Cửa thành Sài Tang mở ra, Liêu Hóa suất lĩnh một ngàn binh sỹ đi ra ngoài, lao thẳng tới đường sông vận lương.
Lúc này đường sông vận lương đã hỗn loạn không chịu nổi, hơn hai mươi chiếc thuyền lớn bị đốt cháy, đại hỏa lan tràn trên sông, liệt hỏa hung tợn, khói đặc tràn ngập, cả mặt sông đã trở thành biển lửa.
Không ít binh sỹ chạy trốn không kịp, bị chết cháy ở trên thuyền, khiến trong không khí tràn đầy mùi thối gay mũi, nhưng càng nhiều binh sỹ nhảy xuống nước chạy trốn, bơi lên bờ.
Binh sỹ Giang Đông mai phục tại hai bờ sông hiển nhiên không có thời gian chạy đến giết binh sỹ Giang Hạ, cửa thành Sài Tang đã mở, hơn ngàn thủ quân chạy ra.
Sau binh sỹ Giang Đông bắn ra mấy lượt hỏa tiễn, liền nhanh chóng hướng hai bên rút lui khỏi, rời thành Sài Tang.
Bảy tám trăm binh sỹ Giang Hạ tụm năm tụm ba tụ tập ở bờ sông vận lương, mỗi người đều quăng mũ cởi giáp, chật vật dị thường, lòng còn sợ hãi nhìn thuyền lớn trên mặt nước đang hừng hực cháy.
Lúc này, thủ quân ở Sài Tang hăng hái chạy tới, bao vây lấy binh sỹ Giang Hạ, Liêu Hóa hô lớn:
- Quân Giang Đông sắp giết đến, nhanh chóng cùng chúng ta trở về thành!
Phó tướng Chung Thuận lòng tràn đầy nghi ngờ nhìn y, theo lý, đồn trưởng thủ hạ của Chu Lăng y hẳn là đều gặp qua mới đúng, nhưng người trước mắt y lại chưa bao giờ gặp qua, tiến lên ôm quyền nói:
- Tại hạ Nha tướng Chung Thuận ở Vũ Xương, xin hỏi cao danh quý tánh của vị tướng quân này?
- Ta họ Liêu, vừa mới được đề bạt, có chuyện gì vào thành nói sau!
Chung Thuận còn muốn hỏi lại tình hình Chu Lăng, nhưng binh sỹ thủ hạ của y sớm không kiên nhẫn, bọn họ sợ quân Giang Đông đánh tới, đều căng chân hướng bên trong thành chạy đi, chỉ trong chốc lát, binh sỹ ở hai bên bờ bờ đều chạy trốn sạch sẽ, chỉ còn lại có một mình Chung Thuận.
Bất đắc dĩ, Chung Thuận cũng đành phải đi theo hướng bên trong thành chạy đi, nhưng y vừa mới chạy vài bước, Liêu Hóa bỗng nhiên từ phía sau nghiêng người giết tới, vung đao bổ vào gáy Chung Thuận, Chung Thuận đến tiếng kêu thảm thiết cũng không có hô được, thủ cấp liền bị chém văng ra xa hơn một trượng.
Liêu Hóa lạnh lùng nói với mọi người:
- Người này làm hỏng thời cơ chiến đấu, không phục quân lệnh, chiếu quân quy trảm không tha!
Y vung tay lên.
- Trở về thành!
Hơn ngàn thủ quân đi theo Liêu Hóa, hộ tống bại binh Giang Hạ hướng thành Sài Tang chạy đi, không bao lâu liền vào thành, cửa thành ầm ầm đóng lại.
.....
Hoàng Xạ suất lĩnh hơn hai trăm thuyền chiến đuổi theo hướng đông, nhưng chỉ đuổi theo hơn hai mươi dặm, y liền phát hiện không đúng, nguyên bản thuỷ quân Giang Đông hoảng sợ chạy trốn nhưng lại xếp thành một hàng, lặng yên phía trước mặt sông.
Tựa như bày ra thiên la địa võng, đợi bọn họ mắc câu, trong lòng Hoàng Xạ nổi lên nghi ngờ, quân Giang Đông làm cái gì vậy, chẳng lẽ phụ cận có mai phục gì sao?
Đúng lúc này, trên cột buồm nhìn ra xa binh hô to:
- Hoàng Tướng quân, hai hướng nam bắc phát hiện tình hình quân địch!
Hoàng Xạ chấn động, đứng ở mép thuyền, nhìn xung quanh mặt sông, chỉ thấy trên Đại Giang, nhưng lại đồng thời xuất hiện hai chi thuỷ quân Giang Đông, mấy trăm chiến thuyền, theo hướng nam bắc giáp công đoàn thuyền của y.
Ngay sau đó phía sau thuyền cũng có người hô to:
- Hoàng Tướng quân, mặt sau truyền đến tin tức, phía sau chúng ta cũng phát hiện tình hình quân địch.
Mồ hôi lạnh từ trán Hoàng Xạ chậm rãi chảy xuống, y rốt cục ý thức được mình trúng kế, hoá ra viện quân Giang Đông đã sớm tới, đang chờ đợi mình!
- Tướng quân, làm sao bây giờ?
Vài tên đại tướng lo âu nhìn y.
Hoàng Xạ lại nhìn kỹ hai bên chiến thuyền, bằng kinh nghiệm của y, chí ít có hơn vạn quân đội, nếu y không đi, chắc chắn toàn quân bị diệt.
Y cắn răng một cái hạ lệnh:
- Lập tức lui về phía sau! Phá vây trở về Vũ Xương.
Vài tên tướng lĩnh kinh hãi.
- Tướng quân, mặc kệ Sài Tang sao?
- Quản cái rắm, lão tử ngươi cũng giữ không được!
Hoàng Xạ thẹn quá thành giận, hung tợn văng tục một câu.
Thuỷ quân Giang Hạ quay đầu, hướng phía tây bắc phá vây, nhưng quân Giang Đông sớm đã bày thiên la địa võng, nào có dễ dàng trốn thoát như vậy.
Ở trên một chiếc thuyền lớn, thuỷ quân Giang Đông Phó Đô Đốc Lỗ Túc đứng chắp tay, lạnh lùng nhìn thuyền quân Giang Hạ nơi xa, hôm nay bố trí trong kế hoạch của bọn họ, nếu Từ Thịnh đánh lén Sài Tang thất bại, vậy thì viện quân song phương sẽ đến, lúc này, thành Sài Tang chỉ có thể suy xét ở mặt sau, nhất định phải tiêu diệt viện quân Giang Hạ trước.
- Đô đốc, bọn họ muốn chạy trốn rồi!
Đại tướng Lăng Thống phát hiện ý đồ quân Giang Hạ.
- Bọn họ trốn không thoát đâu!
Lỗ Túc lạnh lùng cười, lớn tiếng quát:
- Nổi trống, tiến công!
‘Tùng! Tùng! Tùng!’ trên mặt sông trống tiếng nổ lớn, tiếng kêu rung trời, hơn năm trăm thuyền lớn nhỏ Giang Đông từ bốn phương tám hướng thẳng hướng đoàn thuyền Giang Hạ.
Tên như mưa, thạch pháo bắn tới, tảng đá lớn bay tứ tung, song phương ở trên mặt sông bắt đầu chém giết kịch liệt.
....
Bên trong thành Sài Tang, hơn bảy trăm binh sỹ Giang Hạ đã một lần nữa chuẩn bị xếp thành hàng, bắt đầu từ bây giờ, bọn họ không hề thuộc quân đội của Hoàng Tổ, mà là trở thành quân đội của Sài Tang, quân đội này không thể nghi ngờ là một đội quân đầy đủ sức lực, bọn họ sắp xếp chiến đấu, khiến quân chính quy Sài Tang tăng tới hai ngàn người, thêm ba nghìn dân phu, thủ quân trên đầu thành Sài Tang liền có năm ngàn người, khiến tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra.
Mặc dù như thế, Lưu Cảnh trên mặt vẫn là không thấy nụ cười, hắn đứng ở mặt đông đầu thành, nhìn về sông Trường Giang ở phía đông nam, đã sắp qua một canh giờ, thuyền quân đội Giang Hạ thủy chung chưa có trở về, hơn nữa phương xa mơ hồ theo gió truyền tới tiếng trống trận, làm người ta sinh ra vô vàn sự liên tưởng.
- Chỉ sợ không ngoài sở liệu của ta, quân Giang Hạ bị quân Giang Đông phục kích rồi.
Từ Thứ ở một bên trầm giọng nói:
- Tại hạ quan tâm là, rốt cuộc sẽ có bao nhiêu viện binh quân Giang Đông đã đến?
Lưu Cảnh lại không có lên tiếng, suy nghĩ của hắn lại bay đi tương lai xa xôi, ở trong trí nhớ Lưu Cảnh, năm Kiến An thứ bảy, quân Giang Đông cũng không có đại quy mô tiến công Giang Hạ, hẳn là ở năm Kiến An thứ tám, Lưu Cảnh nhớ rất rõ ràng, chiến dịch lần đó Cam Ninh một mũi tên bắn chết Lăng Thống.
Nhưng hiện tại quân Giang Hạ quả thật phát động đại quân tiến công Sài Tang rồi, vậy chỉ nói rõ ràng một chuyện, chiến tranh phát sinh vào năm Kiến An thứ bảy, quân Giang Đông đánh lén thành công, Từ Thịnh cướp lấy thành Sài Tang, nhưng bây giờ bởi vì sự xuất hiện của Lưu Cảnh, khiến Từ Thịnh đoạt thành thất bại, do đó dẫn đến quân Giang Đông tiến công ồ ạt vào Sài Tang.
Đây liệu có phải bởi vì mình, lịch sử bắt đầu phát sinh thay đổi, không hề đi theo quỹ đạo rồi.
Lưu Cảnh còn nhớ rõ ràng, hẳn là Lưu Kỳ trấn thủ Giang Hạ, hiện tại lại trở thành mình đến trấn thủ Giang Hạ, hơn nữa Lưu Tông không ngờ bị thương, hắn còn có thể kế thừa cơ nghiệp của Lưu Biểu không? Bất kỳ một Hoàng đế hoặc là chư hầu nào, đều tuyệt sẽ không để đứa con mất đi khả năng nam giới kế thừa sự nghiệp của mình.
Rất hiển nhiên, Lưu Biểu chắc là sẽ không để Lưu Tông kế thừa Kinh Châu Mục, thế tử chỉ có thể là Lưu Kỳ, nhưng vấn đề là, nếu cuối cùng là Lưu Kỳ ngồi vào ghế Châu Mục, không hề đầu hàng Tào Tháo, thậm chí Lưu Bị cũng sẽ phải chịu sự trọng dụng của Lưu Kỳ, như vậy lịch sử lại sẽ đi như thế nào? Tôn Lưu có thể lại kết minh hay không, còn sẽ phát sinh đại chiến Xích Bích không?
Một loạt phản ứng dây chuyền của lịch sử này, khiến trong lòng Lưu Cảnh tràn đầy hoang mang, hắn cảm giác mình không thể lại dùng lịch sử từ trước đến áp dụng thực tế, bây giờ quỹ tích lịch sử đã phát sinh sự sai lệch, trước mắt trở thành một mảnh tối đen, hắn chỉ có thể lần mò đi tới.
Giờ khắc này, hắn đột nhiên cảm giác được mưu sĩ như Từ Thứ, đối với hắn mà nói là quan trọng đến cỡ nào, chỉ với ánh mắt sâu xa này của bọn họ, mới có thể nhìn thấy con đường phát triển của lịch sử.
Trong lịch sử, Từ Thứ và Gia Cát Lượng trước sau lựa chọn Lưu Bị, liền là bởi vì bọn họ thấy được con đường phát triển của lịch sử.
Từ Thứ cảm giác được Lưu Cảnh thất thần, không khỏi quay đầu lại kỳ quái nhìn hắn một cái, cười hỏi:
- Công tử đang suy nghĩ gì?
Lưu Cảnh cười cười nói:
- Ta suy nghĩ, chúng ta cùng quân Giang Đông ngươi chết ta sống chiến đấu như vậy, tương lai, Tào quân quy mô xuôi nam, chúng ta cùng quân Giang Đông lại có thể kết thành đồng minh chiến lược hay không?
Từ Thứ cũng mỉm cười.
- Khổng Minh cũng đã nói, từ xưa đến nay, phương nam khó có thể chống lại phương bắc, Tào Tháo binh hùng tướng mạnh, không phải một mình Kinh Châu hoặc là Đông Ngô có thể ngăn cản, chỉ có hai nhà liên hợp, lợi dụng ưu thế thuỷ chiến Trường Giang, mới có thể chiến thắng Tào quân, có thể thấy được Khổng Minh và công tử có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu.
Hai người đang nói, tiếng trống trận ở xa xa bỗng nhiên trở nên rõ ràng, như tiếng sấm ở trên mặt sông ầm ầm, bên cạnh tháp quan sát có binh sỹ hô to:
- Quân Giang Hạ bại trận đã trở lại!
Tất cả mọi người hướng phương xa trên mặt sông nhìn lại, chỉ thấy hơn ba mươi thuyền chiến đang bay nhanh hướng tây bắc lái tới, cầm đầu chiến thuyền cắm xích hoàng chiến kỳ, chính là chiến thuyền Giang Hạ hơn một canh giờ trước thấy, vốn dĩ có hơn hai trăm năm mươi thuyền chiến, hiện tại lại chỉ còn lại có hơn ba mươi chiếc, quân Giang Hạ thảm bại mà về.
Đường sông vận lương hơn mười thuyền bị đốt hủy, chiến thuyền chìm vào đáy sông, làm tắc đường, khiến chiến thuyền quân Giang Hạ không thể rút về thành Sài Tang, đương nhiên, bọn họ căn bản cũng không có tính toán rút về thành Sài Tang, Hoàng Xạ suất lĩnh mấy chục thuyền chiến cuối cùng hoảng sợ chạy nhanh về phía bắc, chạy trốn về hướng huyện Vũ Xương.
Ở ngoài phía đông hai ba dặm, xuất hiện số lượng lớn thuỷ quân Giang Đông, liền cùng chiến thuyền Giang Hạ mà bọn họ bắt được, rậm rạp, buồm che khuất bầu trời, phủ kín toàn bộ mặt sông, tạo thành một thanh thế cực kỳ lớn, sáu bảy trăm thuyền chiến xếp thành bảy đội, kéo dài hơn mười dặm.
- Ít nhất cũng có hai vạn quân đội!
Từ Thứ lẩm bẩm, nhìn ra được y cũng có chút khẩn trương, việc này trên thực tế cũng là y lần đầu tiên gặp được đại chiến, cuối cùng có thể thủ thắng hay không, trong lòng của y thực không có chút nào nắm chắc.
Lưu Cảnh sắc mặt cũng ngưng trọng, nhìn ra được quân Giang Đông với Sài Tang là tình thế bắt buộc, không tiếc trả giá bằng mấy vạn người, không biết hiện tại ai là chủ soái quân Giang Đông, chẳng lẽ là Lỗ Túc hay sao.
Lưu Cảnh quay đầu lại, thấy nhóm binh sỹ của hắn sắc mặt đều lộ ra vẻ sợ hãi, việc này có thể lý giải, những binh sỹ này phần lớn là tân binh, chưa thấy qua cái trường hợp chiến tranh gì lớn, đương nhiên sẽ có sợ hãi, Lưu Cảnh hắn cũng không phải ngưng trọng sao?
Lưu Cảnh bước nhanh đi đến trống lớn bên cạnh, nhặt dùi trống lên, bắt đầu ra sức gõ trống, ‘Tùng! Tùng! Tùng!’ tiếng trống thật lớn vang vọng trên đầu thành.
Ngay sau đó, vô số trống lớn cũng được gõ theo, tiếng trống trào dâng phấn chấn trên khoảng không của thành Sài Tang, ở bên trong tiếng trống phấn chấn tin tưởng, bọn lính thủ thành bắt đầu dần dần khôi phục tin tưởng, rất nhiều người trong ánh mắt không còn là sợ hãi, mà là biến thành mong chờ chiến tranh đến.
Thuyền lớn quân Giang Đông dựa vào bến thuyền mà đỗ, nhiều đội binh sỹ từ trên thuyền đi xuống, bắt đầu nhanh chóng ở bãi đất trống trước bến thuyền tập kết, một canh giờ, hai vạn đại quân tụ tập kết thành bốn phương trận, tinh kỳ như mây, đao thương như rừng, quân sĩ Giang Đông khôi giáp chỉnh tề, sĩ khí cao ngất.
Bốn năm ngàn người phương trận đằng đằng sát khí, quân Giang Đông mấy lần tấn công thành Sài Tang, đây là một lần xuất binh hơn vạn, lúc này đây đối với bọn họ cực kỳ trọng yếu, bọn họ cũng là tình thế bắt buộc.
Lỗ Túc được Từ Thịnh, Lăng Thống và hơn mười người đại tướng vây xung quanh, cưỡi ngựa sừng sững đứng trên một ngọn đồi, nhìn chăm chú vào thành Sài Tang ngoài hai dặm.
- Văn Hướng có thể khẳng định chủ tướng thành Sài Tang đã thay đổi sao?
Lỗ Túc liếc qua Từ Thịnh hỏi.
Từ Thịnh vội vàng tiến lên thi lễ nói:
- Ty chức bắt được vài tên tù binh bị thương chưa chết, từ trong miệng bọn họ biết được, Chu Lăng đã chết, bây giờ tướng phòng giữ là Lưu Cảnh, thì ra là cháu Lưu Biểu, ở Kinh Châu rất nổi tiếng.
Lỗ Túc gật gật đầu.
- Ta cũng đã được nghe nói người này, thiếu niên đầy hứa hẹn, nhưng hắn vừa mới nắm quyền Sài Tang, chưa chắc có thể phục chúng, chúng ta có thể tiên lễ hậu binh!
Y quay đầu lại lệnh thân binh đạo:
- Đưa một phong thư của ta cho Lưu Cảnh, nếu hắn đầu hàng, ta hứa sẽ thả hắn về Tương Dương, hắn nếu dám dựa vào nơi hiểm yếu chống lại ta, quân Giang Đông một khi giết vào thành, chẳng những cái mạng nhỏ của hắn khó giữ được, thủ quân Sài Tang cũng đem toàn bộ xử trảm, một tên cũng không để lại.
Lúc này đường sông vận lương đã hỗn loạn không chịu nổi, hơn hai mươi chiếc thuyền lớn bị đốt cháy, đại hỏa lan tràn trên sông, liệt hỏa hung tợn, khói đặc tràn ngập, cả mặt sông đã trở thành biển lửa.
Không ít binh sỹ chạy trốn không kịp, bị chết cháy ở trên thuyền, khiến trong không khí tràn đầy mùi thối gay mũi, nhưng càng nhiều binh sỹ nhảy xuống nước chạy trốn, bơi lên bờ.
Binh sỹ Giang Đông mai phục tại hai bờ sông hiển nhiên không có thời gian chạy đến giết binh sỹ Giang Hạ, cửa thành Sài Tang đã mở, hơn ngàn thủ quân chạy ra.
Sau binh sỹ Giang Đông bắn ra mấy lượt hỏa tiễn, liền nhanh chóng hướng hai bên rút lui khỏi, rời thành Sài Tang.
Bảy tám trăm binh sỹ Giang Hạ tụm năm tụm ba tụ tập ở bờ sông vận lương, mỗi người đều quăng mũ cởi giáp, chật vật dị thường, lòng còn sợ hãi nhìn thuyền lớn trên mặt nước đang hừng hực cháy.
Lúc này, thủ quân ở Sài Tang hăng hái chạy tới, bao vây lấy binh sỹ Giang Hạ, Liêu Hóa hô lớn:
- Quân Giang Đông sắp giết đến, nhanh chóng cùng chúng ta trở về thành!
Phó tướng Chung Thuận lòng tràn đầy nghi ngờ nhìn y, theo lý, đồn trưởng thủ hạ của Chu Lăng y hẳn là đều gặp qua mới đúng, nhưng người trước mắt y lại chưa bao giờ gặp qua, tiến lên ôm quyền nói:
- Tại hạ Nha tướng Chung Thuận ở Vũ Xương, xin hỏi cao danh quý tánh của vị tướng quân này?
- Ta họ Liêu, vừa mới được đề bạt, có chuyện gì vào thành nói sau!
Chung Thuận còn muốn hỏi lại tình hình Chu Lăng, nhưng binh sỹ thủ hạ của y sớm không kiên nhẫn, bọn họ sợ quân Giang Đông đánh tới, đều căng chân hướng bên trong thành chạy đi, chỉ trong chốc lát, binh sỹ ở hai bên bờ bờ đều chạy trốn sạch sẽ, chỉ còn lại có một mình Chung Thuận.
Bất đắc dĩ, Chung Thuận cũng đành phải đi theo hướng bên trong thành chạy đi, nhưng y vừa mới chạy vài bước, Liêu Hóa bỗng nhiên từ phía sau nghiêng người giết tới, vung đao bổ vào gáy Chung Thuận, Chung Thuận đến tiếng kêu thảm thiết cũng không có hô được, thủ cấp liền bị chém văng ra xa hơn một trượng.
Liêu Hóa lạnh lùng nói với mọi người:
- Người này làm hỏng thời cơ chiến đấu, không phục quân lệnh, chiếu quân quy trảm không tha!
Y vung tay lên.
- Trở về thành!
Hơn ngàn thủ quân đi theo Liêu Hóa, hộ tống bại binh Giang Hạ hướng thành Sài Tang chạy đi, không bao lâu liền vào thành, cửa thành ầm ầm đóng lại.
.....
Hoàng Xạ suất lĩnh hơn hai trăm thuyền chiến đuổi theo hướng đông, nhưng chỉ đuổi theo hơn hai mươi dặm, y liền phát hiện không đúng, nguyên bản thuỷ quân Giang Đông hoảng sợ chạy trốn nhưng lại xếp thành một hàng, lặng yên phía trước mặt sông.
Tựa như bày ra thiên la địa võng, đợi bọn họ mắc câu, trong lòng Hoàng Xạ nổi lên nghi ngờ, quân Giang Đông làm cái gì vậy, chẳng lẽ phụ cận có mai phục gì sao?
Đúng lúc này, trên cột buồm nhìn ra xa binh hô to:
- Hoàng Tướng quân, hai hướng nam bắc phát hiện tình hình quân địch!
Hoàng Xạ chấn động, đứng ở mép thuyền, nhìn xung quanh mặt sông, chỉ thấy trên Đại Giang, nhưng lại đồng thời xuất hiện hai chi thuỷ quân Giang Đông, mấy trăm chiến thuyền, theo hướng nam bắc giáp công đoàn thuyền của y.
Ngay sau đó phía sau thuyền cũng có người hô to:
- Hoàng Tướng quân, mặt sau truyền đến tin tức, phía sau chúng ta cũng phát hiện tình hình quân địch.
Mồ hôi lạnh từ trán Hoàng Xạ chậm rãi chảy xuống, y rốt cục ý thức được mình trúng kế, hoá ra viện quân Giang Đông đã sớm tới, đang chờ đợi mình!
- Tướng quân, làm sao bây giờ?
Vài tên đại tướng lo âu nhìn y.
Hoàng Xạ lại nhìn kỹ hai bên chiến thuyền, bằng kinh nghiệm của y, chí ít có hơn vạn quân đội, nếu y không đi, chắc chắn toàn quân bị diệt.
Y cắn răng một cái hạ lệnh:
- Lập tức lui về phía sau! Phá vây trở về Vũ Xương.
Vài tên tướng lĩnh kinh hãi.
- Tướng quân, mặc kệ Sài Tang sao?
- Quản cái rắm, lão tử ngươi cũng giữ không được!
Hoàng Xạ thẹn quá thành giận, hung tợn văng tục một câu.
Thuỷ quân Giang Hạ quay đầu, hướng phía tây bắc phá vây, nhưng quân Giang Đông sớm đã bày thiên la địa võng, nào có dễ dàng trốn thoát như vậy.
Ở trên một chiếc thuyền lớn, thuỷ quân Giang Đông Phó Đô Đốc Lỗ Túc đứng chắp tay, lạnh lùng nhìn thuyền quân Giang Hạ nơi xa, hôm nay bố trí trong kế hoạch của bọn họ, nếu Từ Thịnh đánh lén Sài Tang thất bại, vậy thì viện quân song phương sẽ đến, lúc này, thành Sài Tang chỉ có thể suy xét ở mặt sau, nhất định phải tiêu diệt viện quân Giang Hạ trước.
- Đô đốc, bọn họ muốn chạy trốn rồi!
Đại tướng Lăng Thống phát hiện ý đồ quân Giang Hạ.
- Bọn họ trốn không thoát đâu!
Lỗ Túc lạnh lùng cười, lớn tiếng quát:
- Nổi trống, tiến công!
‘Tùng! Tùng! Tùng!’ trên mặt sông trống tiếng nổ lớn, tiếng kêu rung trời, hơn năm trăm thuyền lớn nhỏ Giang Đông từ bốn phương tám hướng thẳng hướng đoàn thuyền Giang Hạ.
Tên như mưa, thạch pháo bắn tới, tảng đá lớn bay tứ tung, song phương ở trên mặt sông bắt đầu chém giết kịch liệt.
....
Bên trong thành Sài Tang, hơn bảy trăm binh sỹ Giang Hạ đã một lần nữa chuẩn bị xếp thành hàng, bắt đầu từ bây giờ, bọn họ không hề thuộc quân đội của Hoàng Tổ, mà là trở thành quân đội của Sài Tang, quân đội này không thể nghi ngờ là một đội quân đầy đủ sức lực, bọn họ sắp xếp chiến đấu, khiến quân chính quy Sài Tang tăng tới hai ngàn người, thêm ba nghìn dân phu, thủ quân trên đầu thành Sài Tang liền có năm ngàn người, khiến tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra.
Mặc dù như thế, Lưu Cảnh trên mặt vẫn là không thấy nụ cười, hắn đứng ở mặt đông đầu thành, nhìn về sông Trường Giang ở phía đông nam, đã sắp qua một canh giờ, thuyền quân đội Giang Hạ thủy chung chưa có trở về, hơn nữa phương xa mơ hồ theo gió truyền tới tiếng trống trận, làm người ta sinh ra vô vàn sự liên tưởng.
- Chỉ sợ không ngoài sở liệu của ta, quân Giang Hạ bị quân Giang Đông phục kích rồi.
Từ Thứ ở một bên trầm giọng nói:
- Tại hạ quan tâm là, rốt cuộc sẽ có bao nhiêu viện binh quân Giang Đông đã đến?
Lưu Cảnh lại không có lên tiếng, suy nghĩ của hắn lại bay đi tương lai xa xôi, ở trong trí nhớ Lưu Cảnh, năm Kiến An thứ bảy, quân Giang Đông cũng không có đại quy mô tiến công Giang Hạ, hẳn là ở năm Kiến An thứ tám, Lưu Cảnh nhớ rất rõ ràng, chiến dịch lần đó Cam Ninh một mũi tên bắn chết Lăng Thống.
Nhưng hiện tại quân Giang Hạ quả thật phát động đại quân tiến công Sài Tang rồi, vậy chỉ nói rõ ràng một chuyện, chiến tranh phát sinh vào năm Kiến An thứ bảy, quân Giang Đông đánh lén thành công, Từ Thịnh cướp lấy thành Sài Tang, nhưng bây giờ bởi vì sự xuất hiện của Lưu Cảnh, khiến Từ Thịnh đoạt thành thất bại, do đó dẫn đến quân Giang Đông tiến công ồ ạt vào Sài Tang.
Đây liệu có phải bởi vì mình, lịch sử bắt đầu phát sinh thay đổi, không hề đi theo quỹ đạo rồi.
Lưu Cảnh còn nhớ rõ ràng, hẳn là Lưu Kỳ trấn thủ Giang Hạ, hiện tại lại trở thành mình đến trấn thủ Giang Hạ, hơn nữa Lưu Tông không ngờ bị thương, hắn còn có thể kế thừa cơ nghiệp của Lưu Biểu không? Bất kỳ một Hoàng đế hoặc là chư hầu nào, đều tuyệt sẽ không để đứa con mất đi khả năng nam giới kế thừa sự nghiệp của mình.
Rất hiển nhiên, Lưu Biểu chắc là sẽ không để Lưu Tông kế thừa Kinh Châu Mục, thế tử chỉ có thể là Lưu Kỳ, nhưng vấn đề là, nếu cuối cùng là Lưu Kỳ ngồi vào ghế Châu Mục, không hề đầu hàng Tào Tháo, thậm chí Lưu Bị cũng sẽ phải chịu sự trọng dụng của Lưu Kỳ, như vậy lịch sử lại sẽ đi như thế nào? Tôn Lưu có thể lại kết minh hay không, còn sẽ phát sinh đại chiến Xích Bích không?
Một loạt phản ứng dây chuyền của lịch sử này, khiến trong lòng Lưu Cảnh tràn đầy hoang mang, hắn cảm giác mình không thể lại dùng lịch sử từ trước đến áp dụng thực tế, bây giờ quỹ tích lịch sử đã phát sinh sự sai lệch, trước mắt trở thành một mảnh tối đen, hắn chỉ có thể lần mò đi tới.
Giờ khắc này, hắn đột nhiên cảm giác được mưu sĩ như Từ Thứ, đối với hắn mà nói là quan trọng đến cỡ nào, chỉ với ánh mắt sâu xa này của bọn họ, mới có thể nhìn thấy con đường phát triển của lịch sử.
Trong lịch sử, Từ Thứ và Gia Cát Lượng trước sau lựa chọn Lưu Bị, liền là bởi vì bọn họ thấy được con đường phát triển của lịch sử.
Từ Thứ cảm giác được Lưu Cảnh thất thần, không khỏi quay đầu lại kỳ quái nhìn hắn một cái, cười hỏi:
- Công tử đang suy nghĩ gì?
Lưu Cảnh cười cười nói:
- Ta suy nghĩ, chúng ta cùng quân Giang Đông ngươi chết ta sống chiến đấu như vậy, tương lai, Tào quân quy mô xuôi nam, chúng ta cùng quân Giang Đông lại có thể kết thành đồng minh chiến lược hay không?
Từ Thứ cũng mỉm cười.
- Khổng Minh cũng đã nói, từ xưa đến nay, phương nam khó có thể chống lại phương bắc, Tào Tháo binh hùng tướng mạnh, không phải một mình Kinh Châu hoặc là Đông Ngô có thể ngăn cản, chỉ có hai nhà liên hợp, lợi dụng ưu thế thuỷ chiến Trường Giang, mới có thể chiến thắng Tào quân, có thể thấy được Khổng Minh và công tử có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu.
Hai người đang nói, tiếng trống trận ở xa xa bỗng nhiên trở nên rõ ràng, như tiếng sấm ở trên mặt sông ầm ầm, bên cạnh tháp quan sát có binh sỹ hô to:
- Quân Giang Hạ bại trận đã trở lại!
Tất cả mọi người hướng phương xa trên mặt sông nhìn lại, chỉ thấy hơn ba mươi thuyền chiến đang bay nhanh hướng tây bắc lái tới, cầm đầu chiến thuyền cắm xích hoàng chiến kỳ, chính là chiến thuyền Giang Hạ hơn một canh giờ trước thấy, vốn dĩ có hơn hai trăm năm mươi thuyền chiến, hiện tại lại chỉ còn lại có hơn ba mươi chiếc, quân Giang Hạ thảm bại mà về.
Đường sông vận lương hơn mười thuyền bị đốt hủy, chiến thuyền chìm vào đáy sông, làm tắc đường, khiến chiến thuyền quân Giang Hạ không thể rút về thành Sài Tang, đương nhiên, bọn họ căn bản cũng không có tính toán rút về thành Sài Tang, Hoàng Xạ suất lĩnh mấy chục thuyền chiến cuối cùng hoảng sợ chạy nhanh về phía bắc, chạy trốn về hướng huyện Vũ Xương.
Ở ngoài phía đông hai ba dặm, xuất hiện số lượng lớn thuỷ quân Giang Đông, liền cùng chiến thuyền Giang Hạ mà bọn họ bắt được, rậm rạp, buồm che khuất bầu trời, phủ kín toàn bộ mặt sông, tạo thành một thanh thế cực kỳ lớn, sáu bảy trăm thuyền chiến xếp thành bảy đội, kéo dài hơn mười dặm.
- Ít nhất cũng có hai vạn quân đội!
Từ Thứ lẩm bẩm, nhìn ra được y cũng có chút khẩn trương, việc này trên thực tế cũng là y lần đầu tiên gặp được đại chiến, cuối cùng có thể thủ thắng hay không, trong lòng của y thực không có chút nào nắm chắc.
Lưu Cảnh sắc mặt cũng ngưng trọng, nhìn ra được quân Giang Đông với Sài Tang là tình thế bắt buộc, không tiếc trả giá bằng mấy vạn người, không biết hiện tại ai là chủ soái quân Giang Đông, chẳng lẽ là Lỗ Túc hay sao.
Lưu Cảnh quay đầu lại, thấy nhóm binh sỹ của hắn sắc mặt đều lộ ra vẻ sợ hãi, việc này có thể lý giải, những binh sỹ này phần lớn là tân binh, chưa thấy qua cái trường hợp chiến tranh gì lớn, đương nhiên sẽ có sợ hãi, Lưu Cảnh hắn cũng không phải ngưng trọng sao?
Lưu Cảnh bước nhanh đi đến trống lớn bên cạnh, nhặt dùi trống lên, bắt đầu ra sức gõ trống, ‘Tùng! Tùng! Tùng!’ tiếng trống thật lớn vang vọng trên đầu thành.
Ngay sau đó, vô số trống lớn cũng được gõ theo, tiếng trống trào dâng phấn chấn trên khoảng không của thành Sài Tang, ở bên trong tiếng trống phấn chấn tin tưởng, bọn lính thủ thành bắt đầu dần dần khôi phục tin tưởng, rất nhiều người trong ánh mắt không còn là sợ hãi, mà là biến thành mong chờ chiến tranh đến.
Thuyền lớn quân Giang Đông dựa vào bến thuyền mà đỗ, nhiều đội binh sỹ từ trên thuyền đi xuống, bắt đầu nhanh chóng ở bãi đất trống trước bến thuyền tập kết, một canh giờ, hai vạn đại quân tụ tập kết thành bốn phương trận, tinh kỳ như mây, đao thương như rừng, quân sĩ Giang Đông khôi giáp chỉnh tề, sĩ khí cao ngất.
Bốn năm ngàn người phương trận đằng đằng sát khí, quân Giang Đông mấy lần tấn công thành Sài Tang, đây là một lần xuất binh hơn vạn, lúc này đây đối với bọn họ cực kỳ trọng yếu, bọn họ cũng là tình thế bắt buộc.
Lỗ Túc được Từ Thịnh, Lăng Thống và hơn mười người đại tướng vây xung quanh, cưỡi ngựa sừng sững đứng trên một ngọn đồi, nhìn chăm chú vào thành Sài Tang ngoài hai dặm.
- Văn Hướng có thể khẳng định chủ tướng thành Sài Tang đã thay đổi sao?
Lỗ Túc liếc qua Từ Thịnh hỏi.
Từ Thịnh vội vàng tiến lên thi lễ nói:
- Ty chức bắt được vài tên tù binh bị thương chưa chết, từ trong miệng bọn họ biết được, Chu Lăng đã chết, bây giờ tướng phòng giữ là Lưu Cảnh, thì ra là cháu Lưu Biểu, ở Kinh Châu rất nổi tiếng.
Lỗ Túc gật gật đầu.
- Ta cũng đã được nghe nói người này, thiếu niên đầy hứa hẹn, nhưng hắn vừa mới nắm quyền Sài Tang, chưa chắc có thể phục chúng, chúng ta có thể tiên lễ hậu binh!
Y quay đầu lại lệnh thân binh đạo:
- Đưa một phong thư của ta cho Lưu Cảnh, nếu hắn đầu hàng, ta hứa sẽ thả hắn về Tương Dương, hắn nếu dám dựa vào nơi hiểm yếu chống lại ta, quân Giang Đông một khi giết vào thành, chẳng những cái mạng nhỏ của hắn khó giữ được, thủ quân Sài Tang cũng đem toàn bộ xử trảm, một tên cũng không để lại.
/708
|