô cùng hoảng hốt, hãi hùng, vẫn dùng phương thuốc bí truyền che giấu đi khuôn mặt nhợt nhạt mà ôn nhu, xinh đẹp của bản thân, biến mình trở lại thành người phụ nữ tầm thường, da dẻ thô ráp, héo hon như mọi khi. Sau đó, tôi lại tiện tay dùng trâm bạc khắc hoa văn đơn giản, chải cho mình kiểu tóc lệch tầm thường như mọi khi, rồi gọi Tẩm Nguyệt tới, dặn dò đi nghe ngóng thêm tin tức về Nam Nhã Ý.

Tẩm Nguyệt do dự một hồi rồi đưa mắt sang nhìn Ngưng Sương.

Tôi ngay lập tức có một dự cảm không lành liền hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi chăng?”

Có lẽ do nhìn thấy sức khỏe tôi đã hồi phục lại rồi, Ngưng Sương do dự một hồi, cuối cùng cũng nói hết ra: “Cô nương, thực ra khoảng hai ngày sau khi cô nương lâm bệnh nặng chỉ ý sắc phong phi tần đã được ban ra. Chỉ có điều … Nhã Ý cô nương không nằm trong số đó. Hoàng thượng cũng đã tới đây, nói chuyện riêng cùng với Nhã Ý cô nương, sắc mặt của hai người đều không tốt chút nào.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó thì Nhã Ý cô nương được thái hậu triệu kiến, hoàng thượng sau đó cũng không tới đây nữa. Có điều… gần đây có một vài lời đồn thổi nói rằng… nói rằng tiểu thư của Lục đại tướng quân sẽ trở thành chính thất phu nhân của Khang hầu.”

“Cái gì?” Cảm giác dường như có ai đó đang bóp chặt lấy cổ mình, tôi cố gắng hít thở mạnh, suýt chút nữa không thốt nên lời.

Ngưng Sương, Tẩm Nguyệt đều là những tâm phúc do Đường Thiên Tiêu phái tới đây, đương nhiên biết rõ tiểu thư nhà họ Lục chẳng qua chỉ là một cái cớ để Đường Thiên Tiêu phong Nam Nhã Ý thành phi tử mà thôi.

Tôi chẳng thể nào ngồi yên được nữa, nhanh chóng khoác lên người bộ y phục cung nữ hơi cũ màu xanh lá trúc, đi thẳng tới điện Càn Nguyên mà hoàng thường thường hay ở.

Đương nhiên là tôi chẳng thể nào gặp nổi Đường Thiên Tiêu, nhưng tôi liền nói với mấy thị vệ trông ngoài cửa cung nói muốn gặp Thất công công, Cận Thất nhanh chóng xuất hiện ngay sau đó. Có lẽ tiết trời đã bắt đầu chuyển sang nóng bức, Cận Thất vừa bước đi vừa đưa tay lên lau mồ hôi, khi ngẩng đầu lên nhìn thấy tôi đang chờ, mới nhanh bước chạy tới, khuôn mặt mỉm cười nói: “Thanh Vũ cô nương, dạo này sức khỏe thế này rồi? Tại sao cô nương không nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa?”

Tôi đợi Cận Thất chạy tới gần, chào hỏi vài câu rồi mới mỉm cười nói: “Thất công công, đã rất lâu rồi ta chưa được gặp Nhã Ý tỷ tỷ, trong lòng cảm thấy nhớ nhung vô cùng. Thế nhưng ta cũng biết rằng cung Đức Thọ không phải là nơi để cho những kẻ tầm thường như ta tùy tiện ra vào, muốn đến đây nhờ Thất công công giúp thông báo một tiếng.”

Những giọt mồ hôi lấm tấm trên chiếc mũi tròn to của Cận Thất vừa mới được lau đi, giờ lại lấm tấm đầy mồ hôi, Cận Thất lại vội vã đưa tay lên lau, cúi rằm mặt xuống đáp: “Thanh Vũ cô nương… cô nương, cái này, chuyện ở bên cung Đức Thọ, tiểu nhân chẳng thể nào tham vấn được.”

“Vậy thì, liệu có thể phiền Thất công công truyền tin tức sang hộ ta được không, để Nhã Ý tỷ tỷ ra khỏi cung Đức Thọ gặp mặt ta một lần được không?”

“Cô nương, đừng nói là tiểu nhân không vào nổi cung Đức Thọ, cho dù có vào được đó, hiện nay thái hậu quản lí Nhã Ý cô nương chặt chẽ, nghiêm ngặt là vậy, tiểu nhân chẳng thể nào gặp được chứ đứng nói là chuyển lời dùm cô nương.”

“Hoàng thượng chắc là sẽ vào được cung Đức Thọ đúng không? Liệu có thể nhờ ngài đích thân truyền tin này được không?”

“Cái này… hầy, bà cô của tiểu nhân ơi, bản thân hoàng thượng cũng đang vô cùng phiền não vì việc này, ai dám đem chuyện này tới kinh động đến ngài chứ?”

Trong lòng tôi cảm thấy vô cùng hốt hoảng, liền buột miệng hỏi thăm: “Phải chăng bây giờ ngay đến hoàng thượng cũng chẳng thể nào gặp được tỷ tỷ?”

Cận Thất quả nhiên do dự, liếc nhìn ra phía ngoài cửa sổ, dáng vẻ giống như gặp chuyện gì vô cùng kinh hãi, lui người về phía sau.

Tôi cũng nghi hoặc thò đầu ra nhìn, còn kinh hãi hơn của Cận Thất, nhanh chóng quay đầu lại.

Một người đàn ông thân hình cao lớn khoác trên người bộ áo bào đen nhánh, bàn tay đặt lên phần thắt lưng, giữ lấy thanh kiếm, khuôn mặt sầm lại nhanh bước đi về phía điện Càn Nguyên. Khi bước đến gần cửa lớn vào cung, hắn bỗng khựng người lại, đưa mặt ngước nhìn về phía cung Đức Thọ. Khuôn mặt lạnh lùng, cương nghị, trong khoảnh khắc ngắn ngủi nhanh chóng hiền hòa, dịu dàng hơn nhiều, ngay cả đôi mắt sâu thẳm, huyền bí kia cũng phát ra tia sáng vui mừng không chút xa lạ.

Người này chính là Khang hầu Đường Thiên Trọng.

Mãi cho tới khi Khang hầu đi mất, Cận Thất mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục lau vội mồ hôi rồi khẽ khàng thì thầm: “Khang hầu và hoàng thượng … chắc hẳn đã thương lượng với nhau rồi.”

“Thương lượng? Thương lượng cái gì chứ?” Lòng bàn tay tôi không ngừng tuôn mồ hôi, không dám suy nghĩ sâu xa thêm, có biết bao nhiêu âm mưu và cạm bẫy, chẳng khác nào mạng nhện, lặng lẽ bao trùm xuống… Nam Nhã Ý… hoặc giả có cả tôi nữa.

Đôi môi dày của Cận Thất khẽ rung lên, cuối cùng cũng bật cười hối lỗi: “Cô nương đừng làm khó tiểu nhân nữa, những chuyện chưa chắc chắn, chưa công bố, bọn tiểu nhân này nào dám ăn nói linh tinh. Nói ra, tiểu nhân cũng chỉ có mỗi một cái đầu này để mà bị chặt thôi.”

Nhìn thấy tôi vẫn cố chấp đứng nguyên đó, Cận Thất nghĩ một hồi rồi nói thêm: “Hay thế này đi, cô nương cứ quay về nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đã, tiểu nhân sẽ nghe ngóng, quan sát thái độ của hoàng thượng, có cơ hội, tiểu nhân sẽ đưa hoàng thượng đến Tĩnh Nghi viện. Hoàng thượng rất thích ở nơi đó, cho dù Nhã Ý cô nương đã không còn ở đó nữa… hầy, hoàng thượng nhất định vẫn sẽ tới đó thăm.”

Nói cho cùng tôi vẫn cảm thấy không cam tâm, đúng lúc đang muốn tìm hiểu cặn kẽ mọi chuyện thì Cận Thất đã nhanh chóng đứng bật dậy rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng trực, đi thẳng về phía điện Càn Nguyên.

Hoa lê trong Tĩnh Nghi viện đã rơi rụng gần hết, cánh hoa trên bậc thềm chẳng có ai quét dọn, nên lại càng chất thành đống lớn. Bốn góc tường lạnh lẽo, vô hồn, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng gió rít, những cánh hoa tàn nhẹ bay lên trong cơn gió đầu hè. Còn cả Tĩnh Nghi viện cũ kĩ lại hiện lên trống vắng, lạnh lẽo vô ngần.

Tôi đã một mình ở trong Tĩnh Nghi viện khá lâu, cuối cùng cũng đành phải chấp nhận sự thật hiện nay: Người tỷ tỷ mà tôi vốn cho rằng có thể nương tựa vào nhau suốt đời giờ đây đã bị ngăn cách bởi những bức tường nơi thâm cung rộng lớn, lạnh lùng. Cho dù khoảng cách không xa, nhưng muốn gặp mặt một lần, thậm chí chuyển lời thôi bây giờ cũng đã trở thành nguyện vọng xa xỉ. Thậm chí tôi còn chẳng biết tỷ tỷ sống ra sao, từ việc ngay cả Đường Thiên Tiêu cũng chẳng thể nào gặp nổi tỷ tỷ, cũng có thể suy đoán rằng tỷ tỷ nhất định không thoái mái, dễ chịu gì.

Đường Thiên Tiêu hoàn toàn không tới Tĩnh Nghi viện. Hai ngày sau, thánh chỉ truyền tới, chỉ hôn Nam Nhã Ý, thiên kim tiểu thư nhà họ Lục cho Khang hầu Đường Thiên Trọng. Kết hợp cùng với khoảng thời gian trước Đường Thiên Trọng ráo riết truy tìm tung tích người tình trong mộng, hiện nay trong ngoài cung lại có thêm rất nhiều lời đồn thổi. Lần này, lời đồn thổi biến thành Đường Thiên Trọng tình cờ giải cứu Lục đại tiểu thư ngoài biên quan, nhất kiến chung tình, hẹn ước suốt đời bên nhau.

Thế nhưng mấy năm nay, Nam Nhã Ý đều bị chôn chân ở chốn thâm cung này, đã bao giờ bước chân tới vùng biên quan?

Tôi thực sự không muốn đem chuyện Nam Nhã Ý sắp sửa trở thành chính thất phu nhân của Khang hầu liên hệ với chuyện đêm hôm ấy tôi tình cờ gặp Đường Thiên Trọng. Thế nhưng chỉ cần ngồi xuống là tôi lại nhớ đến cảnh tượng đêm hôm ấy khi Đường Thiên Tiêu bế tôi quay lại nơi này.

Dưới ánh trăng trong trẻo, Đường Thiên Trọng với áo bào đen tuyền khoác trên người, chậm rãi bước ra khỏi thân cây đại thụ, đôi mày rậm rạp dựng đứng lên như kiếm, ánh mắt sâu thẳm, sắc nhọn như đao, lạnh lùng nhìn về phía tôi, chẳng khác nào thần chết đến từ chốn âm tào địa phủ, trên người toát ra sát khí nặng nề.

Cả cuộc đời tôi dường như chỉ để chịu dày vò, mòn mỏi trong chờ đợi, lẽ nào ngay cả Nam Nhã Ý cũng chẳng thể thoát khỏi tấn bi kịch này, giương mắt nhìn hạnh phúc đã đến gần trước mặt tan biến theo mây khói?

Tôi chẳng thể nào tin rằng Đường Thiên Tiêu cũng đành lòng để tỷ tỷ ra đi như vậy, tôi thay đổi thái độ kính nhi viễn chi [thành ngữ này có nguồn gốc từ câu nói của Khổng Tử trong Luận Ngữ. có nghĩa là đáng kính nhưng cần xa lánh] với hoàng thân quốc thích xưa nay, năm ngày liên tiếp đi tới điện Càn Nguyên cầu kiến Cận Thất, hy vọng ông ta có thể thông báo giúp một tiếng, cho tôi được diện kiến Đường Thiên Tiêu. Lần đầu tiền, Cận Thất ra ngoài gặp tôi, vừa biết được mục đích, ngay tức khắc nói có chuyện gấp rồi vội vã quay về đại điện. Bốn ngày sau đó, mặc cho tôi có đợi chờ từ sáng đến khuya, Cận Thất cũng quyết không ra gặp lấy một lần.

Mấy thị vệ ngoài cửa điện dần dần cũng biết đến tôi, sau khi nhận được chút ít tiền bạc liền lặng lẽ nói với tôi rằng, Tuyên thái hậu là một người thâm sâu, coi Nam Nhã Ý như một quân cờ hữu dụng, yêu cầu nhiếp chính vương phải giao ra một phần quyền lực có thể làm khuynh đảo toàn bộ quốc gia. Để lấy được vị phu nhân này, Đường Thiên Trọng thậm chí còn thương lượng riêng cùng người bên phía thái hậu, giao ra một nửa quyền thống lĩnh cấm vệ quân trong thành Thụy Đô, khiến cho nhiếp chính vương vô cùng không vui.

Tôi thực tình chẳng thể nào lạc quan tin tưởng rằng Đường Thiên Trọng thực sự chấp nhận hy sinh từng ấy vì một Nam Nhã Ý chưa từng gặp mặt, vậy nên trong lòng lại càng thấp thỏm bất an.

Ngày thứ sáu chính là đại lễ thành hôn giữa hoàng thượng và hoàng hậu, cả một dọc con đường đến điện Càn Nguyên đều bị phong tỏa chặt chẽ, không để cho bất cứ kẻ không phận sự nào đến gần. Tôi biết rõ rằng đại hôn của Nam Nhã Ý và Đường Thiên Trọng sẽ diễn ra vào hai ngày kế tiếp, nhưng cũng đành lực bất tòng tâm.

Giữa đêm, điện Càn Nguyên, tiếng nhạc khí, chúc tụng vang lên không ngừng, đến tận giờ Tý mới dần dần lặng xuống, hai chiếc đèn lồng đỏ in chữ vàng trên đó vẫn cứ sáng chói suốt đêm như muốn tuyên cáo với toàn dân rằng hôm nay là ngày đại hỷ của toàn bộ Đại Chu.

Tôi không dám tưởng tượng lúc này Nam Nhã Ý tuyệt vọng và đau thương đến độ nào.Khoác trên mình tấm áo mỏng ngồi trong tiểu viện nhỏ bé lạnh lẽo, đơn côi, tôi ngây người nhìn về hướng cung Đức Thọ. Mãi cho tới khi mấy cung nữ phục dịch đều đã đi ngủ hết, Ngưng Sương lại không an tâm, mấy lần bước ra khỏi giường, gõ nhẹ vào cửa sổ gọi tôi vào ngủ, lúc này tôi mới chậm rãi đứng dậy. Đúng lúc đang chuẩn bị quay về phòng nghỉ ngơi, cánh cửa Tĩnh Nghi viện bỗng nhiên bị đập dữ dội.

Một lần, hai lần, rồi lại thêm lần nữa, hình như có người nào đó đang đấm mạnh tay vào cánh cửa vậy. Tiếng vang khá lớn nhưng không hề có chút tiết tấu nào.

Chính vào lúc tôi đang cảm thấy nghi ngờ, thì phía bên ngoài truyền vào giọng một người đàn ông ngà ngà men say: “Nhã Ý, Nhã Ý … là trẫm, trẫm đến rồi, mau ra mở cửa.”

Tiếp theo đó là giọng nói của Cận Thất: “Hoàng thượng, hoàng thượng, Nhã Ý cô nương không còn ở nơi này từ lâu rồi. Tổ tông của tiểu nhân ơi, ngài làm vậy sao được?”

Không ngờ người đến lại là Đường Thiên Tiêu!

Tôi hoàn toàn không dám tin vào tai mình, lại nhanh chóng đưa mắt nhìn về phía cung Hy Khánh, nơi hoàng hậu ở, rồi mới vội vã chạy ra mở cửa.

Quả nhiên bên ngoài là Đường Thiên Tiêu, ngài chỉ khoác bên ngoài một tấm áo gấm màu vàng mọi khi, đầu tóc rối bời, chập choạng xông tới, đôi mắt mơ màng, đỏ quạu đưa sang, ngài nắm lấy bàn tay tôi rồi nói: “Nha đầu, mau đưa trẫm đi gặp Nhã Ý.”

Tôi bàng hoàng.

Vào một ngày đại hỷ như hôm nay, đáng lẽ ngài phải khoác trên người hoàng bào cửu long, trên đầu đội mũ rồng với mười hai viên châu ngọc, chân đi hài gấm, toàn thân phát ra khí độ oai nghiêm vốn có ở bậc đế vương, rồi tuyên cáo cùng với nhiếp chính vương cùng với văn võ bá quan trong triều rằng, ngài đã trưởng thành, đã có đủ tư cách nắm đại quyền triều chính vốn dĩ phải thuộc về ngài bấy lâu mới phải.

Sau khi làm lễ thành hôn cùng hoàng hậu, ngài đương nhiên phải ở lại trong cung Hy Khánh, làm sao có thể xuất hiện tại một lãnh cung cũ nát thế này vào giữa đêm khuya mịt mù chứ?

Khuôn mặt của Cận Thất kinh hoàng, sợ hãi, liền đưa mắt ra hiệu cho tôi: “Thanh Vũ cô nương, mau… mau dìu hoàng thượng vào bên trong, chuẩn bị canh giải rượu cho ngài. Hoàng thượng của tiểu nhân ơi, hôm nay là ngày gì chứ, uống say đến mức này, truyền ra ngoài thì không ổn đâu. Ây da …”

Câu cằn nhằn của Cận Thất hoàn toàn bị ngắt quãng bởi trận nôn của Đường Thiên Tiêu. Cánh tay áo run run đầy những đồ ăn nôn ra, khuôn mặt của Cận Thất như muốn khóc mà không ra nước mắt.

Đường Thiên Tiêu không hề như mọi khi, ngồi bên ngoài phòng khách đôi lát mà trực tiếp xông thẳng vào phòng ngủ của tôi và Nam Nhã Ý, ngả lưng xuống chiếc phản trúc trong phòng chúng tôi rồi lại nôn thêm một trận nữa.

Tôi tất bật mang nước nóng lại lau sạch người cho ngài, Tẩm Nguyệt và Ngưng Sương cũng tỉnh giấc, vội vã đi chuẩn bị canh giải rượu.

Luôn chân luôn tay bận rộn cho tới tận giờ sửu, nhìn thấy ngài dần dần im lặng hơn nhiều, tôi hoàn toàn không muốn trở thành tiêu điểm cho mọi người chú ý vào ngày hôm sau, vô tình đẩy bản thân vào phong ba bão táp trong cung, nên đang định bàn bạc cùng với Cận Thất, thì đột nhiên Đường Thiên Tiêu nắm chặt lấy tay tôi.

“Thanh Vũ, Nhã Ý… phải chăng đã không còn ở đây nữa?”

Lòng tôi bỗng run lên, mím chặt môi, khẽ khàng đáp lại: “Tỷ tỷ… không còn ở đây nữa. Tỷ tỷ đang ở một nơi khác, đợi chờ, đợi chờ hoàng thượng đến thực hiện lời hứa của ngài, lập tỷ tỷ làm Hiền phi. Tỷ tỷ đã đợi chờ suốt hai năm nay, chịu biết bao nhiêu tủi nhục, uất ức, khóc hết không biết bao nhiêu nước mắt.”

Đường Thiên Tiêu từ từ ngẩng đầu lên, khuôn mặt đỏ ửng vì men rượu dần dần dịu xuống, mắt phụng khẽ nheo, dần dần hiện rõ nét đau đớn mà sắc bén vô ngần.

Tôi cảm thấy muốn rơi lệ, thế nhưng trên môi vẫn nở nụ cười như thường lệ: “Hoàng thượng, ngài nhất định sẽ không để cho Nhã Ý tỷ tỷ phải thất vọng đâu, đúng không ạ?”

Đường Thiên Tiêu đưa tay lên, vuốt lại mái tóc xõa ra phía trước vầng trán của tôi, khóe miệng miễn cưỡng nhếch lên, rồi khẽ nói: “Con nha đầu này, nhìn bên ngoài lạnh lùng, vô tình, nhưng còn thật lòng với nàng ấy hơn cả trẫm. Trẫm nghe thấy ngươi vì nàng ấy mà cầu kiến trẫm, thực lòng không dám gặp mặt ngươi. Trẫm quả thực không bằng ngươi, không bằng ngươi …”

Tôi liền quỳ xuống, dập đầu trước ngài rồi khẽ cất tiếng nói: “Hoàng thượng nói ra những lời này đã đủ minh chứng được tấm lòng của ngài dành cho Nhã Ý tỷ tỷ. Nếu như đã vậy, chuyện chung thân đại sự của Nhã Ý tỷ tỷ, xin hoàng thượng hãy suy nghĩ cho thật kĩ. Cho dù nhất thời không tiện từ chối bên phía Khang hầu thì cũng nên nghĩ cách nào để giải quyết toàn vẹn chứ! Dù gì cũng còn hơn là … còn hơn là bắt tỷ ấy phải gả cho một người khác, dập tắt hoàn toàn mọi hy vọng trong lòng tỷ tỷ bấy lâu nay.”

“Thanh Vũ, Thanh Vũ, con nha đầu này, ngươi không hiểu, không hiểu được đâu.” Đường Thiên Tiêu nhổm người dậy, dựa vào thành giường khẽ than thở.“Chuyện hôn sự của đế vương xưa nay đều thân bất do kỉ. Tình cảm của đế vương luôn luôn để phục vụ, củng cố cho hoàng quyền trong tay.”

“Đó là bởi vì trong lòng hoàng thượng, Nhã Ý tỷ tỷ không bằng hoàng quyền của ngài, thậm chí còn không bằng một nửa quyền hạn thống lĩnh cấm vệ quân.”

“Ngươi nói cái gì?” Đôi mắt của Đường Thiên Tiêu nhanh chóng sắc bén, nghiêm nghị.

Từ trước đến nay tôi không bao giờ muốn nổi trội hơn người, nhưng nhìn thấy hạnh phúc cả cuộc đời Nam Nhã Ý sắp sửa bị hủy hoại hoàn toàn, tôi chẳng thể nào kiềm chế bản thân thêm nữa. “Tỷ tỷ ở trong lòng hoàng thượng, thậm chí còn không quan trọng như trong lòng Khang hầu. Chí ít Khang hầu đã vì tỷ tỷ mà tình nguyện từ bỏ một nửa quyền hạn trong tay.”

Đường Thiên Tiêu bật cười nói: “Đương nhiên, đương nhiên … Thiên Trọng đại ca đã nhung nhớ tiên tử trong mộng của mình suốt hai năm nay rồi! Nhã Ý vẫn luôn phủ nhận, nói rằng đại ca đã nhận nhầm người. Thế nhưng chỉ cần Đường Thiên Trọng nhận định rõ Nhã Ý chính là người trong lòng của đại ca, chỉ cần đại ca tình nguyện từ bỏ một nửa quyền lực trong tay vì nàng, thì… thì mục đích của mẫu hậu đã đạt được rồi. Ha ha, có lẽ, có lẽ đây cũng chính là mục đích của trẫm thôi! Hoàng quyền?”

Tôi bỗng nhiên hiểu rõ tại sao Tuyên thái hậu lại nhất nhất đòi giữ Nam Nhã Ý lại trong cung Đức Thọ, không để cho cả hoàng thượng lẫn Khang hầu gặp mặt. Không phải thái hậu không biết Nam Nhã Ý chưa chắc đã là người trong lòng của Đường Thiên Trọng, thế nhưng người quyết không bao giờ bỏ qua thời cơ ngàn năm có một khiến cho Khang hầu đồng ý giao lại hoàng quyền. Người hoàn toàn không quan tâm đến liệu sau này Đường Thiên Trọng hay Nam Nhã Ý có hạnh phúc hay không, chỉ cần biết Đường Thiên Trọng có chịu giao binh quyền ra không mà thôi.

“Thế nhưng giả dụ như… nếu như Đường Thiên Trọng thực sự đã nhận nhầm người thì sao?”

“Nhận nhầm, vậy thì đành phải… nhầm đến cùng mà thôi.”

Ngài trả lời một cách mệt mỏi, chán chường thế nhưng lại khiến cho trái tim tôi quặn thắt lại đớn đau.

“Đành nhầm tới cùng… cho dù, cả cuộc đời này, tỷ tỷ sẽ không bao giờ mỉm cười vui vẻ được nữa, hoàng thượng cũng có thể an lòng chà đạp lên nước mắt của tỷ tỷ để ngồi trên ngai vàng hay sao?”

“Cô… cô thật to gan!” Cận Thất hoàn toàn thất kinh trước những lời nói đại nghịch bất đạo của tôi, quay sang mắng nhiếc tôi, vừa lén nhìn sắc mặt của Đường Thiên Tiêu. Sắc mặt của ngài lúc này trắng bệch, nhợt nhạt.

Tôi vẫn giữ trên môi nụ cười, lặng lẽ quỳ đó, nhìn chăm chăm về phía Đường Thiên Tiêu.Nếu như ngài thực sự giết chết tôi vì những lời nói này, vậy thì, tấm lòng chân thành của Nam Nhã Ý cũng coi như đã uổng phí mà thôi.

Đường Thiên Tiêu ngồi dậy, cũng nhìn chằm chằm về phía tôi, rõ ràng đang suy ngẫm điều gì đó.

“Ngươi… cũng cho rằng Đường Thiên Trọng đã nhận nhầm người?” Ngón tay của ngài dần dần chỉ về phía trước mặt tôi, giọng nói lạnh lùng thốt ra từ khuôn mặt nghiêm nghị, khí thế mãnh liệt khiến tôi phải cúi đầu xuống, nhằm trốn tránh ngài. Ngài không hề có ý buông tha, đưa tay kéo mặt tôi ngẩng lên rồi khẽ nói: “Ngươi, thực ra trông vô cùng xinh đẹp, chỉ là không muốn để người khác nhìn rõ dung mạo yêu kiều của mình mà thôi, thậm chí cả… trí thông minh của ngươi?”

“Hoàng thượng nói đùa rồi… so sánh với Nhã Ý tỷ tỷ, nô tì nào dám xưng là thông minh?” Nụ cười trên khuôn mặt tôi sắp sửa biến mất, bàng hoàng nhận ra, nếu bức ép quá mức, cuối cùng, người bị bức đến tận đường cùng, có lẽ chính là bản thân tôi.

Tuy Đường Thiên Tiêu tuổi còn trẻ, nhưng hoàn toàn không hề lười nhác, bất tài như mọi người vẫn đồn đại, thậm chí còn thông minh hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.

“Ngươi họ gì?” Ngài đang truy hỏi.

“Nô tì là cô nhi, ở trong cung từ nhỏ nên quên mất rồi.”

“Hả?” Đường Thiên Tiêu ngồi thẳng lưng dậy, miệng khẽ nhoẻn cười, khôi phục lại nụ cười lãnh đạm như mọi khi: “Vậy thì, bây giờ ngươi nên nói cho trẫm biết, buổi tối hôm đó, ngươi một mình đi ra ngoài đã gặp phải chuyện gì mà khi về lại thất kinh đến mức độ ấy?”

“Nô tì không… không hề gặp người nào cả, chỉ là nhiễm phong hàn, cảm thấy hoa mặt chóng mày, nhất thời nhìn cây cối thành yêu ma quỷ quái thôi…”

Đối diện với việc chân tướng sắp sửa bị khám phá ra, tôi trả lời đầy hoang mang lo lắng.

Rõ ràng là sau khi sự việc xảy ra, Đường Thiên Trọng đã cho người đi điều tra, vị mỹ nhân duy nhất trong Tĩnh Nghi viện chính là Nam Nhã Ý, tình cảm với Đường Thiên Tiêu vô cùng sâu đậm, còn hắn lại tận mắt nhìn thấy Đường Thiên Tiêu bế tôi vào bên trong.

Đường Thiên Tiêu đứng dậy, nhìn tôi mỉm cười: “Trẫm hỏi ngươi là gặp phải chuyện gì, vậy mà ngươi lại trả lời không gặp người nào cả. Vậy thì nhất định ngươi đã gặp phải một người nào đó. Là một người mà ngươi nhất định muốn trốn tránh?”

Tôi mím chặt môi, ngậm miệng lại không nói thêm bất cứ lời nào.

Nếu như tôi thừa nhận, phải chăng Nam Nhã Ý có thể thoát khỏi số phận bất hạnh của mình?Còn bản thân tôi làm cách nào mới có thể thoát khỏi số phận của bản thân?

Hoặc là, ngay từ khi sinh ra tôi đã là một người không cát tường, không những đem lại tai họa cho bản thân mà ngay cả những người thân hữu xung quanh cũng chẳng thể nào tránh khỏi kiếp nạn.

Đường Thiên Tiêu không còn truy hỏi gắt gao như trước nữa, đưa tay cầm lấy chiếc bát đựng canh tỉnh rượu trên bàn, ngửa cổ lên uống cạn, đứng lặng bên cửa sổ một hồi lâu rồi chắp tay ra sau lưng rồi nói: “Mau về cung Hy Khánh! Gọi người đến canh giữ nơi này, không có bất cứ người nào vào làm phiền Thanh Vũ, cũng không cho nha đầu này bước ra khỏi Tĩnh Nghi viện nửa bước.”

Từng câu từng chữ của ngài dõng dạc, oai nghiêm, hoàn toàn không còn chút men say.

Tôi lặng ngẩng đầu lên chỉ thấy đế vương thiếu niên phất ống tay áo rộng, cùng với Cận Thất vừa thở phào nhẹ nhõm nhanh chân bước đi khỏi nơi này.Vẫn là tấm áo gấm thường ngày hay mặc, mái tóc khẽ buông trên vai, nhưng lúc này đã hoàn toàn không còn che giấu được nét anh tuấn bất phàm, khí thế cao sang, quý phái của ngài nữa, thậm chí bất giác còn bộc lộ rõ khí khái của kẻ đế vương bấy lâu ẩn giấu trong người.

Tôi vốn dĩ không hề thích đi lại trong cung, chỉ ý “nội bất xuất ngoại bất nhập” của Đường Thiên Tiêu cũng chẳng khiến tôi cảm thấy muộn phiền gì cả, huống hồ chi những vệ sỹ mà ngài phái tới đều giám sát âm thầm chứ không hề nghênh ngang, gây sự chú ý của mọi người.

Tuy rằng không thể nghe ngóng được tin tức bên ngoài, nhưng bản thân tôi có thể đoán được, Nam Nhã Ý chắc rằng có thể tránh khỏi kiếp nạn này. Dùng một cung nữ không chút tác dụng nào đổi về người phụ nữ trong lòng mình là một chuyện vô cùng hợp đạo lí thế thời.

Vậy nên, kết cục của tôi hiển nhiên có thể đoán được.

Cuối cùng tôi cũng có thể an lòng lại sau khoảng thời gian hãi hùng ban đầu, lặng lẽ suy đoán tất cả mọi chuyện có thể phải gánh chịu sắp tới, thậm chí còn lấy thanh đoản đao sắc bén mà năm xưa Trang Bích Lam đã tặng cho tôi để phòng thân, để trong người mình.

Vào thời khắc thực sự không thể nào trốn tránh được nữa, nó sẽ đưa tôi đến nơi mà tôi nên đến từ lâu rồi, kết thúc sự đợi chờ mong mỏi trong vô vọng càng ngày càng kéo dài lê thê.

Thế nhưng hai ngày tiếp đó, Tĩnh Nghi viện im lìm tĩnh mịch đến bất thường. Đến ngày thứ ba, nếu như không xảy ra chuyện bất ngờ gì, thì đó chính là ngày Đường Thiên Trọng và Nam Nhã Ý thành thân. Thánh chỉ cuối cùng cũng được ban xuống.

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, cung nữ họ Ninh, hiền hậu thục đức, rất được lòng trẫm, sắc phong thành tiệp dư, ban tặng cho cung Di Thanh. Khâm thử.”

Phong tôi thành tiệp dư? Chính là tiệp dư chính tam phẩm trong số phi tần mỹ nữ?

Tôi đờ đẫn quỳ trên mặt đất, rất lâu không nói được lời nào.

Cận Thất khom lưng xuống, mỉm cười tươi tắn nhìn tôi nói: “Ninh tiệp dư, đây là hỷ sự, người mau tiếp chỉ đi.”

“Hỷ sự?” Tôi bàng hoàng bật cười, ngước mắt lên hỏi: “Vậy còn Nhã Ý tỷ tỷ thì sao?”

Cận Thất mỉm cười nhăn nhúm rồi khẽ nói: “Tiệp dư, người cứ tiếp chỉ rồi nói sau.”

Từ trước đến nay tôi luôn luôn là người biết giữ đúng chừng mực, tình hình lúc này vẫn còn chưa rõ ràng, tôi quyết không bao giờ ngu ngốc đến mức kháng chỉ đại nghịch.

Cúi đầu xuống, tôi đưa hai tay tiếp lấy thánh chỉ vàng óng, vẫn giữ đủ bình tĩnh để tạ ơn rồi đứng dậy, gọi Cận Thất vào trong phòng, đích thân dâng trà.

“Ninh tiệp dư… nô tài không dám, không dám.” Cận Thất đưa hai tay ra nhận lấy, giọng nói vô cùng hoảng hốt.

“Nam Nhã Ý hiện đang ở đâu?” Tôi mím chặt môi, quyết không chịu thỏa hiệp.

Cận Thất ngẩng đầu lên nhìn ra bầu trời xanh biếc phía ngoài cửa sổ, do dự một hồi rồi mới nói: “Hôm nay… là ngày đại hỷ của Nam cô nương với Khang hầu.”

Vẫn thành thân theo đúng dự định?

Rõ ràng biết rằng nhầm rồi, rõ ràng biết rằng tôi mới chính là người mà Đường Thiên Trọng muốn tìm, thậm chí còn điều tra rõ được tôi họ Ninh, vậy mà Nam Nhã Ý vẫn phải gả vào phủ nhiếp chính vương, còn tôi lại trở thành tiệp dư.

Vốn dĩ tôi nghĩ rằng, con đường gian nan, khó khăn này, chí ít có một người được thỏa nguyện ước của bản thân, hoàn toàn mãn nguyện để sánh bước cùng người mình yêu thương.

Thì ra bản thân tôi vẫn quá đỗi xuẩn ngốc khi rằng tin rằng trong chốn thâm cung hậu viện này ngoài việc chém giết, lừa lọc lẫn nhau, vẫn có thể tìm được một người có tấm lòng chân thật, để cho bản thân dính vào câu chuyện này, phí hoài khoảng thời gian ba năm đau khổ, cuối cùng vẫn chẳng thể nào bình an sống cuộc đời đạm bạc.

Đi ra ngoài cửa, tôi ngước nhìn ra phía ngoài cung, chỉ toàn thấy những bức tường thành nặng nề, dày cộp với những tấm ngói lưu ly lấp lánh, long lanh đã chắn hết tầm nhìn, càng chắn hết đường đi của tôi. Tôi chẳng thể nào thoát ra được nữa, người bên ngoài kia cũng chẳng thể nào vào đây được.

Thế nhưng lúc này bên tai tôi dường như lại vang lên lời thầm thì của ai đó.

Nam Nhã Ý, cho dù năm đó lưu lạc đến thâm cung của kẻ địch, chịu đủ mọi ức hiếp, dày vò của người khác, phải chịu đói rét đến mức độ nào, thảm thương đến đâu vẫn cứ kiên cường không để cho người khác nhìn thấy mình rơi lệ. Bởi vì khi đó trong lòng tỷ còn có một Đường Thiên Tiêu. Đến nay, không ngờ Đường Thiên Tiêu lại có thể đành lòng bỏ rơi tỷ tỷ, hoàn toàn phớt lờ đi nỗi bi thương và những giọt lệ của tỷ tỷ.

“Tiệp dư, Ninh tiệp dư… đã đến lúc phải đến cung Di Thanh rồi.” Cận Thất do dự một hồi rồi gọi tôi vài tiếng, thấy tôi không để tâm, cũng chẳng dám thúc giục, liền quay sang ra lệnh cho Tẩm Nguyệt và Ngưng Sương nhanh chóng thu dọn đồ đạc cho tôi.

“Mau tay lên, mau tay lên, cung Di Thanh đã được dọn dẹp ổn thỏa đâu vào đấy rồi, nhanh chóng đi theo Ninh tiệp dư sang đó đi. Hai người đã hầu hạ tiệp dư lâu rồi, cũng đi theo qua đó đi.”

Bây giờ dù cho đi đâu cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Tĩnh Nghi viện đã không còn tiếng đàn hát, cười vui của ngày xưa cũ, thậm chí ngay cả cành hoa lê cũng đang nhú ra những mầm non mới, lá trên cây không ngừng rung lên xào xạc theo ngọn gió, khiến cho không khí nơi đây càng thêm tiêu điều, càng xứng với cái danh lãnh cung tàn khốc trong thâm cung. Lặng lẽ nở một nụ cười, tôi ôm chặt lấy thanh đoản đao trong lòng rồi bước đi.

/31

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status