"Ta không đau. Vị đại thúc này chỉ đẩy nhẹ ta một cái thôi" Lâm Tiểu Trúc vội vàng giải thích rồi đứng lên. Vừa rồi quá mức đột ngột cho nên mới té ngã, ngoài trừ mông hơi đau thì không có bị thương gì. Lúc này thấy Tiết lão gia tử không có việc gì, nàng mừng còn không kịp, đâu có tâm tư để ý tới chuyện khác.
Tiết lão gia tử đỡ Lâm Tiểu Trúc dậy, trách cứ nói "sao không đau được chứ? Ngươi xem, trên mặt toàn là nước mắt" nói xong lại trừng mắt nhìn Lưu Nguyên "mau đi gọi đại phu tới đây, xem bị thương ở đâu rồi"
"Thực sự không có việc gì mà, còn nước mắt. . ." Lâm Tiểu Trúc ngượng ngùng dùng tay áo lau nước mắt "do nhìn thấy Trương Đông ngất trong phòng bếp mà ngài lại không thấy đâu, còn tưởng gặp phải trộm cướp, ngài đã bị bắt đi nên sốt ruột mà khóc, đang tính đi gọi đại phu và báo quan thì gặp được các ngươi"
"Ta đi xem Trương Đông." Lưu Nguyên rất thông minh, thấy thái độ của bệ hạ đối với Lâm Tiểu Trúc khác biệt, hắn liền nhanh nhảu nhận lỗi với nàng rồi vội chạy tới nhà bếp.
"Đứa nhỏ này!" Tiết lão gia tử hiền lành nhìn Lâm Tiểu Trúc, lúc này hoàn toàn không còn vẻ uy nghiêm như khi nói chuyện với đám người Trương Tòng Chính nữa, mà chỉ là một lão đầu nhi như ngày thường. Hắn chỉ vào đám người Trương Tòng Chính nói "nha đầu, mấy người này là thuộc hạ của ta, bọn họ đến đón ta. Vừa rồi đi ra ngoài là lấy chút thuốc cho ngươi" hoàn toàn không quan tâm cũng không giải thích chuyện Trương Đông bất tỉnh.
Lâm Tiểu Trúc ngẩn người. Ngẫm lại thì đoán Trương Đông chắc bị mấy người này đánh ngất, lão đầu nhi không giải thích là không muốn nói dối nàng. Nàng cũng không hỏi thêm, nhìn gói thuốc trên tay mấy người kia lại nhìn Tiết lão gia tử, chỉ vào mình nói "lấy thuốc cho ta?"
"Đúng' lão gia tử đáp "ngươi trời sinh thể hàn, không thích hợp để luyện công, sợ sau này sẽ ảnh hưởng tới vấn đề sinh nở, nhân lúc còn trẻ, vẫn nên điều trị đi"
Lâm Tiểu Trúc là người hiện đại, nên sẽ không vì nhắc tới chuyện sinh con mà thẹn thùng nhưng ở trước mặt mấy nam nhân xa lạ nói tới chuyện này vẫn có chút xấu hổ. Nàng cau mày nhìn mấy người kia, đoán chừng có tới hai, ba mươi gói liền nói sang chuyện khác "bao nhiêu dược đó đều cho ta?"
"Ân,uống một tháng chắc sẽ khá hơn. Ta đã chuẩn bị trong một tháng, mỗi buổi chiều Trương Đông sẽ cho ngươi dùng một bao. Ngươi cứ yên tâm vào y thuật của lão đầu nhi ta đi"
Nhìn thấy đám người kia, Lâm Tiểu Trúc đã biết Tiết lão gia tử phải đi.
Vừa thấy đến này đó tôi tớ, Lâm Tiểu Trúc chỉ biết lão gia tử phải đi. Nghĩ tới đây, cổ họng liền thấy đắng chát, hồi lâu chẳng thể mở miệng, nước mắt lại lưng tròng. Tuy biết rằng bình thủy tương phùng, hợp rồi sẽ tan nhưng nghĩ tới người duy nhất có thể an ủi nỗi nhớ gia gia sắp phải rời đi, mà ở thời cổ đại phương tiện liên lạc không có, lần chia tay này có thể sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Tiết lão gia tử nhìn Lâm Tiểu Trúc nước mắt lưng tròng, thở dài một tiếng, vỗ vỗ đầu nàng "nha đầu, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, ta ngày mai mới đi, ngươi cũng không cần khổ sở. Về sau có cơ hội, chúng ta vẫn có thể gặp mặt" nói xong lấy trong tay ra một ngọc bài đưa cho nàng "khối ngọc bài này ngươi nên mang theo bên mình, trăm ngàn lần đừng đánh mất, gặp việc gì khó, ngươi cầm nó đến chỗ quan phủ địa phương, tự nhiên sẽ có người giúp ngươi. Có điều nó cũng không phải vạn năng, dùng hết ba lần là sẽ bị thu hồi, cho nên nếu không phải chuyện đặc biệt quan trọng, không nên dùng tới"
Lâm Tiểu Trúc nhìn khối ngọc bài trong suốt, trên mặt điêu khắc hình con rồng đang giương nanh múa vuốt, bộ dáng cực kỳ uy nghiêm, sinh động như thật liền biết không phải là vật thường. Tuy nàng không biết đang ở thời đại nào, nhưng từ xưa tới giờ, rồng luôn đại diện cho thân phận chí tôn,thân phận của lão gia tử thế nào cũng đã rõ ràng.
Nàng hiện giờ đã biết nàng xuyên qua thời không này, về vị trí địa lý hay phong tục tập quán đều rất giống Trung Quốc. Điều duy nhất khác biệt là nơi này chia làm bốn quốc gia, theo phương vị mà phân biệt thành Bắc Yến quốc, Tây Lăng quốc, Nam Hải quốc và Đông Việt quốc. Nhưng đã mấy trăm năm qua, giữa bốn quốc gia này chưa từng xảy ra chiến tranh. Nguyên nhân chủ yếu là vị quân vương đứng trên quốc vương bốn nước này. Vì quân vương này lãnh địa không lớn nhưng lại có quân đội rất hung mạnh dùng để duy trì hòa bình.
Vị quân vương này có quyền lợi vô thượng. Hắn có thể tùy ý ra vào các quốc gia, điều tra tình hình chính trị từng nước, nếu tra được quốc vương nào ngu ngốc, bạo ngược thì sẽ thông báo cho ba nước còn lại, có thể sử dụng quyền bãi miễn. Quốc gia nào có xuất rối loạn hoặc có ý đồ phát động chiến tranh, hắn có thể phái binh trấn áp, trừng phạt hoặc bãi miễn quốc vương nước đó. Nhưng đồng thời hắn cũng không thể can thiệp vào chuyện nội bộ của các nước để phòng ngừa dã tâm cá nhân, thu mua đại thần, thị ân với dân chúng rồi từ đó cướp mất quyền lực của quốc vương các nước, trừ phi quốc vương đó quá ngu ngốc bạo ngược cũng không thể tùy ý sử dụng hay đoạt lấy người của tứ quốc, dù đó là bá tánh bình dân hay thuộc hạ, nô tỳ.
Nói cách khác, vị lão gia tử giống y chang gia gia kiếp trước của nàng chính là vị quân vương có quyền lợi chí cao vô thượng kia, nên dù hắn biết được hoàn cảnh của nàng, có muốn giúp nàng cũng không được. Hắn có thể đưa ra ngọc bài chứng minh thân phận quân vương đã là đại ân đại đức, còn về tiền bạc, có cho nàng cũng không giữ được.
Nhìn lão gia tử đưa ngọc bài cho Lâm Tiểu Trúc, đám người Trương Tòng Chính khiếp sợ không thôi. Bọn họ cùng lão gia tử hằng năm đều chu du bốn nước, tiếp xúc vô số người ở các tầng lớp khác nhau, cũng không tránh khỏi phát sinh cảm tình. Cho dù lão gia tử không thể thay đổi vận mệnh của bọn họ thì cũng tặng bọn họ tiền bạc, cho người dạy bọn họ nghề nghiệp nào đó để giúp cuộc sống của bọn họ tốt hơn nhưng chưa bao giờ đem ngọc bài thể hiện thân phận tặng cho ai. Nếu sử dụng đến ngọc bài này, dù là chuyện khó khăn đến mấy, quan viên các quốc gia cũng sẽ nể mặt lão gia tử mà thực thi nhưng như vạy cũng làm ảnh hưởng đến danh vọng của hắn. Lão gia tử cả đời thanh liêm, chính trực vô tư, chưa từng dùng tới đặc quyền. Hơn nữa, nếu người sử dụng ngọc bài có lòng tham không đáy, đưa ra yêu cầu vô lý thì khí tiết cả đời của lão gia tử nhất định sẽ bị hủy, hắn sẽ mang tội danh không nhìn rõ người cho đến suốt đời.
Trương Tòng Chính liếc nhìn Lâm Tiểu Trúc một cái, nuốt lại những lời định nói. Bọn hắn đã phạm phải sai lầm, để thất lạc lão gia tử, dù có Lưu Nguyên đi theo nhưng cũng nhờ có tiểu cô nương này giúp đỡ, lại là người phẩm hạnh đoan chính. Lão gia tử cả đời duyệt người vô số, sao lại không biết phân nặng nhẹ, nhìn người không rõ chứ. Hắn đưa ngọc bài cho nàng tất có lý của hắn, mình không cần nhiều lời.
"Dạ, ta nhất định sẽ giữ thật kỹ, không bất đắc dĩ sẽ không dùng tới" . Lâm Tiểu Trúc không từ chối, nghiêm túc tiếp nhận ngọc bài. Khối ngọc bài này cũng không lớn, chỉ hơn hai ngón tay, một đầu dùng sợ tơ vàng buộc lại. Nàng đem ngọc bài đeo lên cổ, nhét vào áo, sau đó quỳ xuống, dập đầu ba cái với lão gia tử
Lão đầu nhi cũng không ngăn cản, để mặt nàng dập đầu, sau đó mới đỡ nàng dậy, lấy trong lòng ra một quyển sách "mấy ngày nay ta rảnh rỗi, nên viết vài điều này nọ, ngươi lấy xem đi, sau này có cơ hội thì nấu cho lão đầu nhi ta ăn"
"Cảm ơn lão gia tử." Lâm Tiểu Trúc cung kính tiếp nhận quyển sách kia, mở ra nhì. Chỉ thấy lão đầu nhi ghi lại những mỹ vị đã ăn trong mấy năm qua, món ăn xuất xứ ở đâu, cách chế biến như thế nào, nguyên vật liệu gồm những gì. . . đều viết rất chi tiết.
Lâm Tiểu Trúc ngẩng đầu, nhìn lão gia tử, nước mắt hoen mi. Lão gia tử là người thế nào, hắn tới đây sẽ không chỉ vì nhấm nháp không lục ngư. Hiện giờ vì một tiểu nha đầu như nàng lại hao tổn thời gian và tâm trí để viết sách, làm cho nàng rất cảm động.
Đáng tiếc nàng lại không được tự do, nếu có thể đi theo hắn chu du các quốc gia, nhấm nháp đặc sản các nơi thì tốt biết bao.
Nhìn Lâm Tiểu Trúc hai mắt đẫm lệ, lão gia tử thở dài một tiếng, ôn nhu nói "nha đầu, ngươi có yêu cầu gì, cứ nói đi"
Lâm Tiểu Trúc cẩn thận để sách vào trong lòng, quỳ xuống, dập đầu một cái "Tiểu Trúc chỉ có một thỉnh cầu"
"Được, ngươi nói đi" lão gia tủ vuốt râu, vẻ mặt từ ái.
Trương Tòng Chính đứng sau lão gia tử, nhìn Lâm Tiểu Trúc chằm chằm, trong lòng thở dài một hơi. Nếu tiểu cô nương này có lòng tham, đưa ra điều kiện, lão gia tử có thể sẽ cho nàng chút tiền tài nhưng ngọc bài trên cổ cũng rất nhanh sẽ bị Lưu Nguyên lấy lại mà sau này lão gia tử cũng sẽ không chú ý tới cuộc sống của nàng nữa. Nếu nàng muốn thay đổi thân phận, e là càng khó khăn hơn. Tuy lão gia tử đã dặn Lâm Tiểu Trúc không nên tùy ý sử dụng ngọc bài nhưng nếu nàng đưa ngọc bài yêu cầu Viên Thiên Dã trả tự do cho mình, hắn không thể không đáp ứng.
Lâm Tiểu Trúc cũng biết ngôn hành sắp tới của mình sẽ quyết định tương lai mình. Nàng cung kính dập đầu, nhìn thẳng lão gia tử, chân thành nói "Tiểu Trúc hi vọng lão gia tử kiện khang trường thọ, vĩnh viễn khỏe mạnh, có thể ăn được nhiều món ngon"
Tiết lão gia tử đỡ Lâm Tiểu Trúc dậy, trách cứ nói "sao không đau được chứ? Ngươi xem, trên mặt toàn là nước mắt" nói xong lại trừng mắt nhìn Lưu Nguyên "mau đi gọi đại phu tới đây, xem bị thương ở đâu rồi"
"Thực sự không có việc gì mà, còn nước mắt. . ." Lâm Tiểu Trúc ngượng ngùng dùng tay áo lau nước mắt "do nhìn thấy Trương Đông ngất trong phòng bếp mà ngài lại không thấy đâu, còn tưởng gặp phải trộm cướp, ngài đã bị bắt đi nên sốt ruột mà khóc, đang tính đi gọi đại phu và báo quan thì gặp được các ngươi"
"Ta đi xem Trương Đông." Lưu Nguyên rất thông minh, thấy thái độ của bệ hạ đối với Lâm Tiểu Trúc khác biệt, hắn liền nhanh nhảu nhận lỗi với nàng rồi vội chạy tới nhà bếp.
"Đứa nhỏ này!" Tiết lão gia tử hiền lành nhìn Lâm Tiểu Trúc, lúc này hoàn toàn không còn vẻ uy nghiêm như khi nói chuyện với đám người Trương Tòng Chính nữa, mà chỉ là một lão đầu nhi như ngày thường. Hắn chỉ vào đám người Trương Tòng Chính nói "nha đầu, mấy người này là thuộc hạ của ta, bọn họ đến đón ta. Vừa rồi đi ra ngoài là lấy chút thuốc cho ngươi" hoàn toàn không quan tâm cũng không giải thích chuyện Trương Đông bất tỉnh.
Lâm Tiểu Trúc ngẩn người. Ngẫm lại thì đoán Trương Đông chắc bị mấy người này đánh ngất, lão đầu nhi không giải thích là không muốn nói dối nàng. Nàng cũng không hỏi thêm, nhìn gói thuốc trên tay mấy người kia lại nhìn Tiết lão gia tử, chỉ vào mình nói "lấy thuốc cho ta?"
"Đúng' lão gia tử đáp "ngươi trời sinh thể hàn, không thích hợp để luyện công, sợ sau này sẽ ảnh hưởng tới vấn đề sinh nở, nhân lúc còn trẻ, vẫn nên điều trị đi"
Lâm Tiểu Trúc là người hiện đại, nên sẽ không vì nhắc tới chuyện sinh con mà thẹn thùng nhưng ở trước mặt mấy nam nhân xa lạ nói tới chuyện này vẫn có chút xấu hổ. Nàng cau mày nhìn mấy người kia, đoán chừng có tới hai, ba mươi gói liền nói sang chuyện khác "bao nhiêu dược đó đều cho ta?"
"Ân,uống một tháng chắc sẽ khá hơn. Ta đã chuẩn bị trong một tháng, mỗi buổi chiều Trương Đông sẽ cho ngươi dùng một bao. Ngươi cứ yên tâm vào y thuật của lão đầu nhi ta đi"
Nhìn thấy đám người kia, Lâm Tiểu Trúc đã biết Tiết lão gia tử phải đi.
Vừa thấy đến này đó tôi tớ, Lâm Tiểu Trúc chỉ biết lão gia tử phải đi. Nghĩ tới đây, cổ họng liền thấy đắng chát, hồi lâu chẳng thể mở miệng, nước mắt lại lưng tròng. Tuy biết rằng bình thủy tương phùng, hợp rồi sẽ tan nhưng nghĩ tới người duy nhất có thể an ủi nỗi nhớ gia gia sắp phải rời đi, mà ở thời cổ đại phương tiện liên lạc không có, lần chia tay này có thể sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Tiết lão gia tử nhìn Lâm Tiểu Trúc nước mắt lưng tròng, thở dài một tiếng, vỗ vỗ đầu nàng "nha đầu, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, ta ngày mai mới đi, ngươi cũng không cần khổ sở. Về sau có cơ hội, chúng ta vẫn có thể gặp mặt" nói xong lấy trong tay ra một ngọc bài đưa cho nàng "khối ngọc bài này ngươi nên mang theo bên mình, trăm ngàn lần đừng đánh mất, gặp việc gì khó, ngươi cầm nó đến chỗ quan phủ địa phương, tự nhiên sẽ có người giúp ngươi. Có điều nó cũng không phải vạn năng, dùng hết ba lần là sẽ bị thu hồi, cho nên nếu không phải chuyện đặc biệt quan trọng, không nên dùng tới"
Lâm Tiểu Trúc nhìn khối ngọc bài trong suốt, trên mặt điêu khắc hình con rồng đang giương nanh múa vuốt, bộ dáng cực kỳ uy nghiêm, sinh động như thật liền biết không phải là vật thường. Tuy nàng không biết đang ở thời đại nào, nhưng từ xưa tới giờ, rồng luôn đại diện cho thân phận chí tôn,thân phận của lão gia tử thế nào cũng đã rõ ràng.
Nàng hiện giờ đã biết nàng xuyên qua thời không này, về vị trí địa lý hay phong tục tập quán đều rất giống Trung Quốc. Điều duy nhất khác biệt là nơi này chia làm bốn quốc gia, theo phương vị mà phân biệt thành Bắc Yến quốc, Tây Lăng quốc, Nam Hải quốc và Đông Việt quốc. Nhưng đã mấy trăm năm qua, giữa bốn quốc gia này chưa từng xảy ra chiến tranh. Nguyên nhân chủ yếu là vị quân vương đứng trên quốc vương bốn nước này. Vì quân vương này lãnh địa không lớn nhưng lại có quân đội rất hung mạnh dùng để duy trì hòa bình.
Vị quân vương này có quyền lợi vô thượng. Hắn có thể tùy ý ra vào các quốc gia, điều tra tình hình chính trị từng nước, nếu tra được quốc vương nào ngu ngốc, bạo ngược thì sẽ thông báo cho ba nước còn lại, có thể sử dụng quyền bãi miễn. Quốc gia nào có xuất rối loạn hoặc có ý đồ phát động chiến tranh, hắn có thể phái binh trấn áp, trừng phạt hoặc bãi miễn quốc vương nước đó. Nhưng đồng thời hắn cũng không thể can thiệp vào chuyện nội bộ của các nước để phòng ngừa dã tâm cá nhân, thu mua đại thần, thị ân với dân chúng rồi từ đó cướp mất quyền lực của quốc vương các nước, trừ phi quốc vương đó quá ngu ngốc bạo ngược cũng không thể tùy ý sử dụng hay đoạt lấy người của tứ quốc, dù đó là bá tánh bình dân hay thuộc hạ, nô tỳ.
Nói cách khác, vị lão gia tử giống y chang gia gia kiếp trước của nàng chính là vị quân vương có quyền lợi chí cao vô thượng kia, nên dù hắn biết được hoàn cảnh của nàng, có muốn giúp nàng cũng không được. Hắn có thể đưa ra ngọc bài chứng minh thân phận quân vương đã là đại ân đại đức, còn về tiền bạc, có cho nàng cũng không giữ được.
Nhìn lão gia tử đưa ngọc bài cho Lâm Tiểu Trúc, đám người Trương Tòng Chính khiếp sợ không thôi. Bọn họ cùng lão gia tử hằng năm đều chu du bốn nước, tiếp xúc vô số người ở các tầng lớp khác nhau, cũng không tránh khỏi phát sinh cảm tình. Cho dù lão gia tử không thể thay đổi vận mệnh của bọn họ thì cũng tặng bọn họ tiền bạc, cho người dạy bọn họ nghề nghiệp nào đó để giúp cuộc sống của bọn họ tốt hơn nhưng chưa bao giờ đem ngọc bài thể hiện thân phận tặng cho ai. Nếu sử dụng đến ngọc bài này, dù là chuyện khó khăn đến mấy, quan viên các quốc gia cũng sẽ nể mặt lão gia tử mà thực thi nhưng như vạy cũng làm ảnh hưởng đến danh vọng của hắn. Lão gia tử cả đời thanh liêm, chính trực vô tư, chưa từng dùng tới đặc quyền. Hơn nữa, nếu người sử dụng ngọc bài có lòng tham không đáy, đưa ra yêu cầu vô lý thì khí tiết cả đời của lão gia tử nhất định sẽ bị hủy, hắn sẽ mang tội danh không nhìn rõ người cho đến suốt đời.
Trương Tòng Chính liếc nhìn Lâm Tiểu Trúc một cái, nuốt lại những lời định nói. Bọn hắn đã phạm phải sai lầm, để thất lạc lão gia tử, dù có Lưu Nguyên đi theo nhưng cũng nhờ có tiểu cô nương này giúp đỡ, lại là người phẩm hạnh đoan chính. Lão gia tử cả đời duyệt người vô số, sao lại không biết phân nặng nhẹ, nhìn người không rõ chứ. Hắn đưa ngọc bài cho nàng tất có lý của hắn, mình không cần nhiều lời.
"Dạ, ta nhất định sẽ giữ thật kỹ, không bất đắc dĩ sẽ không dùng tới" . Lâm Tiểu Trúc không từ chối, nghiêm túc tiếp nhận ngọc bài. Khối ngọc bài này cũng không lớn, chỉ hơn hai ngón tay, một đầu dùng sợ tơ vàng buộc lại. Nàng đem ngọc bài đeo lên cổ, nhét vào áo, sau đó quỳ xuống, dập đầu ba cái với lão gia tử
Lão đầu nhi cũng không ngăn cản, để mặt nàng dập đầu, sau đó mới đỡ nàng dậy, lấy trong lòng ra một quyển sách "mấy ngày nay ta rảnh rỗi, nên viết vài điều này nọ, ngươi lấy xem đi, sau này có cơ hội thì nấu cho lão đầu nhi ta ăn"
"Cảm ơn lão gia tử." Lâm Tiểu Trúc cung kính tiếp nhận quyển sách kia, mở ra nhì. Chỉ thấy lão đầu nhi ghi lại những mỹ vị đã ăn trong mấy năm qua, món ăn xuất xứ ở đâu, cách chế biến như thế nào, nguyên vật liệu gồm những gì. . . đều viết rất chi tiết.
Lâm Tiểu Trúc ngẩng đầu, nhìn lão gia tử, nước mắt hoen mi. Lão gia tử là người thế nào, hắn tới đây sẽ không chỉ vì nhấm nháp không lục ngư. Hiện giờ vì một tiểu nha đầu như nàng lại hao tổn thời gian và tâm trí để viết sách, làm cho nàng rất cảm động.
Đáng tiếc nàng lại không được tự do, nếu có thể đi theo hắn chu du các quốc gia, nhấm nháp đặc sản các nơi thì tốt biết bao.
Nhìn Lâm Tiểu Trúc hai mắt đẫm lệ, lão gia tử thở dài một tiếng, ôn nhu nói "nha đầu, ngươi có yêu cầu gì, cứ nói đi"
Lâm Tiểu Trúc cẩn thận để sách vào trong lòng, quỳ xuống, dập đầu một cái "Tiểu Trúc chỉ có một thỉnh cầu"
"Được, ngươi nói đi" lão gia tủ vuốt râu, vẻ mặt từ ái.
Trương Tòng Chính đứng sau lão gia tử, nhìn Lâm Tiểu Trúc chằm chằm, trong lòng thở dài một hơi. Nếu tiểu cô nương này có lòng tham, đưa ra điều kiện, lão gia tử có thể sẽ cho nàng chút tiền tài nhưng ngọc bài trên cổ cũng rất nhanh sẽ bị Lưu Nguyên lấy lại mà sau này lão gia tử cũng sẽ không chú ý tới cuộc sống của nàng nữa. Nếu nàng muốn thay đổi thân phận, e là càng khó khăn hơn. Tuy lão gia tử đã dặn Lâm Tiểu Trúc không nên tùy ý sử dụng ngọc bài nhưng nếu nàng đưa ngọc bài yêu cầu Viên Thiên Dã trả tự do cho mình, hắn không thể không đáp ứng.
Lâm Tiểu Trúc cũng biết ngôn hành sắp tới của mình sẽ quyết định tương lai mình. Nàng cung kính dập đầu, nhìn thẳng lão gia tử, chân thành nói "Tiểu Trúc hi vọng lão gia tử kiện khang trường thọ, vĩnh viễn khỏe mạnh, có thể ăn được nhiều món ngon"
/300
|