Nụ Hôn Định Tình
Tống Bi Phong kéo Lưu Dụ sang một bên, hỏi: "Nhị thiếu gia đó, bọn ta thật không có biện pháp gì sao?"
Lưu Dụ đang trên đường về phủ Thái thú, trong lòng gã nghĩ đến Giang Văn Thanh. Nếu nàng chưa đi nghỉ, gã có nên tìm nàng tâm sự, xem thử phản ứng của nàng đối với bản thân gã hay không. Không biết tại sao, lần này sau khi gặp lại, gã không còn cảm giác hiểu rõ nàng như trước, tâm tình nhiều lúc cứ lo được lo mất. Gã đáp: "Diễm gia có sẵn lòng nghe bọn ta không? Theo tin tức nhận được từ Lưu Nghị, thất bại của Gia Hưng và Thượng Ngu lão không để vào trong mắt. Lão vẫn nghĩ Thiên Sư quân một kích là tan, chỉ cần lão nhấc tay thì có thể phá được. Đối với loại người luôn sống trong mộng, đầu đất như vậy bọn ta còn có cách gì được nữa?"
Bọn họ đứng một bên đường nói chuyện, thân binh đợi từ đằng xa.
Tống Bi Phong lại hỏi: "Nhị thiếu gia có biết Hải Diêm đã rơi vào tay chúng ta không?"
Lưu Dụ đáp: "Chỉ cách một eo biển, làm thế nào mà qua mắt lão được? Lưu Nghị cũng đã cho lão biết, đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu Tư Mã Đạo Tử. Diễm gia cũng không có phản ứng gì, chỉ xem Lưu Nghị thủ vững Hải Diêm, đợi sau khi hắn phá được giặc thì sẽ phối hợp với lão phản kích toàn diện."
Lưu Dụ lại nói: "Sợ nhất là lão trong tình huống không rõ địch ta, chủ động đem quân xuất thành nghênh chiến, biến thành tự đưa mình vào chỗ chết."
Tống Bi Phong kiên quyết: "Ta phải lập tức đi Cối Kê cảnh báo nhị thiếu gia."
Lưu Dụ đặt tay lên vai lão, tiếp tục đi về phía phủ Thái thú, than: "Trừ phi Tống đại ca mọc thêm hai cánh, bay đến Cối Kê, nếu không chỉ sợ là đã quá muộn. Hy vọng lão tử thủ giữ thành may ra mới có đường sống."
Tống Bi Phong cười khổ: "Ngoài thành là địch, trong thành cũng địch. Thành trì như vậy ai có thể giữ nổi đây. Điều ta lo lắng nhất là nếu quả nhị thiếu gia có điều gì bất trắc, Tạ gia sẽ nghi ngờ bọn ta hại chết ông ta."
Lưu Dụ ngẩng mặt nhìn bầu trời đêm, thở một hơi dài, than: "Họ muốn nghĩ như vậy thì chúng ta làm gì được?"
Tống Bi Phong đề cập đến Tạ gia làm gợi lên trong lòng gã những hồi ức về Tạ Chung Tú. Nhưng hình ảnh Giang Văn Thanh nhanh chóng thay thế vào đó, gã càng nóng lòng muốn gặp nàng hơn.
Yến Phi lao nhanh về phương Nam.
Lần này ly khai Bình Thành, chàng có cảm giác như cuộc đời sang một chương mới. Những chuyện cũ liên quan đến Thác Bạt Hán và ngày tháng chìm trong mộng tưởng bị chi phối bởi Bí nữ Minh Dao đã qua. Sự biến mất và "cái chết" của Thác Bạt Hán như đặt một dấu chấm hết cho chương cũ.
Chuyện xảy ra giữa mẹ chàng và cha chàng Mặc Di Minh cũng sẽ bị chôn vùi cùng với việc Mặc Sĩ Minh Dao về sa mạc. Chàng dứt khoát sẽ không gặp lại Mặc Sĩ Minh Dao, chuyện này đối với hai người đều chỉ có hại mà thôi. Người duy nhất biết rõ sự tình là Phong Nương, nhưng chàng cũng không muốn truy cho tới cùng, giống như những kí ức tươi đẹp nằm sâu tận đáy lòng Thác Bạt Khuê không thể cưỡng lại hiện thực tàn khốc. Lưu giữ những kí ức tuyệt đẹp cũng như ươm một hạt giống tràn đầy nhựa sống trong lòng đất. Khi đó hạt mầm không chịu ảnh hưởng của gió mưa trên mặt đất mới có thể tiếp tục sinh tồn và phát triển. Cho nên biện pháp khôn ngoan nhất là dừng những tìm hiểu về cha chàng tại đây, không đi sâu làm rõ chân tướng sự việc, giữ một chút không gian cho trí tưởng tượng.
Nội thương của chàng vẫn chưa hồi phục, nhưng chàng biết trước khi đến được Đại Hà, thương thế do Mặc Sĩ Minh Dao gây nên sẽ không cánh mà bay. Chỉ đến giây phút này chàng mới có thể chân chính minh bạch kinh nghiệm chết đi sống lại lần này đã ảnh hưởng lớn đến công lực của mình. Chàng vì đã từng đột phá và vượt qua nan quan sinh tử nên loại kinh nghiệm hãn hữu chưa từng có như vậy sẽ giúp chàng thể nghiệm trên võ công của mình.
Nghĩ đến đây, Yến Phi nảy ra vô số ý nghĩ khác nhau, qui về một mối, tiếp tục bôn ba.
Chàng như hòa tan vào trời đất thành một thể.
"Cách! Cách!"
"Két" một tiếng, Giang Văn Thanh mở cửa tiểu sảnh. Nàng đã thay lại trang phục thường ngày của phái nữ, tóc xõa ngang vai, khuôn mặt xinh đẹp không chút phấn son hiện ra phía trước Lưu Dụ.
Lưu Dụ không biết nói thế nào, ngập ngừng: "Ta thấy ngoài sảnh vẫn sáng đèn, biết Văn Thanh vẫn chưa nghỉ nên mới đến chào hỏi!"
Mùi hương cơ thể thơm ngát sau khi tắm của Giang Văn Thanh thoảng lại càng làm cho Lưu Dụ thần trí đi hoang, mơ mơ hồ hồ.
Giang Văn Thanh tức giận nhìn gã một cái, nói: "Nguyên lai là Lưu soái đi ngang qua nơi này. Bây giờ đã chào hỏi xong rồi, Lưu soái còn không đi nghỉ ư? Lưu soái tất vô cùng mệt mỏi!"
Lưu Dụ ấp a ấp úng: "Việc này là ... ha! Việc này là ... ôi! Ta không phải là đi ngang qua mà muốn đển bái phỏng Văn Thanh, xem xem ... Ài ..."
Giang Văn Thanh lấy tay nắm lấy vạt áo của gã, cười cười kéo gã vào trong sảnh, rồi mới thả gã ra, đóng cửa sảnh lại. Nàng ngọt ngào nói: "Mời Lưu soái ngồi."
Lưu Dụ bị động tác kéo áo thân mật của nàng làm cho thần hồn điên đảo. Gã không những quên hết gió mưa bên ngoài, tình thế khẩn trương cấp bách, đại chiến có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, mà còn gần như quên luôn những chuyện như mình là ai, đến đây làm gì và nhiều thứ nữa.
Cảm giác nóng bỏng lan tỏa toàn thân, mỗi một lỗ chân lông đều như muốn reo hò nở ra.
Đột nhiên, gã hiểu rõ ràng không hề nhầm lẫn rằng mình lại rơi vào biển tình đã từng làm gã chịu nhiều đau khổ. Nhưng lần này gã nắm chắc mười phần rằng mình sẽ không phải đau buồn nữa.
Cảm giác như vậy đã từng xảy ra giữa gã và Vương Đạm Chân, cũng như Tạ Chung Tú. Năm đó tại phủ Tạ Huyền ở Quảng Lăng, gã đã cùng Vương Đạm Chân bí mật hẹn hò. Giây phút Đạm Chân thả mình trong tình yêu, gã cảm giác như mình nắm cả thiên hạ, mọi thứ đều không còn quan trọng nữa. Cho nên khi ôm Tạ Chung Tú, cảm giác say men tình khi ôm Vương Đạm Chân ngày đó giống như được tái hiện lại, làm gã tình cảm dạt dào, không tự chủ được, lúc đó vẫn còn mơ mơ hồ hồ, chỉ cảm tính rằng Tạ Chung Tú có thể thay thế cho Vương Đạm Chân, vá vết thương lòng, nỗi hối tiếc lớn nhất đời gã. Thời khắc này, gã chung quy cũng hiểu rõ, vấn đề không phải là ai thay thế ai mà là rung động tình yêu như thế nào.
Hạnh phúc dâng trào, như ngọn lửa thiêu đốt tâm linh gã, mà niềm hạnh phúc của gã lại đang ở bên cạnh, có thể với tay là thấy được.
Trước khi bước vào tiểu sảnh nơi Giang Văn Thanh ở, trong lòng gã vẫn lo lắng không thôi. Là vì gã nhận thức được rằng gã đang chiến đấu sinh tử với thế lực mạnh nhất, tàn nhẫn nhất phương Nam. Mà gã không được phép thua, một sơ suất nhỏ cũng có thể dẫn đến tổn thất không thể sửa chữa được. Nhưng khi gã đưa tay gõ cửa phòng nàng, trong lòng gã nảy ra liên tưởng kì dị, giống như quay trở lại những ngày còn là nông phu trước kia, chảy trong người là dòng máu nông dân, khát vọng và tâm tình đều dành cho mảnh đất mà gã tự cày tự cấy, mà Giang Văn Thanh chính là mùa xuân của đất mẹ, không có nàng, sẽ không có ngày bội thu.
Gã cảm giác rõ ràng rằng gã có thể chia tay những ngày tháng thất lạc, khổ đau và bi thương hay không, hoàn toàn là nhờ vào hình bóng yêu kiều sau lưng. Nàng là cứu tinh duy nhất của gã ở cái cõi đời buồn đau này. Nếu như mất nàng, gã còn lại gì đâu.
Đột nhiên gã phát giác mình đã chuyển thân, đối diện với Giang Văn Thanh đang đứng tựa vào cửa.
Giang Văn Thanh như muốn nói gì đó, đột nhiên nàng ý thức được chuyện gì sẽ xảy ra bèn thôi không nói nữa. Ánh mắt nàng nhìn xuống né tránh gã, môi xinh mở ra nhè nhẹ thở, khuôn mặt mỹ lệ ửng lên, gò má trắng muốt như được điểm thêm một cánh hồng, thần thái tràn đầy vẻ dụ hoặc.
Lưu Dụ trong lòng lập tức bối rối, hoảng loạn không biết nên nói cái gì. Lúc này đôi mắt trong sáng của Giang Văn Thanh ngước nhìn gã, lộ xuất thần sắc như vui mừng, như hoài nghi và cũng như giận dỗi. Nàng lại cúi đầu tránh ánh mắt sáng rực bức nhân của gã, đôi bàn tay mềm mại lúng túng không biết để vào đâu.
Lưu Dụ trong lòng rung động kịch liệt, một loại cảm giác chưa bao giờ có đối với Giang Văn Thanh chi phối tâm trí gã. Đột nhiên, gã mất đi năng lực tự khống chế, cảm thấy bất kì ngôn ngữ nào cũng không thể diễn tả được tình huống trước mắt. Gã với tay ôm chặt nàng vào lòng, tìm đôi môi thơm.
Giang Văn Thanh ú ớ kêu lên một tiếng, giơ tay ôm lấy cổ gã. Trong lúc này Lưu Dụ không còn nhớ bất cứ chuyện gì xảy ra trên thế gian ngoài đôi môi đang dần dần trở nên mềm mại, nóng bỏng ấy.
Thác Bạt Khuê không nói một lời ngồi xuống bên giường. Sở Vô Hạ giữ tấm chăn, ngồi dậy kinh hãi kêu lên: "Tộc chủ!"
Ánh trăng từ cửa sổ hoa bên giường chiếu vào phòng, hình thành nên những mảng sáng tối mông lung. Bọn họ đang ngồi trong góc tối của phòng, không khí vốn đang yên tĩnh hòa hợp bỗng trở nên căng thẳng do thái độ của Thác Bạt Khuê.
Tại nơi u ám không ánh đèn chiếu tới, hai mắt Thác Bạt Khuê sáng rực dò xét Sở Vô Hạ, trầm giọng hỏi: "Nàng có phải là người của Ma môn?"
Sở Vô Hạ thoáng chút ngạc nhiên, nghênh đón nhãn thần sắc bén của hắn, lộ vẻ thê lương, cay đắng nói: "Miễn cưỡng cũng có thể tính là một nửa! Bất quá từ khi Phật gia ra đi, tất cả đều đã kết thúc. Thiếp bây giờ không còn quan hệ gì với Ma môn nữa."
Thác Bát Khuê nổi giận: "Tại sao nàng không nói với ta bất cứ việc gì có liên quan đến Ma môn. Có phải nàng nghĩ là có thể qua mặt được ta?"
Sở Vô Hạ run rẩy, hai tay buông thõng, tấm chăn trượt xuống, chỉ có chiếc áo ngủ ôm sát lấy thân hình tuyệt đẹp. Lệ châu tuôn trào, nàng cúi đầu khóc lóc thảm thiết: "Là vì thiếp không còn muốn nhớ lại những chuyện đó, càng không muốn đề cập đến. Tộc chủ nếu nghĩ rằng thiếp có chủ tâm lừa người, thì cứ tự tay giết thiếp đi. Nhưng thiếp tuyệt không rời xa Tộc chủ, Vô Hạ nguyện chết trong tay Tộc chủ."
Hai mắt Thác Bạt Khuê bừng bừng sát khí.
Sở Vô Hạ thần sắc vẫn bình tĩnh, mắt nhắm lại chờ đợi.
Thình lình Thác Bạt Khuê giơ chưởng bổ về phía thái dương nàng. Thân thể yêu kiều của Sở Vô Hạ thoáng run lên, nhưng vẫn không có bất cứ hành động né tránh hay phản kháng nào.
Thác Bạt Khuê hoá chưởng thành trảo, đổi thành hạ xuống nắm chặt lấy chiếc cổ xinh đẹp của nàng, phát xuất nội kình, lập tức chế trụ nàng ta.
Sở Vô Hạ nhắm nghiền đôi mắt, tuy nàng biết sinh tử nằm ở trong bàn tay của Thác Bạt Khuê, thần sắc của nàng vẫn sống động như làn sóng nhấp nhô không ngừng.
Thác Bạt Khuê khẽ nới tay, tuy vẫn khống chế quyền sinh sát của Sở Vô Hạ nhưng lực đạo đã giảm bớt đi nhiều, mỹ nữ đó đã có thể nói được. Hắn trầm giọng hỏi: "Vì sao nàng không nói cho ta biết việc liên quan đến Ma môn? Nếu quả nàng không đưa ra một lời giải thích hợp lý. Nàng sẽ không còn nhìn thấy ánh mặt trời sáng mai."
Sở Vô Hạ đáp thê lương: "Phật gia chết đi. Ma môn tại phương Bắc khó làm được chuyện gì. Vô Hạ với Ma môn cũng không còn quan hệ gì cả. Vô Hạ không cố ý giấu diếm Tộc chủ, nếu không đã không nói ra chuyện Mặc Di Minh và Bí tộc. Không còn sự sủng ái của Tộc chủ, Vô Hạ biến thành tay trắng. Tộc chủ giết thiếp đi!"
Thác Bạt Khuê rút tay lại, cười khổ: "Bộ dạng ra vẻ khổ cực của nàng quả thật rất giống."
Sở Vô Hạ mở đôi mắt đẹp, khẽ khàng đáp: "Mỗi lời nói của Vô Hạ đều xuất phát từ chân tâm. Thiếp vẫn luôn không thích người trong Ma môn. Bọn chúng toàn là những kẻ chỉ biết nghĩ cho bản thân mình, khó thành đại sự. Từ khi Mặc Di Minh cự tuyệt xuất sơn, đồ đệ Hướng Vũ Điền của lão cũng không lý gì đến việc của Ma môn. Trong Ma môn kẻ có bổn sự hô mưa gọi gió chỉ còn lại hai người, một ở phương Nam, một tại phương Bắc. Ở phương Bắc chính là Phật gia, hiện tại đã qua đời. Ma môn không còn ảnh hưởng gì tới Bắc phương được nữa. Nếu Ma môn quả thực có thể làm ảnh hưởng đến việc phục quốc của Tộc chủ, Vô Hạ đã tuyệt không dám giấu diếm."
Thác Bạt Khuê trầm ngâm chốc lát rồi hỏi: "Kẻ ở phương Nam nàng nói tới là ai?"
Sở Vô Hạ thản nhiên đáp: "Người này có tên là Liên Thì Ứng. Là nhân tài tối hậu ngay sau Mặc Di Minh, nhưng nói về tâm ngoan thủ lạt thì vượt xa Mặc Di Minh, giỏi dùng quyền mưu. Địa vị trong Ma Môn còn vượt quá cả Phật gia. Việc Phật gia sáng lập Di Lặc giáo ở phương Bắc tranh giành với Phật môn cũng nằm trong kế sách bí mật của hắn."
Thác Bạt Khuê lắc đầu thắc mắc: "Chưa từng nghe nói tới có nhân vật như vậy bao giờ. Võ công người đó như thế nào?"
Sở Vô Hạ đáp: "Trong Ma môn, không tính tới Mặc Di Minh thì Liên Thì Ứng là kẻ duy nhất có võ công khiến Phật gia phải nể phục, qua đó có thể thấy bản lĩnh của hắn thế nào. Nếu quả thiếp nói ra hoá danh hiện tại của hắn, đảm bảo Tộc chủ sẽ biết ngay hắn là ai."
Thác Bạt Khuê nói: "Nói như vậy hắn là kẻ rất có danh vọng. Nàng có phải không định nói ra đúng không?"
Sở Vô Hạ đáp: "Vô Hạ còn dám giấu sao? Bất quá nếu thiếp nói lộ ra thân phận hiện tại của hắn, cũng đồng nghĩa với việc phản bội lại Ma môn. Kể cả nếu thiếp không phải là người trong Ma môn, cũng đã phạm phải cấm kỵ của chúng. Vì vậy nếu Tộc chủ quyết định sau này sẽ bỏ rơi Vô Hạ, xin tự mình xử quyết Vô Hạ. Vô Hạ nguyện để Tộc chủ giết chứ không nguyện bị rơi vào trong tay Ma môn."
Sau đó nàng lại nói: "Sự thật thiếp mang bảo tàng hiến tặng Tộc chủ, chắc chắn đã làm cho Ma môn tức giận. Đó cũng chính là lý do thiếp giữ kín chuyện này trong tim. Tộc chủ có hiểu cho thiếp không?"
Thác Bạt Khuê cuối cùng cũng mềm lòng, cười khổ: "Được rồi, không được đề cập đến từ "chết" nữa được không? Nói đi! Thân phận hiện tại của Liên Thì Ứng là gì?"
Sở Vô Hạ cười hớn hở rồi nhào vào lòng Thác Bạt Khuê thổn thức không ra hơi: "Vừa rồi Vô Hạ bị Tộc chủ làm cho thật khổ sở. Người ta cái gì cũng dâng hiến cho Tộc chủ, đổi lại thì bị đối xử như vậy đấy."
Thác Bạt Khuê đưa tay vỗ nhè nhẹ vào vai nàng đáp: "Hiện giờ đang là lúc bàn chính sự!"
Sở Vô Hạ khẽ đáp: "Liên Thì Ứng hiện tại gọi là Tiều Túng, kẻ đứng đầu đại gia tộc có khả năng khống chế Tứ Xuyên Ba Thục. Một ngày Nam phương vẫn chưa lọt vào tay hắn, Tộc chủ không cần phải lo lắng đến hắn."
Thác Bạt Khuê gật đầu: "Ta đã sớm đoán là kẻ này."
Sở Vô Hạ khẽ giật mình hỏi: "Sao Tộc chủ lại đoán ra được?"
Thác Bạt Khuê khẽ nói: "Chuyện đó để sau hãy nói. Lý Thục Trang ở Kiến Khang có phải cũng là người trong Ma môn?"
Sở Vô Hạ vô cùng ngạc nhiên hỏi: "Tộc chủ cớ sao lại biết?"
Thác Bạt Khuê cúi đầu nhìn mỹ nữ xinh đẹp trong lòng mình cười khẽ đáp: "Ma môn muốn ra mặt tranh giành thiên hạ, có thể giấu mãi người khác được sao? Một sự thông liền suy ra trăm việc. Ta cuối cùng cũng minh bạch. Phù Kiên thất bại ở Phì Thuỷ, Bắc phương chia năm xẻ bảy, Tư Mã Hoàng triều phương Nam sợ bị quyền thần cướp ngôi nên cố bài xích Tạ An, Tạ Huyền, làm cho triều chính bất ổn. Ma môn nhìn thấy cơ hội này bèn thừa thế ngóc đầu dậy. Hành động đầu tiên do Di Lặc giáo bọn nàng phát động. Ai ngờ người tính không bằng trời tính, lúc sắp thắng lại thành ra thất bại. Hiện tại cơ hội lần thứ hai đã xuất hiện, chính là nằm ở kẻ có thật lực nhất ở phương Nam – Hoàn Huyền, trước tiên dùng hắn diệt trừ Hoàng nghiệp của Tư Mã thị, sau đó đoạt lấy đế vị từ tay Hoàn Huyền. Ta nói đúng không?"
Sở Vô Hạ đáp: "Thiếp không rõ tình hình hiện tại của phương Nam lắm, nhưng lời Tộc chủ nói rất hợp tình hợp lý. Hiện tại người có tư cách thống nhất phương Nam nhất khẳng định chỉ có Hoàn Huyền."
Thác Bạt Khuê cười lớn: "Ha ha! Hoàn Huyền cộng với Ma môn khẳng định cũng đáng để chú ý. Lần này hảo bằng hữu Lưu Dụ của ta bị đau đầu phi thường rồi."
Sở Vô Hạ hỏi: "Lưu Dụ thật sự là hảo bằng hữu của Tộc chủ sao?"
Nhãn tình hai mắt Thác Bạt Khuê sáng hẳn lên, khẽ giọng đáp: "Điều đó phải nói tới hai mặt. Mặt tư gã quả đã từng là hảo bằng hữu kinh qua hoạn nạn, kề vai chiến đấu cùng ta. Nhưng khi nói tới mặt công, gã có thể sẽ trở thành kình địch lớn nhất của ta. Bất quá khi ta biết chuyện của Ma môn thông qua nàng, ta thấy khả năng đó đã giảm đi rất nhiều."
Sở Vô Hạ không hiểu hỏi: "Thiếp thật không rõ, Lưu Dụ bằng vào cái gì mà dám tranh đoạt bảo toạ làm người đứng đầu phương Nam chứ?"
Thác Bạt Khuê đáp: "Chỉ bằng vào bốn từ "Dân chúng ủng hộ" mà thôi. Bất quá có Ma môn sau lưng giúp đỡ Hoàn Huyền, Lưu Dụ nguy rồi."
Sở Vô Hạ nói: "Địch nhân lớn nhất của Ma môn bây giờ không phải là Lưu Dụ mà chính là bằng hữu tốt nhất Yến Phi của Tộc chủ. Người ấy chính là người đang làm cho Ma môn phải đau đầu."
Thác Bạt Khuê ngẩng đầu nhìn nóc nhà cảm khái nói: "Yến Phi? Ài! Ta thật hy vọng hắn có thể ở bên cạnh ta, không quản gì đến việc phương Nam. Tiếc là sự thực lại hoàn toàn không phải như vậy. Lưu Dụ thêm vào tiểu Phi quả là một tổ hợp hai người vô địch. Nghĩ đến cũng đủ làm người ta phải lo lắng." xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y
Sở Vô Hạ yêu kiều giục: "Vậy Tộc chủ đừng nghĩ đến nữa thì hơn! Trời sắp sáng rồi! Tộc chủ không đi ngủ hay sao? Vô Hạ muốn được hầu hạ Tộc chủ."
Thác Bạt Khuê cười khổ: "Tối nay ta quả thật rất lo lắng, đến tận giờ vẫn không có lòng nào muốn ngủ. Khi trời sáng đội vận chuyển vàng đến Biên Hoang tập sẽ lập tức khởi hành, ta phải tự thân tống tiễn để biểu hiện ta quan tâm đến việc đó như thế nào."
Sở Vô Hạ khẽ nói theo: "Vậy Vô Hạ sẽ bồi tiếp Tộc chủ cho đến tận khi trời sáng. Tộc chủ còn gì phải lo lắng nữa không? Có phải vẫn là việc của Bí nhân?"
Thác Bạt Khuê thầm nghĩ việc liên quan đến Mặc Sĩ Minh Dao có thể nói với nàng hay sao? Hắn bèn gạt đi nói: "Bí nhân đã nhận thua rút lui rồi. Bọn ta không còn phải lo lắng chuyện đó nữa."
Sở Vô Hạ vui mừng nói: "Bí nhân không ngờ cũng chịu buông tay sao? Vậy kẻ phải lo lắng chính là Mộ Dung Thuỳ chứ không phải là Tộc chủ."
Sau đó nàng lại hỏi: "Có phải do Yến Phi ra tay bắt sống Bí nữ Minh Dao không?"
Nghĩ đến Yến Phi, Thác Bạt Khuê lại nhớ đến cách nhìn của Yến Phi đối với Sở Vô Hạ. Nàng ta lúc này chính đang nằm trong lòng hắn, tươi tắn rạng rỡ. Trong lòng Thác Bạt Khuê cũng không biết có tư vị gì.
Hắn bèn đáp cho có lệ: "Đại khái là như vậy."
Sở Vô Hạ biết lời hắn nói chưa hết bèn im lặng không nói gì mà chỉ vòng tay ôm lấy hắn chặt hơn.
Hai người bỗng đồng thời im lặng.
Thác Bạt Khuê bỗng nhiên hỏi: "Nàng còn bao nhiêu viên Ninh tâm đan nữa?"
Sở Vô Hạ giật mình thảng thốt: "Tộc chủ!"
Thác Bạt Khuê hỏi: "Không cần phải hỏi lại. Cuối cùng là còn lại bao nhiêu viên?"
Sở Vô Hạ đáp: "Vẫn còn rất nhiều. Tộc chủ ..."
Thác Bạt Khuê ngắt lời nàng: "Ta muốn uống thử một viên xem có mỹ diệu như lời nàng nói hay không. Không cần nói nhiều. Ta tự biết mình đang làm gì."
Sở Vô Hạ không nói được lời nào nữa.
/586
|