Lưu Cảnh không khỏi ngẩn ra, lại có người ở thành Giang Lăng muốn gặp mình, hắn nhất thời không nghĩ ra được đó là ai?
- Dẫn người ấy đến!
Không lâu sau, mấy tên lính dẫn một vị van sĩ ba mươi mấy tuổi đến, dưới ánh lửa soi, Lưu Cảnh liếc mắt một cái liền nhận ra người này, không ngờ là người năm trước gặp qua một lần ở Tương Dương: Pháp Chính. Trong lòng Lưu Cảnh có chút kinh ngạc, Pháp Chính sao có thể ở Giang Lăng?
Pháp Chính tiến lên cười ha hả thi lễ:
- Ta đã biết mà, chiến thuyền trên mặt sông đâu có thể là của thủy quân Giang Đông? Hẳn là thuỷ quân Giang Hạ mới đúng, quả nhiên bị ta đoán trúng rồi.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Lưu Cảnh, hắn đột nhiên đoán được Pháp Chính tại sao lại xuất hiện ở Giang Lăng rồi, chuyện này tất nhiên là do Lưu Chương phái y đến tra xét tình hình Kinh Châu, trận chiến Xích Bích đã thay đổi lợi ích của rất nhiều phe phái, nếu Lưu Chương giả bộ làm ngơ mới là việc lạ.
Nghĩ vậy, Lưu Cảnh rất bình thản nói:
- Hiếu Trực huynh sao lại đoán ra không phải quân Giang Đông, mà là quân Giang Hạ?
- Nếu phía tây Sài Lang xuất hiện chiến thuyền Giang Đông, vậy thì chỉ có một khả năng, chính là đại chiến Xích Bích còn chưa kết thúc, hiện nay đại chiến Xích Bích đã chấm dứt mấy tháng, chiến thuyền của thủy quân Giang Đông sao có thể cuất hiện trên mặt sông Giang Lăng? Ta cho rằng Lưu Châu Mục cũng không vì một cái minh ước mà cõng sói vào nhà.
Lưu Cảnh thầm bội phục cao kiến này, Pháp Chính quả nhiên có cái nhìn rất chuẩn xác về thời cuộc, tuy nhiên Lưu Cảnh muốn biết sự phán đoán về thế cục Kinh Châu này là cái nhìn cá nhân của Pháp Chính hay còn là cách nhìn chung của bên phía Ích châu.
Lưu Cảnh cười nói:
- Chỗ này không phù hợp để nói chuyện, Hiếu Trực có muốn cùng ta vào thành nói đôi ba câu chuyện?
Pháp Chính khẽ khom người thi lễ:
- Nguyện được cùng Châu mục nói chuyện.
........
Lưu Cảnh cũng không đi vào thành nữa mà lệnh chó thái thú mới nhậm chức ỏ quận Nam là Lý Nghiêm và giáo úy Trần Sóc khống chế Giang Lăng, lại để cho Tư Mã Ý hỗ trợ hai người họ, hắn thì dẫn Pháp Chính về thuyền của mình ngồi nói chuyện.
Trong khoang thuyền, Lưu Cảnh mời Pháp Chính ngồi xuống rồi lệnh quân sĩ dâng trà, Lưu Cảnh cười nói:
- Hiếu Trực sao lại đến Giang Lăng?
Pháp Chính thản nhiên cười:
- Ta quả thực không chủ tâm đến Giang lăng, mà là phụng mệnh chủ công ta đến Võ Lăng tìm Lưu Hoàng thúc, chuẩn bị trở về Ích Châu, vừa lúc gặp chuyện ở Giang Lăng.
Trong lòng Lưu Cảnh càng thêm nghi hoặc, Lưu Chương không ngờ đã liên hệ với Lưu Bị, khiến hắn chuẩn bị không kịp, Lưu Cảnh đương nhiên biết Lưu Bị mưu đồ Ích Châu, chỉ có điều không ngờ hành động của Lưu Bị lại nhanh chóng đến vậy, Lưu Chương cũng đã có hồi đáp.
Tuy nhiên điều là cho Lưu Cảnh càng không ngờ đến là Pháp Chính không ngờ thản nhiên nói chuyện này với mình, đây liệu có phải là một chiêu trò để y dò đoán tâm tư của mình?
Nhưng việc này không thể đường đột, Lưu Cảnh uống một ngụm trà, lại hỏi:
- Hiện tại tình cảnh của Lưu Hoàng thúc có thể nói là gian nan, y vốn là thế lực yếu nhất, lại bị Tào Tháo đột kích, binh mã tổn hao đến một nửa, chỉ còn lại một số vùng đấthẻo lánh, thực lực càng thêm suy yếu, như vậy với y thì Ích Châu chính là cơ hội cuối cùng rồi, chẳng lẽ chủ công nhà ngươi định đem Ích Châu chắp tay dâng lên sao?
Pháp Chính thở dài một tiếng, lại lắc đầu nói:
- Chủ công nhà ta muốn cho để người khác khó lòng nắm bắt, cùng lúc đó y cũng hiểu được mối ràng buộc lợi hại bên trong, bởi vì y cho rằng thực lực của Lưu Hoàng thúc cũng không đủ để thâu tóm Ích Châu, một mặt khác lại nghe được lời nói của vu nữ chiêm tinh nên cho rằng Lưu Hoàng thúc bảo vệ Ích Châu là may mắn.
Nói tới đây, trong lòng Pháp Chính rất uể oải, Lưu Chương làm cho y quá thất vọng rồi, còn chưa nói đến chuyện y trong việc quốc gia quân sự quan trọng như vậy là đi tin lời nói hoang đường của vu nữ.
Quan trọng hơn là Lưu Chương đã cho rằng liên hợp với Lưu Bị, để Lưu Bị thay y phòng thủ cửa ngõ chính của Ba Thục, quả thực chính là dẫn sói vào nhà, ý nghĩ ngu xuẩn này lại được Trương Tùng tích cực ủng hộ, điều này làm cho Pháp Chính hoài nghi, Trương Tùng đã bị Lưu Bị mua chuộc.
Lưu Cảnh mỉm cười, trong lịch sử Lưu Chương là vì e ngại uy hiếp từ Tào Tháo, mới suy nghĩ đến việc để Lưu Bị làm lá chắn cho Ích châu, kết quả là dẫn sói vào nhà, hiện tại Tào Tháo đã bại, hay là Lưu Chương là vì e ngại chính mình, mới muốn hợp tác với Lưu Bị?
Lưu Cảnh suy tư một lát mới hỏi:
- Không biết hiện tại Lưu Bị và Lưu Chương đã hợp tác đến bước nào?
- Hiện tại mới là bước đầu tiếp xúc, phỏng chừng không lâu nữa Lưu Bị sẽ phái người đến Ích Châu tăng cường mối quan hệ hợp tác thêm một bước nữa, tuy nhiên việc này rất cơ mật, ở Ích Châu cũng không có mấy người biết đến.
Lưu Cảnh chắp tay sau lưng đi vài bước, hắn bỗng nhiên quay đầu lại cười hỏi:
- Hiếu Trực vì sao đem chuyện cơ mật như vậy nói cho ta biết?
- Lưu Chương không phải là bậc minh chủ biết gìn giữ bờ cõi, Ích Châu sớm muộn gì cũng là đồ ăn trong đĩa của kẻ khác.
Pháp Chính bình tĩnh nói.
- Vậy Hiếu Trực vì sao không suy xét đến Lưu Bị? Y là Hoàng thúc của Đại Hán, tiếng thơm nhân nghĩa truyền khắp thiên hạ, đến đứa trẻ ba tuổi cũng còn biết đến danh tiếng của y, hình như Hiếu Trực cũng không mấy hứng thú với y, vì sao lại như vậy?
Pháp Chính lắc đầu, cười khổ nói:
- Có lẽ con người của ta quá thực dụng, không mấy quan tâm đến chút hư danh ấy, Lưu Hoàng thúc không đảm đương nổi trọng trách thống nhất thiên hạ, lại càng không thể chấn hưng Hán thất, y giỏi lắm chỉ biết như con rùa rụt cổ ở Ba Thục, vậy thì có ý nghĩa gì chứ?
Nói đến đây, Pháp Chính nhìn chăm chú vào Lưu Cảnh:
- Ta Pháp Hiếu Trực đã từng gặp qua vô số người ta tin tưởng ánh mắt của mình, người có thể phục hưng Hán thất, chỉ có sứ quân thôi.
Pháp Chính cáo từ đi rồi, Lưu Cảnh đứng ở cửa sổ trước thuyền lâm vào trầm tư, hắn đương nhiên muốn lấy Ba Thục, gắn liền Kinh-Sở thành một mảnh, rồi lấy Hán Trung và Quan Trung, như vậy sẽ tào thành thế chân vạc với Tào Tháo, nhưng hắn cũng biết, nếu không giải quyết uy hiếp từ Giang Đông, hắn sẽ có nguy cơ từ sau lưng, khó có thể cướp lấy Ba Thục, nếu làm lớn chuyện sẽ tạo thời cơ cho Lưu Bị lợi dụng, hắn nhất định phải suy xét toàn bộ việc này.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói của Tư Mã Ý:
- Châu mục tìm ta sao?
- Mời vào!
Tư Mã Ý đi đến, khom người thi lễ nói:
- Tham kiến Châu mục!
- Không cần đa lễ, tham quân ngồi đi!
Tư Mã Ý ngồi xuống, Lưu Cảnh hỏi trước:
- Tình hình thành Giang Lăng ra sao?
- Lương thực thì có không ít, Tào quân nhất thời không thể vận chuyển đi được, cũng không thiêu hủy, có chừng năm vạn thạch lương thực tồn kho, cũng không thiếu đồ quân nhu và vũ khí, nhưng nhân khẩu quá ít, chỉ còn lại khoảng bốn phần, đảm nhiệm chức năng quân sự.
Lưu Cảnh gật gật đầu:
- Bá tánh Giang Lăng đều theo Lưu Bị rời đi rồi, nhưng ta tin là họ sẽ từ từ quay về, hiện tại mấu chốt là khống chế Giang Lăng, không để cho quân ở phía nam có bất cứ cơ hội nào tiến về phía bắc, bao gồm Lưu Bị, và cả quân Giang Đông trong tương lai.
- Thuộc hạ cũng có ý này, đoạt lại thành Giang Lăng là đã có được thắng lợi bước đầu, sau này chúng ta tù từ tiến tiếp.
Lưu Cảnh mời Tư Mã Ý đến cũng không phải vì muốn bàn bạc chuyện Giang Lăng vói y, Giang Lăng có Lý Nghiêm và Hoắc Tuấn là đủ rồi, Lưu Cảnh muốn nói tới chuyện Ích châu với Tư Mã Ý. Lưu Cảnh trầm ngâm một chút cười nói:
- Ngươi có biết hôm nay ta gặp ai không?
- Thuộc hạ không biết!
Tư Mã Ý lắc đầu.
- Hôm nay ta gặp sứ giả Ích châu Pháp Chính, Tham quân có biết người này không?
- Ta có biết, y tự Hiếu Trực, rất có danh tiếng ở Quan Trung, nhưng nghe nói phấn đấu ở Ba Thục cũng không được như ý.
Lưu Cảnh cười nói:
- Đúng là người này, nhưng y không phải là đi sứ đến chỗ chúng ta, mà là đi sứ đến chỗ Lưu Bị.
Tư Mã Ý ngạc nhiên, đi sứ ở chỗ Lưu Bị sao lại tìm đến Châu mục Kinh Châu? Chẳng lẽ là…
Lưu Cảnh liền cười, kể lại câu chuyện giữa hắn và Pháp Chính nói cho Tư Mã Ý, Tư Mã Ý nhịn không được bật cười:
- Chúc mừng Châu mục lại có thêm một hiền tài!
- Bây giờ thì còn chưa phải, y cũng không bày tỏ thái độ nguyện trung thành với ta, chỉ nói là nguyện ý hết lòng giúp ta lấy được Ích châu, ta muốn nghe suy nghĩ của Tham quân.
Tư Mã Ý cũng từng suy xét kế sách chiếm lấy Ích châu, kết hợp với lời nói của Pháp Chính, y đã đại khái có được một sách lược.
- Ta nghĩ có thể đột phá vào điểm yếu của Lưu Chương. Y muốn có cái gì nhất, sợ nhất cái gì, chỉ cần đánh trúng điểm yếu của y là chúng ta có thể dắt mũi được Lưu Chương.
Lưu Cảnh khẽ mỉm cười:
- Tư Mã tham quân cũng nghĩ gióng ta rồi, vậy xin mời Tư Mã tham quân làm sứ giả một phen, thay ta đi sứ Ba Thục.
Tư Mã Ý lập tức đứng dậy thi lễ nói:
- Thuộc hạ nguyện cống hiến sức lực cho châu mục!
Lưu Cảnh còn chưa nói hết, hắn đưa mắt nhìn qua cửa sổ, ngoài khoang thuyền mặt sông ban đêm tối như mực, lại chậm rãi nói:
- Lần này làm sứ giả, mục đích chỉ có một, tranh thủ thời gian cho ta.
.......
Cùng lúc quân Giang Hạ cài trang thành quân Giang Đông lừa chiếm Giang Lăng, đại tướng quân giang Đông Trình Phổ cũng suất lĩnh hơn hai trăm chiến thuyền đến huyện Kỳ Xuân.
Đoạn sông Trường Giang từ Sài Tang đến Hạ Khẩu là địa phận do hai quận Giang Hạ và Kỳ Xuân cùng quản lý. Chiến thuyền của quân Giang Đông có thể tự do đi lại bên phía Kỳ Xuân, nhưng sau khi qua Hạ Khẩu là thủy vực của quận An Lục và quận Giang Hạ độc chiếm.
Chiến thuyền của quân Giang Đông cũng không thể đi về hướng Tây, trừ phi được quân Giang Hạ cho phép, nhưng thứ Trình Phổ nhận được chỉ là sự quả quyết cự tuyệt của quân Giang Hạ.
Trong khoang thuyền, Trình Phổ mặt âm trầm nghe con cả Trình Tư bẩm báo. Y đã hai lần phái con cả đến đến thương thảo nhưng cả hai lần đều bị cự tuyệt.
Hơn nữa Cam Ninh đáp lại rất kiên quyết, chiến thuyền của quân Giang Đông chỉ có thể đi lại bên phía quận Kỳ Xuân, không được tiến vào thủy vực Kinh Châu, nếu không sẽ không cam đoan đảm bảo an toàn cho chiến thuyền.
- Hồi bẩm phụ thân, lần này con không tìm Cam Ninh mà đi tìm Trưởng sử Từ Thứ, tuy rằng Từ Thứ giọng điệu rất khách khí, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng, chúng ta nếu muốn quá cảnh đi về phía tây, nhất định phải có được sự cho phép của Lưu Châu mục.
Trình Phổ nhịn lửa giận trong lòng xuống, lại lạnh lùng hỏi:
- Đã hỏi qua hướng đi của Lưu Châu mục chưa?
Trình Tư cúi đầu, có chút sợ hãi nói:
- Đây cũng là điều quan trọng con muốn bẩm báo với phụ thân, hình như Lưu Cảnh đã suất lĩnh thuỷ quân tây tây chinh rồi.
- Cái gì!
Trình Phổ lập tức nóng nảy, nếu Lưu Cảnh suất quân tây chinh, không phải Tương Dương thì cũng là quận Nam, chẳng lẽ Lưu Cảnh cũng nghe ngóng được tin tức gì nên mới tranh giành đi chiếm lính Giang Lăng trước.
Trình Phổ lo lắng, đi qua đi lại ở trong khoang thuyền, y không thể tiếp tục bị động như vậy được, nhất định phải có hành động, nếu không y không biết ăn nói ra sao với Ngô hầu.
Nghĩ vậy, Trình Phổ hạ quyết tâm, bất kể như thế nào, đội thuyền của hắn nhất định phải đi qua, tuy nhiên… trước tiên có thể thử thăm dò một chút.
- Dẫn người ấy đến!
Không lâu sau, mấy tên lính dẫn một vị van sĩ ba mươi mấy tuổi đến, dưới ánh lửa soi, Lưu Cảnh liếc mắt một cái liền nhận ra người này, không ngờ là người năm trước gặp qua một lần ở Tương Dương: Pháp Chính. Trong lòng Lưu Cảnh có chút kinh ngạc, Pháp Chính sao có thể ở Giang Lăng?
Pháp Chính tiến lên cười ha hả thi lễ:
- Ta đã biết mà, chiến thuyền trên mặt sông đâu có thể là của thủy quân Giang Đông? Hẳn là thuỷ quân Giang Hạ mới đúng, quả nhiên bị ta đoán trúng rồi.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Lưu Cảnh, hắn đột nhiên đoán được Pháp Chính tại sao lại xuất hiện ở Giang Lăng rồi, chuyện này tất nhiên là do Lưu Chương phái y đến tra xét tình hình Kinh Châu, trận chiến Xích Bích đã thay đổi lợi ích của rất nhiều phe phái, nếu Lưu Chương giả bộ làm ngơ mới là việc lạ.
Nghĩ vậy, Lưu Cảnh rất bình thản nói:
- Hiếu Trực huynh sao lại đoán ra không phải quân Giang Đông, mà là quân Giang Hạ?
- Nếu phía tây Sài Lang xuất hiện chiến thuyền Giang Đông, vậy thì chỉ có một khả năng, chính là đại chiến Xích Bích còn chưa kết thúc, hiện nay đại chiến Xích Bích đã chấm dứt mấy tháng, chiến thuyền của thủy quân Giang Đông sao có thể cuất hiện trên mặt sông Giang Lăng? Ta cho rằng Lưu Châu Mục cũng không vì một cái minh ước mà cõng sói vào nhà.
Lưu Cảnh thầm bội phục cao kiến này, Pháp Chính quả nhiên có cái nhìn rất chuẩn xác về thời cuộc, tuy nhiên Lưu Cảnh muốn biết sự phán đoán về thế cục Kinh Châu này là cái nhìn cá nhân của Pháp Chính hay còn là cách nhìn chung của bên phía Ích châu.
Lưu Cảnh cười nói:
- Chỗ này không phù hợp để nói chuyện, Hiếu Trực có muốn cùng ta vào thành nói đôi ba câu chuyện?
Pháp Chính khẽ khom người thi lễ:
- Nguyện được cùng Châu mục nói chuyện.
........
Lưu Cảnh cũng không đi vào thành nữa mà lệnh chó thái thú mới nhậm chức ỏ quận Nam là Lý Nghiêm và giáo úy Trần Sóc khống chế Giang Lăng, lại để cho Tư Mã Ý hỗ trợ hai người họ, hắn thì dẫn Pháp Chính về thuyền của mình ngồi nói chuyện.
Trong khoang thuyền, Lưu Cảnh mời Pháp Chính ngồi xuống rồi lệnh quân sĩ dâng trà, Lưu Cảnh cười nói:
- Hiếu Trực sao lại đến Giang Lăng?
Pháp Chính thản nhiên cười:
- Ta quả thực không chủ tâm đến Giang lăng, mà là phụng mệnh chủ công ta đến Võ Lăng tìm Lưu Hoàng thúc, chuẩn bị trở về Ích Châu, vừa lúc gặp chuyện ở Giang Lăng.
Trong lòng Lưu Cảnh càng thêm nghi hoặc, Lưu Chương không ngờ đã liên hệ với Lưu Bị, khiến hắn chuẩn bị không kịp, Lưu Cảnh đương nhiên biết Lưu Bị mưu đồ Ích Châu, chỉ có điều không ngờ hành động của Lưu Bị lại nhanh chóng đến vậy, Lưu Chương cũng đã có hồi đáp.
Tuy nhiên điều là cho Lưu Cảnh càng không ngờ đến là Pháp Chính không ngờ thản nhiên nói chuyện này với mình, đây liệu có phải là một chiêu trò để y dò đoán tâm tư của mình?
Nhưng việc này không thể đường đột, Lưu Cảnh uống một ngụm trà, lại hỏi:
- Hiện tại tình cảnh của Lưu Hoàng thúc có thể nói là gian nan, y vốn là thế lực yếu nhất, lại bị Tào Tháo đột kích, binh mã tổn hao đến một nửa, chỉ còn lại một số vùng đấthẻo lánh, thực lực càng thêm suy yếu, như vậy với y thì Ích Châu chính là cơ hội cuối cùng rồi, chẳng lẽ chủ công nhà ngươi định đem Ích Châu chắp tay dâng lên sao?
Pháp Chính thở dài một tiếng, lại lắc đầu nói:
- Chủ công nhà ta muốn cho để người khác khó lòng nắm bắt, cùng lúc đó y cũng hiểu được mối ràng buộc lợi hại bên trong, bởi vì y cho rằng thực lực của Lưu Hoàng thúc cũng không đủ để thâu tóm Ích Châu, một mặt khác lại nghe được lời nói của vu nữ chiêm tinh nên cho rằng Lưu Hoàng thúc bảo vệ Ích Châu là may mắn.
Nói tới đây, trong lòng Pháp Chính rất uể oải, Lưu Chương làm cho y quá thất vọng rồi, còn chưa nói đến chuyện y trong việc quốc gia quân sự quan trọng như vậy là đi tin lời nói hoang đường của vu nữ.
Quan trọng hơn là Lưu Chương đã cho rằng liên hợp với Lưu Bị, để Lưu Bị thay y phòng thủ cửa ngõ chính của Ba Thục, quả thực chính là dẫn sói vào nhà, ý nghĩ ngu xuẩn này lại được Trương Tùng tích cực ủng hộ, điều này làm cho Pháp Chính hoài nghi, Trương Tùng đã bị Lưu Bị mua chuộc.
Lưu Cảnh mỉm cười, trong lịch sử Lưu Chương là vì e ngại uy hiếp từ Tào Tháo, mới suy nghĩ đến việc để Lưu Bị làm lá chắn cho Ích châu, kết quả là dẫn sói vào nhà, hiện tại Tào Tháo đã bại, hay là Lưu Chương là vì e ngại chính mình, mới muốn hợp tác với Lưu Bị?
Lưu Cảnh suy tư một lát mới hỏi:
- Không biết hiện tại Lưu Bị và Lưu Chương đã hợp tác đến bước nào?
- Hiện tại mới là bước đầu tiếp xúc, phỏng chừng không lâu nữa Lưu Bị sẽ phái người đến Ích Châu tăng cường mối quan hệ hợp tác thêm một bước nữa, tuy nhiên việc này rất cơ mật, ở Ích Châu cũng không có mấy người biết đến.
Lưu Cảnh chắp tay sau lưng đi vài bước, hắn bỗng nhiên quay đầu lại cười hỏi:
- Hiếu Trực vì sao đem chuyện cơ mật như vậy nói cho ta biết?
- Lưu Chương không phải là bậc minh chủ biết gìn giữ bờ cõi, Ích Châu sớm muộn gì cũng là đồ ăn trong đĩa của kẻ khác.
Pháp Chính bình tĩnh nói.
- Vậy Hiếu Trực vì sao không suy xét đến Lưu Bị? Y là Hoàng thúc của Đại Hán, tiếng thơm nhân nghĩa truyền khắp thiên hạ, đến đứa trẻ ba tuổi cũng còn biết đến danh tiếng của y, hình như Hiếu Trực cũng không mấy hứng thú với y, vì sao lại như vậy?
Pháp Chính lắc đầu, cười khổ nói:
- Có lẽ con người của ta quá thực dụng, không mấy quan tâm đến chút hư danh ấy, Lưu Hoàng thúc không đảm đương nổi trọng trách thống nhất thiên hạ, lại càng không thể chấn hưng Hán thất, y giỏi lắm chỉ biết như con rùa rụt cổ ở Ba Thục, vậy thì có ý nghĩa gì chứ?
Nói đến đây, Pháp Chính nhìn chăm chú vào Lưu Cảnh:
- Ta Pháp Hiếu Trực đã từng gặp qua vô số người ta tin tưởng ánh mắt của mình, người có thể phục hưng Hán thất, chỉ có sứ quân thôi.
Pháp Chính cáo từ đi rồi, Lưu Cảnh đứng ở cửa sổ trước thuyền lâm vào trầm tư, hắn đương nhiên muốn lấy Ba Thục, gắn liền Kinh-Sở thành một mảnh, rồi lấy Hán Trung và Quan Trung, như vậy sẽ tào thành thế chân vạc với Tào Tháo, nhưng hắn cũng biết, nếu không giải quyết uy hiếp từ Giang Đông, hắn sẽ có nguy cơ từ sau lưng, khó có thể cướp lấy Ba Thục, nếu làm lớn chuyện sẽ tạo thời cơ cho Lưu Bị lợi dụng, hắn nhất định phải suy xét toàn bộ việc này.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói của Tư Mã Ý:
- Châu mục tìm ta sao?
- Mời vào!
Tư Mã Ý đi đến, khom người thi lễ nói:
- Tham kiến Châu mục!
- Không cần đa lễ, tham quân ngồi đi!
Tư Mã Ý ngồi xuống, Lưu Cảnh hỏi trước:
- Tình hình thành Giang Lăng ra sao?
- Lương thực thì có không ít, Tào quân nhất thời không thể vận chuyển đi được, cũng không thiêu hủy, có chừng năm vạn thạch lương thực tồn kho, cũng không thiếu đồ quân nhu và vũ khí, nhưng nhân khẩu quá ít, chỉ còn lại khoảng bốn phần, đảm nhiệm chức năng quân sự.
Lưu Cảnh gật gật đầu:
- Bá tánh Giang Lăng đều theo Lưu Bị rời đi rồi, nhưng ta tin là họ sẽ từ từ quay về, hiện tại mấu chốt là khống chế Giang Lăng, không để cho quân ở phía nam có bất cứ cơ hội nào tiến về phía bắc, bao gồm Lưu Bị, và cả quân Giang Đông trong tương lai.
- Thuộc hạ cũng có ý này, đoạt lại thành Giang Lăng là đã có được thắng lợi bước đầu, sau này chúng ta tù từ tiến tiếp.
Lưu Cảnh mời Tư Mã Ý đến cũng không phải vì muốn bàn bạc chuyện Giang Lăng vói y, Giang Lăng có Lý Nghiêm và Hoắc Tuấn là đủ rồi, Lưu Cảnh muốn nói tới chuyện Ích châu với Tư Mã Ý. Lưu Cảnh trầm ngâm một chút cười nói:
- Ngươi có biết hôm nay ta gặp ai không?
- Thuộc hạ không biết!
Tư Mã Ý lắc đầu.
- Hôm nay ta gặp sứ giả Ích châu Pháp Chính, Tham quân có biết người này không?
- Ta có biết, y tự Hiếu Trực, rất có danh tiếng ở Quan Trung, nhưng nghe nói phấn đấu ở Ba Thục cũng không được như ý.
Lưu Cảnh cười nói:
- Đúng là người này, nhưng y không phải là đi sứ đến chỗ chúng ta, mà là đi sứ đến chỗ Lưu Bị.
Tư Mã Ý ngạc nhiên, đi sứ ở chỗ Lưu Bị sao lại tìm đến Châu mục Kinh Châu? Chẳng lẽ là…
Lưu Cảnh liền cười, kể lại câu chuyện giữa hắn và Pháp Chính nói cho Tư Mã Ý, Tư Mã Ý nhịn không được bật cười:
- Chúc mừng Châu mục lại có thêm một hiền tài!
- Bây giờ thì còn chưa phải, y cũng không bày tỏ thái độ nguyện trung thành với ta, chỉ nói là nguyện ý hết lòng giúp ta lấy được Ích châu, ta muốn nghe suy nghĩ của Tham quân.
Tư Mã Ý cũng từng suy xét kế sách chiếm lấy Ích châu, kết hợp với lời nói của Pháp Chính, y đã đại khái có được một sách lược.
- Ta nghĩ có thể đột phá vào điểm yếu của Lưu Chương. Y muốn có cái gì nhất, sợ nhất cái gì, chỉ cần đánh trúng điểm yếu của y là chúng ta có thể dắt mũi được Lưu Chương.
Lưu Cảnh khẽ mỉm cười:
- Tư Mã tham quân cũng nghĩ gióng ta rồi, vậy xin mời Tư Mã tham quân làm sứ giả một phen, thay ta đi sứ Ba Thục.
Tư Mã Ý lập tức đứng dậy thi lễ nói:
- Thuộc hạ nguyện cống hiến sức lực cho châu mục!
Lưu Cảnh còn chưa nói hết, hắn đưa mắt nhìn qua cửa sổ, ngoài khoang thuyền mặt sông ban đêm tối như mực, lại chậm rãi nói:
- Lần này làm sứ giả, mục đích chỉ có một, tranh thủ thời gian cho ta.
.......
Cùng lúc quân Giang Hạ cài trang thành quân Giang Đông lừa chiếm Giang Lăng, đại tướng quân giang Đông Trình Phổ cũng suất lĩnh hơn hai trăm chiến thuyền đến huyện Kỳ Xuân.
Đoạn sông Trường Giang từ Sài Tang đến Hạ Khẩu là địa phận do hai quận Giang Hạ và Kỳ Xuân cùng quản lý. Chiến thuyền của quân Giang Đông có thể tự do đi lại bên phía Kỳ Xuân, nhưng sau khi qua Hạ Khẩu là thủy vực của quận An Lục và quận Giang Hạ độc chiếm.
Chiến thuyền của quân Giang Đông cũng không thể đi về hướng Tây, trừ phi được quân Giang Hạ cho phép, nhưng thứ Trình Phổ nhận được chỉ là sự quả quyết cự tuyệt của quân Giang Hạ.
Trong khoang thuyền, Trình Phổ mặt âm trầm nghe con cả Trình Tư bẩm báo. Y đã hai lần phái con cả đến đến thương thảo nhưng cả hai lần đều bị cự tuyệt.
Hơn nữa Cam Ninh đáp lại rất kiên quyết, chiến thuyền của quân Giang Đông chỉ có thể đi lại bên phía quận Kỳ Xuân, không được tiến vào thủy vực Kinh Châu, nếu không sẽ không cam đoan đảm bảo an toàn cho chiến thuyền.
- Hồi bẩm phụ thân, lần này con không tìm Cam Ninh mà đi tìm Trưởng sử Từ Thứ, tuy rằng Từ Thứ giọng điệu rất khách khí, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng, chúng ta nếu muốn quá cảnh đi về phía tây, nhất định phải có được sự cho phép của Lưu Châu mục.
Trình Phổ nhịn lửa giận trong lòng xuống, lại lạnh lùng hỏi:
- Đã hỏi qua hướng đi của Lưu Châu mục chưa?
Trình Tư cúi đầu, có chút sợ hãi nói:
- Đây cũng là điều quan trọng con muốn bẩm báo với phụ thân, hình như Lưu Cảnh đã suất lĩnh thuỷ quân tây tây chinh rồi.
- Cái gì!
Trình Phổ lập tức nóng nảy, nếu Lưu Cảnh suất quân tây chinh, không phải Tương Dương thì cũng là quận Nam, chẳng lẽ Lưu Cảnh cũng nghe ngóng được tin tức gì nên mới tranh giành đi chiếm lính Giang Lăng trước.
Trình Phổ lo lắng, đi qua đi lại ở trong khoang thuyền, y không thể tiếp tục bị động như vậy được, nhất định phải có hành động, nếu không y không biết ăn nói ra sao với Ngô hầu.
Nghĩ vậy, Trình Phổ hạ quyết tâm, bất kể như thế nào, đội thuyền của hắn nhất định phải đi qua, tuy nhiên… trước tiên có thể thử thăm dò một chút.
/708
|