Bởi vậy, mặc kệ ánh mắt của các vị giáo tập và Hạ Sơn, nàng vẫn tiếp tục nói” vậy Tiểu Trúc xin hỏi quý nhân, khi đứa nhỏ của ngài bị bệnh, tâm trạng ngài thế nào ?”
“Hài tử của ta bị bệnh ?” Viên Tri Bách nghe vậy thì chấn động, thì thào lặp lại, chuyển tầm mắt sang chỗ Viên Thiên Dã.
Đứa nhỏ mà hắn yêu thương nhất, kiêu ngạo nhất uống phải chén canh bị hạ độc trong gia yến vào đêm giao thừa, khi về tới nhà toàn thân cương cứng, cảm giác đau đến tận tâm can, cảm giác thống khổ và hối hận, biết rõ kẻ thù là ai lại không thể báo thù cho con đến giờ vẫn in sâu vào lòng hắn, làm sao hắn không hiểu được, làm sao hắn không nhớ rõ loại tư vị này ?
Nhìn phụ thân hô hấp dồn dập, sắc mặt trở nên tái nhợt, môi run nhè nhẹ, ánh mắt lộ ra thống khổ nói không nên lời, Viên Thiên Dã biết phụ thân nhớ lại chuyện không vui, vội đứng dậy, lấy trong lòng Viên Tri Bách ra một lọ thuốc, lấy hai viên bỏ vào miệng hắn rồi nhận ly nước từ tay Viên Toàn để cho hắn uống thuốc, lúc này mới thở một hơi nhẹ nhõm.
Lâm Tiểu Trúc ở bên ngoài không thấy rõ tình hình, tiếp tục nói” Tiểu Trúc nghĩ, quý nhân nhất định sẽ rất khó chịu, rất thống khổ, chỉ hận không thể đem tất cả bệnh tật chuyển sang người mình phải không ?”
“Tiểu Trúc, đừng nói nữa.” Viên Thiên Dã thấy phụ thân nằm trên tháp, tình hình không chuyển biến tốt, ngược lại hô hấp còn dồn dập hơn liền quát to một tiếng
Lâm Tiểu Trúc sửng sốt, ngẩng đầu nhìn thấy Du giáo tập và Mã giáo tập đều đã đứng lên, nhìn chằm chằm bên trong bức rèm, vẻ mặt lo lắng. Nghe Viên Thiên Dã quát lên liền xoay người xua tay với nàng, cũng biết tình hình bên trong khác thường. Vị quý nhân kia nghe nàng hỏi vậy, có lẽ là xúc động tâm tư nên thân thể bỗng nhiên không khỏe. Nếu không hai vị giáo tập đã không có biểu hiện như vậy, Viên Thiên Dã đã không nổi giận lớn tiếng. Có thể thấy câu hỏi của nàng đã chạm tới tâm tư của vị quý nhân kia, làm cho huyết áp của hắn tăng lên, ảnh hưởng tới bệnh tim. . .
Nhưng nếu chỉ nói tới đây mà dừng lại thì dù là vị quý nhân kia hay Viên Thiên Dã, nhất định sau này sẽ trách tội nàng. Có điều trách cứ hay trừng phạt đều là chuyện nhỏ như con thỏ. Hiện giờ phải làm cho vị quý nhân kia nhận ra sai lầm của mình, biết yêu quý thân thể của mình hơn, từ bỏ thói quen ăn uống trước giờ. . . Dây dưa chi bằng dứt khoát, có những chuyện nhất định phải đối mặt. Chỉ cần nói hết những gì muốn nói, làm cho hắn hoàn toàn tỉnh ngộ. Nếu thân thể của hắn tốt hơn, những người quan tâm tới sức khỏe của hắn nhất định sẽ vui mừng, đến lúc đó chẳng những không trách phạt mà còn được thưởng. Chuyện này đáng giá để mạo hiểm.
Nàng lập tức không để ý tới hảo ý của hai vị giáo tập, nói tiếp” quý nhận đối với cảm giác thống khổ này ấn tượng sâu đậm như vậy, vậy Tiểu Trúc lại muốn hỏi ngài, hiện giờ ngài không chú ý tới sức khỏe của bản thân, chỉ muốn thỏa mãn sở thích ăn uống của mình, ngài có nghĩ tới ngài sẽ làm những người bên cạnh mình thống khổ hay không ? Cha mẹ ngài, vợ con ngài, bọn họ thấy ngài thân thể không khỏe, thường xuyên bị bệnh, cảm giác thống khổ này ít hơn so với cảm giác của ngài khi đó sao ? chỉ sợ là càng nhiều hơn. Loại thống khổ này chẳng khác nào bị lăng trì. Ngài chỉ lo thỏa mãn bản thân, xem nhẹ sinh tử nhưng ngài có nghĩ tới ngài chính là đang vui trên nổi đau của ngươi khác không ? cứ mỗi một lần ngài nhai nuốt mỹ thực cũng đồng nghĩa ngài cắn nuốt tâm của những người quan tâm mình. Quá mức tàn nhẫn và ích kỷ”
Từng câu từng chữ rất có khí phách.
Không ai kịp ngăn cản nàng, mà nghe tới cuối, mọi người cũng không có ý ngăn cản.
Đạo lý đó, dù người trong cuộc u mê, không có nhận thức rõ ràng như vậy nhưng cũng biết đến, có điều chưa có ai dám lớn mật nói thẳng như vậy, còn nói rất sắc bén.
Người ngoài và hạ nhân không lên tiếng là vì không dám, hơn nữa chuyện không liên quan, không ai ngu gì mà nói để chuốc lấy nguy hiểm.
Còn người trong nhà thì Hoàng thượng ba năm trước đã thần trí không còn minh mẫn, Hoàng hậu cũng bệnh tật quấn thân, không ai dám đem chuyện không vui đến làm phiền lão nhân gia người. Mà lời của Vương phi chẳng khác nào gió thoảng bên tai đối với Vương gia. Công tử nói thì Vương gia còn để ý một chút nhưng làm con, sao có thể chất vấn phụ thân, làm cho phụ thân vì tâm tình của mình mà nhịn ăn ? như vậy chẳng phải là ích kỷ, bất hiếu hay sao ?
Viên Thiên Dã cảm thấy một câu một lời của Lâm Tiểu Trúc đều như nói thay nỗi lòng của hắn, đều chạm đến tâm khảm hắn. Đây là những lời hắn vẫn muốn nói với phụ thân nhưng liên quan tới hiếu đạo, dù thế nào cũng không thể mở miệng. Nói ra, có thể được như ý nhưng nghĩ tới phụ thân vì mình mà nhịn ăn, mất đi thú vui trong cuộc sống, cảm giác tự trách đó sẽ làm cho hắn khổ sở không thôi.
Vì vậy những lời của Lâm Tiểu Trúc, tuy rằng lớn mật, tuy sắc bén, có thể sẽ làm phụ thân tức giận nhưng hắn không có ngăn cản, hi vọng những lời này sẽ cảnh tỉnh lão nhân gia, làm cho hắn nhận ra sai lầm của mình.
Tục ngữ nói, biết con không bằng cha. Lâm Tiểu Trúc vừa dứt lời, hai mắt Viên Thiên Dã đã sáng lên, biểu tình như gặp được tri âm tri kỷ, ánh mắt tha thiết chờ đợi còn có chút mâu thuẫn. . . Tất cả đều được Viên Tri Bách thu vào mắt.
Hắn nhìn thoáng qua bên ngoài, đập tay xuống tháp, cả giận nói” đây là lời hạ nhân nên nói sao ? còn có quy củ không ? chuyện của bản lão gia sao có thể để một hạ nhân lắm lời. Người tới, lôi nha đầu kia ra ngoài, đánh hai mươi đại bản cho ta”
Du giáo tập từ lúc nghe Lâm Tiểu Trúc nói xong, thân thể liền cương cứng, cổ họng tắc nghẹn, cuối cùng điều hắn lo sợ cũng tới. Vương gia quả nhiên tức giận, còn trừng phạt rất nặng. Hắn bất chấp tất cả, quỳ xuống, dập đầu nói” gia, xin ngài bớt giận. Nha đầu Tiểu Trúc kia không hiểu chuyện, nói năng không phân nặng nhẹ nhưng cũng là có ý tốt, hi vọng gia thân thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi, lão Du khẩn cầu gia giơ cao đánh khẽ” nói xong còn dập đầu hai cái.
Mã giáo tập thấy thế cũng quỳ xuống bên cạnh Du giáo tập” Lâm Tiểu Trúc luôn chăm chỉ cố gắng, trù nghệ xuất chúng, xin Vương gia nể tình nàng có biểu hiện xuất sắc mà phạt nhẹ”
Từ lúc Viên Tri Bách đập tay xuống tháp, tâm của Viên Thiên Dã cũng như bị buộc chặt, trăm ngàn ý niệm xoay chuyển trong đầu, nghĩ xem tại sao phụ thân lại giận dữ như vậy. Từ lúc thừa nhận mình có người yêu thương, chỉ sợ phụ thân cũng đoán được đó là ai. Vừa rồi khi Lâm Tiểu Trúc lên tiếng, hắn đã có quan sát, phụ thân lúc đó đang thở dồn dập đột nhiên ngừng lại, vẻ mặt động dung, ánh mắt nhìn hắn có chút tự trách, điều đó chứng tỏ phụ thân đã nghe lọt tai, hơn nữa còn rất xúc động.
Với hiểu biết của hắn về phụ thân, chỉ cần là lời có đạo lý, phụ thân sẽ không dễ dàng trách phạt giờ đột nhiên giận dữ như vậy, chắc chắn có gì kỳ quái, e là muốn dùng để thử hắn.
Nếu đã là dò xét, hắn không lên tiếng cầu tình chắc Lâm Tiểu Trúc sẽ bị đánh thiệt ah. Viên Thiên Dã trong lòng cười khổ, đứng dậy, chắp tay nói” gia, ta cảm thấy lời của Du sư phụ rất có lý. Tuy Lâm Tiểu Trúc phạm vào quy củ nhưng điểm xuất phát là tốt, ý của nàng cũng như ta vẫn hay khuyên ngài, đều là muốn tốt cho ngài, muốn cho thân thể của ngài khỏe mạnh hơn. Trước kia ngài cũng từng dạy ta, nói thuộc hạ làm sai, cần phải tìm hiểu nguyên nhân hắn phạm lỗi là gì, nếu xuất phát điểm là tốt thì có thể châm chước mà xử lý, không thể quơ đũa cả nắm làm cho cấp dưới rét tâm. Cho nên xin gia vì tấm lòng của Lâm Tiểu Trúc mà tha cho nàng lần này”
Vừa rồi Viên Tri Bách vừa rồi phát hỏa chẳng qua là muốn nhìn phản ứng của con trai. Nhưng đã có hai giáo tập cầu tình giờ con trai lại nói như thế, hơn nữa dù cầu tình cũng không làm người ta nhìn ra manh mối gì, hắn không xác định cô nương này có phải là người trong lòng của con mình không. Có điều cũng không thể diễn quá lố vì thế biểu tình trên mặt lập tức hòa hoãn lại, hướng Viên Thiên Dã xua tay lại nói với hai vị giáo tập” đứng lên hết đi”
Hướng ra bên ngoài, lạnh lùng hỏi” Lâm Tiểu Trúc, ngươi có biết sai chưa ?”
Trước khi nói, Lâm Tiểu Trúc cũng đã nghĩ tới tình huống xấu nhất, cho nên lúc bắt đầu nàng đã có chuẩn bị, vì vậy khi nghe bị phạt hai mươi đại bản, nàng cũng không thấy kinh hoàng. Nàng tin rằng người thi hành hình phạt cũng sẽ theo ý Viên Thiên Dã mà giơ cao đánh khẽ, hai mươi đại bản sẽ không gây ra thương tổn quá lớn, nàng tuyệt đối sẽ không mất mạng.
Bây giờ nghe Viên Tri Bách nói vậy, biết hắn đã mềm lòng chẳng qua không tiện sửa lời trước mặt người khác nên muốn tìm một bậc thang để leo xuống. Nàng lập tức phối hợp, khom người nói” quý nhân bớt giận, Tiểu Trúc sai rồi. Tiểu Trúc không nên phạm quy củ, nói chuyện qua giới hạn, thỉnh quý nhân nể tình Tiểu Trúc vì lo lắng cho sức khỏe của ngài, liều mình khuyên nhủ mà tha cho Tiểu Trúc lần này”
Viên Tri Bách vốn không thực sự tức giận, nghe vậy lại cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười. Nha đầu này, lá gan lớn không phải bình thường, dù nhận sai cầu xin tha thứ cũng không quên khoe thành tích của mình,còn nói là liều mình khuyên nhủ nhưng vẫn cố nén cười” theo lời ngươi nói, bản lão gia chẳng những không nên phạt ngươi mà còn phải khen ngươi đúng không ?”
“Tiểu Trúc không dám. Có điều công đạo quý tại lòng người, có phạt thì có thưởng, Tiểu Trúc tin quý nhân có quyết định của mình” Lâm Tiểu Trúc đáp.
“Hừ, hoa ngôn xảo ngữ. Ta hỏi ngươi, ngươi nói nhiều đạo lý như vậy chẳng qua là khuyên ta đừng ăn thịt nữa thôi. Vậy trên bàn kia là cái gì ? chẳng phải là thịt nướng với tương vịt sao ? ngươi một mặt thì khuyên ta vì sức khỏe mà không nên ăn thịt, mặt khác lại làm thịt đưa lên. Ngôn hành không đồng nhất, ăn nói bừa bãi như vậy có phải vì muốn đạt được đệ nhất danh ? nếu hôm nay ngươi không nói rõ ràng, đừng nói là đệ nhất danh, mà hai mươi đại bản cũng không trốn được đâu”
“Hài tử của ta bị bệnh ?” Viên Tri Bách nghe vậy thì chấn động, thì thào lặp lại, chuyển tầm mắt sang chỗ Viên Thiên Dã.
Đứa nhỏ mà hắn yêu thương nhất, kiêu ngạo nhất uống phải chén canh bị hạ độc trong gia yến vào đêm giao thừa, khi về tới nhà toàn thân cương cứng, cảm giác đau đến tận tâm can, cảm giác thống khổ và hối hận, biết rõ kẻ thù là ai lại không thể báo thù cho con đến giờ vẫn in sâu vào lòng hắn, làm sao hắn không hiểu được, làm sao hắn không nhớ rõ loại tư vị này ?
Nhìn phụ thân hô hấp dồn dập, sắc mặt trở nên tái nhợt, môi run nhè nhẹ, ánh mắt lộ ra thống khổ nói không nên lời, Viên Thiên Dã biết phụ thân nhớ lại chuyện không vui, vội đứng dậy, lấy trong lòng Viên Tri Bách ra một lọ thuốc, lấy hai viên bỏ vào miệng hắn rồi nhận ly nước từ tay Viên Toàn để cho hắn uống thuốc, lúc này mới thở một hơi nhẹ nhõm.
Lâm Tiểu Trúc ở bên ngoài không thấy rõ tình hình, tiếp tục nói” Tiểu Trúc nghĩ, quý nhân nhất định sẽ rất khó chịu, rất thống khổ, chỉ hận không thể đem tất cả bệnh tật chuyển sang người mình phải không ?”
“Tiểu Trúc, đừng nói nữa.” Viên Thiên Dã thấy phụ thân nằm trên tháp, tình hình không chuyển biến tốt, ngược lại hô hấp còn dồn dập hơn liền quát to một tiếng
Lâm Tiểu Trúc sửng sốt, ngẩng đầu nhìn thấy Du giáo tập và Mã giáo tập đều đã đứng lên, nhìn chằm chằm bên trong bức rèm, vẻ mặt lo lắng. Nghe Viên Thiên Dã quát lên liền xoay người xua tay với nàng, cũng biết tình hình bên trong khác thường. Vị quý nhân kia nghe nàng hỏi vậy, có lẽ là xúc động tâm tư nên thân thể bỗng nhiên không khỏe. Nếu không hai vị giáo tập đã không có biểu hiện như vậy, Viên Thiên Dã đã không nổi giận lớn tiếng. Có thể thấy câu hỏi của nàng đã chạm tới tâm tư của vị quý nhân kia, làm cho huyết áp của hắn tăng lên, ảnh hưởng tới bệnh tim. . .
Nhưng nếu chỉ nói tới đây mà dừng lại thì dù là vị quý nhân kia hay Viên Thiên Dã, nhất định sau này sẽ trách tội nàng. Có điều trách cứ hay trừng phạt đều là chuyện nhỏ như con thỏ. Hiện giờ phải làm cho vị quý nhân kia nhận ra sai lầm của mình, biết yêu quý thân thể của mình hơn, từ bỏ thói quen ăn uống trước giờ. . . Dây dưa chi bằng dứt khoát, có những chuyện nhất định phải đối mặt. Chỉ cần nói hết những gì muốn nói, làm cho hắn hoàn toàn tỉnh ngộ. Nếu thân thể của hắn tốt hơn, những người quan tâm tới sức khỏe của hắn nhất định sẽ vui mừng, đến lúc đó chẳng những không trách phạt mà còn được thưởng. Chuyện này đáng giá để mạo hiểm.
Nàng lập tức không để ý tới hảo ý của hai vị giáo tập, nói tiếp” quý nhận đối với cảm giác thống khổ này ấn tượng sâu đậm như vậy, vậy Tiểu Trúc lại muốn hỏi ngài, hiện giờ ngài không chú ý tới sức khỏe của bản thân, chỉ muốn thỏa mãn sở thích ăn uống của mình, ngài có nghĩ tới ngài sẽ làm những người bên cạnh mình thống khổ hay không ? Cha mẹ ngài, vợ con ngài, bọn họ thấy ngài thân thể không khỏe, thường xuyên bị bệnh, cảm giác thống khổ này ít hơn so với cảm giác của ngài khi đó sao ? chỉ sợ là càng nhiều hơn. Loại thống khổ này chẳng khác nào bị lăng trì. Ngài chỉ lo thỏa mãn bản thân, xem nhẹ sinh tử nhưng ngài có nghĩ tới ngài chính là đang vui trên nổi đau của ngươi khác không ? cứ mỗi một lần ngài nhai nuốt mỹ thực cũng đồng nghĩa ngài cắn nuốt tâm của những người quan tâm mình. Quá mức tàn nhẫn và ích kỷ”
Từng câu từng chữ rất có khí phách.
Không ai kịp ngăn cản nàng, mà nghe tới cuối, mọi người cũng không có ý ngăn cản.
Đạo lý đó, dù người trong cuộc u mê, không có nhận thức rõ ràng như vậy nhưng cũng biết đến, có điều chưa có ai dám lớn mật nói thẳng như vậy, còn nói rất sắc bén.
Người ngoài và hạ nhân không lên tiếng là vì không dám, hơn nữa chuyện không liên quan, không ai ngu gì mà nói để chuốc lấy nguy hiểm.
Còn người trong nhà thì Hoàng thượng ba năm trước đã thần trí không còn minh mẫn, Hoàng hậu cũng bệnh tật quấn thân, không ai dám đem chuyện không vui đến làm phiền lão nhân gia người. Mà lời của Vương phi chẳng khác nào gió thoảng bên tai đối với Vương gia. Công tử nói thì Vương gia còn để ý một chút nhưng làm con, sao có thể chất vấn phụ thân, làm cho phụ thân vì tâm tình của mình mà nhịn ăn ? như vậy chẳng phải là ích kỷ, bất hiếu hay sao ?
Viên Thiên Dã cảm thấy một câu một lời của Lâm Tiểu Trúc đều như nói thay nỗi lòng của hắn, đều chạm đến tâm khảm hắn. Đây là những lời hắn vẫn muốn nói với phụ thân nhưng liên quan tới hiếu đạo, dù thế nào cũng không thể mở miệng. Nói ra, có thể được như ý nhưng nghĩ tới phụ thân vì mình mà nhịn ăn, mất đi thú vui trong cuộc sống, cảm giác tự trách đó sẽ làm cho hắn khổ sở không thôi.
Vì vậy những lời của Lâm Tiểu Trúc, tuy rằng lớn mật, tuy sắc bén, có thể sẽ làm phụ thân tức giận nhưng hắn không có ngăn cản, hi vọng những lời này sẽ cảnh tỉnh lão nhân gia, làm cho hắn nhận ra sai lầm của mình.
Tục ngữ nói, biết con không bằng cha. Lâm Tiểu Trúc vừa dứt lời, hai mắt Viên Thiên Dã đã sáng lên, biểu tình như gặp được tri âm tri kỷ, ánh mắt tha thiết chờ đợi còn có chút mâu thuẫn. . . Tất cả đều được Viên Tri Bách thu vào mắt.
Hắn nhìn thoáng qua bên ngoài, đập tay xuống tháp, cả giận nói” đây là lời hạ nhân nên nói sao ? còn có quy củ không ? chuyện của bản lão gia sao có thể để một hạ nhân lắm lời. Người tới, lôi nha đầu kia ra ngoài, đánh hai mươi đại bản cho ta”
Du giáo tập từ lúc nghe Lâm Tiểu Trúc nói xong, thân thể liền cương cứng, cổ họng tắc nghẹn, cuối cùng điều hắn lo sợ cũng tới. Vương gia quả nhiên tức giận, còn trừng phạt rất nặng. Hắn bất chấp tất cả, quỳ xuống, dập đầu nói” gia, xin ngài bớt giận. Nha đầu Tiểu Trúc kia không hiểu chuyện, nói năng không phân nặng nhẹ nhưng cũng là có ý tốt, hi vọng gia thân thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi, lão Du khẩn cầu gia giơ cao đánh khẽ” nói xong còn dập đầu hai cái.
Mã giáo tập thấy thế cũng quỳ xuống bên cạnh Du giáo tập” Lâm Tiểu Trúc luôn chăm chỉ cố gắng, trù nghệ xuất chúng, xin Vương gia nể tình nàng có biểu hiện xuất sắc mà phạt nhẹ”
Từ lúc Viên Tri Bách đập tay xuống tháp, tâm của Viên Thiên Dã cũng như bị buộc chặt, trăm ngàn ý niệm xoay chuyển trong đầu, nghĩ xem tại sao phụ thân lại giận dữ như vậy. Từ lúc thừa nhận mình có người yêu thương, chỉ sợ phụ thân cũng đoán được đó là ai. Vừa rồi khi Lâm Tiểu Trúc lên tiếng, hắn đã có quan sát, phụ thân lúc đó đang thở dồn dập đột nhiên ngừng lại, vẻ mặt động dung, ánh mắt nhìn hắn có chút tự trách, điều đó chứng tỏ phụ thân đã nghe lọt tai, hơn nữa còn rất xúc động.
Với hiểu biết của hắn về phụ thân, chỉ cần là lời có đạo lý, phụ thân sẽ không dễ dàng trách phạt giờ đột nhiên giận dữ như vậy, chắc chắn có gì kỳ quái, e là muốn dùng để thử hắn.
Nếu đã là dò xét, hắn không lên tiếng cầu tình chắc Lâm Tiểu Trúc sẽ bị đánh thiệt ah. Viên Thiên Dã trong lòng cười khổ, đứng dậy, chắp tay nói” gia, ta cảm thấy lời của Du sư phụ rất có lý. Tuy Lâm Tiểu Trúc phạm vào quy củ nhưng điểm xuất phát là tốt, ý của nàng cũng như ta vẫn hay khuyên ngài, đều là muốn tốt cho ngài, muốn cho thân thể của ngài khỏe mạnh hơn. Trước kia ngài cũng từng dạy ta, nói thuộc hạ làm sai, cần phải tìm hiểu nguyên nhân hắn phạm lỗi là gì, nếu xuất phát điểm là tốt thì có thể châm chước mà xử lý, không thể quơ đũa cả nắm làm cho cấp dưới rét tâm. Cho nên xin gia vì tấm lòng của Lâm Tiểu Trúc mà tha cho nàng lần này”
Vừa rồi Viên Tri Bách vừa rồi phát hỏa chẳng qua là muốn nhìn phản ứng của con trai. Nhưng đã có hai giáo tập cầu tình giờ con trai lại nói như thế, hơn nữa dù cầu tình cũng không làm người ta nhìn ra manh mối gì, hắn không xác định cô nương này có phải là người trong lòng của con mình không. Có điều cũng không thể diễn quá lố vì thế biểu tình trên mặt lập tức hòa hoãn lại, hướng Viên Thiên Dã xua tay lại nói với hai vị giáo tập” đứng lên hết đi”
Hướng ra bên ngoài, lạnh lùng hỏi” Lâm Tiểu Trúc, ngươi có biết sai chưa ?”
Trước khi nói, Lâm Tiểu Trúc cũng đã nghĩ tới tình huống xấu nhất, cho nên lúc bắt đầu nàng đã có chuẩn bị, vì vậy khi nghe bị phạt hai mươi đại bản, nàng cũng không thấy kinh hoàng. Nàng tin rằng người thi hành hình phạt cũng sẽ theo ý Viên Thiên Dã mà giơ cao đánh khẽ, hai mươi đại bản sẽ không gây ra thương tổn quá lớn, nàng tuyệt đối sẽ không mất mạng.
Bây giờ nghe Viên Tri Bách nói vậy, biết hắn đã mềm lòng chẳng qua không tiện sửa lời trước mặt người khác nên muốn tìm một bậc thang để leo xuống. Nàng lập tức phối hợp, khom người nói” quý nhân bớt giận, Tiểu Trúc sai rồi. Tiểu Trúc không nên phạm quy củ, nói chuyện qua giới hạn, thỉnh quý nhân nể tình Tiểu Trúc vì lo lắng cho sức khỏe của ngài, liều mình khuyên nhủ mà tha cho Tiểu Trúc lần này”
Viên Tri Bách vốn không thực sự tức giận, nghe vậy lại cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười. Nha đầu này, lá gan lớn không phải bình thường, dù nhận sai cầu xin tha thứ cũng không quên khoe thành tích của mình,còn nói là liều mình khuyên nhủ nhưng vẫn cố nén cười” theo lời ngươi nói, bản lão gia chẳng những không nên phạt ngươi mà còn phải khen ngươi đúng không ?”
“Tiểu Trúc không dám. Có điều công đạo quý tại lòng người, có phạt thì có thưởng, Tiểu Trúc tin quý nhân có quyết định của mình” Lâm Tiểu Trúc đáp.
“Hừ, hoa ngôn xảo ngữ. Ta hỏi ngươi, ngươi nói nhiều đạo lý như vậy chẳng qua là khuyên ta đừng ăn thịt nữa thôi. Vậy trên bàn kia là cái gì ? chẳng phải là thịt nướng với tương vịt sao ? ngươi một mặt thì khuyên ta vì sức khỏe mà không nên ăn thịt, mặt khác lại làm thịt đưa lên. Ngôn hành không đồng nhất, ăn nói bừa bãi như vậy có phải vì muốn đạt được đệ nhất danh ? nếu hôm nay ngươi không nói rõ ràng, đừng nói là đệ nhất danh, mà hai mươi đại bản cũng không trốn được đâu”
/300
|