Chương 409: Cắt đứt đường lui
Trình Phổ vẫn luôn khẩn trương chờ đợi tin tức của ba chiếc chiến thuyền, lúc xế chiều, y rốt cuộc cũng nhận được tin tức, hai tên binh sỹ Giang Đông được phóng thích trở về đã bẩm báo tình báo xấu nhất cho y, ba chiếc chiến thuyền thăm dò đều bị thủy quân Giang Hạ đánh chìm, hai trăm binh sỹ tử thương quá nửa, còn lại toàn bộ bị bắt giữ.
Tin tức này làm Trình Phổ nửa ngày không nói nên lời, mặc dù y biết quân Giang Hạ sẽ không để ba chiếc chiến thuyền đi qua, nhưng làm sao y cũng không ngờ quân Giang Hạ lại đánh chìm cả ba chiếc chiến thuyền, hơn nữa là lúc ba chiếc chiến thuyền đang chuẩn bị trở về vị trí xuất phát, việc này liền khiến Trình Phổ phẫn nộ, nhưng lại cảm thấy một chút bất an, thái độ cứng rắn của quân Giang Hạ khiến cho y ý thức được một điều gì đó.
- Phụ thân, tình hình có chút không ổn!
Trình Tư có chút khẩn trương, không ngờ quân Giang Hạ lại động thủ rồi, điều này chính là mở đầu cho cuộc chiến, thế thì bọn họ nên làm gì bây giờ?
Trình Phổ dù sao cũng là nhân vật số hai của quân Giang Đông, từ sau khi Chu Du bị Tôn Quyền giáng chức, địa vị trong quân đội của y lại được nâng cao, đã sánh ngang với Chu Du, lúc này, Trình Phổ đã bắt đầu khôi phục lý trí và sự bình tĩnh, y cười lạnh một tiếng, nói:
- Đội thuyền của ta vẫn chưa vượt qua huyện Kỳ Xuân, cho rằng quân Giang Hạ vẫn không dám làm gì ta. Chờ xem, xem bọn họ ăn nói như thế nào!
Vừa dứt lời, một tên binh sỹ vội vàng chạy tới cửa khoang thuyền bẩm báo:
- Khởi bẩm Trình tướng quân, phát hiện hơn hai mươi chiến thuyền của quân Giang Đông, đang lái đến chỗ chúng ta!
Quả nhiên đến rồi, Trình Phổ bước nhanh ra khoang thuyền, nhìn về phía mặt sông, chỉ thấy xa xa xuất hiện một đoàn chiến thuyền, cách bọn họ đã không còn xa, đang từ từ giảm tốc độ, xem ra, bọn họ sẽ không đến gần, lúc này ở giữa có một con thuyền nhò, đang bơi nhanh về phía bên này.
Trên thuyền là một tên quân sỹ truyền tin, Giang Đông rất nhanh đã mang y lên thuyền lớn, tên quân sỹ hành lễ, lấy ra một phong thư cho Trình Phổ:
- Đây là thư của Cam tướng quân viết cho Trình tướng quân, không có lời nhắn, những điều muốn nói đều nằm trong thư!
Trình Phổ vẻ mặt âm trầm tiếp nhận phong thử mở ra, mở đầu đã viết:
Giáo úy Cam Ninh thuộc thủy quân Giang Hạ gửi tới Phó đô đốc Giang Đông Trình Công các hạ.
Trình Phổ không khỏi hừ một tiếng thật mạnh, một Giáo úy nho nhỏ cũng dám nói chuyện ngang hàng với y, quả nhiên là không biết trời cao đất rộng.
Trình Phổ kiên trì đọc hết phong thư, kỳ thực nội dung rất đơn giản, cũng chỉ có một, bởi vì bọn họ khiêu khích trước, ra lệnh cưỡng chế chiến thuyền Giang Đông nội trong hai ngày nhất định phải chạy đến phía đông Sài Tang, nếu không quân Giang Hạ sẽ đánh chìm tất cả chiến thuyền.
Đây chính là sự uy hiếp rất mạnh, cho dù bọn họ cập bến trên bến thuyền của mình cũng không được, nói trắng ra chính là, thủy vực phía tây Sài Tang không cho quân Giang Đông tiến vào.
Sắc mặt của Trình Phổ âm trầm đến cực điểm, y gần như sắp kìm nén không nổi mà phát tác ra, nhưng y biết rằng, trong thủy trại của huyện Vũ Xương có hai vạn thủy quân và hơn ngàn chiến thuyền, trăm mấy chiến thuyền của bọn họ căn bản không phải là đối thủ, y cố nén lửa giận, lạnh lùng nói với tên quân sỹ truyền tin:
- Ngươi trở về báo cho Cam Ninh, ta biết nên làm thế nào.
Tên quân sỹ đi rồi, Trình Phổ mang phong thư đưa cho phó tướng Đinh Phụng, căm giận nói:
- Ngươi xem thử đi! Quân Giang Hạ kiêu ngạo đến mức nào.
Đinh Phụng xem xong thư, có chút kinh ngạc, nói:
- Cam Ninh này không ngờ muốn đuổi chúng ta ra khỏi thủy vực Kỳ Xuân, đây quả thật là không thể nói lý rồi.
Trình Phổ rốt cục cũng tỉnh táo lại, trầm tư thật lâu, nói:
- Cam Ninh từ trước đến nay không phải là người lỗ mãng, người này rất có đầu óc, ta đoán chừng đây không chỉ là ý của Cam Ninh, mà hẳn là thái độ của toàn bộ quân Giang Hạ nếu ta đoán không lầm, Lưu Cảnh nên biết việc triều đình bộ nhiệm ta làm Thái thú quận Nam, cho nên hắn suất quân tây chinh Giang Lăng, đồng thời đuổi chúng ta về Giang Đông.
- Vậy chúng ta nên làm gì đây?
Trình Phổ cười lạnh nói:
- Ta tin rằng Cam Ninh nhất định sẽ tấn công chiến thuyền của chúng ta, tốt nhất là nhẫn nhịn một chút, trở về Giang Đông, việc này cứ để Ngô Hầu định đoạt, vừa hay bọn chúng phá hủy ba chiếc chiến thuyền của chúng ta, để Ngô Hầu xem Lưu Cảnh hắn ăn nói thế nào.
Nói đến đây, Trình Phổ lập tức hạ lệnh:
- Truyền mệnh lệnh của ta, toàn quân giong buồm, trở về Giang Đông!
Màn đêm buông xuống, một đội hai trăm chiến thuyền đang xếp hàng chạy băng băng trên mặt sông Hán Thủy, chiến thuyền chia thành ba hàng, kéo dài mười mấy dặm, trên mặt sông rộng lớn lộ ra uy thế đồ sộ.
Đội thuyền này là xuất phát từ Hạ Khẩu, vận chuyển một vạn quân Giang Hạ tinh nhuệ, do đại tướng Văn Sính thống soái, mục đích cuối cùng của bọn họ chính là thành Tương Dương, cắt đứt con đường về phía bắc của quân Tào ở Tương Dương.
Lúc này đội thuyền sớm đã qua huyện Nghi Thành, cách thành Tương Dương chỉ còn không đến năm mươi dặm, buồm nương theo gió đông nam phồng lên thành hình bán cầu, giúp thuyền tăng tốc chạy như bay, với tốc độ này, đoàn thuyền sẽ có thể đến Tương Dương trước hừng đông.
Văn Sính đứng trên đầu thuyền, yên lặng nhìn chăm chú vào mặt sông đen ngòm, trong lòng y có chút hoài niệm, lúc trước bọn họ thực hiện chiến lược di tản, rời khỏi Tương Dương, rất nhiều người đều cảm thán cuộc đời này còn có cơ hội trở về Tương Dương hay không, lúc bấy giờ trong quân truyền rằng không thể chiến thắng quân Tào.
Thậm chí đến Văn Sính, y cũng không có bao nhiêu tin tưởng có thể chiến thắng quân Tào, nhưng sự thật đã chứng minh sự bi quan của y lúc đó, sau chỉ hơn nửa năm, bọn họ lại lần nữa giết trở về Tương Dương.
Nếu như nói trước khi là vì lời di ngôn sau cùng của Lưu Biểu mới khiến y quyết định cống hiến sức lực cho Lưu Cảnh, thà rằng nói tận hiến cho Lưu Cảnh, chẳng bằng nói là tận hiến cho Lưu Biểu, mà bây giờ, thắng lợi của đại chiến Xích Bích đã khiến tâm tình của y có sự thay đổi tinh tế, đó chính là nền tảng trung thành của y đối với Lưu Cảnh đã thay đổi, Lưu Biểu đã dần phai nhạt trong lòng y, mà đối với sự tin tưởng với tương lại ngày càng tăng, mặc dù con đường phía trước sẽ chông gai, nhưng y tin rằng Lưu Cảnh sau cùng có thể thống nhất thiên hạ.
- Sư phụ đang suy nghĩ về việc tác chiến sao?
Chẳng biết từ lúc nào, đồ nhi Thái Tiến đã xuất hiện bên cạnh y, Thái Tiến trong trận Xích Bích đã đi theo Hoàng Trung thủ vệ quân doanh và trông chừng tù binh, không có cơ hội vượt sông tác chiến, mặc dù như thế, y cũng tích lũy công lao thăng làm Biệt bộ Tư mã.
Văn Sính lắc lắc đầu:
- Ta không có suy nghĩ về việc tác chiến, ta đang nghĩ về Châu Mục, so với lão Châu Mục, nói về sự từng trải, tài văn chương, danh vọng, mạng lưới quan hệ và các phương diện khác ngài đều hơn xa, hơn nữa mới hai mươi bốn tuổi, vì sao ngài lại làm được tâm nguyện cả đời lão Châu Mục cũng không làm được?
Thái Tiến cũng cười nói:
- Đồ nhi cảm thấy mình cũng có quyền phát ngôn, năm đó lần đầu tiên cùng ngài tỷ võ, ngài học võ mới mấy tháng, đã có thể đánh bại đồ nhi, mặc dù là đồ nhi khinh địch nhưng đồ nhi cảm thấy được nguyên nhân căn bản vẫn là ngài giỏi nắm bắt điểm yếu của đồ nhi, phát huy đến mức cao nhất sở trường của chính ngài, tính trước làm sau, cho nên ngài mới đánh thắng.
- Con nói không sai!
Văn Sính gật gật đầu, nói:
- Lão Châu Mục thì việc gì cũng muốn nhúng tay, tựa như cây đại thụ lắm cành nhiều lá, lại quên đi căn bản, đó chính là thủy quân, Châu Mục liền đem ưu thế thủy quân phát huy đến cực hạn, mà điểm yếu của quân Tào chính là thủy quân, lấy sở trường của mình đánh với sở đoản của địch, cho dù là quân Tào trên bờ vô cùng mạnh mẽ cũng vô lực hoàn thủ.
Thái Tiến trầm mặc một hồi, lại hỏi:
- Sư phụ cảm thấy Thái gia của đồ nhi tương lai nên làm gì bây giờ? Có thể bị gia chủ tiền nhiệm liên lụy hay không?
Đây là điều Thái Tiến lo lắng nhất, dù sao một tay Thái Mạo đã hủy đi Kinh Châu, lại đầu hàng Tào Tháo, khiến cho Thái gia ở Kinh Châu không ngóc đầu lên nổi, y tràn đầy lo lắng đối với tương lai của gia tộc.
Văn Sính vỗ nhẹ lên bờ vai của y, cười nói:
- Con không cần nghĩ nhiều làm gì, ngài là người làm đại sự, sẽ không vì khúc mắc nhỏ nhoi trong quá khứ mà canh cánh trong lòng, hơn nữa ngài vẫn cần Thái gia thay ngài ổn định Kinh Châu, cho nên chỉ cần con trung thánh chính trực, tiền đồ vận mệnh của Thái gia vẫn sẽ không tệ.
Thái Tiến yên lặng gật đầu, y vịn vào mém thuyền, nhìn về Giang Thủy tối đen, không khỏi trong lòng gợn sóng, Tương Dương, y lại trở về rồi!
Thành Tương Dương và Phàn Thành trước mắt có một vạn quân Tào đóng quân, do đại tướng Từ Hoảng thống soái, mặc dù thành Tương Dương là trung tâm của cả Kinh Châu, nhưng chủ lực quân Tào lại đóng quân ở Phàn Thành, ngay cả bản thân Từ Hoảng cũng ở Phàn Thành phần lớn thời gian.
Một mặt tất nhiên là vì các loại lương thực quân nhu đều chứa ở Phàn Thành, nhất định phải dùng trọng binh canh gác, mặt khác Từ Hoảng cũng chịu đủ nỗi khổ từ thủy quân Giang Hạ, nếu như y đóng quân ở Tương Dương, một khi thủy quân Giang Hạ phong tỏa Hán Thủy, vậy thì bọn họ sẽ dẫm vào vét xe đổ của Thượng Dung năm ngoái.
Trong khoảng thời gian này, trong lòng Từ Hoảng vô cùng lo lắng, bởi vì hướng gió đổi thành đông nam, vậy có nghĩa là ngày quân Giang Hạ tiến công càng lúc càng gần,mà quân Tào ở Kinh Châu chỉ có hai vạn, lại phân ra thủ hai nơi, điều này khiến Từ Hoảng cảm thấy cực kỳ không ổn, tuy nhả Giang Lăng ra có chút đáng tiếc, nhưng nếu không binh lực phân tán sẽ làm cho Giang Lăng và Tương Dương cuối cùng đều sẽ không đảm bảo được.
Chính vào đêm hôm qua, Từ Hoảng nhận được tin tức, Tào Nhân vứt bỏ Giang Lăng rút quân về phía bắc, mang Giang Lăng dâng cho quân Giang Đông, việc này cuối cùng cũng khiến Từ Hoảng thở phào nhẹ nhõm, đây là kế sách sáng suốt, mặc kệ là dâng Giang Lăng cho Lưu Bị hay là Tôn Quyền, đều có sức kềm chế đối với quân Giang Hạ, có lợi cho quân Tào khống chế yếu địa chiến lược Tương Phàn.
Nhưng cùng lúc đó, Từ Hoảng cũng lo lắng, Giang Lăng phát sinh biến cố lớn như thế, quân Giang Hạ sẽ không nghe không hỏi sao?
Trời vừa sáng, tiếng chuông cảnh báo trên đầu thành Đặng Tắc đã vang lên mãnh liệt, Keng! Keng! Keng! tiếng chuông cảnh báo truyền khắp Phàn Thành, từng đội quân Tào chạy như bay lên đầu thành, Từ Hoảng cũng đi nhanh lên thành, vịn lấy lỗ châu mai nhìn ra đằng xa phía đông, thời khắc y lo lắng nhất rốt cuộc cũng đã tới.
Chỉ thấy trên mặt sông đằng xa, một đội thuyền đang trùng trùng điệp điệp đi đến, đội thuyền dưới sự trợ giúp mạnh mẽ của gió đông, đang rẽ sóng, dần dần chạy đến Phàn Thành.
Ánh mắt của Từ Hoảng nhìn về gần trăm chiếc thuyền đang thả neo trên bến Phàn Thành, y hiểu rất rõ, chỉ cần thủy quân Giang Hạ đến, có nghĩa là tất cả thuyền bè của quân Tào đều không giữ được.
Quả nhiên, chiến thuyền của quân Giang Hạ lập tức tiến hành quét sạch tất cả thuyền bè trên sông Hán Giang, bất kể là thuyền dân hay là thuyền vận tải của quân Tào, toàn bộ đều bị đuổi đến bến thuyền Phàn Thành, phóng hỏa thiêu hủy, trong nhất thời, ngọn lửa mãnh liệt ngút trời trên mặt sông, khói đặc cuồn cuộn bốc lên.
Hơn vạn quân Tào ở trên đầu thành và dưới thành yên lặng nhìn chăm chú vào ngọn lửa trên mặt sông, bọn họ hơn một năm nay sớm đã quen với thế lực mạnh mẽ của quân Giang Hạ trên nước, thần thoại thủy quân Giang Hạ bất khả chiến bại đã ăn sâu bén rễ trong lòng bọn họ.
Thậm chí ngay cả chủ tướng Từ Hoảng cũng thầm cảm thấy mình may mắn khi hôm qua trở về từ Tương Dương, nếu không y cũng sẽ bị vây khốn ở Tương Dương.
Nghĩ vậy, Từ Hoảng ngẩng đầu nhìn về thành Tương Dương bên kia, trong thành còn có năm ngàn binh sỹ đóng quân, nhưng việc khiến Từ Hoảng lo lắng hơn chính là đội quân của Tào Nhân, y đang trên đường rút lui về phía bắc, bây giờ quân Giang Hạ phong tỏa Hán Thủy, đội quân của Tào Nhân làm sao quay trở về?
Trong lòng Từ Hoảng cực kỳ sầu lo, đúng lúc này, ở phía đông có binh sỹ hô to:
- Tướng quân, mau nhìn Tỷ Thủy, đã xảy ra chuyện rồi!
Từ Hoảng quay đầu nhìn về Tỷ Thủy, trong lòng y lập tức như chìm vào hố băng, chỉ thấy trên bầu trời Tỷ Thủy khói đặc cuồn cuộn, lửa cháy cao hơn mười trượng, từ Phàn Thành cách xa mười dặm cũng thấy rất rõ ràng.
Mấy trăm chiến thuyền của quân Tào thả neo trên Tỷ Thủy, lúc này tia hy vọng cuối cùng của Từ Hoảng cũng theo đó mà cắt đứt.
Trình Phổ vẫn luôn khẩn trương chờ đợi tin tức của ba chiếc chiến thuyền, lúc xế chiều, y rốt cuộc cũng nhận được tin tức, hai tên binh sỹ Giang Đông được phóng thích trở về đã bẩm báo tình báo xấu nhất cho y, ba chiếc chiến thuyền thăm dò đều bị thủy quân Giang Hạ đánh chìm, hai trăm binh sỹ tử thương quá nửa, còn lại toàn bộ bị bắt giữ.
Tin tức này làm Trình Phổ nửa ngày không nói nên lời, mặc dù y biết quân Giang Hạ sẽ không để ba chiếc chiến thuyền đi qua, nhưng làm sao y cũng không ngờ quân Giang Hạ lại đánh chìm cả ba chiếc chiến thuyền, hơn nữa là lúc ba chiếc chiến thuyền đang chuẩn bị trở về vị trí xuất phát, việc này liền khiến Trình Phổ phẫn nộ, nhưng lại cảm thấy một chút bất an, thái độ cứng rắn của quân Giang Hạ khiến cho y ý thức được một điều gì đó.
- Phụ thân, tình hình có chút không ổn!
Trình Tư có chút khẩn trương, không ngờ quân Giang Hạ lại động thủ rồi, điều này chính là mở đầu cho cuộc chiến, thế thì bọn họ nên làm gì bây giờ?
Trình Phổ dù sao cũng là nhân vật số hai của quân Giang Đông, từ sau khi Chu Du bị Tôn Quyền giáng chức, địa vị trong quân đội của y lại được nâng cao, đã sánh ngang với Chu Du, lúc này, Trình Phổ đã bắt đầu khôi phục lý trí và sự bình tĩnh, y cười lạnh một tiếng, nói:
- Đội thuyền của ta vẫn chưa vượt qua huyện Kỳ Xuân, cho rằng quân Giang Hạ vẫn không dám làm gì ta. Chờ xem, xem bọn họ ăn nói như thế nào!
Vừa dứt lời, một tên binh sỹ vội vàng chạy tới cửa khoang thuyền bẩm báo:
- Khởi bẩm Trình tướng quân, phát hiện hơn hai mươi chiến thuyền của quân Giang Đông, đang lái đến chỗ chúng ta!
Quả nhiên đến rồi, Trình Phổ bước nhanh ra khoang thuyền, nhìn về phía mặt sông, chỉ thấy xa xa xuất hiện một đoàn chiến thuyền, cách bọn họ đã không còn xa, đang từ từ giảm tốc độ, xem ra, bọn họ sẽ không đến gần, lúc này ở giữa có một con thuyền nhò, đang bơi nhanh về phía bên này.
Trên thuyền là một tên quân sỹ truyền tin, Giang Đông rất nhanh đã mang y lên thuyền lớn, tên quân sỹ hành lễ, lấy ra một phong thư cho Trình Phổ:
- Đây là thư của Cam tướng quân viết cho Trình tướng quân, không có lời nhắn, những điều muốn nói đều nằm trong thư!
Trình Phổ vẻ mặt âm trầm tiếp nhận phong thử mở ra, mở đầu đã viết:
Giáo úy Cam Ninh thuộc thủy quân Giang Hạ gửi tới Phó đô đốc Giang Đông Trình Công các hạ.
Trình Phổ không khỏi hừ một tiếng thật mạnh, một Giáo úy nho nhỏ cũng dám nói chuyện ngang hàng với y, quả nhiên là không biết trời cao đất rộng.
Trình Phổ kiên trì đọc hết phong thư, kỳ thực nội dung rất đơn giản, cũng chỉ có một, bởi vì bọn họ khiêu khích trước, ra lệnh cưỡng chế chiến thuyền Giang Đông nội trong hai ngày nhất định phải chạy đến phía đông Sài Tang, nếu không quân Giang Hạ sẽ đánh chìm tất cả chiến thuyền.
Đây chính là sự uy hiếp rất mạnh, cho dù bọn họ cập bến trên bến thuyền của mình cũng không được, nói trắng ra chính là, thủy vực phía tây Sài Tang không cho quân Giang Đông tiến vào.
Sắc mặt của Trình Phổ âm trầm đến cực điểm, y gần như sắp kìm nén không nổi mà phát tác ra, nhưng y biết rằng, trong thủy trại của huyện Vũ Xương có hai vạn thủy quân và hơn ngàn chiến thuyền, trăm mấy chiến thuyền của bọn họ căn bản không phải là đối thủ, y cố nén lửa giận, lạnh lùng nói với tên quân sỹ truyền tin:
- Ngươi trở về báo cho Cam Ninh, ta biết nên làm thế nào.
Tên quân sỹ đi rồi, Trình Phổ mang phong thư đưa cho phó tướng Đinh Phụng, căm giận nói:
- Ngươi xem thử đi! Quân Giang Hạ kiêu ngạo đến mức nào.
Đinh Phụng xem xong thư, có chút kinh ngạc, nói:
- Cam Ninh này không ngờ muốn đuổi chúng ta ra khỏi thủy vực Kỳ Xuân, đây quả thật là không thể nói lý rồi.
Trình Phổ rốt cục cũng tỉnh táo lại, trầm tư thật lâu, nói:
- Cam Ninh từ trước đến nay không phải là người lỗ mãng, người này rất có đầu óc, ta đoán chừng đây không chỉ là ý của Cam Ninh, mà hẳn là thái độ của toàn bộ quân Giang Hạ nếu ta đoán không lầm, Lưu Cảnh nên biết việc triều đình bộ nhiệm ta làm Thái thú quận Nam, cho nên hắn suất quân tây chinh Giang Lăng, đồng thời đuổi chúng ta về Giang Đông.
- Vậy chúng ta nên làm gì đây?
Trình Phổ cười lạnh nói:
- Ta tin rằng Cam Ninh nhất định sẽ tấn công chiến thuyền của chúng ta, tốt nhất là nhẫn nhịn một chút, trở về Giang Đông, việc này cứ để Ngô Hầu định đoạt, vừa hay bọn chúng phá hủy ba chiếc chiến thuyền của chúng ta, để Ngô Hầu xem Lưu Cảnh hắn ăn nói thế nào.
Nói đến đây, Trình Phổ lập tức hạ lệnh:
- Truyền mệnh lệnh của ta, toàn quân giong buồm, trở về Giang Đông!
Màn đêm buông xuống, một đội hai trăm chiến thuyền đang xếp hàng chạy băng băng trên mặt sông Hán Thủy, chiến thuyền chia thành ba hàng, kéo dài mười mấy dặm, trên mặt sông rộng lớn lộ ra uy thế đồ sộ.
Đội thuyền này là xuất phát từ Hạ Khẩu, vận chuyển một vạn quân Giang Hạ tinh nhuệ, do đại tướng Văn Sính thống soái, mục đích cuối cùng của bọn họ chính là thành Tương Dương, cắt đứt con đường về phía bắc của quân Tào ở Tương Dương.
Lúc này đội thuyền sớm đã qua huyện Nghi Thành, cách thành Tương Dương chỉ còn không đến năm mươi dặm, buồm nương theo gió đông nam phồng lên thành hình bán cầu, giúp thuyền tăng tốc chạy như bay, với tốc độ này, đoàn thuyền sẽ có thể đến Tương Dương trước hừng đông.
Văn Sính đứng trên đầu thuyền, yên lặng nhìn chăm chú vào mặt sông đen ngòm, trong lòng y có chút hoài niệm, lúc trước bọn họ thực hiện chiến lược di tản, rời khỏi Tương Dương, rất nhiều người đều cảm thán cuộc đời này còn có cơ hội trở về Tương Dương hay không, lúc bấy giờ trong quân truyền rằng không thể chiến thắng quân Tào.
Thậm chí đến Văn Sính, y cũng không có bao nhiêu tin tưởng có thể chiến thắng quân Tào, nhưng sự thật đã chứng minh sự bi quan của y lúc đó, sau chỉ hơn nửa năm, bọn họ lại lần nữa giết trở về Tương Dương.
Nếu như nói trước khi là vì lời di ngôn sau cùng của Lưu Biểu mới khiến y quyết định cống hiến sức lực cho Lưu Cảnh, thà rằng nói tận hiến cho Lưu Cảnh, chẳng bằng nói là tận hiến cho Lưu Biểu, mà bây giờ, thắng lợi của đại chiến Xích Bích đã khiến tâm tình của y có sự thay đổi tinh tế, đó chính là nền tảng trung thành của y đối với Lưu Cảnh đã thay đổi, Lưu Biểu đã dần phai nhạt trong lòng y, mà đối với sự tin tưởng với tương lại ngày càng tăng, mặc dù con đường phía trước sẽ chông gai, nhưng y tin rằng Lưu Cảnh sau cùng có thể thống nhất thiên hạ.
- Sư phụ đang suy nghĩ về việc tác chiến sao?
Chẳng biết từ lúc nào, đồ nhi Thái Tiến đã xuất hiện bên cạnh y, Thái Tiến trong trận Xích Bích đã đi theo Hoàng Trung thủ vệ quân doanh và trông chừng tù binh, không có cơ hội vượt sông tác chiến, mặc dù như thế, y cũng tích lũy công lao thăng làm Biệt bộ Tư mã.
Văn Sính lắc lắc đầu:
- Ta không có suy nghĩ về việc tác chiến, ta đang nghĩ về Châu Mục, so với lão Châu Mục, nói về sự từng trải, tài văn chương, danh vọng, mạng lưới quan hệ và các phương diện khác ngài đều hơn xa, hơn nữa mới hai mươi bốn tuổi, vì sao ngài lại làm được tâm nguyện cả đời lão Châu Mục cũng không làm được?
Thái Tiến cũng cười nói:
- Đồ nhi cảm thấy mình cũng có quyền phát ngôn, năm đó lần đầu tiên cùng ngài tỷ võ, ngài học võ mới mấy tháng, đã có thể đánh bại đồ nhi, mặc dù là đồ nhi khinh địch nhưng đồ nhi cảm thấy được nguyên nhân căn bản vẫn là ngài giỏi nắm bắt điểm yếu của đồ nhi, phát huy đến mức cao nhất sở trường của chính ngài, tính trước làm sau, cho nên ngài mới đánh thắng.
- Con nói không sai!
Văn Sính gật gật đầu, nói:
- Lão Châu Mục thì việc gì cũng muốn nhúng tay, tựa như cây đại thụ lắm cành nhiều lá, lại quên đi căn bản, đó chính là thủy quân, Châu Mục liền đem ưu thế thủy quân phát huy đến cực hạn, mà điểm yếu của quân Tào chính là thủy quân, lấy sở trường của mình đánh với sở đoản của địch, cho dù là quân Tào trên bờ vô cùng mạnh mẽ cũng vô lực hoàn thủ.
Thái Tiến trầm mặc một hồi, lại hỏi:
- Sư phụ cảm thấy Thái gia của đồ nhi tương lai nên làm gì bây giờ? Có thể bị gia chủ tiền nhiệm liên lụy hay không?
Đây là điều Thái Tiến lo lắng nhất, dù sao một tay Thái Mạo đã hủy đi Kinh Châu, lại đầu hàng Tào Tháo, khiến cho Thái gia ở Kinh Châu không ngóc đầu lên nổi, y tràn đầy lo lắng đối với tương lai của gia tộc.
Văn Sính vỗ nhẹ lên bờ vai của y, cười nói:
- Con không cần nghĩ nhiều làm gì, ngài là người làm đại sự, sẽ không vì khúc mắc nhỏ nhoi trong quá khứ mà canh cánh trong lòng, hơn nữa ngài vẫn cần Thái gia thay ngài ổn định Kinh Châu, cho nên chỉ cần con trung thánh chính trực, tiền đồ vận mệnh của Thái gia vẫn sẽ không tệ.
Thái Tiến yên lặng gật đầu, y vịn vào mém thuyền, nhìn về Giang Thủy tối đen, không khỏi trong lòng gợn sóng, Tương Dương, y lại trở về rồi!
Thành Tương Dương và Phàn Thành trước mắt có một vạn quân Tào đóng quân, do đại tướng Từ Hoảng thống soái, mặc dù thành Tương Dương là trung tâm của cả Kinh Châu, nhưng chủ lực quân Tào lại đóng quân ở Phàn Thành, ngay cả bản thân Từ Hoảng cũng ở Phàn Thành phần lớn thời gian.
Một mặt tất nhiên là vì các loại lương thực quân nhu đều chứa ở Phàn Thành, nhất định phải dùng trọng binh canh gác, mặt khác Từ Hoảng cũng chịu đủ nỗi khổ từ thủy quân Giang Hạ, nếu như y đóng quân ở Tương Dương, một khi thủy quân Giang Hạ phong tỏa Hán Thủy, vậy thì bọn họ sẽ dẫm vào vét xe đổ của Thượng Dung năm ngoái.
Trong khoảng thời gian này, trong lòng Từ Hoảng vô cùng lo lắng, bởi vì hướng gió đổi thành đông nam, vậy có nghĩa là ngày quân Giang Hạ tiến công càng lúc càng gần,mà quân Tào ở Kinh Châu chỉ có hai vạn, lại phân ra thủ hai nơi, điều này khiến Từ Hoảng cảm thấy cực kỳ không ổn, tuy nhả Giang Lăng ra có chút đáng tiếc, nhưng nếu không binh lực phân tán sẽ làm cho Giang Lăng và Tương Dương cuối cùng đều sẽ không đảm bảo được.
Chính vào đêm hôm qua, Từ Hoảng nhận được tin tức, Tào Nhân vứt bỏ Giang Lăng rút quân về phía bắc, mang Giang Lăng dâng cho quân Giang Đông, việc này cuối cùng cũng khiến Từ Hoảng thở phào nhẹ nhõm, đây là kế sách sáng suốt, mặc kệ là dâng Giang Lăng cho Lưu Bị hay là Tôn Quyền, đều có sức kềm chế đối với quân Giang Hạ, có lợi cho quân Tào khống chế yếu địa chiến lược Tương Phàn.
Nhưng cùng lúc đó, Từ Hoảng cũng lo lắng, Giang Lăng phát sinh biến cố lớn như thế, quân Giang Hạ sẽ không nghe không hỏi sao?
Trời vừa sáng, tiếng chuông cảnh báo trên đầu thành Đặng Tắc đã vang lên mãnh liệt, Keng! Keng! Keng! tiếng chuông cảnh báo truyền khắp Phàn Thành, từng đội quân Tào chạy như bay lên đầu thành, Từ Hoảng cũng đi nhanh lên thành, vịn lấy lỗ châu mai nhìn ra đằng xa phía đông, thời khắc y lo lắng nhất rốt cuộc cũng đã tới.
Chỉ thấy trên mặt sông đằng xa, một đội thuyền đang trùng trùng điệp điệp đi đến, đội thuyền dưới sự trợ giúp mạnh mẽ của gió đông, đang rẽ sóng, dần dần chạy đến Phàn Thành.
Ánh mắt của Từ Hoảng nhìn về gần trăm chiếc thuyền đang thả neo trên bến Phàn Thành, y hiểu rất rõ, chỉ cần thủy quân Giang Hạ đến, có nghĩa là tất cả thuyền bè của quân Tào đều không giữ được.
Quả nhiên, chiến thuyền của quân Giang Hạ lập tức tiến hành quét sạch tất cả thuyền bè trên sông Hán Giang, bất kể là thuyền dân hay là thuyền vận tải của quân Tào, toàn bộ đều bị đuổi đến bến thuyền Phàn Thành, phóng hỏa thiêu hủy, trong nhất thời, ngọn lửa mãnh liệt ngút trời trên mặt sông, khói đặc cuồn cuộn bốc lên.
Hơn vạn quân Tào ở trên đầu thành và dưới thành yên lặng nhìn chăm chú vào ngọn lửa trên mặt sông, bọn họ hơn một năm nay sớm đã quen với thế lực mạnh mẽ của quân Giang Hạ trên nước, thần thoại thủy quân Giang Hạ bất khả chiến bại đã ăn sâu bén rễ trong lòng bọn họ.
Thậm chí ngay cả chủ tướng Từ Hoảng cũng thầm cảm thấy mình may mắn khi hôm qua trở về từ Tương Dương, nếu không y cũng sẽ bị vây khốn ở Tương Dương.
Nghĩ vậy, Từ Hoảng ngẩng đầu nhìn về thành Tương Dương bên kia, trong thành còn có năm ngàn binh sỹ đóng quân, nhưng việc khiến Từ Hoảng lo lắng hơn chính là đội quân của Tào Nhân, y đang trên đường rút lui về phía bắc, bây giờ quân Giang Hạ phong tỏa Hán Thủy, đội quân của Tào Nhân làm sao quay trở về?
Trong lòng Từ Hoảng cực kỳ sầu lo, đúng lúc này, ở phía đông có binh sỹ hô to:
- Tướng quân, mau nhìn Tỷ Thủy, đã xảy ra chuyện rồi!
Từ Hoảng quay đầu nhìn về Tỷ Thủy, trong lòng y lập tức như chìm vào hố băng, chỉ thấy trên bầu trời Tỷ Thủy khói đặc cuồn cuộn, lửa cháy cao hơn mười trượng, từ Phàn Thành cách xa mười dặm cũng thấy rất rõ ràng.
Mấy trăm chiến thuyền của quân Tào thả neo trên Tỷ Thủy, lúc này tia hy vọng cuối cùng của Từ Hoảng cũng theo đó mà cắt đứt.
/708
|