Nhà xí ở nông thôn cổ đại chỉ dùng hai miếng gạch kê trên cái hố, ngay cả nàng khi sử dụng cũng phải hết sức cẩn thận, chỉ sơ suất một chút là có thể ngã xuống. Thẩm Tử Dực lại ưa sạch sẽ, lại luôn chú ý tới chất lượng, xảy ra chuyện như vậy cũng rất có thể.
Hỏi nhiều như vậy,Lưu tẩu cũng không lộ ra sơ hở gì, còn trả lời rất rõ ràng, còn biết cả Thẩm Tử Dực nên Lâm Tiểu Trúc không nghi ngờ gì nữa, đi vào trong viện lấy quần áo cho Thẩm Tử Dực, hỏi mượn nha hoàn một tay nải, dặn dò một tiếng rồi nói với Lưu tẩu” đi thôi”
Nàng tính gọi một gia đinh của Triệu gia đi cùng nhưng lại nghĩ tới gia đinh Triệu gia tuy bộ dáng cường tráng nhưng không có võ công, nếu tới lúc có chuyện, có khi không giúp được gì còn liên lụy nàng nên mới từ bỏ ý định này.
Lưu tẩu tươi cười nói” cô nương không biết đường, cứ đi theo ta là được” nói xong xoay người đi ra ngoài.
Lâm Tiểu Trúc đi theo nàng một đoạn, phát hiện có chút không thích hợp. Nàng đã đi dạo trong trấn hết ba lần nhưng con đường này trước kia chưa từng đi qua. Nàng dừng bước, do dự hỏi” Lưu tẩu, ngươi muốn đưa ta đi đâu ?”
“Xem bệnh cho người ta ah” Lưu tẩu tử kinh ngạc nó
“Vậy. . . đây là” Lâm Tiểu Trúc chỉ đường” hình như đây là đường rời khỏi thôn trấn”
“Kia đây là. . .” Lâm Tiểu Trúc chỉ chỉ Lộ,” Hình như là muốn xuất thôn trấn bộ dáng.”
Lưu tẩu vỗ tay cười nói” cũng do ta, cứ lo cho chất nữ nên quên nói rõ cho Lâm nương biết. Nhà bệnh nhân ở một thôn nhỏ phía đông trấn, phải đi thêm một đoạn đường rồi vượt qua một con sông nữa là đến”
“Phải qua sông ?” Lâm Tiểu Trúc nhíu mày.
Lưu tẩu làm như không nhìn thấy sắc mặt của nàng, ngẩng đầu nhìn trời, sốt ruột nói” Lâm cô nương, đi nhanh đi, ta đi đã lâu cũng không biết chất nữ của ta thế nào rồi. Cứu người như cứu hỏa nha, ta vốn nên chạy mới đúng nhưng mà thân thể già nua đi đường còn mệt nói gì là chạy” vừa than thở vừa tiếp tục đi về phía trước.
Lâm Tiểu Trúc tinh tế suy nghĩ lại mọi chuyện, cảm thấy việc bàn chuyện làm ăn cùng với việc Triệu lão bản đưa vàng cho nàng, ngoại trừ hắn và Dư chưởng quỹ thì không ai biết nữa. Tuy thời gian gặp gỡ Triệu lão bản và Dư chưởng quỹ không lâu, nhưng nàng thấy bọn họ không phải là người xấu, tuyệt sẽ không vì hai mươi lượng vàng mà cấu kết với người khác lừa nàng đến ngoại ô, giết người cướp của được. Hơn nữa, bọn họ cũng không ngu ngốc, sẽ biết được Viên Thiên Dã không đi tìm nàng chắc chắn sẽ không buông tha cho bọn họ. Mà khí độ của Viên Thiên Dã và Thẩm Tử Dực thể hiện hai ngày qua, chỉ cần người có mắt đều biết bọn họ không phải người tầm thường.
Nghĩ như vậy, nàng lại thấy an lòng, tiếp tục theo Lưu tẩu đi về phía trước. Có điều vẫn thừa lúc Lưu tẩu không để ý, kiếm một cục đá trắng bên đường, cứ đến chỗ rẽ lại vẽ lại ký hiệu. Những ký hiệu này, hai ngày trước Viên Thiên Dã đã đánh dấu vên đường để đám người Viên Thập có thể dễ dàng tìm được bọn họ. Vừa rồi trên đường có nhiều người thấy nàng đi theo Lưu tẩu, bây giờ nàng cũng làm như vậy, nếu Lưu tẩu là người xấu, muốn dụ dỗ nàng ít nhất cũng có thể khiến cho Viên Thiên Dã tới cứu nàng.
Cứ vừa đi vừa vẽ, lại đi thêm một đoạn đường quả nhiên nhìn thấy một con sông phía trước. Lúc này bên bờ sông có một con thuyền, một nam tử bốn mươi tuổi ngồi ở đầu thuyền, đang buồn chán hút thuốc.
“Lão Ngụy, chúng ta muốn qua sông” Lưu tẩu đi tới, nhảy lên thuyền.
“À, thì ra là Lưu tẩu, nhanh như vậy đã mời được đại phu rồi sao ?” lão Ngụy cũng quen biết nàng, vừa dập thuốc vừa đứng lên.
“Không phải mời đại phu mà mời người đến hỗ trợ đại phu, vị này là Lâm cô nương, chính là người ta muốn mời” Luu tẩu nói
Thấy hai người trò chuyện thân thiết, như có quen nhau, Lâm Tiểu Trúc cũng yên tâm hơn, có điều để ổn thỏa, nàng vẫn nhìn chung quanh hỏi” sao không thấy có ai qua sông ?”
Lưu tẩu tử xua tay” lúc này đã quá trưa, mọi người đều ra ruộng, đâu có rảnh đi đông đi tây. Nếu không phải nương của chất nữ kia khi còn sống đốt tốt với ta thì ta cũng không bỏ công việc đồng áng mà chạy tới chạy lui như vầy đâu”
Không biết do kỹ thuật hay là khí hậu mà người nơi này chỉ trồng lúa một quý, lúc này đang là chính thu, mọi người đều vội vàng gặt lúa, quả thật không rảnh để đi đâu. Giải thích này rất hợp tình hợp lý.
Lâm Tiểu Trúc vẫn có chút không nỡ nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm ra được điểm không đúng, muốn đi về lại sợ Viên Thiên Dã thực sự cần nàng hỗ trợ, mạng người lớn hơn trời lại thấy Lưu tẩu vẻ mặt lo lắng thúc giục nàng lên thuyền, nàng cắn răng bước lên thuyền.
“Ngồi cho vững nha” lão Ngụy tháo dây thừng, chống sào đẩy thuyền rời bến.
Mặt sông cũng không rộng, chỉ khoảng mười trượng, cây sào lại cao,chống vài cái là có thể qua tới bờ bên kia. Nhưng Lâm Tiểu Trúc lại phát hiện thuyền không sang bờ mà xuôi dòng đi xuống. Tuy lần trước lật thuyền là do xuôi dòng, vì bờ đối diện bằng phẳng, sau khi lên bờ có thể dùng xe ngựa nhưng trong lòng Lâm Tiểu Trúc vẫn có chút lo lắng, càng thấy bất an. Có điều nàng vẫn tỏ ra bình tĩnh, tò mò hỏi” sao không qua bờ bên kia ?”
Lưu tẩu cười nói” vì bờ bên kia không phải là thôn chúng ta, thôn chúng ta ở phía dưới này” . Nàng chỉ sang bờ bên kia” qua sông, cũng phải đối diện nhau mới tiện, nếu không qua sông rồi phải đi thêm vài dặm đường, còn mệt hơn a”
Dù sao cũng đã lên thuyền, dù là tốt hay xấu vẫn phải đối mặ, Lâm Tiểu Trúc quyết định tùy cơ ứng biến, nhìn con thuyền ngày càng rời xa Dương Lâm trấn.
Đi được một lát, thuyền vẫn chưa cập bờ, nàng rốt cuộc không nhịn được nữa, nhíu mày hỏi” sao còn chưa tới ? còn phải ngồi thuyền bao lâu nữa ?”
“Nhìn kìa, là Thẩm công tử' Lưu tẩu chỉ vào bờ bên kia nói.
Lâm Tiểu Trúc vội quay đầu nhìn sang, đột nhiên bên tai nghe được tiếng gió giống như có gì đó đang muốn đánh vào đầu nàng. Mấy năm luyện công cũng không phải là thừa, Lâm Tiểu Trúc lập tức xoay tay, bắt được một cái bao tải. Lúc này đã hiểu rõ, nàng đã bị lừa. Vừa rồi Lưu tẩu muốn dùng bao tải để trùm nàng, lập tức phản thủ hướng cổ Lưu tẩu chụp tới. Dù thế nào, hai người này cùng một bọn, chỉ cần chế trụ được Lưu tẩu thì có thể ép lão Ngụy quay thuyền về lại Dương Lâm trấn.
Tính là vậy, nhưng hai người này cũng không phải dạng vừa, bọn họ đã dám bắt cóc người thì đương nhiên cũng có chút bản lĩnh. Lâm Tiểu Trúc vừa đánh tới phía Lưu tẩu, lão Ngụy liền quơ cây sào đập xuống đầu nàng, Lâm Tiểu Trúc lập tức ngã xuống.
“A, tiểu cô nương này còn có chút công phu nha” Lưu tẩu ngữ điệu trào phúng.
“Hừ, dù nàng có công phu thì đã lên thuyền lão Ngụy ta cũng chỉ có thể mặc ta thu thập mà thôi” lão Ngụy vừa nói vừa nhảy lên. Chiếc thuyền này vốn đã không lớn, hắn lại nhảy dựng lên, nhất thời lay động kịch liệt, không thể ngồi vững.
Lâm Tiểu Trúc nghĩ, hai người này có công phu lại quen thuộc ở trên thuyền, mình ngồi còn không vững sao có thể đánh thắng bọn họ, chỉ có thể ngồi chờ bị thu thập, chi bằng nhảy xuống nước, trốn lên bờ còn có cơ hội sống sót.
Nghĩ như vậy, nàng quyết định thật nhanh, làm bộ đánh về phía Lưu tẩu rồi nhay chóng xoay người nhảy xuống nước
“Không tốt, lão nhân, nàng muốn bỏ chạy.” Lưu tẩu tử kêu lên.
“Hừ, muốn chạy, đâu có dễ vậy” lão Ngụy giơ cao cây sào, nhìn chằm chằm xuống nước, đợi khi Lâm Tiểu Trúc không nín thở được nữa, nhô đầu lên liền đánh mạnh xuống đầu nàng, khiến nàng hôn mê bất tỉnh.
Trước khi Lâm Tiểu Trúc ngất xỉu, mơ màng nghe Lưu tẩu nói một câu 'được rồi, mau xuống nước kéo nàng lên bờ rồi đi gặp khuê nữ của chúng ta đi”
Khi nàng tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên tấm ván gỗ, tay bị trói chặt ra sau, miệng bị nhét vải nhưng mắt không bị che lại, bên ngoài truyền đến tiếng mái chèo rẽ nước ào ào, hiển nhiên là vẫn còn ở trên thuyền. Nàng cười khổ, tốt xấu gì cũng làm người hai kiếp, không ngờ vẫn ngốc như vậy, bị người ta lừa mà không biết. Nhưng nàng thực sự không nhớ đã đắc tội bà ta khi nào
Đang suy nghĩ, đầu thuyền vang lên thanh quen thuộc” nương, đem nàng bán vào thanh lâu kiếm tiền đi, ngươi nhất định phải mua cho ta bộ trang sức bằng vàng ròng kia nha”
Lâm Tiểu Trúc cả kinh, thanh âm này là của Hoàn Nhi mà ?
“Hừ, ngươi còn nói. Vất vả lắm mới bán được ngươi vào Triệu gia, trông mong ngươi có thể moi được tiền tài của Triệu gia, như vậy chúng ta cũng không cần phải cực khổ nữa, lại không ngờ ngươi vì một nam nhân mà bị đán hai mươi gậy rồi bị bán đi, làm hỏng chuyện tốt của lão nương. Ngươi còn đòi trang sức vàng ròng ? lão nương ta không đánh ngươi là may cho ngươi rồi” Lưu tẩu đáp
Hoàn Nhi hổn hển nói” ta chỉ là thấy Viên công tử khí độ hơn người nào ngờ lại gặp phải một quý công tử ác độc. Nếu quyến rũ được hắn, đừng nói là lo ăn lo mặc mà phong làm cáo mệnh phu nhân cũng còn được. Ngươi chưa thấy xiêm y hắn mặc đâu, chúng ta đi qau nhiều nơi gặp rất nhiều công tử có tiền nhưng vải vóc hắn mặc ta chưa từng thấy qua, cho nên ta mới nghĩ cách quyến rũ hắn. Ai ngờ hắn lại xem trọng nữ nhân này, vì trút giận cho nàng mà để Triệu lão bản đánh ta. Thực sự là tức chết mà. Hắn có mắt như không, người nào xinh đẹp hơn cũng không nhìn ta. Bây giờ thì hay rồi, bắt nữ nhân này bán vào thanh lâu cho hắn thương tâm chết luôn”
Nói tới đây, nàng lại thay đổi ngữ điệu, nũng nịu nói” nương, người đừng giận mà. Ngươi xem, nữ nhân này tuy kém ta nhưng cũng có chút tư sắc, nhất là khi cười rộ lên rất mê người. Nàng lại biết trù nghệ, nghe nói ở tửu lâu hiển lộ tay nghề khiến đám đầu bếp đều ngẩn người, ngay cả Triệu lão gia cũng phải mua bí quyết làm món vịt nướng của nàng. Mặt hàng như vậy sợ không bán được mấy trăm lượng bạc sao ? Nương, ngươi đã biết tính sao rồi chứ ?”
“Chuyện đã tới mức này, nói nhiều thì có tác dụng gì ? dù sao ta cũng đã biết chỉ dựa vào ngươi để hưởng phúc là không thể nào. Quên đi, mấy trăm lượng thì mấy trăm lượng, cũng có thể sống sung sướng vài ngày. Ngươi cũng đừng nghĩ lung tung nữa, ngày tìm một nam nhân mà gả đi”
Hoàn Nhi bĩu môi” phải gả ta cũng muốn gả vào nhà giàu làm thiếp, không thèm gả cho kẻ không tiền không thế đâu. Nương, chúng ta đến nơi lớn hơn đi, đầu tiên thăm dò xem nhà ai có thiếu gia bệnh ốm nhiều năm, nhà có tiền mà thiếu phu nhân lại yếu đuối. . Lần này chúng ta không chỉ moi tiền mà lấy luôn người mới tốt a”
Lưu tẩu và Hoàn Nhi mải mê tán chuyện, lão Ngụy nãy giờ không lên tiếng, lúc này mới nói” các ngươi bớt ồn ào đi mau xem nha đầu kia tỉnh chưa ? nếu đã tỉnh thì coi như bí mật của các ngươi đều bị người ta nghe được, đến lúc bán nàng vào thanh lâu, nàng nghe được tin tức nổi lòng trả thù thì phiền to”
Hai mẹ con lập tức im miệng, Lâm Tiểu Trúc nghe vậy cũng vội vàng điều chỉnh hô hấp, tận lực làm ra vẻ mình chưa tỉnh lại.
Hoàn Nhi đi đến, nghe tiếng hít thở của Lâm Tiểu Trúc, dùng sức đá nàng một cái, thấy nàng vẫn nằm yên không nhúc nhích, thở phào một hơi nói” chưa tỉnh”
“Để ổn thỏa, trước khi đến thanh lâu nên cho nàng uống thuốc câm đi” lão Ngụy tàn nhẫn nói
“Thuốc câm ?” Lưu tẩu do dự” uống thuốc câm thì giá bán không được cao”
Lão Ngụy hung hăng trừng mắt nhìn Lưu tẩu” tiền, tiền, ngươi chỉ biết có tiền. Có cái gì quan trọng hơn mạng sống chứ ?”
Lưu tẩu tử hiển nhiên rất sợ lão Ngụy, hắn đã nói vậy thì không lên tiếng nữa. Hoàn Nhi lại nói” cha nói rất đúng, cho nàng uống thuốc câm là tốt nhất, như vậy rất an toàn nhưng mà nương đừng lo, trù nghệ của nàng tốt không chừng giá cũng chẳng thua Ngô Lệ Nương kia đâu”
Ba người bàn tán một hồi rồi thôi, chỉ nghe tiếng sào trúc rẽ nước ào ào đưa thuyền lướt đi.
Lâm Tiểu Trúc vẫn nằm yên không nhúc nhích, trong đầu trăm ngàn suy nghĩ xoay chuyển, cố tìm cách trốn thoát. Nàng đánh không lại lão Ngụy, giờ còn bị trói, muốn trốn thì nói dễ hơn làm nhưng nàng không thể ngồi chờ Viên Thiên Dã đến cứu. Bây giờ mới là buổi chiều, mà hôm qua hắn quay về rất trễ, hôm nay chắc cũng vậy. Hơn nữa đến bờ sông thì không còn manh mối gì nữa, muốn Viên Thiên Dã cứu nàng trước khi bị cả nhà lão Ngụy cho uống thuốc câm là không thể nào.
“Tiểu Ngọc, ngươi đi xem nha đầu kia tỉnh chưa” lão Ngụy lên tiếng.
Nghe vậy, Lâm Tiểu Trúc linh cơ vừa động, điều chỉnh hô hấp, làm cho mình tiến vào tình trạng ngưng thở. Đây là cách lão gia tử từng dạy nàng, dùng vào lúc nguy cấp có thể cứu mạng, thân thể sẽ lâm vào tình trạng chết giả, không ăn không uống cũng có thể sống được mấy ngày. Nhưng lúc này, nàng làm cho cả nhà lão Ngụy nghĩ rằng mình đã chết, vừa kéo dài thời gian đến thanh lâu, hơn nữa nếu bọn họ tin nàng chết thật, chắc sẽ ném nàng xuống nước. Dù sao cũng đã là một thi thể, không thể bán kiếm tiền thì ném xuống nước để phi tang là cách tốt nhất. Còn nàng tuy tay bị trói nhưng chân lại được tự do, với khả năng bơi lội của nàng thì có thể nín thở trong nước một thời gian, chờ thuyền bọn họ rời đi là nàng có thể dùng lực chân làm cho mình nổi lên trên mặt nước, sau đó sẽ nghĩ cách cởi trói ở tay.
“Ủa, sao không có hô hấp” thanh âm Hoàn Nhi vang lên bên tai Lâm Tiểu Trúc, thì ra tên thật của nàng là Tiểu Ngọc.
“Cái gì ? sao có thể, sờ mạch đập của nàng đi” Lưu tẩu hỏi.
Tay Lâm Tiểu Trúc bị trói, khó mà sờ mạch nhưng Tiểu Ngọc vô cùng có kinh nghiệm, đưa tay sờ lên gáy nàng, kiểm tra động mạch chủ. Chỗ này là huyệt chết của con người. Một người luyện võ, sẽ không bao giờ để người khác sờ lên động mạch chủ của mình, vì chỉ cần hơi dùng sức một chút là có thể làm một người vô thanh vô thức mất mạng. Cho nên Tiểu Ngọc làm vậy cũng là muốn thử Lâm Tiểu Trúc, xem nàng có phải giả chết hay không.
Lâm Tiểu Trúc muốn diễn thì đương nhiên phải làm cho trót rồi, nếu không để Tiểu Ngọc sờ động mạch chủ thì chết càng nhanh hơn cho nên vẫn nằm im không nhúc nhích, làm cho mình nín thở càng sâu.
Cố gắng của nàng đã không uổng phí, Tiểu Ngọc vừa sờ vào động mạch chủ của nàng đã giật mình thu tay, kêu lớn” nương, nàng đã chết”
“Nói bậy.” Lưu tẩu tử còn chưa lên tiếng, lão Ngụy đã quát lên” không phải mới vừa rồi còn tốt sao ? sao có thể chết được” nói xong đi chống sào, đi đến bên Lâm Tiểu Trúc, sờ động mạch chủ của nàng.
“Thế nào ? đúng là không có mạch mà” Tiểu Ngọc vội vã chứng minh lời mình nói.
“Kỳ quái, đúng là không có mạch đập nhưng thân thể vẫn còn mềm, đừng nói là tiểu nha đầu này giả chết nha” lão Ngụy lầm bầm.
“Trước đó không lâu ta đến xem, nàng vẫn còn ổn tuy hô hấp chậm một chút nhưng ít ra còn nghe được tiếng hít thở, chắc mới chết không lâu, vì thế thân thể không thể nào cứng ngắc được ?” Tiểu Ngọc lầu bầu nói
Lão Ngụy nháy mắt nhìn nàng” chết thì là chết, làm gì có cùng lắm ? lát nữa buộc đá rồi thả nàng chìm xuống đáy sông đi”
Lưu tẩu không nhìn thấy ánh mắt của trượng phu, tưởng hắn nói thật, lớn tiếng nói” còn tưởng có thể kiếm được tiền, không ngờ lại chết mất rồi, thiệt là xui mà” quay sang trừng mắt với nữ nhi” không phải vừa rồi còn ổn sao ? như thế nào lại chết nhanh vậy ?”
Tiểu Ngọc mất hứng liếc nhìn lão Ngụy” vừa rồi bị cha dùng sào trúc gõ mạnh vào đầu, còn bị rơi vào nước một lát, mặc quần áo ướt nằm đó một hồi, sống được mới lạ. Nha hoàn nhà giàu còn quý hơn tiểu thư bình thường, dễ chết cũng đâu có gì lạ”
Vừa nói chuyện vừa sờ lên động mạch chủ của Lâm Tiểu Trúc nhưng dù bị nàng đánh lén, Lâm Tiểu Trúc vẫn không động tĩnh, tệ hơn là thân thể của nàng cũng lạnh hơn, làn da cũng trắng hơn.
Dù Tiểu Ngọc từ nhỏ theo cha mẹ đi lường gạt người khác nhưng dù sao cũng chỉ là tiểu cô nương, đối mặt với người khác cũng có chút sợ hãi. Nàng đứng lên, lui lại bên cạnh Lưu tẩu, ôm cánh tay nàng, nói với lão Ngụy” cha, nàng thực sự đã chết, thân thể cũng lạnh ngắt”
Tốn nhiều tâm tư và thời gian, cứ tưởng sẽ moi được tiền từ Triệu gia không ngờ một đồng cũng không tới tay còn xảy ra chuyện này, Lưu tẩu càng nghĩ càng giận, chỉ vào Tiểu Ngọc mà mắng.
Tiểu Ngọc cũng không phải dạng vừa, lập tức cãi lại” ta đến trong nhà người ta, suốt ngày lo lắng đủ điều, chỉ sợ lộ sơ hở các ngươi thì ở đây chờ ta đem tiền về, không vừa ý là đánh là mắng. Có cha mẹ nào như các ngươi không ? ta thực hoài nghi mình có phải là con ruột của các ngươi không. Hơn nữa, nữ nhân này chết, sao lại trách ta ? là cha đánh nàng mà, hở chút là trút lên đầu ta, ta thà chết còn hơn bị mắng oan ah” nói xong liền khóc ròng.
“Được rồi, chuyện này không trách Tiểu Ngọc được, vả lại chuyện đã xảy, trách thì có tác dụng gì ?” lão Ngụy lên tiếng khuyên giảu” đi, lục trong người nàng xem có cái gì đáng tiền hay không ?”
Tiểu Ngọc vẫn ngồi yên như là còn tức giận, Lưu tẩu đành phải tự mình ra tay, đi đến cạnh Lâm Tiểu Trúc sờ soạng một hồi, lôi trong túi áo nàng ra một thỏi bạc và ít tiền đồng, tiền này là hôm qua nàng hỏi mượn Viên Thiên Dã để mua ít hương liệu còn ngân phiếu Triệu lão bản đưa, nàng khâu trong đai lưng.
Lưu tẩu đếm tiền, thở dài nói” chỉ có hai trăm năm mươi ba văn tiền”
Lão Ngụy nói” tìm tiếp đi”
Lưu tẩu lại tiếp tục lục lọi hai cái túi trong tay áo Lâm Tiểu Trúc nhưng tìm được gì, hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Ngọc, tức giận nói 'không có” . Cổ nhân cũng chỉ có túi tiền trong ngực và hai túi trong tay áo là nơi cất tiền hay đồ vật linh tinh, ngoài ra chẳng còn chỗ nào khác.
Một nha đầu, trên người có bao nhiêu đó tiền cũng coi là nhiều rồi. Cho dù nàng có bán bí quyết làm món vịt nướng thì theo lão Ngụy nghĩ tiền đó còn chưa đưa cho nàng, dù đã đưa thì cũng sẽ đưa cho hai chủ tử của nàng chứ không thể nào để nàng mang theo bên người. Nếu đã tìm hết hai chỗ đó mà không có, hắn cũng không nói thêm, cập thuyền vào bờ, nói” ngươi đi mang một tảng đá lên đây”
“Theo ta thấy cứ quăng nàng xuống nước là được rồi” Lưu tẩu nói” nàng sẽ bị dòng nước cuốn trôi, bọn họ có tìm cũng không ra, nếu thực sự bọn họ tìm được thì trốn đến Tây Tạng một thời gian. Nếu cột đá, càng khiến người khác sinh nghi»
Lão Ngụy trầm ngâm một lát” vậy cắt bỏ dây thừng đi”
Lưu tẩu đá đá thân mình Lâm Tiểu Trúc” không còn hô hấp, thân mình cũng lạnh như băng, cởi bỏ dây thừng, còn sợ nàng sống lại sao ?” nói xong vung chủy thủ lên, cắt đứt dây thừng trên người Lâm Tiểu Trúc, sau đó vung chân đá nàng văng thẳng xuống sông.
“Được rồi, mau đi thôi” nhìn Lâm Tiểu Trúc chìm xuống, Lưu tẩu nói
Lão Ngụy cũng không trì hoãn, chống thuyền lao đi như tên bắn về phía hạ nguồn.
Hỏi nhiều như vậy,Lưu tẩu cũng không lộ ra sơ hở gì, còn trả lời rất rõ ràng, còn biết cả Thẩm Tử Dực nên Lâm Tiểu Trúc không nghi ngờ gì nữa, đi vào trong viện lấy quần áo cho Thẩm Tử Dực, hỏi mượn nha hoàn một tay nải, dặn dò một tiếng rồi nói với Lưu tẩu” đi thôi”
Nàng tính gọi một gia đinh của Triệu gia đi cùng nhưng lại nghĩ tới gia đinh Triệu gia tuy bộ dáng cường tráng nhưng không có võ công, nếu tới lúc có chuyện, có khi không giúp được gì còn liên lụy nàng nên mới từ bỏ ý định này.
Lưu tẩu tươi cười nói” cô nương không biết đường, cứ đi theo ta là được” nói xong xoay người đi ra ngoài.
Lâm Tiểu Trúc đi theo nàng một đoạn, phát hiện có chút không thích hợp. Nàng đã đi dạo trong trấn hết ba lần nhưng con đường này trước kia chưa từng đi qua. Nàng dừng bước, do dự hỏi” Lưu tẩu, ngươi muốn đưa ta đi đâu ?”
“Xem bệnh cho người ta ah” Lưu tẩu tử kinh ngạc nó
“Vậy. . . đây là” Lâm Tiểu Trúc chỉ đường” hình như đây là đường rời khỏi thôn trấn”
“Kia đây là. . .” Lâm Tiểu Trúc chỉ chỉ Lộ,” Hình như là muốn xuất thôn trấn bộ dáng.”
Lưu tẩu vỗ tay cười nói” cũng do ta, cứ lo cho chất nữ nên quên nói rõ cho Lâm nương biết. Nhà bệnh nhân ở một thôn nhỏ phía đông trấn, phải đi thêm một đoạn đường rồi vượt qua một con sông nữa là đến”
“Phải qua sông ?” Lâm Tiểu Trúc nhíu mày.
Lưu tẩu làm như không nhìn thấy sắc mặt của nàng, ngẩng đầu nhìn trời, sốt ruột nói” Lâm cô nương, đi nhanh đi, ta đi đã lâu cũng không biết chất nữ của ta thế nào rồi. Cứu người như cứu hỏa nha, ta vốn nên chạy mới đúng nhưng mà thân thể già nua đi đường còn mệt nói gì là chạy” vừa than thở vừa tiếp tục đi về phía trước.
Lâm Tiểu Trúc tinh tế suy nghĩ lại mọi chuyện, cảm thấy việc bàn chuyện làm ăn cùng với việc Triệu lão bản đưa vàng cho nàng, ngoại trừ hắn và Dư chưởng quỹ thì không ai biết nữa. Tuy thời gian gặp gỡ Triệu lão bản và Dư chưởng quỹ không lâu, nhưng nàng thấy bọn họ không phải là người xấu, tuyệt sẽ không vì hai mươi lượng vàng mà cấu kết với người khác lừa nàng đến ngoại ô, giết người cướp của được. Hơn nữa, bọn họ cũng không ngu ngốc, sẽ biết được Viên Thiên Dã không đi tìm nàng chắc chắn sẽ không buông tha cho bọn họ. Mà khí độ của Viên Thiên Dã và Thẩm Tử Dực thể hiện hai ngày qua, chỉ cần người có mắt đều biết bọn họ không phải người tầm thường.
Nghĩ như vậy, nàng lại thấy an lòng, tiếp tục theo Lưu tẩu đi về phía trước. Có điều vẫn thừa lúc Lưu tẩu không để ý, kiếm một cục đá trắng bên đường, cứ đến chỗ rẽ lại vẽ lại ký hiệu. Những ký hiệu này, hai ngày trước Viên Thiên Dã đã đánh dấu vên đường để đám người Viên Thập có thể dễ dàng tìm được bọn họ. Vừa rồi trên đường có nhiều người thấy nàng đi theo Lưu tẩu, bây giờ nàng cũng làm như vậy, nếu Lưu tẩu là người xấu, muốn dụ dỗ nàng ít nhất cũng có thể khiến cho Viên Thiên Dã tới cứu nàng.
Cứ vừa đi vừa vẽ, lại đi thêm một đoạn đường quả nhiên nhìn thấy một con sông phía trước. Lúc này bên bờ sông có một con thuyền, một nam tử bốn mươi tuổi ngồi ở đầu thuyền, đang buồn chán hút thuốc.
“Lão Ngụy, chúng ta muốn qua sông” Lưu tẩu đi tới, nhảy lên thuyền.
“À, thì ra là Lưu tẩu, nhanh như vậy đã mời được đại phu rồi sao ?” lão Ngụy cũng quen biết nàng, vừa dập thuốc vừa đứng lên.
“Không phải mời đại phu mà mời người đến hỗ trợ đại phu, vị này là Lâm cô nương, chính là người ta muốn mời” Luu tẩu nói
Thấy hai người trò chuyện thân thiết, như có quen nhau, Lâm Tiểu Trúc cũng yên tâm hơn, có điều để ổn thỏa, nàng vẫn nhìn chung quanh hỏi” sao không thấy có ai qua sông ?”
Lưu tẩu tử xua tay” lúc này đã quá trưa, mọi người đều ra ruộng, đâu có rảnh đi đông đi tây. Nếu không phải nương của chất nữ kia khi còn sống đốt tốt với ta thì ta cũng không bỏ công việc đồng áng mà chạy tới chạy lui như vầy đâu”
Không biết do kỹ thuật hay là khí hậu mà người nơi này chỉ trồng lúa một quý, lúc này đang là chính thu, mọi người đều vội vàng gặt lúa, quả thật không rảnh để đi đâu. Giải thích này rất hợp tình hợp lý.
Lâm Tiểu Trúc vẫn có chút không nỡ nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm ra được điểm không đúng, muốn đi về lại sợ Viên Thiên Dã thực sự cần nàng hỗ trợ, mạng người lớn hơn trời lại thấy Lưu tẩu vẻ mặt lo lắng thúc giục nàng lên thuyền, nàng cắn răng bước lên thuyền.
“Ngồi cho vững nha” lão Ngụy tháo dây thừng, chống sào đẩy thuyền rời bến.
Mặt sông cũng không rộng, chỉ khoảng mười trượng, cây sào lại cao,chống vài cái là có thể qua tới bờ bên kia. Nhưng Lâm Tiểu Trúc lại phát hiện thuyền không sang bờ mà xuôi dòng đi xuống. Tuy lần trước lật thuyền là do xuôi dòng, vì bờ đối diện bằng phẳng, sau khi lên bờ có thể dùng xe ngựa nhưng trong lòng Lâm Tiểu Trúc vẫn có chút lo lắng, càng thấy bất an. Có điều nàng vẫn tỏ ra bình tĩnh, tò mò hỏi” sao không qua bờ bên kia ?”
Lưu tẩu cười nói” vì bờ bên kia không phải là thôn chúng ta, thôn chúng ta ở phía dưới này” . Nàng chỉ sang bờ bên kia” qua sông, cũng phải đối diện nhau mới tiện, nếu không qua sông rồi phải đi thêm vài dặm đường, còn mệt hơn a”
Dù sao cũng đã lên thuyền, dù là tốt hay xấu vẫn phải đối mặ, Lâm Tiểu Trúc quyết định tùy cơ ứng biến, nhìn con thuyền ngày càng rời xa Dương Lâm trấn.
Đi được một lát, thuyền vẫn chưa cập bờ, nàng rốt cuộc không nhịn được nữa, nhíu mày hỏi” sao còn chưa tới ? còn phải ngồi thuyền bao lâu nữa ?”
“Nhìn kìa, là Thẩm công tử' Lưu tẩu chỉ vào bờ bên kia nói.
Lâm Tiểu Trúc vội quay đầu nhìn sang, đột nhiên bên tai nghe được tiếng gió giống như có gì đó đang muốn đánh vào đầu nàng. Mấy năm luyện công cũng không phải là thừa, Lâm Tiểu Trúc lập tức xoay tay, bắt được một cái bao tải. Lúc này đã hiểu rõ, nàng đã bị lừa. Vừa rồi Lưu tẩu muốn dùng bao tải để trùm nàng, lập tức phản thủ hướng cổ Lưu tẩu chụp tới. Dù thế nào, hai người này cùng một bọn, chỉ cần chế trụ được Lưu tẩu thì có thể ép lão Ngụy quay thuyền về lại Dương Lâm trấn.
Tính là vậy, nhưng hai người này cũng không phải dạng vừa, bọn họ đã dám bắt cóc người thì đương nhiên cũng có chút bản lĩnh. Lâm Tiểu Trúc vừa đánh tới phía Lưu tẩu, lão Ngụy liền quơ cây sào đập xuống đầu nàng, Lâm Tiểu Trúc lập tức ngã xuống.
“A, tiểu cô nương này còn có chút công phu nha” Lưu tẩu ngữ điệu trào phúng.
“Hừ, dù nàng có công phu thì đã lên thuyền lão Ngụy ta cũng chỉ có thể mặc ta thu thập mà thôi” lão Ngụy vừa nói vừa nhảy lên. Chiếc thuyền này vốn đã không lớn, hắn lại nhảy dựng lên, nhất thời lay động kịch liệt, không thể ngồi vững.
Lâm Tiểu Trúc nghĩ, hai người này có công phu lại quen thuộc ở trên thuyền, mình ngồi còn không vững sao có thể đánh thắng bọn họ, chỉ có thể ngồi chờ bị thu thập, chi bằng nhảy xuống nước, trốn lên bờ còn có cơ hội sống sót.
Nghĩ như vậy, nàng quyết định thật nhanh, làm bộ đánh về phía Lưu tẩu rồi nhay chóng xoay người nhảy xuống nước
“Không tốt, lão nhân, nàng muốn bỏ chạy.” Lưu tẩu tử kêu lên.
“Hừ, muốn chạy, đâu có dễ vậy” lão Ngụy giơ cao cây sào, nhìn chằm chằm xuống nước, đợi khi Lâm Tiểu Trúc không nín thở được nữa, nhô đầu lên liền đánh mạnh xuống đầu nàng, khiến nàng hôn mê bất tỉnh.
Trước khi Lâm Tiểu Trúc ngất xỉu, mơ màng nghe Lưu tẩu nói một câu 'được rồi, mau xuống nước kéo nàng lên bờ rồi đi gặp khuê nữ của chúng ta đi”
Khi nàng tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên tấm ván gỗ, tay bị trói chặt ra sau, miệng bị nhét vải nhưng mắt không bị che lại, bên ngoài truyền đến tiếng mái chèo rẽ nước ào ào, hiển nhiên là vẫn còn ở trên thuyền. Nàng cười khổ, tốt xấu gì cũng làm người hai kiếp, không ngờ vẫn ngốc như vậy, bị người ta lừa mà không biết. Nhưng nàng thực sự không nhớ đã đắc tội bà ta khi nào
Đang suy nghĩ, đầu thuyền vang lên thanh quen thuộc” nương, đem nàng bán vào thanh lâu kiếm tiền đi, ngươi nhất định phải mua cho ta bộ trang sức bằng vàng ròng kia nha”
Lâm Tiểu Trúc cả kinh, thanh âm này là của Hoàn Nhi mà ?
“Hừ, ngươi còn nói. Vất vả lắm mới bán được ngươi vào Triệu gia, trông mong ngươi có thể moi được tiền tài của Triệu gia, như vậy chúng ta cũng không cần phải cực khổ nữa, lại không ngờ ngươi vì một nam nhân mà bị đán hai mươi gậy rồi bị bán đi, làm hỏng chuyện tốt của lão nương. Ngươi còn đòi trang sức vàng ròng ? lão nương ta không đánh ngươi là may cho ngươi rồi” Lưu tẩu đáp
Hoàn Nhi hổn hển nói” ta chỉ là thấy Viên công tử khí độ hơn người nào ngờ lại gặp phải một quý công tử ác độc. Nếu quyến rũ được hắn, đừng nói là lo ăn lo mặc mà phong làm cáo mệnh phu nhân cũng còn được. Ngươi chưa thấy xiêm y hắn mặc đâu, chúng ta đi qau nhiều nơi gặp rất nhiều công tử có tiền nhưng vải vóc hắn mặc ta chưa từng thấy qua, cho nên ta mới nghĩ cách quyến rũ hắn. Ai ngờ hắn lại xem trọng nữ nhân này, vì trút giận cho nàng mà để Triệu lão bản đánh ta. Thực sự là tức chết mà. Hắn có mắt như không, người nào xinh đẹp hơn cũng không nhìn ta. Bây giờ thì hay rồi, bắt nữ nhân này bán vào thanh lâu cho hắn thương tâm chết luôn”
Nói tới đây, nàng lại thay đổi ngữ điệu, nũng nịu nói” nương, người đừng giận mà. Ngươi xem, nữ nhân này tuy kém ta nhưng cũng có chút tư sắc, nhất là khi cười rộ lên rất mê người. Nàng lại biết trù nghệ, nghe nói ở tửu lâu hiển lộ tay nghề khiến đám đầu bếp đều ngẩn người, ngay cả Triệu lão gia cũng phải mua bí quyết làm món vịt nướng của nàng. Mặt hàng như vậy sợ không bán được mấy trăm lượng bạc sao ? Nương, ngươi đã biết tính sao rồi chứ ?”
“Chuyện đã tới mức này, nói nhiều thì có tác dụng gì ? dù sao ta cũng đã biết chỉ dựa vào ngươi để hưởng phúc là không thể nào. Quên đi, mấy trăm lượng thì mấy trăm lượng, cũng có thể sống sung sướng vài ngày. Ngươi cũng đừng nghĩ lung tung nữa, ngày tìm một nam nhân mà gả đi”
Hoàn Nhi bĩu môi” phải gả ta cũng muốn gả vào nhà giàu làm thiếp, không thèm gả cho kẻ không tiền không thế đâu. Nương, chúng ta đến nơi lớn hơn đi, đầu tiên thăm dò xem nhà ai có thiếu gia bệnh ốm nhiều năm, nhà có tiền mà thiếu phu nhân lại yếu đuối. . Lần này chúng ta không chỉ moi tiền mà lấy luôn người mới tốt a”
Lưu tẩu và Hoàn Nhi mải mê tán chuyện, lão Ngụy nãy giờ không lên tiếng, lúc này mới nói” các ngươi bớt ồn ào đi mau xem nha đầu kia tỉnh chưa ? nếu đã tỉnh thì coi như bí mật của các ngươi đều bị người ta nghe được, đến lúc bán nàng vào thanh lâu, nàng nghe được tin tức nổi lòng trả thù thì phiền to”
Hai mẹ con lập tức im miệng, Lâm Tiểu Trúc nghe vậy cũng vội vàng điều chỉnh hô hấp, tận lực làm ra vẻ mình chưa tỉnh lại.
Hoàn Nhi đi đến, nghe tiếng hít thở của Lâm Tiểu Trúc, dùng sức đá nàng một cái, thấy nàng vẫn nằm yên không nhúc nhích, thở phào một hơi nói” chưa tỉnh”
“Để ổn thỏa, trước khi đến thanh lâu nên cho nàng uống thuốc câm đi” lão Ngụy tàn nhẫn nói
“Thuốc câm ?” Lưu tẩu do dự” uống thuốc câm thì giá bán không được cao”
Lão Ngụy hung hăng trừng mắt nhìn Lưu tẩu” tiền, tiền, ngươi chỉ biết có tiền. Có cái gì quan trọng hơn mạng sống chứ ?”
Lưu tẩu tử hiển nhiên rất sợ lão Ngụy, hắn đã nói vậy thì không lên tiếng nữa. Hoàn Nhi lại nói” cha nói rất đúng, cho nàng uống thuốc câm là tốt nhất, như vậy rất an toàn nhưng mà nương đừng lo, trù nghệ của nàng tốt không chừng giá cũng chẳng thua Ngô Lệ Nương kia đâu”
Ba người bàn tán một hồi rồi thôi, chỉ nghe tiếng sào trúc rẽ nước ào ào đưa thuyền lướt đi.
Lâm Tiểu Trúc vẫn nằm yên không nhúc nhích, trong đầu trăm ngàn suy nghĩ xoay chuyển, cố tìm cách trốn thoát. Nàng đánh không lại lão Ngụy, giờ còn bị trói, muốn trốn thì nói dễ hơn làm nhưng nàng không thể ngồi chờ Viên Thiên Dã đến cứu. Bây giờ mới là buổi chiều, mà hôm qua hắn quay về rất trễ, hôm nay chắc cũng vậy. Hơn nữa đến bờ sông thì không còn manh mối gì nữa, muốn Viên Thiên Dã cứu nàng trước khi bị cả nhà lão Ngụy cho uống thuốc câm là không thể nào.
“Tiểu Ngọc, ngươi đi xem nha đầu kia tỉnh chưa” lão Ngụy lên tiếng.
Nghe vậy, Lâm Tiểu Trúc linh cơ vừa động, điều chỉnh hô hấp, làm cho mình tiến vào tình trạng ngưng thở. Đây là cách lão gia tử từng dạy nàng, dùng vào lúc nguy cấp có thể cứu mạng, thân thể sẽ lâm vào tình trạng chết giả, không ăn không uống cũng có thể sống được mấy ngày. Nhưng lúc này, nàng làm cho cả nhà lão Ngụy nghĩ rằng mình đã chết, vừa kéo dài thời gian đến thanh lâu, hơn nữa nếu bọn họ tin nàng chết thật, chắc sẽ ném nàng xuống nước. Dù sao cũng đã là một thi thể, không thể bán kiếm tiền thì ném xuống nước để phi tang là cách tốt nhất. Còn nàng tuy tay bị trói nhưng chân lại được tự do, với khả năng bơi lội của nàng thì có thể nín thở trong nước một thời gian, chờ thuyền bọn họ rời đi là nàng có thể dùng lực chân làm cho mình nổi lên trên mặt nước, sau đó sẽ nghĩ cách cởi trói ở tay.
“Ủa, sao không có hô hấp” thanh âm Hoàn Nhi vang lên bên tai Lâm Tiểu Trúc, thì ra tên thật của nàng là Tiểu Ngọc.
“Cái gì ? sao có thể, sờ mạch đập của nàng đi” Lưu tẩu hỏi.
Tay Lâm Tiểu Trúc bị trói, khó mà sờ mạch nhưng Tiểu Ngọc vô cùng có kinh nghiệm, đưa tay sờ lên gáy nàng, kiểm tra động mạch chủ. Chỗ này là huyệt chết của con người. Một người luyện võ, sẽ không bao giờ để người khác sờ lên động mạch chủ của mình, vì chỉ cần hơi dùng sức một chút là có thể làm một người vô thanh vô thức mất mạng. Cho nên Tiểu Ngọc làm vậy cũng là muốn thử Lâm Tiểu Trúc, xem nàng có phải giả chết hay không.
Lâm Tiểu Trúc muốn diễn thì đương nhiên phải làm cho trót rồi, nếu không để Tiểu Ngọc sờ động mạch chủ thì chết càng nhanh hơn cho nên vẫn nằm im không nhúc nhích, làm cho mình nín thở càng sâu.
Cố gắng của nàng đã không uổng phí, Tiểu Ngọc vừa sờ vào động mạch chủ của nàng đã giật mình thu tay, kêu lớn” nương, nàng đã chết”
“Nói bậy.” Lưu tẩu tử còn chưa lên tiếng, lão Ngụy đã quát lên” không phải mới vừa rồi còn tốt sao ? sao có thể chết được” nói xong đi chống sào, đi đến bên Lâm Tiểu Trúc, sờ động mạch chủ của nàng.
“Thế nào ? đúng là không có mạch mà” Tiểu Ngọc vội vã chứng minh lời mình nói.
“Kỳ quái, đúng là không có mạch đập nhưng thân thể vẫn còn mềm, đừng nói là tiểu nha đầu này giả chết nha” lão Ngụy lầm bầm.
“Trước đó không lâu ta đến xem, nàng vẫn còn ổn tuy hô hấp chậm một chút nhưng ít ra còn nghe được tiếng hít thở, chắc mới chết không lâu, vì thế thân thể không thể nào cứng ngắc được ?” Tiểu Ngọc lầu bầu nói
Lão Ngụy nháy mắt nhìn nàng” chết thì là chết, làm gì có cùng lắm ? lát nữa buộc đá rồi thả nàng chìm xuống đáy sông đi”
Lưu tẩu không nhìn thấy ánh mắt của trượng phu, tưởng hắn nói thật, lớn tiếng nói” còn tưởng có thể kiếm được tiền, không ngờ lại chết mất rồi, thiệt là xui mà” quay sang trừng mắt với nữ nhi” không phải vừa rồi còn ổn sao ? như thế nào lại chết nhanh vậy ?”
Tiểu Ngọc mất hứng liếc nhìn lão Ngụy” vừa rồi bị cha dùng sào trúc gõ mạnh vào đầu, còn bị rơi vào nước một lát, mặc quần áo ướt nằm đó một hồi, sống được mới lạ. Nha hoàn nhà giàu còn quý hơn tiểu thư bình thường, dễ chết cũng đâu có gì lạ”
Vừa nói chuyện vừa sờ lên động mạch chủ của Lâm Tiểu Trúc nhưng dù bị nàng đánh lén, Lâm Tiểu Trúc vẫn không động tĩnh, tệ hơn là thân thể của nàng cũng lạnh hơn, làn da cũng trắng hơn.
Dù Tiểu Ngọc từ nhỏ theo cha mẹ đi lường gạt người khác nhưng dù sao cũng chỉ là tiểu cô nương, đối mặt với người khác cũng có chút sợ hãi. Nàng đứng lên, lui lại bên cạnh Lưu tẩu, ôm cánh tay nàng, nói với lão Ngụy” cha, nàng thực sự đã chết, thân thể cũng lạnh ngắt”
Tốn nhiều tâm tư và thời gian, cứ tưởng sẽ moi được tiền từ Triệu gia không ngờ một đồng cũng không tới tay còn xảy ra chuyện này, Lưu tẩu càng nghĩ càng giận, chỉ vào Tiểu Ngọc mà mắng.
Tiểu Ngọc cũng không phải dạng vừa, lập tức cãi lại” ta đến trong nhà người ta, suốt ngày lo lắng đủ điều, chỉ sợ lộ sơ hở các ngươi thì ở đây chờ ta đem tiền về, không vừa ý là đánh là mắng. Có cha mẹ nào như các ngươi không ? ta thực hoài nghi mình có phải là con ruột của các ngươi không. Hơn nữa, nữ nhân này chết, sao lại trách ta ? là cha đánh nàng mà, hở chút là trút lên đầu ta, ta thà chết còn hơn bị mắng oan ah” nói xong liền khóc ròng.
“Được rồi, chuyện này không trách Tiểu Ngọc được, vả lại chuyện đã xảy, trách thì có tác dụng gì ?” lão Ngụy lên tiếng khuyên giảu” đi, lục trong người nàng xem có cái gì đáng tiền hay không ?”
Tiểu Ngọc vẫn ngồi yên như là còn tức giận, Lưu tẩu đành phải tự mình ra tay, đi đến cạnh Lâm Tiểu Trúc sờ soạng một hồi, lôi trong túi áo nàng ra một thỏi bạc và ít tiền đồng, tiền này là hôm qua nàng hỏi mượn Viên Thiên Dã để mua ít hương liệu còn ngân phiếu Triệu lão bản đưa, nàng khâu trong đai lưng.
Lưu tẩu đếm tiền, thở dài nói” chỉ có hai trăm năm mươi ba văn tiền”
Lão Ngụy nói” tìm tiếp đi”
Lưu tẩu lại tiếp tục lục lọi hai cái túi trong tay áo Lâm Tiểu Trúc nhưng tìm được gì, hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Ngọc, tức giận nói 'không có” . Cổ nhân cũng chỉ có túi tiền trong ngực và hai túi trong tay áo là nơi cất tiền hay đồ vật linh tinh, ngoài ra chẳng còn chỗ nào khác.
Một nha đầu, trên người có bao nhiêu đó tiền cũng coi là nhiều rồi. Cho dù nàng có bán bí quyết làm món vịt nướng thì theo lão Ngụy nghĩ tiền đó còn chưa đưa cho nàng, dù đã đưa thì cũng sẽ đưa cho hai chủ tử của nàng chứ không thể nào để nàng mang theo bên người. Nếu đã tìm hết hai chỗ đó mà không có, hắn cũng không nói thêm, cập thuyền vào bờ, nói” ngươi đi mang một tảng đá lên đây”
“Theo ta thấy cứ quăng nàng xuống nước là được rồi” Lưu tẩu nói” nàng sẽ bị dòng nước cuốn trôi, bọn họ có tìm cũng không ra, nếu thực sự bọn họ tìm được thì trốn đến Tây Tạng một thời gian. Nếu cột đá, càng khiến người khác sinh nghi»
Lão Ngụy trầm ngâm một lát” vậy cắt bỏ dây thừng đi”
Lưu tẩu đá đá thân mình Lâm Tiểu Trúc” không còn hô hấp, thân mình cũng lạnh như băng, cởi bỏ dây thừng, còn sợ nàng sống lại sao ?” nói xong vung chủy thủ lên, cắt đứt dây thừng trên người Lâm Tiểu Trúc, sau đó vung chân đá nàng văng thẳng xuống sông.
“Được rồi, mau đi thôi” nhìn Lâm Tiểu Trúc chìm xuống, Lưu tẩu nói
Lão Ngụy cũng không trì hoãn, chống thuyền lao đi như tên bắn về phía hạ nguồn.
/300
|