“Không nghĩ do Viên công tử làm ?” phụ nhân trêu chọc nàng” cô nương thật may mắn”
Lâm Tiểu Trúc bị nàng trêu chọc, có chút mất tự nhiên.
Cẩn thận né tránh vết thương trên đầu nàng, chải tóc xong, phụ nhân đi ra ngoài, mang một bọc hành lý vào” chỗ chúng ta thực sự thiếu thốn, đây là quần áo của tiểu phụ nhân, cô nương mặc tạm đi”
Phụ nhân không nói, Lâm Tiểu Trúc cũng sẽ lên tiếng hỏi. Nàng còn đang mặc ngoại bào của Viên Thiên Dã, mà hắn vóc người cao lớn nên ngoại bào dù có đai lưng buộc lại sẽ không rớt thì cũng quá dài, đi đường rất bất tiện.
Phụ nhân bưng bồn nước ra ngoài, Lâm Tiểu Trúc nhanh chóng đóng cửa lại, cởi bỏ ngoại bào của Viên Thiên Dã, thay quần áo của phụ nhân. Vuốt ve ngọc bài trước mặt, nàng cảm thấy vô cùng may mắn. May mắn vì ngọc bài lão gia tử cho nàng không lớn, nghĩ nàng chỉ là nha hoàn, trên người không có nhiều kim ngân tài bảo, vì thế ngày đó Hoàn Nhi chỉ kiểm tra túi trước ngực và tay áo má không có mở quần áo trước ngực nàng ra xem, cho nên ngọc bài này mới thoát được một kiếp. Mà hôm qua Viên Thiên Dã thay quần áo cho nàng, chắc có lẽ đã nhắm mắt lại, lại ngồi sau nàng nên không có nhìn thấy khối ngọc bài ở trước ngực. Tuy trong lòng nàng đã tiếp nhận hắn, nhưng vẫn không muốn để Viên Thiên Dã biết chuyện này. Nàng không muốn tình cảm của bọn họ vướng phải tạp niệm.
Thay quần áo xong, Lâm Tiểu Trúc mở cửa tính đi ra ngoài thì nghe ngoài viện có tiếng ồ ào. Nàng biến sắc mặt, sợ Viên Thiên Dã gặp phải chuyện gì, vội vàng đi ra ngoài xem thử.
Vừa đến cửa phòng, nghe được thanh âm quen thuộc, nàng tập trung nhìn thì thấy là Viên Thập, Viên Nhị và Viên Tam. Viên Nhị vẻ mặt áy náy đứng ngay viện môn nói chuyện với Viên Thiên Dã” ngày đó làm thuộc hạ lo muốn chết, xuôi dòng tìm công tử nhưng mưa lớn quá, lại không tìm được. Nếu không phải biết công tử giỏi bơi lội thì các thuộc hạ đã lấy cái chết để tạ tội. Nếu biết Dực công tử và Lâm cô nương không có võ công, chúng thuộc hạ không nên để cho công tử cùng bọn họ đi trước”
Mang thuộc hạ ra ngoài, đều phải là đồng sinh cộng tử, Viên Thiên Dã đương nhiên biết bọn họ trung tâm. Vỗ vai Viên Nhị nói” được rồi, mọi người đều tốt, không xảy ra chuyện gì, mà có chuyện thì cũng không phải lỗi của ai”
Viên Thập đang muốn hỏi tình huống của Lâm Tiểu Trúc, vừa ngước đầu thì thấy nàng đang đứng ngay cửa, trên đầu còn quấn băng trắng, sắc mặt hắn đột biến, tiến lên hỏi” Tiểu Trúc cô nương, ngươi sao vậy ?”
“Kêu Lâm cô nương.” Viên Thiên Dã nghe cách xưng hô như vậy, có chút không vừa lòng.
Dù chỉ là một tiếng xưng hô, nhưng gọi Tiểu Trúc cô nương và Lâm cô nương lại có ý nghĩa khác nhau rất nhiều. Nữ tử cổ đại không thể để người khác tùy tiện gọi khuê danh của mình, bị người ta gọi thẳng tên, cho dù có hai chữ cô nương ở sau thì cũng chứng tỏ thân phận của nàng không cao. Lâm Tiểu Trúc là người hắn đã nhận định sẽ là Dật vương phi tương lai, tên của nàng sao có thể gọi lung tung.
Viên Thập sửng sốt sửng sốt, liếc mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc một cái, cúi người vái thật sâu” Lâm cô nương”
“Viên Thập đại ca, đừng. . . »Viên Thập liếc mắt đầy hàm ý như vậy, khiến Lâm Tiểu Trúc cảm thấy không được tự nhiên. Nàng oán trách liếc Viên Thiên Dã một cái, vừa mới nói chưa hết câu đã bị hắn cắt ngang” gọi hắn Viên Thập là được rồi” , chỉ vào hai người còn lại nói tiếp” Viên Nhị, Viên Tam”
Không chỉ Viên Thập hiểu mà Viên Nhị và Viên Tam cũng tỉnh ngộ, tiếng lên thi lễ, chào hỏ” Lâm cô nương”
Cuối cùng Lâm Tiểu Trúc cũng hiểu được ý của Viên Thiên Dã, phức tạp nhìn Viên Thập, Viên Tam, Viên Nhị rồi lại liếc mắt nhìn Viên Thiên Dã, sau đó mỉm cười nói với Viên Thập” chỉ bị thương nhẹ” sau đó thông minh chuyển đề tài” khi nào các ngươi tìm đến Dương Lâm trấn ? có gặp Dực công tử không ? Tôn đại thúc có đi cùng các ngươi không ?”
“Hồi bẩm cô nương, nửa đêm hôm qua bọn thuộc hạ đã đến Dương Lâm trấn, đã gặp Dực công tử, đám hộ vệ của Dực công tử cũng đang ở cùng hắn. Xa phu Tôn đại thúc của ngươi cũng cùng chúng ta đến Dương Lâm trấn nhưng vì hắn lớn tuổi nên bọn thuộc hạ để hắn ở lại đó, không để hắn theo đến đây” Viên Nhị cung kính đáp
Thấy thái độ của hắn nhu thế, Lâm Tiểu Trúc có chút bất đắc dĩ. Viên Thập thì không nói, Viên Nhị, Viên Tam vẫn luôn chiếu cố nàng, nàng vẫn xem bọn họ như là ca ca, không ngờ một câu của Viên Thiên Dã đã phân biệt chủ tớ, điều này khiến nàng không được tự nhiên.
'Viên Thập, ngươi đem mười lượng bạc cho vị đại tẩu kia, sau đó chúng ta về Dương Lâm trấn” Viên Thiên Dã phân phó.
“Ai nha, Viên công tử, ngày hôm qua ngài đã cho ta mười lượng bạc, cái này. . . cho nhiều rồi” phụ nhân đứng bên cạnh thấy Viên Thập đưa cho mình mười lượng bạc, liên tục từ chối.
“Cầm đi, đa tạ chiếu cố.” Viên Thiên Dã nhìn nàng gật đầu nói.
Hai mươi lượng bạc có thể khiến cho gia đình nàng trở thành tiểu địa chủ nha, phụ nhân không từ chối nữa, vui vẻ nhận lấy, còn nhiệt tình mời” ăn điểm tâm rồi hãy đi”
“Không được, đại tẩu.” Lâm Tiểu Trúc mỉm cười với nàng, xoay người đi vào phòng lấy áo choàng của Viên Thiên Dã, kiểm tra một chút rồi theo đám người Viên Thiên Dã rời đi.
Biết Lâm Tiểu Trúc bị thương, đám người Viên Thập đã sớm có chuẩn bị, mướn sẵn một cỗ kiệu. Lâm Tiểu Trúc đêm qua luyện công cả đêm, giờ thấy mình đã khỏe hẳn, không cần ngồi kiệu nhưng Viên Thiên Dã không nói tiếng nào đã đưa nàng lên kiệu, bảo kiệu phu đưa nàng đến bờ sông, qua sông rồi lại tiếp tục nâng nàng đưa tới tiểu viện của Triệu gia.
Đến nơi, Viên Thiên Dã cũng không để mọi người làm phiền nàng, chỉ gặp mặt một mình Thẩm Tử Dực, sau đó sai người mang bữa sáng đến phòng nàng, nhìn nàng ăn xong, bảo nàng nên nghỉ ngơi, sau đó hắn ra ngoài nói chuyện với Thẩm Tử Dực, rồi tự mình đi sắc thuốc.
Được Viên Thiên Dã tỉ mỉ chăm sóc, thương thế của Lâm Tiểu Trúc rất nhanh đã khỏi hẳn, qua ba ngày là có thể lên đường. Khi rời khỏi Dương Lâm trấn, nàng nhìn thoáng qua đoàn xe nhưng không thấy chiếc xe và bóng dáng của lão Tôn, quay đầu hỏi Viên Thập” không phải ngươi nói Tôn đại thúc cũng đến đây sao ? sao không thấy hắn ?”
“Ta bảo hắn đi rồi, chiếc xe của hắn, ngươi ngồi không thoải mái” Viên Thiên Dã đi tới trả lời thay.
“Sao ngươi lại làm vậy ? không hỏi ta tiếng nào đã đuổi Tôn đại thúc đi” Lâm Tiểu Trúc nhíu mày, bất mãn nhìn hắn
“Ta trả cho hắn tiền công gấp bốn lần” Viên Thiên Dã cảm thấy mình có ý tốt mà Lâm Tiểu Trúc lại bất mãn, cũng có chút mất hứng.
Lâm Tiểu Trúc bị nàng trêu chọc, có chút mất tự nhiên.
Cẩn thận né tránh vết thương trên đầu nàng, chải tóc xong, phụ nhân đi ra ngoài, mang một bọc hành lý vào” chỗ chúng ta thực sự thiếu thốn, đây là quần áo của tiểu phụ nhân, cô nương mặc tạm đi”
Phụ nhân không nói, Lâm Tiểu Trúc cũng sẽ lên tiếng hỏi. Nàng còn đang mặc ngoại bào của Viên Thiên Dã, mà hắn vóc người cao lớn nên ngoại bào dù có đai lưng buộc lại sẽ không rớt thì cũng quá dài, đi đường rất bất tiện.
Phụ nhân bưng bồn nước ra ngoài, Lâm Tiểu Trúc nhanh chóng đóng cửa lại, cởi bỏ ngoại bào của Viên Thiên Dã, thay quần áo của phụ nhân. Vuốt ve ngọc bài trước mặt, nàng cảm thấy vô cùng may mắn. May mắn vì ngọc bài lão gia tử cho nàng không lớn, nghĩ nàng chỉ là nha hoàn, trên người không có nhiều kim ngân tài bảo, vì thế ngày đó Hoàn Nhi chỉ kiểm tra túi trước ngực và tay áo má không có mở quần áo trước ngực nàng ra xem, cho nên ngọc bài này mới thoát được một kiếp. Mà hôm qua Viên Thiên Dã thay quần áo cho nàng, chắc có lẽ đã nhắm mắt lại, lại ngồi sau nàng nên không có nhìn thấy khối ngọc bài ở trước ngực. Tuy trong lòng nàng đã tiếp nhận hắn, nhưng vẫn không muốn để Viên Thiên Dã biết chuyện này. Nàng không muốn tình cảm của bọn họ vướng phải tạp niệm.
Thay quần áo xong, Lâm Tiểu Trúc mở cửa tính đi ra ngoài thì nghe ngoài viện có tiếng ồ ào. Nàng biến sắc mặt, sợ Viên Thiên Dã gặp phải chuyện gì, vội vàng đi ra ngoài xem thử.
Vừa đến cửa phòng, nghe được thanh âm quen thuộc, nàng tập trung nhìn thì thấy là Viên Thập, Viên Nhị và Viên Tam. Viên Nhị vẻ mặt áy náy đứng ngay viện môn nói chuyện với Viên Thiên Dã” ngày đó làm thuộc hạ lo muốn chết, xuôi dòng tìm công tử nhưng mưa lớn quá, lại không tìm được. Nếu không phải biết công tử giỏi bơi lội thì các thuộc hạ đã lấy cái chết để tạ tội. Nếu biết Dực công tử và Lâm cô nương không có võ công, chúng thuộc hạ không nên để cho công tử cùng bọn họ đi trước”
Mang thuộc hạ ra ngoài, đều phải là đồng sinh cộng tử, Viên Thiên Dã đương nhiên biết bọn họ trung tâm. Vỗ vai Viên Nhị nói” được rồi, mọi người đều tốt, không xảy ra chuyện gì, mà có chuyện thì cũng không phải lỗi của ai”
Viên Thập đang muốn hỏi tình huống của Lâm Tiểu Trúc, vừa ngước đầu thì thấy nàng đang đứng ngay cửa, trên đầu còn quấn băng trắng, sắc mặt hắn đột biến, tiến lên hỏi” Tiểu Trúc cô nương, ngươi sao vậy ?”
“Kêu Lâm cô nương.” Viên Thiên Dã nghe cách xưng hô như vậy, có chút không vừa lòng.
Dù chỉ là một tiếng xưng hô, nhưng gọi Tiểu Trúc cô nương và Lâm cô nương lại có ý nghĩa khác nhau rất nhiều. Nữ tử cổ đại không thể để người khác tùy tiện gọi khuê danh của mình, bị người ta gọi thẳng tên, cho dù có hai chữ cô nương ở sau thì cũng chứng tỏ thân phận của nàng không cao. Lâm Tiểu Trúc là người hắn đã nhận định sẽ là Dật vương phi tương lai, tên của nàng sao có thể gọi lung tung.
Viên Thập sửng sốt sửng sốt, liếc mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc một cái, cúi người vái thật sâu” Lâm cô nương”
“Viên Thập đại ca, đừng. . . »Viên Thập liếc mắt đầy hàm ý như vậy, khiến Lâm Tiểu Trúc cảm thấy không được tự nhiên. Nàng oán trách liếc Viên Thiên Dã một cái, vừa mới nói chưa hết câu đã bị hắn cắt ngang” gọi hắn Viên Thập là được rồi” , chỉ vào hai người còn lại nói tiếp” Viên Nhị, Viên Tam”
Không chỉ Viên Thập hiểu mà Viên Nhị và Viên Tam cũng tỉnh ngộ, tiếng lên thi lễ, chào hỏ” Lâm cô nương”
Cuối cùng Lâm Tiểu Trúc cũng hiểu được ý của Viên Thiên Dã, phức tạp nhìn Viên Thập, Viên Tam, Viên Nhị rồi lại liếc mắt nhìn Viên Thiên Dã, sau đó mỉm cười nói với Viên Thập” chỉ bị thương nhẹ” sau đó thông minh chuyển đề tài” khi nào các ngươi tìm đến Dương Lâm trấn ? có gặp Dực công tử không ? Tôn đại thúc có đi cùng các ngươi không ?”
“Hồi bẩm cô nương, nửa đêm hôm qua bọn thuộc hạ đã đến Dương Lâm trấn, đã gặp Dực công tử, đám hộ vệ của Dực công tử cũng đang ở cùng hắn. Xa phu Tôn đại thúc của ngươi cũng cùng chúng ta đến Dương Lâm trấn nhưng vì hắn lớn tuổi nên bọn thuộc hạ để hắn ở lại đó, không để hắn theo đến đây” Viên Nhị cung kính đáp
Thấy thái độ của hắn nhu thế, Lâm Tiểu Trúc có chút bất đắc dĩ. Viên Thập thì không nói, Viên Nhị, Viên Tam vẫn luôn chiếu cố nàng, nàng vẫn xem bọn họ như là ca ca, không ngờ một câu của Viên Thiên Dã đã phân biệt chủ tớ, điều này khiến nàng không được tự nhiên.
'Viên Thập, ngươi đem mười lượng bạc cho vị đại tẩu kia, sau đó chúng ta về Dương Lâm trấn” Viên Thiên Dã phân phó.
“Ai nha, Viên công tử, ngày hôm qua ngài đã cho ta mười lượng bạc, cái này. . . cho nhiều rồi” phụ nhân đứng bên cạnh thấy Viên Thập đưa cho mình mười lượng bạc, liên tục từ chối.
“Cầm đi, đa tạ chiếu cố.” Viên Thiên Dã nhìn nàng gật đầu nói.
Hai mươi lượng bạc có thể khiến cho gia đình nàng trở thành tiểu địa chủ nha, phụ nhân không từ chối nữa, vui vẻ nhận lấy, còn nhiệt tình mời” ăn điểm tâm rồi hãy đi”
“Không được, đại tẩu.” Lâm Tiểu Trúc mỉm cười với nàng, xoay người đi vào phòng lấy áo choàng của Viên Thiên Dã, kiểm tra một chút rồi theo đám người Viên Thiên Dã rời đi.
Biết Lâm Tiểu Trúc bị thương, đám người Viên Thập đã sớm có chuẩn bị, mướn sẵn một cỗ kiệu. Lâm Tiểu Trúc đêm qua luyện công cả đêm, giờ thấy mình đã khỏe hẳn, không cần ngồi kiệu nhưng Viên Thiên Dã không nói tiếng nào đã đưa nàng lên kiệu, bảo kiệu phu đưa nàng đến bờ sông, qua sông rồi lại tiếp tục nâng nàng đưa tới tiểu viện của Triệu gia.
Đến nơi, Viên Thiên Dã cũng không để mọi người làm phiền nàng, chỉ gặp mặt một mình Thẩm Tử Dực, sau đó sai người mang bữa sáng đến phòng nàng, nhìn nàng ăn xong, bảo nàng nên nghỉ ngơi, sau đó hắn ra ngoài nói chuyện với Thẩm Tử Dực, rồi tự mình đi sắc thuốc.
Được Viên Thiên Dã tỉ mỉ chăm sóc, thương thế của Lâm Tiểu Trúc rất nhanh đã khỏi hẳn, qua ba ngày là có thể lên đường. Khi rời khỏi Dương Lâm trấn, nàng nhìn thoáng qua đoàn xe nhưng không thấy chiếc xe và bóng dáng của lão Tôn, quay đầu hỏi Viên Thập” không phải ngươi nói Tôn đại thúc cũng đến đây sao ? sao không thấy hắn ?”
“Ta bảo hắn đi rồi, chiếc xe của hắn, ngươi ngồi không thoải mái” Viên Thiên Dã đi tới trả lời thay.
“Sao ngươi lại làm vậy ? không hỏi ta tiếng nào đã đuổi Tôn đại thúc đi” Lâm Tiểu Trúc nhíu mày, bất mãn nhìn hắn
“Ta trả cho hắn tiền công gấp bốn lần” Viên Thiên Dã cảm thấy mình có ý tốt mà Lâm Tiểu Trúc lại bất mãn, cũng có chút mất hứng.
/300
|