- Lời của ngươi có ý gì?
Tôn Quyền kinh ngạc nhìn Chu Du:
- Tại sao lại là âm mưu của Lưu Cảnh?
- Rất đơn giản, vi thần nhìn thương thế của Lăng tướng quân, nếu thật là nỏ Đại Hoàng bắn ra, trong hai mươi bước, xương cốt y đều đã bị bắn trúng dập nát, nhưng trên thực tế y chỉ bị tổn thương da thịt, mà nhiều nhất chỉ là lực nỏ đá, tầm bắn ba bốn mươi bước, cho nên thật ra Lưu Cảnh dùng nỏ Đại Hoàng để phô trương thanh thế, che dấu tai mắt người thôi.
Lúc này Tôn Quyền mới có cảm giác như ở trong mộng mới tỉnh, nửa ngày, y thở dài một tiếng:
- Nhưng nhiều mũi tên xuất hiện, cẩn thận suy nghĩ một chút, vẫn là làm người ta e ngại!
Chu Du trầm ngâm một chút nói:
- Một nỏ nhiều mũi tên xuất hiện quả thật khiến người bất ngờ, tuy nhiên xem tình huống hôm nay, tầm bắn và lực lượng đều không mạnh mẽ, uy hiếp chưa đủ lớn, chỉ cần chúng ta đúng lúc đem trường mâu thuỷ quân đổi thành đao lá chắn, trên cơ bản có thể tránh thương vong lớn.
Mấu chốt vẫn là dầu hỏa, nghe Tào Tháo nhắc cho chúng ta năm nghìn thùng dầu hỏa, vi thần cho rằng vẫn là quá ít, lúc trước Lưu Cảnh ở Xích Bích hỏa thiêu thủy trại Quân Tào, ước chừng tiêu hao hai vạn thùng dầu hỏa, một khi đánh nhau, năm nghìn thùng dầu hỏa không đủ.
Vô tình, suy nghĩ của Tôn Quyền đã hoàn toàn đuổi kịp Chu Du, lúc trước và Chu Du phát sinh một số chuyện không vui, lúc này cũng mất tăm mất tích, Tôn Quyền trầm tư một chút lại hỏi:
- Ý tứ của Công Cẩn là muốn ta hỏi lại Tào Tháo đòi lấy dầu hỏa, đúng không!
Chu Du gật gật đầu:
- Trên thực tế, thần có hai ý tưởng, một là phải nhanh cướp lấy huyện Hạ Trĩ, tuy rằng không phải chúng ta muốn dầu hỏa, nhưng nó lại có thể thiêu đốt, có thể ở trên mặt nước phong tỏa chiến thuyền quân Giang Hạ; tiếp theo thần hy vọng có thể từ chỗ Tào Tháo nơi học được phương pháp chiết xuất dầu hỏa, tương lai cho dù Giang Đông chúng ta không tìm thấy dầu hỏa, chúng ta cũng có thể lợi dụng thủ đoạn mậu dịch làm dầu hỏa.
Tôn Quyền chậm rãi gật đầu:
- Công Cẩn nói rất khá, nhiệm vụ cướp lấy huyện Hạ Trĩ ta giao cho ngươi, có nhận không?
Nói xong, Tôn Quyền quay đầu lại nhìn chăm chú vào Chu Du, thật ra y muốn Chu Du tới đảm nhiệm chủ soái chiến dịch Giang Hạ lần này, nhưng Trương Chiêu và một bang văn thần nhất định sẽ phản đối, còn có Trình Phổ, y rất khó phối hợp với Chu Du, vậy trước hết để cho Chu Du đi tranh đoạt huyện Hạ Trĩ, nếu thành công, lại dùng y không muộn.
Chu Du lập tức khom người nói:
- Vi thần nguyện dốc sức vì Ngô hầu!
- Được! Ta cho ngươi tám ngàn quân đội, Từ Thịnh làm phó tướng, hy vọng ngươi trong mười ngày, giành lại huyện Hạ Trĩ cho ta.
- Tuân lệnh!
Chu Du tiếp nhận binh phù lui xuống, Tôn Quyền ngẫm nghĩ một chút lại lệnh thị vệ nói:
- Bảo Trương Ôn tới gặp ta!
Không bao lâu, Trương Ôn vội vàng tới, khom người nói:
- Tham kiến Ngô hầu!
Tôn Quyền ôn hòa cười nói:
- Huệ Thứ thay ta đi Hứa Xương một chuyến, nói cho Tào Tháo, năm nghìn thùng dầu hỏa không đủ để đánh bại Giang Hạ, ta hy vọng lão có thể cho thêm mười ngàn thùng dầu hỏa, nếu vận chuyển không tiện, đem phương pháp tinh luyện dầu hỏa nói cho ta biết, hy vọng lão có thể lấy thành ý giúp ta đánh bại Lưu Cảnh.
Trương Ôn yên lặng gật đầu:
- Vi thần đã rõ, lập tức xuất phát đi Hứa Xương.
Quận Kỳ Xuân địa thế đông cao tây thấp, phía bắc và phía đông bắc rậm rạp Đại Biệt Sơn, ngăng cách quận Kỳ Xuân và Trung Nguyên, phía đông nam thì giáp giới quận Lư Giang, mà phía tây và phía nam cách sông đối diện quận Giang Hạ.
Chịu ảnh hưởng Đại Biệt Sơn, hơn phân nửa thổ địa quận Kỳ Xuân đều là đồi núi và vùng núi, chỉ có vùng ven sông phía tây và phía nam là giàu có và đông đúc bình nguyên, quận Kỳ Xuân có duy nhất ba tòa thị trấn: huyện Chu, huyện Kỳ Xuân, huyện Tầm Dương cùng với toàn bộ nhân khẩu bảy quận thành đều phân bố ở vùng ven sông.
Lần này quân Giang Hạ xuất binh chiếm lĩnh huyện Cúc Xuân, thật ra là chiếm lĩnh ba thị trấn ven sông, mặt khác, Hoàng Trung suất lĩnh hai vạn quân đi phía đông Tầm Dương, chuẩn bị đánh Trình Phổ suất lĩnh ba vạn lục quân.
Ở một mảnh bình nguyên hẹp dài, Hoàng Trung suất lĩnh hai vạn quân đội hành quân về hướng đông, mơ hồ có thể thấy được đồi núi và vùng núi phương bắc, mà phía nam còn lại là hồ nước mênh mông, kỳ thật hồ nước này và hồ Bành Trạch thông qua Trường Giang liền làm một thể, nó là hồ Bành Trạch bộ phận Giang Bắc, giữa quận Kỳ Xuân và quận Lư Giang, nó ở quận Kỳ Xuân tên là hồ Tầm Trạch, mà một nửa khác ở quận Lư Giang, thì đổi tên là hồ Tùng Trạch.
Lúc này quân đội của Hoàng Trung đã tiến vào quận Lư Giang, Hoàng Trung nhận được tình báo, quân đội của Trình Phổ đã đến đông bắc huyện Hoàn, cũng ở đó đóng trại, đã trú bốn ngày, dường như đang đợi cái gì?
Hoàng Trung đã nhận được tin tức, ba vạn quân Giang Đông trú đóng ở huyện Hoàn, lúc này khoảng cách quân Giang Hạ và huyện Hoàn còn có gần hai trăm dặm, Hoàng Trung cũng không vội quyết chiến ở Bắc Thượng.
Việc cấp bách của Hoàng Trung là tìm kiếm quân lương tiếp viện, do đại bộ phận đất liền quận Kỳ Xuân đều là đồi núi hoang tàn vắng vẻ, không thể tìm kiếm được tiếp viện trên đường, còn phải dựa vào quân Giang Hạ đưa vật tư quân lương tới.
Bởi vậy khi xuất phát, Hoàng Trung liền cùng Lưu Cảnh đặt ra phương án tiếp viện, dùng thuyền đem tiếp viện vận chuyển đến trấn nhỏ phía bắc hồ Tùng Trạch.
Hoàng Trung ngẩng đầu nhìn sắc trời, đã tới hoàng hôn, nhưng chậm chạp chưa tới trấn Tùng Trạch, lão đã chậm hai ngày so với kế hoạch ban đầu, nếu chậm thêm một đêm, lão lo lắng tàu tiếp tế sẽ rời hồ Tùng Trạch trở về địa điểm xuất phát, bây giờ lương thực chỉ đủ một ngày, không có tiếp viện, bọn họ đã cạn lương thực, hậu quả không thể chịu nổi.
Trong lòng Hoàng Trung có chút lo lắng, lập tức tìm người dẫn đường đến, dẫn đường là một lão già ngoài năm mươi tuổi, người huyện Tầm Dương, hái thuốc mà sống, với đạ hình quận Kỳ Xuân và quận Lư Giang rõ như lòng bàn tay, Hoàng Trung hỏi lão:
- Rốt cuộc trấn Tùng Trạch còn cách bao xa?
Người dẫn đường thi lễ nói:
- Hồi bẩm lão tướng quân, chỗ hiện tại của chúng ta tên là vịnh Ngư Khẩu, cách trấn Tùng Trạch còn hơn hai mươi dặm.
Hoàng Trung nhướn mày, còn hơn hai mươi dặm, vậy nghĩa là trước khi trời tối bọn họ sẽ không đến kịp trấn Tùng Trạch, lão thấy bọn lính đều mỏi mệt không chịu nổi, trong lòng có chút khó, đúng lúc này, bên cạnh có binh lính nói:
- Triệu tướng quân đến rồi!
Triệu tướng quân dĩ nhiên là Triệu Vân, y không có sở trường về thuỷ chiến, liền chủ động xin đi giết giặc làm phó tướng cho Hoàng Trung, cùng Hoàng Trung đi nghênh chiến Trình Phổ suất lĩnh lục quân Giang Đông, vốn Lưu Cảnh là muốn để Triệu Vân dẫn mười ngàn tù binh huấn luyện ở quận An Lục Bắc Thượng, phòng ngự Quân Tào xâm chiếm quận An Lục, nhưng Triệu Vân phối hợp Hoàng Trung, như vậy phần thắng quân Giang Đông càng lớn.
Lưu Cảnh liền thay đổi chủ ý, bổ nhiệm Triệu Vân làm phó tướng cho Hoàng Trung, nghênh chiến quân Trình Phổ phía đông. Lúc này, Triệu Vân giục ngựa tiến lên cười hỏi:
- Xin hỏi lão tướng quân, trấn Tùng Trạch còn xa lắm không?
Đối với Hoàng Trung mà nói, có Triệu Vân, trận chiến này lão như hổ thêm cánh, tuy rằng Triệu Vân là phó tướng, nhưng Hoàng Trung cũng biết kinh nghiệm lý lịch nhập ngũ của Triệu Vân phong phú, trải qua trăm trận chiến, lại có quan hệ mật thiết với Châu Mục, lão không dám khinh thị chậm trễ, mọi việc đều thương lượng với Triệu Vân.
Hoàng Trung cười khổ một tiếng nói:
- Cách trấn Tùng Trạch hơn hai mươi dặm, nhưng trời đã sắp tối rồi, ta rất lo lắng tàu tiếp tế không đợi được chúng ta.
Không đợi Hoàng Trung nói xong, Triệu Vân liền cười nói:
- Quân đội rất mệt mỏi, lão tướng quân để bọn họ nghỉ ngơi tại chỗ, ta dẫn một đội quân đi trấn Tùng Trạch trước, tìm tàu tiếp tế!
Hoàng Trung mừng rỡ, vội vàng chắp tay nói:
- Vậy làm phiền Tử Long tướng quân!
Triệu Vân vẫy tay năm trăm thủ hạ nói:
- Mọi người đi theo ta!
Y suất lĩnh năm trăm quân đội dưới sự hướng dẫn đi về hướng đông, Hoàng Trung thấy bọn họ dần dần đi xa, lập tức hạ lệnh:
- Nghỉ ngơi tại chỗ!
Màn đêm buông xuống, trăng lên, trong ánh trăng sáng, phủi màu bạc lên núi non, mặt hồ cũng là ánh trăng trong vắt, xa xa nhìn lại, giống hệt một khối ngọc bích lớn lóe sáng.
Mặc dù ánh trăng đẹp làm cho người khác hít thở không thông, Triệu Vân lại không rảnh thưởng thức núi nguyệt hồ quang tuyệt mỹ, y không ngừng thúc giục binh lính tăng thêm tốc độ, là một tướng quân trải qua hàng trăm trận chiến, y hoàn toàn có thể lý giải lo lắng của Hoàng Trung, một khi bỏ qua tiếp viện, lương thực đoạn tuyệt, vậy đối với quân đội ý vị như thế nào?
Hai mươi mấy lộ trình cũng không xa, sau nửa canh giờ, Triệu Vân liền thấy trấn Tùng Trạch xa xa, một chỗ trăm hộ ngư dân tụ họp.
Nhưng vào lúc này, Triệu Vân bỗng nhiên ghìm chặt chiến mã, dùng trường thương chỉ vào người cách hơn mười trong rừng cây hét lớn:
- Là ai!
Bọn lính lập tức khẩn trương lên, ngồi chồm hổm trên mặt đất, tay cầm tấm chắn che ở thân, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm rừng cây đen nhánh, lúc này, mấy người chạy vào trong rừng cây, người cầm đầu hô lớn:
- Triệu tướng quân, chúng ta là thám báo quân Giang Hạ!
Đợi người tới gần, quả nhiên mặc khôi giáp quân Giang Hạ, tuy rằng bọn họ nhận thức Triệu Vân, Triệu Vân cũng không nhận thức bọn họ, y vẫn duy trì cảnh giác như cũ, trường thương chỉ vào người tới, quay đầu lại lệnh nói:
- Điều tra bọn họ!
Sớm có binh lính xông tới, đem vài tên thám báo cẩn thận điều tra, trở về bẩm báo Triệu Vân,
- Khởi bẩm tướng quân, bọn họ đều có quân bài, là người của chúng ta.
- Dẫn bọn họ lên!
Binh lính dẫn vài tên thám báo tới, một gã Thập trưởng cầm đầu quì một gối nói:
- Khởi bẩm Triệu tướng quân, ty chức là thủ hạ của Lâu Phát tướng quân, phụng mệnh Châu Mục đưa tiếp viện cho Triệu tướng quân, chúng ta tìm kiếm quân đội khắp nơi.
Rốt cục nghe được tin tiếp tế, trên mặt Triệu Vân lộ ra vẻ tươi cười, hỏi:
- Đội tàu hiện ở đâu?
- Hồi bẩm tướng quân, đội tàu ở trong một vịnh phía đông trấn Tùng Trạch.
Triệu Vân lập tức lệnh:
- Dẫn ta đi gặp Lâu Phát tướng quân!
Đội ngũ tiếp tục đi tới, tốc độ chậm lại, Triệu Vân nhìn thoáng qua người Thập trưởng thám báo, thấy bộ dạng y có chút cao cường tráng, liền hỏi:
- Sao ngươi biết ta?
Thập trưởng gãi đầu nói:
- Ty chức từng là một gã quân Khăn Vàng, ở Nhữ Nam đi theo Triệu tướng quân, sau lại bị làm tù binh quân Tào, lại bị bán làm đầy tớ, cuối cùng lăn lộn chạy trốn tới nhập ngũ Giang Hạ, đến nay đã bốn năm.
Triệu Vân không ngờ nghe y nói từng đi theo mình, trong lòng có một chút xúc động, lại hỏi y:
- Ngươi tên là gì?
- Ty chức tên là Trần Trung!
Triệu Vân gật gật đầu:
- Ngươi đã từng là thủ hạ của ta, ta bảo Lâu Phát, về sau để ngươi theo ta.
Thập trưởng mừng rỡ:
- Ty chức nguyện đi theo tướng quân!
Nói đến đây, Thập trưởng chợt nhớ tới một chuyện, vội vàng nói:
- Có một chuyện muốn bẩm báo tướng quân, chúng ta vốn là ở trên mặt hồ, nhưng ngày hôm qua bắt được một con thuyền trạm gác Giang Đông, không biết tình hình như thế nào, Lâu tướng quân có chút khẩn trương, mệnh đội tàu lái vào vịnh bí mật, cụ thể chuyện gì ty chức không biết.
Triệu Vân nhướn mày, đây là vì sao ?? Chẳng lẽ quân Giang Đông theo đường thủy đến?
... . . . .
Tôn Quyền kinh ngạc nhìn Chu Du:
- Tại sao lại là âm mưu của Lưu Cảnh?
- Rất đơn giản, vi thần nhìn thương thế của Lăng tướng quân, nếu thật là nỏ Đại Hoàng bắn ra, trong hai mươi bước, xương cốt y đều đã bị bắn trúng dập nát, nhưng trên thực tế y chỉ bị tổn thương da thịt, mà nhiều nhất chỉ là lực nỏ đá, tầm bắn ba bốn mươi bước, cho nên thật ra Lưu Cảnh dùng nỏ Đại Hoàng để phô trương thanh thế, che dấu tai mắt người thôi.
Lúc này Tôn Quyền mới có cảm giác như ở trong mộng mới tỉnh, nửa ngày, y thở dài một tiếng:
- Nhưng nhiều mũi tên xuất hiện, cẩn thận suy nghĩ một chút, vẫn là làm người ta e ngại!
Chu Du trầm ngâm một chút nói:
- Một nỏ nhiều mũi tên xuất hiện quả thật khiến người bất ngờ, tuy nhiên xem tình huống hôm nay, tầm bắn và lực lượng đều không mạnh mẽ, uy hiếp chưa đủ lớn, chỉ cần chúng ta đúng lúc đem trường mâu thuỷ quân đổi thành đao lá chắn, trên cơ bản có thể tránh thương vong lớn.
Mấu chốt vẫn là dầu hỏa, nghe Tào Tháo nhắc cho chúng ta năm nghìn thùng dầu hỏa, vi thần cho rằng vẫn là quá ít, lúc trước Lưu Cảnh ở Xích Bích hỏa thiêu thủy trại Quân Tào, ước chừng tiêu hao hai vạn thùng dầu hỏa, một khi đánh nhau, năm nghìn thùng dầu hỏa không đủ.
Vô tình, suy nghĩ của Tôn Quyền đã hoàn toàn đuổi kịp Chu Du, lúc trước và Chu Du phát sinh một số chuyện không vui, lúc này cũng mất tăm mất tích, Tôn Quyền trầm tư một chút lại hỏi:
- Ý tứ của Công Cẩn là muốn ta hỏi lại Tào Tháo đòi lấy dầu hỏa, đúng không!
Chu Du gật gật đầu:
- Trên thực tế, thần có hai ý tưởng, một là phải nhanh cướp lấy huyện Hạ Trĩ, tuy rằng không phải chúng ta muốn dầu hỏa, nhưng nó lại có thể thiêu đốt, có thể ở trên mặt nước phong tỏa chiến thuyền quân Giang Hạ; tiếp theo thần hy vọng có thể từ chỗ Tào Tháo nơi học được phương pháp chiết xuất dầu hỏa, tương lai cho dù Giang Đông chúng ta không tìm thấy dầu hỏa, chúng ta cũng có thể lợi dụng thủ đoạn mậu dịch làm dầu hỏa.
Tôn Quyền chậm rãi gật đầu:
- Công Cẩn nói rất khá, nhiệm vụ cướp lấy huyện Hạ Trĩ ta giao cho ngươi, có nhận không?
Nói xong, Tôn Quyền quay đầu lại nhìn chăm chú vào Chu Du, thật ra y muốn Chu Du tới đảm nhiệm chủ soái chiến dịch Giang Hạ lần này, nhưng Trương Chiêu và một bang văn thần nhất định sẽ phản đối, còn có Trình Phổ, y rất khó phối hợp với Chu Du, vậy trước hết để cho Chu Du đi tranh đoạt huyện Hạ Trĩ, nếu thành công, lại dùng y không muộn.
Chu Du lập tức khom người nói:
- Vi thần nguyện dốc sức vì Ngô hầu!
- Được! Ta cho ngươi tám ngàn quân đội, Từ Thịnh làm phó tướng, hy vọng ngươi trong mười ngày, giành lại huyện Hạ Trĩ cho ta.
- Tuân lệnh!
Chu Du tiếp nhận binh phù lui xuống, Tôn Quyền ngẫm nghĩ một chút lại lệnh thị vệ nói:
- Bảo Trương Ôn tới gặp ta!
Không bao lâu, Trương Ôn vội vàng tới, khom người nói:
- Tham kiến Ngô hầu!
Tôn Quyền ôn hòa cười nói:
- Huệ Thứ thay ta đi Hứa Xương một chuyến, nói cho Tào Tháo, năm nghìn thùng dầu hỏa không đủ để đánh bại Giang Hạ, ta hy vọng lão có thể cho thêm mười ngàn thùng dầu hỏa, nếu vận chuyển không tiện, đem phương pháp tinh luyện dầu hỏa nói cho ta biết, hy vọng lão có thể lấy thành ý giúp ta đánh bại Lưu Cảnh.
Trương Ôn yên lặng gật đầu:
- Vi thần đã rõ, lập tức xuất phát đi Hứa Xương.
Quận Kỳ Xuân địa thế đông cao tây thấp, phía bắc và phía đông bắc rậm rạp Đại Biệt Sơn, ngăng cách quận Kỳ Xuân và Trung Nguyên, phía đông nam thì giáp giới quận Lư Giang, mà phía tây và phía nam cách sông đối diện quận Giang Hạ.
Chịu ảnh hưởng Đại Biệt Sơn, hơn phân nửa thổ địa quận Kỳ Xuân đều là đồi núi và vùng núi, chỉ có vùng ven sông phía tây và phía nam là giàu có và đông đúc bình nguyên, quận Kỳ Xuân có duy nhất ba tòa thị trấn: huyện Chu, huyện Kỳ Xuân, huyện Tầm Dương cùng với toàn bộ nhân khẩu bảy quận thành đều phân bố ở vùng ven sông.
Lần này quân Giang Hạ xuất binh chiếm lĩnh huyện Cúc Xuân, thật ra là chiếm lĩnh ba thị trấn ven sông, mặt khác, Hoàng Trung suất lĩnh hai vạn quân đi phía đông Tầm Dương, chuẩn bị đánh Trình Phổ suất lĩnh ba vạn lục quân.
Ở một mảnh bình nguyên hẹp dài, Hoàng Trung suất lĩnh hai vạn quân đội hành quân về hướng đông, mơ hồ có thể thấy được đồi núi và vùng núi phương bắc, mà phía nam còn lại là hồ nước mênh mông, kỳ thật hồ nước này và hồ Bành Trạch thông qua Trường Giang liền làm một thể, nó là hồ Bành Trạch bộ phận Giang Bắc, giữa quận Kỳ Xuân và quận Lư Giang, nó ở quận Kỳ Xuân tên là hồ Tầm Trạch, mà một nửa khác ở quận Lư Giang, thì đổi tên là hồ Tùng Trạch.
Lúc này quân đội của Hoàng Trung đã tiến vào quận Lư Giang, Hoàng Trung nhận được tình báo, quân đội của Trình Phổ đã đến đông bắc huyện Hoàn, cũng ở đó đóng trại, đã trú bốn ngày, dường như đang đợi cái gì?
Hoàng Trung đã nhận được tin tức, ba vạn quân Giang Đông trú đóng ở huyện Hoàn, lúc này khoảng cách quân Giang Hạ và huyện Hoàn còn có gần hai trăm dặm, Hoàng Trung cũng không vội quyết chiến ở Bắc Thượng.
Việc cấp bách của Hoàng Trung là tìm kiếm quân lương tiếp viện, do đại bộ phận đất liền quận Kỳ Xuân đều là đồi núi hoang tàn vắng vẻ, không thể tìm kiếm được tiếp viện trên đường, còn phải dựa vào quân Giang Hạ đưa vật tư quân lương tới.
Bởi vậy khi xuất phát, Hoàng Trung liền cùng Lưu Cảnh đặt ra phương án tiếp viện, dùng thuyền đem tiếp viện vận chuyển đến trấn nhỏ phía bắc hồ Tùng Trạch.
Hoàng Trung ngẩng đầu nhìn sắc trời, đã tới hoàng hôn, nhưng chậm chạp chưa tới trấn Tùng Trạch, lão đã chậm hai ngày so với kế hoạch ban đầu, nếu chậm thêm một đêm, lão lo lắng tàu tiếp tế sẽ rời hồ Tùng Trạch trở về địa điểm xuất phát, bây giờ lương thực chỉ đủ một ngày, không có tiếp viện, bọn họ đã cạn lương thực, hậu quả không thể chịu nổi.
Trong lòng Hoàng Trung có chút lo lắng, lập tức tìm người dẫn đường đến, dẫn đường là một lão già ngoài năm mươi tuổi, người huyện Tầm Dương, hái thuốc mà sống, với đạ hình quận Kỳ Xuân và quận Lư Giang rõ như lòng bàn tay, Hoàng Trung hỏi lão:
- Rốt cuộc trấn Tùng Trạch còn cách bao xa?
Người dẫn đường thi lễ nói:
- Hồi bẩm lão tướng quân, chỗ hiện tại của chúng ta tên là vịnh Ngư Khẩu, cách trấn Tùng Trạch còn hơn hai mươi dặm.
Hoàng Trung nhướn mày, còn hơn hai mươi dặm, vậy nghĩa là trước khi trời tối bọn họ sẽ không đến kịp trấn Tùng Trạch, lão thấy bọn lính đều mỏi mệt không chịu nổi, trong lòng có chút khó, đúng lúc này, bên cạnh có binh lính nói:
- Triệu tướng quân đến rồi!
Triệu tướng quân dĩ nhiên là Triệu Vân, y không có sở trường về thuỷ chiến, liền chủ động xin đi giết giặc làm phó tướng cho Hoàng Trung, cùng Hoàng Trung đi nghênh chiến Trình Phổ suất lĩnh lục quân Giang Đông, vốn Lưu Cảnh là muốn để Triệu Vân dẫn mười ngàn tù binh huấn luyện ở quận An Lục Bắc Thượng, phòng ngự Quân Tào xâm chiếm quận An Lục, nhưng Triệu Vân phối hợp Hoàng Trung, như vậy phần thắng quân Giang Đông càng lớn.
Lưu Cảnh liền thay đổi chủ ý, bổ nhiệm Triệu Vân làm phó tướng cho Hoàng Trung, nghênh chiến quân Trình Phổ phía đông. Lúc này, Triệu Vân giục ngựa tiến lên cười hỏi:
- Xin hỏi lão tướng quân, trấn Tùng Trạch còn xa lắm không?
Đối với Hoàng Trung mà nói, có Triệu Vân, trận chiến này lão như hổ thêm cánh, tuy rằng Triệu Vân là phó tướng, nhưng Hoàng Trung cũng biết kinh nghiệm lý lịch nhập ngũ của Triệu Vân phong phú, trải qua trăm trận chiến, lại có quan hệ mật thiết với Châu Mục, lão không dám khinh thị chậm trễ, mọi việc đều thương lượng với Triệu Vân.
Hoàng Trung cười khổ một tiếng nói:
- Cách trấn Tùng Trạch hơn hai mươi dặm, nhưng trời đã sắp tối rồi, ta rất lo lắng tàu tiếp tế không đợi được chúng ta.
Không đợi Hoàng Trung nói xong, Triệu Vân liền cười nói:
- Quân đội rất mệt mỏi, lão tướng quân để bọn họ nghỉ ngơi tại chỗ, ta dẫn một đội quân đi trấn Tùng Trạch trước, tìm tàu tiếp tế!
Hoàng Trung mừng rỡ, vội vàng chắp tay nói:
- Vậy làm phiền Tử Long tướng quân!
Triệu Vân vẫy tay năm trăm thủ hạ nói:
- Mọi người đi theo ta!
Y suất lĩnh năm trăm quân đội dưới sự hướng dẫn đi về hướng đông, Hoàng Trung thấy bọn họ dần dần đi xa, lập tức hạ lệnh:
- Nghỉ ngơi tại chỗ!
Màn đêm buông xuống, trăng lên, trong ánh trăng sáng, phủi màu bạc lên núi non, mặt hồ cũng là ánh trăng trong vắt, xa xa nhìn lại, giống hệt một khối ngọc bích lớn lóe sáng.
Mặc dù ánh trăng đẹp làm cho người khác hít thở không thông, Triệu Vân lại không rảnh thưởng thức núi nguyệt hồ quang tuyệt mỹ, y không ngừng thúc giục binh lính tăng thêm tốc độ, là một tướng quân trải qua hàng trăm trận chiến, y hoàn toàn có thể lý giải lo lắng của Hoàng Trung, một khi bỏ qua tiếp viện, lương thực đoạn tuyệt, vậy đối với quân đội ý vị như thế nào?
Hai mươi mấy lộ trình cũng không xa, sau nửa canh giờ, Triệu Vân liền thấy trấn Tùng Trạch xa xa, một chỗ trăm hộ ngư dân tụ họp.
Nhưng vào lúc này, Triệu Vân bỗng nhiên ghìm chặt chiến mã, dùng trường thương chỉ vào người cách hơn mười trong rừng cây hét lớn:
- Là ai!
Bọn lính lập tức khẩn trương lên, ngồi chồm hổm trên mặt đất, tay cầm tấm chắn che ở thân, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm rừng cây đen nhánh, lúc này, mấy người chạy vào trong rừng cây, người cầm đầu hô lớn:
- Triệu tướng quân, chúng ta là thám báo quân Giang Hạ!
Đợi người tới gần, quả nhiên mặc khôi giáp quân Giang Hạ, tuy rằng bọn họ nhận thức Triệu Vân, Triệu Vân cũng không nhận thức bọn họ, y vẫn duy trì cảnh giác như cũ, trường thương chỉ vào người tới, quay đầu lại lệnh nói:
- Điều tra bọn họ!
Sớm có binh lính xông tới, đem vài tên thám báo cẩn thận điều tra, trở về bẩm báo Triệu Vân,
- Khởi bẩm tướng quân, bọn họ đều có quân bài, là người của chúng ta.
- Dẫn bọn họ lên!
Binh lính dẫn vài tên thám báo tới, một gã Thập trưởng cầm đầu quì một gối nói:
- Khởi bẩm Triệu tướng quân, ty chức là thủ hạ của Lâu Phát tướng quân, phụng mệnh Châu Mục đưa tiếp viện cho Triệu tướng quân, chúng ta tìm kiếm quân đội khắp nơi.
Rốt cục nghe được tin tiếp tế, trên mặt Triệu Vân lộ ra vẻ tươi cười, hỏi:
- Đội tàu hiện ở đâu?
- Hồi bẩm tướng quân, đội tàu ở trong một vịnh phía đông trấn Tùng Trạch.
Triệu Vân lập tức lệnh:
- Dẫn ta đi gặp Lâu Phát tướng quân!
Đội ngũ tiếp tục đi tới, tốc độ chậm lại, Triệu Vân nhìn thoáng qua người Thập trưởng thám báo, thấy bộ dạng y có chút cao cường tráng, liền hỏi:
- Sao ngươi biết ta?
Thập trưởng gãi đầu nói:
- Ty chức từng là một gã quân Khăn Vàng, ở Nhữ Nam đi theo Triệu tướng quân, sau lại bị làm tù binh quân Tào, lại bị bán làm đầy tớ, cuối cùng lăn lộn chạy trốn tới nhập ngũ Giang Hạ, đến nay đã bốn năm.
Triệu Vân không ngờ nghe y nói từng đi theo mình, trong lòng có một chút xúc động, lại hỏi y:
- Ngươi tên là gì?
- Ty chức tên là Trần Trung!
Triệu Vân gật gật đầu:
- Ngươi đã từng là thủ hạ của ta, ta bảo Lâu Phát, về sau để ngươi theo ta.
Thập trưởng mừng rỡ:
- Ty chức nguyện đi theo tướng quân!
Nói đến đây, Thập trưởng chợt nhớ tới một chuyện, vội vàng nói:
- Có một chuyện muốn bẩm báo tướng quân, chúng ta vốn là ở trên mặt hồ, nhưng ngày hôm qua bắt được một con thuyền trạm gác Giang Đông, không biết tình hình như thế nào, Lâu tướng quân có chút khẩn trương, mệnh đội tàu lái vào vịnh bí mật, cụ thể chuyện gì ty chức không biết.
Triệu Vân nhướn mày, đây là vì sao ?? Chẳng lẽ quân Giang Đông theo đường thủy đến?
... . . . .
/708
|