Thú Vui Kích Thích
Tôn Ân đứng bên khe suối, trầm mặc dưới bóng tối trong rừng cây. Khi đến được dòng suối nhỏ trong khu rừng hoang dã này, tuy bản lĩnh siêu phàm đến mức thông thiên triệt địa y vẫn thấy phải cố gắng duy trì. Nhân vô ý vì Động Thiên Bội hợp bích mà bị thương, sức mạnh họp lại này đã làm nội thương vẫn không chữa khỏi. Nên dù vẫn còn trong hiểm cảnh tại Biên Hoang tập, y cũng không thể không buông bỏ tất cả để yên lặng vận huyền công trị liệu thương thế.
Trải qua một ngày một đêm tu đạo, nội thương y cuối cùng đã ổn định trở lại, khôi phục được sáu, bảy phần công lực, vượt qua cửa ải khó khăn.
Tinh thần y hiện giờ có chút giống như ngựa hoang thoát cương, rong ruổi không thể khống chế. Hơn mười năm trở lại đây, cảm xúc y chưa từng nổi sóng như trong thời khắc này, đây là tình huống chỉ xảy ra ở thời kỳ niên thiếu.
Căn bản y tưởng rằng đối với ni Huệ Huy đã đoạn bỏ tất cả mọi ý niệm, tâm như nước lặng, nhưng khi lúc đối diện nàng, mới phát giác được bản thân đã sai lầm tệ hại, nghiêm trọng đến mức không đành lòng hạ sát thủ đối với nàng. Nguyên nhân chính là tinh thần không ở vào trạng thái hư không của Hoàng Thiên Đại Pháp, một câu "chấp giả vi chân" của Yến Phi mới có thể thừa cơ nhập vào, làm cho y thân pháp chậm lại trong nháy mắt, lộ ra sơ hở không đáng có, thiếu chút nữa bị Yến Phi dùng kỳ chiêu kết liễu mạng mình.
Cũng vì nhân duyên xảo hợp, sau đó cho y thấy được Thiên Địa Tâm tam bội hợp nhất, chính là bí mật của trời đất, lại cảm ứng được sự tồn tại của tiên môn. Bản thân nhận thức được sự truy cầu tiên đạo không phải chỉ là mơ ước hão huyền của y mà quả thật tồn tại. Lúc chí dương gặp chí âm, lưỡng cực tương giao, tương sinh năng lực kinh nhân xuyên phá hư không, khai mở tiên môn, đạt đến bờ bên kia của sinh mạng.
Luyện hư hợp đạo, đúng là chỉ như thế. Cuối cùng y hiểu được rồi.
Trong lòng kích động, thật ra không có cách nào nói cho ai biết được, chỉ có Yến Phi là ngoại lệ, bởi Yến Phi đồng thời cũng cảm ứng được tiên môn. Nhưng y đã vô vọng nhìn tiên môn mở ra và đóng lại, bởi vì Hoàng Thiên Đại Pháp của y đi theo lộ tuyến Thái Dương Chân Hỏa, miễn cưỡng tiến nhập tiên môn nơi lưỡng cực tương giao, sẽ bị biến thành tro than ngay trước cửa. Chỉ có Thái Âm Chân Thủy cùng hỗ trợ, mới đủ năng lực đi xuyên qua tiên môn, thành tiên thành đạo.
Kinh nghiệm đêm qua cho y hiểu được Hoàng Thiên Đại Pháp vẫn còn chưa đủ, hiểu rõ phương hướng cần phải cố gắng. Y sinh ra do dự không biết lấy thái độ nào đối đãi với Yến Phi, ngay thời khắc lúc y đánh trúng Yến Phi, mới phát giác chân khí hộ thể của Yến Phi là Thủy Độc chứ không phải tiên thiên chân khí của Đan Kiếp, khiến y nhìn sai môn lộ nên tấn công của y đã không có hiệu quả.
Yến Phi đã đủ điều kiện sơ bộ để tiến nhập tiên môn chứ đừng nói là chỉ khai mở tiên môn, đã hơn hẳn tình huống hiện tại của y. Y nên đối đãi với Yến Phi như thế nào đây? Nghĩ đến đây, Tôn Ân âm thầm thở dài. May mắn là hiện giờ y vốn vô lực để truy sát Yến Phi nên tạm thời có thể không nghĩ đến việc này, tất cả hãy đợi về đến phương Nam dưỡng tốt nội thương rồi suy ngẫm tiếp.
Tôn Ân hồi phục lại sự bình tĩnh của tâm thần, rời khỏi dòng suối, xuyên rừng qua núi như bóng u linh nhằm hướng nam mà đi.
Thiên Nhãn lượn vòng trên bầu trời đêm, tập trung toàn bộ tinh thần dùng đôi mắt tinh nhanh chăm chú giám thị cho chủ nhân đang ở tại vùng tuyết phủ.
Khất Phục Quốc Nhân thân vẫn khoác hồng bào, làm Yến Phi cảm thấy dường như y vì Thiên Nhãn mà trang phục để cho ái ưng ở trên trời cao dễ dàng nhận biết. Nếu không đâu cần mạo hiểm như thế vì chỉ thêm dễ dàng bại lộ thân phận.
Yến Phi giấu mình ở bờ rừng thưa, nhìn thấy Hách Liên Bột Bột vẫn tiếp tục đến gần Khất Phục Quốc Nhân, lại không có cách nào lẻn lại gần hơn để lén nghe hai người đối thoại.
Khất Phục Quốc Nhân cao minh ở chỗ y hiện thân giữa một bình nguyên phủ tuyết trắng, rộng lớn đến vài dặm. Lại có Thiên Nhãn trên cao giám thị nên chẳng những không lo địch nhân lẻn lại gần, mà còn là thủ đoạn đề phòng tập kích tốt nhất. Cho dù Hách Liên Bột Bột có mưu đồ ám muội gì cũng không thể áp dụng.
Yến Phi cách chỗ hai người này khoảng hai dặm, trừ phi biến thành thần tiên, nếu không đừng mong nghe được nửa câu. Nghĩ đến chỗ này, trong lòng cười khổ. Đối với hai chữ "thần tiên", chàng mới vừa được thể nghiệm và có lý giải riêng.
Cuối cùng thì hai người này cũng đứng mặt đối mặt, lại dùng mật ngữ trao đổi. Yến Phi thầm nghĩ nếu như không phải thân mang nội thương, có thể tiện đây thích sát Hách Liên Bột Bột, giải quyết một kình địch cho Thác Bạt Khuê. Đáng tiếc tình trạng của mình bây giờ, thật không nên tranh đấu sinh tử với cao thủ loại này vì thắng hay bại thật khó đoán.
Nhưng không lý đã đến đây rồi về tay không? Nghĩ đến đây, linh cơ máy động, trong đầu nẩy ra ý tưởng táo bạo gần như hoang đường.
Từ phía trước truyền đến âm thanh Sở Vô Hạ nói: "Công phu của bọn ngươi thật giỏi, đã trúng bẫy mà vẫn lợi hại thế này, làm cho ta cũng bị thụ thương."
Tiếp theo là tiếng ngã ngồi trên mặt đất.
Doãn Thanh Nhã dí sát Cao Ngạn nói: "Trong lúc ả đang liệu thương, chúng ta mau đi nhanh lên." xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y
Trong lòng Cao Ngạn thấy kỳ quái, to gan như Doãn Thanh Nhã, nghe đối phương thụ thương, sao lại hoàn toàn không có ý nhân cơ hội đánh lén.
Do bởi đêm ấy nhìn thấy Sở Vô Hạ giết chết Mạn Diệu trên Đại Giang, ấn tượng lưu lại trong lòng Tiểu Bạch Nhạn sâu sắc, khiến cho nàng không dám nghĩ đến đối kháng cùng Sở Vô Hạ.
Cao Nghạn nghĩ tới đó, biến sắc nói: "Có gian trá!"
Doãn Thanh Nhã chấn động nói: "Đừng dọa ta! Chúng ta đi mau."
Cao Ngạn nói: "Vừa rồi nàng kêu "Có quỷ", đã khiến cho ả phát sinh nghi ngờ, nhưng vì phải đối phó với mấy người kia nên không thể để ý đến chúng ta. Ả đã nhận ra thanh âm dễ nghe của nàng nên cố ý man trá đợi chúng ta lỗ mãng bước ra, ả sẽ thừa cơ lén hạ sát thủ. Như thế xem ra ả bị thương không nhẹ, ta không thể không dùng chút thủ đoạn."
Doãn Thanh Nhã hoa dung thất sắc: "Như thế nào cho tốt đây?"
Kỳ thật Cao Ngạn cũng sợ hãi khủng khiếp. Bất quá võ công Doãn Thanh Nhã tuy cao cường hơn bản thân xa, nhưng luận về đạo hạnh giang hồ thì sức học không đuổi kịp y. Vì cái mạng nhỏ bé của hai người, tất phải bình tĩnh trở lại để chính thức đảm nhiệm vai trò anh hùng cứu mỹ nhân.
Hai mắt Cao Ngạn nhìn lên trên, ý nói Sở Vô Hạ đã vô thanh vô tức đi lên trên mái ngói. Mặc bọn gã từ chỗ nào chốn đi, ả cũng có thể từ trên cao tập kích.
Doãn Thanh Nhã bất lực nói: "Biện pháp nào tốt đây?"
Cao Ngạn nói nhỏ: "Lúc ta mở cửa sổ, nàng lại kéo then cửa ra, nhớ rõ hai việc phải tiến hành cùng lúc."
Doãn Thanh Nhã lắc đầu tỏ vẻ không hiểu gã nói gì. Cao Ngạn nhảy xuống giường, cởi áo khoác ngoài ra cầm nơi tay, di chuyển đến chỗ cửa sổ phía trước, đối diện với cửa phòng.
Doãn Thanh Nhã ngây ra nhìn gã, cho đến lúc gã ra dấu nhắc nhở, mới tỉnh táo trở lại nhảy vội đến bên cạnh cửa.
Sau khi Cao Ngạn gật đầu ra dấu, gã mới kéo then cửa sổ, đẩy cửa sổ mở ra.
Doãn Thanh Nhã đồng thời hành động, kéo then cửa bên cạnh ra.
Gã vung tay ném áo khoác từ cửa sổ ra ngoài, tiếng xé gió vang lên tựa như có người xuyên qua cửa sổ mà ra, hướng về khu rừng bên ngoài khu nhà.
Phía trên truyền xuống tiếng quát mềm mại của Sở Vô Hạ, tiếp theo là âm thanh kiếm khí quái dị phá không đuổi theo hướng áo khoác.
Lúc này Cao Ngạn đã đến bên cạnh Doãn Thanh Nhã đẩy cửa kéo nàng ra ngoài, đi vào hoa viên, rồi nhảy lên đầu tường để đào thoát.
Yến Phi từ nơi ẩn thân nhanh như chớp lao ra chặn đường, Hách Liên Bột Bột vì vội vàng không kịp phòng bị giật mình lùi lại hơn trượng. Luận về thân thủ ứng biến, nhanh nhẹn, đều là nhất đẳng. Cho dù Yến Phi nuôi ý đánh lén sợ cũng không thể đắc thủ, huống chi nội thương còn chưa khỏi.
Từ đầu đến chân y đều được trùm bằng vải màu đen, chỉ lộ ra mắt, mũi, tai và miệng. Hai mắt Hách Liên Bột Bột lấp lánh tinh quang, hiển nhiên đang đề tụ công lực chuẩn bị ứng phó Yến Phi. Y không có vũ khí tùy thân, bất quá quả đấm của y có thể như sấm sét đánh chết Hoa Yêu đủ khiến cho bất cứ ai cũng không dám coi nhẹ.
Yến Phi mỉm cười nói: "Hách Liên huynh từ khi chia tay vẫn khỏe chứ!"
Hách Liên Bột Bột biết không gạt được chàng, chậm rãi tháo mũ trên đầu cất vào trong ngực, lãnh đạm nói: "Yến Huynh không hổ là thích khách xuất sắc nhất thiên hạ, không ngờ ở đây chặn đường bổn nhân. Bất quá Yến Huynh đã tinh thông nghề thích sát, nên biết không thể để kẻ bị hành thích ấy có cơ hội để thở. Trong ngực áo ta có tín hiệu hỏa tiễn, nếu như triệu viện binh lại, chỉ sợ Yến Huynh khó thể thoát thân."
Nơi này là khu rừng ngoại vi phía tây bắc, cách Biên Hoang tập khoảng hơn hai dặm. Chỉ cần trong thời gian uống cạn một chung trà nóng, cao thủ đối phương đã có thể đến được. Đương nhiên là Hách Liên Bột Bột cũng phải miễn cưỡng chống được một khắc.
Yến Phi ung dung nói: "Hách Liên huynh nếu còn có hứng phóng pháo hoa báo tin, Yến mỗ tuyệt không ngăn trở."
Hách Liên Bột Bột hiện lên vẻ giận dữ quát: "Yến huynh thật ra có ý đồ gì, mau nói ngay đi."
Hách Liên Bột Bột tác phong luôn luôn hung hãn bá đạo nhưng lần này lại không dám chủ động xuất thủ, bởi y biết giờ đây Yến Phi uy danh đang thịnh, đủ để chấn nhiếp bất luận kẻ nào.
Yến Phi tiến lên ba bước, rút ngắn khoảng cách lại gần đối phương hơn, nghiêm chỉnh nói: "Ta muốn cùng Hách huynh làm một cuộc thương lượng, đối với ta và huynh đều có lợi."
Hách Liên Bột Bột thấy Yến Phi không phải muốn đối phó với mình, cảm thấy kinh ngạc, nhíu mày: "Yến huynh hình như đã quên, vì công vì tư chúng ta đều không thể hợp tác."
Yến Phi cười: "Thật vậy chăng? Nếu thế Hách Liên huynh sao lại âm thầm đến gặp Khất Phục Quốc Nhân?"
Hách Liên Bột Bột biến sắc: "Ngươi muốn uy hiếp ta?"
Hai mắt Yến Phi thần quang lấp lánh, bình tĩnh đáp: "Để chúng ta nói đôi lời cho rõ ràng. Huynh đã âm thầm đi lại cùng Khất Phục Quốc Nhân, như thế nghĩa là chỉ giả vờ đi theo Diêu Trường, sự thật là có mưu đồ riêng. Yến Phi ta cũng không quen phơi bày chuyện bí mật riêng tư của người khác, nếu huynh đối với đề nghị của ta không có thú vị, coi như việc này bỏ đi."
Hách Liên Bột Bột thần sắc hòa hoãn trở lại: "Yến huynh thật là hảo hán tử, bổn nhân rửa tai lắng nghe đây."
Yến Phi hờ hững: "Ta muốn giết tên Pháp Sư từ Thiên Trúc đến."
Hách Liên Bột Bột thất thanh nói: "Việc này thật khó tin, ngươi lại nghe được ta và Khất Phục Quốc Nhân nói chuyện." Trong lòng Yến Phi thấy buồn cười. Chắc hẳn Hách Liên Bột Bột và Khất Phục Quốc Nhân đã đề cập đến Ba Cáp Mã Tư, và đã đồng ý phải trừ đi người này. Mình không may nói đúng, cố tình khiến cho Hách Liên Bột Bột tưởng lầm chàng nghe được bọn hắn nói chuyện.
Yến Phi thản nhiên phủ nhận: "Hách Liên huynh đừng hiểu lầm, ta chỉ là nhìn các ngươi từ xa va đã không nghe được các ngươi nói chuyện."
Hách Liên Bột Bột hiện ra thần sắc cổ quái, thở dài một hơi: "Tuy Yến huynh là địch nhân của ta, ta cũng không thể không thừa nhận Yến huynh là quân tử. Ta vừa rồi giả vờ, muốn thử xem có phải huynh nghe được chúng ta mật đàm không, xin đừng trách."
Yến Phi cười nói: "Hách Liên huynh mong muốn nhất là thế sách tạo ra cơ hội để chiếm lấy Biên Hoang. Trở lại vấn đề, vô luận việc này có hợp tác được hay không, sau này tình huống đối địch của chúng ta cũng không thay đổi."
Hách Liên Bột Bột trầm ngâm một lát: "Vì một Hô Lôi Phương, đáng để Yến huynh ngươi mạo hiểm vậy sao? Nếu như huynh có thể giết chết ta thì hiệu dụng không phải so với việc giải cứu Hô Lôi Phương lớn hơn sao?"
Yến Phi thầm nghĩ, ta không phải là không muốn giết chết ngươi, chỉ là hiện thời sức chưa cho phép nên phải chọn cách này. Hách Liên Bột Bột qua lời nói ấy hiển thị y biết rõ chuyện của Hô Lôi Phương, nên mới mượn điều này thử thăm dò tâm ý mình, bức mình hứa hẹn không chuyển mũi kiếm đối phó y, biểu hiện ra y vốn thừa tinh minh lão luyện.
Yến Phi trả lời: "Hách Liên huynh không cần đa nghi, ta đã nói là muốn cùng huynh hợp tác, tuyệt sẽ không từ phía sau kéo chân huynh. Việc tương lai ai cũng đều không có cách dự đoán trước được, nhưng ta sau khi giết Ba Cáp Mã Tư, sẽ lập tức ly khai. Cho dù thất thủ bị bắt giữ, cũng tuyệt sẽ không nói ra có Hách Liên huynh ở phía sau xuất lực. Bất quá Hách Liên huynh chớ nghĩ bán đứng ta, nếu không ta sẽ không trừ bất cứ thủ đoạn nào để báo thù."
Hách Liên Bột Bột cười khổ nói: "Từ lần đầu tiên đụng đầu Yến huynh tại Biên Hoang tập, ta đã biết không nên đụng vào Yến huynh. Yên tâm đi! Chỉ cần Yến huynh lộ ra chuyện ta bí mật đi gặp Khất Phục Quốc Nhân, ta sẽ phải bỏ hết mà chạy cũng không kịp, nào dám bán đứng Yến huynh chứ? Huống chi huynh thật lại có thể giết chết Ba Cáp Mã Tư, đối với ta có trăm lợi mà không một chút hại."
Yến Phi vui vẻ nói: "Như thế là Hách Liên Huynh quyết định cùng ta hợp tác rồi!"
Hách Liên Bột Bột gật đầu nói: "Chỉ có một điều kiện, đó là Yến huynh phải giữ bí mật cho ta, tuyệt không thể đem chuyện ta gặp mặt riêng với Khất Phục Quốc Nhân lộ ra cho bất cứ kẻ nào, kể cả hoang nhân huynh đệ thân thiết của huynh."
Yến Phi thầm nghĩ nếu báo cho người nào đó rằng Yến Phi chàng cùng Hách Liên Bột Bột hợp tác làm một việc, khẳng định không có người nào tin tưởng nổi, nhưng vẫn đáp: "Quyết định trong ba ngày!"
Cao Ngạn thở dài: "Tình cảnh thế này nên được gọi là động phòng, chỉ thiếu hoa chúc."
Doãn Thanh nhã ngồi chen chúc với y trong một động nhỏ, tức giận nói: "Im lặng chút đi? Nếu để ma nữ kia trở lại, ngươi phải phụ trách đón kiếm của ả đó."
Cao Ngạn trả lời nàng: "Yên tâm đi! Ta thấy ả lúc này đã sớm đuổi tới hơn mười dặm rồi. Nàng xem đi theo ta có nhiều chuyện kích thích vui vẻ không chứ! Tiểu nương tử bây giờ hẳn đã tiến bộ hơn và đã hiểu tại sao vi phu không chịu theo nàng trở lại Lưỡng Hồ. Tại Biên Hoang, ta có pháp lực vô biên, là thủ tịch phong môi thần thông quảng đại, nắm chắc huyền cơ khắp nơi. Giống như cái động nhỏ hoang vắng sau thôn này ta đã dự bị cho mình tránh nạn, chỉ cần nắm bụi cỏ kéo ra là có thể ẩn náu vào, thần chẳng biết quỷ không hay. Phen này nó thật hữu dụng nhưng năm đó đền lại ta đã đào mất bảy ngày bảy đêm mới đào xong nó."
Doãn Thanh Nhã phì cười: "Bảy ngày bảy đêm? Hừ! Ngươi là con quỷ khoa trương chuyên nói láo. Ồ! Thiếu chút nữa ta quên nhắc ngươi, bây giờ không còn ở trong Cao gia thôn quỷ quái của ngươi nữa, hương thân phụ lão của ngươi không ở bên cạnh, ngươi mà còn cái gì nương tử ơi vi phu à, dùng miệng lưỡi chiếm tiện nghi của ta, ta sẽ cắt lưỡi ngươi đó."
Cao Ngạn cảm thấy dâng lên trong lòng một cảm giác ngọt ngào, ở chỗ chật chội này, mùi hương từ thân thể nàng tỏa ra thơm ngát. Nàng lại không trách bản thân mình lợi dụng, chỉ trách mình ăn nói khinh bạc. Cái kiểu thái độ ngầm đồng ý thật rung động lòng người, đã quyến rũ càng thêm quyến rũ hơn.
Gã vội vàng cười nhẹ khỏa lấp: "Tiểu Thanh Nhã của ta tức giận rồi, ôi chao!"
Doãn Thanh Nhã huých khuỷu tay một cái vào sườn y, khiến y đau quá phải kêu lên.
Doãn Thanh Nhã tức giận nói: "Người ta chỉ dùng chút ít sức, kêu lớn vậy để làm gì? Ơ! Trong này khó thở quá, chúng ta còn phải ẩn náu bao lâu nữa?"
Cao Ngạn chỉ hy vọng tình hình trước mắt có thể vĩnh viễn như vậy, thuận miệng nói: "Chỉ cần ẩn náu con mẹ nó bảy ngày bảy đêm, đợi bà nương ấy đi đến tận chân trời, chúng ta mới có thể đi ra ngoài. Từ nay về sau tại Biên Hoang Tập thành cặp thành đôi, sẽ không phân ly. Ngủ khắp hành cung thuộc về ta ở Cao gia thôn và Doãn gia trấn gì gì đó."
Doãn Thanh Nhã hết sức giận dữ: "Ta chẳng nhàn rỗi để bồi tiếp ngươi ở cái địa phương hỗn độn quái quỷ này, ngày mai ta còn phải trở về Lưỡng Hồ, ngươi đi theo hay không ta đều không quan tâm, ngươi tự mình nghĩ lấy cho rõ."
Cao Ngạn nhướng mày tính kế trong đầu nói: "Rất là nguy hiểm!"
Doãn Thanh Nhã nói: "Có cái gì nguy hiểm chứ! Ta chỉ vì nghĩ cho ngươi, mới theo ngươi nấp trong cái động thối tha này. Nếu như ta chiếm tiên cơ phóng chân mà chạy, thật không tin yêu nữ kia đuổi kịp ta."
Cao Ngạn nói: "Để ta Biên Hoang đệ nhất lưu đại não phân tích tình thế cho nàng nghe! Đầu tiên nàng có thừa nhận là ả đã từ tiếng kêu "Có quỷ" của nàng, mới nhận ra nàng là Tiểu Bạch Nhạn trong trái tim của ta?"
Doãn Thanh Nhã lại không nhàn hạ ganh đua miệng lưỡi chiếm tiện nghi với y, thật thà nói: "Mọi người đều nói thanh âm của ta rất đặc biệt, nghe qua sẽ không bao giờ quên. Ngày đó lúc ta cùng ả giao thủ, nói qua lại mấy câu, nên không thể gạt được ả."
Cao Ngạn nghiêm trang nói: "Tốt! Giả thiết bây giờ ả hiểu rõ nàng là Tiểu Thanh Nhã, có phải là ả không thể không giết nàng?"
Doãn Thanh Nhã nhún vai nói: "Sao ta hiểu được tâm ý của thị? Ả không có lý do giết ta!"
Cao Ngạn nói: "Sai rồi! Ả định giết chúng ta để diệt khẩu, bởi vì chúng ta biết bí mật của Phật Tàng."
Doãn Thanh Nhã kêu lên oan ức: "Nhưng chúng ta thật chẳng biết Phật Tàng giấu ở nơi nào? Có cái gì phải diệt khẩu."
Cao Ngạn nói: "Bọn người Tứ đại kim cương cũng không biết Phật Tàng ở nơi nào, cũng đã sớm bị độc thủ của ả đấy?"
Doãn Thanh Nhã không phục: "Làm sao giống nhau được! Bọn họ muốn bức ả nói ra nơi giấu Phật Tàng, vì thế ả mới tiên phát chế nhân, hiểu chưa? Tiểu hỗn đản ngươi đây chỉ được cái thích dọa dẫm người khác. Hi! Nhưng ngươi chưa đủ tư cách đương nhiệm đại hỗn đản."
Cao Ngạn mỉm cười: "Cho nên nói nàng vào đời chưa lâu, nên không hiểu nhân gian hiểm ác. Nàng chưa nghe qua hoài bích chi tội sao? Nếu bị chúng ta đem chuyện Phật Tàng tiết lộ ra ngoài, để cho thiên hạ khắp nơi đều biết, bà nương kia còn thể làm người chăng? Một cái bảo tàng như thế, mỗi người đều muốn có được vào tay, sư phó nàng lão nhân gia khẳng định là người đầu tiên không bỏ qua cho ả."
Doãn Thanh Nhã phì cười: "Ngươi nói xa xôi toàn những phế ngôn như vậy, nói cho cùng ngươi không muốn ta trở về Lưỡng Hồ, tốt nhất ta lấy ngươi, vĩnh viễn lưu lại Biên Hoang tập, làm áp trại phu nhân của ngươi. Ngươi thích lừa người khác, ta lại không có hứng thú. Nói trắng ra cùng ngươi nhé! Như ý lang quân trong tâm trí Doãn Thanh Nhã ta, ngươi ngay cả gấu áo cũng không vói tới. Ta có lấy lợn lấy chó cũng sẽ không lấy ngươi, mau quên đi si tâm vọng tưởng của ngươi, hãy tìm nữ tử vô tri khác bỏ công phu vào đi!"
Cao Ngạn nghe được sa sút tinh thần, chán nản vô cùng, như rơi vào cái vực không đáy của sự thất vọng, cười khổ: " Nàng vui vẻ mà đi! Nhưng ta dám khẳng định bà nương kia đã biết được và đã quay trở lại, đang ở đâu đó bên ngoài chờ đợi, đến lúc đó nàng mới hiểu được ta không phải khoác lác. Ấy! Nàng muốn làm gì?"
Doãn Thanh Nhã đưa tay lôi từ trên tường động một tảng đá xuống, nói: "Muốn chứng minh lời nói hoang đường của ngươi dễ như trở bàn tay, ngươi phải một câu, trái một câu là ta không hiểu đạo giang hồ, ta sẽ sử một chiêu rất cơ bản đó là dùng đá dò đường cho ngươi xem."
Nói xong nàng ném tảng đá qua cửa động ra ngoài. Thanh âm tảng đá va chạm cành cây bụi cỏ từ gần ra xa, vụt qua không gian bảy, tám trượng. Đột nhiên tiếng kiếm khí rít lên, kèm theo tiếng quát nổi giận của Sở Vô Hạ truyền đến.
Hai người đồng thời biến sắc.
/586
|