Chống ta thì chết
Vương Trấn Ác sử hết toàn thân công lực, ngạnh tiếp từng đợt từng đợt thế công cuồn cuộn như ba đợt sóng của Hướng Vũ Điền. Trong lòng hắn kinh hãi không thể hình dung.
Từ khi còn nhỏ, Vương Trấn Ác đã gặp hết những cao thủ Hồ, Hán ở phương Bắc, tuyệt không phải là người chưa từng va chạm. Nhưng hắn chưa từng gặp hoặc tiếp cận với người nào có phong cách như Hướng Vũ Điền.
Vương Trấn Ác sinh ra trong võ học thế gia lừng danh nhất phương Bắc. Lúc đó Vương Mãnh được coi là đệ nhất nhân phương Bắc, thanh thế còn đứng trên cả Mộ Dung Thùy và Trúc Pháp Khánh. Bản thân Vương Trấn Ác đã có căn cốt rất tốt để luyện võ, lại được tài bồi từ nhỏ, do đích thân Vương Mãnh chỉ dạy gây dựng nền móng. Bản thân Vương Trấn Ác lại thích võ, cố học hết chân truyền của Vương Mãnh nên dù biết Hướng Vũ Điền không phải là chiến sỹ Bí tộc tầm thường, nhưng hắn vẫn có gan một mình truy đuổi.
Đầu tiên, Hướng Vũ Điền sử dụng phương pháp đánh cận chiến, triển khai đợt công kích đầu tiên. Thân pháp mau lẹ như quỷ mỵ, làm người ta phát sinh ảo giác, phối hợp với những chiêu thức mà bất cứ bộ phận nào của cơ thể cũng có thể trở thành vũ khí như đầu, chưởng, chỉ, khuỷu tay, vai, chân, gối, tay, tóc,… thế công dày khít không kẽ hở nào có thể đánh vào.
Bách Kim kiếm của Vương Trấn Ác thiện nghệ nhất là đánh cận chiến. Đối phương lại dùng sở trường của hắn tấn công hắn, hàm ý khinh miệt. Vương Trấn Ác tuy cố gắng chống đỡ được hết, không rơi vào thế hạ phong, nhưng biết là bất diệu.
Nếu ở lĩnh vực mình mạnh nhất mà vẫn không thể thủ thắng thì trận này hoàn toàn không có hy vọng gì, lập tức lòng tin bị ảnh hưởng.
Sau đó Hướng Vũ Điền lại dùng chiêu to thức lớn, cương ngạnh dùng chưởng kình, quyền kình công kích cực mạnh từ xa, làm Vương Trấn Ác không thể triển khai thủ đoạn quyết thắng là cận chiến. Vương Trấn Ác lúc này đã rơi vào hạ phong, chống đỡ vô cùng vất vả.
Nội công tâm pháp của Hướng Vũ Điền vô cùng tà dị, nhưng khẳng định là một loại Tiên thiên chân khí, lại đạt tới cảnh giới đại tông sư. Lúc hàn lúc nhiệt, bác đại tinh thâm, trong nhanh có chậm, tưởng chậm hóa nhanh, khí theo ý chuyển, nặng nhẹ không đều làm người ta không thể đề phòng. Hơn nữa, mỗi chiêu của y lại khóa chết những biến hóa tiếp theo của Vương Trấn Ác, làm hắn có tuyệt kỹ nhưng không cách gì thi triển được, khó lòng đánh ra nên sinh chán nản.
Đến khi triển khai đợt tấn công như sóng biển thứ ba, Hướng Vũ Điền lại không theo một chương pháp nào, chiêu số đánh ra giống như lâm trận mới sáng tác ra, tựa thiên mã hành không, không thể tìm ra dấu vết. Chân khí lại rộng lớn vô biên, không có giới hạn.
Chiêu thức liên miên đánh Vương Trấn Ác tới tấp.
Vương Trấn Ác lúc này đã hoàn toàn rơi vào thế chỉ còn chống đỡ. Nếu như tâm chí hắn không kiên cường và tính khí cứng cỏi được rèn thành từ thuở nhỏ thì chỉ sợ đã sớm mất hết đấu chí để ngoan cường chống cự.
Bùng!
Một chỉ của Hướng Vũ Điền điểm trúng kiếm phong, một cỗ chỉ kình tập trung cao độ đã phá vỡ chân khí của Vương Trấn Ác, đánh thẳng vào tâm mạch hắn.
Vương Trấn Ác như diều đứt dây, thân hình bắn tung ra sau, "ọe" một tiếng, mửa ra một búng máu rồi lưng hắn đập mạnh vào một thân cây, ngồi phệt xuống đất. Bách Kim kiếm vẫn cầm chặt trong tay, chĩa sang phía địch nhân đáng sợ và thông minh bình sinh chưa từng gặp này.
Hướng Vũ Điền đuổi tới như thiểm điện, đến trước mặt hắn thì dừng lại, hai tay mở ra lập tức tạo thành một trường kình khí khóa chặt Vương Trấn Ác.
Vương Trấn Ác thầm nghĩ chết chắc rồi, nhưng hắn vẫn không buông tay, ngấm ngấm đề tụ toàn bộ công lực còn lại, chuẩn bị đòn phản kích cuối cùng trước khi chết.
Thần sắc trong mắt Hướng Vũ Điền chuyển thành vô cùng lợi hại, quát lớn: "Chỉ cần Vương huynh tình nguyện giải đáp một điểm nghi ngờ trong lòng ta thì ta có thể để cho Vương huynh an nhiên bỏ đi, tuyệt không làm khó dễ hoặc phát sinh thêm việc. Lời Hướng Vũ Điền đã nói ra thì chưa từng không giữ lời."
Vương Trấn Ác không hề vì thế mà lơi lỏng phòng bị vì hành vi của Hướng Vũ Điền khó đoán, không biết y nói thật hay giả. Hắn cười nhẹ: "Chết thì chết! Còn có gì đáng sợ hơn thế nữa? Thực ra, mấy năm nay ta luôn cảm thấy sống mà như chết. Nếu Hướng huynh muốn dùng lời nói khiến ta không phòng bị nữa thì ta sẽ xem thường ngươi đó."
Hướng Vũ Điền than: "Trong tình thế này mà Vương huynh vẫn có thể cười được làm huynh đệ bội phục, lại không muốn lừa ngươi nữa. Vương huynh có thể yên tâm. Vấn đề của ta vô cùng đơn giản. Chỉ cần Vương huynh khẳng khái cho ta biết các ngươi làm sao mà biết ta ẩn thân trong chỗ hoang phế đó thì Vương huynh có thể ung dung phủi đít quay về Biên Hoang tập. Sau này ta sẽ không tiết lộ chuyện Vương huynh từng nói với ta đâu."
Vương Trấn Ác trong lòng vô cùng ngạc nhiên. Người này tài trí thực không tầm thường, biết chỗ quan trọng nhất trong việc đấu tranh giữa hai bên nên mới cho mình dùng tin tình báo đó để đổi mạng. Chỉ riêng việc đó có thể thấy người này không những đại trí đại dũng mà còn nhìn xa trông rộng, tuyệt không tính toán chuyện được mất nhất thời, mà biết phân biệt sự tình có mức độ nặng nhẹ.
Vương Trấn Ác cười khổ: "Hướng huynh động thủ đi! Vương Trấn Ác ta lại là loại tiểu nhân ti bỉ đó sao?"
Hướng Vũ Điền cười rộ: "Chỉ bằng câu nói này của Vương huynh là ta biết Hoang nhân quả có diệu pháp truy ra tung tích ta chứ không phải là bất ngờ tấu xảo tìm ra."
Nói xong, y buông thõng hai tay xuống, cười nhẹ nói: "Vương huynh đi đi!"
Trường kình khí đang trói chặt Vương Trấn Ác lập tức tiêu biến. Hắn liền thừa thế đứng lên, nhưng vẫn sợ đây là kế độc, nhíu mày hỏi: "Hướng huynh nói đùa chăng?"
Hướng Vũ Điền than: "Không phải là ta đột nhiên đại phát từ tâm, cũng không phải không muốn giết ngươi. Ngược lại còn muốn đến chết. Không giấu Vương huynh, từ khi ta mười lăm tuổi, chưa từng có ai có thể ngạnh tiếp bằng ấy chiêu khi ta toàn lực xuất thủ. Cảm giác thật thống khoái mê ly. Nguyên nhân ta không giết ngươi vì ngươi vẫn còn sức phản kích. Nếu ta cậy mạnh hạ thủ thì bản thân cũng không tránh khỏi thương tổn."
Vương Trấn Ác ngạc nhiên: "Có vấn đề gì đâu? Chỉ cần thương thế không phải là trí mạng thì có thể phục nguyên mà."
Hướng Vũ Điền cười nhẹ: "Tình hình của ta khá đặc biệt. Lúc nãy đã thi triển công phu "Huyết Giải" để chạy mới có thể đột vây thoát khỏi Biên Hoang tập. Bây giờ nguyên khí vẫn chưa hồi phục, chỉ có thể sử ra bảy, tám thành công phu so với bình thường. Vừa rồi ta đã thi triển bí kỹ công pháp tộc truyền nhưng vẫn không làm khó được Vương huynh. Trong trường hợp bất đắc dĩ thì chỉ còn cách thi triển công phu giữ nhà là "Chủng ngọc công" mới có thể áp chế được Vương huynh. Nếu ta muốn giết chết Vương huynh thì chỉ có thể dùng công pháp đó mới hy vọng thành công. Nhưng công pháp đó bá đạo phi thường, nếu ta vọng động xuất thủ khi chân nguyên vẫn chưa hồi phục sẽ phản ngược lại, tạo thành thương tổn bản thân vĩnh viễn không thể bổ cứu được. Ta sẽ không làm chuyện ngu xuẩn đó."
Vương Trấn Ác ngạc nhiên hỏi "Chủng ngọc công? Đó là công phu gì vậy? Tên gọi lại kỳ quái đến thế?"
Đồng thời trong lòng thầm nghĩ nếu y nói thật thì sau khi y phục nguyên sẽ lợi hại tới mức nào? Thiên hạ còn có ai có thể chế trụ được y?
Hướng Vũ Điền nói: "Rất nhiều việc rất khó giải thích hết cho Vương huynh được. Tính cách của Vương huynh cũng có chút giống tính khí của ta. Chỉ tiếc là trong một thời gian ngắn trước mắt, giữa ta và ngươi có mối cừu địch không thể hóa giải. Nếu như Vương huynh có bản lĩnh làm thịt ta, ta chỉ có bội phục chứ không oán hận. Nhưng nói thật, việc đó không ai có thể làm được. Ngươi có biết Yến Phi không?"
Vương Trấn Ác đã hồi phục lại, trong lòng ổn định, từ từ đút kiếm vào vỏ nói: "Hắn sẽ là kình địch của Hướng huynh. Lời Vương mỗ đến đây là hết. Sau này gặp lại."
Nói xong rời khỏi cốc đi mất.
Trác Cuồng Sinh đuổi đến bên cạnh Cao Ngạn than vãn: "Ta chưa bao giờ thấy tiểu tử ngươi chạy nhanh đến thế."
Cao Ngạn không hề lý gì đến lão, ánh mắt lùng sục các con thuyền lớn nhỏ đậu trên bến.
Trác Cuồng Sinh nắm lấy tay gã, cười hề hề: "Ngươi không sợ sao? Ngươi là mục tiêu ám sát của người Bí tộc. Bí tộc người nào cũng thần xuất quỷ một, đi lại như gió. Chỉ chờ thêm hai ngày nữa mà ngươi cũng không nhẫn nại được sao?"
Cao Ngạn không khách khí đáp: "Đừng nói phải đợi hai ngày. Chỉ đợi hai khắc ta cũng không đợi được. Hiểu chưa? Đừng có dọa ta. Bây giờ trong Biên Hoang tập không có người Bí tộc. Hơn nữa bọn chúng đều là vịt cạn cả. Ngồi thuyền còn an toàn hơn ở trên bờ nhiều, hiểu chưa?"
Tiếp đó, gã giằng thoát ra khỏi tay lão, phóng về phía một con thuyền nhỏ một buồm đang đậu trên bến, hét: "Lão tử cần trưng dụng con thuyền của các ngươi."
Trong thuyền có hai hán tử đang bận rộn làm việc, nghe tiếng liền ngẩng đầu lên nhìn. Thấy Cao Ngạn, một trong hai người hỏi: "Cao gia cần đi đâu?"
Cao Ngạn không hề khách khí, nhảy vọt lên thuyền. Gã làm như chuyện đương nhiên nói: "Ta cần đi gặp tiểu Bạch Nhạn, mau khai thuyền."
Một người khác lộ vẻ khó khăn nói: "Bọn ta còn…."
Cao Ngạn không ngần ngại nói ngay: "Đừng có lải nhải nữa. Lão tử sẽ trả tiền."
Trác Cuồng Sinh thầm thở dài, cũng nhảy lên thuyền nói: "Làm theo ý hắn đi! Nếu không, tên tiểu tử này chưa gặp được tiểu Bạch Nhạn đã phát điên lên mất."
Hai người chỉ còn cách cởi dây đẩy thuyền ra, thuận dòng đi xuống phía nam.
Lưu Dụ nhớ tới Vương Đạm Chân.
Từ khi đến Kiến Khang, trừ đêm gặp Tạ Chung Tú ở tiểu Đông Sơn bị nàng ta trực tiếp khơi dậy hồi ức về Vương Đạm Chân thì gã đã "cải thiện rất nhiều" so với trước đây.
Hiện thực căn bản không cho phép gã thương tâm về Vương Đạm Chân nữa.
Sau khi đến Kiến Khang, mỗi khắc gã đều phải cật lực đấu tranh bên lề sự sống và cái chết. Đến đêm qua, giết chết Can Quy, trưa nay lại được Tư Mã Đạo Tử biểu hiện rõ ràng sẽ ủng hộ gã thì gã mới có thể thanh thản hít thở vài hơi.
Gã vừa đả tọa dưỡng khí gần hai canh giờ, tinh thần hoàn toàn hồi phục, Vương Đạm Chân liền chiếm cứ toàn bộ tâm thần gã.
Hoặc có thể khi thuyền nhỏ đi qua hẻm Ô Y làm xúc động hồi ức động nhân đã vùi sâu trong tim gã khi lần đầu tiên gặp Đạm Chân ở đó.
Khoái Ân đứng ở cuối thuyền phụ trách việc chèo thuyền. Tống Bi Phong ngồi ở đầu thuyền. Gã và Đồ Phụng Tam ngồi ở giữa. Bốn người không hề nói chuyện.
Tống Bi Phong lộ vẻ cảnh giới, lưu ý nhìn tình hình dưới nước và trên mặt nước. Đương nhiên là lão đề phòng Lư Tuần.
Đồ Phụng Tam nhắm mắt dưỡng thần, nhưng với tính cách của hắn thì hắn cũng đang trong trạng thái giới bị để ứng phó với bât kỳ đột biến nào.
Nhưng họ đều biết Lư Tuần sẽ không hạ thủ trong tình huống này. Kể cả Tôn Ân thân hành đến đây cũng không có cách nào đồng thời ứng phó với bốn người bọn họ. Lư Tuần càng không thể làm được.
Mặt trời mùa thu lặn dần phía trời tây. Trên sông Tần Hoài gió lạnh ào ào làm y phục bốn người bay phất phới.
Buổi yến tiệc trưa nay làm gã tiến một bước dài trên con đường trả thù cho Đạm Chân. Có thể nói đó là một bước ngoặt trên con đường thực hiện bá nghiệp vương hầu, làm gã hòa nhập vào chế độ triều đình, trở thành người có thực quyền.
Khi tử đệ binh Hoang nhân của gã tiến vào Dã Thành, họ sẽ trở thành nòng cốt của gã. Kể cả Tư Mã Đạo Tử đột nhiên hối hận, muốn trừ khử gã thì cũng phải có một bộ máy tinh mật chứ không dễ dàng như trước nữa. Truyện được copy tại TruyệnYY.com
Gã thực sự hy vọng có thể tận mắt chứng kiến phản ứng và biểu tình của Lưu Lao Chi khi biết việc này, nhìn vẻ kinh hoàng thất thố của hắn. Đối với cái chết của Đạm Chân, Lưu Lao Chi không còn nghi ngờ gì nữa cũng phải gánh trách nhiệm. Gã phải thấy Lưu Lao Chi thân bại danh liệt, hối hận về những việc hắn đã làm.
Đồ Phụng Tam mở mắt, bình tĩnh nói: "Đến rồi!"
Lưu Dụ nhìn ra phía trước. Tần Hoài lâu sừng sững cao vút bên bờ nam sông Tần Hoài, đối diện với Hoài Nguyệt lâu qua con sông. Xa hơn một chút là Chu Tước kiều, trong lòng gã bất chợt nổi lên tình cảm kỳ dị. Nhiều năm sau nữa, nếu gã trở thành người có quyền thế lớn nhất Kiến Khang, ruổi ngựa vượt qua Chu Tước kiều, nhớ lại chuyện cũ từng phát sinh tại tầng năm Hoài Nguyệt lâu ngày hôm nay thì sẽ có tự vị gì?
Vừa nghĩ Lưu Dụ vừa đứng lên.
Tống Bi Phong thấp giọng: "Không thể không có lòng đề phòng người khác. Ngươi hãy cẩn thận đó."
Khoái Ân cho con thuyền ghé vào bờ Nam.
Đồ Phụng Tam đề tỉnh Lưu Dụ: "Nhớ kỹ trong bọc ngươi có hỏa tiễn báo hiệu. Bọn ta đợi ngươi trên thuyền. Chỉ cần nhìn thấy tín hiệu thì nửa khắc sau là bọn ta đã có thể tới đó rồi."
Lưu Dụ gật đầu ra hiệu đã hiểu, đoạn đứng lên đi thẳng tới Hoài Nguyệt lâu.
Thác Bạt Khuê vào trong trướng, đến bên Sở Vô Hạ quỳ xuống, đưa tay ra đặt lên trán nàng.
Sở Vô Hạ yếu ớt vô lực mở mắt ra nhìn, thấy Thác Bạt Khuê lập tức hai mắt lộ vẻ vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, lập tức phục hồi vẻ mệt mỏi, nói: "Cuối cùng chàng cũng tới rồi!"
Thác Bạt Khuê rất giỏi nhìn biểu hiện trong mắt người khác. Tình cảm bên ngoài còn có thể giả vờ, che giấu, nhưng nhãn thần lại bán đứng bí mật nội tâm của người đó. Đặc biệt độ thu nhỏ hay mở lớn của con ngươi mắt càng giống như hai cánh cửa sổ để hắn tiến vào tâm hồn người ta.
Phản ứng của Sở Vô Hạ làm lòng giới bị của hắn đối với nàng giảm nhiều. Đồng thời lòng thương lại tăng lên. Bất kể là trước đây diễm danh của nàng truyền xa thế nào, nhưng nàng đối với mình rất chân tâm, hoặc ít nhất thì cũng bảy, tám phần chân tình. Nghĩ tới việc Trúc Pháp Khánh và Ni Huệ Huy trước sau rời khỏi nhân thế, Di Lặc giáo mây tàn khói tỏa, nàng biến thành một người cô khổ lưu lạc, cừu nhân khắp nơi, lại không có một bằng hữu. Bây giờ lại vì mình mà thụ trọng thương. Dù hắn vô tình đến thế nào cũng không thể không động lòng.
Thác Bạt Khuê thò tay vào trong tấm chăn da dê tìm đến bàn tay nàng. Hắn cảm thấy huyết mạch nàng khẽ đập ở đầu ngón tay. Ngay vào thời khắc này, hắn biết mỹ nữ mê người này đã hoàn toàn thuộc về hắn. Tương lai của nàng nằm trong bàn tay hắn khống chế.
Hắn dịu dàng nói: "Tất cả đã qua rồi. Ta đến đón nàng về nhà."
Sở Vô Hạ khép đôi mi xinh lại. Những sợi lông mi dài đẹp khẽ rung động. Dưới ánh đèn lửa lay động, hoa dung không còn chút huyết sắc của nàng lại có một vẻ đẹp khác lạ, có phần hơn lúc bình thường. Khoé miệng nàng thoáng nét đau khổ, thì thầm: "Nhà ư? Vô Hạ lại có nhà sao?"
Thác Bạt Khuê cẩn thận đắp lại tấm chăn da dê cho nàng, cười nhẹ nói: "Nàng vừa mới có nhà rồi!"
Tấm thân yêu kiều của Sở Vô Hạ khẽ run rẩy, mở bừng mắt ra, ánh mắt bừng bừng như lửa hô: "Tộc chủ!"
Thác Bạt Khuê nhất thời quên hẳn quá khứ của nàng, quên hẳn ân oán giữa nàng và Yến Phi. Hắn cúi xuống khẽ hôn vào đôi môi xinh đẹp thơm tho của nàng. Vì sợ động đến thương thế của nàng nên hắn vốn chỉ định khẽ chạm môi là thôi. Nào ngờ, hai cánh tay ngà ngọc của Sở Vô Hạ từ trong chăn thò ra ôm chặt lấy đầu hắn, nồng nhiệt hưởng ứng.
Môi rời môi.
Thác Bạt Khuê say sưa ngây ngất, thần hồn phiêu đãng.
Hai mắt Sở Vô Hạ nhắm chặt. Khuôn mặt vốn trắng bệch vì bị thương lại đỏ bừng, xuất hiện dưới làn da mịn màng trong suốt của nàng càng làm khuôn mặt nàng có vẻ đẹp kinh tâm động phách.
Thác Bạt Khuê miễn cưỡng áp chế nỗi xung động muốn hôn nàng lần nữa, nói: "Từ nay về sau không một ai có thể làm thương tổn nàng nữa. Nghỉ ngơi một đêm rồi sáng mai chúng ta sẽ lên đường về Bình Thành."
Hô hấp gấp gáp của Sở Vô Hạ đã điều hoà trở lại, hổn hển nói: "Đả thương muội là Mặc Sĩ Minh Dao. Thị có thể giấu người nào khác chứ không thể qua mắt muội được."
Thác Bạt Khuê giật mình kinh hãi hỏi: "Cái gì?"
Sở Vô Hạ ngạc nhiên tròn mắt nhìn hắn hỏi: "Chàng sợ thị sao?"
Vẻ kinh hãi trên mặt Thác Bạt Khuê vẫn chưa giảm, hai mắt mở lớn chừng như không hề nghe thấy câu hỏi của nàng. Một lát sau hắn hồi phục lại sự lạnh lùng như thường, cúi đầu nhìn nàng hỏi ngược lại: "Làm sao nàng biết đó là Mặc Sĩ Minh Dao?"
Sở Vô Hạ lộ vẻ hoài nghi, đáp: "Đại Hoạt Di Lặc có quan hệ đặc thù với Bí tộc. Nguyên nhân vô cùng phức tạp khúc chiết. Vì thế muội mới có nhận thức sâu sắc về Bí tộc. Đặc biệt là võ công tâm pháp của người Bí tộc. Chỉ giao thủ vài chiêu là muội liền biết đối thủ là thị. Thị tuy đả thương muội, nhưng cũng bị muội đáp trả lại rồi. Nếu không có mấy ngày công phu thì thị đừng hòng phục nguyên."
Thác Bạt Khuê nhíu mày: "Nàng đã biết người phục kích là người Bí tộc, tại sao không nói cho Trưởng Tôn Đạo Sinh và Thôi Hoành biết?"
Sở Vô Hạ nhắm mắt lại, khẽ khàng đáp: "Muội chỉ nghĩ sẽ tự mình nói cho chàng biết. Ngoài tộc chủ, muội không tin bất kỳ ai."
Thác Bạt Khuê cảm động không nói nên lời. Một lát sau mới hỏi: "Bí tộc và Thác Bạt Khuê ta từ xưa vô oán, ngày nay vô cừu, tại sao lại đột nhiên công kích bọn ta?"
Sở Vô Hạ đáp: "Xem ra chàng tuyệt không biết quan hệ giữa người Bí tộc và Mộ Dung Thuỳ. Nhưng biết chuyện này quả thực cũng chẳng có mấy người đâu."
Hai mắt Thác Bạt Khuê bừng lên thần sắc lợi hại, trầm giọng: "Người Bí tộc và Mộ Dung Thuỳ có quan hệ gì?"
Sở Vô Hạ mỉm cười nói: "Vô Hạ có thể nói với chàng, nhưng phải có điều kiện."
Thác Bạt Khuê lấy làm kỳ hỏi: "Điều kiện gì?"
Đôi mắt xinh đẹp của Sở Vô Hạ đầy vẻ khao khát, thì thầm nói: "Nô gia phải ở trong lòng chàng mới nói được."
Thác Bạt Khuê miễn cưỡng cười: "Nàng chừng như không biết mình đang bị nội thương nghiêm trọng thì phải."
Sở Vô Hạ than: "Không phải ý nô gia muốn chàng làm gì cả. Tộc chủ nghĩ đi đâu rồi vậy?"
Thác Bạt Khuê cũng than: "Đợi ta ra ngoài xử lý việc phòng thủ cho đêm nay rồi sẽ quay lại bồi tiếp nàng được không?"
Sở Vô Hạ ngạc nhiên một cách thích thú nói: "Nô gia ở đây chờ chàng."
Thác Bạt Khuê vừa định rời khỏi doanh trướng thì Sở Vô Hạ đằng sau gọi hắn.
Thác Bạt Khuê dừng bước, nhưng không quay lại, ôn nhu hỏi: "Có thể đợi ta quay về hãy nói được không?"
Sở Vô Hạ đáp: "Muội sợ sẽ quên mất! Nô gia muốn cho chàng biết Thôi Hoành là một nhân tài hiếm có. Bất luận võ công tài trí, không đứng dưới bất kỳ người nào trong quân ta. Nếu không có bản lĩnh lâm nguy ứng biến của hắn thì chỉ sợ không thể giữ được năm xe hoàng kim."
Thác Bạt Khuê không đáp lời nàng, vén trướng đi ra ngoài. Gió lạnh thổi tới xua tan hơi ấm nồng nàn trong trướng còn vương trên thân thể hắn, càng làm hắn cảm thấy bên trong là cả một thế giới hoàn toàn khác, không đừng được lại nhớ tư vị ôn nhu vừa rồi.
Bọn Thôi Hoành, Trưởng Tôn Đạo Sinh, Thúc Tôn Phổ Lạc và Trường Tôn Tung đang tập trung nhìn hắn.
Hai mắt Thác Bạt Khuê lộ thần sắc kiên định trầm giọng nói: "Tập kích bọn ta chính là chiến sỹ Bí tộc."
Thôi Hoành ngạc nhiên hỏi "Bí tộc?"
Thác Bạt Khuê ung dung nói: "Thôi khanh sẽ rất mau biết bọn chúng thôi. Bí tộc lần này tự tìm diệt vong, mới dám đứng về phía Mộ Dung Thuỳ, đối địch với Thác Bạt Khuê ta. Ai dám cản đường Thác Bạt Khuê ta, người đó sẽ phải chết. Mặc Sĩ Minh Dao cũng không ngoại lệ."
/586
|