- Sếp! Chờ tôi với!!!-Tôi đi sau anh ta miệng không ngừng kêu gào.
Khốn kiếp! Đàn ông con trai thế à?! Ôm theo nguyên cái vali to oành rồi bắt tôi kéo theo trong khi bản thân ung dung đi phía trước ngắm cảnh. May cho anh ta là sếp của tôi không chắc tôi đã "oánh" anh ta thật rồi.
- Hiểu Nguyệt! Tới nơi rồi!-Anh ta dừng bước trước một khách sạn sang trọng. Tôi há mồm to như bóng đèn ngẩng cổ nhìn cái khách sạn cao chót vót.
- Cô làm trò khùng điên gì vậy hả?-Anh ta gắt lên làm tôi mới ý thức được hành động ngốc nghếch của mình.
Lễ tân...
- Chúng tôi thuê một phòng, ở 1 tháng.-Anh ta bình tĩnh nói. Tiếng Hàn anh ta nói lưu loát làm tôi giật mình.
- Hai phòng mà...-Tôi chen ngang, anh ta trừng mắt:
- Cô trả tiền nhé!!!
- Nhưng...nếu một phòng thì phải 2 giường nha!
Anh ta bắt đầu cười gian, quay qua lễ tân, tiếp:
- Chúng tôi là vợ chồng...
Sau đó anh ta lôi cổ tôi đi mất.
Sặc...Tôi muốn phun máu chết cho xong. Tôi ghét anh lắm!!!!!!!!
WAO!!! Toàn là đồ đắt tiền không à, phải cẩn thận một chút kẻo vỡ là không có money mà đền.
- Này! Tất cả cũng tại Sếp hết...Bây giờ chỉ có một cái giường thì làm sao đây???-Tôi mặt nhăn như khỉ ăn ớt nói với anh ta.
- Nhất Hiểu Nguyệt, bây giờ không phải giờ làm việc cô gọi tôi là Thế Ưu đi chứ!!!
Nhìn cái mặt anh ta gian như sói í. Hơ! Đáng tiếc là tôi không phải là cô bé quàng khăn đỏ ngây thơ đâu...
- Ơ...Gọi như thế có phần...không được thuận miệng cho lắm.
- Cô biết đọc hay không?
Gật đầu.
- Vậy đọc thử tên tôi xem!
- Lâm Thế Ưu.
- Đấy! Đơn giản mà!-Anh ta nhún vai, tôi thì tức muốn bóp cổ anh ta luôn. (Amen +_+")
- Này! Cái giường này sao đây???
- Sao là sao? Haizzz...Chỉ có một cái giường thì cùng ngủ đi!
- SAO???? Hơ hơ...Thôi khỏi, tôi ngủ dưới đất cho. Tôi quen ngủ dưới đất rồi!!!!
Xùy! Đúng là biến thái hết sức...
- Không được! Cô là con gái ngủ dưới đất bị bệnh thì sao?
- Hơ...Tôi khỏe như trâu thì bệnh hoạn gì cho nổi! Nếu nói thế thì anh xuống đất nằm đi!
- Không được! Tôi không quen ngủ dưới đất!-Anh ta tiến tới gần tôi, bàn tay to lớn vuốt má tôi làm tôi ớn lạnh.- Chúng ta ngủ chung một cái giường cũng có sao đâu!
Hứ! Nếu là với người khác thì không sao nhưng với anh ta thì...
- Hi! Chúng ta một nam một nữ ở chung một phòng đã là không tiện rồi, huống hồ...
"Giấc mơ ngọt ngào vương theo làn mây, mang bao hơi ấm thoảng bên đời em..."
Tôi đang chuẩn bị biện minh tiếp thì chuông điện thoại vang lên. WHAT???? Cổ Ngân Châu???
Tôi quay sang anh ta cười hối lỗi rồi nhanh chóng chuồn đi.
- Alo...
[HIỂU NGUYỆT!!!!!!!! Tại sao lần trước tôi bảo bà đợi tôi ở khách sạn mà bà bỏ đi đâu thế hả???]
Chưa gì tôi đã nghe Ngân Châu thét ra lửa.
Ây yaaaa...phải giải thích thế nào đây? Là gặp một tên biến thái sau đó bỏ chạy mất dép a???
- Tôi...
[Hừ! Bà đang ở đâu đấy???]
- Hàn Quốc...
[GÌ???? Hahaha...]
- Ngân Châu. Bà cười cái khỉ gì vậy hả????-Tôi tức giận, có gì đáng cười đâu chứ?
[Bà làm gì ở Hàn Quốc thế? Đừng nói với tôi là bà đang tay trong tay đi dạo với chàng hoàng tử nào nhé!!! Hahaha...]
- KHÙNG!!! Tôi là đang đi công tác.
Grừ, cho bà điếc luôn.
[Chậc, trời ạ. Thế mà tôi cứ tưởng...haizzz...]
- Ê! Bà nói thế là ý gì??? Ý bà nói là tôi không có ai thèm à?! Xin lỗi nhé, chẳng qua tôi không thèm thôi!!!
Con nhỏ này dám vô duyên vô cớ chạm đến nỗi đau của tôi. Cứ như nó thì hay lắm í. cũng đã có người yêu đâu mà dám lên mặt với tôi.
[Ok! Bạn hiền không cần nóng nảy như thế. Thực ra...25 không phải là cái tuổi để chôn mình trong nấm mồ hôn nhân a! Nè, bà đi với ai đấy???]
- Bà hỏi làm gì?
[Sặc,tôi thừa biết là bà không có money đi Hàn mà. Nói đi, là cá vàng nhà nào đấy?]
Hừ, một sự sỉ nhục lớn trong cuộc đời...
- Cổ-Ngân-Châu!!!!! Tôi đủ tiền hay không là chuyện của tôi. Hừ! Phải, là tôi cướp nhà băng lấy tiền đi Hàn đó!!!!
[Ê...]
Không muốn nghe con nhỏ này huyên thuyên nhảm nhí nên tôi cúp máy cái rụp.
Tuy nhiên, người tính không bằng trời tính. Tôi vừa quay đầu lại liền gặp Lâm Thế Ưu.
Hở??? Đừng...đừng có nói....nãy giờ anh ta...nghe hết rồi nha???
- Anh...anh...-Tôi lắp bắp nói không nên lời.
- Chậc, chậc, giờ tôi mới biết...hóa ra cô cướp nhà băng sao?-Anh ta nhìn tôi với đôi mắt vô tội, nhưng...ẩn sâu trong đó là một con dao chực chờ rút ra đâm chết tôi a.
- Anh...anh hiểu lầm rồi. Là do con bạn của tôi...nó...
- Cô 25 tuổi? Nhìn không ra nha...
Hahaha...Tôi dưỡng da kỹ thế nhìn ra sao nổi chứ! Hehe...Tôi biết tôi đẹp rồi chứ bộ.
- Còn tưởng là 28 chứ!
Choang...Giấc mơ tươi đẹp vỡ tan tành. Đáng ghét!
- Thì ra cô còn chưa có bạn trai ư? Ok, tôi hy sinh làm bạn trai của cô vậy. Miễn phí 100%
Xùy, không thèm. Làm như mình đẹp lắm không bằng, đi chê tôi...
- Nhưng tôi không cần đâu sếp. Hừ!-Tôi xoay người đi ra khỏi khách sạn.
************************Sunflower
Hàn Quốc, giáng sinh càng thêm lạnh nhưng không khí thì vô cùng ấm áp. Từng đôi tình nhân dắt tay nhau trên phố. Huhu...Chỉ có mình tôi lẻ loi thôi à!
- Ê! Trời lạnh mà không lấy áo khoác, tính tự sát hả???
Lâm Thế Ưu từ phía sau chạy lên khoác lên người tôi cái áo bông. Ồ! Quả nhiên là ấm hẳn nha.
- Này! Tôi với cô đi trượt băng nào!
- Oái!!!...-Tôi chưa kịp phản ứng thì bị anh ta kéo đi.
- Thật ngại quá...Tôi...không biết trượt băng.
- Không sao. Để tôi dạy cho cô.
- Nhưng...
Tôi định nói thêm nhưng không muốn làm anh ta cụt hứng nên đành ngậm miệng. Haizzz....Lâm Thế Ưu, số tôi không có duyên với bộ môn trượt băng, chỉ sợ anh dạy đến sang năm tôi cũng không rành.
Khốn kiếp! Đàn ông con trai thế à?! Ôm theo nguyên cái vali to oành rồi bắt tôi kéo theo trong khi bản thân ung dung đi phía trước ngắm cảnh. May cho anh ta là sếp của tôi không chắc tôi đã "oánh" anh ta thật rồi.
- Hiểu Nguyệt! Tới nơi rồi!-Anh ta dừng bước trước một khách sạn sang trọng. Tôi há mồm to như bóng đèn ngẩng cổ nhìn cái khách sạn cao chót vót.
- Cô làm trò khùng điên gì vậy hả?-Anh ta gắt lên làm tôi mới ý thức được hành động ngốc nghếch của mình.
Lễ tân...
- Chúng tôi thuê một phòng, ở 1 tháng.-Anh ta bình tĩnh nói. Tiếng Hàn anh ta nói lưu loát làm tôi giật mình.
- Hai phòng mà...-Tôi chen ngang, anh ta trừng mắt:
- Cô trả tiền nhé!!!
- Nhưng...nếu một phòng thì phải 2 giường nha!
Anh ta bắt đầu cười gian, quay qua lễ tân, tiếp:
- Chúng tôi là vợ chồng...
Sau đó anh ta lôi cổ tôi đi mất.
Sặc...Tôi muốn phun máu chết cho xong. Tôi ghét anh lắm!!!!!!!!
WAO!!! Toàn là đồ đắt tiền không à, phải cẩn thận một chút kẻo vỡ là không có money mà đền.
- Này! Tất cả cũng tại Sếp hết...Bây giờ chỉ có một cái giường thì làm sao đây???-Tôi mặt nhăn như khỉ ăn ớt nói với anh ta.
- Nhất Hiểu Nguyệt, bây giờ không phải giờ làm việc cô gọi tôi là Thế Ưu đi chứ!!!
Nhìn cái mặt anh ta gian như sói í. Hơ! Đáng tiếc là tôi không phải là cô bé quàng khăn đỏ ngây thơ đâu...
- Ơ...Gọi như thế có phần...không được thuận miệng cho lắm.
- Cô biết đọc hay không?
Gật đầu.
- Vậy đọc thử tên tôi xem!
- Lâm Thế Ưu.
- Đấy! Đơn giản mà!-Anh ta nhún vai, tôi thì tức muốn bóp cổ anh ta luôn. (Amen +_+")
- Này! Cái giường này sao đây???
- Sao là sao? Haizzz...Chỉ có một cái giường thì cùng ngủ đi!
- SAO???? Hơ hơ...Thôi khỏi, tôi ngủ dưới đất cho. Tôi quen ngủ dưới đất rồi!!!!
Xùy! Đúng là biến thái hết sức...
- Không được! Cô là con gái ngủ dưới đất bị bệnh thì sao?
- Hơ...Tôi khỏe như trâu thì bệnh hoạn gì cho nổi! Nếu nói thế thì anh xuống đất nằm đi!
- Không được! Tôi không quen ngủ dưới đất!-Anh ta tiến tới gần tôi, bàn tay to lớn vuốt má tôi làm tôi ớn lạnh.- Chúng ta ngủ chung một cái giường cũng có sao đâu!
Hứ! Nếu là với người khác thì không sao nhưng với anh ta thì...
- Hi! Chúng ta một nam một nữ ở chung một phòng đã là không tiện rồi, huống hồ...
"Giấc mơ ngọt ngào vương theo làn mây, mang bao hơi ấm thoảng bên đời em..."
Tôi đang chuẩn bị biện minh tiếp thì chuông điện thoại vang lên. WHAT???? Cổ Ngân Châu???
Tôi quay sang anh ta cười hối lỗi rồi nhanh chóng chuồn đi.
- Alo...
[HIỂU NGUYỆT!!!!!!!! Tại sao lần trước tôi bảo bà đợi tôi ở khách sạn mà bà bỏ đi đâu thế hả???]
Chưa gì tôi đã nghe Ngân Châu thét ra lửa.
Ây yaaaa...phải giải thích thế nào đây? Là gặp một tên biến thái sau đó bỏ chạy mất dép a???
- Tôi...
[Hừ! Bà đang ở đâu đấy???]
- Hàn Quốc...
[GÌ???? Hahaha...]
- Ngân Châu. Bà cười cái khỉ gì vậy hả????-Tôi tức giận, có gì đáng cười đâu chứ?
[Bà làm gì ở Hàn Quốc thế? Đừng nói với tôi là bà đang tay trong tay đi dạo với chàng hoàng tử nào nhé!!! Hahaha...]
- KHÙNG!!! Tôi là đang đi công tác.
Grừ, cho bà điếc luôn.
[Chậc, trời ạ. Thế mà tôi cứ tưởng...haizzz...]
- Ê! Bà nói thế là ý gì??? Ý bà nói là tôi không có ai thèm à?! Xin lỗi nhé, chẳng qua tôi không thèm thôi!!!
Con nhỏ này dám vô duyên vô cớ chạm đến nỗi đau của tôi. Cứ như nó thì hay lắm í. cũng đã có người yêu đâu mà dám lên mặt với tôi.
[Ok! Bạn hiền không cần nóng nảy như thế. Thực ra...25 không phải là cái tuổi để chôn mình trong nấm mồ hôn nhân a! Nè, bà đi với ai đấy???]
- Bà hỏi làm gì?
[Sặc,tôi thừa biết là bà không có money đi Hàn mà. Nói đi, là cá vàng nhà nào đấy?]
Hừ, một sự sỉ nhục lớn trong cuộc đời...
- Cổ-Ngân-Châu!!!!! Tôi đủ tiền hay không là chuyện của tôi. Hừ! Phải, là tôi cướp nhà băng lấy tiền đi Hàn đó!!!!
[Ê...]
Không muốn nghe con nhỏ này huyên thuyên nhảm nhí nên tôi cúp máy cái rụp.
Tuy nhiên, người tính không bằng trời tính. Tôi vừa quay đầu lại liền gặp Lâm Thế Ưu.
Hở??? Đừng...đừng có nói....nãy giờ anh ta...nghe hết rồi nha???
- Anh...anh...-Tôi lắp bắp nói không nên lời.
- Chậc, chậc, giờ tôi mới biết...hóa ra cô cướp nhà băng sao?-Anh ta nhìn tôi với đôi mắt vô tội, nhưng...ẩn sâu trong đó là một con dao chực chờ rút ra đâm chết tôi a.
- Anh...anh hiểu lầm rồi. Là do con bạn của tôi...nó...
- Cô 25 tuổi? Nhìn không ra nha...
Hahaha...Tôi dưỡng da kỹ thế nhìn ra sao nổi chứ! Hehe...Tôi biết tôi đẹp rồi chứ bộ.
- Còn tưởng là 28 chứ!
Choang...Giấc mơ tươi đẹp vỡ tan tành. Đáng ghét!
- Thì ra cô còn chưa có bạn trai ư? Ok, tôi hy sinh làm bạn trai của cô vậy. Miễn phí 100%
Xùy, không thèm. Làm như mình đẹp lắm không bằng, đi chê tôi...
- Nhưng tôi không cần đâu sếp. Hừ!-Tôi xoay người đi ra khỏi khách sạn.
************************Sunflower
Hàn Quốc, giáng sinh càng thêm lạnh nhưng không khí thì vô cùng ấm áp. Từng đôi tình nhân dắt tay nhau trên phố. Huhu...Chỉ có mình tôi lẻ loi thôi à!
- Ê! Trời lạnh mà không lấy áo khoác, tính tự sát hả???
Lâm Thế Ưu từ phía sau chạy lên khoác lên người tôi cái áo bông. Ồ! Quả nhiên là ấm hẳn nha.
- Này! Tôi với cô đi trượt băng nào!
- Oái!!!...-Tôi chưa kịp phản ứng thì bị anh ta kéo đi.
- Thật ngại quá...Tôi...không biết trượt băng.
- Không sao. Để tôi dạy cho cô.
- Nhưng...
Tôi định nói thêm nhưng không muốn làm anh ta cụt hứng nên đành ngậm miệng. Haizzz....Lâm Thế Ưu, số tôi không có duyên với bộ môn trượt băng, chỉ sợ anh dạy đến sang năm tôi cũng không rành.
/48
|