Một nén nhang là năm phút, trong khoảng thời gian này phải cắt xong mấy thứ này cũng không phải chuyện dễ dàng. Cho nên Mã giáo tập vừa dứt lời, mọi người đã nhanh chóng cầm lấy củ cải, bào vỏ rồi lập tức cắt. Vừa rồi Mã giáo tập đã yêu cầu củ cải phải xắt sợi, thịt heo cắt thành miếng, trứng gà thì cắt thành hình tám cánh hoa.
Thời gian quá ngắn, nếu không có sự bố trí thống nhất, phân bố nhân sự và công việc hợp lý thì không thể hoàn thành. Cho nên Lâm Tiểu Trúc không giống mọi người, ngay từ đầu đã cắt củ cải mà đi đến bên chậu nước, đem trứng gà ngâm nước lạnh, sau đó mới bắt đầu cắt củ cải. Động tác nhanh như bay, mắt vẫn không quên nhìn chung quanh. Nàng sẽ căn cứ vào từng nhân sự của tổ mình mà có cách bố trí hợp lý.
Tô Tiểu Thư và Chu Ngọc Xuân là nữ hài tử, khi ở nhà cũng từng làm công việc nhà nên sử dụng dao có vẻ thành thạo, nhanh chóng cắt củ cải thành từng lát, sau đó thì xắt thành sợi, dù là tốc độ hay chất lượng đều rất tốt. Nhưng đao quá nặng, thời gian cắt lại nhiều cho nên vẫn còn chậm.
Hạ Sơn hiển nhiên là chưa từng làm việc nhà, nhưng cũng thường xuyên lên núi săn thú, cho nên không xa lạ với việc cầm đao. Tuy vậy chưa từng cắt củ cải, cho nên không nắm chắc tốc độ và lực đạo, động tác có vẻ ngốc.
Tiểu tử béo Dương Vũ nhìn qua có vẻ lười biếng nhưng lại không căng thẳng như những người khác, chậm rãi làm việc nhưng công phu không hề kém, tốc độ cũng không chậm, sợi củ cải cắt ra vừa nhanh lại vừa đều. Thấy hắn như vậy, Lâm Tiểu Trúc rất vui. Nàng đã biết mà, tiểu tử béo này kiểm tra đánh giá kém như vậy nhưng các giáo tập vẫn cho hắn vào trù nghệ ban, có thể thấy trong cuộc thi vừa rồi hắn có thành tích tốt, cho nên bọn họ mới cho hắn thêm một cơ hội. Hiện tại thì thấy đúng như vậy. Nếu hắn có thể tập trung làm việc thì tổ của mình đã nhặt được một bảo bối rối.
Mã giáo tập đi một vòng kiểm tra, xem mọi người làm việc. Đợi Mã giáo tập rời khỏi chỗ mình, Lâm Tiểu Trúc tuy đã có tính toán nhưng vẫn hỏi trước Hạ Sơn "Hạ Sơn, trước kia ngươi có xắt thịt chưa?"
"Có" Hạ Sơn vẫn tiếc chữ như vàng
"Tốt lắm. Hạ Sơn, ngươi mau bỏ củ cải xuống mà đi xắt thịt đi, ta xắt xong chỗ này sẽ đi cắt trứng gà. Những người còn lại thì cắt hết số củ cải" nói xong còn nhìn mọi người hỏi "mọi người hiểu không?"
"Hiểu" Chu Ngọc Xuân lớn tiếng đáp lại. Nàng rất thích bộ dáng này của Lâm Tiểu Trúc. Lâm Tiểu Trúc đã phân công như vậy, tuyệt đối là có đạo lý, muốn tổ nàng thua cũng hơi khó a.
Tô Tiểu Thư không lên tiếng, Lâm Tiểu Trúc cũng biết nàng không có vấn đề gì. Hạ Sơn tuy không ngẩng đầu lên cũng không đáp lại nhưng Lâm Tiểu Trúc biết hắn sẽ không phản đối. Nàng chỉ chăm chú nhìn Dương Vũ. Hắn là dạng người gì, có ý nghĩ thế nào, chỉ trong lúc này mới nhìn ra được.
Dương Vũ ngẩng đầu lên nhìn Lâm Tiểu Trúc một cái rồi lại nhìn thoáng qua sợ củ cải nàng cắt không thua gì mình, rũ mắt xuống chậm rãi nói "ta sẽ cắt nửa cây còn lại của Hạ Sơn"
Lâm Tiểu Trúc và Hạ Sơn mới cắt được nửa cây củ cải, tính ra vẫn còn ba cây củ cải chưa cắt, mà Dương Vũ chỉ chọn đúng phần ít nhất, quả nhiên là đủ lười.
Chu Ngọc Xuân nghe vậy trừng mắt nhìn Dương Vũ, hét lên "Dương Vũ, ngươi làm việc chọn nhẹ sợ nặng như vậy, có còn là nam nhân không?"
"Ta bây giờ còn không là nam nhân, ta còn chưa trưởng thành" Dương Vũ cũng không ngẩng đầu lên, chậm rãi, thản nhiên trả lời
"Ngươi. . ." Chu Ngọc Xuân dừng tay, còn muốn lớn tiếng cãi lại đã bị Lâm Tiểu Trúc quát khẽ một tiếng "Chu Ngọc Xuân" . Nàng vội ngậm miệng, tiếp tục công việc.
Lúc này Dương Vũ lại ngẩng đầu lên, yên lặng liếc nhìn Lâm Tiểu Trúc một cái, ánh mắt suy nghĩ sâu xa.
Lâm Tiểu Trúc đâu rảnh để ý tới hắn, vừa nhanh tay cắt nốt củ cải trong tay vừa nói "không được nói chuyện, động tác nhanh lên một chút. Dương Vũ cắt nửa củ còn lại của Hạ Sơn, phần còn lại thì Tô Tiểu Thư và Chu Ngọc Xuân làm đi. Không được cãi nhau"
Nói xong, xoay người cầm lấy trứng gà đã ngâm nước, nhanh chóng lột vỏ rồi đem cắt. Trứng gà đã ngâm nước rất dễ lột, nên chưa đầy một phút, nàng đã lột xong năm cái.
Lột trứng gà xong, nàng lại chạy tới chỗ nồi luộc trứng, nhúng đao vào nước nóng, sau đó nhanh chóng về chỗ, bắt đầu cắt trứng.
Cắt trứng gà cũng không dễ như mọi người nghĩ. Bởi vì tròng đỏ rất dễ dính vào dao, cho nên khi cắt rất dễ bị vỡ. Lâm Tiểu Trúc nhúng đao vào nước nóng rồi mới cắt, công việc liền dễ hơn nhiều, không chỉ miếng trứng không bị bể mà tốc độ cũng nhanh hơn. Hơn nữa nàng hạ đao cực chuẩn, lực đạo thích đáng, vài ba nhát đao, trứng gà đã được chia thành hình tám cánh hoa ngay ngắn. Mỗi cánh hoa đều có vàng có trắng, đặt trên bàn nhìn rất đẹp mắt.
"Oa, Lâm Tiểu Trúc, ngươi quá lợi hại ." Chu Ngọc Xuân hưng phấn kêu lên. Nhìn qua tổ khác, Ngô Bình Cường cũng đang bắt đầu phân bố người cắt trứng gà và thịt, tổ thứ hai vẫn còn cùng nhau cắt củ cải. Nếu chờ mình cắt xong củ cải và trứng gà rồi mới chuyển sang thịt thì không biết đến lúc nào mới xong. Nghĩ vậy, Chu Ngọc Xuân càng thêm bội phục Lâm Tiểu Trúc
"Chu Ngọc Xuân, tập trung đi, đừng để ý đến người khác" Lâm Tiểu Trúc nhìn nàng, thanh âm có chút nghiêm khắc
Chu Ngọc Xuân bị nàng trách cứ, cũng không tức giận. Thè lưỡi rối bắt đầu chuyên tâm đối phó với củ cải trong tay.
Đao phát cho bọn họ hình như đã lâu không dùng, không sắc bén. Cho nên khi cắt thịt, không những cần kỹ thuật mà cũng rất tốn sức. Nhưng Hạ Sơn vốn có khí lực, trước kia lên núi săn bắt cũng thường tự xử lý con mồi, nên kinh nghiệm cắt thịt cũng rất phong phú. Trước tiên, hắn lọc hết xương ra, sau đó mới bắt đầu cắt thịt, mặc dù độ dày mỏng, lớn nhỏ không đồng đều nhưng Lâm Tiểu Trúc cũng không éo buộc. Có chất lượng cắt trứng gà của nàng và bào củ cải của Tô Tiểu Thư và Dương Vũ, chỉ cần bọn họ làm nhanh một chút là có thể xếp hạng nhất rồi.
"Tay thêm sức một chút, vị trí thứ nhất là của chúng ta" Lâm Tiểu Trúc thấy mọi người đã làm gần xong, bên phía Ngô Bình Cường cũng sắp kết thúc liền cao giọng cổ vũ "chúng ta sẽ dùng sự thật để chứng minh, tổ chúng ta là lợi hại nhất, cố lên"
Khi phân tổ, tổ của nàng đều bị coi thường, cho rằng các nàng không có khí lực, ở chung một chỗ sẽ bị thất bại. Cho nên những lời Lâm Tiểu Trúc vừa nói đã tiếp thêm sức mạnh cho mọi người, ai nấy đều đẩy nhanh tốc độ, ngay cả Dương Vũ cũng nhanh tay hơn.
Tô Tiểu Thư là người hiểu Lâm Tiểu Trúc nhất. Nàng vốn rất tập trung, tay chân lại mau lẹ, lúc này còn đẩy nhanh tốc độ nên rất nhanh đã cắt xong củ cải. Sau đó ném đao xuống, vui vẻ giơ tay lên, hô lớn "hoàn thành"
Thanh âm nữ tử thanh thúy mà vui vẻ vang lên trong tiếng dao cắt pặc pặc. . . vọng vào tai đối thủ và đồng đội hoàn toàn khác nhau. Những người còn lại cũng đẩy nhanh tốc độ, ngay sau đó Chu Ngọc Xuân cùng Dương Vũ cũng buông đao, bắt chước Tô Tiểu Thư la lên "hoàn thành"
Lâm Tiểu Trúc muốn chính là hiệu quả như vậy
Những người khác nghe những tiếng hô liên tiếp vang lên, nhìn lại trong tay mình vẫn còn đồ, lòng bắt đầu bối rối. Có câu dục tốc bất đạt. Càng sốt ruột càng dễ làm sai, sợi củ cải cũng thô hơn, càng không thể nói tới chất lượng, những người đang lột trứng gà càng thêm bối rối. Nam hài thường không làm việc nhà, đâu có biết trứng gà ngâm trong nước lạnh sẽ dễ lột vỏ hơn. Nếu lột không cẩn thận, còn có thể bị dính luôn cả tròng trắng, vì vậy càng muốn mau lại càng chậm hơn. Lúc này chỉ hận không thể ném trứng gà xuống, hung hăng cho đối phương một đá.
Lâm Tiểu Trúc lúc này cũng đã cắt đến cái trứng gà thứ năm, thịt heo trên tay Hạ Sơn cũng chỉ còn lại một ít.
"Cố lên!" Chu Ngọc Xuân nhìn sang hai tổ kia rồi lại nhìn tổ của mình, trong lòng cực kỳ hưng phấn, cũng bắt chước Lâm Tiểu Trúc cổ vũ mọi người.
"Ầm", Lâm Tiểu Trúc buông đao, hô lớn "hoàn thành"
"Hoàn thành!" Hạ Sơn cũng cùng lúc buông đao.
"A nha!" Chu Ngọc Xuân hung phấn giơ tay về phía Mã giáo tập "Mã giáo tập, tổ chúng ta hoàn thành rồi"
Ba tổ phân công và làm việc thế nào, Mã giáo tập đều nhìn thấy. Khi Lâm Tiểu Trúc đem trứng gà đi ngâm nước lạnh, hắn liền khẽ gật đầu. Sau đó thấy nàng dựa vào năng lực và đặc điểm của từng người mà phân công công việc, tiếp theo thấy nàng nhúng đao vào nước ấm rồi mới cắt trứng thì hắn đã biết tổ thứ ba chiếm được tiên cơ. Cho nên tổ thứ ba hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, hắn không có gì ngạc nhiên. Đi đến án đài, nhìn sợi củ cải rồi nhìn trứng gà và thịt heo mọi người đã cắt xong, mặt không chút thay đổi, chỉ gật đầu "ân" rồi xoay người đi giám sát hai tổ còn lại.
Chu Ngọc Xuân đang rất hưng phấn, cứ tưởng sẽ được Mã giáo tập khen ngợi nào ngờ hắn chỉ nhìn lướt qua một cái, gật đầu một cái rồi rời đi, ngay cả một câu cổ vũ cũng không nói, liền tức giận chất vấn "Mã giáo tập sao có thể như thế?"
"Quên đi." Lâm Tiểu Trúc cũng không hài lòng với biểu hiện của Mã giáo tập. Cho dù có thành kiến với nàng cũng không nên đưa cả vào việc dạy học, còn liên lụy tới những người khác. Có điều lúc này không phải là thời điểm để tranh luận. Nàng sợ mọi người nhụt chí liền an ủi "sự thật ở trước mắt, ai cũng thấy. Vị trí thứ nhất là của chúng ta, không ai có thể tranh được"
Thời gian quá ngắn, nếu không có sự bố trí thống nhất, phân bố nhân sự và công việc hợp lý thì không thể hoàn thành. Cho nên Lâm Tiểu Trúc không giống mọi người, ngay từ đầu đã cắt củ cải mà đi đến bên chậu nước, đem trứng gà ngâm nước lạnh, sau đó mới bắt đầu cắt củ cải. Động tác nhanh như bay, mắt vẫn không quên nhìn chung quanh. Nàng sẽ căn cứ vào từng nhân sự của tổ mình mà có cách bố trí hợp lý.
Tô Tiểu Thư và Chu Ngọc Xuân là nữ hài tử, khi ở nhà cũng từng làm công việc nhà nên sử dụng dao có vẻ thành thạo, nhanh chóng cắt củ cải thành từng lát, sau đó thì xắt thành sợi, dù là tốc độ hay chất lượng đều rất tốt. Nhưng đao quá nặng, thời gian cắt lại nhiều cho nên vẫn còn chậm.
Hạ Sơn hiển nhiên là chưa từng làm việc nhà, nhưng cũng thường xuyên lên núi săn thú, cho nên không xa lạ với việc cầm đao. Tuy vậy chưa từng cắt củ cải, cho nên không nắm chắc tốc độ và lực đạo, động tác có vẻ ngốc.
Tiểu tử béo Dương Vũ nhìn qua có vẻ lười biếng nhưng lại không căng thẳng như những người khác, chậm rãi làm việc nhưng công phu không hề kém, tốc độ cũng không chậm, sợi củ cải cắt ra vừa nhanh lại vừa đều. Thấy hắn như vậy, Lâm Tiểu Trúc rất vui. Nàng đã biết mà, tiểu tử béo này kiểm tra đánh giá kém như vậy nhưng các giáo tập vẫn cho hắn vào trù nghệ ban, có thể thấy trong cuộc thi vừa rồi hắn có thành tích tốt, cho nên bọn họ mới cho hắn thêm một cơ hội. Hiện tại thì thấy đúng như vậy. Nếu hắn có thể tập trung làm việc thì tổ của mình đã nhặt được một bảo bối rối.
Mã giáo tập đi một vòng kiểm tra, xem mọi người làm việc. Đợi Mã giáo tập rời khỏi chỗ mình, Lâm Tiểu Trúc tuy đã có tính toán nhưng vẫn hỏi trước Hạ Sơn "Hạ Sơn, trước kia ngươi có xắt thịt chưa?"
"Có" Hạ Sơn vẫn tiếc chữ như vàng
"Tốt lắm. Hạ Sơn, ngươi mau bỏ củ cải xuống mà đi xắt thịt đi, ta xắt xong chỗ này sẽ đi cắt trứng gà. Những người còn lại thì cắt hết số củ cải" nói xong còn nhìn mọi người hỏi "mọi người hiểu không?"
"Hiểu" Chu Ngọc Xuân lớn tiếng đáp lại. Nàng rất thích bộ dáng này của Lâm Tiểu Trúc. Lâm Tiểu Trúc đã phân công như vậy, tuyệt đối là có đạo lý, muốn tổ nàng thua cũng hơi khó a.
Tô Tiểu Thư không lên tiếng, Lâm Tiểu Trúc cũng biết nàng không có vấn đề gì. Hạ Sơn tuy không ngẩng đầu lên cũng không đáp lại nhưng Lâm Tiểu Trúc biết hắn sẽ không phản đối. Nàng chỉ chăm chú nhìn Dương Vũ. Hắn là dạng người gì, có ý nghĩ thế nào, chỉ trong lúc này mới nhìn ra được.
Dương Vũ ngẩng đầu lên nhìn Lâm Tiểu Trúc một cái rồi lại nhìn thoáng qua sợ củ cải nàng cắt không thua gì mình, rũ mắt xuống chậm rãi nói "ta sẽ cắt nửa cây còn lại của Hạ Sơn"
Lâm Tiểu Trúc và Hạ Sơn mới cắt được nửa cây củ cải, tính ra vẫn còn ba cây củ cải chưa cắt, mà Dương Vũ chỉ chọn đúng phần ít nhất, quả nhiên là đủ lười.
Chu Ngọc Xuân nghe vậy trừng mắt nhìn Dương Vũ, hét lên "Dương Vũ, ngươi làm việc chọn nhẹ sợ nặng như vậy, có còn là nam nhân không?"
"Ta bây giờ còn không là nam nhân, ta còn chưa trưởng thành" Dương Vũ cũng không ngẩng đầu lên, chậm rãi, thản nhiên trả lời
"Ngươi. . ." Chu Ngọc Xuân dừng tay, còn muốn lớn tiếng cãi lại đã bị Lâm Tiểu Trúc quát khẽ một tiếng "Chu Ngọc Xuân" . Nàng vội ngậm miệng, tiếp tục công việc.
Lúc này Dương Vũ lại ngẩng đầu lên, yên lặng liếc nhìn Lâm Tiểu Trúc một cái, ánh mắt suy nghĩ sâu xa.
Lâm Tiểu Trúc đâu rảnh để ý tới hắn, vừa nhanh tay cắt nốt củ cải trong tay vừa nói "không được nói chuyện, động tác nhanh lên một chút. Dương Vũ cắt nửa củ còn lại của Hạ Sơn, phần còn lại thì Tô Tiểu Thư và Chu Ngọc Xuân làm đi. Không được cãi nhau"
Nói xong, xoay người cầm lấy trứng gà đã ngâm nước, nhanh chóng lột vỏ rồi đem cắt. Trứng gà đã ngâm nước rất dễ lột, nên chưa đầy một phút, nàng đã lột xong năm cái.
Lột trứng gà xong, nàng lại chạy tới chỗ nồi luộc trứng, nhúng đao vào nước nóng, sau đó nhanh chóng về chỗ, bắt đầu cắt trứng.
Cắt trứng gà cũng không dễ như mọi người nghĩ. Bởi vì tròng đỏ rất dễ dính vào dao, cho nên khi cắt rất dễ bị vỡ. Lâm Tiểu Trúc nhúng đao vào nước nóng rồi mới cắt, công việc liền dễ hơn nhiều, không chỉ miếng trứng không bị bể mà tốc độ cũng nhanh hơn. Hơn nữa nàng hạ đao cực chuẩn, lực đạo thích đáng, vài ba nhát đao, trứng gà đã được chia thành hình tám cánh hoa ngay ngắn. Mỗi cánh hoa đều có vàng có trắng, đặt trên bàn nhìn rất đẹp mắt.
"Oa, Lâm Tiểu Trúc, ngươi quá lợi hại ." Chu Ngọc Xuân hưng phấn kêu lên. Nhìn qua tổ khác, Ngô Bình Cường cũng đang bắt đầu phân bố người cắt trứng gà và thịt, tổ thứ hai vẫn còn cùng nhau cắt củ cải. Nếu chờ mình cắt xong củ cải và trứng gà rồi mới chuyển sang thịt thì không biết đến lúc nào mới xong. Nghĩ vậy, Chu Ngọc Xuân càng thêm bội phục Lâm Tiểu Trúc
"Chu Ngọc Xuân, tập trung đi, đừng để ý đến người khác" Lâm Tiểu Trúc nhìn nàng, thanh âm có chút nghiêm khắc
Chu Ngọc Xuân bị nàng trách cứ, cũng không tức giận. Thè lưỡi rối bắt đầu chuyên tâm đối phó với củ cải trong tay.
Đao phát cho bọn họ hình như đã lâu không dùng, không sắc bén. Cho nên khi cắt thịt, không những cần kỹ thuật mà cũng rất tốn sức. Nhưng Hạ Sơn vốn có khí lực, trước kia lên núi săn bắt cũng thường tự xử lý con mồi, nên kinh nghiệm cắt thịt cũng rất phong phú. Trước tiên, hắn lọc hết xương ra, sau đó mới bắt đầu cắt thịt, mặc dù độ dày mỏng, lớn nhỏ không đồng đều nhưng Lâm Tiểu Trúc cũng không éo buộc. Có chất lượng cắt trứng gà của nàng và bào củ cải của Tô Tiểu Thư và Dương Vũ, chỉ cần bọn họ làm nhanh một chút là có thể xếp hạng nhất rồi.
"Tay thêm sức một chút, vị trí thứ nhất là của chúng ta" Lâm Tiểu Trúc thấy mọi người đã làm gần xong, bên phía Ngô Bình Cường cũng sắp kết thúc liền cao giọng cổ vũ "chúng ta sẽ dùng sự thật để chứng minh, tổ chúng ta là lợi hại nhất, cố lên"
Khi phân tổ, tổ của nàng đều bị coi thường, cho rằng các nàng không có khí lực, ở chung một chỗ sẽ bị thất bại. Cho nên những lời Lâm Tiểu Trúc vừa nói đã tiếp thêm sức mạnh cho mọi người, ai nấy đều đẩy nhanh tốc độ, ngay cả Dương Vũ cũng nhanh tay hơn.
Tô Tiểu Thư là người hiểu Lâm Tiểu Trúc nhất. Nàng vốn rất tập trung, tay chân lại mau lẹ, lúc này còn đẩy nhanh tốc độ nên rất nhanh đã cắt xong củ cải. Sau đó ném đao xuống, vui vẻ giơ tay lên, hô lớn "hoàn thành"
Thanh âm nữ tử thanh thúy mà vui vẻ vang lên trong tiếng dao cắt pặc pặc. . . vọng vào tai đối thủ và đồng đội hoàn toàn khác nhau. Những người còn lại cũng đẩy nhanh tốc độ, ngay sau đó Chu Ngọc Xuân cùng Dương Vũ cũng buông đao, bắt chước Tô Tiểu Thư la lên "hoàn thành"
Lâm Tiểu Trúc muốn chính là hiệu quả như vậy
Những người khác nghe những tiếng hô liên tiếp vang lên, nhìn lại trong tay mình vẫn còn đồ, lòng bắt đầu bối rối. Có câu dục tốc bất đạt. Càng sốt ruột càng dễ làm sai, sợi củ cải cũng thô hơn, càng không thể nói tới chất lượng, những người đang lột trứng gà càng thêm bối rối. Nam hài thường không làm việc nhà, đâu có biết trứng gà ngâm trong nước lạnh sẽ dễ lột vỏ hơn. Nếu lột không cẩn thận, còn có thể bị dính luôn cả tròng trắng, vì vậy càng muốn mau lại càng chậm hơn. Lúc này chỉ hận không thể ném trứng gà xuống, hung hăng cho đối phương một đá.
Lâm Tiểu Trúc lúc này cũng đã cắt đến cái trứng gà thứ năm, thịt heo trên tay Hạ Sơn cũng chỉ còn lại một ít.
"Cố lên!" Chu Ngọc Xuân nhìn sang hai tổ kia rồi lại nhìn tổ của mình, trong lòng cực kỳ hưng phấn, cũng bắt chước Lâm Tiểu Trúc cổ vũ mọi người.
"Ầm", Lâm Tiểu Trúc buông đao, hô lớn "hoàn thành"
"Hoàn thành!" Hạ Sơn cũng cùng lúc buông đao.
"A nha!" Chu Ngọc Xuân hung phấn giơ tay về phía Mã giáo tập "Mã giáo tập, tổ chúng ta hoàn thành rồi"
Ba tổ phân công và làm việc thế nào, Mã giáo tập đều nhìn thấy. Khi Lâm Tiểu Trúc đem trứng gà đi ngâm nước lạnh, hắn liền khẽ gật đầu. Sau đó thấy nàng dựa vào năng lực và đặc điểm của từng người mà phân công công việc, tiếp theo thấy nàng nhúng đao vào nước ấm rồi mới cắt trứng thì hắn đã biết tổ thứ ba chiếm được tiên cơ. Cho nên tổ thứ ba hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, hắn không có gì ngạc nhiên. Đi đến án đài, nhìn sợi củ cải rồi nhìn trứng gà và thịt heo mọi người đã cắt xong, mặt không chút thay đổi, chỉ gật đầu "ân" rồi xoay người đi giám sát hai tổ còn lại.
Chu Ngọc Xuân đang rất hưng phấn, cứ tưởng sẽ được Mã giáo tập khen ngợi nào ngờ hắn chỉ nhìn lướt qua một cái, gật đầu một cái rồi rời đi, ngay cả một câu cổ vũ cũng không nói, liền tức giận chất vấn "Mã giáo tập sao có thể như thế?"
"Quên đi." Lâm Tiểu Trúc cũng không hài lòng với biểu hiện của Mã giáo tập. Cho dù có thành kiến với nàng cũng không nên đưa cả vào việc dạy học, còn liên lụy tới những người khác. Có điều lúc này không phải là thời điểm để tranh luận. Nàng sợ mọi người nhụt chí liền an ủi "sự thật ở trước mắt, ai cũng thấy. Vị trí thứ nhất là của chúng ta, không ai có thể tranh được"
/300
|