Ngay lúc Tào Tháo nghe tin dữ bất ngờ của Hà Bắc, Lưu Cảnh cũng đang ở trong đại trướng chơi cờ với Giả Hủ, vẻ mặt chuyên chú mà thong dong.
- Tiên sinh cảm thấy nước cờ này đi như thế nào?
Tuy rằng đặt xuống quân cờ trước mắt, nhưng Lưu Cảnh cũng là nói về nước cờ Hà Bắc.
Giả Hủ hí mắt cười, vuốt râu khen:
- Nước cờ tuyệt diệu, có thể nói là nét bút thần.
Lưu Cảnh thản nhiên cười, lại hỏi:
- So sánh với nước cờ Trương Cơ thì như thế nào?
- Nước cờ Trương Cơ là thế cục trân lung, cấu tứ tinh xảo, từng bước thiết lập ván cục, tuy khó đạt nhưng hơi mất đại khí, mà mỗi nước của Viên thị cũng là thế cục tung hoành, ồ ạt trên quy mô lớn, định dạng giang sơn, đi nước cờ này, vận mệnh thiên hạ đột biến, Châu Mục có thể lần nữa mưu tính cơ hội thay đổi.
Lưu Cảnh gật gật đầu:
- Ván cờ ta đã hạ đi ra, nhưng mưu tính thay đổi thì làm như thế nào? Ta muốn thỉnh giáo tiên sinh.
Nếu như nói Giả Hủ trước đó là lo lắng Lưu Cảnh không thể lâu dài, cho nên còn giữ lại một chút, như vậy lúc này y đối với Lưu Cảnh là tràn đầy tin tưởng, trong lòng một chút băn khoăn cũng lập tức vô ảnh vô tung.
Y trầm tư một lát, cười hỏi ngược lại:
- Châu Mục cảm thấy nếu quân ta thủ thắng Xích Bích, chư hầu thiên hạ, thực lực của ai sẽ mạnh nhất?
- Tào Tháo một nhà độc đại như cũ.
- Châu Mục muốn cùng lão tranh hùng hay không?
Lưu Cảnh lắc đầu:
- Thực lực khác biệt quá lớn, thời cơ còn lâu mới tới.
- Như vậy, đối với Viên thị ở Hà Bắc và Lưu thị ở Kinh Châu, Châu Mục cảm thấy ai quan trọng đối với Tào Thừa tướng hơn?
- Đó là đương nhiên là ta.
Lưu Cảnh mỉm cười.
Giả Hủ lại khẽ vuốt râu dài nói:
- Nhưng ta cũng cảm thấy, Viên thị quan trọng hơn đối với Tào Thừa tướng.
Lưu Cảnh ngẩn ra, hắn hơi suy nghĩ một chút liền hiểu được:
- Tiên sinh nói là Hà Bắc quan trọng.
Giả Hủ gật gật đầu:
- Quả thật như thế, Hà Bắc đối với Tào Thừa tướng mà nói không phải là nhỏ, cho dù Châu mục là kình địch của lão, mặc dù lão hận không thể dùng tướng sĩ cả nước diệt Kinh Châu, nhưng lão vẫn không thể không đánh Hà Bắc, cho nên lúc này, Châu Mục cần kiềm chế, cho Tào Thừa tướng một lối thoát.
- Ý của tiên sinh nói là, bảo cho ta không cần đánh Nam Dương?
- Ta chỉ là đề nghị, cuối cùng có đánh Nam Dương hay không, do tự bản thân Châu Mục quyết định.
Lưu Cảnh hiểu được ý tứ của Giả Hủ, y hy vọng mình có thể cho Tào Tháo một đường sống, đương nhiên, Giả Hủ có ý nghĩ như vậy không gì đáng trách, dù sao Tào Tháo là chủ cũ y.
Nhưng cướp lấy Nam Dương là chiến lược đã định của hắn, hắn không có khả năng buông tha cho nguyên tắc của mình, hơn nữa nếu không tạo áp lực ở phía nam cho Tào Tháo, Lý Phu bọn họ chưa chắc kiên trì được.
Lưu Cảnh suy nghĩ một lát, khẽ cười nói:
- Kỳ thật ta chỉ là muốn mưu lấy lương thực vật tư Uyển Thành thôi, Nam Dương đối với ta mà nói cũng không vội vã.
Hắn chỉ là cho Giả Hủ một mặt mũi, cướp lấy Nam Dương, thành lập phòng tuyến bên ngoài là chiến lược đã định của hắn, chiến lược sẽ không cải biến, nhưng chiến thuật có thể thay đổi, sớm một ngày, chậm một ngày cũng không vấn đề gì.
Giả Hủ đương nhiên cũng nghe đã hiểu ý tứ của hắn, nói cho cùng, Lưu Cảnh là vẫn muốn lấy Nam Dương.
Tuy nhiên Giả Hủ cũng có thể hiểu được, Nam Dương là lá chắn chiến lược của Tương Dương, nguyên bản liền thuộc về Kinh Châu, Lưu Cảnh nhất định phải cướp lấy nó, cũng là hợp tình lý.
- Ha hả! Nếu Châu Mục chỉ muốn vật tư, đánh hạ Phàn Thành là có thể, tiền tuyến quân Tào đã đè đến Xích Bích, như vậy lương thảo, vật tư của Uyển Thành hẳn là đã chuyển đến Phàn Thành.
Lưu Cảnh cười cười, lại dời đề tài đi chỗ khác hỏi:
- Tiên sinh vẫn đề nghị ta lấy Hán Trung làm ván cầu, Bắc thượng Quan Trung sao?
Giả Hủ biết rằng Lưu Cảnh sớm định liệu trước, lúc cùng Tôn Quyền đàm phán thì ván cờ đã bày ra, hiện tại Lưu Cảnh hỏi lại y, trong lòng y có một chút chua xót.
- Chuyện này Châu Mục còn cần phải hỏi ta sao?
Lưu Cảnh cũng cười nói:
- Tuy rằng không cần hỏi nữa, nhưng có thể nghe được tiên sinh trả lời, cũng cho trong lòng ta càng có tin tưởng một chút.
- Kỳ thật chạy hướng nào cũng không trọng yếu.
Giả Hủ hơi hơi thở dài một tiếng nói:
- Thiên đạo đều có này quy luật, “Vô vi” chính là thuận lòng trời đạo tự nhiên, ta nghĩ Châu Mục cũng không tất quá lo âu về việc này, sau khi kết thúc trận chiến này, trời cao tự nhiên sẽ có sắp xếp, bởi vì cái gọi là “Nước tới rồi, kênh tự nhiên mà thành”.
... . . .
Sáng sớm hôm sau, trên mặt sông truyền đến tiếng trống trận ù ù, trên trăm chiến thuyền năm trăm đá hiện tại trên mặt sông phía xa, tháp canh ở núi Xích Bích lập tức phát ra tiếng cảnh báo, “Đ...A...N...G...G! Đ...A...N...G...G! Đ...A...N...G...G!” tiếng chuông chói tai truyền khắp đại doanh và thủy trại quân Giang Hạ.
Giáo Úy Thuỷ quân Cam Ninh lập tức phái ra ba mươi chiến thuyền nghìn đá ra khỏi thủy trại chặn lại, chiến thuyền ở trên mặt nước xếp thành một hàng, ở phía sau chiến thuyền, còn có trên trăm thuyền nhỏ có thể động bất cứ lúc nào.
Lúc này, Lưu Cảnh và mười mấy tên tướng lĩnh cũng chạy tới thủy trại, ở đầu thuyền nhìn chăm chú tình hình chiến đấu trên mặt sông, rất nhiều tướng lĩnh đều cảm thấy kinh ngạc, quân Tào yên lặng mấy tháng làm sao sẽ đột nhiên chủ động phát động tiến công?
Trong lòng Lưu Cảnh lại biết rõ, đây tất nhiên là Tào Tháo nhận được tin tức của Hà Bắc, Tào Tháo đã kìm nén không được nội tâm lo lắng rồi, nóng lòng chấm dứt chiến dịch Kinh Châu, hiện tại y muốn chiến, chính mình lại càng không chiến với y.
- Bảo Cam tướng quân tới gặp ta!
Một lát, Cam Ninh vội vàng tới, khom người thi lễ:
- Tham kiến Châu Mục!
Lưu Cảnh chỉ chiến thuyền quân Tào phía xa:
- Ta muốn biết tình huống của quân Tào.
- Hồi bẩm Châu Mục, quân Tào đại khái xuất động trăm chiến thuyền, đây có vẻ như tính thử tiến công, mà cũng không phải nghi thức tiến công.
Lưu Cảnh lại quay đầu lại hỏi Giả Hủ:
- Tiên sinh cảm thấy trận chiến này nên đánh như thế nào?
Giả Hủ suy nghĩ một chút nói:
- Nếu ta không có đoán sai, hiện tại nội tâm Tào Thừa tướng rất mâu thuẫn, lắc lư ở giữa lui binh và tiến công, cho nên gã phái ra một chi thuỷ quân đến tiến công xò xét, nếu tình hình chiến đấu khả dĩ, như vậy liền chuẩn bị quyết chiến, nếu chi thuỷ quân này thảm bại, vậy lão nên suy xét lui binh rồi.
Các tướng đều gật gật đầu, phân tích của Giả Hủ khiến cho bọn họ cảm giác rẽ mây nhìn thấy mặt trời, Cam Ninh lại nói:
- Ý tứ của Giả tiên sinh nói là, để cho chúng ta đánh bại trận chiến này?
Giả Hủ vuốt râu lắc lắc đầu:
- Nếu đối thủ là Tào Nhân, giả vờ bại cũng không sao, nhưng chúng ta đối mặt là Tào Thừa tướng, trải qua trăm trận chiến, còn có Trình Dục, Trần Quần, Lưu Diệp toàn tham mưu túc trí đa mưu, cho nên nếu chúng ta bại, ngược lại sẽ bị đối phương nhìn thấu, nhưng đại thắng cũng không được, mấu chốt là phải nắm chắc mức độ.
Lưu Cảnh cũng tiếp lời nói:
- Giả tiên sinh nói không sai, một trận chiến này chúng ta không thể bại, nhưng cũng không có thể đại thắng, có thể lấy thắng thảm mà chấm dứt.
- Tuân mệnh!
Cam Ninh đã hiểu ý đồ của Lưu Cảnh, y thi lễ, xoay người bước nhanh mà đi.
Trống trận quân Giang Hạ cũng ù ù gõ vang, trên mặt sông tiếng trống vang rền, trăm chiến thuyền từ bốn phương tám hướng hướng tới chiến thuyền quân Tào để bọc đánh, lúc này trên mặt sông gió Tây Bắc mạnh mẽ, ba đào quay cuồng, thuyền lớn nghìn đá ngược gió khó đi, chỉ đành dừng lại ở ngoài thủy trại, còn chủ lực chân chính tác chiến cũng là trăm thuyền nhỏ huy động nhân lực.
Ở trên mặt sông ngoài thủy trại Giang Hạ, hơn hai trăm chiến thuyền trục đội chém giết, cảnh tượng thảm thiết, không ngừng có thuyền vỡ bị đắm, trên mặt sông xác chết trôi nổi, ánh lửa ngút trời.
Ở bờ bắc Trường Giang, Tào Tháo suất lĩnh trăm tên đại tướng và mưu sĩ đang lo lắng cùng đợi tin tức từ bờ Nam, ánh mắt Tào Tháo âm trầm, nhìn mặt sông không nói được một lời, lúc này lưng lão đeo áp lực cực lớn, không chỉ có là Hà Bắc nguy cấp, hơn nữa trong quân doanh lão đã xuất hiện lính đào ngũ.
Lính đào ngũ mới là tối kỵ của quân đội, điều này hàm súc quân tâm bắt đầu rung chuyển, càng hơn là quân đội của lão có một trăm ngàn người là binh lính Hà Bắc, Hà Bắc nguy cấp tạo thành ảnh hưởng cũng càng nghiêm trọng hơn, Tào Tháo không cách nào tiếp tục kéo dài, hoặc là quyết chiến, hoặc là rút quân về bắc.
Chỉ có điều Tào Tháo tuyệt không cam lòng rút quân, vì lần này nam chinh, lão hao phí gần một nửa thực lực của một nước, nếu không thu hoạch được gì, lão sẽ ăn nói thế nào với người trong thiên hạ?
Lão chỉ có thể thông qua kết quả lần thử tác chiến này, đến tìm kiếm kế sách phá địch.
Thời gian đã qua hơn một canh giờ, nhưng chiến thuyền phái ra vẫn không có trở về, tất cả mọi người bắt đầu có chút lo lắng, chẳng lẽ trăm chiến thuyền đều bị quân Giang Hạ toàn diệt sao?
Đúng lúc này, có người chỉ vào mặt sông hô to:
- Đã trở lại!
Tinh thần mọi người phấn chấn, đều quay đầu về hướng thuyền đi đến, chỉ thấy xa xa trên mặt sông xuất hiện hơn mười cái chấm đen nhỏ, càng ngày càng gần, quả nhiên là chiến thuyền của bọn họ, nhưng cũng không phải chiến thắng trở về.
- Con mẹ nó, lại bại trở về?
Hứa Chử phía sau thấp thấp giọng mắng.
Rất nhiều đại tướng đều thất vọng rồi, dường như bọn họ và quân Giang Hạ tác chiến, còn chưa từng có thắng lợi lần nào, cho dù đã có chút chết lặng, nhưng lúc này đây thất bại vẫn là hung hăng kích thích nội tâm của bọn họ, không ít người đều thấp giọng nguyền rủa mắng lên.
Lúc này, Trình Dục chậm rãi đi đến trước mặt Tào Tháo cười nói:
- Không ngờ đã trở lại hơn bốn mươi chiến thuyền, có vẻ như không tính là quá xấu.
Tào Tháo lạnh lùng nói:
- Ta càng quan tâm chiến quả của bọn họ!
Một lát, chủ tướng xuất chinh Trương Nam bị lĩnh đến trước mặt Tào Tháo, y quỳ xuống thỉnh tội nói:
- Ty chức xuất chiến bất lợi, tổn thất năm mươi lăm chiến thuyền, hơn một ngàn binh lính, không địch lại bại về, xin Thừa tướng xử phạt!
Tào Tháo thản nhiên nói:
- Ta muốn biết, quân Giang Hạ tổn thất bao nhiêu?
- Hồi bẩm Thừa tướng, binh lính của chúng ta anh dũng tác chiến, quân Giang Hạ cũng tổn thất nặng nề, bọn họ cũng xuất động đồng dạng trăm chiến thuyền, đại khái tổn thất khoảng ba mươi thuyền.
- Quân Giang Hạ xuất động cái chiến thuyền dạng gì? Xuất động thuyền lớn nghìn đá sao?
Trình Dục bên cạnh hỏi.
- Hồi bẩm Trình công, quân Giang Hạ xuất động ba mươi chiến thuyền nghìn thạch, nhưng không có tác chiến, chỉ là xếp hàng ở ngoài cửa thủy trại, bọn họ là bởi vì ngược gió mà không thể tham dự tác chiến, cùng chúng ta tác chiến cũng là trăm chiến thuyền năm trăm thạch, tuy rằng bọn họ cuối cùng thủ thắng, nhưng cũng là thắng thảm, ty chức không phải khoe khoang, bọn họ cũng chết năm sáu trăm người.
- Trận chiến này mặc dù bại, nhưng ta không ghi lỗi của ngươi, đi lều lớn trung quân kể lại tỉ mỉ một chút trải qua chiến dịch này trải qua cho ta.
- Tạ ơn Thừa tướng khai ân!
Trương Nam thi lễ, lui xuống, Tào Tháo lại ngưng thần suy tư một lát, nói Trình Dục và chúng mưu sĩ:
- Đi trong trướng thảo luận đi!
Trong đại trướng trung quân, bọn lính mang ra một bàn chiến Xích Bích bằng đất sét, bàn chiến dài ba trượng, chiều rộng hai trượng, giữa là Trường Giang, hai bên là đều tự thủy trại và quân doanh trên bờ, trong thủy trại đổ đầy mô hình thuyền lớn nhỏ làm bằng gỗ, tuy rằng chế tác khá thô ráp, nhưng thoạt nhìn vô cùng trực quan.
Đây là sa bàn đời trước, thời Tần Hán đã dùng ở trong quân sự, mọi người vây ở bốn phía sa bàn, Trương Nam ở trên sa bàn thuật lại cho Tào Tháo và chúng mưu sĩ tướng lĩnh tình hình chiến đấu ở buổi sáng phát sinh ngoài thủy trại quân Giang Hạ.
Tào Tháo nghe rất chuyên chú, đợi Trương Nam nói xong, Tào Tháo mới chậm rãi nói:
- Chúng ta tổn thất năm mươi lăm chiến thuyền, hơn một ngàn người, mà quân Giang Hạ tổn thất ba mươi chiến thuyền, năm sáu trăm người, đây là một cái kết quả tốt lắm, chúng ta có hơn hai mươi vạn đại quân, cho dù khi vượt sông tổn thất năm vạn người, còn có mười bảy mười tám vạn người, đủ để bình định Giang Hạ, thời gian không còn nhiều nữa, ta hy vọng ở trong vòng 3 ngày chấm dứt trận chiến tranh trì hoãn mấy tháng này.
Trong đại trướng hoàn toàn yên tĩnh, mỗi người đều đang nhấm nuốt quyết định của Tào Tháo, làm Thống soái tối cao trong quân đội, nếu y nói ra tiến công, như vậy phương hướng cũng đã định rồi, còn dư lại chính là đám mưu sĩ tiến hành hoàn thiện chi tiết.
Trên thực tế cũng là như thế này, người quyền lực cao nhất là quyết định phương hướng lớn, đây là quyền lực của lão, không người nào dám tranh đoạt quyền lực này với lão.
Cho dù là Tuân Úc, Trình Dục thậm chí Quách Gia những trung tâm mưu sĩ như vậy cũng không thể quyết định, bọn họ chỉ có thể phân tích ích lợi, khiến người quyền lực cao nhất tới quyết định phương hướng, chỉ khi nào phương hướng định rồi, tác dụng của đám mưu sĩ bọn họ chính là hoàn thiện chi tiết ở dưới phương hướng lớn.
Tào Tháo băn khoăn bất định giữa rút quân và vượt sông, mà trận chiến dịch thử này của Trương Nam khiến lão nhìn thấy một đường hy vọng, lão không sợ tổn thất, lão muốn là thành công vượt sông, hoàn toàn bình định Giang Hạ Lưu Cảnh, như vậy lão có thể quay đầu Bắc thượng, toàn lực tiêu diệt dư nghiệt Viên thị ở Hà Bắc.
Ánh mắt của Tào Tháo nhìn về hướng chúng mưu sĩ, lão đã nói xong, hiện tại là lúc nhóm mưu sĩ hoàn thiện chi tiết, cuối cùng ánh mắt của lão rơi trên người Trình Dục, hôm nay Trình Dục rất an tĩnh, điều này đã nói lên y đã có phương án.
- Trọng Đức, ngươi nói một chút đi!
... . . .
- Tiên sinh cảm thấy nước cờ này đi như thế nào?
Tuy rằng đặt xuống quân cờ trước mắt, nhưng Lưu Cảnh cũng là nói về nước cờ Hà Bắc.
Giả Hủ hí mắt cười, vuốt râu khen:
- Nước cờ tuyệt diệu, có thể nói là nét bút thần.
Lưu Cảnh thản nhiên cười, lại hỏi:
- So sánh với nước cờ Trương Cơ thì như thế nào?
- Nước cờ Trương Cơ là thế cục trân lung, cấu tứ tinh xảo, từng bước thiết lập ván cục, tuy khó đạt nhưng hơi mất đại khí, mà mỗi nước của Viên thị cũng là thế cục tung hoành, ồ ạt trên quy mô lớn, định dạng giang sơn, đi nước cờ này, vận mệnh thiên hạ đột biến, Châu Mục có thể lần nữa mưu tính cơ hội thay đổi.
Lưu Cảnh gật gật đầu:
- Ván cờ ta đã hạ đi ra, nhưng mưu tính thay đổi thì làm như thế nào? Ta muốn thỉnh giáo tiên sinh.
Nếu như nói Giả Hủ trước đó là lo lắng Lưu Cảnh không thể lâu dài, cho nên còn giữ lại một chút, như vậy lúc này y đối với Lưu Cảnh là tràn đầy tin tưởng, trong lòng một chút băn khoăn cũng lập tức vô ảnh vô tung.
Y trầm tư một lát, cười hỏi ngược lại:
- Châu Mục cảm thấy nếu quân ta thủ thắng Xích Bích, chư hầu thiên hạ, thực lực của ai sẽ mạnh nhất?
- Tào Tháo một nhà độc đại như cũ.
- Châu Mục muốn cùng lão tranh hùng hay không?
Lưu Cảnh lắc đầu:
- Thực lực khác biệt quá lớn, thời cơ còn lâu mới tới.
- Như vậy, đối với Viên thị ở Hà Bắc và Lưu thị ở Kinh Châu, Châu Mục cảm thấy ai quan trọng đối với Tào Thừa tướng hơn?
- Đó là đương nhiên là ta.
Lưu Cảnh mỉm cười.
Giả Hủ lại khẽ vuốt râu dài nói:
- Nhưng ta cũng cảm thấy, Viên thị quan trọng hơn đối với Tào Thừa tướng.
Lưu Cảnh ngẩn ra, hắn hơi suy nghĩ một chút liền hiểu được:
- Tiên sinh nói là Hà Bắc quan trọng.
Giả Hủ gật gật đầu:
- Quả thật như thế, Hà Bắc đối với Tào Thừa tướng mà nói không phải là nhỏ, cho dù Châu mục là kình địch của lão, mặc dù lão hận không thể dùng tướng sĩ cả nước diệt Kinh Châu, nhưng lão vẫn không thể không đánh Hà Bắc, cho nên lúc này, Châu Mục cần kiềm chế, cho Tào Thừa tướng một lối thoát.
- Ý của tiên sinh nói là, bảo cho ta không cần đánh Nam Dương?
- Ta chỉ là đề nghị, cuối cùng có đánh Nam Dương hay không, do tự bản thân Châu Mục quyết định.
Lưu Cảnh hiểu được ý tứ của Giả Hủ, y hy vọng mình có thể cho Tào Tháo một đường sống, đương nhiên, Giả Hủ có ý nghĩ như vậy không gì đáng trách, dù sao Tào Tháo là chủ cũ y.
Nhưng cướp lấy Nam Dương là chiến lược đã định của hắn, hắn không có khả năng buông tha cho nguyên tắc của mình, hơn nữa nếu không tạo áp lực ở phía nam cho Tào Tháo, Lý Phu bọn họ chưa chắc kiên trì được.
Lưu Cảnh suy nghĩ một lát, khẽ cười nói:
- Kỳ thật ta chỉ là muốn mưu lấy lương thực vật tư Uyển Thành thôi, Nam Dương đối với ta mà nói cũng không vội vã.
Hắn chỉ là cho Giả Hủ một mặt mũi, cướp lấy Nam Dương, thành lập phòng tuyến bên ngoài là chiến lược đã định của hắn, chiến lược sẽ không cải biến, nhưng chiến thuật có thể thay đổi, sớm một ngày, chậm một ngày cũng không vấn đề gì.
Giả Hủ đương nhiên cũng nghe đã hiểu ý tứ của hắn, nói cho cùng, Lưu Cảnh là vẫn muốn lấy Nam Dương.
Tuy nhiên Giả Hủ cũng có thể hiểu được, Nam Dương là lá chắn chiến lược của Tương Dương, nguyên bản liền thuộc về Kinh Châu, Lưu Cảnh nhất định phải cướp lấy nó, cũng là hợp tình lý.
- Ha hả! Nếu Châu Mục chỉ muốn vật tư, đánh hạ Phàn Thành là có thể, tiền tuyến quân Tào đã đè đến Xích Bích, như vậy lương thảo, vật tư của Uyển Thành hẳn là đã chuyển đến Phàn Thành.
Lưu Cảnh cười cười, lại dời đề tài đi chỗ khác hỏi:
- Tiên sinh vẫn đề nghị ta lấy Hán Trung làm ván cầu, Bắc thượng Quan Trung sao?
Giả Hủ biết rằng Lưu Cảnh sớm định liệu trước, lúc cùng Tôn Quyền đàm phán thì ván cờ đã bày ra, hiện tại Lưu Cảnh hỏi lại y, trong lòng y có một chút chua xót.
- Chuyện này Châu Mục còn cần phải hỏi ta sao?
Lưu Cảnh cũng cười nói:
- Tuy rằng không cần hỏi nữa, nhưng có thể nghe được tiên sinh trả lời, cũng cho trong lòng ta càng có tin tưởng một chút.
- Kỳ thật chạy hướng nào cũng không trọng yếu.
Giả Hủ hơi hơi thở dài một tiếng nói:
- Thiên đạo đều có này quy luật, “Vô vi” chính là thuận lòng trời đạo tự nhiên, ta nghĩ Châu Mục cũng không tất quá lo âu về việc này, sau khi kết thúc trận chiến này, trời cao tự nhiên sẽ có sắp xếp, bởi vì cái gọi là “Nước tới rồi, kênh tự nhiên mà thành”.
... . . .
Sáng sớm hôm sau, trên mặt sông truyền đến tiếng trống trận ù ù, trên trăm chiến thuyền năm trăm đá hiện tại trên mặt sông phía xa, tháp canh ở núi Xích Bích lập tức phát ra tiếng cảnh báo, “Đ...A...N...G...G! Đ...A...N...G...G! Đ...A...N...G...G!” tiếng chuông chói tai truyền khắp đại doanh và thủy trại quân Giang Hạ.
Giáo Úy Thuỷ quân Cam Ninh lập tức phái ra ba mươi chiến thuyền nghìn đá ra khỏi thủy trại chặn lại, chiến thuyền ở trên mặt nước xếp thành một hàng, ở phía sau chiến thuyền, còn có trên trăm thuyền nhỏ có thể động bất cứ lúc nào.
Lúc này, Lưu Cảnh và mười mấy tên tướng lĩnh cũng chạy tới thủy trại, ở đầu thuyền nhìn chăm chú tình hình chiến đấu trên mặt sông, rất nhiều tướng lĩnh đều cảm thấy kinh ngạc, quân Tào yên lặng mấy tháng làm sao sẽ đột nhiên chủ động phát động tiến công?
Trong lòng Lưu Cảnh lại biết rõ, đây tất nhiên là Tào Tháo nhận được tin tức của Hà Bắc, Tào Tháo đã kìm nén không được nội tâm lo lắng rồi, nóng lòng chấm dứt chiến dịch Kinh Châu, hiện tại y muốn chiến, chính mình lại càng không chiến với y.
- Bảo Cam tướng quân tới gặp ta!
Một lát, Cam Ninh vội vàng tới, khom người thi lễ:
- Tham kiến Châu Mục!
Lưu Cảnh chỉ chiến thuyền quân Tào phía xa:
- Ta muốn biết tình huống của quân Tào.
- Hồi bẩm Châu Mục, quân Tào đại khái xuất động trăm chiến thuyền, đây có vẻ như tính thử tiến công, mà cũng không phải nghi thức tiến công.
Lưu Cảnh lại quay đầu lại hỏi Giả Hủ:
- Tiên sinh cảm thấy trận chiến này nên đánh như thế nào?
Giả Hủ suy nghĩ một chút nói:
- Nếu ta không có đoán sai, hiện tại nội tâm Tào Thừa tướng rất mâu thuẫn, lắc lư ở giữa lui binh và tiến công, cho nên gã phái ra một chi thuỷ quân đến tiến công xò xét, nếu tình hình chiến đấu khả dĩ, như vậy liền chuẩn bị quyết chiến, nếu chi thuỷ quân này thảm bại, vậy lão nên suy xét lui binh rồi.
Các tướng đều gật gật đầu, phân tích của Giả Hủ khiến cho bọn họ cảm giác rẽ mây nhìn thấy mặt trời, Cam Ninh lại nói:
- Ý tứ của Giả tiên sinh nói là, để cho chúng ta đánh bại trận chiến này?
Giả Hủ vuốt râu lắc lắc đầu:
- Nếu đối thủ là Tào Nhân, giả vờ bại cũng không sao, nhưng chúng ta đối mặt là Tào Thừa tướng, trải qua trăm trận chiến, còn có Trình Dục, Trần Quần, Lưu Diệp toàn tham mưu túc trí đa mưu, cho nên nếu chúng ta bại, ngược lại sẽ bị đối phương nhìn thấu, nhưng đại thắng cũng không được, mấu chốt là phải nắm chắc mức độ.
Lưu Cảnh cũng tiếp lời nói:
- Giả tiên sinh nói không sai, một trận chiến này chúng ta không thể bại, nhưng cũng không có thể đại thắng, có thể lấy thắng thảm mà chấm dứt.
- Tuân mệnh!
Cam Ninh đã hiểu ý đồ của Lưu Cảnh, y thi lễ, xoay người bước nhanh mà đi.
Trống trận quân Giang Hạ cũng ù ù gõ vang, trên mặt sông tiếng trống vang rền, trăm chiến thuyền từ bốn phương tám hướng hướng tới chiến thuyền quân Tào để bọc đánh, lúc này trên mặt sông gió Tây Bắc mạnh mẽ, ba đào quay cuồng, thuyền lớn nghìn đá ngược gió khó đi, chỉ đành dừng lại ở ngoài thủy trại, còn chủ lực chân chính tác chiến cũng là trăm thuyền nhỏ huy động nhân lực.
Ở trên mặt sông ngoài thủy trại Giang Hạ, hơn hai trăm chiến thuyền trục đội chém giết, cảnh tượng thảm thiết, không ngừng có thuyền vỡ bị đắm, trên mặt sông xác chết trôi nổi, ánh lửa ngút trời.
Ở bờ bắc Trường Giang, Tào Tháo suất lĩnh trăm tên đại tướng và mưu sĩ đang lo lắng cùng đợi tin tức từ bờ Nam, ánh mắt Tào Tháo âm trầm, nhìn mặt sông không nói được một lời, lúc này lưng lão đeo áp lực cực lớn, không chỉ có là Hà Bắc nguy cấp, hơn nữa trong quân doanh lão đã xuất hiện lính đào ngũ.
Lính đào ngũ mới là tối kỵ của quân đội, điều này hàm súc quân tâm bắt đầu rung chuyển, càng hơn là quân đội của lão có một trăm ngàn người là binh lính Hà Bắc, Hà Bắc nguy cấp tạo thành ảnh hưởng cũng càng nghiêm trọng hơn, Tào Tháo không cách nào tiếp tục kéo dài, hoặc là quyết chiến, hoặc là rút quân về bắc.
Chỉ có điều Tào Tháo tuyệt không cam lòng rút quân, vì lần này nam chinh, lão hao phí gần một nửa thực lực của một nước, nếu không thu hoạch được gì, lão sẽ ăn nói thế nào với người trong thiên hạ?
Lão chỉ có thể thông qua kết quả lần thử tác chiến này, đến tìm kiếm kế sách phá địch.
Thời gian đã qua hơn một canh giờ, nhưng chiến thuyền phái ra vẫn không có trở về, tất cả mọi người bắt đầu có chút lo lắng, chẳng lẽ trăm chiến thuyền đều bị quân Giang Hạ toàn diệt sao?
Đúng lúc này, có người chỉ vào mặt sông hô to:
- Đã trở lại!
Tinh thần mọi người phấn chấn, đều quay đầu về hướng thuyền đi đến, chỉ thấy xa xa trên mặt sông xuất hiện hơn mười cái chấm đen nhỏ, càng ngày càng gần, quả nhiên là chiến thuyền của bọn họ, nhưng cũng không phải chiến thắng trở về.
- Con mẹ nó, lại bại trở về?
Hứa Chử phía sau thấp thấp giọng mắng.
Rất nhiều đại tướng đều thất vọng rồi, dường như bọn họ và quân Giang Hạ tác chiến, còn chưa từng có thắng lợi lần nào, cho dù đã có chút chết lặng, nhưng lúc này đây thất bại vẫn là hung hăng kích thích nội tâm của bọn họ, không ít người đều thấp giọng nguyền rủa mắng lên.
Lúc này, Trình Dục chậm rãi đi đến trước mặt Tào Tháo cười nói:
- Không ngờ đã trở lại hơn bốn mươi chiến thuyền, có vẻ như không tính là quá xấu.
Tào Tháo lạnh lùng nói:
- Ta càng quan tâm chiến quả của bọn họ!
Một lát, chủ tướng xuất chinh Trương Nam bị lĩnh đến trước mặt Tào Tháo, y quỳ xuống thỉnh tội nói:
- Ty chức xuất chiến bất lợi, tổn thất năm mươi lăm chiến thuyền, hơn một ngàn binh lính, không địch lại bại về, xin Thừa tướng xử phạt!
Tào Tháo thản nhiên nói:
- Ta muốn biết, quân Giang Hạ tổn thất bao nhiêu?
- Hồi bẩm Thừa tướng, binh lính của chúng ta anh dũng tác chiến, quân Giang Hạ cũng tổn thất nặng nề, bọn họ cũng xuất động đồng dạng trăm chiến thuyền, đại khái tổn thất khoảng ba mươi thuyền.
- Quân Giang Hạ xuất động cái chiến thuyền dạng gì? Xuất động thuyền lớn nghìn đá sao?
Trình Dục bên cạnh hỏi.
- Hồi bẩm Trình công, quân Giang Hạ xuất động ba mươi chiến thuyền nghìn thạch, nhưng không có tác chiến, chỉ là xếp hàng ở ngoài cửa thủy trại, bọn họ là bởi vì ngược gió mà không thể tham dự tác chiến, cùng chúng ta tác chiến cũng là trăm chiến thuyền năm trăm thạch, tuy rằng bọn họ cuối cùng thủ thắng, nhưng cũng là thắng thảm, ty chức không phải khoe khoang, bọn họ cũng chết năm sáu trăm người.
- Trận chiến này mặc dù bại, nhưng ta không ghi lỗi của ngươi, đi lều lớn trung quân kể lại tỉ mỉ một chút trải qua chiến dịch này trải qua cho ta.
- Tạ ơn Thừa tướng khai ân!
Trương Nam thi lễ, lui xuống, Tào Tháo lại ngưng thần suy tư một lát, nói Trình Dục và chúng mưu sĩ:
- Đi trong trướng thảo luận đi!
Trong đại trướng trung quân, bọn lính mang ra một bàn chiến Xích Bích bằng đất sét, bàn chiến dài ba trượng, chiều rộng hai trượng, giữa là Trường Giang, hai bên là đều tự thủy trại và quân doanh trên bờ, trong thủy trại đổ đầy mô hình thuyền lớn nhỏ làm bằng gỗ, tuy rằng chế tác khá thô ráp, nhưng thoạt nhìn vô cùng trực quan.
Đây là sa bàn đời trước, thời Tần Hán đã dùng ở trong quân sự, mọi người vây ở bốn phía sa bàn, Trương Nam ở trên sa bàn thuật lại cho Tào Tháo và chúng mưu sĩ tướng lĩnh tình hình chiến đấu ở buổi sáng phát sinh ngoài thủy trại quân Giang Hạ.
Tào Tháo nghe rất chuyên chú, đợi Trương Nam nói xong, Tào Tháo mới chậm rãi nói:
- Chúng ta tổn thất năm mươi lăm chiến thuyền, hơn một ngàn người, mà quân Giang Hạ tổn thất ba mươi chiến thuyền, năm sáu trăm người, đây là một cái kết quả tốt lắm, chúng ta có hơn hai mươi vạn đại quân, cho dù khi vượt sông tổn thất năm vạn người, còn có mười bảy mười tám vạn người, đủ để bình định Giang Hạ, thời gian không còn nhiều nữa, ta hy vọng ở trong vòng 3 ngày chấm dứt trận chiến tranh trì hoãn mấy tháng này.
Trong đại trướng hoàn toàn yên tĩnh, mỗi người đều đang nhấm nuốt quyết định của Tào Tháo, làm Thống soái tối cao trong quân đội, nếu y nói ra tiến công, như vậy phương hướng cũng đã định rồi, còn dư lại chính là đám mưu sĩ tiến hành hoàn thiện chi tiết.
Trên thực tế cũng là như thế này, người quyền lực cao nhất là quyết định phương hướng lớn, đây là quyền lực của lão, không người nào dám tranh đoạt quyền lực này với lão.
Cho dù là Tuân Úc, Trình Dục thậm chí Quách Gia những trung tâm mưu sĩ như vậy cũng không thể quyết định, bọn họ chỉ có thể phân tích ích lợi, khiến người quyền lực cao nhất tới quyết định phương hướng, chỉ khi nào phương hướng định rồi, tác dụng của đám mưu sĩ bọn họ chính là hoàn thiện chi tiết ở dưới phương hướng lớn.
Tào Tháo băn khoăn bất định giữa rút quân và vượt sông, mà trận chiến dịch thử này của Trương Nam khiến lão nhìn thấy một đường hy vọng, lão không sợ tổn thất, lão muốn là thành công vượt sông, hoàn toàn bình định Giang Hạ Lưu Cảnh, như vậy lão có thể quay đầu Bắc thượng, toàn lực tiêu diệt dư nghiệt Viên thị ở Hà Bắc.
Ánh mắt của Tào Tháo nhìn về hướng chúng mưu sĩ, lão đã nói xong, hiện tại là lúc nhóm mưu sĩ hoàn thiện chi tiết, cuối cùng ánh mắt của lão rơi trên người Trình Dục, hôm nay Trình Dục rất an tĩnh, điều này đã nói lên y đã có phương án.
- Trọng Đức, ngươi nói một chút đi!
... . . .
/708
|