Chu ký quả nhiên không nhỏ, một mặt sát đường, một mặt kề sông, bên sông thúy trúc tươi tốt, phong cảnh không tệ. Hơn nữa trong cửa hàng còn có một cái sân, trong viện có giếng nhỏ, phía sau có hai gian phòng ở và một phòng bếp. Chỗ như vậy mà giá thuê chỉ có tám trăm lượng so với chỗ của nàng thì lợi hơn nhiều, có lẻ lúc trước Tần quả phụ mượn thế An Đông vương mới có thể ép giá thấp như vậy.
Lâm Tiểu Trúc ra khỏi Chu ký, tâm tình ngứa ngáy khó nhịn. Hiện giờ nàng có nhiều tiền hơn lúc mới tới Đông Việt, càng muốn tiền sinh tiền. Tuy mở tửu lâu chưa chắc đã tìm được đầu bếp giỏi, hạ nhân cũng không sẵn nhưng cửa hàng như vậy thật không dễ tìm. Tám trăm lượng bạc thực quá lời.
“Di, cô nương, người xem.” Vân San ở phía sau nàng kêu lên khiến Lâm Tiểu Trúc bừng tĩnh.
Lâm Tiểu Trúc nhìn theo tay nàng thì thấy hai con tuấn mã trắng như tuyết kéo một chiếc xe ngựa xa hoa chậm rãi dừng trước cửa Lưu ký và Bách Vị cư.
“Cô nương, có phải là Lưu phu nhân hay không?” Vân San cúi đầu. Hôm qua nàng theo Lâm Tiểu Trúc đến Lưu phủ, thấy Lưu phu nhân thân thiết với chủ tử của mình, hôm nay có đến cửa hàng thăm cũng là bình thường.
Mới nhìn thấy xe ngựa, Lâm Tiểu Trúc cũng nghĩ là Lưu phu nhân tới nhưng khi nhìn rõ thì nàng lại phủ định. Cổ đại cấp bậc sâm nghiêm, mà xe ngựa này từ màn che, ghế ngồi. . . đều là vải gấm vàng rực, thêu kim địch, bốn góc dát vàng, hết sức xa hoa. . . Xe ngựa như vậy chỉ có hoàng thất mới được dùng.
Nghĩ đến đây, Lâm Tiểu Trúc cả kinh, dừng bước, nói với Vân San” ngươi mang mấy thứ vừa mua về cửa hàng tìm hiểu rồi nói sau. Ta tới Chu ký lánh một lát. Nếu người Dĩnh vương phủ đến gây phiền toái, cả đám cùng tập trung ở đó thì không tìm được đường sống” . Nói xong nàng xoay người đi vào Chu ký. Trong lòng nàng đã đoán được người tới là Dĩnh vương phi Tiêu Tiêu nhưng chuyện của hoàng thất, cẩn thận vẫn hơn.
Vân San vốn thông minh, hai tháng qua được Lâm Tiểu Trúc dạy dỗ đã biết cách xử sự và phân biệt nặng nhẹ. Nghe Lâm Tiểu Trúc nói vậy, nàng không quay đầu mà đi thẳng về phía Bách Vị cư. Đi đến gần, thấy một nha đầu ăn mặc hoa lệ từ trong xe ngựa đi ra. Thấy nha đầu kia xuống xe, đi thẳng vào cửa hàng Lưu ký mua điểm tâm, Vân San liền dừng chân, chỉ đứng từ xa nhìn mà không tới gần.
Nếu những người này không liên quan gì tới nhà mình, Vân San thấy mình không cần phải vô giúp vui, dù sao bọn họ thân phận bất phàm, nếu vô ý sẽ gây họa cho chủ tử.
Chỉ lát sau, nha đầu kia và La chưởng quỹ đã đi ra, vừa tới cửa, nhìn thấy Vân San, hai mắt hắn sáng lên, quay đầu nói với nha đầu kia” Trần cô nương chính là chủ nhân của Bách Vị cư cách vách, có điều nàng có tới mấy cửa hàng, không biết hiện giờ có ở đây không?” nói xong, trong lúc nha đầu kia đang nhìn tấm biển Bách Vị cư, hắn khoát tay với Vân San.
Vân San là người thông minh, nghe La chưởng quỹ nói vậy, lại nhìn tay hắn rồi nhìn hộ vệ vây quanh xe ngựa liền vội vàng lui mấy bước, cách xa Lưu ký rồi sau đó xoay người chạy tới Chu ký. Vừa vào cửa đã chạy tới chỗ Lâm Tiểu Trúc, kể lại mọi chuyện.
Lâm Tiểu Trúc nghe xong, không có lên tiếng mà xuyên qua cửa, nhìn xe ngựa bên ngoài, suy nghĩ một lát rồi như hạ quyết tâm, nói với Vân San” đi thôi, chúng ta đi ra ngoài”
Vân San kinh ngạc” nhưng xem ra mấy người này không có ý tốt, nếu không La chưởng quỹ đã chẳng muốn cô nương đừng lộ diện”
Lâm Tiểu Trúc lắc đầu” đó là người Dĩnh vương phủ, hẳn là vì điểm tâm mà đến. Ngươi cảm thấy nếu có chuyện gì, ta có thể trốn sao?” nói xong không nhiều lời mà đi thẳng ra ngoài.
Vân San cũng lập tức theo sau.
Tuy đoán người trong xe ngựa là Tiêu Tiêu nhưng Lâm Tiểu Trúc vẫn đi vòng qua mà đến cửa Bách Vị cư. La chưởng quỹ và nha đầu kia từ trong đi ra, thấy Lâm Tiểu Trúc, hắn biến sắc, đầu hung hang trừng mắt với Vân San một cái.
Lâm Tiểu Trúc có chút lo lắng. La Khải Phàm nhìn qua thì lạnh nhạt nhưng thực ra vẫn rất quan tâm nàng. Nếu ai gặp phải sự việc không thể khống chế, nên tránh đi, sau đó sai người thăm dò ý đồ của người đến rồi tìm cách giải quyết mới là ổn thỏa nhất, còn như nàng cứ trực tiếp xông tới, một khi xảy ra chuyện không hay thì không còn cách chống đỡ nữa.
Có điều nàng đã hạ quyết tâm nhận thức Tiêu Tiêu, hôm nay Tiêu Tiêu lại tự mình tới cửa, nếu nàng còn tránh né, chẳng phải ngày mai lại tới Dĩnh vương phủ khúm núm cầu kiến sao. Huống chi Tiêu Tiêu tới cửa tuyệt không có ác ý, nàng cần gì phải tránh mặt.
Lâm Tiểu Trúc đã có mặt, La Khải Phàm không thể che giấu giúp nàng, chỉ nói với nha đầu kia” Thanh Đại cô nương, vị này là Trần Hi cô nương mà ngươi muốn tìm”
Thanh Đại vừa vui mừng vừa sợ hãi, vội vén áo thi lễ với Lâm Tiểu Trúc” Trần cô nương, chủ tử nhà ta muốn gặp mặt cô nương, lúc này đang ở trên xe ngựa, cô nương có thể dời bước đến đó không?”
La Khải Phàm kinh ngạc nhìn Lâm Tiểu Trúc. Vừa rồi Thanh Đại giới thiệu nàng là tỳ nữ của Dĩnh vương phi, như vậy người ngồi trong xe ngựa kia là Dĩnh vương phi rồi. Để Dĩnh vương phi tự mình tới cửa gặp mặt, hơn nữa còn khách khí với Lâm Tiểu Trúc như vậy, dù nàng làm điểm tâm ngon, khiến Dĩnh vương phi thích thì cũng không tới mức đó chứ.
“Không biết quý chủ tử là ai?” Lâm Tiểu Trúc mỉm cười hỏi, cũng không có biểu hiện thụ sủng nhược kinh. Đã biết là Tiêu Tiêu nhưng vẫn nên hỏi, không thể người ta vừa mời đã nhào lên được.
“Chủ tử nhà ta là Dĩnh vương phi” Thanh Đại cung kính nói.
Lâm Tiểu Trúc gật đầu” như vậy phiền cô nương dẫn đường đi”
“Trần cô nương, mời bên này” Thanh Đại đưa Lâm Tiểu Trúc đến trước xe ngựa, bẩm báo 'vương phi, Trần cô nương tới”
Màn xe được vén lên, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc, chính là Tiêu Tiêu. Nhưng lần đó gặp mặt Tiêu Tiêu mặt mày minh diễm, tròn trịa mượt mà bây giờ lại gầy đến cằm nhọn hoắc, sắc mặt tái nhợt. Đây là Tiêu Tiêu hồn nhiên, hoạt bát trước kia sao ?
“Tiểu Trúc. . .” Tiêu Tiêu nhẹ giọng gọi, nhìn Lâm Tiểu Trúc chằm chằm, hai dòng lệ cũng chảy ra.
“Trần cô nương, thỉnh lên xe đi.” Thanh Đại thấy thế, lo lắng chủ tử của mình luống cuống trước mặt người khác, vội nói.
Nhìn Tiêu Tiêu như vậy, môi Lâm Tiểu Trúc mấp máy rồi không biết phải nói gì, đi lên lên xe ngựa.
Xe ngựa rất rộng, giống như một gian phòng nhỏ, đứng trong xe cũng không cần phải cúi đầu. Tiêu Tiêu mặc váy dài màu hồng lựu, vô lực dựa vào chỗ ngồi rộng rãi mà thoải mái. Bên người còn có một thị nữ đang kê nệm để chủ tử được thoải mái hơn, thấy Lâm Tiểu Trúc, nàng vội đứng lên.
“Trần Hi tham kiến Dĩnh vương phi.” Lâm Tiểu Trúc quy củ hành lễ, trước mặt người ngoài, nàng không thể thất lễ.
“Ngươi. . .” Tiêu Tiêu nguyên vốn có chút kích động, ánh mắt trở nên nghi hoặc, nhìn Lâm Tiểu Trúc từ trên xuống dưới, nhẹ giọng hỏi” ngươi không phải họ Lâm ?”
Lâm Tiểu Trúc ngẩng đầu lên, nhìn nàng mỉm cười” từng là vậy, Tiêu cô nương”
“Thật là ngươi?” Tiêu Tiêu ánh mắt sáng lên, vẫy tay với Lâm Tiểu Trúc” mau tới đây ngồi đi”
Lâm Tiểu Trúc đi qua, ngồi xuống cạnh nàng, ánh mắt phức tạp nhìn nàng hỏi” ngươi. . . ngươi sao lại gả cho Dĩnh vương”
Tươi cười trên mặt Tiêu Tiêu dần biến mất, nàng quay đầu nói với thị nữ bên cạnh” tìm chỗ thanh tịnh để nói chuyện đi”
“Dạ” thị nữ đáp rồi xuống xe, phân phó mọi người vài câu, xe ngựa liền chậm rãi chạy về phía trước, chốc là sau đến bên cạnh hồ Thanh Lăng thì ngừng lại, các hộ vệ đều tản ra, xa phu cũng đổi thành Thanh Đại.
Đợi thị nữ pha trà xong lui ra ngoài, Tiêu Tiêu mới nhìn Lâm Tiểu Trúc, chua sót nói” ta gả cho Dĩnh vương, còn khiến mình thành cái dạng này, rất kỳ lạ phải không ?”
Thì ra trước khi Lâm Tiểu Trúc gặp Tiêu Tiêu, Đông Việt quốc đã cầu hôn Tiêu Tiêu cho Dĩnh vương Lục Kiện Ninh. Lúc đó Tiêu Văn Trác không biết Lục Kiện Ninh thế nào, lo lắng Tiêu Tiêu chịu ủy khuất nên không đáp ứng hôn sự này. Không ngờ khi bọn họ trở lại Tây Lăng quốc, chính là lúc đến Bắc Yến quốc chúc mừng thì lại gặp Lục Kiện Ninh đến Tây Lăng quốc du ngoạn. Tiêu Tiêu vừa nhìn thấy Lục Kiện Ninh đã thương, sống chết gì cũng muốn gả cho hắn, Tiêu gia không còn cách nào đành gả nàng đến Đông Việt.
Lục Kiện Ninh cũng thích nàng, không ngờ hai người vừa mới tân hôn được một tháng, cục diện chính trị của Đông Việt quốc lại có thay đổi. Xuất phát từ mục đích chính trị, Lục Kiện Ninh không thể không nạp hai trắc phi theo sự an bài của thái hậu. Tiêu Tiêu trong lòng tích tụ oán hận, cho nên không thể ăn uống gì, vì thế mới có chuyện Lục Kiện Ninh đi khắp nơi tìm đầu bếp cho nàng.
“Như vậy Dĩnh vương đối với ngươi rất tốt” Lâm Tiểu Trúc nhìn Tiêu Tiêu đồng tình.
Tiêu Tiêu rũ mắt, hai giọt lệ trong suốt rơi ra” tuy hắn quan tâm ta nhưng cũng thường đến chỗ các nàng, đối với các nàng cũng rất tốt. . . »Nàng cầm tay Lâm Tiểu Trúc, nức nở” Tiểu Trúc, ta rất hối hận lúc trước đã không nghe lời phụ hoàng, mẫu hậu và ca ca nhưng giờ hối hận cũng đãi muộn. Tình huống hiện tại của ta không dám nói với mẫu hậu. Đây là do ta tự mình chuốc khổ. Là do ta tự làm bậy thì không thể sống” nàng lấy khăn tay che mặt khóc.
Lâm Tiểu Trúc thở dài một hơi, kéo thân thể gấy yếu của Tiêu Tiêu vào lòng.
Lâm Tiểu Trúc ra khỏi Chu ký, tâm tình ngứa ngáy khó nhịn. Hiện giờ nàng có nhiều tiền hơn lúc mới tới Đông Việt, càng muốn tiền sinh tiền. Tuy mở tửu lâu chưa chắc đã tìm được đầu bếp giỏi, hạ nhân cũng không sẵn nhưng cửa hàng như vậy thật không dễ tìm. Tám trăm lượng bạc thực quá lời.
“Di, cô nương, người xem.” Vân San ở phía sau nàng kêu lên khiến Lâm Tiểu Trúc bừng tĩnh.
Lâm Tiểu Trúc nhìn theo tay nàng thì thấy hai con tuấn mã trắng như tuyết kéo một chiếc xe ngựa xa hoa chậm rãi dừng trước cửa Lưu ký và Bách Vị cư.
“Cô nương, có phải là Lưu phu nhân hay không?” Vân San cúi đầu. Hôm qua nàng theo Lâm Tiểu Trúc đến Lưu phủ, thấy Lưu phu nhân thân thiết với chủ tử của mình, hôm nay có đến cửa hàng thăm cũng là bình thường.
Mới nhìn thấy xe ngựa, Lâm Tiểu Trúc cũng nghĩ là Lưu phu nhân tới nhưng khi nhìn rõ thì nàng lại phủ định. Cổ đại cấp bậc sâm nghiêm, mà xe ngựa này từ màn che, ghế ngồi. . . đều là vải gấm vàng rực, thêu kim địch, bốn góc dát vàng, hết sức xa hoa. . . Xe ngựa như vậy chỉ có hoàng thất mới được dùng.
Nghĩ đến đây, Lâm Tiểu Trúc cả kinh, dừng bước, nói với Vân San” ngươi mang mấy thứ vừa mua về cửa hàng tìm hiểu rồi nói sau. Ta tới Chu ký lánh một lát. Nếu người Dĩnh vương phủ đến gây phiền toái, cả đám cùng tập trung ở đó thì không tìm được đường sống” . Nói xong nàng xoay người đi vào Chu ký. Trong lòng nàng đã đoán được người tới là Dĩnh vương phi Tiêu Tiêu nhưng chuyện của hoàng thất, cẩn thận vẫn hơn.
Vân San vốn thông minh, hai tháng qua được Lâm Tiểu Trúc dạy dỗ đã biết cách xử sự và phân biệt nặng nhẹ. Nghe Lâm Tiểu Trúc nói vậy, nàng không quay đầu mà đi thẳng về phía Bách Vị cư. Đi đến gần, thấy một nha đầu ăn mặc hoa lệ từ trong xe ngựa đi ra. Thấy nha đầu kia xuống xe, đi thẳng vào cửa hàng Lưu ký mua điểm tâm, Vân San liền dừng chân, chỉ đứng từ xa nhìn mà không tới gần.
Nếu những người này không liên quan gì tới nhà mình, Vân San thấy mình không cần phải vô giúp vui, dù sao bọn họ thân phận bất phàm, nếu vô ý sẽ gây họa cho chủ tử.
Chỉ lát sau, nha đầu kia và La chưởng quỹ đã đi ra, vừa tới cửa, nhìn thấy Vân San, hai mắt hắn sáng lên, quay đầu nói với nha đầu kia” Trần cô nương chính là chủ nhân của Bách Vị cư cách vách, có điều nàng có tới mấy cửa hàng, không biết hiện giờ có ở đây không?” nói xong, trong lúc nha đầu kia đang nhìn tấm biển Bách Vị cư, hắn khoát tay với Vân San.
Vân San là người thông minh, nghe La chưởng quỹ nói vậy, lại nhìn tay hắn rồi nhìn hộ vệ vây quanh xe ngựa liền vội vàng lui mấy bước, cách xa Lưu ký rồi sau đó xoay người chạy tới Chu ký. Vừa vào cửa đã chạy tới chỗ Lâm Tiểu Trúc, kể lại mọi chuyện.
Lâm Tiểu Trúc nghe xong, không có lên tiếng mà xuyên qua cửa, nhìn xe ngựa bên ngoài, suy nghĩ một lát rồi như hạ quyết tâm, nói với Vân San” đi thôi, chúng ta đi ra ngoài”
Vân San kinh ngạc” nhưng xem ra mấy người này không có ý tốt, nếu không La chưởng quỹ đã chẳng muốn cô nương đừng lộ diện”
Lâm Tiểu Trúc lắc đầu” đó là người Dĩnh vương phủ, hẳn là vì điểm tâm mà đến. Ngươi cảm thấy nếu có chuyện gì, ta có thể trốn sao?” nói xong không nhiều lời mà đi thẳng ra ngoài.
Vân San cũng lập tức theo sau.
Tuy đoán người trong xe ngựa là Tiêu Tiêu nhưng Lâm Tiểu Trúc vẫn đi vòng qua mà đến cửa Bách Vị cư. La chưởng quỹ và nha đầu kia từ trong đi ra, thấy Lâm Tiểu Trúc, hắn biến sắc, đầu hung hang trừng mắt với Vân San một cái.
Lâm Tiểu Trúc có chút lo lắng. La Khải Phàm nhìn qua thì lạnh nhạt nhưng thực ra vẫn rất quan tâm nàng. Nếu ai gặp phải sự việc không thể khống chế, nên tránh đi, sau đó sai người thăm dò ý đồ của người đến rồi tìm cách giải quyết mới là ổn thỏa nhất, còn như nàng cứ trực tiếp xông tới, một khi xảy ra chuyện không hay thì không còn cách chống đỡ nữa.
Có điều nàng đã hạ quyết tâm nhận thức Tiêu Tiêu, hôm nay Tiêu Tiêu lại tự mình tới cửa, nếu nàng còn tránh né, chẳng phải ngày mai lại tới Dĩnh vương phủ khúm núm cầu kiến sao. Huống chi Tiêu Tiêu tới cửa tuyệt không có ác ý, nàng cần gì phải tránh mặt.
Lâm Tiểu Trúc đã có mặt, La Khải Phàm không thể che giấu giúp nàng, chỉ nói với nha đầu kia” Thanh Đại cô nương, vị này là Trần Hi cô nương mà ngươi muốn tìm”
Thanh Đại vừa vui mừng vừa sợ hãi, vội vén áo thi lễ với Lâm Tiểu Trúc” Trần cô nương, chủ tử nhà ta muốn gặp mặt cô nương, lúc này đang ở trên xe ngựa, cô nương có thể dời bước đến đó không?”
La Khải Phàm kinh ngạc nhìn Lâm Tiểu Trúc. Vừa rồi Thanh Đại giới thiệu nàng là tỳ nữ của Dĩnh vương phi, như vậy người ngồi trong xe ngựa kia là Dĩnh vương phi rồi. Để Dĩnh vương phi tự mình tới cửa gặp mặt, hơn nữa còn khách khí với Lâm Tiểu Trúc như vậy, dù nàng làm điểm tâm ngon, khiến Dĩnh vương phi thích thì cũng không tới mức đó chứ.
“Không biết quý chủ tử là ai?” Lâm Tiểu Trúc mỉm cười hỏi, cũng không có biểu hiện thụ sủng nhược kinh. Đã biết là Tiêu Tiêu nhưng vẫn nên hỏi, không thể người ta vừa mời đã nhào lên được.
“Chủ tử nhà ta là Dĩnh vương phi” Thanh Đại cung kính nói.
Lâm Tiểu Trúc gật đầu” như vậy phiền cô nương dẫn đường đi”
“Trần cô nương, mời bên này” Thanh Đại đưa Lâm Tiểu Trúc đến trước xe ngựa, bẩm báo 'vương phi, Trần cô nương tới”
Màn xe được vén lên, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc, chính là Tiêu Tiêu. Nhưng lần đó gặp mặt Tiêu Tiêu mặt mày minh diễm, tròn trịa mượt mà bây giờ lại gầy đến cằm nhọn hoắc, sắc mặt tái nhợt. Đây là Tiêu Tiêu hồn nhiên, hoạt bát trước kia sao ?
“Tiểu Trúc. . .” Tiêu Tiêu nhẹ giọng gọi, nhìn Lâm Tiểu Trúc chằm chằm, hai dòng lệ cũng chảy ra.
“Trần cô nương, thỉnh lên xe đi.” Thanh Đại thấy thế, lo lắng chủ tử của mình luống cuống trước mặt người khác, vội nói.
Nhìn Tiêu Tiêu như vậy, môi Lâm Tiểu Trúc mấp máy rồi không biết phải nói gì, đi lên lên xe ngựa.
Xe ngựa rất rộng, giống như một gian phòng nhỏ, đứng trong xe cũng không cần phải cúi đầu. Tiêu Tiêu mặc váy dài màu hồng lựu, vô lực dựa vào chỗ ngồi rộng rãi mà thoải mái. Bên người còn có một thị nữ đang kê nệm để chủ tử được thoải mái hơn, thấy Lâm Tiểu Trúc, nàng vội đứng lên.
“Trần Hi tham kiến Dĩnh vương phi.” Lâm Tiểu Trúc quy củ hành lễ, trước mặt người ngoài, nàng không thể thất lễ.
“Ngươi. . .” Tiêu Tiêu nguyên vốn có chút kích động, ánh mắt trở nên nghi hoặc, nhìn Lâm Tiểu Trúc từ trên xuống dưới, nhẹ giọng hỏi” ngươi không phải họ Lâm ?”
Lâm Tiểu Trúc ngẩng đầu lên, nhìn nàng mỉm cười” từng là vậy, Tiêu cô nương”
“Thật là ngươi?” Tiêu Tiêu ánh mắt sáng lên, vẫy tay với Lâm Tiểu Trúc” mau tới đây ngồi đi”
Lâm Tiểu Trúc đi qua, ngồi xuống cạnh nàng, ánh mắt phức tạp nhìn nàng hỏi” ngươi. . . ngươi sao lại gả cho Dĩnh vương”
Tươi cười trên mặt Tiêu Tiêu dần biến mất, nàng quay đầu nói với thị nữ bên cạnh” tìm chỗ thanh tịnh để nói chuyện đi”
“Dạ” thị nữ đáp rồi xuống xe, phân phó mọi người vài câu, xe ngựa liền chậm rãi chạy về phía trước, chốc là sau đến bên cạnh hồ Thanh Lăng thì ngừng lại, các hộ vệ đều tản ra, xa phu cũng đổi thành Thanh Đại.
Đợi thị nữ pha trà xong lui ra ngoài, Tiêu Tiêu mới nhìn Lâm Tiểu Trúc, chua sót nói” ta gả cho Dĩnh vương, còn khiến mình thành cái dạng này, rất kỳ lạ phải không ?”
Thì ra trước khi Lâm Tiểu Trúc gặp Tiêu Tiêu, Đông Việt quốc đã cầu hôn Tiêu Tiêu cho Dĩnh vương Lục Kiện Ninh. Lúc đó Tiêu Văn Trác không biết Lục Kiện Ninh thế nào, lo lắng Tiêu Tiêu chịu ủy khuất nên không đáp ứng hôn sự này. Không ngờ khi bọn họ trở lại Tây Lăng quốc, chính là lúc đến Bắc Yến quốc chúc mừng thì lại gặp Lục Kiện Ninh đến Tây Lăng quốc du ngoạn. Tiêu Tiêu vừa nhìn thấy Lục Kiện Ninh đã thương, sống chết gì cũng muốn gả cho hắn, Tiêu gia không còn cách nào đành gả nàng đến Đông Việt.
Lục Kiện Ninh cũng thích nàng, không ngờ hai người vừa mới tân hôn được một tháng, cục diện chính trị của Đông Việt quốc lại có thay đổi. Xuất phát từ mục đích chính trị, Lục Kiện Ninh không thể không nạp hai trắc phi theo sự an bài của thái hậu. Tiêu Tiêu trong lòng tích tụ oán hận, cho nên không thể ăn uống gì, vì thế mới có chuyện Lục Kiện Ninh đi khắp nơi tìm đầu bếp cho nàng.
“Như vậy Dĩnh vương đối với ngươi rất tốt” Lâm Tiểu Trúc nhìn Tiêu Tiêu đồng tình.
Tiêu Tiêu rũ mắt, hai giọt lệ trong suốt rơi ra” tuy hắn quan tâm ta nhưng cũng thường đến chỗ các nàng, đối với các nàng cũng rất tốt. . . »Nàng cầm tay Lâm Tiểu Trúc, nức nở” Tiểu Trúc, ta rất hối hận lúc trước đã không nghe lời phụ hoàng, mẫu hậu và ca ca nhưng giờ hối hận cũng đãi muộn. Tình huống hiện tại của ta không dám nói với mẫu hậu. Đây là do ta tự mình chuốc khổ. Là do ta tự làm bậy thì không thể sống” nàng lấy khăn tay che mặt khóc.
Lâm Tiểu Trúc thở dài một hơi, kéo thân thể gấy yếu của Tiêu Tiêu vào lòng.
/300
|