Biên Bức

Q.3 - Chương 25 - Chương 25

/31


Truyện dịch phi thương mại và chưa được sự đồng ý của tác giả. Mong các bạn không mang đi đâu khỏi nhà

Bạch Thiểu Tình ở tạm trong tiểu ốc của Thiếu Lâm tự, thấy không còn bao nhiêu người đi qua, vẫn cứ im lặng như vậy, mùi lá cây dìu dìu nhàn nhạt tiến vào chóp mũi.

Bức rèm rũ xuống một nửa, lờ mờ lộ ra một chậu hoa nhỏ.

Bạch Thiểu Tình hưởng thụ yên tĩnh thâm u chỉ có ở Thiếu Lâm tự, thưởng thức phong cảnh ven đường, đi về phía tiểu ốc.

Một thân ảnh lao mạnh từ ngoài cửa vào, mang theo cả tiếng gió vù vù, đạp lên bao nhiêu lá rụng dưới đất, khiến chúng phải nảy lên, bay múa.

“Bạch Tam công tử! Bạch Tam công tử!” Nhưng không thể chịu nổi hưng phấn mà lảo đảo chạy vào, từng giọt mồ hôi trên trán phản xạ ánh sáng, óng ánh.

Bạch Thiểu Tình dừng bước, mỉm cười nhìn Tiểu Mạc xông thẳng lại đây, một tay vươn ra đỡ cậu, miễn cho cậu không dừng lại được.

“Ta biết ngay là huynh sẽ trở về mà!” Tiểu Mạc đắc ý cười, quay lại hô to, “Thế nào? Ta đoán trúng rồi phải không?”

Thân ảnh Hiểu Kiệt từ trong cửa đột ngột xuất hiện, thè lưỡi nói, “Ta còn chưa nói y không trở lại nha.”

“Đúng đúng đúng, ngươi chưa nói gì hết.” Tiểu Mạc lại xoay người lại, kích động hỏi, “Bạch Tam công tử, huynh đi đâu vậy? Thiếu Lâm tự xảy ra rất nhiều chuyện, dường như các đại nhân vật cũng không thấy đâu, chỉ có một mình Thiên Cực đạo trưởng chủ trì đại cục. Những người khác trong nhóm Đồ Long đâu hết rồi? Hiện tại nơi nơi loạn như rừng, đạo trưởng cùng Giới Luật viện Thông Tri đại sư cùng ra lệnh, ai cũng không thể tùy ý xuất nhập Thiếu Lâm tự, hiện tại chúng ta chỉ có thể bị vây trong chỗ này rồi! Công lệnh võ lâm, chúng ta không thể cãi lời.”

Mắt cậu không hề chớp lấy một lần, cứ liến thoắng mà nói, ánh mắt trong suốt chăm chú nhìn Bạch Thiểu Tình.

Hiểu Kiệt sớm đã đi tới, tinh quái giật nhẹ lỗ tai cậu, quở trách, “Sao ngươi lải nhải giống nữ nhân thế hả? Mỗi lần chỉ hỏi một vấn đề thôi chứ! Bạch Tam công tử, công tử đã đi đâu vậy?”

“Mấy ngày trước đây ta nhìn thấy một người có bộ dáng khả nghi…”

“Phong Long! Nhất định là Phong Long! Huynh phát hiện ra hắn đúng không?” Tiểu Mạc cao hứng kêu lên, xoa tay, “Có động thủ không?”

Bạch Thiểu Tình lắc đầu, “Ta truy xuống núi, đuổi theo vài ngày, vẫn không thể lần theo dấu kịp.”

Tiểu Mạc lớn tiếng thở dài, “Đáng tiếc, đáng tiếc.”

Hiểu Kiệt trừng cậu, nói, “Đáng tiếc cái gì? Phong Long là có thể bắt dễ vậy sao? Hắn vừa giảo hoạt, võ công lại cao, Bạch Tam công tử có thể bình an trở về sẽ không tồi rồi.” Tiểu Mạc bị nàng trừng, ngược lại cả người thoải mái, lập tức hắc hắc cười phụ họa, “Nói có lý lắm, vẫn là Hiểu Kiệt lợi hại.”

Bạch Thiểu Tình nhìn đôi hoạt bảo (mấy đứa hay nháo cãi nhau ấy) này, không khỏi không lắc đầu mỉm cười, trầm ngâm nói, “Ta mới vừa vừa trở về, còn không biết rõ mấy chuyệ xảy ra trong Thiếu Lâm tự.”

Tiểu Mạc mở miệng định nói, Hiểu Kiệt một bên so với Tiểu Mạc từng trải hơn nhiều, giành nói, “Chúng ta vào nhà bàn lại đi!”



Ba người vào nhà ngồi xuống, ánh mắt Bạch Thiểu Tình không kìm được mà quét tới trên bàn, trên đó có hai chén trà, đương nhiên là Hiểu Kiệt cùng Tiểu Mạc chờ y ngồi xuống uống. Lần trước Phong Long đến, chén trà hắn đã dùng không biết đã bị thu dọn đi đâu mất.

Hiểu Kiệt nhanh nhẹn, một lần nữa pha trà nóng cho Bạch Thiểu Tình.

Tiểu Mạc nhịn không được đổ hết đậu ra (aka kể hết).

“Vốn tất cả đều tốt đẹp cả, chờ giải dược được ngao ra là được rồi. Bỏi vì chuyện giải dược rất quan trọng, Duệ Trí đại sư quyết định buổi tối tự mình đi trông coi dược phòng. Không ngờ đến nửa đêm, chuông lớn của Thiếu Lâm tự không biết bị ai đánh vài cái, mọi người vội vàng nhào đến, mới phát hiện Duệ Trí đại sư đã bị độc thủ (bị hại), bị một kiếm xuyên tim.”

Hiểu Kiệt xen vào nói, “Điều Tiểu Mạc nghĩ đến đầu tiên là tìm Bạch Tam công tử, nhưng có làm thế nào cũng không tìm được. Hắn sợ công tử cũng gặp độc thủ…”

“Không có, không có!” Tiểu Mạc vội nói, “Võ công của Bạch Tam công tử cao như vậy, sao lại gặp độc thủ được chứ? Ta là sợ huynh ấy gặp thích khách ở xó xỉnh nào đó, muốn đến hỗ trợ thôi.”

Hiểu Kiệt hừ một tiếng, mím môi.

Tiểu Mạc ngẩn ra, không dám tiếp tục cãi lại nữa.

Bạch Thiểu Tình hỏi, “Vậy sau đó thì sao?”

Tiểu Mạc mới nói, “Sau đó càng gay go. Mọi người phát hiện, chẳng những Duệ Trí đại sư đã chết, Bạch công tử không thấy, ngay cả Phương Mục Sinh Phương chưởng môn, cùng công tử Tư Mã Phồn cũng không thấy đâu, toàn bộ nhóm Đồ Long, chỉ còn lại mỗi một vị Thiên Cực đạo trưởng. Đạo trưởng quyết định rất nhanh, tự mình cùng Thông Trí đại sư dẫn chúng tăng Thiếu Lâm trông coi dược phòng. May mà giải dược luyện chế ra cuối cùng cũng hữu hiệu, người trúng độc đều đã tỉnh lại. Giải dược của Bạch Tam công tử thực linh nghiệm, Hòe nhị ca lập tức tỉnh lại, đúng không, Hiểu Kiệt?” Đụng đụng vai Hiểu Kiệt.

Hiểu Kiệt lườm cậu một cái, không chịu trả lời.

Tiểu Mạc bị mất mắt, hắc hắc cười khan hai tiếng, tiếp tục nói, “Việc này mà truyền ra, còn không bị đám tiểu nhân của Chính Nghĩa giáo cười cho vỡ bụng ấy à! Thiên Cực đạo trưởng cùng mọi người thương nghị, đều cho rằng kẻ sát hại Duệ Trí đại sư vô cùng có khả năng là người đại sư quen thuộc, bởi vậy phong tỏa Thiếu Lâm tự, không được bất luận kẻ nào tùy tiện ra vào nữa. Nhiệm vụ thiết yếu nhất là tìm ra ai đã sát hại Duệ Trí đại sư, còn có Bạch Tam công tử, Phương chưởng môn, Tư Mã công tử đã đi đâu.”

Câu nói xong một hơi, sợ Hiểu Kiệt còn hờn dỗi, đáng thương liếc nhìn Hiểu Kiệt, theo thói quen cào cào đầu.

Hiểu Kiệt hung hăng trừng cậu một cái, thanh âm cũng đã mềm xuống, nói với Bạch Thiểu Tình, “Thật là kỳ quái, người mà Thiên Cực đạo trưởng nóng vội muốn tìm, không phải cùng Phương chưởng môn từ trước đến nay thân mật với Võ Đang, ngược lại là Bạch Tam công tử, đây là vì sao?”

Tiểu Mạc thấy nàng nói chuyện thẳng thắn, lập tức sinh long hoạt hổ (hăng hái) hẳn lên, cố ý đáp lời, “Bởi vì Bạch Tam công tử là người có thể đối phó với Phong Long nhất, Thiên Cực đạo trưởng thật đúng là thông minh.”

Bạch Thiểu Tình âm thầm chua xót, yên lặng uống hết trà trong chén, không dư một giọt nào. “Các ngươi có thể giúp ta một chuyện không?”

Tiểu Mạc hoạt bát hẳn lên, “Là chuyện gì?”

“Ta muốn yên tĩnh ở trong phòng nghỉ ngơi một chút, các ngươi có thể giúp ta ngăn lại những người muốn đến quấy rầy ta không?”

Tiểu Mạc còn tưởng là chuyện gì quan trọng lắm mới cần mình đi làm, nghe vậy liền thất vọng, rũ vai, “cái này a…”

Hiểu Kiệt lại thanh thúy hỏi, “Bạch Tam công tử không phải là đã giao thủ với Phong Long chứ?”

Bạch Thiểu Tình thầm khen một câu thông minh. Tuy là đã đoán sai, nhưng này nữ oa oa này đúng là thiện giải nhân ý (hiểu lòng người).

Tiểu Mạc bị Hiểu Kiệt lén lút chọc một cái, bừng tỉnh đại ngộ, cẩn thận hạ giọng, “Bị thương sao? Nga, hiểu rồi, hiểu rồi mà.” Bỗng nhiên đứng bật dậy, kéo tay Hiểu Kiệt, ngẩng đầu ưỡn ngực nói, “Bạch Tam công tử yên tâm, chúng ta sẽ làm hộ pháp cho huynh, tuyệt đối không để bất f kẻ nào tiến vào quấy rầy huynh.”

Quan hệ giữa Hiểu Kiệt và Tiểu Mạc mấy ngày gần đây nhất định có tiến triển, không ngại để Tiểu Mạc kéo tay mình, ngoan ngoãn theo Tiểu Mạc ra ngoài phòng.

Bạch Thiểu Tình thấy hai người đi ra ngoài, đóng cửa phòng.

“Thiếu Lâm tự rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Thản nhiên bước thong thả đến trước giường, vén rèm giường lên, quát khẽ, “Còn không ra?”

Chợt nghe một tiếng cười cực thấp.

Một thân ảnh nhỏ xinh linh hoạt êm ắng trượt xuống từ nơi ít người có thể giấu mình, hành vân lưu thủy (mây bay nước chảy aka tự nhiên) khuỵu gối hành lễ với Bạch Thiểu Tình, nũng nịu nói, “Thủy Nguyệt Nhi ra mắt công tử, công tử vạn phúc vạn an. Võ công công tử càng ngày càng lợi hại, Thủy Nguyệt Nhi tự thấy đã giấu kín hô hấp, vậy mà vẫn bị công tử phát hiện ra!”

Bạch Thiểu Tình hừ một tiếng. “Các ngươi ở làm cái quỷ gì? Phong Long ở đâu? Thủy Vân Nhi vì sao phải đánh lén Thiên Cực ngay trước cửa Thiếu Lâm tự? Duệ Trí chết như thế nào? Phương Mục Sinh, Tư Mã Phồn đi đâu?”

Con ngươi đen láy của Thủy Nguyệt Nhi khẽ chuyển vài vòng, cười nói, “Công tử hỏi một lần nhiều vấn đề như thế, sao Thủy Nguyệt Nhi có thể đáp được hết? Vạn nhất có người không biết điều xôn vào đây, thấy hai chúng ta thì công tử phải giải thích như thế nào?” Khẽ khom người, như phiến lá rụng lui tới bên giường, dùng chăn bông bọc quanh người, ôn nhu nói, “Nơi này lại thoải mái lại im lặng, công tử lên đây, Thủy Nguyệt Nhi sẽ từ từ nói cho công tử biết.” Bạch Thiểu Tình biết nàng cố ý trêu đùa mình, hận đến răng cũng phải ngứa ngáy, nhưng không thể đánh chưởng qua đó, chỉ đứng tại chỗ, vẻ mặt nghiêm nghị.

Thủy Nguyệt Nhi thấy y bất động, sâu kín thở dài, “Giáo chủ a giáo chủ, Thủy Nguyệt Nhi không đáng giá thay người. Người liều mạng chịu thêm tổn thương giúp y khôi phục công lực, người ta lại chẳng thèm để ý đến sống chết của người, ngay cả lời người muốn truyền lại, y cũng không muốn lại nghe thử.”

Vừa dứt lời, bên cạnh đã có thêm một thân ảnh thon dài.

Bạch Thiểu Tình nằm trên giường, buông rèm xuống, tự lấy thêm một tấm chăn khác, phẫn nộ nói, “Bây giờ thì ngươi nói được chưa?!”

Thủy Nguyệt Nhi cười cười, cố tình nói tiếp, “Giáo chủ thật đúng là người thông minh nhất trên đời này, người nói nếu công tử không chịu qua, chỉ cần nói mấy câu này, bảo đảm hữu dụng.”

Bạch Thiểu Tình vốn đã không cam lòng, nghe vậy con ngươi nặng nề trầm xuống.

Thủy Nguyệt Nhi phát hiện nam nhân bên cạnh đột nhiên cực kì tức giận, vội vàng nghiêm túc, “Công tử đừng nóng giận, Thủy Nguyệt Nhi chỉ nói đùa thôi mà, giáo chủ chưa từng phân phó như vậy.”

Bạch Thiểu Tình lúc này mới thu lại cơn giận, quay mặt qua chỗ khác, trầm giọng nói, “Có chuyện nói mau.”

“Công tử đó a, thật không hiểu giáo chủ của chúng ta thiếu công tử cái gì nữa…” Thủy Nguyệt Nhi cắn cắn môi dưới, nuốt lời muốn nói về, lại nằm xuống, kể lể dông dài, “Tư Mã vốn định hạ độc trong giải dược, vu oan cho công tử, nhưng không ngờ Duệ Trí lại bỗng nhiên đề phòng, tự mình trông coi dược phòng. Hắn sợ Duệ Trí nghi ngờ, thừa dịp Duệ Trí không đề phòng giết Duệ Trí, còn chưa kịp hạ độc thì Thiên Cực đã chạy đến.”

Bạch Thiểu Tình hỏi, “Kiếm của ta sao lại ở trong tay hắn?”

Thủy Nguyệt Nhi ngoan ngoãn, hữu vấn tất đáp (đã hỏi là sẽ trả lời), “Lúc công tử cùng giáo chủ xuống núi, kiếm để lại sau núi. Ta vốn định giúp công tử thu lại kiếm, ai ngờ lại bị Tư Mã Phồn cướp mất trước. Ta đánh không lại hắn, chỉ cần lén đi theo hắn, tìm cơ hội trộm về là được. Đêm đó hắn mặc bạch y, giặt kiếm của công tử, vốn định giả danh công tử, hạ độc xong cũng có thể vu oan cho công tử. Nhưng lại gặp phải Duệ Trí, nhãn lực Duệ Trí rất lợi hại, sao có thể nhìn lầ hai người được, sau đó làm Tư Mã Phồn đành phải giết ông ấy.”

Bạch Thiểu Tình thầm than, Duệ Trí kia hóa ra là chết vì y.

Tư Mã Phồn đáng hận, nơi chốn hại y.

Thủy Nguyệt Nhi nói, “Tư Mã Phồn một là không Làm, hai là không ngừng. Sau khi giết Duệ Trí, định đi đối phó với những người khác trong nhóm Đồ Long. Hắn không tìm thấy công tử, Thiên Cực lão đạo lại phát hiện xác Duệ Trí, bên cạnh vây quanh một đám người; chỉ có Đảo Mi Quỷ Phương Mục Sinh tự cho là thông minh, đến nơi hậu sơn hẻo lánh truy tìm thích khách, còn sốt ruột lập công, ngay cả môn nhân cũng chẳng thèm mang theo lấy một người. Tư Mã Phồn không làm thịt lão thì còn thịt ai nữa chứ? Vì thế Thiếu Lâm tự đại loạn, ta ẩn ấp từ một nơi bí mật gần đó, thấy bọn họ như mấy còn ruồi bọ không đầu vo ve bay quanh, thật đúng là thú vị, hì hì.”

Bạch Thiểu Tình lại chẳng thấy thú vị chút nào, buồn bực hồi lâu, muốn nói lại thôi.

Thủy Nguyệt Nhi nói, “Để ta đoán thử xem công tử muốn hỏi ta cá gì nhé. Ân, đúng rồi, Thủy Vân Nhi chắc chắn công tử sẽ ra tay nên mới gây náo loạn ở ngoài Thiếu Lâm tự đó. Không đùa giỡn Thiên Cực lão đạo như vậy, sao có thể hiện lộ uy phon của công tử chúng ta chứ?! Ha hả, cứ như vậy, Thiên Cực lão đạo cũng không dám vừa thấy công tử đã hưng sư vấn tội (khởi binh hỏi tội) nha!”

Bạch Thiểu Tình đang nằm cùng nàng, không nói lời nào, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Thủy Nguyệt Nhi đợi một hồi, cố ý không đề cập tới Phong Long, lại nói, “Ta vẫn nếp trong chỗ tối ở Thiếu Lâm tự, nói cho công tử hay, phần lớn là tận mắt thấy. Cho dù là đoán, cũng không phải hồ đoán (suy đoán lung tung).”

Trong phòng cực kỳ im lặng, trong rèm cũng không có tí gió nào. Người bên cạnh mảnh khảnh tuấn dật, tuy là nam tính, lại biết võ công của y cao cường, trong chốn võ lâm đã hiếm có kì phùng địch thủ, trên người lại có khí chất cao ngạo quật cường làm người ta ưa thích.

Thủy Nguyệt Nhi lại đợi thật lâu, vẫn không nghe chút động tĩnh nào từ Bạch Thiểu Tình, nhịn không được ngồi dậy, cúi đầu nhìn gương mặt không chút biểu tình của Bạch Thiểu Tình. Chẳng biết tại sao, lại nhất thời tức giận đến nghiến răng nghiên lợi, hận không thể bạt cho y vài cái tát.

Nhưng lại không thể không nhịn xuống, oán hận nằm xuống một lần nữa, cắn răng nói, “Giáo chủ như thần tiên, sao lại cứ phải dây dưa với loại người không có tâm can như ngươi chứ?!” Nghẹn ngào mấy tiếng.

Lúc này, Bạch Thiểu Tình mới hỏi, “Hắn thế nào?”

Ngữ khí của Thủy Nguyệt Nhi càng thêm nghẹn ngào, “Còn có thể như thế nào? Vốn thương thế của người đã ổn rồi, lại vì ngươi…”

Bạch Thiểu Tình thầm chấn động, “Vì ta thế nào?”

Thủy Nguyệt Nhi bên cạnh giật giật vài lần, như nhấc tay lau lệ. Bạch Thiểu Tình kinh hãi, xoay người ngồi dậy, nhìn chằm chằm nàng hỏi, “Rốt cuộc như thế nào?”

Thủy Nguyệt Nhi dụi đôi mắt đỏ bừng, tựa như oán khí vừa rồi đã nuốt cả vào bụng, phục hồi bộ dáng tươi cười vừa rồi, đáp, “Giáo chủ muốn ta nói cho công tử, người tốt lắm.”

Nàng vừa nói như vậy, trong lòng Bạch Thiểu Tình khó chịu như bị mèo cào, vừa muốn truy vấn, Thủy Nguyệt Nhi lại nói, “Giáo chủ muốn ta chuyển thứ này cho công tử.” Nàng lấy ra một cẩm quyển [1] mỏng còn ấm áp do nhiệt độ cơ thể từ trong vạt áo, đưa cho Bạch Thiểu Tình, cười nói, “Giáo chủ nói, Tư Mã Phồn tuy có võ công cao cường, nhưng công tử tuyệt không cần sợ, tử huyệt của hắn ở ngay trong này.” Vươn tay chỉ chỉ nơi cách hai tấc bên sườn, nói, “Chỉ cần hắn dùng chiêu thứ năm Liệt Nhật Viêm Viêm của Hoành Thiên Nghịch Nhật công, dù hắn mạnh mẽ như thế nào, công tử chỉ cần từ từ nhắm hai mắt, dùng sức đánh vào chỗ này của hắn là được.”

Bạch Thiểu Tình tiếp nhận cẩm quyển, không vội mở ra, lại hỏi, “Tử huyệt của Tư Mã Phồn, sao Phong Long biết được?”

“Công tử không ngẫm lại xem, lịch đại giáo chủ thông minh như vậy, sao có thể không nghĩ tới chuyện giáo chủ dự bị không sinh lòng xấu xa cướp vị trí của giáo chủ được chứ. Đương nhiên phải lưu lại sơ hở nhỏ trong tâm pháp Hoành Thiên Nghịch Nhật công với giáo chủ được chỉ định rồi, để đế khi giáo chủ chỉnh kẻ đó thì cũng không cần tốn nhiều công sức.” Thủy Nguyệt Nhi giảo hoạt cười cười. “Nếu Tư Mã Phồn không bất hòa, dám đối nghịch với giáo chủ của chúng ta, nói không chừng ngày sau giáo chủ chán rồi, sẽ truyền lại chức vị giáo chủ cho hắn, nói cho hắn biết sơ hở trong võ công, để hắn thật sự làm thiên hạ đệ nhất. Nhưng hiện giờ hắn đã định chủ ý tác loạn, chẳng trách được mệnh mình khổ.”

Bạch Thiểu Tình đến lúc này mới hiểu được, vì sao Phong Long cũng không coi Tư Mã Phồn là chuyện quan trọng.

Y nắm chặt trong tay cẩm quyển, hỏi Thủy Nguyệt Nhi, “Trong này là bí kíp để phá võ công Tư Mã Phồn?”

Thủy Nguyệt Nhi lắc đầu, “Làm gì cần bí kíp chứ. Giáo chủ nói, với công lực hiện tại của công tử, chỉ cần biết Tư Mã Phồn có sơ hở, bất luận một chiêu gì cũng có thể chấm dứt mộng đẹp muốn làm giáo chủ của Tư Mã Phồn.”

“Vậy cái này là gì?”

Thủy Nguyệt Nhi nhìn Bạch Thiểu Tình nắm cẩm quyển, bỗng nhiên gương mặt ửng đỏ, rụt rè nói, “Làm sao ta biết được chứ. Vừa rồi ta cũng không lén xem mà, tự công tử mở ra xem là được rồi mà.”

Từ trên giường ngảy bật dậy, như cơn gió xuyên qua rèm giường, như ánh sao lướt qua cửa sổ phía trước, nháy mắt đã vô tung vô ảnh.

Nàng được chân truyền từ Phong Long, khinh công lợi hại hơn Thủy Vân Nhi, chạy vô thanh vô tức, căn bản không cần lo lắng Tiểu Mạc cùng Hiểu Kiệt đang ngồi ngoài phòng, toàn tâm toàn ý giám thị xa xa.

Bạch Thiểu Tình cúi đầu nhìn cẩm quyển, trầm tư một lát, mới từ từ mở ra.

Chỉ mới mở ra trang thứ nhất, chăm chú nhìn, thấp giọng mắng, “Thật vô sỉ!” Hung hăng ném quyển cẩm lên giường, ngoảnh mặt, ông hô thở.

Một lát sau, tiếng thở dốc đã dần hòa hoãn lại, nhưng mặt lại đỏ rực lên như máu đã dồn hết lên đó, căm tức nhìn cẩm quyển bị ném qua một bên, do dự hồi lâu, lạnh lùng nói với mình, “Có vô sỉ gấp trăm lần ngươi cũng thấy qua, cái này thì có là gì?”

Cánh tay dài duỗi ra, cầm lại cẩm quyển.

Trong cẩm quyển không hề có một chữ, chỉ có bức tranh họa bằng mực.

Bức thứ nhất tựa như đông cung đồ, họa hai nam nhân giao cấu dưới ánh trăng. Bức họa thứ hai, vẫn là hai nam nhân tràn trụi vừa nãy, đang trong lúc tình cảm mãnh liệt, trong đó có một người lại rút chủy thủ ra, đâm ngập vào cơ thể người kia.

Bức vẽ chỉ có vài nét bút ít ỏi, nhưng bút lực lại như ngàn quân, rất có thần vận, hoàn toàn thể hiện rõ tư thái động tình khi Bạch Thiểu Tình cùng Phong Long giao cấu. Mặc dù không tỉ mỉ vẽ ra mặt mũi, nhưng chỉ cần người ta liếc mắt một cái là có thể nhận ra đó là Bạch Thiểu Tình và Phong Long.

Hai bức này, không thể nghi ngờ là ở thuật lại chuyện năm đó Bạch Thiểu Tình dùng Tam Xích đao đâm Phong Long bị thương.

Bạch Thiểu Tình hừ một tiếng, phẫn nộ nói, “Tự làm tự chịu, không trách ta được.”

Nhưng nhìn hai bức họa đó, lại cảm thấy như tim bị đâm chọc. Khi Phong Long bị đâm, vẻ mặt vừa sợ vừa giận, đã được biểu hiện rõ ràng nhuần nhuyễn ở trong này, tựa như chỉ cần người xem bức họa là có thể cảm nhận thống khổ mà hắn phải chịu khi ấy.

Trong lòng Bạch Thiểu Tình như bị tảng đá đè nặng, cực kì khổ sở, vốn định ném cẩm quyển đó đi, lại cảm thấy không cam lòng, cắn răng một cái, dứt khoát mở hết cả cẩm quyển ra, để bức họa thứ ba cũng lộ ra.

Vừa khi nó lộ ra, Bạch Thiểu Tình liền ngơ ngẩn.

Giống như bỗng nhiên có đầy lời muốn nói, xuốn bật tung lồng ngực mà ra; nhưng những lời này chỉ ách lại trong cổ họng, lại trôi tuột vào lòng, hóa thành dòng nước ấm, quanh quẩn trong đầu, chậm rãi lưu động, lưu động không chút thanh âm.

Bạch Thiểu Tình vốn tưởng rằng, bức họa sau sẽ vẽ về Phong Long bị thương tỉnh lại rồi sẽ bi phẫn đau lòng thế nào, cố gắng chữa thương ra sao, hao hết tâm tư tìm y làm sao.

Nhưng bức họa kia chỉ có loáng thoáng vài nét bút, vẽ bóng dáng hai người tựa sát vào nhau trên cỏ.

Chỉ đơn giản mấy được chấm phá, nhưng lại kì diệu dến thế, giống như thật sự là hai người Bạch Thiểu Tình cùng Phong Long, giống như thật sự là Bạch Thiểu Tình thả lỏng toàn thân, không hề phòng bị dựa vào bả vai Phong Long, giống như thật sự là Phong Long nhẹ nhàng ôm thắt lưng Bạch Thiểu Tình, thích thú thưởng thức tà dương.

Cả người Bạch Thiểu Tình như thất lực, cầm cẩm quyển kia lên, không biết là nên xé nát nói hay là thu lại, giấu trong lồng ngực.

Trăm ngàn loại tư vị, chẳng phân biệt được chua ngọt cay đắng, cùng nhau ào ào tuôn qua lực phủ ngũ tạng.

Nhưng dòng nước ấm áp đó cũng không đi đâu xa, vẫn quanh quẩn trong lòng như cũ, từ từ lưu chuyển.

Bạch Thiểu Tình trừng trừng cẩm quyển kia, giống như trừng chính con người Phong Long, dị quang trong con ngươi lóe lên, chốc chốc như thanh kiếm lạnh thấu xương, chốc chốc lai êm dịu như nước hồ xuân.

Khi đang không biết điều chỉnh tâm viên ý mã (ý nghĩ lộn xộn, không có chủ đích) này thế nào, trong tai lại nghe được tiếng đập cửa.

“Bạch Tam công tử, vết thương của huynh có ổn không đấy?” Tiểu Mạc hạ giọng, ở ngoài cửa thật cẩn thận giải thích, “Ta không phải cố ý đã quấy rầy huynh, nhưng có tin tức lớn, tất cả mọi người đã chạy đến tiền điện rồi.”

Bạch Thiểu Tình nhét cẩm quyển nhét vào lồng ngực, hít sâu mấy hơi mới xuống giường, mở cửa phòng. “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Đại sự!”

Tiểu Mạc vừa muốn mở miệng, Hiểu Kiệt bên cạnh đã chen vào, liếc Tiểu Mạc một cái, nói với Bạch Thiểu Tình, “Bạch Tam công tử, nhanh đến tiền điện đi! Đều là đi tìm ngươi đấy!”

Bạch Thiểu Tình nghiêng người đi ra, thẳng hướng đến tiền điện.

Tiểu Mạc cùng Hiểu Kiệt đều ở phía sau, căn cơ khinh công của bọn họ không tồi, nhưng nội lực lại không đủ, chỉ một đoạn đường ngắn ngủi cũng có thể thở hồng hộc.

Tiểu Mạc vừa đuổi vừa nói, “Nghe nói có người phát hiện Phương… Chưởng môn… thi thể ở sau núi, đã… đã…” Thở không nổi, liên tục ho khan.

Bạch Thiểu Tình thấy cậu đuổi theo khó khăn, âm thầm thả chậm cước bộ.

Hiểu Kiệt bắt lấy tay Tiểu Mạc, trách cứ, “Nội lực không đủ cũng đừng thể hiện.”

Tiểu Mạc được Hiểu Kiệt bắt lấy, ngọt ngào tưởng như trong mộng, liều mình gật đầu, “Đúng đúng, ngươi nói đúng… Khụ khụ khụ…” Đau sốc hông, lại tiếp tục ho khan, làm Hiểu Kiệt tức giận đến mức chằm chằm ngó cậu.



Ba người cùng lúc đến tiền điện, đã có không ít đồng đạo võ lâm đi ra nghênh đón, thấy Bạch Thiểu Tình, hét lên, “Bạch công tử tới vừa lúc, Thiên Cực đạo nhân cho mời.”

Sắc mặt mọi người đều quái dị, còn hơn cả lúc nhìn thấy Bạch Thiểu Tình cùng Thiên Cực đi qua tiền điện vừa rồi.

___________________________________

[1] Cẩm quyển: một loại sách bằng giấy dài cuộn tròn lại, bìa ngoài làm bằng gấm.


/31

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status