- 1 -
Dương Cẩm Ngưng không đi gặp ông nội, thời khắc này cô chỉ muốn tìm được Cố Thừa Đông tài giỏi kia. Cô đã từng nghe một câu nói, người con gái thường thích coi người đàn ông như một ngọn núi cao vững chãi, để anh ấy đến bảo vệ mình cả đời, thế nhưng thật ra chỉ có những người con gái hiểu được sự yếu đuối của một người đàn ông, mới có thể thâm nhập vào thế giới nội tâm của anh ấy.
Cho dù có đạt được Cố thị, thì có lẽ anh cũng không quá vui mừng.
Không hiểu vì sao, Dương Cẩm Ngưng lại tin chắc như vậy. Cô cho rằng anh hiện tại không hề vui vẻ, cho dù cuối cùng đã đạt được như ước nguyện rồi. Anh chẳng qua chỉ là một người đàn ông bình thường, cũng có những thứ mà anh muốn có, có những việc mà anh hy vọng làm được, nếu không thể đạt được, không thể làm được, thì sẽ cảm thấy khó chịu và vô cùng thất vọng.
Phụ nữ thường thích những người đàn ông kiên cường mạnh mẽ, thế là đa số đàn ông đành phải bày ra dáng vẻ kiên cường của mình.
Lúc Dương Cẩm Ngưng tìm được Cố Thừa Đông, anh đang ngồi dựa vào một thân cây, thần thái vẫn như trước, ung dung nhàn nhã, đôi mắt nhắm lại giống như bị ánh nắng rực rỡ của mặt trời chiếu rọi gây buồn ngủ.
Cô từng bước từng bước bước đến bên cạnh anh, ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn vào gương mặt anh.
Lông mi thật dài, so với lông mi của cô còn dài hơn một chút, dường như độ dài rất phù hợp.
Cố Thừa Đông đột nhiên mở mắt, bắt gặp ánh mắt dò xét của cô, anh cau mày: “Không quen sao?”
Cô đưa tay chạm vào mặt anh, anh hơi nghiêng người né tránh, cô vẫn không có ý định dừng lại, anh đành mặc kệ cô không tránh nữa. Thứ cảm xúc chân thực này khiến cô nở nụ cười từ tận đáy lòng mình, “Không phải bức tượng.”
Anh kéo tay cô ra khỏi mặt mình, dường như không quan tâm tới sự hứng thú đó của cô.
Cô nhìn anh lâu như cả thế kỷ, rồi ngồi xuống bên cạnh anh. Anh là một người trầm mặc, chỉ cần anh muốn. Cô cũng có thể là một người trầm mặc nếu thích, thế nhưng giờ phút này cô không muốn như thế. Cô giơ tay sờ lên đầu anh, mặt trời lặn phía sau đầu anh, thế là một sợ tóc bạc liền hiện ra rõ ràng. Anh né một chút, cô lại nắm lấy mấy sợ tóc đó không buông.
“Đừng động đậy, em nhổ tóc bạc giúp anh.”
Cố Thừa Đông chau mày, nhưng cuối cùng cũng không phản đối cô, hiền lành ngồi im duy trì nguyên hiện trạng. Sau khi cô nhổ xuống, anh mới chậm rãi mở miệng, “Chưa từng nghe nói là sau khi nhổ tóc sẽ dài hơn à?”
Dương Cẩm Ngưng đang chơi đùa với sợ tóc bạc của anh, dùng sợ tóc bạc đó chọc chọc vào ngón tay mình, tỏ ra rất hưng phấn. Nghe được lời anh nói, cô mới quay đầu sang nhìn anh: “Không đâu, em đã nhổ mấy sợ rồi, nhưng anh xem, bây giờ cũng đâu có đâu, một sợi cũng không.”
Cố Thừa Đông liếc mắt nhìn cô, trong mái tóc đen của cô có ẩn một sợi tóc bạc, chẳng qua là chỉ trắng có một nửa, gốc tóc đã trắng rồi, nhưng đuôi tóc vẫn còn màu đen, thế là anh rất tốt bụng mà cầm luôn một nắm tóc của cô đưa đến trước mặt cho cô xem.
Quả nhiên mặt cô biến sắc, giận quá mất khôn mà kéo lấy tóc chính mình, lại không thể nhổ trúng sợi tóc bạc đó, thế là càng thảm hại hơn, cô trừng mắt nhìn điệu bộ chuyện như không liên quan đến mình của Cố Thừa Đông, “Anh không biết giúp em một chút sao?”
“Em tài giỏi như vậy, anh nghĩ mình không cần phải quản nhiều chuyện không liên quan đến mình như thế.”
Cô trừng mắt với anh, “Nhổ cho em đi, em tuyệt đối không cho phép trên đầu mình có tóc bạc.”
Bộ dạng tức giận đầy bụng của cô thật sự là vô cùng sinh động không gì bì được, khiến tâm tình đầy phiền muộn của anh dần dần tốt lên. Anh liền tốt bụng tìm sợ tóc bạc kia cho cô, trong quá trình tìm nó, anh còn tìm được thêm ba sợi tóc bạc nữa, ngay sau đó liền làm người tốt tới cùng, nhổ toàn bộ xuống cho cô, đặt vào trong tay cô.
Dương Cẩm Ngưng nhìn vào ba sợi tóc bạc của mình, lại nhìn sang sợi tóc bạc kia của Cố Thừa Đông, sau đó dùng tay chà xát chúng lại với nhau.
“Làm như thế làm gì?” Cố Thừa Đông nhìn động tác của cô, có chút không hiểu được.
“Không xem ti vi sao? Nếu như tóc của hai người có thể chà xát lại với nhau, thì liền có thể sống bên nhau cả đời.”
“Tóc của ai cũng đều có thể chà xát lại với nhau sao?” Anh rõ ràng là không quá tin tưởng, “Em đây là muốn ám chỉ rằng em muốn cùng anh đến lúc bạc đầu? Hay là chỉ nói tới tóc bạc mà thôi.”
Dương Cẩm Ngưng trừng mắt nhìn về anh, thật là không hiểu tâm tình mà.
Nhìn thấy cô thật sự chăm chú mà chà xát, Cố Thừa Đông bất giác mỉm cười, “Em dùng ba sợi tóc của mình mà chỉ dùng có một sợi tóc của anh, đây không phải là bất công với anh sao?”
“Đó là do em quá hiểu suy nghĩ của đàn ông các anh, không phải rất thích tam thê tứ thiếp sao? Em mãn nguyện cho anh, vợ chính là em, vợ lẽ là em, mà tiểu tam cũng chính là em, ha ha, có phải em rất thông minh hay không?” (quả nhiên rất thông minh =))
Cố Thừa Đông day trán.
Dương Cẩm Ngưng cảm thấy vô cùng tự hào vì suy nghĩ vĩ đại của mình, hoàn toàn không quan tâm đến tâm tình của đương sự là anh, “Anh xem đi, người ta làm vợ lẽ là vì tiền, tiểu tam là vì yêu, ba người này em đều bao trọn gói. Có danh phận của người vợ, dùng tiền của vợ lẽ, giành lấy tình yêu của tiểu tam, cuộc đời này không phải đã quá thoải mái rồi sao?”
Cố Thừa Đông suy nghĩ rất lâu, “Học ở đâu mấy cái chuyện vớ va vớ vẩn này?”
“Mạng Wonderful, hoàn toàn là trên diễn đàn Wonderful.”
Cố Thừa Đông chỉ lắc đầu không biết nói gì hơn.
Dương Cẩm Ngưng sau khi đã nói về chuyện tóc tai cọ xát cùng nhau, liền dán mắt vào cái cây trước mắt, lại có một ý nghĩ kì quái, “Nếu như em đem mấy sợi tóc này cột lên trên thân cây này, nhiều năm sau trở lại xem, liệu còn có thể tìm được nó?”
Anh thật sự chưa từng nghiên cứu qua vấn đề này, chỉ chau mày chứ không mở miệng nói gì cả.
“Anh cũng không biết phải không?” Cô hoàn toàn không có ý muốn từ bỏ, “Chi bằng chúng ta thử xem sao nhỉ?”
Dương Cẩm Ngưng không chú ý đến đương sự căn bản là không đồng ý, cô kéo lấy Cố Thừa Đông, thay đổi theo ý của bản thân, kiên định bắt anh ôm lấy mình, cô muốn những sợi tóc này cột lên thân cây.
Cô đặc biệt có cảm giác đã đạt được thành tựu, mặc dù rõ ràng là chuyện này một chút ý nghĩa cũng không có, nhưng cô lại thích như vậy.
Sau khi nói chuyện cột tóc lên cây xong, cũng không biết xấu hổ mà nói, “Em liệu có phải là người con gái đầu tiên anh ôm không?”
Cô thấy sắc mặt anh khẽ biến một chút, nhưng vẫn tiếp tục nhìn anh, “Cho dù không phải thì cũng là người sau cùng mà.” Cô xấu xa trêu đùa anh rất lâu, chính là không biết rằng bộ dạng của mình bây giờ trông y hệt một đứa trẻ, dù thế nào cũng muốn giở trò trêu chọc cho tới cùng. Cố Thừa Đông đối với chuyện này cũng không biết phải làm sao, thế là người nào đó lại càng vô lại hơn.
~~~~~~
-2 (18+)-
Sau khi trở về phòng, Dương Cẩm Ngưng cũng không thể cho các tế bào nhiệt huyết trong cơ thể mình giảm xuống. Cố Thừa Đông bất lực nhìn bộ dạng này của cô, chỉ ném cho cô một gáo nước lạnh, “Lúc em đau buồn đều sẽ làm như thế này sao?”
Anh nằm lên giường, đôi mắt nửa nhắm nửa mở, ánh mắt xem thường chuyển đến trên người cô.
“Viết bậy vẽ bạ, viết rất nhiều thứ linh tinh trên giấy, lớn tiếng mắng một vài người. Sau đó lại xé bỏ trang giấy mình vừa viết đó, xé thành những mảnh vụn thật nhỏ, liền có thể trút bỏ bực dọc rồi.” Cô mặc một chiếc váy ngắn màu trắng đơn giản, nhưng không phải kiểu váy dành cho tuýp phụ nữ thanh thuần trong trắng, lúc này cô đang quỳ trên giường, nở nụ cười vô cùng ám muội với anh.
Cố Thừa Đông nhíu mày, biết chắc chắn rằng cô lại không chịu bình yên rồi.
Qủa nhiên, cô bò đến bên cạnh anh, “Anh bây giờ có phải là đang rất buồn đúng không?”
Cố Thừa Đông làm một động tác “người lạ chớ làm phiền”, nhưng cô cho rằng mình cũng không phải là người lạ, nên hoàn toàn coi mình là một nhân vật đặc biệt. Cố Thừa Đông lại lần nữa bóp trán, nhịn không được mà nở nụ cười bất lực.
Dương Cẩm Ngưng đưa tay chạm vào đôi môi anh, “Nếu như anh buồn thì em có thể thưởng cho anh một nụ hôn.”
“Vậy anh phải tạ chủ long ân rồi?”
Anh vừa dứt lời, cô liền bổ nhào về phía anh. Tay bắt lấy người anh, nhưng chỉ giống như là đang gãi ngứa mà thôi. Cô vẫn không ngừng cười, tiếng cười cũng lây nhiễm sang cho anh, làm anh cảm thấy nếu không phối hợp với cô thì thật là có lỗi với bản thân mình.
“Cố phu nhân yêu dấu, em đang quyến rũ chồng mình?”
“Ai bảo anh to gan, coi trời bằng vung, dám nhòm ngó vẻ đẹp của em, phạt anh phải làm vừa lòng bổn phu nhân.”
Cô vừa nói vừa vén tà váy của mình lên, chụp vào đầu anh, anh thuận thế liền hôn lên vùng bụng phẳng lì của cô, tay cũng ôm lấy cô. Lưỡi của anh đảo làm cho cô cảm thấy ngưa ngứa, khiến cô càng cười không ngớt được.
Cố Thừa Đông đẩy cô ngã trên giường, tư thế này mới giúp anh có lợi thế để nhìn rõ gương mặt cô. Hai đôi mắt tràn đầy tư vị ái muội, sự cọ xát làm bùng cháy lên ngọn lửa. Cô híp mắt lại đầy lười biếng nhìn anh, tự mình đẩy váy dần dần lên đến tận thắt lưng, vừa vẹn để lộ ra cảnh xuân đầy phong tình. Cô nhấc chân lên, tiến vào trong lớp áo của anh, sau khi dùng ngón chân cái vẽ vòng tròn trên ngực anh mới trượt xuống dưới, dừng tại quần của anh.
Anh bắt lấy chân cô, cô lại nhìn anh đầy khiêu khích.
Anh nheo mắt lại nhìn cô, lúc cô to gan lớn mật quả nhiên là to gan hơn bất cứ người nào khác.
“Cởi ra.” Anh nâng cằm cô lên, nhưng ngữ điệu chiếm phần lớn lại là mệnh lệnh.
“Cùng cởi!” Cô chỉ chỉ vào quần áo anh.
Cả hai cùng nhìn ngắm đối phương, sau đó từ từ cởi bỏ quần áo, ánh mắt xuyên thấu nhìn vào nhau. Cô cởi váy ném xuống, động tác vô cùng phóng khoáng, bàn tay vòng ra sau lưng cởi bỏ móc áo lót, nhưng lại không hề cởi bỏ hoàn toàn, mà mặc kệ nó lỏng lẻo trước thân. Cơ thể cô không phải đẹp nhất, nhưng so với người bình thường, cũng có thể chiếm ưu thế.
Đôi mắt anh dần dần nhóm lên một ngọn lửa.
Khóe miệng anh nở nụ cười hoàn toàn không giống với trước đây, mà pha một chút xấu xa. Anh tách sang hai bên, lại đưa tay tiến vào kéo mảnh vải gần nơi tư mật của cô nhất, sự co dãn yếu ớt đó khiến cô run rẩy một chút.
Ý cười trên miệng anh càng đậm hơn, trực tiếp kéo bỏ mảnh vải đó xuống tận đầu gối. Cô ở thời khắc này dường như kích thích đến thị giác của anh, làm ngọn lửa trong cơ thể anh càng lúc càng cháy bùng lên.
Cô híp mắt lại, ngước cằm lên, biểu tình mơ mơ màng màng lại mộng mộng ảo ảo.
Phụ nữ trong giờ phút này, thật sự hy vọng người đàn ông trước mắt có thể biến thành cầm thú, có phải rất thích tự ngược đãi bản thân hay không? Cô cười lớn một tiếng, ngay lập tức nhìn thấy anh nằm trên cơ thể cô với tư thế của kẻ chinh phục. Chân cô bị đầu gối anh trói chặt, cử động hơi khó khăn, lại vừa khéo bị anh lợi dụng rất tốt, nên giãy giụa không được, chỉ có thể khép chặt lại.
[...]
Anh gục đầu trên người cô, hôn lên ngực cô, khiến cô tê dại. Cô dùng đầu ngón chân gạt tấm lá chắn cuối cùng trên người anh.
Lúc này anh mới ngẩng đầu lên: “Em hình như gấp hơn cả anh?”
“Anh không gấp ư?”
“Em đoán xem?” Anh dùng sức, trực tiếp đi thẳng vào, lại chậm rãi cởi nội y của cô ra, làm lộ rõ những ngấn hồng mà vết răng anh vừa để lại.
Cô vòng tay ôm lấy cổ anh: “Em thích dùng hành động thực tế để biểu hiện.”
Anh cắn cánh môi xinh đẹp của cô, triền miên quấn quýt. Da thịt dán vào nhau, không phân biệt được ôn độ của ai. [...]
Dưới sự công kích của anh, cô như rơi vào giữa không trung, chơi vơi, mơ hồ. Cả cơ thể cô không ngừng lắc lư theo động tác nhanh gấp của anh, ngay cả sợi tóc của cô cũng không ngừng hoảng động. [...]
Cô có thể cảm nhận được cơ thể nóng rực của anh, toàn thân cô cũng run lẩy bẩy không ngớt, cổ họng không nhịn được mà bật ra tiếng. Anh cũng không ngừng thở dốc, nhưng ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi khuôn mặt cô. [...]
Anh hoàn toàn tựa trên người cô, mặt kề mặt, gần đến nỗi cô có thể nhìn thấy những lỗ chân lông nhỏ li ti và những giọt mồ hôi đang lăn trên mặt anh. [...]
Anh vừa ra khỏi cơ thể cô, nhưng lại đột ngột tiến vào. Cô nhất thời không để ý, chỉ có thể ôm chặt lấy anh.
Ngay khi cô cảm nhận được tốc độ của anh đã khôi phục lại như ban đầu, cô mới giật mình nhận ra, đêm nay sẽ là một đêm không ngủ.
Dương Cẩm Ngưng không đi gặp ông nội, thời khắc này cô chỉ muốn tìm được Cố Thừa Đông tài giỏi kia. Cô đã từng nghe một câu nói, người con gái thường thích coi người đàn ông như một ngọn núi cao vững chãi, để anh ấy đến bảo vệ mình cả đời, thế nhưng thật ra chỉ có những người con gái hiểu được sự yếu đuối của một người đàn ông, mới có thể thâm nhập vào thế giới nội tâm của anh ấy.
Cho dù có đạt được Cố thị, thì có lẽ anh cũng không quá vui mừng.
Không hiểu vì sao, Dương Cẩm Ngưng lại tin chắc như vậy. Cô cho rằng anh hiện tại không hề vui vẻ, cho dù cuối cùng đã đạt được như ước nguyện rồi. Anh chẳng qua chỉ là một người đàn ông bình thường, cũng có những thứ mà anh muốn có, có những việc mà anh hy vọng làm được, nếu không thể đạt được, không thể làm được, thì sẽ cảm thấy khó chịu và vô cùng thất vọng.
Phụ nữ thường thích những người đàn ông kiên cường mạnh mẽ, thế là đa số đàn ông đành phải bày ra dáng vẻ kiên cường của mình.
Lúc Dương Cẩm Ngưng tìm được Cố Thừa Đông, anh đang ngồi dựa vào một thân cây, thần thái vẫn như trước, ung dung nhàn nhã, đôi mắt nhắm lại giống như bị ánh nắng rực rỡ của mặt trời chiếu rọi gây buồn ngủ.
Cô từng bước từng bước bước đến bên cạnh anh, ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn vào gương mặt anh.
Lông mi thật dài, so với lông mi của cô còn dài hơn một chút, dường như độ dài rất phù hợp.
Cố Thừa Đông đột nhiên mở mắt, bắt gặp ánh mắt dò xét của cô, anh cau mày: “Không quen sao?”
Cô đưa tay chạm vào mặt anh, anh hơi nghiêng người né tránh, cô vẫn không có ý định dừng lại, anh đành mặc kệ cô không tránh nữa. Thứ cảm xúc chân thực này khiến cô nở nụ cười từ tận đáy lòng mình, “Không phải bức tượng.”
Anh kéo tay cô ra khỏi mặt mình, dường như không quan tâm tới sự hứng thú đó của cô.
Cô nhìn anh lâu như cả thế kỷ, rồi ngồi xuống bên cạnh anh. Anh là một người trầm mặc, chỉ cần anh muốn. Cô cũng có thể là một người trầm mặc nếu thích, thế nhưng giờ phút này cô không muốn như thế. Cô giơ tay sờ lên đầu anh, mặt trời lặn phía sau đầu anh, thế là một sợ tóc bạc liền hiện ra rõ ràng. Anh né một chút, cô lại nắm lấy mấy sợ tóc đó không buông.
“Đừng động đậy, em nhổ tóc bạc giúp anh.”
Cố Thừa Đông chau mày, nhưng cuối cùng cũng không phản đối cô, hiền lành ngồi im duy trì nguyên hiện trạng. Sau khi cô nhổ xuống, anh mới chậm rãi mở miệng, “Chưa từng nghe nói là sau khi nhổ tóc sẽ dài hơn à?”
Dương Cẩm Ngưng đang chơi đùa với sợ tóc bạc của anh, dùng sợ tóc bạc đó chọc chọc vào ngón tay mình, tỏ ra rất hưng phấn. Nghe được lời anh nói, cô mới quay đầu sang nhìn anh: “Không đâu, em đã nhổ mấy sợ rồi, nhưng anh xem, bây giờ cũng đâu có đâu, một sợi cũng không.”
Cố Thừa Đông liếc mắt nhìn cô, trong mái tóc đen của cô có ẩn một sợi tóc bạc, chẳng qua là chỉ trắng có một nửa, gốc tóc đã trắng rồi, nhưng đuôi tóc vẫn còn màu đen, thế là anh rất tốt bụng mà cầm luôn một nắm tóc của cô đưa đến trước mặt cho cô xem.
Quả nhiên mặt cô biến sắc, giận quá mất khôn mà kéo lấy tóc chính mình, lại không thể nhổ trúng sợi tóc bạc đó, thế là càng thảm hại hơn, cô trừng mắt nhìn điệu bộ chuyện như không liên quan đến mình của Cố Thừa Đông, “Anh không biết giúp em một chút sao?”
“Em tài giỏi như vậy, anh nghĩ mình không cần phải quản nhiều chuyện không liên quan đến mình như thế.”
Cô trừng mắt với anh, “Nhổ cho em đi, em tuyệt đối không cho phép trên đầu mình có tóc bạc.”
Bộ dạng tức giận đầy bụng của cô thật sự là vô cùng sinh động không gì bì được, khiến tâm tình đầy phiền muộn của anh dần dần tốt lên. Anh liền tốt bụng tìm sợ tóc bạc kia cho cô, trong quá trình tìm nó, anh còn tìm được thêm ba sợi tóc bạc nữa, ngay sau đó liền làm người tốt tới cùng, nhổ toàn bộ xuống cho cô, đặt vào trong tay cô.
Dương Cẩm Ngưng nhìn vào ba sợi tóc bạc của mình, lại nhìn sang sợi tóc bạc kia của Cố Thừa Đông, sau đó dùng tay chà xát chúng lại với nhau.
“Làm như thế làm gì?” Cố Thừa Đông nhìn động tác của cô, có chút không hiểu được.
“Không xem ti vi sao? Nếu như tóc của hai người có thể chà xát lại với nhau, thì liền có thể sống bên nhau cả đời.”
“Tóc của ai cũng đều có thể chà xát lại với nhau sao?” Anh rõ ràng là không quá tin tưởng, “Em đây là muốn ám chỉ rằng em muốn cùng anh đến lúc bạc đầu? Hay là chỉ nói tới tóc bạc mà thôi.”
Dương Cẩm Ngưng trừng mắt nhìn về anh, thật là không hiểu tâm tình mà.
Nhìn thấy cô thật sự chăm chú mà chà xát, Cố Thừa Đông bất giác mỉm cười, “Em dùng ba sợi tóc của mình mà chỉ dùng có một sợi tóc của anh, đây không phải là bất công với anh sao?”
“Đó là do em quá hiểu suy nghĩ của đàn ông các anh, không phải rất thích tam thê tứ thiếp sao? Em mãn nguyện cho anh, vợ chính là em, vợ lẽ là em, mà tiểu tam cũng chính là em, ha ha, có phải em rất thông minh hay không?” (quả nhiên rất thông minh =))
Cố Thừa Đông day trán.
Dương Cẩm Ngưng cảm thấy vô cùng tự hào vì suy nghĩ vĩ đại của mình, hoàn toàn không quan tâm đến tâm tình của đương sự là anh, “Anh xem đi, người ta làm vợ lẽ là vì tiền, tiểu tam là vì yêu, ba người này em đều bao trọn gói. Có danh phận của người vợ, dùng tiền của vợ lẽ, giành lấy tình yêu của tiểu tam, cuộc đời này không phải đã quá thoải mái rồi sao?”
Cố Thừa Đông suy nghĩ rất lâu, “Học ở đâu mấy cái chuyện vớ va vớ vẩn này?”
“Mạng Wonderful, hoàn toàn là trên diễn đàn Wonderful.”
Cố Thừa Đông chỉ lắc đầu không biết nói gì hơn.
Dương Cẩm Ngưng sau khi đã nói về chuyện tóc tai cọ xát cùng nhau, liền dán mắt vào cái cây trước mắt, lại có một ý nghĩ kì quái, “Nếu như em đem mấy sợi tóc này cột lên trên thân cây này, nhiều năm sau trở lại xem, liệu còn có thể tìm được nó?”
Anh thật sự chưa từng nghiên cứu qua vấn đề này, chỉ chau mày chứ không mở miệng nói gì cả.
“Anh cũng không biết phải không?” Cô hoàn toàn không có ý muốn từ bỏ, “Chi bằng chúng ta thử xem sao nhỉ?”
Dương Cẩm Ngưng không chú ý đến đương sự căn bản là không đồng ý, cô kéo lấy Cố Thừa Đông, thay đổi theo ý của bản thân, kiên định bắt anh ôm lấy mình, cô muốn những sợi tóc này cột lên thân cây.
Cô đặc biệt có cảm giác đã đạt được thành tựu, mặc dù rõ ràng là chuyện này một chút ý nghĩa cũng không có, nhưng cô lại thích như vậy.
Sau khi nói chuyện cột tóc lên cây xong, cũng không biết xấu hổ mà nói, “Em liệu có phải là người con gái đầu tiên anh ôm không?”
Cô thấy sắc mặt anh khẽ biến một chút, nhưng vẫn tiếp tục nhìn anh, “Cho dù không phải thì cũng là người sau cùng mà.” Cô xấu xa trêu đùa anh rất lâu, chính là không biết rằng bộ dạng của mình bây giờ trông y hệt một đứa trẻ, dù thế nào cũng muốn giở trò trêu chọc cho tới cùng. Cố Thừa Đông đối với chuyện này cũng không biết phải làm sao, thế là người nào đó lại càng vô lại hơn.
~~~~~~
-2 (18+)-
Sau khi trở về phòng, Dương Cẩm Ngưng cũng không thể cho các tế bào nhiệt huyết trong cơ thể mình giảm xuống. Cố Thừa Đông bất lực nhìn bộ dạng này của cô, chỉ ném cho cô một gáo nước lạnh, “Lúc em đau buồn đều sẽ làm như thế này sao?”
Anh nằm lên giường, đôi mắt nửa nhắm nửa mở, ánh mắt xem thường chuyển đến trên người cô.
“Viết bậy vẽ bạ, viết rất nhiều thứ linh tinh trên giấy, lớn tiếng mắng một vài người. Sau đó lại xé bỏ trang giấy mình vừa viết đó, xé thành những mảnh vụn thật nhỏ, liền có thể trút bỏ bực dọc rồi.” Cô mặc một chiếc váy ngắn màu trắng đơn giản, nhưng không phải kiểu váy dành cho tuýp phụ nữ thanh thuần trong trắng, lúc này cô đang quỳ trên giường, nở nụ cười vô cùng ám muội với anh.
Cố Thừa Đông nhíu mày, biết chắc chắn rằng cô lại không chịu bình yên rồi.
Qủa nhiên, cô bò đến bên cạnh anh, “Anh bây giờ có phải là đang rất buồn đúng không?”
Cố Thừa Đông làm một động tác “người lạ chớ làm phiền”, nhưng cô cho rằng mình cũng không phải là người lạ, nên hoàn toàn coi mình là một nhân vật đặc biệt. Cố Thừa Đông lại lần nữa bóp trán, nhịn không được mà nở nụ cười bất lực.
Dương Cẩm Ngưng đưa tay chạm vào đôi môi anh, “Nếu như anh buồn thì em có thể thưởng cho anh một nụ hôn.”
“Vậy anh phải tạ chủ long ân rồi?”
Anh vừa dứt lời, cô liền bổ nhào về phía anh. Tay bắt lấy người anh, nhưng chỉ giống như là đang gãi ngứa mà thôi. Cô vẫn không ngừng cười, tiếng cười cũng lây nhiễm sang cho anh, làm anh cảm thấy nếu không phối hợp với cô thì thật là có lỗi với bản thân mình.
“Cố phu nhân yêu dấu, em đang quyến rũ chồng mình?”
“Ai bảo anh to gan, coi trời bằng vung, dám nhòm ngó vẻ đẹp của em, phạt anh phải làm vừa lòng bổn phu nhân.”
Cô vừa nói vừa vén tà váy của mình lên, chụp vào đầu anh, anh thuận thế liền hôn lên vùng bụng phẳng lì của cô, tay cũng ôm lấy cô. Lưỡi của anh đảo làm cho cô cảm thấy ngưa ngứa, khiến cô càng cười không ngớt được.
Cố Thừa Đông đẩy cô ngã trên giường, tư thế này mới giúp anh có lợi thế để nhìn rõ gương mặt cô. Hai đôi mắt tràn đầy tư vị ái muội, sự cọ xát làm bùng cháy lên ngọn lửa. Cô híp mắt lại đầy lười biếng nhìn anh, tự mình đẩy váy dần dần lên đến tận thắt lưng, vừa vẹn để lộ ra cảnh xuân đầy phong tình. Cô nhấc chân lên, tiến vào trong lớp áo của anh, sau khi dùng ngón chân cái vẽ vòng tròn trên ngực anh mới trượt xuống dưới, dừng tại quần của anh.
Anh bắt lấy chân cô, cô lại nhìn anh đầy khiêu khích.
Anh nheo mắt lại nhìn cô, lúc cô to gan lớn mật quả nhiên là to gan hơn bất cứ người nào khác.
“Cởi ra.” Anh nâng cằm cô lên, nhưng ngữ điệu chiếm phần lớn lại là mệnh lệnh.
“Cùng cởi!” Cô chỉ chỉ vào quần áo anh.
Cả hai cùng nhìn ngắm đối phương, sau đó từ từ cởi bỏ quần áo, ánh mắt xuyên thấu nhìn vào nhau. Cô cởi váy ném xuống, động tác vô cùng phóng khoáng, bàn tay vòng ra sau lưng cởi bỏ móc áo lót, nhưng lại không hề cởi bỏ hoàn toàn, mà mặc kệ nó lỏng lẻo trước thân. Cơ thể cô không phải đẹp nhất, nhưng so với người bình thường, cũng có thể chiếm ưu thế.
Đôi mắt anh dần dần nhóm lên một ngọn lửa.
Khóe miệng anh nở nụ cười hoàn toàn không giống với trước đây, mà pha một chút xấu xa. Anh tách sang hai bên, lại đưa tay tiến vào kéo mảnh vải gần nơi tư mật của cô nhất, sự co dãn yếu ớt đó khiến cô run rẩy một chút.
Ý cười trên miệng anh càng đậm hơn, trực tiếp kéo bỏ mảnh vải đó xuống tận đầu gối. Cô ở thời khắc này dường như kích thích đến thị giác của anh, làm ngọn lửa trong cơ thể anh càng lúc càng cháy bùng lên.
Cô híp mắt lại, ngước cằm lên, biểu tình mơ mơ màng màng lại mộng mộng ảo ảo.
Phụ nữ trong giờ phút này, thật sự hy vọng người đàn ông trước mắt có thể biến thành cầm thú, có phải rất thích tự ngược đãi bản thân hay không? Cô cười lớn một tiếng, ngay lập tức nhìn thấy anh nằm trên cơ thể cô với tư thế của kẻ chinh phục. Chân cô bị đầu gối anh trói chặt, cử động hơi khó khăn, lại vừa khéo bị anh lợi dụng rất tốt, nên giãy giụa không được, chỉ có thể khép chặt lại.
[...]
Anh gục đầu trên người cô, hôn lên ngực cô, khiến cô tê dại. Cô dùng đầu ngón chân gạt tấm lá chắn cuối cùng trên người anh.
Lúc này anh mới ngẩng đầu lên: “Em hình như gấp hơn cả anh?”
“Anh không gấp ư?”
“Em đoán xem?” Anh dùng sức, trực tiếp đi thẳng vào, lại chậm rãi cởi nội y của cô ra, làm lộ rõ những ngấn hồng mà vết răng anh vừa để lại.
Cô vòng tay ôm lấy cổ anh: “Em thích dùng hành động thực tế để biểu hiện.”
Anh cắn cánh môi xinh đẹp của cô, triền miên quấn quýt. Da thịt dán vào nhau, không phân biệt được ôn độ của ai. [...]
Dưới sự công kích của anh, cô như rơi vào giữa không trung, chơi vơi, mơ hồ. Cả cơ thể cô không ngừng lắc lư theo động tác nhanh gấp của anh, ngay cả sợi tóc của cô cũng không ngừng hoảng động. [...]
Cô có thể cảm nhận được cơ thể nóng rực của anh, toàn thân cô cũng run lẩy bẩy không ngớt, cổ họng không nhịn được mà bật ra tiếng. Anh cũng không ngừng thở dốc, nhưng ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi khuôn mặt cô. [...]
Anh hoàn toàn tựa trên người cô, mặt kề mặt, gần đến nỗi cô có thể nhìn thấy những lỗ chân lông nhỏ li ti và những giọt mồ hôi đang lăn trên mặt anh. [...]
Anh vừa ra khỏi cơ thể cô, nhưng lại đột ngột tiến vào. Cô nhất thời không để ý, chỉ có thể ôm chặt lấy anh.
Ngay khi cô cảm nhận được tốc độ của anh đã khôi phục lại như ban đầu, cô mới giật mình nhận ra, đêm nay sẽ là một đêm không ngủ.
/97
|