“Chờ ở đây” Thính Vũ lạnh như băng liếc Lâm Tiểu Trúc một cái rồi đi vào trong.
Lâm Tiểu Trúc không thèm để ý, Thính Vũ vẫn luôn đối địch với nàng, thái độ ác liệt là bình thường, nếu nàng thân thiết tươi cười mới là không bình thường a.
Lát sau, Thính Vũ đi ra, nói với Lâm Tiểu Trúc” vào đi”
Lâm Tiểu Trúc đi theo nàng vào trong.
Theo quy củ, nàng cúi đầu, nhìn chằm chằm làn váy của Thính Vũ phía trước, đi thẳng đến điện tiền, thấy nàng dừng bước, Lâm Tiểu Trúc cũng ngừng lại.
“Hoàng Thượng, Lâm cô nương đến.” Nghe Thính Vũ bẩm báo, Lâm Tiểu Trúc nhíu mày. Đây là Phượng Lâm điện mà, sao Thái hậu lại biến thành Viên Thác chứ? Hắn luôn muốn đối phó với Viên Thiên Dã, bây giờ lại muốn Thính Vũ đưa nàng tới đây là có dụng ý gì?
Nhưng nàng không được nghĩ nhiều, Viên Thác đã đi đến trước mặt, dù cường thế như Viên Thiên Dã vẫn không thể không tuân thủ lễ nghi,phải hành đại lễ với hắn, nên Lâm Tiểu trúc cũng tiếng lên, quỳ xuống, hành đại lễ với Viên Thác” dân nữ khấu kiến Hoàng thượng”
“Bình thân.” Thanh âm của Viên Thác rất bình thản.
“Tạ Hoàng Thượng.” Lâm Tiểu Trúc đứng lên, thuận tiện đưa mắt liếc một vòng, thấy Viên Thác mặc long bào màu vàng ngồi trên đại điện cao cao tại thượng, dưới hắn là một người mặt trường bào lam sắc, có phải Viên Thiên Dã không?
Lâm Tiểu Trúc thở phào một hơi, thả lỏng tâm tình. Chỉ cần Viên Thiên Dã ở đây, nàng không sợ Viên Thác giở trò.
Viên Thác ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc một cái, lại tà nghễ nhìn Viên Thiên Dã, chậm rãi nói 'vốn là Thái hậu tuyên ngươi tiến cung, nhưng nàng đột nhiên không khỏe, đã hồi cung nghỉ ngơi. Có chút chuyện, quả nhân muốn nói với ngươi”
“Hoàng Thượng mời nói.” Lâm Tiểu Trúc nói.
Thấy Lâm Tiểu Trúc từ lúc vào điện vẫn trấn định tự nhiên, không có chút kích động, hành động rụt rè, ánh mắt Viên Thác lóe lên một tia tán thưởng. Khó trách đệ đệ chịu từ bỏ mọi quyền lực chỉ để bảo vệ sự bình an cho nàng. Nữ nhân này, quả nhiên có chỗ không giống người thường.
Chỉ mong lát nữa nghe hắn nói xong, nữ nhân này không làm đệ đệ thất vọng. Nghĩ tới đây, ánh mắt Viên Thác nhìn Viên Thiên Dã tràn ngập ngạo khí. Hừ, mặc kệ nữ nân này lựa chọn thế nào, đối với đệ đệ đều là thống khổ, đây cũng chính là nguyên nhân hắn đáp ứng với đệ đệ.
Hắn thu hồi suy nghĩ, thản nhiên nói” Lâm Tiểu Trúc nghe chỉ, phong đích trưởng nữ của An Viễn hầu làm Dật vương phi, đích thứ nữ của Đại học sĩ Trương Bảo An, dân nữ Lâm Tiểu Trúc làm trắc phi, hôn lễ sẽ cử hành vào nửa tháng sau”
Nghe vậy, Lâm Tiểu Trúc ngạc nhiên ngẩng đầu, không thể tin nhìn Viên Thiên Dã. Nàng không nghe lầm chứ? nói đi nói lại, sao lần này về kinh lại giống y như ý chỉ của Thái hậu trước kia? bọn họ ra ngoài một vòng, nàng đã giao tâm cho Viên Thiên Dã, cuối cùng kết quả vẫn như cũ là sao?
Viên Thiên Dã lại rũ mắt, chăm chú nhì ly trà trong tay, không hề nhìn nàng.
Tâm của Lâm Tiểu Trúc chùng xuống, cảm giác rất rối rắm. Nàng biết Viên Thiên Dã và Viên Thác tranh đoạt quyền lực, mà Viên Thiên Dã lại mạnh mẽ, Viên Thác yếu hơn cho nên bọn họ thi triển quỷ kế gì cũng không thể làm được gì trước mặt Viên Thiên Dã. Chẳng lẽ mới hai, ba tháng mà Viên Thác đã xoay chuyển được tình thế? hắn đã có năng lực chống lại Viên Thiên Dã? Là hắn buộc Viên Thiên Dã thay đổi chủ ý sao?
Nàng đứng yên, thật lâu không thể thốt nên lời.
Viên Thác cũng là kẻ hiểu ý người, không có bức Lâm Tiểu Trúc lĩnh chỉ tạ ơn, chỉ nói xong rồi đứng lên, sửa sang lại long bào, mỉm cười đi ra ngoài, chỉ có hai thị vệ đi theo hắn, những người khác vẫn ở lại trong đại điện.
Lâm Tiểu Trúc lại đưa mắt nhìn Viên Thiên Dã. Dù nàng đoán được nguyên nhân, nàng vẫn hi vọng nghe hắn chính miệng giải thích. Bởi vì lúc này nàng thực sự không biết làm sao cho phải. Nàng hi vọng hắn nói với nàng mọi thứ chỉ là tạm thời là kế thích ứng, hôn hễ kia sẽ không cử hành.
Viên Thiên Dã ngẩng đầu nhìn Lâm Tiểu Trúc, ánh mắt cực kỳ phức tạp, phức tạp đến mức nàng không nhận ra lúc này hắn đang có cảm xúc gì.
Hắn chậm rãi đứng lên, đi đến cạnh Lâm Tiểu Trúc, ánh mắt gắt gao nhìn nàng, hầu kết dao động lên xuống. Hồi lâu mới thấp giọng nói” ngươi. . . có bằng lòng hay không?” thanh âm như mắc ở cổ họng, cực kỳ gian nan mới có thể nói ra.
Lâm Tiểu Trúc giương mắt nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn nhợt nhạt, ánh mắt khiến người ta thống khổ, làm cho người ta đau lòng. Nàng nhịn không được đưa tay lên, xoa lên mi tâm hắn.
“Tiểu Trúc.” Viên Thiên Dã cầm tay nàng, ánh mắt vừa vui vừa đau, bàn tay không ấm áp như trước mà lại lạnh như băng.
Lâm Tiểu Trúc nhìn hắn, cổ họng như bị gì đó chặn lại, nói không nên lời.
Nàng nên nói thế nào đây? Nguyện ý sao? cùng người khác chung chồng, lại làm tiểu thiếp, điều này hoàn toàn trái ngược nguyên tắc sống của nàng. Trong suy nghĩ của nàng, nếu nam nhân yêu cầu nàng như vậy, dù yêu thế nào, nàng cũng sẽ không chút do dự mà rời đi. Nhưng lúc này nàng biết rõ Viên Thiên Dã yêu nàng, nàng biết rõ hắn bị buộc bất đắc dĩ, nàng biết hắn cũng không muốn như vậy.
Nếu nàng nói lời cự tuyệt, chẳng phải là đâm thêm một đao lên vết thương đã đầm đìa máu của hắn sao?
Nhìn đôi mắt thống khổ của hắn, một giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt nàng chảy xuống.
“Chúng ta rời khỏi nơi này, giao hết quyền lực cho hắn, được không?” nàng vươn tay, gắt gao nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của hắn, giống như muốn làm cho nó ấm hơn.
Viên Thiên Dã nhếch miệng cười khổ, lắc đầu.
Tay của Lâm Tiểu Trúc cứng đờ 'vì sao? ngươi luyến tiếc quyền lực sao?”
Viên Thiên Dã yên lặng nhìn nàng, mọi thống khổ, hi vọng và rối rắm chậm rãi lắng xuống, giọng điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng” dù ta từ bỏ, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho ta. Ngươi muốn ta sống tiếp những ngày lưu vong, có nước không thể về, có nhà không thể ở sao? Rõ ràng là Dật vương gia Bắc Yến quốc, rõ ràng là một cường giả, lại phải như con chuột sống chui sống nhỉ, đi đến đâu cũng bị người ta chế giễu, ngươi muốn ta sống như vậy sao? Vì sao ngươi không chịu ủy khuất một chút? trắc phi thì sao? cho dù cưới các nàng, ta vẫn thích ngươi nhất”
Lâm Tiểu Trúc cảm thấy cánh tay của hắn rời khỏi tay nàng cũng như tâm nàng đang rơi xuống. Nàng chậm rãi buông tay hắn, cúi đầu, môi mấp máy lại không phát ra âm thanh.
Ai nấy đều ích kỷ. Hắn muốn sống ở đất nước mình, muốn nắm quốc gia này trong tay, ở cùng một chỗ với nàng, hắn có thể hạnh phúc như với một nam nhân thì quyền lợi mới là quan trọng nhất.
Còn nàng, nàng có thể nguyện ý vì hắn mà từ bỏ tôn nghiêm và nguyên tắc sống của mình, cùng người ta tranh đoạt tình cảm hay không? Nếu làm vậy, nàng sống có còn vui vẻ hay không? Làm tiểu thiếp của hắn, làm cho hắn bị kẹp giữa hai nữ nhân, nàng thực sự sẽ hạnh phúc sao? Hắn đã có nhiều bất đắc dĩ, nếu hắn còn để ý tới tình thân gia đình thì những lời ngon tiếng ngọt, những hứa hẹn của hắn có còn là thật không? Trải qua cuộc sống như vậy vài năm, nàng nhất định sẽ bị biến chất. Đến lúc đó, hắn và nàng còn có tình yêu không? Nếu có con với nhau, nàng có thể tiêu sái rời đi hay không?
Nghĩ đến đây, nàng ngước mắt nhìn hắn, chậm rãi lắc đầu, khàn giọng nói” thực xin lỗi, ta không muốn một cuộc sống như thế. . .” nước mắt tuôn rơi, nàng đưa tay áo lau, lại nói” ngươi phải đi con đường của mình, vậy chúng ta. . chia tay đi”
“Tiểu Trúc. . .” Viên Thiên Dã nắm tay nàng, ánh mắt đau đớn như kiếm sắc khiến tim nàng chảy máu” ngươi. . . ngươi” . Tay hắn nắm càng chặt, khiến Lâm Tiểu Trúc thấy đau, hồi lâu hắn vẫn không thể nói gì, chậm rãi thả thay, thở dài nói” vậy ngươi. . . đi đi”
Lâm Tiểu Trúc ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn nam nhân đầu tiên khiến nàng động tâm trong cả hai kiếp, dường như muốn khắc sâu hình ảnh hắn trong tâm khảm. Cho đến khi nước mắt rơi xuống, chảy từ má rồi rơi xuống vạt áo, nàng mới xoay người sang chỗ khác, đờ đẫn đi ra cửa.
Nàng biết, nàng quay người đi chín là ly biệt, bọn họ rốt cuộc không thể đi tiếp với nhau. Nàng biết, hắn không phải không thương nàng, mà chỉ vì cục diện chính trị khó khăn, hắn là thân bất do kỷ. Nhưng nàng không muốn sống cuộc sống như vậy. Nếu như không yêu, vì bắt buộc, có lẽ nàng còn có thể bảo vệ trái tim mình, mặc kệ nam nhân muốn làm gì. Nhưng nàng lại thương hắn, không thể trơ mắt nhìn hắn ôm nữ nhân khác vào lòng, thân thiết với người khác rồi lại nói với nàng là hắn thân bất do kỷ.
Đau dài không bằng đau ngắn. Nếu hắn có chấp nhất của hắn, nàng có nguyên tắc của mình, vậy thì nhất đao lưỡng đoạn đi.
Nàng không dám quay đầu, thẳng tắp đi ra cửa, cho đến khi đụng phải bức tường, nàng mới ngừng bước.
“Bên kia, đi hướng kia, đó mới là đường ra khỏi cung” phía sau có người dùng sức đẩy nàng, bên tai thảng thốt thanh âm của Thính Vũ” cũng không xem mình có thân phận gì lại không biết tốt xấu như vậy, ta phi. . .”
Nghe vậy, Lâm Tiểu Trúc cong khóe môi, nụ cười so với khóc còn khổ hơn. Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời, hít sâu một hơi, rời khỏi cung.
Tâm rất đau, cảm giác thống khổ không thể nói lên lời làm cho nàng cảm giác không thở nổi. Dựa vào chút kiên cường cuối cùng mà ra khỏi cung, đi đến một ngã tư đường xa lạ, Lâm Tiểu Trúc rốt cuộc không ngăn được nước mắt, tuôn rơi như mưa. Tìm một góc không người, nàng ngồi xổm xuống, chôn đầu vào cánh tay, khóc nức nở.
Nàng vẫn nghĩ mình rất lý trí, nàng vẫn nghĩ mình yêu không nhiều nên có thể tùy thời xoay người rời đi. Nhưng lúc này sao tâm lại đau như vậy? giống như bị người ta dùng dao khoét một lỗ sâu hoặc như người bị lấy đi một bộ phận, đau đến khiến cho nàng muốn khóc.
Lâm Tiểu Trúc ngồi trong góc, khóc thật nhiều.
Một khắc kia, nàng rấ muốn lấy ngọc bài ra, giúp Viên Thiên Dã vượt qua khó khăn nhưng ngọc bài này có lợi hại như Thẩm Tử Dực nói không? ngay cả lão gia tử còn không có tư cách can thiệp vào nội bộ các quốc gia, lúc đó nàng lấy ngọc bài ra, có tác dụng gì sao? cùng lắm là khiến Viên Thiên Dã cưới nàng làm chính thê thôi. Nhưng làm vậy có ý nghĩa sao? Nếu Viên Thiên Dã vì quyền thế mà từ bỏ nàng, tình cảm rẻ mạt như vậy, nàng cố tình đoạt lấy thì còn ý nghĩa gì nữa. Dù ngọc bài có sức mạnh thật lớn, giúp hắn thoát khỏi khó khăn nhưng tình cảm của hắn và nàng sẽ không còn trong sáng như trước nữa.
Không biết qua bao lâu, Lâm Tiểu Trúc rốt cục ngừng khóc, chậm rãi đứng lên, ngước mắt, thở dài một hơi.
Nếu nàng đã thấu triệt, hiểu được mình muốn gì, đã lựa chọn rồi thì đau khổ, oán hận thì có ích gì. Chi bằng. . . rời đi.
Quay đầu nhìn, thấy Thính Vũ không đi theo, ở nơi đây chỉ có một mình nàng. Lâm Tiểu Trúc sờ ngân phiếu trong thắt lưng, nhìn nhìn phương hướng rồi lảo đảo rời đi. Nàng sẽ không quay về Dật vương phủ. Nàng phải rời khỏi nơi này, rời khỏi đất nước của hắn, đến một nơi không ai biết, bắt đầu một lần nữa.
Một mình đi trên con đường xa lạ không mục đích, ngẫu nhiên dừng lại chỉ thấy bốn phía yên tỉnh, chỉ có gió mùa đông thổi qua mấy nóc nhà mang theo mấy chiếc lá rụng. Lâm Tiểu Trúc lặng lẽ lê bước, bỗng nhiên ngừng lại.
Nàng nhìn chằm chằm lá cây xoay tròn trên đất, ánh mắt mờ mịt, trầm tư rồi sáng dần lên.
Nàng xoay người, nhìn về phía hoàng cung thật lâu, cho đến khi hai chân chết lặng, thân thể lạnh băng mới bỗng nhiên giống như bừng tỉnh khỏi cơn mê, chạy vội về một phương hướng khác.
Đúng vậy, nàng bỗng nhiên hiểu được ý tứ của hắn.
Mười hai tuổi, nàng đã biết hắn. Hắn là người thế nào, tình cảm của hắn đối với nàng ra sao, nàng hoàn toàn biết rõ. Hắn là người mạnh mẽ thế nào, nhớ ngày đó, khi nàng còn chưa xác định được tình cảm của mình, hắn đã ở trước mặt mọi người tuyên bố muốn lấy nàng. Một người cường thế như vậy, yêu nàng tha thiết như vậy sao có thể mới mấy ngày đã thay đổi chứ
Xâu kết lại tùng chuyện, nàng liền hiểu được, nàng rốt cuộc đã hiểu. Hắn muốn để nàng rời đi, hắn muốn nàng tạm thời rời đi. Bởi vì nàng chính là yếu điểm của hắn, không biết hắn dùng thủ đoạn gì khiến Viên Thác để nàng rời đi. Như vậy, chỉ cần nàng rời đi, hắn mới có thể thi triển toàn bộ lực lượng, tranh đấu đến cùng với Viên Thác.
Nàng vẫn nghĩ có thể dựa vào năng lực bản thân mà lớn mạnh để sóng vai cùng Viên Thiên Dã nhưng đến giờ nàng vẫn chẳng làm được gì mà còn làm liên lụy tới hắn. Dù nàng có ngọc bài, dù Thẩm Tử Dực nói hiệu lực của nó rất lớn nhung nàng lại nghĩ là vô dụng. Bản thân lão gia tử không thể tham gia vào nội bộ của các quốc gia, người cầm ngọc bài chỉ là đại diện của hắn thì làm được gì chứ. Trong cuộc chiến không khói súng này, chỉ có thể để Viên Thiên Dã tự giải quyết, điều nàng phải làm là không liên lụy hắn.
Như vậy, nhân cơ hội này, nàng đi phát triển sự nghiệp của mình, tăng cường lực lượng của mình. Nàng muốn cường đại hơn, muốn kiếm nhiều tiền, nếu nàng có tài lực phú khả địch quốc, dù xuất thân không cao quý thì còn ai dám khin thường nàng chứ.
Lâm Tiểu Trúc không thèm để ý, Thính Vũ vẫn luôn đối địch với nàng, thái độ ác liệt là bình thường, nếu nàng thân thiết tươi cười mới là không bình thường a.
Lát sau, Thính Vũ đi ra, nói với Lâm Tiểu Trúc” vào đi”
Lâm Tiểu Trúc đi theo nàng vào trong.
Theo quy củ, nàng cúi đầu, nhìn chằm chằm làn váy của Thính Vũ phía trước, đi thẳng đến điện tiền, thấy nàng dừng bước, Lâm Tiểu Trúc cũng ngừng lại.
“Hoàng Thượng, Lâm cô nương đến.” Nghe Thính Vũ bẩm báo, Lâm Tiểu Trúc nhíu mày. Đây là Phượng Lâm điện mà, sao Thái hậu lại biến thành Viên Thác chứ? Hắn luôn muốn đối phó với Viên Thiên Dã, bây giờ lại muốn Thính Vũ đưa nàng tới đây là có dụng ý gì?
Nhưng nàng không được nghĩ nhiều, Viên Thác đã đi đến trước mặt, dù cường thế như Viên Thiên Dã vẫn không thể không tuân thủ lễ nghi,phải hành đại lễ với hắn, nên Lâm Tiểu trúc cũng tiếng lên, quỳ xuống, hành đại lễ với Viên Thác” dân nữ khấu kiến Hoàng thượng”
“Bình thân.” Thanh âm của Viên Thác rất bình thản.
“Tạ Hoàng Thượng.” Lâm Tiểu Trúc đứng lên, thuận tiện đưa mắt liếc một vòng, thấy Viên Thác mặc long bào màu vàng ngồi trên đại điện cao cao tại thượng, dưới hắn là một người mặt trường bào lam sắc, có phải Viên Thiên Dã không?
Lâm Tiểu Trúc thở phào một hơi, thả lỏng tâm tình. Chỉ cần Viên Thiên Dã ở đây, nàng không sợ Viên Thác giở trò.
Viên Thác ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc một cái, lại tà nghễ nhìn Viên Thiên Dã, chậm rãi nói 'vốn là Thái hậu tuyên ngươi tiến cung, nhưng nàng đột nhiên không khỏe, đã hồi cung nghỉ ngơi. Có chút chuyện, quả nhân muốn nói với ngươi”
“Hoàng Thượng mời nói.” Lâm Tiểu Trúc nói.
Thấy Lâm Tiểu Trúc từ lúc vào điện vẫn trấn định tự nhiên, không có chút kích động, hành động rụt rè, ánh mắt Viên Thác lóe lên một tia tán thưởng. Khó trách đệ đệ chịu từ bỏ mọi quyền lực chỉ để bảo vệ sự bình an cho nàng. Nữ nhân này, quả nhiên có chỗ không giống người thường.
Chỉ mong lát nữa nghe hắn nói xong, nữ nhân này không làm đệ đệ thất vọng. Nghĩ tới đây, ánh mắt Viên Thác nhìn Viên Thiên Dã tràn ngập ngạo khí. Hừ, mặc kệ nữ nân này lựa chọn thế nào, đối với đệ đệ đều là thống khổ, đây cũng chính là nguyên nhân hắn đáp ứng với đệ đệ.
Hắn thu hồi suy nghĩ, thản nhiên nói” Lâm Tiểu Trúc nghe chỉ, phong đích trưởng nữ của An Viễn hầu làm Dật vương phi, đích thứ nữ của Đại học sĩ Trương Bảo An, dân nữ Lâm Tiểu Trúc làm trắc phi, hôn lễ sẽ cử hành vào nửa tháng sau”
Nghe vậy, Lâm Tiểu Trúc ngạc nhiên ngẩng đầu, không thể tin nhìn Viên Thiên Dã. Nàng không nghe lầm chứ? nói đi nói lại, sao lần này về kinh lại giống y như ý chỉ của Thái hậu trước kia? bọn họ ra ngoài một vòng, nàng đã giao tâm cho Viên Thiên Dã, cuối cùng kết quả vẫn như cũ là sao?
Viên Thiên Dã lại rũ mắt, chăm chú nhì ly trà trong tay, không hề nhìn nàng.
Tâm của Lâm Tiểu Trúc chùng xuống, cảm giác rất rối rắm. Nàng biết Viên Thiên Dã và Viên Thác tranh đoạt quyền lực, mà Viên Thiên Dã lại mạnh mẽ, Viên Thác yếu hơn cho nên bọn họ thi triển quỷ kế gì cũng không thể làm được gì trước mặt Viên Thiên Dã. Chẳng lẽ mới hai, ba tháng mà Viên Thác đã xoay chuyển được tình thế? hắn đã có năng lực chống lại Viên Thiên Dã? Là hắn buộc Viên Thiên Dã thay đổi chủ ý sao?
Nàng đứng yên, thật lâu không thể thốt nên lời.
Viên Thác cũng là kẻ hiểu ý người, không có bức Lâm Tiểu Trúc lĩnh chỉ tạ ơn, chỉ nói xong rồi đứng lên, sửa sang lại long bào, mỉm cười đi ra ngoài, chỉ có hai thị vệ đi theo hắn, những người khác vẫn ở lại trong đại điện.
Lâm Tiểu Trúc lại đưa mắt nhìn Viên Thiên Dã. Dù nàng đoán được nguyên nhân, nàng vẫn hi vọng nghe hắn chính miệng giải thích. Bởi vì lúc này nàng thực sự không biết làm sao cho phải. Nàng hi vọng hắn nói với nàng mọi thứ chỉ là tạm thời là kế thích ứng, hôn hễ kia sẽ không cử hành.
Viên Thiên Dã ngẩng đầu nhìn Lâm Tiểu Trúc, ánh mắt cực kỳ phức tạp, phức tạp đến mức nàng không nhận ra lúc này hắn đang có cảm xúc gì.
Hắn chậm rãi đứng lên, đi đến cạnh Lâm Tiểu Trúc, ánh mắt gắt gao nhìn nàng, hầu kết dao động lên xuống. Hồi lâu mới thấp giọng nói” ngươi. . . có bằng lòng hay không?” thanh âm như mắc ở cổ họng, cực kỳ gian nan mới có thể nói ra.
Lâm Tiểu Trúc giương mắt nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn nhợt nhạt, ánh mắt khiến người ta thống khổ, làm cho người ta đau lòng. Nàng nhịn không được đưa tay lên, xoa lên mi tâm hắn.
“Tiểu Trúc.” Viên Thiên Dã cầm tay nàng, ánh mắt vừa vui vừa đau, bàn tay không ấm áp như trước mà lại lạnh như băng.
Lâm Tiểu Trúc nhìn hắn, cổ họng như bị gì đó chặn lại, nói không nên lời.
Nàng nên nói thế nào đây? Nguyện ý sao? cùng người khác chung chồng, lại làm tiểu thiếp, điều này hoàn toàn trái ngược nguyên tắc sống của nàng. Trong suy nghĩ của nàng, nếu nam nhân yêu cầu nàng như vậy, dù yêu thế nào, nàng cũng sẽ không chút do dự mà rời đi. Nhưng lúc này nàng biết rõ Viên Thiên Dã yêu nàng, nàng biết rõ hắn bị buộc bất đắc dĩ, nàng biết hắn cũng không muốn như vậy.
Nếu nàng nói lời cự tuyệt, chẳng phải là đâm thêm một đao lên vết thương đã đầm đìa máu của hắn sao?
Nhìn đôi mắt thống khổ của hắn, một giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt nàng chảy xuống.
“Chúng ta rời khỏi nơi này, giao hết quyền lực cho hắn, được không?” nàng vươn tay, gắt gao nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của hắn, giống như muốn làm cho nó ấm hơn.
Viên Thiên Dã nhếch miệng cười khổ, lắc đầu.
Tay của Lâm Tiểu Trúc cứng đờ 'vì sao? ngươi luyến tiếc quyền lực sao?”
Viên Thiên Dã yên lặng nhìn nàng, mọi thống khổ, hi vọng và rối rắm chậm rãi lắng xuống, giọng điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng” dù ta từ bỏ, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho ta. Ngươi muốn ta sống tiếp những ngày lưu vong, có nước không thể về, có nhà không thể ở sao? Rõ ràng là Dật vương gia Bắc Yến quốc, rõ ràng là một cường giả, lại phải như con chuột sống chui sống nhỉ, đi đến đâu cũng bị người ta chế giễu, ngươi muốn ta sống như vậy sao? Vì sao ngươi không chịu ủy khuất một chút? trắc phi thì sao? cho dù cưới các nàng, ta vẫn thích ngươi nhất”
Lâm Tiểu Trúc cảm thấy cánh tay của hắn rời khỏi tay nàng cũng như tâm nàng đang rơi xuống. Nàng chậm rãi buông tay hắn, cúi đầu, môi mấp máy lại không phát ra âm thanh.
Ai nấy đều ích kỷ. Hắn muốn sống ở đất nước mình, muốn nắm quốc gia này trong tay, ở cùng một chỗ với nàng, hắn có thể hạnh phúc như với một nam nhân thì quyền lợi mới là quan trọng nhất.
Còn nàng, nàng có thể nguyện ý vì hắn mà từ bỏ tôn nghiêm và nguyên tắc sống của mình, cùng người ta tranh đoạt tình cảm hay không? Nếu làm vậy, nàng sống có còn vui vẻ hay không? Làm tiểu thiếp của hắn, làm cho hắn bị kẹp giữa hai nữ nhân, nàng thực sự sẽ hạnh phúc sao? Hắn đã có nhiều bất đắc dĩ, nếu hắn còn để ý tới tình thân gia đình thì những lời ngon tiếng ngọt, những hứa hẹn của hắn có còn là thật không? Trải qua cuộc sống như vậy vài năm, nàng nhất định sẽ bị biến chất. Đến lúc đó, hắn và nàng còn có tình yêu không? Nếu có con với nhau, nàng có thể tiêu sái rời đi hay không?
Nghĩ đến đây, nàng ngước mắt nhìn hắn, chậm rãi lắc đầu, khàn giọng nói” thực xin lỗi, ta không muốn một cuộc sống như thế. . .” nước mắt tuôn rơi, nàng đưa tay áo lau, lại nói” ngươi phải đi con đường của mình, vậy chúng ta. . chia tay đi”
“Tiểu Trúc. . .” Viên Thiên Dã nắm tay nàng, ánh mắt đau đớn như kiếm sắc khiến tim nàng chảy máu” ngươi. . . ngươi” . Tay hắn nắm càng chặt, khiến Lâm Tiểu Trúc thấy đau, hồi lâu hắn vẫn không thể nói gì, chậm rãi thả thay, thở dài nói” vậy ngươi. . . đi đi”
Lâm Tiểu Trúc ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn nam nhân đầu tiên khiến nàng động tâm trong cả hai kiếp, dường như muốn khắc sâu hình ảnh hắn trong tâm khảm. Cho đến khi nước mắt rơi xuống, chảy từ má rồi rơi xuống vạt áo, nàng mới xoay người sang chỗ khác, đờ đẫn đi ra cửa.
Nàng biết, nàng quay người đi chín là ly biệt, bọn họ rốt cuộc không thể đi tiếp với nhau. Nàng biết, hắn không phải không thương nàng, mà chỉ vì cục diện chính trị khó khăn, hắn là thân bất do kỷ. Nhưng nàng không muốn sống cuộc sống như vậy. Nếu như không yêu, vì bắt buộc, có lẽ nàng còn có thể bảo vệ trái tim mình, mặc kệ nam nhân muốn làm gì. Nhưng nàng lại thương hắn, không thể trơ mắt nhìn hắn ôm nữ nhân khác vào lòng, thân thiết với người khác rồi lại nói với nàng là hắn thân bất do kỷ.
Đau dài không bằng đau ngắn. Nếu hắn có chấp nhất của hắn, nàng có nguyên tắc của mình, vậy thì nhất đao lưỡng đoạn đi.
Nàng không dám quay đầu, thẳng tắp đi ra cửa, cho đến khi đụng phải bức tường, nàng mới ngừng bước.
“Bên kia, đi hướng kia, đó mới là đường ra khỏi cung” phía sau có người dùng sức đẩy nàng, bên tai thảng thốt thanh âm của Thính Vũ” cũng không xem mình có thân phận gì lại không biết tốt xấu như vậy, ta phi. . .”
Nghe vậy, Lâm Tiểu Trúc cong khóe môi, nụ cười so với khóc còn khổ hơn. Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời, hít sâu một hơi, rời khỏi cung.
Tâm rất đau, cảm giác thống khổ không thể nói lên lời làm cho nàng cảm giác không thở nổi. Dựa vào chút kiên cường cuối cùng mà ra khỏi cung, đi đến một ngã tư đường xa lạ, Lâm Tiểu Trúc rốt cuộc không ngăn được nước mắt, tuôn rơi như mưa. Tìm một góc không người, nàng ngồi xổm xuống, chôn đầu vào cánh tay, khóc nức nở.
Nàng vẫn nghĩ mình rất lý trí, nàng vẫn nghĩ mình yêu không nhiều nên có thể tùy thời xoay người rời đi. Nhưng lúc này sao tâm lại đau như vậy? giống như bị người ta dùng dao khoét một lỗ sâu hoặc như người bị lấy đi một bộ phận, đau đến khiến cho nàng muốn khóc.
Lâm Tiểu Trúc ngồi trong góc, khóc thật nhiều.
Một khắc kia, nàng rấ muốn lấy ngọc bài ra, giúp Viên Thiên Dã vượt qua khó khăn nhưng ngọc bài này có lợi hại như Thẩm Tử Dực nói không? ngay cả lão gia tử còn không có tư cách can thiệp vào nội bộ các quốc gia, lúc đó nàng lấy ngọc bài ra, có tác dụng gì sao? cùng lắm là khiến Viên Thiên Dã cưới nàng làm chính thê thôi. Nhưng làm vậy có ý nghĩa sao? Nếu Viên Thiên Dã vì quyền thế mà từ bỏ nàng, tình cảm rẻ mạt như vậy, nàng cố tình đoạt lấy thì còn ý nghĩa gì nữa. Dù ngọc bài có sức mạnh thật lớn, giúp hắn thoát khỏi khó khăn nhưng tình cảm của hắn và nàng sẽ không còn trong sáng như trước nữa.
Không biết qua bao lâu, Lâm Tiểu Trúc rốt cục ngừng khóc, chậm rãi đứng lên, ngước mắt, thở dài một hơi.
Nếu nàng đã thấu triệt, hiểu được mình muốn gì, đã lựa chọn rồi thì đau khổ, oán hận thì có ích gì. Chi bằng. . . rời đi.
Quay đầu nhìn, thấy Thính Vũ không đi theo, ở nơi đây chỉ có một mình nàng. Lâm Tiểu Trúc sờ ngân phiếu trong thắt lưng, nhìn nhìn phương hướng rồi lảo đảo rời đi. Nàng sẽ không quay về Dật vương phủ. Nàng phải rời khỏi nơi này, rời khỏi đất nước của hắn, đến một nơi không ai biết, bắt đầu một lần nữa.
Một mình đi trên con đường xa lạ không mục đích, ngẫu nhiên dừng lại chỉ thấy bốn phía yên tỉnh, chỉ có gió mùa đông thổi qua mấy nóc nhà mang theo mấy chiếc lá rụng. Lâm Tiểu Trúc lặng lẽ lê bước, bỗng nhiên ngừng lại.
Nàng nhìn chằm chằm lá cây xoay tròn trên đất, ánh mắt mờ mịt, trầm tư rồi sáng dần lên.
Nàng xoay người, nhìn về phía hoàng cung thật lâu, cho đến khi hai chân chết lặng, thân thể lạnh băng mới bỗng nhiên giống như bừng tỉnh khỏi cơn mê, chạy vội về một phương hướng khác.
Đúng vậy, nàng bỗng nhiên hiểu được ý tứ của hắn.
Mười hai tuổi, nàng đã biết hắn. Hắn là người thế nào, tình cảm của hắn đối với nàng ra sao, nàng hoàn toàn biết rõ. Hắn là người mạnh mẽ thế nào, nhớ ngày đó, khi nàng còn chưa xác định được tình cảm của mình, hắn đã ở trước mặt mọi người tuyên bố muốn lấy nàng. Một người cường thế như vậy, yêu nàng tha thiết như vậy sao có thể mới mấy ngày đã thay đổi chứ
Xâu kết lại tùng chuyện, nàng liền hiểu được, nàng rốt cuộc đã hiểu. Hắn muốn để nàng rời đi, hắn muốn nàng tạm thời rời đi. Bởi vì nàng chính là yếu điểm của hắn, không biết hắn dùng thủ đoạn gì khiến Viên Thác để nàng rời đi. Như vậy, chỉ cần nàng rời đi, hắn mới có thể thi triển toàn bộ lực lượng, tranh đấu đến cùng với Viên Thác.
Nàng vẫn nghĩ có thể dựa vào năng lực bản thân mà lớn mạnh để sóng vai cùng Viên Thiên Dã nhưng đến giờ nàng vẫn chẳng làm được gì mà còn làm liên lụy tới hắn. Dù nàng có ngọc bài, dù Thẩm Tử Dực nói hiệu lực của nó rất lớn nhung nàng lại nghĩ là vô dụng. Bản thân lão gia tử không thể tham gia vào nội bộ của các quốc gia, người cầm ngọc bài chỉ là đại diện của hắn thì làm được gì chứ. Trong cuộc chiến không khói súng này, chỉ có thể để Viên Thiên Dã tự giải quyết, điều nàng phải làm là không liên lụy hắn.
Như vậy, nhân cơ hội này, nàng đi phát triển sự nghiệp của mình, tăng cường lực lượng của mình. Nàng muốn cường đại hơn, muốn kiếm nhiều tiền, nếu nàng có tài lực phú khả địch quốc, dù xuất thân không cao quý thì còn ai dám khin thường nàng chứ.
/300
|