"Tiểu Trúc Tử, ngươi đã đến rồi?" Đường Viễn Ninh dù trời mùa đông còn cầm quạt trong tay, vừa thấy Lâm Tiểu Trúc tiến vào liền xòe quạt ra, phe phẩy vài cái, cười hì hì nói
Hắn đột nhiên xưng hô thân thiết làm Lâm Tiểu Trúc cảm thấy như có đàn quạ bay ngang đỉnh đầu. Vị Đường công tử này có bình thường không ta ?
Viên Thiên Dã liếc Đường Viễn Ninh một cái, lắc đầu, vẻ mặt như muốn nói " ta không quen ngươi "
"Gặp qua hai vị công tử." Lâm Tiểu Trúc chỉnh đốn trang phục hành lễ, nghiêm túc cúi đầu, mắt không nhìn Đường Viễn Ninh.
Viên Thiên Dã dường như rất hài lòng thái độ của nàng, nhẹ giọng nói " đi múc nước đi "
Đường Viễn Ninh liền xếp quạt, ngồi thẳng lưng, hai mắt tỏa sáng " uy, Tiểu Trúc Tử, lúc ăn cơm chiều, ta đã nghe Viên Thập nói không ít chuyện về ngươi. Nghe nói ngươi không chỉ thông minh mà đầu lưỡi còn rất lợi hại. Hay là chúng ta chơi một trò chơi đi, gọi là nhấm nhấp hương vị. Nếu ngươi thắng, ta sẽ đáp ứng một yêu cầu của ngươi, nếu ta thắng, ngươi cũng phải đáp ứng một yêu cầu của ta. Thế nào ? "
Lâm Tiểu Trúc tuy cực kỳ tin tưởng đầu lưỡi của mình nhưng lại không có hứng thú chơi đùa với Đường Viễn Ninh, khom người đáp " công tử đã lệnh cho Tiểu Trúc đi múc nước, Tiểu Trúc không dám không tuân theo, thỉnh Đường công tử thứ lỗi " nói xong củng không đợi Đường Viễn Ninh phát biểu ý kiến liền xoay người rời đi, đến bên giếng, cầm lấy mộc dũng, bắt đầu múc nước.
"Không phải đâu?" Đường Viễn Ninh xoan mặt mình, quay đầu nhìn Viên Thiên Dã " bộ dạng ta xấu lắm sao ? sao nha đầu này thấy ta liền không muốn nhìn "
Viên Thiên Dã cẩn thận quan sát, lắc đầu nói " coi như thông qua "
" Cái gì mà coi như thông qua ? " Đường Viễn Ninh không phục " bản công tử là anh tuấn bất phàm, ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, tìm khắp Bắc Ye1n cũng không có được vài người nha "
Viên Thiên Dã mặc kệ hắn
Đường Viễn Ninh Lâm Tiểu Trúc, lẩm bẩm " Viên Thập nói, tiểu nha đầu này tính tình cũng không tệ mà, xem ra là vì cố kỵ chủ tử nên mới không dám nói chuyện với ta "
Nói xong kề sát Viên Thiên Dã thì thầm " biểu ca, đệ đệ ta đối với ngươi không tệ phải không ? trong lòng nhớ thương ngươi, từ xa tới đây thăm ngươi, còn mang cho ngươi nhiều đồ tốt. Ngươi nói xem, ngươi nên hồi báo ta thế nào ? hay là tặng tiểu nha đầu này cho ta đi "
Viên Thiên Dã thuận tay cầm lấy cây quạt hắn để trên bàn, gõ hắn một cái " nghĩ cũng đừng nghĩ "
" Viên Thiên Dã " Đường Viễn Ninh trực tiếp kêu cả họ tên Viên Thiên Dã, trừng mắt nhìn hắn " ta là ai chứ ? ta là biểu đệ thân ái của ngươi nha. Tiểu nha đầu này bất quá chỉ là sơn nữ, ba trăm văn tiền là có thể mua được, vậy mà ngươi lại không muốn tặng cho ta ? Ngươi làm ta thương tâm quá " nói xong còn hừ hừ vài tiếng, tỏ vẻ tức giận.
Lời nghe đáng thương nhưng Viên Thiên Dã không chút lay động, quả quyết cự tuyệt " người khác có thể, nàng thì không được "
Đường Viễn Ninh bất chấp đang giả bộ tức giận vội quay đầu nhìn Viên Thiên Dã từ trên xuống dưới, tựa tiếu phi tiếu nói " biểu ca, có phải ngươi nhìn trúng nàng không ?' vừa dứt lời, đầu lại bị đánh một cái
" Không phải thì thôi, sao đánh ta ? đáng lý là thông minh, bị ngươi đánh riết, ngu luôn thì làm sao ? " Đường Viễn Ninh tìm ra manh mối, không khỏi ồn ào
Viên Thiên Dã nghiêm mặt nói: "Không phải ta luyến tiếc, cũng không phải như ngươi nghĩ. Nha đầu kia tuy ta dùng có hai trăm năm mươi văn tiền là mua được nhưng lại là người có thể trọng dụng. Hơn nữa, nàng rất có chủ kiến, không phải ta muốn tặng là được, nếu nàng không muốn, ngươi mang về thế nào cũng rước lấy phiền toái "
"Có chủ kiến?" Đường Viễn Ninh nhướng mi " ý của ngươi là nếu nàng nguyện ý theo ta, ta có thể mang nàng đi " nói xong lại nhìn chằm chằm Viên Thiên Dã như muốn xem thái độ của hắn thế nào.
"Khụ." Viên Thiên Dã luôn bình tĩnh lúc này lộ ra vẻ quẫn bách " ngươi mang nàng đi, cũng không thể dùng làm nha đầu. Người hầu hạ cho ngươi rất nhiều, sao cứ phải muốn nàng ? ở lại chỗ ta, nàng có ích hơn "
Đường Viễn Ninh trừng mắt nhìn Viên Thiên Dã, mặt lộ vẻ giảo hoạt rồi quay đầu nhìn về phía Lâm Tiểu Trúc, lớn giọng gọi " Lâm Tiểu Trúc, lại đây "
Lâm Tiểu Trúc buông mộc dũng đi tới, thi lễ " Đường công tử có gì phân phó "
"Ta hỏi ngươi, nếu ta muốn ngươi rời khỏi sơn trang, đi theo hầu hạ ta, ngươi có bằng lòng hay không ? "
Lâm Tiểu Trúc có chút giật mình, ngẩng đầu, bối rối nhìn Viên Thiên Dã một cái, thấy hắn lắc lắc đầu như muốn nàng đừng đồng ý, mới yên lòng thi lễ đáp " Lâm Tiểu Trúc mới đến sơn trang, cái gì cũng chưa học được, cái gì cũng không hiểu, sao dám đến hầu hạ Đường công tử "
Là muốn khéo léo từ chối sao ? Đường Viễn Ninh Lâm Tiểu Trúc chằm chằm, không tức giận mà còn tươi cười nói " cái gì cũng không biết thì quan trọng gì đâu. Ngươi thông minh như vậy, học sẽ rất nhanh. Ta cũng không miễn cưỡng ngươi. Chẳng phải ngươi có vị giác mẫn cảm sao ? ta sẽ pha mấy ly trà cho ngươi uống, chỉ cần ngươi có thể nói ra cách thức, ta sẽ không nhắc lại chuyện này, ngươi thấy sao ? "
"Tiểu Trúc chưa từng uống trà, không thể phân biệt được hương vị " Lâm Tiểu Trúc vẫn không đáp ứng " hơn nữa, Lâm Tiểu Trúc là hạ nhân công tử mua về, Tiểu Trúc đi hay ở, công tử sẽ có an bài, không dám đáp ứng yêu cầu của Đường công tử, xin Đường công tử đừng làm khó Tiểu Trúc "
Đường Viễn Ninh chớp chớp mắt " công tử của ngươi đã đáp ứng rồi, chỉ chờ xem ý của ngươi "
Lâm Tiểu Trúc không lên tiếng, nhìn Viên Thiên Dã
" Ngươi có bằng lòng đi hầu hạ Đường công tử không ? " Viên Thiên Dã hỏi nàng, trong mắt hiện lên vẻ khẩn trương khó nhận ra.
Lâm Tiểu Trúc không cần nghĩ, trả lời dứt khoát " Tiểu Trúc nguyện ý ở lại sơn trang, học trù nghệ với các vị giáo tập, sau khi học xong sẽ vì công tử mà cống hiến "
Viên Thiên Dã nhịn không được mà khóe môi cong lên, đắc ý nhìn Đường Viễn Ninh, rồi phân phó " được rồi, ngươi đi múc nước đi "
" Dạ " Lâm Tiểu Trúc quay lại bên giếng, tiếp tục múc nước, thở phào một hơi nhẹ nhõm. Biểu hiện vả cố gắng trong khoảng thời gian này đã không uổng phí, ít ra thì trong lòng Viên Thiên Dã, nàng vẫn là một người hữu dụng. Nếu không sao biểu đệ hắn muốn một người, hắn lại không đồng ý ? Trong cảm nhận của bọn họ, các nàng giống như ly trà trên bàn, thích đưa thì đưa, không cần phải quan tâm đến suy nghĩ của các nàng.
Khi nàng múc nước xong, Viên Thiên Dã cùng Đường Viễn Ninh đã không còn ở trong sân. Đầu đông, trời rét lạnh, hai vị đương nhiên sẽ không ở trong sân rồi, Lâm Tiểu Trúc nhìn căn phòng vẫn còn sáng đèn, cao giọng nói " công tử, bồn đã đầy nước, Tiểu Trúc về đây "
"Đợi chút." Trong phòng truyền ra thanh âm của Viên Thiên Dã, sau đó hắn đi ra, cầm lấy ngân bình trong lòng, đổ ra một viên thuốc đưa cho nàng.
"Cảm ơn công tử." Lâm Tiểu Trúc mừng rỡ. Đây là thưởng cho sự trung thành của nàng hay là mỗi ngày đều được một viên ? nếu là mỗi ngày đều có thì hay quá.
Nhìn thấy Lâm Tiểu Trúc tươi cười rạng rỡ, vui vẻ khoái hoạt, Viên Thiên Dã bỗng nhiên ngẩn người.
Trừ khi lúc mới vào sơn trang, vì không rõ thân phận của Viên Thiên Dã, Lâm Tiểu Trúc còn dám nói giỡn với hắn một hai câu. Nhưng sau khi học củ, hiểu được tôn ti cao thấp, nàng đã trở nên nghiêm cẩn hơn. Viên Thiên Dã cũng càng ngày càng không thích nói chuyện, chỉ dùng đôi mắt đen bóng như hoắc thạch nhìn nàng. Có điều Lâm Tiểu Trúc cũng không nghĩ nhiều tới chuyện này, nàng cảm thấy biểu hiện của mình quá mức xuất sắc, Viên Thiên Dã muốn tìm hiểu nàng cũng là chuyện bình thường. Cho nên nàng ngậm thước vào miệng rồi thi lễ cáo từ.
Đường Viễn Ninh nhìn Viên Thiên Dã đi vào phòng, cười hì hì nói " tinh khí hoàn mà ngươi cũng cho nàng ăn ? xem ra thỉnh cầu vừa rồi ta đúng là quá đường đột, biểu ca, đừng trách ta nha "
Viên Thiên Dã liếc hắn một cái, chuyển đề tài " thuốc ta đưa cho ngươi, còn bao nhiêu ? "
Vừa nói đến chính sự, Đường Viễn Ninh liền ngồi thẳng lưng, sắc mặt ngưng trọng " còn chừng ba mươi viên, nhưng nếu ngươi có thời gian vẫn nên đi xem mạch cho vị kia một chút, dù có tinh khí hoàn nhưng trong thời gian này lại mắc thêm bệnh khác nữa "
"Ngày mai ta liền đi theo ngươi." Viên Thiên Dã ngồi xuống, tạy tay rót cho Đường Viễn Ninh ly trà
Đường Viễn Ninh nâng ly trà lên, nhìn bóng đèn, uống một ngụm rồi thở dài nói " nếu không sợ thời cuộc hỗn loạn, gây họa đến dân chúng thì chúng ta cần gì phải phiền toái như vậy ? ngươi chỉ cần cho một phương thuốc, khiến tên kia đi đời nhà ma là xong rồi "
Viên Thiên Dã thản nhiên nói " có khi chết còn sướng hơn sống thống khổ, để hắn sống thêm mấy ngày nữa đi "
«Biểu ca, ngươi trù tính nhiều năm như vậy, sao lại không muốn ngồi lên vị trí kia ? nói thật, đại biểu ca. . . đâu có thích hợp bằng ngươi "
" Vị trí kia thì có gì tốt ? " Viên Thiên Dã không cho là đúng " vị trí kia nhìn thì rất phong cảnh nhưng lại vất vả vạn phần, lúc nào cũng phải nơm nớp lo sợ như ngồi trên băng mỏng, không có tình thân gia đình, ngay cả người bên gối cũng phải đề phòng, dù cho người thân vô số thì vẫn là cô đơn một mình. Vị trí như vậy, ta có điên mới muốn, nếu không phải tên cẩu tặc kia năm đó độc hại ta, hôm nay lại không dung cho phụ mẫu huynh trưởng ta thì ta cũng lười mưu tính chuyện gì, đợi khi đại sự hoàn thành, ta sẽ đi chu du các nước, ngắm nhìn phong cảnh thế gian, thưởng thức các món ngon trong thiên hạ "
" Nhưng mà " Đường Viễn Ninh nhìn chằm chằm ánh đèn, do dự một hồi mới nói tiếp " tất cả mọi việc đều do ngươi khống chế, sợ khi đại biểu ca ngồi lên vị trí kia, ta sợ hắn. . . không cam lòng mà gây bất lợi cho ngươi "
Viên Thiên Dã nhìn hắn khen ngợi " có tiến bộ nha, chuyện vậy cũng nghĩ ra "
Đường Viễn Ninh mỉm cười ngượng ngùng " ta sao có thể nghĩ ra, là do cha ta cứ lải nhải suốt ngày thôi "
" Băn khoăn của cậu, ta hiểu " nói tới đây, Viên Thiên Dã cười lạnh " nói như thế, nếu tất cả đều do ta nắm trong tay thì sao ta phải sợ hắn đối với ta bất lợi ? ta, nếu có thể để hắn ngồi lên vị trí kia, thì cũng có thể lôi hắn xuống. Lựa chọn thế nào thì tùy vào trí thông minh của hắn ? "
Đường Viễn Ninh nhìn biểu ca chỉ lớn hơn mình một tháng nhưng lại có năng lực điều khiển cả giang sơn, ánh mắt tràn ngập kính nể. Hắn không thể hiểu được, hai người huyết thống gần như vậy, sao chỉ số thông minh lại khác nhau một trời một vực vậy chứ ?
Hắn đột nhiên xưng hô thân thiết làm Lâm Tiểu Trúc cảm thấy như có đàn quạ bay ngang đỉnh đầu. Vị Đường công tử này có bình thường không ta ?
Viên Thiên Dã liếc Đường Viễn Ninh một cái, lắc đầu, vẻ mặt như muốn nói " ta không quen ngươi "
"Gặp qua hai vị công tử." Lâm Tiểu Trúc chỉnh đốn trang phục hành lễ, nghiêm túc cúi đầu, mắt không nhìn Đường Viễn Ninh.
Viên Thiên Dã dường như rất hài lòng thái độ của nàng, nhẹ giọng nói " đi múc nước đi "
Đường Viễn Ninh liền xếp quạt, ngồi thẳng lưng, hai mắt tỏa sáng " uy, Tiểu Trúc Tử, lúc ăn cơm chiều, ta đã nghe Viên Thập nói không ít chuyện về ngươi. Nghe nói ngươi không chỉ thông minh mà đầu lưỡi còn rất lợi hại. Hay là chúng ta chơi một trò chơi đi, gọi là nhấm nhấp hương vị. Nếu ngươi thắng, ta sẽ đáp ứng một yêu cầu của ngươi, nếu ta thắng, ngươi cũng phải đáp ứng một yêu cầu của ta. Thế nào ? "
Lâm Tiểu Trúc tuy cực kỳ tin tưởng đầu lưỡi của mình nhưng lại không có hứng thú chơi đùa với Đường Viễn Ninh, khom người đáp " công tử đã lệnh cho Tiểu Trúc đi múc nước, Tiểu Trúc không dám không tuân theo, thỉnh Đường công tử thứ lỗi " nói xong củng không đợi Đường Viễn Ninh phát biểu ý kiến liền xoay người rời đi, đến bên giếng, cầm lấy mộc dũng, bắt đầu múc nước.
"Không phải đâu?" Đường Viễn Ninh xoan mặt mình, quay đầu nhìn Viên Thiên Dã " bộ dạng ta xấu lắm sao ? sao nha đầu này thấy ta liền không muốn nhìn "
Viên Thiên Dã cẩn thận quan sát, lắc đầu nói " coi như thông qua "
" Cái gì mà coi như thông qua ? " Đường Viễn Ninh không phục " bản công tử là anh tuấn bất phàm, ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, tìm khắp Bắc Ye1n cũng không có được vài người nha "
Viên Thiên Dã mặc kệ hắn
Đường Viễn Ninh Lâm Tiểu Trúc, lẩm bẩm " Viên Thập nói, tiểu nha đầu này tính tình cũng không tệ mà, xem ra là vì cố kỵ chủ tử nên mới không dám nói chuyện với ta "
Nói xong kề sát Viên Thiên Dã thì thầm " biểu ca, đệ đệ ta đối với ngươi không tệ phải không ? trong lòng nhớ thương ngươi, từ xa tới đây thăm ngươi, còn mang cho ngươi nhiều đồ tốt. Ngươi nói xem, ngươi nên hồi báo ta thế nào ? hay là tặng tiểu nha đầu này cho ta đi "
Viên Thiên Dã thuận tay cầm lấy cây quạt hắn để trên bàn, gõ hắn một cái " nghĩ cũng đừng nghĩ "
" Viên Thiên Dã " Đường Viễn Ninh trực tiếp kêu cả họ tên Viên Thiên Dã, trừng mắt nhìn hắn " ta là ai chứ ? ta là biểu đệ thân ái của ngươi nha. Tiểu nha đầu này bất quá chỉ là sơn nữ, ba trăm văn tiền là có thể mua được, vậy mà ngươi lại không muốn tặng cho ta ? Ngươi làm ta thương tâm quá " nói xong còn hừ hừ vài tiếng, tỏ vẻ tức giận.
Lời nghe đáng thương nhưng Viên Thiên Dã không chút lay động, quả quyết cự tuyệt " người khác có thể, nàng thì không được "
Đường Viễn Ninh bất chấp đang giả bộ tức giận vội quay đầu nhìn Viên Thiên Dã từ trên xuống dưới, tựa tiếu phi tiếu nói " biểu ca, có phải ngươi nhìn trúng nàng không ?' vừa dứt lời, đầu lại bị đánh một cái
" Không phải thì thôi, sao đánh ta ? đáng lý là thông minh, bị ngươi đánh riết, ngu luôn thì làm sao ? " Đường Viễn Ninh tìm ra manh mối, không khỏi ồn ào
Viên Thiên Dã nghiêm mặt nói: "Không phải ta luyến tiếc, cũng không phải như ngươi nghĩ. Nha đầu kia tuy ta dùng có hai trăm năm mươi văn tiền là mua được nhưng lại là người có thể trọng dụng. Hơn nữa, nàng rất có chủ kiến, không phải ta muốn tặng là được, nếu nàng không muốn, ngươi mang về thế nào cũng rước lấy phiền toái "
"Có chủ kiến?" Đường Viễn Ninh nhướng mi " ý của ngươi là nếu nàng nguyện ý theo ta, ta có thể mang nàng đi " nói xong lại nhìn chằm chằm Viên Thiên Dã như muốn xem thái độ của hắn thế nào.
"Khụ." Viên Thiên Dã luôn bình tĩnh lúc này lộ ra vẻ quẫn bách " ngươi mang nàng đi, cũng không thể dùng làm nha đầu. Người hầu hạ cho ngươi rất nhiều, sao cứ phải muốn nàng ? ở lại chỗ ta, nàng có ích hơn "
Đường Viễn Ninh trừng mắt nhìn Viên Thiên Dã, mặt lộ vẻ giảo hoạt rồi quay đầu nhìn về phía Lâm Tiểu Trúc, lớn giọng gọi " Lâm Tiểu Trúc, lại đây "
Lâm Tiểu Trúc buông mộc dũng đi tới, thi lễ " Đường công tử có gì phân phó "
"Ta hỏi ngươi, nếu ta muốn ngươi rời khỏi sơn trang, đi theo hầu hạ ta, ngươi có bằng lòng hay không ? "
Lâm Tiểu Trúc có chút giật mình, ngẩng đầu, bối rối nhìn Viên Thiên Dã một cái, thấy hắn lắc lắc đầu như muốn nàng đừng đồng ý, mới yên lòng thi lễ đáp " Lâm Tiểu Trúc mới đến sơn trang, cái gì cũng chưa học được, cái gì cũng không hiểu, sao dám đến hầu hạ Đường công tử "
Là muốn khéo léo từ chối sao ? Đường Viễn Ninh Lâm Tiểu Trúc chằm chằm, không tức giận mà còn tươi cười nói " cái gì cũng không biết thì quan trọng gì đâu. Ngươi thông minh như vậy, học sẽ rất nhanh. Ta cũng không miễn cưỡng ngươi. Chẳng phải ngươi có vị giác mẫn cảm sao ? ta sẽ pha mấy ly trà cho ngươi uống, chỉ cần ngươi có thể nói ra cách thức, ta sẽ không nhắc lại chuyện này, ngươi thấy sao ? "
"Tiểu Trúc chưa từng uống trà, không thể phân biệt được hương vị " Lâm Tiểu Trúc vẫn không đáp ứng " hơn nữa, Lâm Tiểu Trúc là hạ nhân công tử mua về, Tiểu Trúc đi hay ở, công tử sẽ có an bài, không dám đáp ứng yêu cầu của Đường công tử, xin Đường công tử đừng làm khó Tiểu Trúc "
Đường Viễn Ninh chớp chớp mắt " công tử của ngươi đã đáp ứng rồi, chỉ chờ xem ý của ngươi "
Lâm Tiểu Trúc không lên tiếng, nhìn Viên Thiên Dã
" Ngươi có bằng lòng đi hầu hạ Đường công tử không ? " Viên Thiên Dã hỏi nàng, trong mắt hiện lên vẻ khẩn trương khó nhận ra.
Lâm Tiểu Trúc không cần nghĩ, trả lời dứt khoát " Tiểu Trúc nguyện ý ở lại sơn trang, học trù nghệ với các vị giáo tập, sau khi học xong sẽ vì công tử mà cống hiến "
Viên Thiên Dã nhịn không được mà khóe môi cong lên, đắc ý nhìn Đường Viễn Ninh, rồi phân phó " được rồi, ngươi đi múc nước đi "
" Dạ " Lâm Tiểu Trúc quay lại bên giếng, tiếp tục múc nước, thở phào một hơi nhẹ nhõm. Biểu hiện vả cố gắng trong khoảng thời gian này đã không uổng phí, ít ra thì trong lòng Viên Thiên Dã, nàng vẫn là một người hữu dụng. Nếu không sao biểu đệ hắn muốn một người, hắn lại không đồng ý ? Trong cảm nhận của bọn họ, các nàng giống như ly trà trên bàn, thích đưa thì đưa, không cần phải quan tâm đến suy nghĩ của các nàng.
Khi nàng múc nước xong, Viên Thiên Dã cùng Đường Viễn Ninh đã không còn ở trong sân. Đầu đông, trời rét lạnh, hai vị đương nhiên sẽ không ở trong sân rồi, Lâm Tiểu Trúc nhìn căn phòng vẫn còn sáng đèn, cao giọng nói " công tử, bồn đã đầy nước, Tiểu Trúc về đây "
"Đợi chút." Trong phòng truyền ra thanh âm của Viên Thiên Dã, sau đó hắn đi ra, cầm lấy ngân bình trong lòng, đổ ra một viên thuốc đưa cho nàng.
"Cảm ơn công tử." Lâm Tiểu Trúc mừng rỡ. Đây là thưởng cho sự trung thành của nàng hay là mỗi ngày đều được một viên ? nếu là mỗi ngày đều có thì hay quá.
Nhìn thấy Lâm Tiểu Trúc tươi cười rạng rỡ, vui vẻ khoái hoạt, Viên Thiên Dã bỗng nhiên ngẩn người.
Trừ khi lúc mới vào sơn trang, vì không rõ thân phận của Viên Thiên Dã, Lâm Tiểu Trúc còn dám nói giỡn với hắn một hai câu. Nhưng sau khi học củ, hiểu được tôn ti cao thấp, nàng đã trở nên nghiêm cẩn hơn. Viên Thiên Dã cũng càng ngày càng không thích nói chuyện, chỉ dùng đôi mắt đen bóng như hoắc thạch nhìn nàng. Có điều Lâm Tiểu Trúc cũng không nghĩ nhiều tới chuyện này, nàng cảm thấy biểu hiện của mình quá mức xuất sắc, Viên Thiên Dã muốn tìm hiểu nàng cũng là chuyện bình thường. Cho nên nàng ngậm thước vào miệng rồi thi lễ cáo từ.
Đường Viễn Ninh nhìn Viên Thiên Dã đi vào phòng, cười hì hì nói " tinh khí hoàn mà ngươi cũng cho nàng ăn ? xem ra thỉnh cầu vừa rồi ta đúng là quá đường đột, biểu ca, đừng trách ta nha "
Viên Thiên Dã liếc hắn một cái, chuyển đề tài " thuốc ta đưa cho ngươi, còn bao nhiêu ? "
Vừa nói đến chính sự, Đường Viễn Ninh liền ngồi thẳng lưng, sắc mặt ngưng trọng " còn chừng ba mươi viên, nhưng nếu ngươi có thời gian vẫn nên đi xem mạch cho vị kia một chút, dù có tinh khí hoàn nhưng trong thời gian này lại mắc thêm bệnh khác nữa "
"Ngày mai ta liền đi theo ngươi." Viên Thiên Dã ngồi xuống, tạy tay rót cho Đường Viễn Ninh ly trà
Đường Viễn Ninh nâng ly trà lên, nhìn bóng đèn, uống một ngụm rồi thở dài nói " nếu không sợ thời cuộc hỗn loạn, gây họa đến dân chúng thì chúng ta cần gì phải phiền toái như vậy ? ngươi chỉ cần cho một phương thuốc, khiến tên kia đi đời nhà ma là xong rồi "
Viên Thiên Dã thản nhiên nói " có khi chết còn sướng hơn sống thống khổ, để hắn sống thêm mấy ngày nữa đi "
«Biểu ca, ngươi trù tính nhiều năm như vậy, sao lại không muốn ngồi lên vị trí kia ? nói thật, đại biểu ca. . . đâu có thích hợp bằng ngươi "
" Vị trí kia thì có gì tốt ? " Viên Thiên Dã không cho là đúng " vị trí kia nhìn thì rất phong cảnh nhưng lại vất vả vạn phần, lúc nào cũng phải nơm nớp lo sợ như ngồi trên băng mỏng, không có tình thân gia đình, ngay cả người bên gối cũng phải đề phòng, dù cho người thân vô số thì vẫn là cô đơn một mình. Vị trí như vậy, ta có điên mới muốn, nếu không phải tên cẩu tặc kia năm đó độc hại ta, hôm nay lại không dung cho phụ mẫu huynh trưởng ta thì ta cũng lười mưu tính chuyện gì, đợi khi đại sự hoàn thành, ta sẽ đi chu du các nước, ngắm nhìn phong cảnh thế gian, thưởng thức các món ngon trong thiên hạ "
" Nhưng mà " Đường Viễn Ninh nhìn chằm chằm ánh đèn, do dự một hồi mới nói tiếp " tất cả mọi việc đều do ngươi khống chế, sợ khi đại biểu ca ngồi lên vị trí kia, ta sợ hắn. . . không cam lòng mà gây bất lợi cho ngươi "
Viên Thiên Dã nhìn hắn khen ngợi " có tiến bộ nha, chuyện vậy cũng nghĩ ra "
Đường Viễn Ninh mỉm cười ngượng ngùng " ta sao có thể nghĩ ra, là do cha ta cứ lải nhải suốt ngày thôi "
" Băn khoăn của cậu, ta hiểu " nói tới đây, Viên Thiên Dã cười lạnh " nói như thế, nếu tất cả đều do ta nắm trong tay thì sao ta phải sợ hắn đối với ta bất lợi ? ta, nếu có thể để hắn ngồi lên vị trí kia, thì cũng có thể lôi hắn xuống. Lựa chọn thế nào thì tùy vào trí thông minh của hắn ? "
Đường Viễn Ninh nhìn biểu ca chỉ lớn hơn mình một tháng nhưng lại có năng lực điều khiển cả giang sơn, ánh mắt tràn ngập kính nể. Hắn không thể hiểu được, hai người huyết thống gần như vậy, sao chỉ số thông minh lại khác nhau một trời một vực vậy chứ ?
/300
|