Edit: Chilli Mai
Beta: Sahara
Cố Thừa Đông lần đầu tiên trong đời phải bó tay như thế, biết rõ ăn đồ nóng, lạnh luân phiên sẽ không tốt, nhưng nhìn thấy ánh mắt thèm khát của con bé, anh từ chối không được. Thế nên hiện tại mới có bữa lẩu thịnh soạn này.
Cố Thừa Đông thật khinh thường bản thân, mặc dù không có kinh nghiệm nuôi dưỡng con cái, nhưng trước đây đã từng nghe bao nhiêu vụ cha mẹ không nuôi con tốt, lúc đó anh nghĩ nhất định phải giáo dục con mình thật tốt, không thể cái gì cũng chiều theo con, cái gì cũng phải có mức độ. Nhưng mà lúc này, anh không có cách cự tuyệt bất luận yêu cầu gì của con.
Anh phải tự kiểm điểm lại bản thân.
Dương Nghệ Tuyền được ăn nhiều nên rất vui, cầm đôi đũa khuấy đảo nồi lẩu, rồi lấy một cái muôi lớn vớt thức ăn lên, không hề cần ba giúp. Cố Thừa đông nhìn con gái mình, tỏ ra hài lòng, tốt, con bé đang bắt đầu tự lập.
Dương Nghệ Tuyền vừa ăn, vừa hà hơi. Rõ là cay rồi, Cố Thừa Đông vội đưa cho cô bé một cốc sữa đậu nành, trong sữa có đường, cô bé không thích, nhưng đành phải uống.
Cố Thừa Đông cũng không thích ăn lẩu lắm ,nhưng vẫn miếng ăn miếng không cùng con gái cho vui.
Thấy con gái một mực ăn món ăn chay, anh không khỏi nhớ đến người phụ nữ kia, hình như cũng thích ăn chay thế này. Anh tưởng là cô là người ăn chay, nhưng cô rất thích thịt bò. Mỗi lần cô làm cơm, y như rằng trên bàn không bao giờ có các loại thịt bò gì đó, ăn cơm cô nấu lâu dần cũng sẽ trở thành người thèm thịt mất thôi.
Nghĩ tới đây, anh lắc đầu, đưa cho con gái một cốc sữa đậu nành lạnh nữa, sợ con bé lại bi bỏng.
Tiểu quỷ vẫn chu cái miệng, cố gắng ăn chậm lại, nhưng cũng cố gắng ăn thật nhiều.
Ăn xong, Cố Thừa Đông đi trả tiền, chuẩn bị về.
Vừa đi ra ngoài, Dương Nghệ Tuyền liền đòi ăn kem. Cố Thừa Đông không cho, mới ăn cái lẩu lại ăn kem lạnh rất dễ bị tiêu chảy. Nhưng Nghệ Tuyền cứ quấn lấy anh, nhất định đòi ăn kem, dọc đường cữ lải nhải bên tai anh, cuối cùng, Cố Thừa Đông không có cách nào, đành móc tiền ra.
Nghệ Tuyền cầm lấy tiền, vui vẻ nói cám ơn, vội chạy đi đến chổ bán quà vặt.
Mặc dù Nghệ Tuyền không sợ người cha này, nhưng vẫn sẽ không đối nghịch với anh, chẳng hạn như cô bé… mua hai cây kem, lặng lẽ giấu đi một cây, ăn xong cây này, lại ăn một cây khác, rất hạnh phúc. !!! :’)
Cố Thừa Đông lại nhìn con gái, trong lòng tự hỏi, nếu gặp tình huống này thì Dương Cẩm Ngưng sẽ như thế nào? Đàn ông lúc nào cũng coi việc chăm sóc dạy dỗ con cái là việc của phụ nữ, hơn nữa còn cho rằng công việc ấy vô cùng đơn giản. Bây giờ tự mình trải nghiệm mới biết khó khăn thế nào.
Cố Thừa Đông rất nhanh chóng được nếm mùi thất bại của mình.
Ban đêm, tiểu quỷ bị tiêu chảy, vừa khóc vừa kêu đau bụng. Cố Thừa Đông lập tức trở dậy, ôm lấy con gái vừa vỗ về vừa . Sau khi hõi rõ ràng, anh vừa mặc quần áo vừa gọi điện thoại. Nhưng anh không gọi 120 mà lại gọi cho Dương Cẩm Ngưng.
Tiếc là, cô không nhận điện thoại.
Sáng hôm đó, Dương Cẩm Ngưng đang buồn bực vì không thấy tiểu quỷ đánh thức, nhìn nửa giường trống trơn mới chợt nhớ ra con gái đã đi chơi. Cô buồn bực, không biết con gái có nhớ mình không, không biết nó có đòi ăn đòi chơi linh tinh không, không biết nó có ngoan không, có gây ra chuyện gì không… càng nghĩ càng lo lắng. Thế mà con bé không có lương tâm kia cũng chẳng thèm gọi điện thoại về cho cô. Từ lúc Nghệ Tuyền biết nói, Dương Cẩm Ngưng đã bắt cô bé học thuộc số di động của mình, nhắm mắt cũng có thể đọc ra, mục đích chính là những khi nhàn rỗi cô bé nhớ tới mẹ. Dương Cẩm Ngưng cầm lấy điện thoại, vô cùng thất vọng. Để ngăn bản thân không nghĩ vớ nghĩ vẩn, Dương Cẩm Ngưng lôi mấy đĩa phim ra xem, vừa xem phim, vừa đọc tiểu thuyết! Đốt thời gian một ngày, cô rốt cục cũng rất buồn ngủ.
Dương Cẩm Ngưng không nhận điện thoại, Cố Thừa Đông nhíu mày, ôm con gái ra khỏi nhà.
Tới bệnh viện thì lại đúng lúc bệnh viện đang quá tải vì một nhà hàng gần đó xảy ra ngộ độc thức ăn, tất cả bệnh nhân đều được đưa đến đây, lại còn tan nạn xe cộ này nọ.
Bệnh viện kín hết chỗ, ngay cả lối đi nhỏ cũng để không ít giường bệnh.
Cố Thừa Đông vất vả lắm mới mời được một bác sĩ, đến để kiểm tra cho Nghệ Tuyền. Thấy tiếng khóc của con gái mỗi lúc một nhỏ, anh mới an tâm. Người xưa có câu “Nhìn người khác đau mình cũng thấy đau” thì cảm thấy rất buồn cười, nhưng đến lúc anh trải qua mới cảm nhận được.
Anh tình nguyện chịu đau cho con gái, chỉ cần nó đừng khóc, đừng nhíu mày, đừng kêu đau.
May mà không quá nghiêm trọng, chỉ là ăn nhiều thứ linh tinh quá, bị đau dạ dày. Nhưng Cố Thừa Đông vẫn lo lắng đến mức trán đổ đầy mồ hôi lạnh.
Không sắp xếp được gường nằm, Cố Thừa Đông đành ôm con ngồi trên một chỗ trống ở hành lang.
Anh ôm Nghệ Tuyền để y tá truyền nước cho cô bé. Tiểu quỷ không còn khóc nữa, nhưng bộ mặt lại nhăn nhó như thể muốn khóc mà không được. Cố Thừa Đông lại không có kinh nghiệm, chỉ có thể vỗ về cô bé.
Truyền hai chai nước mất khá nhiều thời gian. Nghệ Tuyền nằm ngủ trong lòng Cố Thừa Đông rất lâu rồi, suốt từ nửa đêm đến giờ bì dày vò khiến anh cũng thấy rất mệt mỏi, nhưng anh không dám ngủ.
Cố Thừa Đông đang mơ mơ màng màng, lại nhớ tới hình ảnh không nên nhớ. Một lần Dương Cẩm Ngưng bị cảm mạo, ông nội biết được bắt anh đang đi công tác phải về chăm sóc vợ. Anh cũng không từ chối, lúc trở vế đã thấy cô nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch. Anh nhìn cô rất lâu, lúc cô an phận, thật sự rất đáng yêu. Mấy giờ sau cô mới tỉnh lại, nhìn cánh tay cô có một vệt tái khá to, anh không kìm được lòng hỏi cô bị làm sao. Lúc biết là do vết kim tiêm đâm vào, anh còn nhẹ nhàng xoa vết bầm tím giúp cô. Nhưng Dương Cẩm Ngưng lại cười hì hì mở miệng, “Em muốn giữ lại để người khác nghĩ anh ngược đãi em.”
Cố Thừa Đông chợt tỉnh lại, trên trán còn lấm tấm mồ hôi. Anh nhìn quanh một vòng, lấy lại tinh thần, xung quanh người đứng kẻ ngồi, vừa nói chuyện với nhau vừa hỏi y tá về bệnh tình của mình.
“Em muốn giữ lại để người khác nghĩ anh ngược đãi em.”
Câu nói của cô vẫn còn vang lên trong đầu anh. Lúc hai người sống chung, cô thực sự vui vẻ sao? Còn anh, có đối xử tốt với cô không? Có lẽ là không…
Một chai nước biển đã truyền hết, Cố Thừa Đông gọi y tá đến thay bình khác. Nghệ Tuyền ngủ rất ngoan, không hề biết gì.
Cố Thừa Đông nhìn chằm chằm gương mặt của con gái, giơ tay lên vuốt ve đôi má cô bé.
Lúc này, Dương Cẩm Ngưng đột nhiên giật mình tỉnh dậy, toàn thân run lên, cảm giác như vừa từ một chỗ cao nào rơi xuống.
Trở mình, Dương Cẩm Ngưng chuẩn bị ngủ tiếp nhưng có thể là do thói quen,cô đưa tay sờ sờ điện thoại di động để xem giờ. Bấy giờ mới thấy mấy cuộc gọi lỡ của Cố Thừa Đông. Không nghĩ nhiều, cô lập tức gọi lại.
Cố Thừa đông vốn đang lơ mơ ngủ thì bị chuông di động đánh thức.
Lúc biết hai cha con họ ở bệnh viện, Dương Cẩm Ngưng vô cùng lo lắng, biết Nghệ Tuyền bị tiêu chảy thì cô đoán chắc là vì con bé đã ăn linh tinh quá nhiều.
Nhưng trong điện thoại cô cũng không nói gì thêm, nhanh chóng thay quần áo, cào cào tóc tóc vài cái tồi lập tức ra ngoài.
Ngồi trên xe taxi, cô không ngừng giục tài xế lái nhanh, cho dù trong điện thoại Cố Thừa Đông nói rất rõ ràng, con gái đã không có gì trở ngại. Nhưng cô không tận mắt nhìn thấy cũng không an tâm.
Tới bệnh viện, Dương Cẩm Ngưng liền trông thấy cha con ôm nhau ngồi trên hành lang. Tiểu quỷ yếu ớt nằm trong lòng Cố Thừa Đông, cánh tay nhỏ bé ôm thắt lưng của anh, thoạt nhìn ngủ rất ngoan.
Cố Thừa Đông mái tóc rối bù, đang nói gì với y tá. Từ động tác và vẻ mặt của anh, cô có thể đoán ra anh đang dặn cô y tá kia nhẹ nhàng kẻo con bé tỉnh giấc.
Y tá gật đầu, Cố Thừa Đông đè chổ tiêm, đề phòng chảy máu.
Dương Cẩm Ngưng đứng yên tại chỗ một lúc rôi mới đi lên trước.
Cố Thừa Đông ngẩng đầu, nhìn thấy cô…
Phụ nữ đều thích chưng diện, cô cũng vậy. Nhưng mà lúc này cô đang ở trong bộ dạng tóc tai rối bù, có lẽ là do vội vàng chạy tới đây.
Cố Thừa Đông nhếch miệng, ý bảo cô qua ôm con.
Dương Cẩm Ngưng khó hiểu, nhưng vẫn làm theo.
Cố Thừa Đông khẽ vận động chân mình, ngồi lâu quá khiến chân tê mỏi.
Beta: Sahara
Cố Thừa Đông lần đầu tiên trong đời phải bó tay như thế, biết rõ ăn đồ nóng, lạnh luân phiên sẽ không tốt, nhưng nhìn thấy ánh mắt thèm khát của con bé, anh từ chối không được. Thế nên hiện tại mới có bữa lẩu thịnh soạn này.
Cố Thừa Đông thật khinh thường bản thân, mặc dù không có kinh nghiệm nuôi dưỡng con cái, nhưng trước đây đã từng nghe bao nhiêu vụ cha mẹ không nuôi con tốt, lúc đó anh nghĩ nhất định phải giáo dục con mình thật tốt, không thể cái gì cũng chiều theo con, cái gì cũng phải có mức độ. Nhưng mà lúc này, anh không có cách cự tuyệt bất luận yêu cầu gì của con.
Anh phải tự kiểm điểm lại bản thân.
Dương Nghệ Tuyền được ăn nhiều nên rất vui, cầm đôi đũa khuấy đảo nồi lẩu, rồi lấy một cái muôi lớn vớt thức ăn lên, không hề cần ba giúp. Cố Thừa đông nhìn con gái mình, tỏ ra hài lòng, tốt, con bé đang bắt đầu tự lập.
Dương Nghệ Tuyền vừa ăn, vừa hà hơi. Rõ là cay rồi, Cố Thừa Đông vội đưa cho cô bé một cốc sữa đậu nành, trong sữa có đường, cô bé không thích, nhưng đành phải uống.
Cố Thừa Đông cũng không thích ăn lẩu lắm ,nhưng vẫn miếng ăn miếng không cùng con gái cho vui.
Thấy con gái một mực ăn món ăn chay, anh không khỏi nhớ đến người phụ nữ kia, hình như cũng thích ăn chay thế này. Anh tưởng là cô là người ăn chay, nhưng cô rất thích thịt bò. Mỗi lần cô làm cơm, y như rằng trên bàn không bao giờ có các loại thịt bò gì đó, ăn cơm cô nấu lâu dần cũng sẽ trở thành người thèm thịt mất thôi.
Nghĩ tới đây, anh lắc đầu, đưa cho con gái một cốc sữa đậu nành lạnh nữa, sợ con bé lại bi bỏng.
Tiểu quỷ vẫn chu cái miệng, cố gắng ăn chậm lại, nhưng cũng cố gắng ăn thật nhiều.
Ăn xong, Cố Thừa Đông đi trả tiền, chuẩn bị về.
Vừa đi ra ngoài, Dương Nghệ Tuyền liền đòi ăn kem. Cố Thừa Đông không cho, mới ăn cái lẩu lại ăn kem lạnh rất dễ bị tiêu chảy. Nhưng Nghệ Tuyền cứ quấn lấy anh, nhất định đòi ăn kem, dọc đường cữ lải nhải bên tai anh, cuối cùng, Cố Thừa Đông không có cách nào, đành móc tiền ra.
Nghệ Tuyền cầm lấy tiền, vui vẻ nói cám ơn, vội chạy đi đến chổ bán quà vặt.
Mặc dù Nghệ Tuyền không sợ người cha này, nhưng vẫn sẽ không đối nghịch với anh, chẳng hạn như cô bé… mua hai cây kem, lặng lẽ giấu đi một cây, ăn xong cây này, lại ăn một cây khác, rất hạnh phúc. !!! :’)
Cố Thừa Đông lại nhìn con gái, trong lòng tự hỏi, nếu gặp tình huống này thì Dương Cẩm Ngưng sẽ như thế nào? Đàn ông lúc nào cũng coi việc chăm sóc dạy dỗ con cái là việc của phụ nữ, hơn nữa còn cho rằng công việc ấy vô cùng đơn giản. Bây giờ tự mình trải nghiệm mới biết khó khăn thế nào.
Cố Thừa Đông rất nhanh chóng được nếm mùi thất bại của mình.
Ban đêm, tiểu quỷ bị tiêu chảy, vừa khóc vừa kêu đau bụng. Cố Thừa Đông lập tức trở dậy, ôm lấy con gái vừa vỗ về vừa . Sau khi hõi rõ ràng, anh vừa mặc quần áo vừa gọi điện thoại. Nhưng anh không gọi 120 mà lại gọi cho Dương Cẩm Ngưng.
Tiếc là, cô không nhận điện thoại.
Sáng hôm đó, Dương Cẩm Ngưng đang buồn bực vì không thấy tiểu quỷ đánh thức, nhìn nửa giường trống trơn mới chợt nhớ ra con gái đã đi chơi. Cô buồn bực, không biết con gái có nhớ mình không, không biết nó có đòi ăn đòi chơi linh tinh không, không biết nó có ngoan không, có gây ra chuyện gì không… càng nghĩ càng lo lắng. Thế mà con bé không có lương tâm kia cũng chẳng thèm gọi điện thoại về cho cô. Từ lúc Nghệ Tuyền biết nói, Dương Cẩm Ngưng đã bắt cô bé học thuộc số di động của mình, nhắm mắt cũng có thể đọc ra, mục đích chính là những khi nhàn rỗi cô bé nhớ tới mẹ. Dương Cẩm Ngưng cầm lấy điện thoại, vô cùng thất vọng. Để ngăn bản thân không nghĩ vớ nghĩ vẩn, Dương Cẩm Ngưng lôi mấy đĩa phim ra xem, vừa xem phim, vừa đọc tiểu thuyết! Đốt thời gian một ngày, cô rốt cục cũng rất buồn ngủ.
Dương Cẩm Ngưng không nhận điện thoại, Cố Thừa Đông nhíu mày, ôm con gái ra khỏi nhà.
Tới bệnh viện thì lại đúng lúc bệnh viện đang quá tải vì một nhà hàng gần đó xảy ra ngộ độc thức ăn, tất cả bệnh nhân đều được đưa đến đây, lại còn tan nạn xe cộ này nọ.
Bệnh viện kín hết chỗ, ngay cả lối đi nhỏ cũng để không ít giường bệnh.
Cố Thừa Đông vất vả lắm mới mời được một bác sĩ, đến để kiểm tra cho Nghệ Tuyền. Thấy tiếng khóc của con gái mỗi lúc một nhỏ, anh mới an tâm. Người xưa có câu “Nhìn người khác đau mình cũng thấy đau” thì cảm thấy rất buồn cười, nhưng đến lúc anh trải qua mới cảm nhận được.
Anh tình nguyện chịu đau cho con gái, chỉ cần nó đừng khóc, đừng nhíu mày, đừng kêu đau.
May mà không quá nghiêm trọng, chỉ là ăn nhiều thứ linh tinh quá, bị đau dạ dày. Nhưng Cố Thừa Đông vẫn lo lắng đến mức trán đổ đầy mồ hôi lạnh.
Không sắp xếp được gường nằm, Cố Thừa Đông đành ôm con ngồi trên một chỗ trống ở hành lang.
Anh ôm Nghệ Tuyền để y tá truyền nước cho cô bé. Tiểu quỷ không còn khóc nữa, nhưng bộ mặt lại nhăn nhó như thể muốn khóc mà không được. Cố Thừa Đông lại không có kinh nghiệm, chỉ có thể vỗ về cô bé.
Truyền hai chai nước mất khá nhiều thời gian. Nghệ Tuyền nằm ngủ trong lòng Cố Thừa Đông rất lâu rồi, suốt từ nửa đêm đến giờ bì dày vò khiến anh cũng thấy rất mệt mỏi, nhưng anh không dám ngủ.
Cố Thừa Đông đang mơ mơ màng màng, lại nhớ tới hình ảnh không nên nhớ. Một lần Dương Cẩm Ngưng bị cảm mạo, ông nội biết được bắt anh đang đi công tác phải về chăm sóc vợ. Anh cũng không từ chối, lúc trở vế đã thấy cô nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch. Anh nhìn cô rất lâu, lúc cô an phận, thật sự rất đáng yêu. Mấy giờ sau cô mới tỉnh lại, nhìn cánh tay cô có một vệt tái khá to, anh không kìm được lòng hỏi cô bị làm sao. Lúc biết là do vết kim tiêm đâm vào, anh còn nhẹ nhàng xoa vết bầm tím giúp cô. Nhưng Dương Cẩm Ngưng lại cười hì hì mở miệng, “Em muốn giữ lại để người khác nghĩ anh ngược đãi em.”
Cố Thừa Đông chợt tỉnh lại, trên trán còn lấm tấm mồ hôi. Anh nhìn quanh một vòng, lấy lại tinh thần, xung quanh người đứng kẻ ngồi, vừa nói chuyện với nhau vừa hỏi y tá về bệnh tình của mình.
“Em muốn giữ lại để người khác nghĩ anh ngược đãi em.”
Câu nói của cô vẫn còn vang lên trong đầu anh. Lúc hai người sống chung, cô thực sự vui vẻ sao? Còn anh, có đối xử tốt với cô không? Có lẽ là không…
Một chai nước biển đã truyền hết, Cố Thừa Đông gọi y tá đến thay bình khác. Nghệ Tuyền ngủ rất ngoan, không hề biết gì.
Cố Thừa Đông nhìn chằm chằm gương mặt của con gái, giơ tay lên vuốt ve đôi má cô bé.
Lúc này, Dương Cẩm Ngưng đột nhiên giật mình tỉnh dậy, toàn thân run lên, cảm giác như vừa từ một chỗ cao nào rơi xuống.
Trở mình, Dương Cẩm Ngưng chuẩn bị ngủ tiếp nhưng có thể là do thói quen,cô đưa tay sờ sờ điện thoại di động để xem giờ. Bấy giờ mới thấy mấy cuộc gọi lỡ của Cố Thừa Đông. Không nghĩ nhiều, cô lập tức gọi lại.
Cố Thừa đông vốn đang lơ mơ ngủ thì bị chuông di động đánh thức.
Lúc biết hai cha con họ ở bệnh viện, Dương Cẩm Ngưng vô cùng lo lắng, biết Nghệ Tuyền bị tiêu chảy thì cô đoán chắc là vì con bé đã ăn linh tinh quá nhiều.
Nhưng trong điện thoại cô cũng không nói gì thêm, nhanh chóng thay quần áo, cào cào tóc tóc vài cái tồi lập tức ra ngoài.
Ngồi trên xe taxi, cô không ngừng giục tài xế lái nhanh, cho dù trong điện thoại Cố Thừa Đông nói rất rõ ràng, con gái đã không có gì trở ngại. Nhưng cô không tận mắt nhìn thấy cũng không an tâm.
Tới bệnh viện, Dương Cẩm Ngưng liền trông thấy cha con ôm nhau ngồi trên hành lang. Tiểu quỷ yếu ớt nằm trong lòng Cố Thừa Đông, cánh tay nhỏ bé ôm thắt lưng của anh, thoạt nhìn ngủ rất ngoan.
Cố Thừa Đông mái tóc rối bù, đang nói gì với y tá. Từ động tác và vẻ mặt của anh, cô có thể đoán ra anh đang dặn cô y tá kia nhẹ nhàng kẻo con bé tỉnh giấc.
Y tá gật đầu, Cố Thừa Đông đè chổ tiêm, đề phòng chảy máu.
Dương Cẩm Ngưng đứng yên tại chỗ một lúc rôi mới đi lên trước.
Cố Thừa Đông ngẩng đầu, nhìn thấy cô…
Phụ nữ đều thích chưng diện, cô cũng vậy. Nhưng mà lúc này cô đang ở trong bộ dạng tóc tai rối bù, có lẽ là do vội vàng chạy tới đây.
Cố Thừa Đông nhếch miệng, ý bảo cô qua ôm con.
Dương Cẩm Ngưng khó hiểu, nhưng vẫn làm theo.
Cố Thừa Đông khẽ vận động chân mình, ngồi lâu quá khiến chân tê mỏi.
/97
|