Bóng đêm bao phủ mặt sông đen kịt, trong bóng đêm chiếu rọi ra hình dáng một con thuyền, đại đa số con thuyền đều dựa vào bờ sông mà cập vào, dùng dây thừng thắt ở thân cây gần bờ sông hoặc là trên cọc gỗ, con thuyền nhấp nhô theo làn sóng.
Trong màn đêm, hơn trăm thuyền tốc độ tạo thành một đoàn thuyền chậm rãi đi dọc theo bờ sông, đoàn thuyền này cùng thuyền hàng bình thường không có gì khác nhau.
Thậm chí trên đầu thuyền còn cắm cờ hiệu của thương thuyền, trên cột buồm thuyền treo một chuỗi đèn lồng song lý (hai con cá chép), đây là dấu hiệu của hãng buôn Đào gia, liền giống hệt một đoàn thuyền vận chuyển hàng hóa Đào gia.
Chỉ có điều đi trong đêm khuya, đội thuyền thoáng có chút quỷ dị, nhưng nếu như lại nhìn kỹ, liền sẽ phát hiện một loại sát khí không che dấu được, mơ hồ có thể thấy các vũ khí như trường mâu cung tiễn.
Ở trên chiếc thuyền lớn thứ nhất, một gã quan quân trẻ tuổi đang đứng, chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, thân cao tám thước, đầu đội chùm tua nón trụ, người mặc áo giáp, tay cầm một cây ngân thương sáng loáng, mặt chữ điền, tướng mạo oai hùng, ánh mắt sáng ngời.
Y là Đại tướng Đông Ngô Từ Thịnh, phụng mệnh chủ công Tôn Quyền và Đô đốc Lỗ Túc, dẫn ba nghìn quân tiến đến cướp lấy Sài Tang.
Tình báo của Từ Thịnh rất cẩn thận, y biết rằng buổi trưa hôm nay, Hoàng Tổ vừa mới dẫn năm nghìn thuỷ quân rời Sài Tang, lúc này Sài Tang chỉ có năm trăm quân phòng thủ.
Chỉ cần cướp lấy thành Sài Tang, y chỉ dẫn một ngàn người, là lợi dụng tường thành Sài Tang cao dày bảo vệ được thành trì, từ đó khiến Sài Tang trở thành bước đệm để quân Giang Đông cướp lấy Giang Hạ.
Sài Tang đối với bố cục của chủ công ở Kinh Châu có ảnh hưởng cực kỳ sâu xa, có thể nói, nó là con cờ mấu chốt nhất.
Từ Thịnh trên người cảm nhận được trách nhiệm nặng nề.
Lúc này, từ bờ biển chạy tới một gã thám tử, nấp ở bờ biển thấp giọng hô:
- Từ tướng quân, vừa rồi cửa sông mở, một con thuyền Đào gia chạy nhanh ra, cửa thành cũng mở, một gã người nam tử cưỡi ngựa đi ra.
Từ Thịnh dừng ở cách đó không xa thành Sài Tang, rời khỏi đường sông vận chuyển lương thực Sài Tang còn có một dặm, y lại đang nhìn bóng đêm, hiện tại chưa đến canh ba, cửa sông thành và cửa thành không ngờ đồng thời mở ra, xem ra tình báo cũng không sai.
Đêm nay đang tướng phòng giữ tên là Cao Triệu, tình báo nói người này cực tham ăn hối lộ, nếu y đồng ý mở cửa thành thả người, như vậy hối lộ liền nhất định được thông.
Từ Thịnh quay đầu lại lệnh nói:
- Dừng thuyền ở đường sông vận chuyển lương thực, theo kế hoạch lúc đầu mà hành động!
Tốc độ của đoàn thuyền càng chậm đi, chậm rãi hướng về phía đường sông vận chuyển lương thực, mà bên ngoài có năm chiếc thuyền giả dạng thành thương thuyền, tăng tốc độ chạy đến đường sông vận chuyển lương thực, đứng đầu thuyền là một người nam tử trung niên, bộ dạng vừa lùn vừa béo, thông minh tháo vát, gánh vác trọng trách mở cửa sông.
Trong tay y gắt gao nắm chặt một thỏi hoàng kim nặng mười lượng, ánh mắt khẩn trương nhìn chăm chú vào thủy môn ngày càng đến gần.
.....
Thuyền nhỏ Đào Trạm đang cưỡi sắp lái vào Trường Giang, chậm rãi cập bến, phía trước một chiếc thuyền lớn ngừng lại, Đào Trạm cần phải đổi chiếc thuyền lớn ngàn thạch ở chỗ này.
Bốn năm thuyền viên đứng ở bên bờ, bọn họ đem một tấm gỗ thật dài hạ xuống thuyền nhỏ, tấm gỗ rất hẹp, không vừa cho hai người cùng đi, bốn gã gia đinh trước sau mỗi bên hai người, kẹp Đào Trạm ở giữa, dọc theo tấm gỗ chậm rãi đi lên bờ.
Lúc người gia đinh thứ nhất sắp bước lên bờ kè, trên bờ bỗng nhiên xuất hiện một bóng đen cưỡi ngựa tốc độ cực nhanh, trường thương trong tay đánh trái đánh phải, bốn năm thuyền viên bị hắn đánh ngã trên mặt đất.
Chiến mã vọt lên, trường thương trong tay quét mạnh qua, chỉ nghe liên tục hai tiếng kêu to hoảng sợ, hai gã gia đinh đi ở phía trước liên tục rớt xuống nước.
Cưỡi ngựa xoay người nhảy xuống ngựa, giơ tay đưa cho Đào Trạm.
- Nắm lấy tay ta!
Đào Trạm đầu tiên là cả kinh, bản năng lùi lại sau một bước, mà khi nàng nghe được giọng nói này, trong nội tâm nàng lập tức vừa mừng vừa kinh ngạc, không chút do dự đi về phía trước hai bước, đưa tay ra, hai cánh tay trên không trung nắm lấy thật chặt.
Lưu Cảnh kéo nàng lên bờ.
-Đi theo ta!
Hắn thấp giọng nói.
Đào Trạm gật đầu liên hồi, vỏn vẹn có một câu nói, một cái ánh mắt, hai người liền đã hiểu rõ ý nhau.
Lưu Cảnh giơ tay ôm lấy eo Đào Trạm, ra sức kéo nàng lên không, nhẹ nhàng đặt ở trên chiến mã, Lưu Cảnh lập tức trở mình lên ngựa, hai tay ôm lấy nàng, tay cầm dây cương, hai chân kẹp chiến mã, ngựa Đích Lư chạy như bay, một lát sau đã biến mất trong bóng đêm.
Lưu Cảnh cướp đi Đào Trạm động tác mau lẹ, đợi người trên hai chiếc thuyền của Đào gia kịp phản ứng, Lưu Cảnh đã mang theo Đào Trạm biến mất trong bóng đêm, người Đào gia nhất thời trở nên hỗn loạn, có người hô to:
- Cửu cô nương bị cướp đi rồi, mau trở về bẩm báo gia chủ!
Thuyền nhỏ lập tức quay đầu hướng bên trong thành chạy tới.
....
Bờ sông, Lưu Cảnh thả chậm ngựa, chiến mã chậm rãi mà đi, Đào Trạm rúc vào trong lồng ngực rộng lớn của Lưu Cảnh, trái tim đập thình thịch, tâm hoảng ý loạn, nhưng trong lòng lại có một sự chờ mong, lúc này nàng không thể đẩy Lưu Cảnh ra, cũng không muốn đẩy hắn, chỉ có ngượng ngùng tựa đầu vào.
Lưu Cảnh cũng cúi đầu, dùng khuôn mặt nhẹ nhàng chạm đến tóc mai của nàng, cảm nhận được sự mất hồn khi vành tai và tóc mai chạm vào nhau, hai người ai cũng không nói chuyện, dùng tâm để trao đổi, hai trái tim yêu nhau rốt cục chạm vào nhau.
Ánh mắt Đào Trạm nhìn xuống mặt đất, ánh mắt giống bảo thạch sáng ngời, lập tức hai tròng mắt lại phủ lên một tầng sương mù, lòng của nàng đã mê say, khát vọng giờ khắc này vĩnh viễn ngưng đọng lại.
Lúc này, Lưu Cảnh rốt cục không kìm nổi hôn nhẹ vào vành tai nàng, Đào Trạm cả người run lên bần bật, nàng chậm rãi quay đầu lại, trong mắt mang theo một tia hờn dỗi, u oán nhìn chăm chú vào hắn, dường như đang oán giận sự can đảm của hắn.
Lưu Cảnh cũng không có lui bước, ngược lại chậm rãi áp sát, ở trên cái trán trắng nõn của nàng đặt xuống một nụ hôn nóng bỏng, trong lòng Đào Trạm mềm nhũn ra, chậm rãi nhắm mắt lại, nàng đã mê say rồi, cả người mềm dịu, tựa vào trên cánh tay của Lưu Cảnh.
Lưu Cảnh hôn trán của nàng, hôn xuống chóp mũi xinh xắn của nàng, khi đôi môi nóng bỏng của hắn dần dần sắp chuyển xuống môi nàng, Đào Trạm lại vươn bàn tay nhỏ nhắn bịt kín đôi môi hắn, hai tròng mắt mở to, nhẹ nhàng lắc đầu với hắn.
Lưu Cảnh biết rằng nàng da mặt mỏng, để cho mình hôn mặt của nàng đã là cực hạn, muốn hôn hôn môi của nàng dường như không có khả năng rồi.
Hơn nữa thời Tam quốc, có thể trước hôn nhân cùng cưỡi một con ngựa, cùng tựa vào nhau, còn có thể hôn lên gương mặt kiều diễm kia, đây đã khiến người ta kinh sợ rồi, Lưu Cảnh và Đào Trạm có thể làm được một bước này, đã là người may mắn trong vô số các cặp tình nhân, hắn nên cảm thấy mỹ mãn.
Quan trọng hơn là, Đào Trạm chấp thuận cho mình hôn lên mặt của nàng, cũng đã nói rõ mình đã đoạt được tâm hồn thiếu nữ của nàng, điều này làm cho Lưu Cảnh sao có thể không mát lòng mát dạ.
Trong lòng của hắn vui mừng hơn nổ tung, liền tranh thủ đỡ nàng ngồi xuống, nhỏ giọng nói:
- Ta đuổi sát theo, lo rằng nàng rời khỏi, trời xanh có mắt, rốt cục để ta đuổi kịp nàng.
Đào Trạm thấy Lưu Cảnh biết lễ nghĩa, không có cưỡng ép hôn mình, trong nội tâm nàng vui mừng, nở nụ cười xinh tươi.
- Không có ta làm ám hiệu cho Cố đại nương, chàng có thể biết ta sắp đi sao? Có phải A Kiều nói cho chàng biết, ta bị cưỡng ép mang đi hay không?
- Đúng đấy! Nàng quả là có một tiểu nha hoàn trung thành.
- Ai! Sớm biết vậy thì đã nhận lệnh đi rồi, cũng khỏi bị người nào đó nhân cơ hội khinh bạc nửa ngày trời.
Đào Trạm lại lườm hắn một cái, đưa mắt nhìn một cách nũng nịu, tim Lưu Cảnh đập thình thịch.
- Ta tuyệt không để cho nàng đi, cho dù nàng đi Đông Ngô, ta cũng nhất định sẽ đuổi theo đem nàng trở về!
Đào Trạm nở nụ cười, nụ cười diễm lệ giống như hoa đào.
- Ưm! Tin tưởng chàng là một người đàn ông nói được làm được, xem việc chàng đồng ý đuổi theo ta, cho nên mới cho chàng một chút phần thưởng.
Nói tới đây, Đào Trạm trên mặt trở nên nóng bỏng, để hắn hôn mình, sao có thể là phần thưởng, chẳng lẽ mình là một nữ nhân rẻ mạt sao? Việc này rõ ràng chính là phó thác việc chung thân, không biết tên ngốc này có hiểu hay không?
Nàng cúi đầu, lại nhỏ giọng hỏi Lưu Cảnh:
- Ta hỏi chàng, chàng có nói với ông nội ta chuyện gì đó không?
- Nàng đang chỉ phương diện nào, chúng ta nói rất nhiều chuyện.
Trong mắt Lưu Cảnh mang theo một nụ cười trêu chọc.
Đào Trạm nhẹ nhàng bặm môi.
- Chàng sắp xong đời rồi.
Lưu Cảnh vội vàng thu hồi ý đùa cợt, thành khẩn nói:
- Đúng vậy, ta đã gửi lời cầu hôn nàng với ông nội, chỉ có điều ông nói nàng tuổi còn nhỏ, để cho ta kiên nhẫn chờ thêm hai năm, ông nhất định sẽ cho ta một câu trả lời hợp lý.
Tuy rằng Lưu Cảnh không có hoàn toàn nói thật, không có đem nguyên nhân Đào Liệt khéo léo từ chối mình nói cho nàng biết, nhưng Đào Trạm thông minh sắc sảo thế nào, nàng lập tức nghe được có vấn đề xảy ra.
Mẫu thân mình cũng là mười bốn tuổi gả cho phụ thân, hai người cô cô đều là mười lăm tuổi xuất giá, ông nội cho tới bây giờ cũng không nói các nàng tuổi còn nhỏ, đến phía mình, lại lấy tuổi còn nhỏ làm cái cớ, không biết là ông nội lừa gạt chàng, hay là chàng có lời không muốn nói thật với mình.
Trong lòng Đào Trạm lập tức phủ lên một tầng bóng mờ, một lúc lâu sau, nàng thở dài, ánh mắt tràn đầy hối tiếc, chàng có thể chờ mình hai năm sao?
Lưu Cảnh thấu hiểu ánh mắt của nàng, thấp giọng nói bên tai nàng:
- Ta thề với nàng.....
Lời Lưu Cảnh còn chưa dứt, bàn tay mềm mại nhỏ bé của Đào Trạm lại lần nữa chặn miệng hắn, một đôi ánh mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào Lưu Cảnh, dường như đang dò xét thế giới nội tâm của hắn.
- Ta không cần chàng thề, Cảnh công tử, ta chỉ muốn biết, chàng đã nghiêm túc chưa? Thật muốn cưới con gái một thương nhân làm vợ sao?
- Ta rất là nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc.
- Chàng không hối hận?
Đào Trạm chăm chú nhìn Lưu Cảnh, trong ánh mắt sáng ngời tràn đầy sự cảm động và chờ mong.
Lưu Cảnh kiên định lắc đầu.
- Không! Ta tuyệt không hối hận.
- Như vậy thì... Ta tin tưởng chàng, Cảnh công tử, ta cũng nguyện ý gả cho chàng.
Đào Trạm hai gò má đỏ bừng, nhưng nàng vẫn dũng cảm nói ra tâm nguyện của mình.
- Ta không thể để cho chàng đi, chàng đi rồi, sẽ làm lòng ta trở nên héo úa, không! Ta không thể để cho chàng đi.
Lưu Cảnh lập tức quay đầu, dọc theo đường nhỏ hướng cửa thành Sài Tang mà đi.
- Hiện tại ta đưa nàng trở về trước, ta muốn cùng phụ thân của nàng nói chuyện một chút, để ông giữ nàng lại.
Đào Trạm lại không có lên tiếng, phụ thân đưa mình đi, là vì để tránh cho chính mình cuốn vào trong vụ án Lưu Tông bị thương, mà nàng lại hy vọng Lưu Cảnh đến chặn mình lại, ít nhất có thể làm cho mình hiểu được lòng của hắn.
Đào Trạm cũng hy vọng, Lưu Cảnh tự mình ra mặt cùng phụ thân nói một lời, chỉ cần song phương thẳng thắn thành khẩn nói ra, mới có thể tìm được một biện pháp giải quyết nguy cơ của Đào gia vào lúc này.
Từ vụ án Trương Doãn lần trước, Lưu Cảnh vô cùng quyết đoán, trong vòng một ngày đã thay Đào gia lật lại bản án, Đào Trạm liền có một sự tín nhiệm khó nói rõ đối với Lưu Cảnh, nàng cảm thấy Lưu Cảnh nhất định có thể thay Đào gia giải trừ nguy cơ.
Lưu Cảnh quay đầu ngựa lại hướng cửa thành mà đi, nhưng hắn vừa mới giục ngựa đi vài bước, lại ngoài ý muốn phát hiện một đoàn thuyền bỏ neo ở đường sông vận chuyển lương thực Hà Khẩu, vừa rồi nơi này còn không có bất kỳ con thuyền nào.
- Kỳ lạ, tại sao lại là đoàn thuyền Đào gia?
Đào Trạm nhìn chăm chú vào cột buồm thuyền có đèn lồng song lý, nghi ngờ lẩm bẩm.
- Có cái gì khác thường sao?
Lưu Cảnh không hiểu hỏi.
- Ngày mốt là đại thọ bảy mươi tuổi của ông nội, Đào gia sớm có mệnh lệnh, ở trong vòng bảy ngày mừng thọ ông nội, tất cả các thương thuyền Đào gia ngừng buôn bán, nơi này như thế nào còn có một thuyền hàng, độ nước còn sâu, chở không ít đồ vật.
- Có lẽ bọn họ không biết mệnh lệnh này.
Lưu Cảnh cười giải thích.
- Không thể nào!
Đào Trạm lắc lắc đầu.
- Đây không phải mệnh lệnh, là quy củ, đã mười năm rồi, hãng buôn Đào thị ai không biết, không biết đây là hãng buôn Đào thị nơi nào, ta có chút hoài nghi đây là giả mạo.
- Đi lên xem một chút sẽ biết.
Lưu Cảnh giục ngựa chậm rãi tiến lên, khi cách bờ sông còn có ba mươi bước, trong bụi cỏ bỗng nhiên đứng lên vài cái bóng đen, mấy thanh nỏ quân đang nhắm ngay bọn họ.
Lưu Cảnh chấn động, đem Đào Trạm đặt tại trên lưng ngựa, rút đao chém ra, ‘Keng!’ một tiếng, hai mũi tên bị Lưu Cảnh đánh bay, một mũi tên khác xẹt qua đỉnh đầu của Đào Trạm.
Phía sau lại có vài cái bóng đen cầm mâu giết đến, hò hét không dứt, nhanh chóng hình thành một một nửa vòng vây, trong đó một người gần nhất nâng mâu hướng trước mặt Đào Trạm đâm tới, mũi thương cách cổ họng nàng không tới nửa thước, Đào Trạm sợ tới mức lớn tiếng thét chói tai.
Lưu Cảnh mãnh liệt quay đầu ngựa lại, vung đao bổ tới, Keng!' một tiếng vang thật lớn, chiến đao bổ vào trường mâu này, hắn hai chân kẹp chặt, chiến mã nhanh chóng khởi động, nháy mắt đã chạy ra vài chục bước.
Không đợi đối phương đuổi theo, chiến mã càng chạy càng nhanh, rất nhanh liền biến mất trong bóng đêm.
......
*Chú thích của tác giả: Trong lịch sử, Từ Thịnh chính là nổi tiếng nhờ thủ vững Sài Tang, lúc này Sài Tang hẳn là đã thuộc Giang Đông, chỗ này sửa lại một chút, khiến Sài Tang vẫn ở trong tay Kinh Châu như cũ.
Trong màn đêm, hơn trăm thuyền tốc độ tạo thành một đoàn thuyền chậm rãi đi dọc theo bờ sông, đoàn thuyền này cùng thuyền hàng bình thường không có gì khác nhau.
Thậm chí trên đầu thuyền còn cắm cờ hiệu của thương thuyền, trên cột buồm thuyền treo một chuỗi đèn lồng song lý (hai con cá chép), đây là dấu hiệu của hãng buôn Đào gia, liền giống hệt một đoàn thuyền vận chuyển hàng hóa Đào gia.
Chỉ có điều đi trong đêm khuya, đội thuyền thoáng có chút quỷ dị, nhưng nếu như lại nhìn kỹ, liền sẽ phát hiện một loại sát khí không che dấu được, mơ hồ có thể thấy các vũ khí như trường mâu cung tiễn.
Ở trên chiếc thuyền lớn thứ nhất, một gã quan quân trẻ tuổi đang đứng, chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, thân cao tám thước, đầu đội chùm tua nón trụ, người mặc áo giáp, tay cầm một cây ngân thương sáng loáng, mặt chữ điền, tướng mạo oai hùng, ánh mắt sáng ngời.
Y là Đại tướng Đông Ngô Từ Thịnh, phụng mệnh chủ công Tôn Quyền và Đô đốc Lỗ Túc, dẫn ba nghìn quân tiến đến cướp lấy Sài Tang.
Tình báo của Từ Thịnh rất cẩn thận, y biết rằng buổi trưa hôm nay, Hoàng Tổ vừa mới dẫn năm nghìn thuỷ quân rời Sài Tang, lúc này Sài Tang chỉ có năm trăm quân phòng thủ.
Chỉ cần cướp lấy thành Sài Tang, y chỉ dẫn một ngàn người, là lợi dụng tường thành Sài Tang cao dày bảo vệ được thành trì, từ đó khiến Sài Tang trở thành bước đệm để quân Giang Đông cướp lấy Giang Hạ.
Sài Tang đối với bố cục của chủ công ở Kinh Châu có ảnh hưởng cực kỳ sâu xa, có thể nói, nó là con cờ mấu chốt nhất.
Từ Thịnh trên người cảm nhận được trách nhiệm nặng nề.
Lúc này, từ bờ biển chạy tới một gã thám tử, nấp ở bờ biển thấp giọng hô:
- Từ tướng quân, vừa rồi cửa sông mở, một con thuyền Đào gia chạy nhanh ra, cửa thành cũng mở, một gã người nam tử cưỡi ngựa đi ra.
Từ Thịnh dừng ở cách đó không xa thành Sài Tang, rời khỏi đường sông vận chuyển lương thực Sài Tang còn có một dặm, y lại đang nhìn bóng đêm, hiện tại chưa đến canh ba, cửa sông thành và cửa thành không ngờ đồng thời mở ra, xem ra tình báo cũng không sai.
Đêm nay đang tướng phòng giữ tên là Cao Triệu, tình báo nói người này cực tham ăn hối lộ, nếu y đồng ý mở cửa thành thả người, như vậy hối lộ liền nhất định được thông.
Từ Thịnh quay đầu lại lệnh nói:
- Dừng thuyền ở đường sông vận chuyển lương thực, theo kế hoạch lúc đầu mà hành động!
Tốc độ của đoàn thuyền càng chậm đi, chậm rãi hướng về phía đường sông vận chuyển lương thực, mà bên ngoài có năm chiếc thuyền giả dạng thành thương thuyền, tăng tốc độ chạy đến đường sông vận chuyển lương thực, đứng đầu thuyền là một người nam tử trung niên, bộ dạng vừa lùn vừa béo, thông minh tháo vát, gánh vác trọng trách mở cửa sông.
Trong tay y gắt gao nắm chặt một thỏi hoàng kim nặng mười lượng, ánh mắt khẩn trương nhìn chăm chú vào thủy môn ngày càng đến gần.
.....
Thuyền nhỏ Đào Trạm đang cưỡi sắp lái vào Trường Giang, chậm rãi cập bến, phía trước một chiếc thuyền lớn ngừng lại, Đào Trạm cần phải đổi chiếc thuyền lớn ngàn thạch ở chỗ này.
Bốn năm thuyền viên đứng ở bên bờ, bọn họ đem một tấm gỗ thật dài hạ xuống thuyền nhỏ, tấm gỗ rất hẹp, không vừa cho hai người cùng đi, bốn gã gia đinh trước sau mỗi bên hai người, kẹp Đào Trạm ở giữa, dọc theo tấm gỗ chậm rãi đi lên bờ.
Lúc người gia đinh thứ nhất sắp bước lên bờ kè, trên bờ bỗng nhiên xuất hiện một bóng đen cưỡi ngựa tốc độ cực nhanh, trường thương trong tay đánh trái đánh phải, bốn năm thuyền viên bị hắn đánh ngã trên mặt đất.
Chiến mã vọt lên, trường thương trong tay quét mạnh qua, chỉ nghe liên tục hai tiếng kêu to hoảng sợ, hai gã gia đinh đi ở phía trước liên tục rớt xuống nước.
Cưỡi ngựa xoay người nhảy xuống ngựa, giơ tay đưa cho Đào Trạm.
- Nắm lấy tay ta!
Đào Trạm đầu tiên là cả kinh, bản năng lùi lại sau một bước, mà khi nàng nghe được giọng nói này, trong nội tâm nàng lập tức vừa mừng vừa kinh ngạc, không chút do dự đi về phía trước hai bước, đưa tay ra, hai cánh tay trên không trung nắm lấy thật chặt.
Lưu Cảnh kéo nàng lên bờ.
-Đi theo ta!
Hắn thấp giọng nói.
Đào Trạm gật đầu liên hồi, vỏn vẹn có một câu nói, một cái ánh mắt, hai người liền đã hiểu rõ ý nhau.
Lưu Cảnh giơ tay ôm lấy eo Đào Trạm, ra sức kéo nàng lên không, nhẹ nhàng đặt ở trên chiến mã, Lưu Cảnh lập tức trở mình lên ngựa, hai tay ôm lấy nàng, tay cầm dây cương, hai chân kẹp chiến mã, ngựa Đích Lư chạy như bay, một lát sau đã biến mất trong bóng đêm.
Lưu Cảnh cướp đi Đào Trạm động tác mau lẹ, đợi người trên hai chiếc thuyền của Đào gia kịp phản ứng, Lưu Cảnh đã mang theo Đào Trạm biến mất trong bóng đêm, người Đào gia nhất thời trở nên hỗn loạn, có người hô to:
- Cửu cô nương bị cướp đi rồi, mau trở về bẩm báo gia chủ!
Thuyền nhỏ lập tức quay đầu hướng bên trong thành chạy tới.
....
Bờ sông, Lưu Cảnh thả chậm ngựa, chiến mã chậm rãi mà đi, Đào Trạm rúc vào trong lồng ngực rộng lớn của Lưu Cảnh, trái tim đập thình thịch, tâm hoảng ý loạn, nhưng trong lòng lại có một sự chờ mong, lúc này nàng không thể đẩy Lưu Cảnh ra, cũng không muốn đẩy hắn, chỉ có ngượng ngùng tựa đầu vào.
Lưu Cảnh cũng cúi đầu, dùng khuôn mặt nhẹ nhàng chạm đến tóc mai của nàng, cảm nhận được sự mất hồn khi vành tai và tóc mai chạm vào nhau, hai người ai cũng không nói chuyện, dùng tâm để trao đổi, hai trái tim yêu nhau rốt cục chạm vào nhau.
Ánh mắt Đào Trạm nhìn xuống mặt đất, ánh mắt giống bảo thạch sáng ngời, lập tức hai tròng mắt lại phủ lên một tầng sương mù, lòng của nàng đã mê say, khát vọng giờ khắc này vĩnh viễn ngưng đọng lại.
Lúc này, Lưu Cảnh rốt cục không kìm nổi hôn nhẹ vào vành tai nàng, Đào Trạm cả người run lên bần bật, nàng chậm rãi quay đầu lại, trong mắt mang theo một tia hờn dỗi, u oán nhìn chăm chú vào hắn, dường như đang oán giận sự can đảm của hắn.
Lưu Cảnh cũng không có lui bước, ngược lại chậm rãi áp sát, ở trên cái trán trắng nõn của nàng đặt xuống một nụ hôn nóng bỏng, trong lòng Đào Trạm mềm nhũn ra, chậm rãi nhắm mắt lại, nàng đã mê say rồi, cả người mềm dịu, tựa vào trên cánh tay của Lưu Cảnh.
Lưu Cảnh hôn trán của nàng, hôn xuống chóp mũi xinh xắn của nàng, khi đôi môi nóng bỏng của hắn dần dần sắp chuyển xuống môi nàng, Đào Trạm lại vươn bàn tay nhỏ nhắn bịt kín đôi môi hắn, hai tròng mắt mở to, nhẹ nhàng lắc đầu với hắn.
Lưu Cảnh biết rằng nàng da mặt mỏng, để cho mình hôn mặt của nàng đã là cực hạn, muốn hôn hôn môi của nàng dường như không có khả năng rồi.
Hơn nữa thời Tam quốc, có thể trước hôn nhân cùng cưỡi một con ngựa, cùng tựa vào nhau, còn có thể hôn lên gương mặt kiều diễm kia, đây đã khiến người ta kinh sợ rồi, Lưu Cảnh và Đào Trạm có thể làm được một bước này, đã là người may mắn trong vô số các cặp tình nhân, hắn nên cảm thấy mỹ mãn.
Quan trọng hơn là, Đào Trạm chấp thuận cho mình hôn lên mặt của nàng, cũng đã nói rõ mình đã đoạt được tâm hồn thiếu nữ của nàng, điều này làm cho Lưu Cảnh sao có thể không mát lòng mát dạ.
Trong lòng của hắn vui mừng hơn nổ tung, liền tranh thủ đỡ nàng ngồi xuống, nhỏ giọng nói:
- Ta đuổi sát theo, lo rằng nàng rời khỏi, trời xanh có mắt, rốt cục để ta đuổi kịp nàng.
Đào Trạm thấy Lưu Cảnh biết lễ nghĩa, không có cưỡng ép hôn mình, trong nội tâm nàng vui mừng, nở nụ cười xinh tươi.
- Không có ta làm ám hiệu cho Cố đại nương, chàng có thể biết ta sắp đi sao? Có phải A Kiều nói cho chàng biết, ta bị cưỡng ép mang đi hay không?
- Đúng đấy! Nàng quả là có một tiểu nha hoàn trung thành.
- Ai! Sớm biết vậy thì đã nhận lệnh đi rồi, cũng khỏi bị người nào đó nhân cơ hội khinh bạc nửa ngày trời.
Đào Trạm lại lườm hắn một cái, đưa mắt nhìn một cách nũng nịu, tim Lưu Cảnh đập thình thịch.
- Ta tuyệt không để cho nàng đi, cho dù nàng đi Đông Ngô, ta cũng nhất định sẽ đuổi theo đem nàng trở về!
Đào Trạm nở nụ cười, nụ cười diễm lệ giống như hoa đào.
- Ưm! Tin tưởng chàng là một người đàn ông nói được làm được, xem việc chàng đồng ý đuổi theo ta, cho nên mới cho chàng một chút phần thưởng.
Nói tới đây, Đào Trạm trên mặt trở nên nóng bỏng, để hắn hôn mình, sao có thể là phần thưởng, chẳng lẽ mình là một nữ nhân rẻ mạt sao? Việc này rõ ràng chính là phó thác việc chung thân, không biết tên ngốc này có hiểu hay không?
Nàng cúi đầu, lại nhỏ giọng hỏi Lưu Cảnh:
- Ta hỏi chàng, chàng có nói với ông nội ta chuyện gì đó không?
- Nàng đang chỉ phương diện nào, chúng ta nói rất nhiều chuyện.
Trong mắt Lưu Cảnh mang theo một nụ cười trêu chọc.
Đào Trạm nhẹ nhàng bặm môi.
- Chàng sắp xong đời rồi.
Lưu Cảnh vội vàng thu hồi ý đùa cợt, thành khẩn nói:
- Đúng vậy, ta đã gửi lời cầu hôn nàng với ông nội, chỉ có điều ông nói nàng tuổi còn nhỏ, để cho ta kiên nhẫn chờ thêm hai năm, ông nhất định sẽ cho ta một câu trả lời hợp lý.
Tuy rằng Lưu Cảnh không có hoàn toàn nói thật, không có đem nguyên nhân Đào Liệt khéo léo từ chối mình nói cho nàng biết, nhưng Đào Trạm thông minh sắc sảo thế nào, nàng lập tức nghe được có vấn đề xảy ra.
Mẫu thân mình cũng là mười bốn tuổi gả cho phụ thân, hai người cô cô đều là mười lăm tuổi xuất giá, ông nội cho tới bây giờ cũng không nói các nàng tuổi còn nhỏ, đến phía mình, lại lấy tuổi còn nhỏ làm cái cớ, không biết là ông nội lừa gạt chàng, hay là chàng có lời không muốn nói thật với mình.
Trong lòng Đào Trạm lập tức phủ lên một tầng bóng mờ, một lúc lâu sau, nàng thở dài, ánh mắt tràn đầy hối tiếc, chàng có thể chờ mình hai năm sao?
Lưu Cảnh thấu hiểu ánh mắt của nàng, thấp giọng nói bên tai nàng:
- Ta thề với nàng.....
Lời Lưu Cảnh còn chưa dứt, bàn tay mềm mại nhỏ bé của Đào Trạm lại lần nữa chặn miệng hắn, một đôi ánh mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào Lưu Cảnh, dường như đang dò xét thế giới nội tâm của hắn.
- Ta không cần chàng thề, Cảnh công tử, ta chỉ muốn biết, chàng đã nghiêm túc chưa? Thật muốn cưới con gái một thương nhân làm vợ sao?
- Ta rất là nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc.
- Chàng không hối hận?
Đào Trạm chăm chú nhìn Lưu Cảnh, trong ánh mắt sáng ngời tràn đầy sự cảm động và chờ mong.
Lưu Cảnh kiên định lắc đầu.
- Không! Ta tuyệt không hối hận.
- Như vậy thì... Ta tin tưởng chàng, Cảnh công tử, ta cũng nguyện ý gả cho chàng.
Đào Trạm hai gò má đỏ bừng, nhưng nàng vẫn dũng cảm nói ra tâm nguyện của mình.
- Ta không thể để cho chàng đi, chàng đi rồi, sẽ làm lòng ta trở nên héo úa, không! Ta không thể để cho chàng đi.
Lưu Cảnh lập tức quay đầu, dọc theo đường nhỏ hướng cửa thành Sài Tang mà đi.
- Hiện tại ta đưa nàng trở về trước, ta muốn cùng phụ thân của nàng nói chuyện một chút, để ông giữ nàng lại.
Đào Trạm lại không có lên tiếng, phụ thân đưa mình đi, là vì để tránh cho chính mình cuốn vào trong vụ án Lưu Tông bị thương, mà nàng lại hy vọng Lưu Cảnh đến chặn mình lại, ít nhất có thể làm cho mình hiểu được lòng của hắn.
Đào Trạm cũng hy vọng, Lưu Cảnh tự mình ra mặt cùng phụ thân nói một lời, chỉ cần song phương thẳng thắn thành khẩn nói ra, mới có thể tìm được một biện pháp giải quyết nguy cơ của Đào gia vào lúc này.
Từ vụ án Trương Doãn lần trước, Lưu Cảnh vô cùng quyết đoán, trong vòng một ngày đã thay Đào gia lật lại bản án, Đào Trạm liền có một sự tín nhiệm khó nói rõ đối với Lưu Cảnh, nàng cảm thấy Lưu Cảnh nhất định có thể thay Đào gia giải trừ nguy cơ.
Lưu Cảnh quay đầu ngựa lại hướng cửa thành mà đi, nhưng hắn vừa mới giục ngựa đi vài bước, lại ngoài ý muốn phát hiện một đoàn thuyền bỏ neo ở đường sông vận chuyển lương thực Hà Khẩu, vừa rồi nơi này còn không có bất kỳ con thuyền nào.
- Kỳ lạ, tại sao lại là đoàn thuyền Đào gia?
Đào Trạm nhìn chăm chú vào cột buồm thuyền có đèn lồng song lý, nghi ngờ lẩm bẩm.
- Có cái gì khác thường sao?
Lưu Cảnh không hiểu hỏi.
- Ngày mốt là đại thọ bảy mươi tuổi của ông nội, Đào gia sớm có mệnh lệnh, ở trong vòng bảy ngày mừng thọ ông nội, tất cả các thương thuyền Đào gia ngừng buôn bán, nơi này như thế nào còn có một thuyền hàng, độ nước còn sâu, chở không ít đồ vật.
- Có lẽ bọn họ không biết mệnh lệnh này.
Lưu Cảnh cười giải thích.
- Không thể nào!
Đào Trạm lắc lắc đầu.
- Đây không phải mệnh lệnh, là quy củ, đã mười năm rồi, hãng buôn Đào thị ai không biết, không biết đây là hãng buôn Đào thị nơi nào, ta có chút hoài nghi đây là giả mạo.
- Đi lên xem một chút sẽ biết.
Lưu Cảnh giục ngựa chậm rãi tiến lên, khi cách bờ sông còn có ba mươi bước, trong bụi cỏ bỗng nhiên đứng lên vài cái bóng đen, mấy thanh nỏ quân đang nhắm ngay bọn họ.
Lưu Cảnh chấn động, đem Đào Trạm đặt tại trên lưng ngựa, rút đao chém ra, ‘Keng!’ một tiếng, hai mũi tên bị Lưu Cảnh đánh bay, một mũi tên khác xẹt qua đỉnh đầu của Đào Trạm.
Phía sau lại có vài cái bóng đen cầm mâu giết đến, hò hét không dứt, nhanh chóng hình thành một một nửa vòng vây, trong đó một người gần nhất nâng mâu hướng trước mặt Đào Trạm đâm tới, mũi thương cách cổ họng nàng không tới nửa thước, Đào Trạm sợ tới mức lớn tiếng thét chói tai.
Lưu Cảnh mãnh liệt quay đầu ngựa lại, vung đao bổ tới, Keng!' một tiếng vang thật lớn, chiến đao bổ vào trường mâu này, hắn hai chân kẹp chặt, chiến mã nhanh chóng khởi động, nháy mắt đã chạy ra vài chục bước.
Không đợi đối phương đuổi theo, chiến mã càng chạy càng nhanh, rất nhanh liền biến mất trong bóng đêm.
......
*Chú thích của tác giả: Trong lịch sử, Từ Thịnh chính là nổi tiếng nhờ thủ vững Sài Tang, lúc này Sài Tang hẳn là đã thuộc Giang Đông, chỗ này sửa lại một chút, khiến Sài Tang vẫn ở trong tay Kinh Châu như cũ.
/708
|