Dịch: Sahara
Dương Cẩm Ngưng tỉnh lại, lặng im nhìn trần nhà. Cô không hoảng hốt, đại não tỉnh táo đến mức muốn giả vờ hồ đồ cũng không được. Toàn thân cô dính dáp, người đàn ông nằm bên cạnh vẫn không cử động, mùi ám muội vướng vít cùng hơi thở đàn ông trong không khí không cách nào xua đi. Có lẽ là do, nằm một mình quá lâu, cho nên hiện giờ có đàn ông nằm bên cạnh lập tức có thể cảm nhận được.
Tối qua hai người họ quấn quýt lấy nhau từ phòng khách vào phòng ngủ, triền miên không dứt. Một thời gian dài cô đơn, lỗ hổng trong tình cảm lẫn dục vọng lớn dần, họ giống như kẻ trộm, một khi đã trộm được lại càng không muốn dừng.
Dương Cẩm Ngưng khẽ trở mình, cảm thấy chân mình như không phải của mình nữa, tê muốn chết. Cô giơ tay ra định xoa nắn thì phát hiện Cố Thừa Đông đang nhìn mình chằm chằm.
Ánh mắt anh rơi trên mặt cô, từ mặt di chuyển xuống cổ, xuống ngực…
Dương Cẩm Ngưng nhìn theo ánh mắt anh, chăn vừa vặn che trên ngực cô. Cô ác ý lườm anh một cái, rồi chậm rãi kéo cái chăn xuống. Được rồi, muốn nhìn thì cho nhìn! Cố Thừa Đông dường như bị hành động ấy của cô làm cho ngây người. Sững sờ một lúc, anh mỉm cười.
Dương Cẩm Ngưng mặc kệ cái chân tê của mình, nhìn người đàn ông bên cạnh bằng ánh mắt mờ ám: “Thế nào? Có mê hoặc đến anh không?”
Cố Thừa Đông rất phối hợp, vươn tay ra kéo tấm chăn lên đến cằm cô, rồi lại chậm rãi kéo xuống, tốc độ cực chậm. Dương Cẩm Ngưng bỗng nhiên nhớ tới một lần hai người họ cùng xem một bộ phim không thích hợp cho trẻ con lắm! Động tác của nam nữ trong phim vô cùng mờ ám và kích thích, nhất là lúc người đàn ông xé rách tất chân và quần áo bên ngoài của cô gái! (ngàn chấm!!!)
Cố Thừa Đông kéo được môt nửa thì mở miệng: “Nhìn thế này khá muốn ăn!”
Dương Cẩm Ngưng chộp lấy cánh tay anh, vờ tức giận: “Anh như thế là quá được hời rồi!” Cô nhìn anh bằng ánh mắt kiêu căng,”Chẳng lẽ còn chưa ăn no?”
Người nói vô tình, người nghe có ý. Cố Thừa Đông chạm tay đến trước ngực cô, vẽ môt vòng tròn, động tác vô cùng kích thích, nhưng sắc mặt anh lại tỏ ra vô cùng bình thường. Anh dừng tay lại, đùa nghịch trên “quả nho” ở giữa: “Đúng là có đói một chút!”
Lời nói thiếu đứng đắn thế mà vẫn dùng bộ mặt thản nhiên được, cô bội phục người đàn ông này. Không muốn chơi đùa với anh, cô kéo chăn lên, thấy anh vẫn đang tủm tỉm cười, cô cảm thấy như mình đã thua, nỗi bất bình lại dâng lên. Cô cố gắng cử động chân, gác lên người anh, giả vờ nói tự nhiên: “Xoa bóp cho bản cô nương một lát! Bản cô nương sẽ suy nghĩ xem có nên thỏa mãn dạ dày của nhà ngươi hay không.”
Cố Thừa Đông quả nhiên giơ tay ra xoa bóp chân cô, mạnh nhẹ vừa đủ. Anh làm gì cũng đều nghiêm túc như thế, cho dù là chuyện đơn giản như ăn cơm cũng vậy, rất chăm chú. Chỉ có điều… lúc này bàn tay anh chậm rãi lần mò tới vị trí không nên lần mò!
Dương Cẩm Ngưng cảm thấy buồn buồn trên đùi như có kiến bò, cô trừng mắt lườm anh.
Mặc kệ hành động cố ý của Cố Thừa Đông, cô trở dậy, ngồi trên người anh,giơ hai tay ôm lấy cổ anh, nhỏ giọng nỉ non: “Thời gian không có em ở bên cạnh, anh có nằm mơ không?”
Cố Thừa Đông ngước nhìn khuôn mặt vô cùng quen thuộc, hất hàm: “Mơ gì?”
“Mộng”, cô dừng lại, “xuân!”
Anh nâng đầu lên, chạm mũi vào mũi cô: “Chuyện này…” Anh cố tỏ vẻ bí hiểm, “Anh thấy em rất có kinh nghiệm, có thể dạy anh được không?”
Cô lập tức cắn lên mũi anh, không dám dùng sức quá mạnh, chỉ lưu lại nước bọt trên đó, cảm thấy vô cùng sung sướng.
Cố Thừa Đông ôm lấy eo cô, xoay người đè cô dưới thân. Hai chân cô vì thế mà gập vào một nửa, hai tay vẫn còn choàng qua cổ anh, không nhịn được bật cười khúc khích.
“Xem anh kìa, không nhịn được nữa sao? Chúng ta ai gấp gáp hơn ai?”
“Em!” Anh nói.
“Dù sao em cũng là người nóng nảy. Em dám thừa nhận, anh dám không?” Cô nhìn anh đầy khiêu khích, đôi mắt trong trẻo như vì sao giữa đêm đen.
“Không dám.” Anh thành thực đáp, “Anh chỉ dám làm!”
(Hự! phục ông anh!)
Anh nói bằng thái độ rất nghiêm túc, nhưng vẫn khiến cô không khỏi bật cười. Anh không để ý, lập tức cúi xuống hôn lên môi cô. Mùi hương quen thuộc, nhiệt độ quen thuộc, da thịt dán vào nhau. Nụ hôn của anh càng lúc càng phát ra lực xâm chiếm mạnh mẽ, nhưng dịu dàng và da diết, không kịch liệt như đêm qua. Trong lúc bàn tay anh đang mơn trớn trên ngực cô, thì hai tay cô ôm lấy cổ anh. Anh giống như đang nhóm lửa, còn cô cũng chỉ có thể để mặc bản thân bốc cháy.
Cô ôm lấy thắt lưng anh, khao khát được lấp đầy sự trống rỗng trong cơ thể. Lúc anh đã buông thả toàn bộ dục vọng của mình vào người cô, cô chợt cảm thấy như mình đang đứng trên mây, muốn bước xuống mặt đất nhưng lại luyến tiếc khoái cảm nhẹ bẫng và bồng bềnh ấy.
Anh gục trên người cô thở dốc, đôi mắt đầy si mê nhìn thẳng vào cô khiến cô hoảng hốt.
Bỗng nhiên chuông di động vang lên, cô khẽ đẩy anh ra, thấy anh bất động, cô lên tiếng: “Điện thoại.”
Cố Thừa Đông bất đắc dĩ đứng dậy, ánh mắt lướt qua hạ thân của cô. Không hiểu sao lại thấy ngượng, cô kéo chăn lên che lại.
Anh chỉ hừ nhẹ một tiếng rồi đi lấy điện thoại lại.
Nhìn trên màn hình thấy người gọi mẹ cô, anh do dự một chút, không đưa di động cho cô mà tự mình ấn nút nghe: “Cẩm Ngưng đang ngủ, có chuyện gì không ạ?”
Tả Tần Phương bên kia dường như vẫn còn chưa hết giật mình, bà liếc nhìn Dương Lập Hải một cái, cả hai đều có vẻ không theo kịp tình hình. Chỉ có tiểu quỷ kia khá là “theo kịp thời đại”, đón lấy di động từ tay bà ngoại: “Ba!”
Nghe được giọng nói của con gái, sắc mặt Cố Thừa Đông chợt tươi tỉnh lên trông thấy: “Mấy ngày nay có ngoan không?”
“Con rất nghe lời!” Thanh âm trong trẻo non nớt của con gái khiến vẻ mặt anh rạng rỡ, ánh mắt thấp thoáng nụ cười.
“Con mua quà cho ba đấy!”
“Ồ, cái gì thế?”
“Khi nào về con đưa cho ba.”
Nghệ Tuyền sung sướng nhưng không quên đòi nói chuyện với mẹ, Cố Thừa Đông đưa di động cho Dương Cẩm Ngưng.
“Con bé chết tiệt kia, chơi vui quá quên cả mẹ rồi phải không? Lâu thế mà giờ mới gọi điện về…”
Tiểu quỷ nói với giọng oan ức: “Mẹ cũng không gọi cho con mà?”
Dương Cẩm Ngưng nghẹn họng.
Cũng may, điện thoại nhanh chóng bị Tả Tần Phương lấy lại: “Cẩm Ngưng, con và Thừa Đông đang ở cùng nhau đấy à?”
Dương Cẩm Ngưng liếc nhìn người đàn ông kia, khẽ “vâng” một tiếng.
“Hai đứa hiện tại…”
“Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều, bố mẹ chơi vui vẻ, khi nào về gọi con đi đón.”
“Cẩm Ngưng, con biết mình đang làm gì là được rồi, mẹ già rồi, nói cũng nhiều khiến con phiền, nhưng cũng là vì muốn tốt cho con…”
Dương Cẩm Ngưng không dám nói gì, chỉ chăm chú nghe Tả Tần Phương nói, vâng vâng dạ dạ.
Cố Thừa Đông nằm bên cạnh cô, ngón tay đùa nghịch tóc cô, chợt nhổ được một sợi tóc trắng, anh quấn trên đầu ngón tay, ngắm nghía môt lúc, chợt nhớ đến cái gì, liền vứt xuống nền nhà. Dương Cẩm Ngưng lấy lại tinh thần, nhìn thấy hành động của anh, bỗng dưng bốn mắt nhìn nhau, có lẽ là cũng nghĩ tới một chuyện.
Mãi mới tắt máy được, bầu không khí giữa họ hình như có chút thay đổi. Dương Cẩm Ngưng ho khan một tiếng: “Mẹ bảo em phải cảnh giác với anh.”
“Cảnh giác cái gì?” Cố Thừa Đông nhìn cô chăm chú, “Lừa tiền hay lừa sắc?”
“Lừa tình!”
Cố Thừa Đông nhắm mắt lại, cô ấy không lừa người khác đã là tốt lắm rồi.
Dương Cẩm Ngưng nhổm người dậy, nhìn thẳng anh: “Thế rốt cuộc anh có lừa em không?”
Cố Thừa Đông mở mắt liền bắt gặp khuôn mặt xinh đẹp của cô, vẫn còn chút mệt mỏi, cũng đúng, vừa mới đại chiến xong mà! Trong lòng chợt cảm thấy thương tiếc: “Em lo bị lừa sao?”
“Sao không lo chứ!”
“Không phai em vẫn muốn nhà muốn xe muốn tiền ư?”
Dương Cẩm Ngưng trong lòng thầm nghĩ, người đàn ông này lúc nào cũng ghi nhớ những lời cô nói để rồi những lúc hai người cãi nhau là lôi ra làm vũ khí đối phó với cô.
“Đúng vậy.” Cô thành thực đáp, “Xe em không biết lái, nên sẽ cần tài xế. Nhà quá rộng, còn đủ một người nữa ở. Tiền quá nhiều, một mình em dùng không hết!”
Thấy anh không nói gì, cô giựt nhẹ tóc anh: “Vậy anh thích cái gì?”
Anh tròn mắt một lúc lâu mới nói: “Ngủ, mệt chết đi được.”
Mệt!? Mệt cái đầu nhà anh!
Khi Tả Tần Phương và Dương Lập Hải trở về, Dương Cẩm Ngưng đi đón họ, vốn dĩ cô không định đi nhưng Dương Lập Hải lại gọi điện bảo cô qua. Cô biết thừa sau đó sẽ phải về nhà họ Dương.
Quà mua về vợ chồng họ đều mua hai thứ như nhau, một cho Dương Cẩm Ngưng, một cho Phùng Quên, đúng là công bằng! Đương nhiên nhiều nhất vẫn là bạn nhỏ Dương Nghệ Tuyền. Cô bé còn đòi mua rất nhiều đồ chơi, toàn là búp bê vô dụng.
Dương Nghệ Tuyền mua cho mẹ một cái lắc chân, còn ngồi xuống đeo cho mẹ trước mặt mọi người. Dương Cẩm Ngưng nhìn khuê nữ nhà mình bằng ánh mắt vô cùng cảm động, nuôi con gái khổ cực cũng đáng! Nhớ lại trước đây sau khi sinh con, cơ thể cô rất yếu, sữa không đủ, lại thêm bao nhiêu chuyện rắc rối, lúc ấy cô đã tự hỏi liệu mình sinh đứa con này ra có phải là sai lầm hay không. Thời gian ấy cô thầm muốn chứng minh giữa mình và người đàn ông kia không có bất cứ quan hệ gì nhưng cô lại chưa bao giờ nghĩ cho con gái, có lẽ mình cô không thể cho con gái một gia đình hạnh phúc. Mỗi lần gặp phải khó khăn gì, co đều tự hoài nghi bản thân như thế.
Nhưng giờ phút này, cô biết mình đã làm đúng.
“Mẹ thích không?”
“Thích, rất thích!” Cô vuốt tóc con gái.
Nghệ Tuyền cười híp mắt, “Vậy mẹ nói cảm ơn đi!”
Sau đó, cô bé bị mẹ nhéo một cái!
Dỗ Nghệ Tuyền đi ngủ xong , Dương Cẩm Ngưng bị Dương Lập Hải gọi ra nói chuyện. Đương nhiên cô đoán được ông muốn nói gì, cô cũng muốn lần này nói rõ suy nghĩ của mình, quyết định của mình, cô biết bản thân đang làm gì. Cô muốn nỗ lực vì người đáng để mình nỗ lực, còn kết quả, dù không được như ý muốn, cô cũng không trách ai.
Nói chuyện một lúc lâu, Dương Lập Hải cũng đành thuận theo ý cô.
Dương Cẩm Ngưng đứng im một lúc, cô thầm nghĩ, như vậy rất tốt, trên thế gian này còn có một người đáng để cô đi tranh lấy, cô vẫn chưa thờ ơ với mọi thứ, chưa phải một mình lẻ loi.
Chí ít, cô vẫn còn có nhiệt huyết của mình.
Dương Cẩm Ngưng tỉnh lại, lặng im nhìn trần nhà. Cô không hoảng hốt, đại não tỉnh táo đến mức muốn giả vờ hồ đồ cũng không được. Toàn thân cô dính dáp, người đàn ông nằm bên cạnh vẫn không cử động, mùi ám muội vướng vít cùng hơi thở đàn ông trong không khí không cách nào xua đi. Có lẽ là do, nằm một mình quá lâu, cho nên hiện giờ có đàn ông nằm bên cạnh lập tức có thể cảm nhận được.
Tối qua hai người họ quấn quýt lấy nhau từ phòng khách vào phòng ngủ, triền miên không dứt. Một thời gian dài cô đơn, lỗ hổng trong tình cảm lẫn dục vọng lớn dần, họ giống như kẻ trộm, một khi đã trộm được lại càng không muốn dừng.
Dương Cẩm Ngưng khẽ trở mình, cảm thấy chân mình như không phải của mình nữa, tê muốn chết. Cô giơ tay ra định xoa nắn thì phát hiện Cố Thừa Đông đang nhìn mình chằm chằm.
Ánh mắt anh rơi trên mặt cô, từ mặt di chuyển xuống cổ, xuống ngực…
Dương Cẩm Ngưng nhìn theo ánh mắt anh, chăn vừa vặn che trên ngực cô. Cô ác ý lườm anh một cái, rồi chậm rãi kéo cái chăn xuống. Được rồi, muốn nhìn thì cho nhìn! Cố Thừa Đông dường như bị hành động ấy của cô làm cho ngây người. Sững sờ một lúc, anh mỉm cười.
Dương Cẩm Ngưng mặc kệ cái chân tê của mình, nhìn người đàn ông bên cạnh bằng ánh mắt mờ ám: “Thế nào? Có mê hoặc đến anh không?”
Cố Thừa Đông rất phối hợp, vươn tay ra kéo tấm chăn lên đến cằm cô, rồi lại chậm rãi kéo xuống, tốc độ cực chậm. Dương Cẩm Ngưng bỗng nhiên nhớ tới một lần hai người họ cùng xem một bộ phim không thích hợp cho trẻ con lắm! Động tác của nam nữ trong phim vô cùng mờ ám và kích thích, nhất là lúc người đàn ông xé rách tất chân và quần áo bên ngoài của cô gái! (ngàn chấm!!!)
Cố Thừa Đông kéo được môt nửa thì mở miệng: “Nhìn thế này khá muốn ăn!”
Dương Cẩm Ngưng chộp lấy cánh tay anh, vờ tức giận: “Anh như thế là quá được hời rồi!” Cô nhìn anh bằng ánh mắt kiêu căng,”Chẳng lẽ còn chưa ăn no?”
Người nói vô tình, người nghe có ý. Cố Thừa Đông chạm tay đến trước ngực cô, vẽ môt vòng tròn, động tác vô cùng kích thích, nhưng sắc mặt anh lại tỏ ra vô cùng bình thường. Anh dừng tay lại, đùa nghịch trên “quả nho” ở giữa: “Đúng là có đói một chút!”
Lời nói thiếu đứng đắn thế mà vẫn dùng bộ mặt thản nhiên được, cô bội phục người đàn ông này. Không muốn chơi đùa với anh, cô kéo chăn lên, thấy anh vẫn đang tủm tỉm cười, cô cảm thấy như mình đã thua, nỗi bất bình lại dâng lên. Cô cố gắng cử động chân, gác lên người anh, giả vờ nói tự nhiên: “Xoa bóp cho bản cô nương một lát! Bản cô nương sẽ suy nghĩ xem có nên thỏa mãn dạ dày của nhà ngươi hay không.”
Cố Thừa Đông quả nhiên giơ tay ra xoa bóp chân cô, mạnh nhẹ vừa đủ. Anh làm gì cũng đều nghiêm túc như thế, cho dù là chuyện đơn giản như ăn cơm cũng vậy, rất chăm chú. Chỉ có điều… lúc này bàn tay anh chậm rãi lần mò tới vị trí không nên lần mò!
Dương Cẩm Ngưng cảm thấy buồn buồn trên đùi như có kiến bò, cô trừng mắt lườm anh.
Mặc kệ hành động cố ý của Cố Thừa Đông, cô trở dậy, ngồi trên người anh,giơ hai tay ôm lấy cổ anh, nhỏ giọng nỉ non: “Thời gian không có em ở bên cạnh, anh có nằm mơ không?”
Cố Thừa Đông ngước nhìn khuôn mặt vô cùng quen thuộc, hất hàm: “Mơ gì?”
“Mộng”, cô dừng lại, “xuân!”
Anh nâng đầu lên, chạm mũi vào mũi cô: “Chuyện này…” Anh cố tỏ vẻ bí hiểm, “Anh thấy em rất có kinh nghiệm, có thể dạy anh được không?”
Cô lập tức cắn lên mũi anh, không dám dùng sức quá mạnh, chỉ lưu lại nước bọt trên đó, cảm thấy vô cùng sung sướng.
Cố Thừa Đông ôm lấy eo cô, xoay người đè cô dưới thân. Hai chân cô vì thế mà gập vào một nửa, hai tay vẫn còn choàng qua cổ anh, không nhịn được bật cười khúc khích.
“Xem anh kìa, không nhịn được nữa sao? Chúng ta ai gấp gáp hơn ai?”
“Em!” Anh nói.
“Dù sao em cũng là người nóng nảy. Em dám thừa nhận, anh dám không?” Cô nhìn anh đầy khiêu khích, đôi mắt trong trẻo như vì sao giữa đêm đen.
“Không dám.” Anh thành thực đáp, “Anh chỉ dám làm!”
(Hự! phục ông anh!)
Anh nói bằng thái độ rất nghiêm túc, nhưng vẫn khiến cô không khỏi bật cười. Anh không để ý, lập tức cúi xuống hôn lên môi cô. Mùi hương quen thuộc, nhiệt độ quen thuộc, da thịt dán vào nhau. Nụ hôn của anh càng lúc càng phát ra lực xâm chiếm mạnh mẽ, nhưng dịu dàng và da diết, không kịch liệt như đêm qua. Trong lúc bàn tay anh đang mơn trớn trên ngực cô, thì hai tay cô ôm lấy cổ anh. Anh giống như đang nhóm lửa, còn cô cũng chỉ có thể để mặc bản thân bốc cháy.
Cô ôm lấy thắt lưng anh, khao khát được lấp đầy sự trống rỗng trong cơ thể. Lúc anh đã buông thả toàn bộ dục vọng của mình vào người cô, cô chợt cảm thấy như mình đang đứng trên mây, muốn bước xuống mặt đất nhưng lại luyến tiếc khoái cảm nhẹ bẫng và bồng bềnh ấy.
Anh gục trên người cô thở dốc, đôi mắt đầy si mê nhìn thẳng vào cô khiến cô hoảng hốt.
Bỗng nhiên chuông di động vang lên, cô khẽ đẩy anh ra, thấy anh bất động, cô lên tiếng: “Điện thoại.”
Cố Thừa Đông bất đắc dĩ đứng dậy, ánh mắt lướt qua hạ thân của cô. Không hiểu sao lại thấy ngượng, cô kéo chăn lên che lại.
Anh chỉ hừ nhẹ một tiếng rồi đi lấy điện thoại lại.
Nhìn trên màn hình thấy người gọi mẹ cô, anh do dự một chút, không đưa di động cho cô mà tự mình ấn nút nghe: “Cẩm Ngưng đang ngủ, có chuyện gì không ạ?”
Tả Tần Phương bên kia dường như vẫn còn chưa hết giật mình, bà liếc nhìn Dương Lập Hải một cái, cả hai đều có vẻ không theo kịp tình hình. Chỉ có tiểu quỷ kia khá là “theo kịp thời đại”, đón lấy di động từ tay bà ngoại: “Ba!”
Nghe được giọng nói của con gái, sắc mặt Cố Thừa Đông chợt tươi tỉnh lên trông thấy: “Mấy ngày nay có ngoan không?”
“Con rất nghe lời!” Thanh âm trong trẻo non nớt của con gái khiến vẻ mặt anh rạng rỡ, ánh mắt thấp thoáng nụ cười.
“Con mua quà cho ba đấy!”
“Ồ, cái gì thế?”
“Khi nào về con đưa cho ba.”
Nghệ Tuyền sung sướng nhưng không quên đòi nói chuyện với mẹ, Cố Thừa Đông đưa di động cho Dương Cẩm Ngưng.
“Con bé chết tiệt kia, chơi vui quá quên cả mẹ rồi phải không? Lâu thế mà giờ mới gọi điện về…”
Tiểu quỷ nói với giọng oan ức: “Mẹ cũng không gọi cho con mà?”
Dương Cẩm Ngưng nghẹn họng.
Cũng may, điện thoại nhanh chóng bị Tả Tần Phương lấy lại: “Cẩm Ngưng, con và Thừa Đông đang ở cùng nhau đấy à?”
Dương Cẩm Ngưng liếc nhìn người đàn ông kia, khẽ “vâng” một tiếng.
“Hai đứa hiện tại…”
“Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều, bố mẹ chơi vui vẻ, khi nào về gọi con đi đón.”
“Cẩm Ngưng, con biết mình đang làm gì là được rồi, mẹ già rồi, nói cũng nhiều khiến con phiền, nhưng cũng là vì muốn tốt cho con…”
Dương Cẩm Ngưng không dám nói gì, chỉ chăm chú nghe Tả Tần Phương nói, vâng vâng dạ dạ.
Cố Thừa Đông nằm bên cạnh cô, ngón tay đùa nghịch tóc cô, chợt nhổ được một sợi tóc trắng, anh quấn trên đầu ngón tay, ngắm nghía môt lúc, chợt nhớ đến cái gì, liền vứt xuống nền nhà. Dương Cẩm Ngưng lấy lại tinh thần, nhìn thấy hành động của anh, bỗng dưng bốn mắt nhìn nhau, có lẽ là cũng nghĩ tới một chuyện.
Mãi mới tắt máy được, bầu không khí giữa họ hình như có chút thay đổi. Dương Cẩm Ngưng ho khan một tiếng: “Mẹ bảo em phải cảnh giác với anh.”
“Cảnh giác cái gì?” Cố Thừa Đông nhìn cô chăm chú, “Lừa tiền hay lừa sắc?”
“Lừa tình!”
Cố Thừa Đông nhắm mắt lại, cô ấy không lừa người khác đã là tốt lắm rồi.
Dương Cẩm Ngưng nhổm người dậy, nhìn thẳng anh: “Thế rốt cuộc anh có lừa em không?”
Cố Thừa Đông mở mắt liền bắt gặp khuôn mặt xinh đẹp của cô, vẫn còn chút mệt mỏi, cũng đúng, vừa mới đại chiến xong mà! Trong lòng chợt cảm thấy thương tiếc: “Em lo bị lừa sao?”
“Sao không lo chứ!”
“Không phai em vẫn muốn nhà muốn xe muốn tiền ư?”
Dương Cẩm Ngưng trong lòng thầm nghĩ, người đàn ông này lúc nào cũng ghi nhớ những lời cô nói để rồi những lúc hai người cãi nhau là lôi ra làm vũ khí đối phó với cô.
“Đúng vậy.” Cô thành thực đáp, “Xe em không biết lái, nên sẽ cần tài xế. Nhà quá rộng, còn đủ một người nữa ở. Tiền quá nhiều, một mình em dùng không hết!”
Thấy anh không nói gì, cô giựt nhẹ tóc anh: “Vậy anh thích cái gì?”
Anh tròn mắt một lúc lâu mới nói: “Ngủ, mệt chết đi được.”
Mệt!? Mệt cái đầu nhà anh!
Khi Tả Tần Phương và Dương Lập Hải trở về, Dương Cẩm Ngưng đi đón họ, vốn dĩ cô không định đi nhưng Dương Lập Hải lại gọi điện bảo cô qua. Cô biết thừa sau đó sẽ phải về nhà họ Dương.
Quà mua về vợ chồng họ đều mua hai thứ như nhau, một cho Dương Cẩm Ngưng, một cho Phùng Quên, đúng là công bằng! Đương nhiên nhiều nhất vẫn là bạn nhỏ Dương Nghệ Tuyền. Cô bé còn đòi mua rất nhiều đồ chơi, toàn là búp bê vô dụng.
Dương Nghệ Tuyền mua cho mẹ một cái lắc chân, còn ngồi xuống đeo cho mẹ trước mặt mọi người. Dương Cẩm Ngưng nhìn khuê nữ nhà mình bằng ánh mắt vô cùng cảm động, nuôi con gái khổ cực cũng đáng! Nhớ lại trước đây sau khi sinh con, cơ thể cô rất yếu, sữa không đủ, lại thêm bao nhiêu chuyện rắc rối, lúc ấy cô đã tự hỏi liệu mình sinh đứa con này ra có phải là sai lầm hay không. Thời gian ấy cô thầm muốn chứng minh giữa mình và người đàn ông kia không có bất cứ quan hệ gì nhưng cô lại chưa bao giờ nghĩ cho con gái, có lẽ mình cô không thể cho con gái một gia đình hạnh phúc. Mỗi lần gặp phải khó khăn gì, co đều tự hoài nghi bản thân như thế.
Nhưng giờ phút này, cô biết mình đã làm đúng.
“Mẹ thích không?”
“Thích, rất thích!” Cô vuốt tóc con gái.
Nghệ Tuyền cười híp mắt, “Vậy mẹ nói cảm ơn đi!”
Sau đó, cô bé bị mẹ nhéo một cái!
Dỗ Nghệ Tuyền đi ngủ xong , Dương Cẩm Ngưng bị Dương Lập Hải gọi ra nói chuyện. Đương nhiên cô đoán được ông muốn nói gì, cô cũng muốn lần này nói rõ suy nghĩ của mình, quyết định của mình, cô biết bản thân đang làm gì. Cô muốn nỗ lực vì người đáng để mình nỗ lực, còn kết quả, dù không được như ý muốn, cô cũng không trách ai.
Nói chuyện một lúc lâu, Dương Lập Hải cũng đành thuận theo ý cô.
Dương Cẩm Ngưng đứng im một lúc, cô thầm nghĩ, như vậy rất tốt, trên thế gian này còn có một người đáng để cô đi tranh lấy, cô vẫn chưa thờ ơ với mọi thứ, chưa phải một mình lẻ loi.
Chí ít, cô vẫn còn có nhiệt huyết của mình.
/97
|