Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 383 - Nội Bộ Mâu Thuẫn.

/708


Quách Tụng vội vàng nói:

- Chu Huyện lệnh, ta mang vài huynh đệ đi ngăn chặn cửa hông, ta sợ nạn dân từ cửa hông xông vào huyện nha.

Chu Huyện lệnh liếc y một cái, lúc này mới nhớ tới không nên để cái tên mập mạp này ở đây, nhân tiện nói:

- Ngươi đi đi! Bảo vệ cho cửa hông thật tốt.

Quách Tụng xoay người liền hướng cửa hông chạy đi, vừa mới chạy tới đại sảnh, thủ hạ liền xông tới:

- Lão đại, chúng ta nên làm sao bây giờ?

- Làm sao bây giờ cái gì? Con mẹ nó chạy mau! Không trốn ngay thì không còn kịp rồi.

Quách Tụng đâu có đi thủ cửa hông, dẫn dắt mọi người mở cửa hông liền nhanh chân chạy mất.

...

- Các hương thân phụ lão chờ một chút, ta lập tức cho vay tiền lương, mỗi người đều có phần!

Mặc dù Chu Huyện lệnh đứng ở trên bậc thang, chuẩn bị phát lương thực cho dân chúng, mời dân chúng chờ, nhưng hơn một vạn dân đói đang dưới sự tra tấn của đói khát và phẫn nộ, đã mất đi lý trí và kiên nhẫn.

Người của hội Hưng Viên đang hô to giữa dân đói:

- Cẩu quan đang lừa gạt đó, đang kéo dài thời gian, tự chúng ta đi kho hàng lấy lương thực!

Hơn một vạn người phẫn nộ mà rống to, dưới sự dẫn dắt của mười mấy người của hội Hưng Viên, dân chúng rốt cục bạo phát, giống hệt hồng thủy vỡ đê, mãnh liệt vọt vào huyện nha, đụng Chu Huyện lệnh và hơn mười người quan viên nha dịch ngã lăn trên mặt đất, giữa một mảnh kêu gào thê thảm, bao gồm cả Chu Huyện lệnh, hơn mười người quan viên nha dịch bị đám người tức giận đánh chết tại chỗ.

Đám dân đói phá thông cửa chính huyện nha, dòng người mãnh liệt vọt vào kho lúa và nhà kho, đồng thời lúc dân đói vọt vào huyện nha, hơn vạn nạn dân ở huyện cũng nghe theo tới từ bốn phương tám hướng, tham dự cướp đoạt tiền lương, phía sau tranh lên phía trước, giẫm đạp lên nhau, tiếng kêu, tiếng la khóc thảm thiết, cả huyện thành đều điên cuồng.

Nhưng kết quả lại khiến cho mọi người đều thất kinh, bên trong kho lúa thật lớn trống rỗng, lương thực đã không có, dân chúng tức giận lại xông vào nhà kho, đem tiền thuế đoạt sạch sẽ, lúc này hơn một ngàn sĩ binh hội Hưng Viên võ trang đầy đủ từ bốn phương tám hướng bao vây huyện nha và quảng trường, khống chế được hơn hai vạn người không có ai chạy thoát.

Lý Phù đứng ở trên nóc nhà hô to:

- Các vị hương thân, chúng ta không phải là quan binh của Tào tặc, chúng ta là bộ hạ của Viên công, đặc biệt tới cứu mọi người ra khỏi nước lửa!

Mấy vạn người ngơ ngác nhìn Lý Phù trên nóc nhà, Viên Thiệu đối đãi với dân độ lượng, ở các quận Hà Bắc rất được dân chúng hoan nghênh, nghe nói là quân đội Viên công, lòng hoảng sợ của mọi người của rốt cục chậm rãi tiêu trừ.

- Ta muốn nói cho mọi người lần nữa, quân đội của nhà kho thành lập tức đánh tới, bọn họ sẽ trả thù mọi người, giết sạch mọi người, giết sạch cha mẹ, vợ con chúng ta, tất cả nam tử thanh tráng đứng ra, theo chúng ta cùng nhau bảo hộ người nhà!

... . . .

Dịch huyện khi quân Tào viễn chinh Liêu Đông Ô Hoàn sắm vai cực kỳ quan trọng, đó chính là trọng địa hậu cần của quân Tào, vì thế quân Tào trữ hàng ở Dịch huyện số lượng lớn lương thảo quân giới, ngay cả khi đại bộ phận lương thảo vật tư đều đã điều đi Nam Dương, nhưng bên trong nhà kho thành Dịch huyện vẫn có đại lượng lương thực vật tư.

Nhà kho thành Dịch huyện ở vào phía đông thị trấn ước chừng năm dặm trên một mảnh đồi núi bằng phẳng, tường thành chu vi mười hai dặm, bên trong nhà kho thành có đến trên trăm tòa kho hàng thật lớn, trước mắt có ba nghìn binh đóng trú, do một Biệt Bộ Tư Mã thống soái.

Nhà kho thành Dịch huyện là trực thuộc quân đội, do Nghiệp Đô trực hạt, không có quan hệ gì với quan phủ địa phương, quan phủ địa phương nếumuốn sử dụng quân đội nhà kho thành, cũng nhất định phải xin chỉ thị Nghiệp Đô, do Nghiệp Đô truyền đạt mệnh lệnh điều binh lệnh tới quân đội nhà kho thành.

Tuy nhiên sự tình cũng không phải tuyệt đối là như vậy, nếu tình huống khẩn cấp, ví dụ như cứu hỏa cứu tế linh tinh, hơn nữa phạm vi điều binh không lớn, cũng có thể do quân đội đi trước xử trí, sau đó lại bổ sung thủ tục, cứ như vậy, còn phải xem quan hệ cá nhân song phương như thế nào.

Chủ tướng thống soái quân đội nhà kho thành tên là Khổng Nguyên, là người Dĩnh Xuyên, chẳng là y nuôi một tiểu thiếp ở trong Dịch huyện, bình thường vẫn thường cùng Huyện lệnh và một đám quan viên cùng một chỗ uống rượu, quan hệ riêng tư vô cùng tốt, cho nên khi Khổng Tư Mã nhận được cầu viện ở huyện, liền không chút do dự dẫn dắt hai ngàn binh lính đi Dịch huyện trấn áp loạn dân.

Trên thực tế, Khổng Nguyên không chỉ có là cho Chu Huyện lệnh một mặt mũi, đồng thời y cũng lo lắng cho tình hình tiểu thiếp mình ở trong huyện, y cực kỳ sủng ái tiểu thiếp này, tiểu thiếp đã mang thai bảy tháng, cực có thể sẽ sinh hạ cho y một đứa con trai, đây đối với người đã qua tuổi bốn mươi, nhưng dưới gối không con như Khổng Nguyên mà nói, liền có ý nghĩa không tầm thường rồi.

Gần đây thế cục bất ổn, Khổng Nguyên sớm muốn đem tiểu thiếp về chỗ ở ở nhà kho thành, nhưng quân quy quân Tào nghiêm khắc, một khi bị người tố giác, y liền mất chức, y không dám mạo hiểm, chỉ có điều phái hơn mười binh lính tâm phúc thường trú ở thị trấn, bảo vệ nhà mình ở trong huyện thành.

Khổng Nguyên nghe nói thị trấn dân đói bạo loạn, y lo lắng tình hình của tiểu thiếp, lòng nóng như lửa đốt, liên tục thúc giục quân đội tăng thêm tốc độ, chi đội ngũ hai ngàn người một đường chạy trốn, chạy vội tới cách thị trấn còn có hai dặm, bỗng nhiên từ rừng cây ven đường có người ở hô to:

- Khổng Tư Mã!

Khổng Nguyên vừa quay đầu lại, thấy cách đó không xa trong rừng cây chạy đến mười mấy người, hộ vệ một chiếc xe ngựa, cầm đầu là một gã quan viên cực kỳ béo tốt cao lớn, Khổng Nguyên liếc mắt một cái nhận ra, là Môn hạ Tặc tào Quách Tụng, người này cùng mình là đồng hương, mới vừa lên đảm nhiệm không lâu, thường đến nhà kho thành tìm, mình uống rượu đánh bạc, ra tay xa xỉ, đã thua cho mình trên trăm kim, bởi vậy ấn tượng của Khổng Nguyên đối với y vô cùng tốt.

Phía sau mười mấy người đều là nha dịch, nhưng Khổng Nguyên liếc mắt một cái lại nhận ra cỗ xe ngựa kia, đó không phải là xe ngựa của mình ở thị trấn sao? Trong lòng của y kinh nghi, vội vàng ra lệnh:

- Ngừng lại!

Quân đội ngừng chạy nhanh, Khổng Nguyên giục ngựa tiến lên hỏi:

- Quách lão đệ tại sao lại ở chỗ này?

Quách Tụng lòng còn sợ hãi vỗ ngực một cái nói:

- Dân đói bạo loạn, Chu Huyện lệnh đã bị bạo dân đánh chết, ở huyện nơi nơi đều bị cướp bóc, ta chạy đến trong phủ Lỗ tướng quân tị nạn, không ngờ nơi đó cũng có mấy trăm bạo dân vây công, thân binh tướng quân ra sức chống cự, ta liền bảo hộ lấy tướng quân phu nhân từ cửa sau trốn tới, định đi nhà kho thành tị nạn, vừa lúc gặp được tướng quân.

Khổng Nguyên chấn động, y chỉ ra xe ngựa:

- Phu nhân ta ở trên xe sao?

- Ở trên xe, nhưng bị kinh hãi, có vẻ tình hình không tốt lắm.

Lúc này, trong xe ngựa truyền đến thanh âm hơi thở yếu ớt của tiểu thiếp Khổng Nguyên:

- Tướng quân, thiếp ở trong xe.

- A Hoàn, hiện tại nàng như thế nào?

Khổng Nguyên gấp giọng hỏi, tiểu thiếp y mang thai bảy tháng, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì a!

- Thiếp...thiếp chỉ sợ không được rồi.

Lúc này, Quách Tụng ở một bên nhỏ giọng nói:

- Tướng quân đi xem đi! Phu nhân chảy máu, chúng ta không tiện.

Khổng Nguyên kinh hãi, tất cả hy vọng của y đều ở trong bụng tiểu thiếp, ngàn vạn lần đừng đẻ non rồi, y xoay người xuống ngựa, mở cửa lên xe ngựa, không ngờ vừa lên xe ngựa, trước mắt lại tối sầm, một cái túi vải đen bao lấy đầu của y, một cánh tay giống như thiết côn ghìm chặt cổ của y, lôi y vào thùng xe.

... . . .

Một lát, cái chụp đầu của y bị lấy ra, hai tay trói tay sau lưng, ngoài miệng cũng bị nhét vải rách, mất một lúc y mới thích ứng với trong xe tối đen, trước mắt y là một gã nam tử áo đen dáng người khôi ngô cao lớn, y vừa quay đầu lại, phía sau cũng là một gã nam tử áo đen, trong bóng đêm, ánh mắt nam tử giống như sói, lạnh như băng nhìn chằm chằm y.

Mà tiểu thiếp của y nằm ở một bên khác, một người trung niên nam tử khác ngồi ở bên cạnh nàng, một con dao găm sắc bén để lại ở trên bụng nàng, ánh mắt tiểu thiếp hoảng sợ, cầu xin đang nhìn mình.

Lúc này, người đàn ông trung niên ngồi ở bên người tiểu thiếp chậm rãi mở miệng nói:

- Chúng ta không phải trộm cướp, càng không phải là bạo dân, chúng ta là người của Diêm Giáo Úy U Châu, ta cam đoan với ngươi, phu nhân ngươi hiện tại hoàn hảo không tổn hao gì, cho tới bây giờ, không có bất cứ thương tổn gì, chẳng qua ta không thể đảm bảo sau đó.

Nói xong, nam tử giơ tay nhặt lên dao găm trên bụng tiểu thiếp, chuyển phương hướng, mũi đao sắc bén nhắm ngay Khổng Nguyên, lại lạnh lùng liếc Khổng Nguyên một cái, cái gì cũng không cần nói, tin tưởng Khổng Nguyên tự mình hiểu.

Trong đầu Khổng Nguyên đã hỗn loạn, những người này không ngờ là người của Diêm Nhu, chẳng lẽ Diêm Nhu muốn tạo phản sao? Khi y lại thấy dao găm trên bụng ái thiếp, lưỡi dao sắc bén khiến cho y rùng mình một cái, y lập tức nghĩ tới đứa nhỏ trong bụng tiểu thiếp, đó là hy vọng duy nhất của y, cũng là nhược điểm lớn nhất của y.

Khổng Nguyên lập tức kiềm chế, phẫn hận và nổi giận trong lòng cũng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, y vô lực gật gật đầu, người đàn ông trung niên mỉm cười, y đưa mắt liếc một cái ra hiệu, thanh niên trai tráng bên cạnh lập tức đem miếng vải rách trong miệng Khổng Nguyên móc ra, Khổng Nguyên lập tức nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên hỏi:

- Các ngươi đến tột cùng là người nào?

Người đàn ông trung niên cười nói:

- Tại hạ Tưởng Nghĩa Cừ, Khổng Tướng quân biết không?

Khổng Nguyên hơi sửng sốt, chần chờ hỏi:

- Ngươi… ngươi không phải đại tướng thủ hạ của Viên Thiệu sao?

- Ta bây giờ là thủ hạ của Diêm Giáo Úy, cho nên mong Khổng Tướng quân yên tâm, ta cũng không phải là trộm cướp, lời nói cũng nhất định có tin tưởng.

- Vậy các ngươi muốn làm gì?

Tưởng Kỳ khẽ mỉm cười:

- Khổng Tư Mã không cần nghĩ nhiều lắm, chúng ta chỉ là muốn làm giao dịch với ngươi.

- Giao dịch gì?

- Rất đơn giản, chúng ta muốn quân đội thủ hạ của ngươi và nhà kho thành Dịch huyện, sau khi chuyện thành công, chúng ta tạ ơn Khổng Tư Mã ngàn lượng hoàng kim, ngươi cứ việc mang theo phu nhân rời đi.

- Hừ!

Khổng Nguyên lạnh hừ lạnh một tiếng:

- Nếu ta không đáp ứng thì sao?

Tưởng Kỳ vẫn như cũ không chút hoang mang nói:

- Không đáp ứng, rất đơn giản, Khổng Tướng quân chỉ sợ cũng không có hậu rồi.

Nói xong, y nhặt lên dao găm, nhẹ nhàng vạch ở trên bụng tiểu thiếp Khổng Nguyên hai nhát, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào Khổng Nguyên, Khổng Nguyên nghĩ đến đứa con chưa ra đời của mình, cuối cùng một chút ý thức chống cự của y cũng đã biến mất, sau một lúc lâu, y thở dài nói:

- Các ngươi bảo ta làm sao bây giờ?

Tưởng Kỳ mỉm cười:

- Rất đơn giản, ra lệnh cho tất cả quan quân đồn trưởng trở lên đi vào trong rừng cây thảo luận quân vụ!

... . . .

Sắc trời dần dần đen lại, Khổng Nguyên suất lĩnh hai ngàn binh lính trùng trùng điệp điệp quay trở về nhà kho thành, lúc này bên trong nhà kho thành còn có một ngàn binh lính trấn thủ, do một Nha tướng họ Dương thống soái.

Khổng Nguyên mệnh lệnh quan quân đi trong rừng cây thảo luận quân tình, kết quả bị trong rừng cây mai phục quân đội tù binh, hai ngàn binh lính cũng bị bức bách toàn bộ đầu hàng, hiện hai ngàn binh lính ở phía sau y sớm đã không phải là quân đội ban đầu.

Lúc này Khổng Nguyên đã hiểu rõ chân tướng, cũng không phải là quân đội của Diêm Nhu gì đó, mà là bộ hạ cũ của Viên Thiệu muốn khởi sự rồi, điều này làm y vô cùng sợ hãi, nhưng đồng thời y đã lâm vào vũng bùn mà không thể giải quyết tốt hậu quả.

Đương nhiên y sẽ không tham dự khởi sự, đối với y mà nói, lựa chọn tốt nhất chính là nhận điều kiện, sau đó mang một ngàn lượng hoàng kim và tiền tài mấy năm này thu được chạy trốn, tìm lấy một địa phương an toàn mai danh ẩn tích, nửa đời sau làm phú ông.

Ở phía sau Khổng Nguyên, Tưởng Kỳ lạnh lùng ra lệnh:

- Gọi mở thành đi!

Khổng Nguyên bất đắc dĩ, đành phải ngẩng đầu đứng dưới thành hô to:

- Nhanh chóng mở cửa thành!

Trên thành, quân coi giữ thấy là chủ tướng trở về, vội vàng mở cửa thành ra, phó tướng ra đón, cười nói:

- Tư Mã đi xem thị trấn, thu hoạch khá phong phú đi!

- Đợi lát nữa sẽ phân cho ngươi một phần.

Khổng Nguyên vung tay lên, quân đội trùng trùng điệp điệp đi vào bên trong thành, thấy binh lính đã vào thành quá nửa, Khổng Nguyên mới nói với phó tướng:

- Dương tướng quân, ta cũng không tự chủ được, xin lỗi!

Phó tướng sửng sốt, không đợi y kịp phản ứng, bên cạnh binh lính một loạt xông lên, ấn y ngã xuống đất, trói lại, phó tướng gấp đến độ hô to:

- Khổng Tư Mã, chuyện gì xảy ra?

Khổng Nguyên không có để ý đến y, quay đầu ôm quyền nói với Tưởng Kỳ:

- Ta đã y theo hứa hẹn làm xong sự tình, tướng quân sẽ không thất tín chứ!

- Ta đương nhiên sẽ không thất tín, tuy nhiên còn muốn thỉnh Khổng Tướng quân làm một chuyện nhỏ, sau đó sẽ để Khổng Tướng quân đi.

- Chuyện gì?

- Khổng Tướng quân có thể viết một phong báo tin cho Tào Phi ở Nghiệp Đô, hãy nói bộ hạ cũ Viên công ủng hộ lập Viên Mãi làm tân chủ, khởi sự ở Dịch huyện, có quân đội hơn năm vạn người, thổi quét phía bắc Hà Gian, dân chúng Hà Bắc đều hưởng ứng.

... . . .

Hạ tuần tháng mười năm Kiến An thứ mười ba, bộ hạ cũ của Viên Thiệu lợi dụng cơ hội Tào Tháo viễn chinh phía nam, ở Dịch huyện ủng hộ lập Viên Mãi con út Viên Thiệu phục hưng, thành lập Viên quân mới, bọn họ cướp lấy kho hàng Dịch huyện, đoạt được đại lượng lương thực quân giới, lập tức mở nhà kho phát lương thực, dân chúng bắc bộ quận Hà Gian chịu đủ thống khổ của nạn châu chấu đều đi Dịch huyện.

Quân Viên mới cắm một lá cờ lớn ở đầu thị trấn Dịch huyện, mặt trên viết hai chữ “Hưng Viên”, dẫn tới nghĩa sĩ tứ phương tiến đến sẵn sàng góp sức, tụ tập như mưa biền, trong vòng năm ngày liền mộ binh hơn ba vạn người, thanh thế lớn.

Viên thị phục hưng ở Dịch huyện dẫn tới các nơi Hà Bắc hưởng ứng, Trương Nghĩa - cường hào Hà Gian khởi sự ở huyện Thành Bình, mộ binh năm nghìn cũng công phá quận trị huyện Nhạc Thành, huyện lệnh Nam Bì là Hạ Trị tuyên bố đổi màu cờ, nguyện trung thành với Viên thị.

Mặt khác đám Cường hào thế lực địa phương thân Viên như cường hào Thanh Hà là La Quân, cường hào An Bình là Lý Hưng, cường hào Bột Hải Cao Dực v…v… đều khởi binh hưởng ứng.

Trong chốc lát, xu thế Hưng Viên ở các nơi Hà Bắc như gió nổi mây phun, thư cầu cứu của quan phủ các nơi như tuyết mảnh gửi đến Nghiệp Đo, Tào Phi thấy tình thế nguy cấp, liên tục phát mười hai phong thư do chim bồ câu đưa đi tới tiền tuyến Kinh Châu, thúc giục phụ thân rút quân.

... . . .


/708

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status