Trên mặt sông lại xuất hiện một chi đội tàu, khoảng chừng năm trăm chiến thuyền ngàn thạch, đang ùn ùn kéo theo hướng bờ bắc, đây là thứ Chu Du vẫn muốn biết, vũ khí bí mật của quân Giang Hạ, một loại chiến thuyền ngàn thạch có thể đi ngược gió, nó lợi dụng bánh xe gỗ hình cánh quạt xoay, do nhân lực ở trong khoang thuyền đạp gây ra lực chuyển động.
Đây là phát minh của Mã Quân dựa vào bàn đạp làm động lực đẩy chiến thuyền, ưu điểm lớn nhất của nó chính là giải quyết xong vấn đề động lực để chiến thuyền đi ngược gió, trở thành đòn sát thủ mấu chốt của quân Giang Hạ, đây cũng là nguyên nhân vì sao khi Lưu Cảnh phát hiện ra loại thuyền đạp này xuất hiện, lập tức giấu kín nó, không cho khuếch trương, chính là vì để nó phát huy ra hiệu quả kỳ diệu ở trong đại chiến Xích Bích.
Đây quả thật là khiến quân Tào nằm mơ cũng không nghĩ ra, Tào Tháo sở dĩ quyết định mạo hiểm vượt sông tác chiến, nguyên nhân căn bản chính là lão và đám mưu sĩ đều cho rằng ở dưới tình huống gió Tây Bắc thổi mạnh mẽ như vậy, chiến thuyền lớn của quân Giang Hạ không thể phát huy lực lượng, đây là cơ sở và điều kiện tiên quyết cho tất cả mưu tính của quân Tào.
Hiện tại cơ sở này bị quân Giang Hạ phá vỡ, cũng liền đã định trước quân Tào bại vong tại trận chiến này, lúc này Tào Tháo ở dưới sự bảo vệ của các tướng vừa mới chạy trốn tới trên bờ, chỉ nghe thấy có người hô to:
- Chiến thuyền quân Giang Hạ, chiến thuyền quân Giang Hạ giết đến rồi!
Tào Tháo quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trên mặt sông bị bao phủ bởi ánh trăng lạnh lẽo, từng chiếc từng chiếc chiến thuyền thật lớn đang lái thẳng tới hướng bờ bắc, đã có vô số chiến thuyền đổ bộ ở bờ bắc rồi, càng làm cho Tào Tháo cảm thấy không thể tin nổi là, tất cả chiến thuyền đều không có treo buồm, vậy bọn họ đi ngược gió thế nào?
Tào Tháo giật mình trợn mắt há mồm, lão quay đầu sang hướng Trình Dục, Trình Dục cũng cả kinh ngây dại, trong miệng thì thào nói nhỏ:
- Không có khả năng! Làm sao có thể?
Ba vạn quân Giang Hạ đổ bộ xuống một mảnh đất trống ở phía tây thủy trại, nhưng đổ bộ cũng không thuận lợi, Trương Liêu suất lĩnh năm nghìn quân Tào chạy tới nơi đổ bộ, mắt thấy hơn mười chiếc thuyền lớn cập bờ, ở hơn hai dặm trên bờ biển, từng đoàn quân sĩ binh Giang Hạ từ trên thuyền xếp thành hàng chạy xuống.
- Cung tiễn chuẩn bị!
Trương Liêu hô to một tiếng, ba nghìn cung nỏ thủ quân Tào lập tức giương cung lắp tên, nhắm ngay sĩ binh quân Giang Hạ.
- Bắn!
Trương Liêu ra lệnh một tiếng, tên dày đặc bắn về phía chiến thuyền Giang Hạ, mấy trăm binh lính mới vừa lên bờ trở tay không kịp, bị tên che trời phủ đất phóng tới bắn trúng hơn phân nửa, còn dư lại hơn trăm binh lính lại chạy trở về thuyền lớn.
Trương Liêu thấy đã cướp được tiên cơ, y mừng rỡ trong lòng, vung đao ra lệnh:
- Cung tiễn ngăn chặn quân địch, không cho quân địch đổ bộ!
Ba nghìn quân Tào thay nhau bắn tên, phong tỏa đoạn cửa đổ bộ hơn hai dặm này, áp chế binh lính Giang Hạ ở trên thuyền, không thể lên bờ, mà chiến thuyền phía sau cũng đành phải làm tốc độ chậm lại, khiến Quân Giang Hạ đổ bộ gặp phải phong tỏa.
Lúc này Lưu Cảnh đã nhận được bẩm báo đổ bộ gặp khó khăn, hắn đứng ở đầu thuyền nhìn tình huống trên bờ phía xa, mơ hồ có thể thấy cung nỏ thủ quân Tào đang bày trận bắn, trong lòng Lưu Cảnh cũng không khỏi lo lắng, nếu bên này đổ bộ thất bại, một khi quân Tào ở phía tây chỉnh đốn đại quân ập đến, chỉ sợ quân Giang Đông tự lực khó chống.
Chỉ có quân Giang Hạ và quân Giang Đông giáp công từ hai mặt đông tây, mới có thể đánh quân Tào triệt để, nếu không hắn sẽ thất bại trong gang tấc, Lưu Cảnh cũng lo lắng, lập tức ra lệnh:
- Trọng giáp bộ binh đổ bộ!
Đây là đòn sát thủ của hắn, hắn vốn không muốn dễ dàng sử dụng, nhưng thời khắc mấu chốt này, hắn cũng chẳng quan tâm nữa.
Theo mệnh lệnh của Lưu Cảnh truyền đạt xuống, hơn mười chiếc thuyền lớn ở tiền phương nhanh chóng rời khỏi bờ biển, mười thuyền hai ngàn thạch chở đầy hơn một ngàn binh lính trọng giáp chậm rãi cập bờ.
Trên mép thuyền đứng đầy bộ binh mặc trọng giáp đặc chủng, bọn họ một tay cầm tấm chắn, một tay cầm Trảm Mã Đao dài hai trượng, bọn họ là hãm trận binh và kỵ binh của quân Giang Hạ, cũng xưng là hai cú đấm mạnh của quân Giang Hạ.
Boong thuyền đáp lên bờ, nhiều đội trọng giáp bộ binh khí thế uy vũ xếp thành hàng lên bờ, đội ngũ chỉnh tề, một thanh Trảm Mã Đao ở dưới ánh trăng lóe ra hàn quang, đằng đằng sát khí, bọn họ dưới sự suất lĩnh Lưu Hổ, nhanh chóng xếp thành mười hàng, đi bước một đánh tới hướng phía năm nghìn quân Tào.
Thần sắc Trương Liêu cực kỳ ngưng trọng, y nhận ra đây là trọng giáp bộ binh, ở trong quân Lã Bố cũng từng có, chỉ có điều số lượng rất ít, chỉ có ba trăm người, nhưng trước mắt trọng giáp bộ binh quân Giang Hạ đã có hơn ngàn người, hơn nữa càng thêm sắc bén.
- Bắn!
Y lại hạ lệnh, ba nghìn cung nỏ thủ cùng nhau bắn tên về hướng trọng giáp bộ binh, tên như mưa, che trời phủ đất bắn về phía trọng giáp bộ binh, nhưng ở trước mặt bức tường người là trọng giáp bộ binh san sát, cung tiễn lại không có phát huy ra bất cứ tác dụng gì, không có một trọng giáp bộ binh nào ngã xuống.
Trọng giáp bộ binh vẫn tiến từng bước một về phía trước, vững chãi như núi, áp bách cho binh lính quân Tào không thở nổi, đồng thời cũng vô cùng hoảng sợ, không ngờ đối phương không sợ cung tiễn, ngay cả Trương Liêu cũng lôi chiến mã liên tiếp lui về phía sau, trong lòng cảm thấy không ổn.
- Lại bắn!
Trương Liêu quát một tiếng chói tai, tên lại một lần nữa như gió bão mưa rào bắn về phía trọng giáp bộ binh, dày đặc làm cho người khác hít thở không thông, vẫn không có hiệu quả gì, đúng lúc này, Lưu Hổ hô to một tiếng:
- Giết!
Trọng giáp bộ binh đều ném tấm chắn xuống, hai tay nắm chặt Trảm Mã Đao, giết vào trong đội ngũ quân Tào, vung đao chém giết, đầu người bị chém rơi, tứ chi bay tứ tung, Trảm Mã Đao hạ xuống, giống như chém dưa thái rau, tiếng kêu thảm thiết vang vọng bờ biển.
Những trọng giáp bộ binh này giống hệt ma quỷ đến từ Tu La Địa Ngục, thảm thiết đồ sát khiến binh lính quân Tào sợ run, binh lính quân Tào bị ép không ngừng lui về phía sau.
Lúc này, quân Giang Hạ lại muốn bắt đầu rời thuyền tập kết quy mô lớn, không ngừng mãnh liệt hướng thẳng tới quân Tào, lúc này, quân Giang Hạ đã tập kết gần mười ngàn người, Lưu Cảnh xuống thuyền, quân Giang Hạ lập tức hoan hô như sấm, sĩ khí tăng vọt.
Năm nghìn quân Tào rốt cục khó có thể ngăn cản, trong nháy mắt vỡ tan, bọn lính xô đẩy chạy trốn về phía sau, không ai dám chống cự lại quân Giang Hạ, binh lính khóc la, binh bại như núi đổ.
Trương Liêu thấy tình thế không ổn, dẫn dắt mấy trăm thân vệ quay đầu bỏ chạy về hướng đại doanh.
Thủy trại đến quân doanh cách xa nhau ước một dặm, Tào Tháo dẫn dắt các tướng và nhóm mưu sĩ vừa mới chạy vội tới nửa đường, lúc này, Tang Bá đóng ở đại doanh suất lĩnh hơn ngàn binh lính từ đại doanh trốn đến, hô lớn:
- Thừa tướng, mấy vạn quân Giang Đông đã đột phá quân doanh, từ mặt đông đánh tới, quân doanh đã bị vùi lấp!
Tin tức này khiến Tào Tháo giống như lọt vào hố băng vạn trượng, điều duy nhất lão trông cậy vào chính là thủ vững đại doanh, dựa vào ưu thế binh lực chiến một trận với quân Giang Hạ, nhưng hiện tại quân Giang Đông lại hủy đi hi vọng cuối cùng của lão.
Tào Tháo chỉ cảm thấy vạn niệm đều thành tro bụi, tim cũng ngừng đập, làm sao bây giờ? Thủy trại bị hủy, đại doanh bị chiếm đóng, lão nên đi nơi nào?
Lúc này, Trần Quần vội vàng tiến lên nói:
- Quân Giang Hạ đổ bộ từ bờ tây, quân Giang Đông đánh tới từ mặt đông, tất nhiên đã đứt Ô Lâm Đạo, hiện tại chúng ta chỉ có thể thoát ly chiến trường từ đường thủy Vân Mộng!
Tào Tháo thấy thủy trại bị lửa cắn nuốt, bọn lính kêu thảm thiết chạy trốn, không biết bao nhiêu người bị chết cháy ở trong chiến thuyền, còn có năm vạn đại quân đang chạy nhanh về hướng bờ nam, cũng trở thành cá trong chậu của quân Giang Hạ, hai trăm ngàn đại quân bởi vậy bị giết, khiến trong lòng của lão đau triệt.
- Thừa tướng!
Trương Liêu dẫn mấy trăm người từ phía tây chạy tới, thở hồng hộc nói:
- Lưu Cảnh tự mình suất lĩnh mười ngàn quân đội đánh tới hướng bên này, chúng ta ngăn cản không nổi, nếu ngươi không đi thì không còn kịp rồi!
Tào Tháo thở dài một tiếng:
- Giờ ta cũng chỉ có thể như vậy!
Nước mắt lão rơi như mưa, giục ngựa chạy đi theo hướng tây bắc của đầm nước.
Trong thủy trại, lửa lớn kéo dài hơn mười dặm, giống như một đoạn sông lửa, quân doanh cũng bị quân Giang Đông công hãm, gần hai trăm ngàn quân Tào sụp đổ sĩ khí, mỗi người tranh nhau chạy trối chết, đã không cách nào tổ chức chống cự, quân Tào đến tận đây đã hoàn toàn tan tác.
... . . .
Trên bờ, lúc chiến tranh đang tiến hành kịch liệt, trên mặt sông chiến đấu cũng phấn khích giống như vậy, ở giữa sông Trường Giang, mấy trăm thuyền lớn chở đầy binh lính quân Tào bị thuỷ quân Giang Hạ bức bách ngừng lại.
Những thuyền vận binh này cũng không phải thuyền tác chiến, tuy rằng chở đầy binh lính, lại không phải thuỷ quân, mà là binh lính phương bắc ngay cả ngồi thuyền cũng khó kiên trì.
Mấy trăm thuyền vận binh tựa như từng con gà thịt cực lớn, tuy rằng hình thể lớn, cũng là chỉ có mệnh bị giết, dưới sự uy hiếp trước mặt của thuỷ quân Giang Hạ, không có bất kỳ một chiếc thuyền lớn nào dám trái lệnh lái thuyền.
Thuỷ quân Giang Hạ giết đi ra bằng hơn ba trăm chiến thuyền ngàn thạch, đều giống nhau là dựa vào nhân công đạp bàn đạp tạo lực tiến lên, tất cả chiến thuyền đều không có treo buồm, lại giảm bớt đi nguy hiểm bị hỏa tiễn đốt buồm.
Trên mặt sông, Cam Ninh suất lĩnh ba trăm chiến thuyền quân Giang Hạ và hơn một trăm chiến thuyền ngàn thạch của quân Tào, cùng với mấy trăm thuyền nhỏ ác chiến ở một chỗ.
Bất kể là số lượng chiến thuyền hay là năng lực tác chiến của đơn thuyền, chiến thuyền quân Tào đều rõ ràng kém cỏi một bậc, chỉ là bởi vì mấy trăm thuyền nhỏ trợ chiến, mới khiến quân Tào có thể vất vả chống đỡ.
Chiến thuyền va chạm vào nhau, thân thuyền ầm ầm vỡ vụn, bọn lính nhảy lên chiến thuyền quân địch để ác chiến, trên mặt sông, từng viên đạn đá đánh tới hướng thuyền địch, hỏa tiễn và hộp dầu hỏa không ngừng bay về phía thuyền địch, trong lúc nhất thời tên như mưa, lửa bốc như mây.
- Đứng vững, không được lui về phía sau!
Trương Doãn khàn cả giọng hô to, đúng lúc này, một con thuyền lớn của quân Giang Hạ xoay vòng đâm vọt tới, “Thình thịch!” một tiếng vang thật lớn, hai chiếc thuyền chạm vào nhau thật mạnh, lực va đập thật lớn khiến mạn trái chiến thuyền quân Tào bị phá thủng một lỗ hổng lớn, Trương Doãn cũng lập tức không xong, liên tiếp lui ra phía sau vài chục bước, ngã sấp xuống trên boong thuyền.
Lúc này, mười mấy tên binh lính Giang Hạ xông lên chiến thuyền, tay Cam Ninh cầm cung tiễn xuất hiện tại đầu thuyền, mắt nhìn chăm chú Trương Doãn, y rút một mũi tên từ trong bầu sau vai ra, giương cung lắp tên, dây cung như trăng tròn, nhắm ngay Trương Doãn, đây là kẻ thù từ nhiều năm trước.
Dây cung buông lỏng, một cây Lang Nha như thiểm điện bắn về phía mặt Trương Doãn, Trương Doãn vừa mới ngồi dậy, bỗng nhiên thấy ngoài hai mươi bước, một mũi tên phóng tới, y sợ tới mức theo bản năng mở to miệng, chuẩn bị kêu to.
“Phập!” mũi tên đâm thẳng vào trong miệng Trương Doãn, đầu mũi tên lộ ra từ sau não, đóng chắc Trương Doãn ở trên cột buồm.
Cam Ninh đi lên trước, cười lạnh một tiếng nói:
- Trương Doãn, ngươi cũng có hôm nay!
Lúc này, hơn mười binh lính áp giải Thái Hòa vừa mới bắt được tiến lên:
- Cam tướng quân, đã bắt được phó tướng quân địch.
Cam Ninh gật đầu khen ngợi:
- Làm tốt lắm, ta sẽ có trọng thưởng!
Ánh mắt của y lại chuyển sang hướng Thái Hòa, bọn họ cũng đồng dạng là đánh qua đánh lại nhiều năm, y nhìn sắc bén chăm chú vào Thái Hòa, tay chậm rãi đặt lên chuôi đao.
Thái Hòa tận mắt nhìn thấy Trương Doãn chết thảm, sớm bị dọa đến hồn bay phách lạc, y quỳ xụp xuống đất, đau khổ cầu khẩn:
- Ta mệnh lệnh cho quân đội đầu hàng, Cam tướng quân tha ta một mạng!
- Phì! Vô dụng đớn hèn.
Cam Ninh mệnh lệnh cho tùy tùng:
- Kéo gã đi hạ lệnh đầu hàng!
Trương Doãn bị giết, Thái Hòa hạ lệnh cho thuỷ quân đầu hàng, chiến thuyền quân Tào mất đi ý chí chống cự, đều dừng thuyền đầu hàng, lúc này, mấy trăm thuyền vận binh đứng ở trên mặt sông đã không có chiến thuyền thuỷ quân bảo hộ, liền thành cá trong chậu của quân Giang Hạ.
... . .
Ở khoảng cách đại doanh quân Tào về phía tây bắc ước mười dặm, đó là Vân Mộng Trạch mênh mông vô bờ, quân Tào từ nơi này đào móc một con kênh nối thẳng vào đại doanh, nhưng ở bờ sông Vân Mộng Trạch thì thả neo gần trăm thuyền hàng năm trăm thạch.
Lúc này bờ sông tụ tập hơn vạn binh lính quân Tào, khóc hô khẩn cầu lên thuyền, nhưng thuyền bị Vu Cấm suất lĩnh hai ngàn binh lính trông giữ, người dám can đảm đoạt thuyền đều bị giết chết.
Bờ biển phủ kín cả trăm cỗ thi thể, máu tươi nhuộm đỏ cả đất đai, lúc này, quân hậu phương là một mảnh đại loạn, một chi quân đội như trường mâu sắc bén xông vào đám người, đám người sợ tới mức nghiêng ngả lảo đảo chạy trốn sang hai bên, nhường ra một con đường lớn.
Mấy trăm danh thị vệ bảo hộ lấy Tào Tháo và chúng mưu sĩ đã đến, bọn họ đều lên thuyền, một lát liền chiếm hơn nửa con thuyền, lúc này trên bờ hơn vạn lính đào ngũ xúm lại đi lên, quỳ rạp xuống bờ biển, tiếng khóc chấn động đất trời.
Trương Liêu có chút không đành lòng, nói với Tào Tháo:
- Khẩn cầu Thừa tướng cho phép ty chức dẫn bọn hắn đi theo đường bộ Ô Lâm!
Tào Tháo hung hăng trừng liếc y một cái, mắng:
- Quân Giang Đông đã chặt đứt đường bộ, ngươi đi như thế nào? Chết sống có số, không cho nhiều chuyện nữa!
Trương Liêu sợ tới mức không dám lên tiếng, Tào Tháo vung tay lên:
- Lái thuyền!
Từng chiếc từng chiếc thuyền rời khỏi bờ biển, chạy tới hướng đầm nước Vân Mộng, lúc này, Vu Cấm mang binh lính lên hai mươi mấy chiếc thuyền cuối cùng, sĩ binh trên bờ biển tuyệt vọng, đều đứng dậy, khóc hô lao về phía thuyền, từ sau xông lên trước tiến về thuyền.
Lúc này, Vu Cấm nhìn thấy còn mấy trăm bước nữa thì quân đội đánh tới, gã lập tức giận dữ, rút đao chém lung tung, ngón tay bay tán loạn, tiếng kêu thảm thiết không dứt, Vu Cấm liên tiếp chém chết hơn hai mươi người, thét ra lệnh cho thủ hạ lái thuyền, trong một đám tự giết lẫn nhau, cuối cùng hai mươi mấy chiếc thuyền cũng dần dần chạy nhanh khỏi bờ biển.
Bên bờ biển, hơn vạn binh lính quân Tào khóc rung trời, rất nhiều người nghiêng ngả lảo đảo, định tìm đường khác mà chạy, đúng lúc này, mấy ngàn quân Giang Hạ từ tứ phía đánh tới, đại tướng dẫn đầu chính là Châu Mục Lưu Cảnh, hắn nâng kích quát to:
- Người đầu hàng được miễn chết, người chống cự giết không cần hỏi!
Quân Tào cùng đường, cũng không còn lòng chống cự, đều quỳ xuống đất đầu hàng, cầu xin tha mạng.
Lưu Cảnh giục ngựa tới bờ biển, ngưng mắt nhìn đội tàu Tào Tháo theo đầm nước dần dần đi xa, hắn cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, Tào Tháo trốn xa, điều này có nghĩa hắn lấy được thắng lợi hoàn toàn trong đại chiến Xích Bích.
Nhưng chiến tranh cũng không có chấm dứt, hai tòa trọng trấn Giang Lăng và Tương Dương vẫn ở trên tay quân Tào.
... . . . . .
Bờ nam Trường Giang, từng chiếc từng chiếc thuyền lớn của quân Tào lục tục cập bờ, từng đội binh lính quân Tào đi xuống thuyền lớn, rất nhiều người say tàu nghiêm trọng, sắc mặt tái nhợt, dắt díu lẫn nhau rời thuyền.
Tất cả binh khí đều không được mang xuống thuyền, toàn bộ để ở trên thuyền, ở bờ biển, mấy ngàn binh lính Giang Hạ trông giữ tù binh nghiêm mật, tù binh quân Tào tụ lại thành một ngàn người liền bị áp giải đi.
Mà quan quân quân Tào lại bị tập trung ở chỗ khác, mang đến doanh trại khác để giam giữ.
Hoàng Trung đứng giữa mấy trăm danh thân binh, đứng ở chỗ cao, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào đội đội binh lính quân Tào rời thuyền.
Lúc này, Hoàng Trung bỗng nhiên thấy một gã binh lính dáng người cực kỳ khôi ngô cao lớn, thân cao chừng tám thước ba, vai rộng eo thon, thoạt nhìn sức lực lớn vô cùng, khuôn mặt vuông, chòm râu dài, mắt giống như chuông đồng, có vẻ uy phong lẫm lẫm.
Nhưng nhân tài xuất chúng như vậy, lại mặc một thân bì giáp của tiểu binh bình thường, ngay cả Thập trưởng cũng không phải, còn che che lấp lấp, sợ người khác thấy mặt của hắn, lập tức khiến Hoàng Trung sinh nghi.
Lão chỉ tên binh lính khôi ngô kia, thét ra lệnh cho tùy tùng:
- Bắt người kia lại!
Lập tức mười mấy tên binh lính Giang Hạ xông đi lên, nhưng người này lại dị thường hung ác, quyền đấm cước đá, hơn mười người đều bắt không được gã, ngược lại bị gã đánh ngã một loạt, nhìn thấy gã định cướp một cây trường mâu.
Hoàng Trung lập tức giận dữ, giương cung lắp tên, một mũi tên vọt tới, tinh chuẩn mà mạnh mẽ bắn thủng bắp chân trái của nam tử kia, chân nam tử mềm nhũn, lập tức đứng không vững, chân trái ngã quỵ xuống đất.
Trong cơ hội chớp nhoáng này bị binh lính Giang Hạ bắt được, mười mấy người đồng loạt xông lên, ấn chặt nam tử xuống mặt đất, dùng gân trâu trói lại.
Hoàng Trung đi lên trước lạnh lùng hỏi:
- Ngươi đến tột cùng là người nào?
Nam tử hừ mạnh một tiếng, ngẩng đầu ngạo nghễ nói:
- Đại trượng phu ngồi không đổi họ, ta là Hạ Hầu Uyên đấy!
... . . .
Đây là phát minh của Mã Quân dựa vào bàn đạp làm động lực đẩy chiến thuyền, ưu điểm lớn nhất của nó chính là giải quyết xong vấn đề động lực để chiến thuyền đi ngược gió, trở thành đòn sát thủ mấu chốt của quân Giang Hạ, đây cũng là nguyên nhân vì sao khi Lưu Cảnh phát hiện ra loại thuyền đạp này xuất hiện, lập tức giấu kín nó, không cho khuếch trương, chính là vì để nó phát huy ra hiệu quả kỳ diệu ở trong đại chiến Xích Bích.
Đây quả thật là khiến quân Tào nằm mơ cũng không nghĩ ra, Tào Tháo sở dĩ quyết định mạo hiểm vượt sông tác chiến, nguyên nhân căn bản chính là lão và đám mưu sĩ đều cho rằng ở dưới tình huống gió Tây Bắc thổi mạnh mẽ như vậy, chiến thuyền lớn của quân Giang Hạ không thể phát huy lực lượng, đây là cơ sở và điều kiện tiên quyết cho tất cả mưu tính của quân Tào.
Hiện tại cơ sở này bị quân Giang Hạ phá vỡ, cũng liền đã định trước quân Tào bại vong tại trận chiến này, lúc này Tào Tháo ở dưới sự bảo vệ của các tướng vừa mới chạy trốn tới trên bờ, chỉ nghe thấy có người hô to:
- Chiến thuyền quân Giang Hạ, chiến thuyền quân Giang Hạ giết đến rồi!
Tào Tháo quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trên mặt sông bị bao phủ bởi ánh trăng lạnh lẽo, từng chiếc từng chiếc chiến thuyền thật lớn đang lái thẳng tới hướng bờ bắc, đã có vô số chiến thuyền đổ bộ ở bờ bắc rồi, càng làm cho Tào Tháo cảm thấy không thể tin nổi là, tất cả chiến thuyền đều không có treo buồm, vậy bọn họ đi ngược gió thế nào?
Tào Tháo giật mình trợn mắt há mồm, lão quay đầu sang hướng Trình Dục, Trình Dục cũng cả kinh ngây dại, trong miệng thì thào nói nhỏ:
- Không có khả năng! Làm sao có thể?
Ba vạn quân Giang Hạ đổ bộ xuống một mảnh đất trống ở phía tây thủy trại, nhưng đổ bộ cũng không thuận lợi, Trương Liêu suất lĩnh năm nghìn quân Tào chạy tới nơi đổ bộ, mắt thấy hơn mười chiếc thuyền lớn cập bờ, ở hơn hai dặm trên bờ biển, từng đoàn quân sĩ binh Giang Hạ từ trên thuyền xếp thành hàng chạy xuống.
- Cung tiễn chuẩn bị!
Trương Liêu hô to một tiếng, ba nghìn cung nỏ thủ quân Tào lập tức giương cung lắp tên, nhắm ngay sĩ binh quân Giang Hạ.
- Bắn!
Trương Liêu ra lệnh một tiếng, tên dày đặc bắn về phía chiến thuyền Giang Hạ, mấy trăm binh lính mới vừa lên bờ trở tay không kịp, bị tên che trời phủ đất phóng tới bắn trúng hơn phân nửa, còn dư lại hơn trăm binh lính lại chạy trở về thuyền lớn.
Trương Liêu thấy đã cướp được tiên cơ, y mừng rỡ trong lòng, vung đao ra lệnh:
- Cung tiễn ngăn chặn quân địch, không cho quân địch đổ bộ!
Ba nghìn quân Tào thay nhau bắn tên, phong tỏa đoạn cửa đổ bộ hơn hai dặm này, áp chế binh lính Giang Hạ ở trên thuyền, không thể lên bờ, mà chiến thuyền phía sau cũng đành phải làm tốc độ chậm lại, khiến Quân Giang Hạ đổ bộ gặp phải phong tỏa.
Lúc này Lưu Cảnh đã nhận được bẩm báo đổ bộ gặp khó khăn, hắn đứng ở đầu thuyền nhìn tình huống trên bờ phía xa, mơ hồ có thể thấy cung nỏ thủ quân Tào đang bày trận bắn, trong lòng Lưu Cảnh cũng không khỏi lo lắng, nếu bên này đổ bộ thất bại, một khi quân Tào ở phía tây chỉnh đốn đại quân ập đến, chỉ sợ quân Giang Đông tự lực khó chống.
Chỉ có quân Giang Hạ và quân Giang Đông giáp công từ hai mặt đông tây, mới có thể đánh quân Tào triệt để, nếu không hắn sẽ thất bại trong gang tấc, Lưu Cảnh cũng lo lắng, lập tức ra lệnh:
- Trọng giáp bộ binh đổ bộ!
Đây là đòn sát thủ của hắn, hắn vốn không muốn dễ dàng sử dụng, nhưng thời khắc mấu chốt này, hắn cũng chẳng quan tâm nữa.
Theo mệnh lệnh của Lưu Cảnh truyền đạt xuống, hơn mười chiếc thuyền lớn ở tiền phương nhanh chóng rời khỏi bờ biển, mười thuyền hai ngàn thạch chở đầy hơn một ngàn binh lính trọng giáp chậm rãi cập bờ.
Trên mép thuyền đứng đầy bộ binh mặc trọng giáp đặc chủng, bọn họ một tay cầm tấm chắn, một tay cầm Trảm Mã Đao dài hai trượng, bọn họ là hãm trận binh và kỵ binh của quân Giang Hạ, cũng xưng là hai cú đấm mạnh của quân Giang Hạ.
Boong thuyền đáp lên bờ, nhiều đội trọng giáp bộ binh khí thế uy vũ xếp thành hàng lên bờ, đội ngũ chỉnh tề, một thanh Trảm Mã Đao ở dưới ánh trăng lóe ra hàn quang, đằng đằng sát khí, bọn họ dưới sự suất lĩnh Lưu Hổ, nhanh chóng xếp thành mười hàng, đi bước một đánh tới hướng phía năm nghìn quân Tào.
Thần sắc Trương Liêu cực kỳ ngưng trọng, y nhận ra đây là trọng giáp bộ binh, ở trong quân Lã Bố cũng từng có, chỉ có điều số lượng rất ít, chỉ có ba trăm người, nhưng trước mắt trọng giáp bộ binh quân Giang Hạ đã có hơn ngàn người, hơn nữa càng thêm sắc bén.
- Bắn!
Y lại hạ lệnh, ba nghìn cung nỏ thủ cùng nhau bắn tên về hướng trọng giáp bộ binh, tên như mưa, che trời phủ đất bắn về phía trọng giáp bộ binh, nhưng ở trước mặt bức tường người là trọng giáp bộ binh san sát, cung tiễn lại không có phát huy ra bất cứ tác dụng gì, không có một trọng giáp bộ binh nào ngã xuống.
Trọng giáp bộ binh vẫn tiến từng bước một về phía trước, vững chãi như núi, áp bách cho binh lính quân Tào không thở nổi, đồng thời cũng vô cùng hoảng sợ, không ngờ đối phương không sợ cung tiễn, ngay cả Trương Liêu cũng lôi chiến mã liên tiếp lui về phía sau, trong lòng cảm thấy không ổn.
- Lại bắn!
Trương Liêu quát một tiếng chói tai, tên lại một lần nữa như gió bão mưa rào bắn về phía trọng giáp bộ binh, dày đặc làm cho người khác hít thở không thông, vẫn không có hiệu quả gì, đúng lúc này, Lưu Hổ hô to một tiếng:
- Giết!
Trọng giáp bộ binh đều ném tấm chắn xuống, hai tay nắm chặt Trảm Mã Đao, giết vào trong đội ngũ quân Tào, vung đao chém giết, đầu người bị chém rơi, tứ chi bay tứ tung, Trảm Mã Đao hạ xuống, giống như chém dưa thái rau, tiếng kêu thảm thiết vang vọng bờ biển.
Những trọng giáp bộ binh này giống hệt ma quỷ đến từ Tu La Địa Ngục, thảm thiết đồ sát khiến binh lính quân Tào sợ run, binh lính quân Tào bị ép không ngừng lui về phía sau.
Lúc này, quân Giang Hạ lại muốn bắt đầu rời thuyền tập kết quy mô lớn, không ngừng mãnh liệt hướng thẳng tới quân Tào, lúc này, quân Giang Hạ đã tập kết gần mười ngàn người, Lưu Cảnh xuống thuyền, quân Giang Hạ lập tức hoan hô như sấm, sĩ khí tăng vọt.
Năm nghìn quân Tào rốt cục khó có thể ngăn cản, trong nháy mắt vỡ tan, bọn lính xô đẩy chạy trốn về phía sau, không ai dám chống cự lại quân Giang Hạ, binh lính khóc la, binh bại như núi đổ.
Trương Liêu thấy tình thế không ổn, dẫn dắt mấy trăm thân vệ quay đầu bỏ chạy về hướng đại doanh.
Thủy trại đến quân doanh cách xa nhau ước một dặm, Tào Tháo dẫn dắt các tướng và nhóm mưu sĩ vừa mới chạy vội tới nửa đường, lúc này, Tang Bá đóng ở đại doanh suất lĩnh hơn ngàn binh lính từ đại doanh trốn đến, hô lớn:
- Thừa tướng, mấy vạn quân Giang Đông đã đột phá quân doanh, từ mặt đông đánh tới, quân doanh đã bị vùi lấp!
Tin tức này khiến Tào Tháo giống như lọt vào hố băng vạn trượng, điều duy nhất lão trông cậy vào chính là thủ vững đại doanh, dựa vào ưu thế binh lực chiến một trận với quân Giang Hạ, nhưng hiện tại quân Giang Đông lại hủy đi hi vọng cuối cùng của lão.
Tào Tháo chỉ cảm thấy vạn niệm đều thành tro bụi, tim cũng ngừng đập, làm sao bây giờ? Thủy trại bị hủy, đại doanh bị chiếm đóng, lão nên đi nơi nào?
Lúc này, Trần Quần vội vàng tiến lên nói:
- Quân Giang Hạ đổ bộ từ bờ tây, quân Giang Đông đánh tới từ mặt đông, tất nhiên đã đứt Ô Lâm Đạo, hiện tại chúng ta chỉ có thể thoát ly chiến trường từ đường thủy Vân Mộng!
Tào Tháo thấy thủy trại bị lửa cắn nuốt, bọn lính kêu thảm thiết chạy trốn, không biết bao nhiêu người bị chết cháy ở trong chiến thuyền, còn có năm vạn đại quân đang chạy nhanh về hướng bờ nam, cũng trở thành cá trong chậu của quân Giang Hạ, hai trăm ngàn đại quân bởi vậy bị giết, khiến trong lòng của lão đau triệt.
- Thừa tướng!
Trương Liêu dẫn mấy trăm người từ phía tây chạy tới, thở hồng hộc nói:
- Lưu Cảnh tự mình suất lĩnh mười ngàn quân đội đánh tới hướng bên này, chúng ta ngăn cản không nổi, nếu ngươi không đi thì không còn kịp rồi!
Tào Tháo thở dài một tiếng:
- Giờ ta cũng chỉ có thể như vậy!
Nước mắt lão rơi như mưa, giục ngựa chạy đi theo hướng tây bắc của đầm nước.
Trong thủy trại, lửa lớn kéo dài hơn mười dặm, giống như một đoạn sông lửa, quân doanh cũng bị quân Giang Đông công hãm, gần hai trăm ngàn quân Tào sụp đổ sĩ khí, mỗi người tranh nhau chạy trối chết, đã không cách nào tổ chức chống cự, quân Tào đến tận đây đã hoàn toàn tan tác.
... . . .
Trên bờ, lúc chiến tranh đang tiến hành kịch liệt, trên mặt sông chiến đấu cũng phấn khích giống như vậy, ở giữa sông Trường Giang, mấy trăm thuyền lớn chở đầy binh lính quân Tào bị thuỷ quân Giang Hạ bức bách ngừng lại.
Những thuyền vận binh này cũng không phải thuyền tác chiến, tuy rằng chở đầy binh lính, lại không phải thuỷ quân, mà là binh lính phương bắc ngay cả ngồi thuyền cũng khó kiên trì.
Mấy trăm thuyền vận binh tựa như từng con gà thịt cực lớn, tuy rằng hình thể lớn, cũng là chỉ có mệnh bị giết, dưới sự uy hiếp trước mặt của thuỷ quân Giang Hạ, không có bất kỳ một chiếc thuyền lớn nào dám trái lệnh lái thuyền.
Thuỷ quân Giang Hạ giết đi ra bằng hơn ba trăm chiến thuyền ngàn thạch, đều giống nhau là dựa vào nhân công đạp bàn đạp tạo lực tiến lên, tất cả chiến thuyền đều không có treo buồm, lại giảm bớt đi nguy hiểm bị hỏa tiễn đốt buồm.
Trên mặt sông, Cam Ninh suất lĩnh ba trăm chiến thuyền quân Giang Hạ và hơn một trăm chiến thuyền ngàn thạch của quân Tào, cùng với mấy trăm thuyền nhỏ ác chiến ở một chỗ.
Bất kể là số lượng chiến thuyền hay là năng lực tác chiến của đơn thuyền, chiến thuyền quân Tào đều rõ ràng kém cỏi một bậc, chỉ là bởi vì mấy trăm thuyền nhỏ trợ chiến, mới khiến quân Tào có thể vất vả chống đỡ.
Chiến thuyền va chạm vào nhau, thân thuyền ầm ầm vỡ vụn, bọn lính nhảy lên chiến thuyền quân địch để ác chiến, trên mặt sông, từng viên đạn đá đánh tới hướng thuyền địch, hỏa tiễn và hộp dầu hỏa không ngừng bay về phía thuyền địch, trong lúc nhất thời tên như mưa, lửa bốc như mây.
- Đứng vững, không được lui về phía sau!
Trương Doãn khàn cả giọng hô to, đúng lúc này, một con thuyền lớn của quân Giang Hạ xoay vòng đâm vọt tới, “Thình thịch!” một tiếng vang thật lớn, hai chiếc thuyền chạm vào nhau thật mạnh, lực va đập thật lớn khiến mạn trái chiến thuyền quân Tào bị phá thủng một lỗ hổng lớn, Trương Doãn cũng lập tức không xong, liên tiếp lui ra phía sau vài chục bước, ngã sấp xuống trên boong thuyền.
Lúc này, mười mấy tên binh lính Giang Hạ xông lên chiến thuyền, tay Cam Ninh cầm cung tiễn xuất hiện tại đầu thuyền, mắt nhìn chăm chú Trương Doãn, y rút một mũi tên từ trong bầu sau vai ra, giương cung lắp tên, dây cung như trăng tròn, nhắm ngay Trương Doãn, đây là kẻ thù từ nhiều năm trước.
Dây cung buông lỏng, một cây Lang Nha như thiểm điện bắn về phía mặt Trương Doãn, Trương Doãn vừa mới ngồi dậy, bỗng nhiên thấy ngoài hai mươi bước, một mũi tên phóng tới, y sợ tới mức theo bản năng mở to miệng, chuẩn bị kêu to.
“Phập!” mũi tên đâm thẳng vào trong miệng Trương Doãn, đầu mũi tên lộ ra từ sau não, đóng chắc Trương Doãn ở trên cột buồm.
Cam Ninh đi lên trước, cười lạnh một tiếng nói:
- Trương Doãn, ngươi cũng có hôm nay!
Lúc này, hơn mười binh lính áp giải Thái Hòa vừa mới bắt được tiến lên:
- Cam tướng quân, đã bắt được phó tướng quân địch.
Cam Ninh gật đầu khen ngợi:
- Làm tốt lắm, ta sẽ có trọng thưởng!
Ánh mắt của y lại chuyển sang hướng Thái Hòa, bọn họ cũng đồng dạng là đánh qua đánh lại nhiều năm, y nhìn sắc bén chăm chú vào Thái Hòa, tay chậm rãi đặt lên chuôi đao.
Thái Hòa tận mắt nhìn thấy Trương Doãn chết thảm, sớm bị dọa đến hồn bay phách lạc, y quỳ xụp xuống đất, đau khổ cầu khẩn:
- Ta mệnh lệnh cho quân đội đầu hàng, Cam tướng quân tha ta một mạng!
- Phì! Vô dụng đớn hèn.
Cam Ninh mệnh lệnh cho tùy tùng:
- Kéo gã đi hạ lệnh đầu hàng!
Trương Doãn bị giết, Thái Hòa hạ lệnh cho thuỷ quân đầu hàng, chiến thuyền quân Tào mất đi ý chí chống cự, đều dừng thuyền đầu hàng, lúc này, mấy trăm thuyền vận binh đứng ở trên mặt sông đã không có chiến thuyền thuỷ quân bảo hộ, liền thành cá trong chậu của quân Giang Hạ.
... . .
Ở khoảng cách đại doanh quân Tào về phía tây bắc ước mười dặm, đó là Vân Mộng Trạch mênh mông vô bờ, quân Tào từ nơi này đào móc một con kênh nối thẳng vào đại doanh, nhưng ở bờ sông Vân Mộng Trạch thì thả neo gần trăm thuyền hàng năm trăm thạch.
Lúc này bờ sông tụ tập hơn vạn binh lính quân Tào, khóc hô khẩn cầu lên thuyền, nhưng thuyền bị Vu Cấm suất lĩnh hai ngàn binh lính trông giữ, người dám can đảm đoạt thuyền đều bị giết chết.
Bờ biển phủ kín cả trăm cỗ thi thể, máu tươi nhuộm đỏ cả đất đai, lúc này, quân hậu phương là một mảnh đại loạn, một chi quân đội như trường mâu sắc bén xông vào đám người, đám người sợ tới mức nghiêng ngả lảo đảo chạy trốn sang hai bên, nhường ra một con đường lớn.
Mấy trăm danh thị vệ bảo hộ lấy Tào Tháo và chúng mưu sĩ đã đến, bọn họ đều lên thuyền, một lát liền chiếm hơn nửa con thuyền, lúc này trên bờ hơn vạn lính đào ngũ xúm lại đi lên, quỳ rạp xuống bờ biển, tiếng khóc chấn động đất trời.
Trương Liêu có chút không đành lòng, nói với Tào Tháo:
- Khẩn cầu Thừa tướng cho phép ty chức dẫn bọn hắn đi theo đường bộ Ô Lâm!
Tào Tháo hung hăng trừng liếc y một cái, mắng:
- Quân Giang Đông đã chặt đứt đường bộ, ngươi đi như thế nào? Chết sống có số, không cho nhiều chuyện nữa!
Trương Liêu sợ tới mức không dám lên tiếng, Tào Tháo vung tay lên:
- Lái thuyền!
Từng chiếc từng chiếc thuyền rời khỏi bờ biển, chạy tới hướng đầm nước Vân Mộng, lúc này, Vu Cấm mang binh lính lên hai mươi mấy chiếc thuyền cuối cùng, sĩ binh trên bờ biển tuyệt vọng, đều đứng dậy, khóc hô lao về phía thuyền, từ sau xông lên trước tiến về thuyền.
Lúc này, Vu Cấm nhìn thấy còn mấy trăm bước nữa thì quân đội đánh tới, gã lập tức giận dữ, rút đao chém lung tung, ngón tay bay tán loạn, tiếng kêu thảm thiết không dứt, Vu Cấm liên tiếp chém chết hơn hai mươi người, thét ra lệnh cho thủ hạ lái thuyền, trong một đám tự giết lẫn nhau, cuối cùng hai mươi mấy chiếc thuyền cũng dần dần chạy nhanh khỏi bờ biển.
Bên bờ biển, hơn vạn binh lính quân Tào khóc rung trời, rất nhiều người nghiêng ngả lảo đảo, định tìm đường khác mà chạy, đúng lúc này, mấy ngàn quân Giang Hạ từ tứ phía đánh tới, đại tướng dẫn đầu chính là Châu Mục Lưu Cảnh, hắn nâng kích quát to:
- Người đầu hàng được miễn chết, người chống cự giết không cần hỏi!
Quân Tào cùng đường, cũng không còn lòng chống cự, đều quỳ xuống đất đầu hàng, cầu xin tha mạng.
Lưu Cảnh giục ngựa tới bờ biển, ngưng mắt nhìn đội tàu Tào Tháo theo đầm nước dần dần đi xa, hắn cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, Tào Tháo trốn xa, điều này có nghĩa hắn lấy được thắng lợi hoàn toàn trong đại chiến Xích Bích.
Nhưng chiến tranh cũng không có chấm dứt, hai tòa trọng trấn Giang Lăng và Tương Dương vẫn ở trên tay quân Tào.
... . . . . .
Bờ nam Trường Giang, từng chiếc từng chiếc thuyền lớn của quân Tào lục tục cập bờ, từng đội binh lính quân Tào đi xuống thuyền lớn, rất nhiều người say tàu nghiêm trọng, sắc mặt tái nhợt, dắt díu lẫn nhau rời thuyền.
Tất cả binh khí đều không được mang xuống thuyền, toàn bộ để ở trên thuyền, ở bờ biển, mấy ngàn binh lính Giang Hạ trông giữ tù binh nghiêm mật, tù binh quân Tào tụ lại thành một ngàn người liền bị áp giải đi.
Mà quan quân quân Tào lại bị tập trung ở chỗ khác, mang đến doanh trại khác để giam giữ.
Hoàng Trung đứng giữa mấy trăm danh thân binh, đứng ở chỗ cao, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào đội đội binh lính quân Tào rời thuyền.
Lúc này, Hoàng Trung bỗng nhiên thấy một gã binh lính dáng người cực kỳ khôi ngô cao lớn, thân cao chừng tám thước ba, vai rộng eo thon, thoạt nhìn sức lực lớn vô cùng, khuôn mặt vuông, chòm râu dài, mắt giống như chuông đồng, có vẻ uy phong lẫm lẫm.
Nhưng nhân tài xuất chúng như vậy, lại mặc một thân bì giáp của tiểu binh bình thường, ngay cả Thập trưởng cũng không phải, còn che che lấp lấp, sợ người khác thấy mặt của hắn, lập tức khiến Hoàng Trung sinh nghi.
Lão chỉ tên binh lính khôi ngô kia, thét ra lệnh cho tùy tùng:
- Bắt người kia lại!
Lập tức mười mấy tên binh lính Giang Hạ xông đi lên, nhưng người này lại dị thường hung ác, quyền đấm cước đá, hơn mười người đều bắt không được gã, ngược lại bị gã đánh ngã một loạt, nhìn thấy gã định cướp một cây trường mâu.
Hoàng Trung lập tức giận dữ, giương cung lắp tên, một mũi tên vọt tới, tinh chuẩn mà mạnh mẽ bắn thủng bắp chân trái của nam tử kia, chân nam tử mềm nhũn, lập tức đứng không vững, chân trái ngã quỵ xuống đất.
Trong cơ hội chớp nhoáng này bị binh lính Giang Hạ bắt được, mười mấy người đồng loạt xông lên, ấn chặt nam tử xuống mặt đất, dùng gân trâu trói lại.
Hoàng Trung đi lên trước lạnh lùng hỏi:
- Ngươi đến tột cùng là người nào?
Nam tử hừ mạnh một tiếng, ngẩng đầu ngạo nghễ nói:
- Đại trượng phu ngồi không đổi họ, ta là Hạ Hầu Uyên đấy!
... . . .
/708
|