Ba ngày sau, Khoái Việt đã mang đến tin tức, Tào Tháo đồng ý với ba điều kiện phụ của Lưu Cảnh đem ba trăm ngàn thạch lương thực của Phàn Thành lưu cho Kinh Châu đồng thời lệnh Tào Hồng buông tha cho Thượng Dung thành, rút quân đến bờ bắc Hán Thủy, mặt khác đem toàn bộ gia quyến của tù binh dời đến Quận An Lục.
Lưu Cảnh lập tức lệnh cho Thái Tiến dẫn ba nghìn quân đi Thượng Dung, tiếp quản thành Thượng Dung. Phong Văn Sính làm Đô đốc Hán Bắc trấn thủ vùng đất từ Phàn Thành tới Tân Dã lại để cho người của mình tiến đến Nghiệp Đô, cho phép Lý Phù thay mặt mình ký kết khế ước hòa giải với Tào Tháo.
Đến tận đây, Tào Tháo và Lưu Cảnh đã đạt được hiệp nghị hòa giải khu vực phía Đông, bắt đầu từ năm Kiến An thứ mười ba năm từ thời điểm đại chiến Xích Bích chấm dứt, trong vòng ba năm quân Kinh Châu không thể tấn công Nam Dương, mà Quân Tào cũng không được tiến đánh Tân Dã và An Lục.
Sau khi an bài sự tình Phàn Thành xong xuôi, Lưu Cảnh bắt đầu quan tâm đến việc dời Vũ Xương về Tương Dương, đây là công trình quan trọng nhất và vất vả nhất, cần thời gian ít nhất là nửa năm mới có thể hoàn tất hết thảy.
Ngay tại lúc Tào Tháo và Lưu Cảnh đạt được hiệp nghị giải hòa, Tôn Quyền cũng không thể không cầu hòa với Lưu Cảnh, lúc này tình thế của Giang Đông vô cùng ác liệt, Triệu Vân dẫn năm nghìn quân Giang Hạ tấn công quận Đan Dương chiếm lĩnh huyện Lịch Dương, cách mảnh đất trung tâm Giang Đông một con sông nhìn thẳng sang.
Không chỉ có như thế, Giang Nam Hoàng Trung lệnh đại tướng Ngụy Diên dẫn năm nghìn quân hướng đông xuất phát chiếm lĩnh toàn bộ Quận Cửu Giang. Lần Tây chinh này không chỉ khiến quân Giang Đông tổn binh hao tướng, còn đánh mất gần một nửa lãnh địa, tiền tài vật chất Giang Đông tích tụ mấy năm qua tiêu hao hầu như không còn. Tình trạng Giang Đông, đã đến sinh tử tồn vong hết sức.
Trên mặt sông bên ngoài huyện Vu Hồ, từ khi Sài Tang bại lui trở về, năm mươi chiến thuyền đang lẳng lặng bỏ neo ở bờ sông, Tôn Quyền ngồi ở trong trướng thuyền đang cùng trọng thần thảo luận các quyết sách, ở hai bên tả hữu ngồi phân biệt lần lượt là Trương Chiêu, Trình Phổ, Chu Du, Lỗ Túc, Ngu Phiên cùng với Trường Hoành mới chạy từ Kinh Khẩu tới, mọi người vẻ mặt nghiêm túc, lẳng lặng nghe Tôn Quyền nói chuyện.
Chỉ ngắn ngủn mấy ngày Tôn Quyền đã gầy đi rất nhiều hốc mắt hãm sâu, khuôn mặt gầy, thanh âm của y khàn khàn mà trầm thấp, vang vọng khắp đại sảnh:
- Lần Tây chinh này thất bại hoàn toàn là trách nhiệm của ta không quan hệ tới Đức Mưu và Tử Bố càng không có quan hệ gì với Công Cẩn. Trận chiến này thực sự không phải là chỉ huy bất lực, hoặc là thực lực không đủ, hoàn toàn là do chiến lược quyết sách sai lầm, nơi này trước tiên ta muốn nói lời xin lỗi với Công Cẩn đồng thời xin lỗi toàn bộ dân chúng Giang Đông. Ta sẽ cố gắng tìm cách chuộc các tướng sĩ đang bị bắt làm tù binh trở về.
Tôn Quyền nhìn thoáng qua mọi người, thấy Trương Chiêu và Trình Phổ đều xấu hổ cúi đầu, y lại chậm rãi nói:
- Nhưng may mắn chính là, chiến lược của Lưu Cảnh là mở rộng về phía Tây, cho nên Giang Đông còn có thể ở trong thế thảm bại mà bảo toàn, ta quyết định hướng Lưu Cảnh cầu hòa, sau đó nằm gai nếm mật mười năm, hy vọng các vị cùng ta cùng nhau vì để phục hưng Giang Đông một lần nữa mà cố gắng.
Lúc này, Trương Chiêu thở dài nói:
- Vi thần cũng có trách nhiệm rất lớn cho thất bại này, vi thần xin từ chức quân sư, hãy biếm truất cho vi thần làm huyện lại.
Tôn Quyền lắc lắc đầu:
- Hết thảy trách nhiệm hãy để ta làm gánh vác, quân sư cùng với chư vị vô can, ta chỉ hy vọng chư vị có thể tận tâm tận lực, giúp Giang Đông vượt qua của ải khó khăn nhất này.
Mọi người cùng nhau đứng dậy thi lễ:
- Xin nguyện tận lực vì chủ công.
Tôn Quyền khoát tay, lại để cho chúng nhân ngồi xuống, lúc này Trương Hoành nói:
- Phỏng chừng nếu lúc này đề nghị hòa đàm với Lưu Cảnh sẽ phải trả cái giá rất đắt, e là Giang Đông chịu không nổi, chúng ta phải nghĩ biện pháp cố gắng khiến Lưu Cảnh bớt đi lòng tham.
Tôn Quyền ngầm cười khổ, y bây giờ còn không thể nói cho mọi người, hắn đã lén tiếp xúc với Lưu Cảnh rồi, y đương nhiên biết Lưu Cảnh chào giá cực cao, nhưng phải làm sao mới có thể hạ giá được đây? Đây mới là mấu chốt, Tôn Quyền nhất thời khó mà nói, nên phải liếc mắt nhìn Chu Du một cái.
Chu Du hiểu ý, đứng lên nói:
- Hiện tại điều có lợi duy nhất đối với chúng ta đó là chiến lược mở rộng về phương Tây của Lưu Cảnh, hắn tất nhiên hy vọng phía Đông sẽ an ổn. Chúng ta có thể dựa vào điểm này để bày tỏ thành ý, mong hắn có thể thả tù binh. Lúc trước ta cũng đã đề nghị Ngô hầu đem Thượng Hương Công chúa gả cho Lưu Cảnh làm vợ, hai nhà Tần Tấn kết duyên, nguyện vĩnh viễn không làm địch.
Trong nội đường lập tức vang lên tiếng nghị luận, Trương Chiêu nói:
- Nhưng Lưu Cảnh đã có thê tử, nếu để Thượng Hương công chúa đi theo hắn, không phải là quá đáng sao?
Chu Du cũng thở dài một tiếng:
- Đây cũng là do không có cách nào khác, sau khi Lưu Cảnh chiếm được Ba Thục, chúng ta có thể thượng biểu triều đình, tấu phong Lưu Cảnh làm Vương, như vậy Thượng Hương Công chúa có thể làm được Vương phi coi như bù đắp cho nàng.
Trương Chiêu còn muốn nói tiếp, Tôn Quyền khoát tay chặn lại nói:
- Thượng Hương Công chúa cũng bị Lưu Cảnh bắt làm tù binh, gả muội ấy cho Lưu Cảnh, cũng có thể bảo chứng cho sự an toàn và trong sạch của nàng, việc này ta đã quyết định, ta sẽ bẩm báo với mẫu thân, mọi người không cần phản đối nữa.
Mọi người thấy Tôn Quyền đã quyết, liền không phản đối việc này nữa, lúc này Trương Hoành lại tiếp tục nói:
- Kỳ thật hai nhà kết thân cũng không phải chuyện xấu, ít nhất Giang Đông không cần lo lắng quân Giang Hạ tiếp tục đông chinh, hai nhà Tôn Lưu có thể bình an vô sự, có lợi cho chúng ta khôi phục thực lực của một nước, mấu chốt là làm sao để nghị hòa cùng Giang Hạ. Để có thể lấy lại tù binh bị bắt giữu, thu về các vùng đất đã bị chiếm, chúng ta cần trả giá như thế nào?
Tất cả mọi người đã trầm mặc, bọn họ đều ý thức được, lần này cái giá phải trả sợ là cực kì cao. Tôn Quyền thở dài nói:
- Sai lầm như là đã đúc xuống mặc kệ phải trả giá nhiều như thế nào, chúng ta cũng phải chuộc lại tướng sĩ, chỉ có tướng sĩ bình an, ta mới có thể cấp một công đạo cho phụ lão khắp vùng Giang Đông.
Lúc này, Lỗ Túc đứng lên nói:
- Khởi bẩm Ngô hầu, sau khi Xích Bích kết thúc Lưu Cảnh trả lại tù binh cho Tào Tháo, bởi vậy có thể thấy được hắn kỳ thật cũng là người nhân nghĩa, sẽ không gây khó dễ cho chúng ta, chuyện đó vi thần nguyện làm sứ giả, tiến đến Vũ Xương đàm phán cùng Lưu Cảnh, mời Ngô hầu ân chuẩn!
Tất cả mọi người không phản đối, trong lòng mọi người hiểu được cũng chỉ có Lỗ Túc mới là người nên đi Vũ Xương, trừ ông ta ra không có người nào khác có thể đảm nhiệm. Tôn Quyền gật gật đầu:
- Vậy làm phiền Tử Kính rồi!
Ở cách phủ đệ Lưu Cảnh không xa, đó là dịch trạm lớn nhất Giang Hạ, nơi này là nơi sứ giả ngoại lai cùng với các quan viên ngủ lại, tổng cộng có một tòa lâu lớn và bốn tiểu lâu, Thính Tùng lâu năm đó Lỗ Túc lần đầu tiên tới đây đã cư ngụ chính là một trong bốn tiểu viện đó mà chủ viện thì gọi Kỳ Lân Đường, diện tích đạt tới tám mẫu đất, nghe nói chỉ có năm đó Lưu Biểu thị sát Giang Hạ cũng đã ở tại Kỳ Lân Đường.
Vào đêm, tám nữ thị vệ cưỡi ngựa hộ vệ một chiếc xe ngựa nào đó chậm rãi đứng ở trước dịch trạm, xe cửa mở, một thị nữ lập tức tiến lên đỡ Đào Trạm từ trong xe đi ra, Vương dịch thừa vội vàng chạy ra đón chào, khom người thi lễ:
- Tham kiến phu nhân!
Đào Trạm thản nhiên hỏi:
- Ta muốn đi gặp Giang Đông Công chúa, thay ta dẫn đường!
- Vâng! Nàng ở tại Biệt Hạc viện, mời phu nhân đi theo ta.
Vương dịch thừa mang theo Đào Trạm bước nhanh vào trong nội viện, tám nữ thị vệ gắt gao đi theo, cảnh giác hộ vệ ở hai bên.
- Phu nhân, vị Giang Đông Công chúa kia, tình huống thật không tốt, đã tuyệt thực ba ngày, phi thường quật cường, ai cũng không khuyên được nàng, ta cũng không biết phải làm cái gì bây giờ nữa.
Vương dịch thừa lòng tràn đầy lo lắng nói.
Giang Đông Công chúa mà Đào Trạm muốn gặp, dĩ nhiên là là Tôn Thượng Hương, tuy rằng thân phận Công chúa chỉ có thể được tôn trọng ở Giang Đông, nhưng dù sao nàng cũng là muội tử của Ngô hầu, ở Giang Đông được hưởng địa vị cao thượng, Lưu Cảnh cũng không đối xử với nàng như những tù binh khác mà coi nàng như khách quý chỉ giam lỏng ở dịch quán.
Đào Trạm sở dĩ muốn gặp Tôn Thượng Hương, là vì Giả Hủ phu nhân nói cho nàng biết, Giang Đông chuẩn bị hòa thân cùng Kinh Châu, muốn đem vị Thượng Hương Công chúa này gả cho Châu Mục.
Đây đối với Đào Trạm đương nhiên là đại sự, trong lòng nàng cũng rất khẩn trương, nàng biết rằng mình chẳng qua chỉ là con gái của một thương nhân không thể so sánh với Giang Đông Công chúa, nàng rất lo lắng Tôn Thượng Hương bị gả lại đây, sẽ chiếm địa vị của mình.
Tuy nhiên lúc này Đào Trạm nghe nói Tôn Thượng Hương không ngờ tuyệt thực ba ngày, nàng không khỏi sửng sốt, vị Thượng Hương Công chúa này làm sao lại cương liệt đến như thế? Nàng trầm ngâm một chút hỏi:
- Có binh lính nào ngược đãi nàng không?
Vương dịch thừa sợ tới mức vội vàng nói:
- Ai dám ngược đãi cô ấy cơ chứ, Châu Mục đặc biệt hạ lệnh, để cho chúng phục vụ nàng, nàng thật sự được nhận đãi ngộ tốt nhất.
- Thế vì sao cô ấy lại phải tuyệt thực?
Đào Trạm không hiểu hỏi.
Vương dịch trạm thừa cười khổ một tiếng nói:
- Nàng không muốn ở nơi này, nàng nói hoặc là giết nàng, hoặc là đem nàng vào lao ngục giống như những tù binh khác, nàng tuyệt không tiếp thụ đãi ngộ như hiện nay, đây là lần đầu tiên tiểu nhân gặp được một nữ tữ cương liệt như vậy.
Đào Trạm nghe Tôn Thượng Hương quật cường như thế liền bớt đi mấy phần địch ý, liền gật đầu:
- Dẫn ta đi gặp nàng.
Tôn Thượng Hương bị giam lỏng ở Biệt hạc viện, nơi này bình thường là chỗ ở của các nữ quý khác, hiện nàng đang đứng ở trong sân được một vị lão bộc chiếu cố, ở bên ngoài cái sân này thì có tới ba mươi thân vệ của Lưu Cảnh trông coi.
Tuy rằng trông coi cũng không nghiêm mật, nhưng Tôn Thượng Hương cũng không có ý chạy trốn, nàng biết rằng mình chạy không thoát, việc duy nhất nàng làm chính là trầm mặc, sau đó là tuyệt thực. Nàng cực kì muốn được tự do, nhưng ý niệm đó chỉ lóe lên ở trong đầu, nàng quyết không hèn yếu tới trước mặt Lưu Cảnh để xin được tự do, mà cho dù hắn làm nhục nàng rồi thả nàng tự do nàng cũng không chấp nhận.
Tuy ở thời điểm cuối cùng Lưu Cảnh tha nàng một mạng, nhưng hận ý của nàng với Lưu Cảnh thì lại không yếu đi chút nào, nàng làm sao có thể quên được cảnh tượng chiến tranh chết chóc thảm thiết kia. Nhiệt huyết của quân dân Giang Đông đã bị lửa lớn đốt chết thành than đen vô cùng thê thảm, dựa trên lập trường của nàng thì Lưu Cảnh chính là tên đầu sỏ gây ra tất cả mọi chuyện.
Tôn Thượng Hương không muốn một mình thư thái như vậy ở dịch trạm, mà binh lính của nàng lại phải ở tại trong lao ngục chịu khổ, nàng ít nhất phải sống chung một chỗ với binh lính của mình, trong nội tâm nàng mới có thể cảm thấy công bình.
Vì thế Tôn Thượng Hương luôn mãi kháng nghị, nhưng không ai để ý tới nàng, nàng liền lựa chọn tuyệt thực, dùng tuyệt thực để kháng nghị, đã qua ba ngày rồi, ba ngày qua, ngoại trừ uống một chút nước thì không có ăn một thứ gì lẳng lặng nằm ở trên giường, thân thể hết sức yếu ớt.
Lúc này cửa mở, nàng cảm giác được có mấy người đang đi tới, theo bản năng nàng chậm rãi kéo cái chăn che kín thân thể chậm rãi quay đầu nhìn lại, không khỏi ngây ngẩn cả người, ở trước mắt nàng, không ngờ là một nữ nhân mỹ mạo thoát lên vẻ phú quý, phía sau còn có vài nữ binh đi theo.
- Cô là ai?
Nàng hỏi với âm thanh yếu ớt.
Lưu Cảnh lập tức lệnh cho Thái Tiến dẫn ba nghìn quân đi Thượng Dung, tiếp quản thành Thượng Dung. Phong Văn Sính làm Đô đốc Hán Bắc trấn thủ vùng đất từ Phàn Thành tới Tân Dã lại để cho người của mình tiến đến Nghiệp Đô, cho phép Lý Phù thay mặt mình ký kết khế ước hòa giải với Tào Tháo.
Đến tận đây, Tào Tháo và Lưu Cảnh đã đạt được hiệp nghị hòa giải khu vực phía Đông, bắt đầu từ năm Kiến An thứ mười ba năm từ thời điểm đại chiến Xích Bích chấm dứt, trong vòng ba năm quân Kinh Châu không thể tấn công Nam Dương, mà Quân Tào cũng không được tiến đánh Tân Dã và An Lục.
Sau khi an bài sự tình Phàn Thành xong xuôi, Lưu Cảnh bắt đầu quan tâm đến việc dời Vũ Xương về Tương Dương, đây là công trình quan trọng nhất và vất vả nhất, cần thời gian ít nhất là nửa năm mới có thể hoàn tất hết thảy.
Ngay tại lúc Tào Tháo và Lưu Cảnh đạt được hiệp nghị giải hòa, Tôn Quyền cũng không thể không cầu hòa với Lưu Cảnh, lúc này tình thế của Giang Đông vô cùng ác liệt, Triệu Vân dẫn năm nghìn quân Giang Hạ tấn công quận Đan Dương chiếm lĩnh huyện Lịch Dương, cách mảnh đất trung tâm Giang Đông một con sông nhìn thẳng sang.
Không chỉ có như thế, Giang Nam Hoàng Trung lệnh đại tướng Ngụy Diên dẫn năm nghìn quân hướng đông xuất phát chiếm lĩnh toàn bộ Quận Cửu Giang. Lần Tây chinh này không chỉ khiến quân Giang Đông tổn binh hao tướng, còn đánh mất gần một nửa lãnh địa, tiền tài vật chất Giang Đông tích tụ mấy năm qua tiêu hao hầu như không còn. Tình trạng Giang Đông, đã đến sinh tử tồn vong hết sức.
Trên mặt sông bên ngoài huyện Vu Hồ, từ khi Sài Tang bại lui trở về, năm mươi chiến thuyền đang lẳng lặng bỏ neo ở bờ sông, Tôn Quyền ngồi ở trong trướng thuyền đang cùng trọng thần thảo luận các quyết sách, ở hai bên tả hữu ngồi phân biệt lần lượt là Trương Chiêu, Trình Phổ, Chu Du, Lỗ Túc, Ngu Phiên cùng với Trường Hoành mới chạy từ Kinh Khẩu tới, mọi người vẻ mặt nghiêm túc, lẳng lặng nghe Tôn Quyền nói chuyện.
Chỉ ngắn ngủn mấy ngày Tôn Quyền đã gầy đi rất nhiều hốc mắt hãm sâu, khuôn mặt gầy, thanh âm của y khàn khàn mà trầm thấp, vang vọng khắp đại sảnh:
- Lần Tây chinh này thất bại hoàn toàn là trách nhiệm của ta không quan hệ tới Đức Mưu và Tử Bố càng không có quan hệ gì với Công Cẩn. Trận chiến này thực sự không phải là chỉ huy bất lực, hoặc là thực lực không đủ, hoàn toàn là do chiến lược quyết sách sai lầm, nơi này trước tiên ta muốn nói lời xin lỗi với Công Cẩn đồng thời xin lỗi toàn bộ dân chúng Giang Đông. Ta sẽ cố gắng tìm cách chuộc các tướng sĩ đang bị bắt làm tù binh trở về.
Tôn Quyền nhìn thoáng qua mọi người, thấy Trương Chiêu và Trình Phổ đều xấu hổ cúi đầu, y lại chậm rãi nói:
- Nhưng may mắn chính là, chiến lược của Lưu Cảnh là mở rộng về phía Tây, cho nên Giang Đông còn có thể ở trong thế thảm bại mà bảo toàn, ta quyết định hướng Lưu Cảnh cầu hòa, sau đó nằm gai nếm mật mười năm, hy vọng các vị cùng ta cùng nhau vì để phục hưng Giang Đông một lần nữa mà cố gắng.
Lúc này, Trương Chiêu thở dài nói:
- Vi thần cũng có trách nhiệm rất lớn cho thất bại này, vi thần xin từ chức quân sư, hãy biếm truất cho vi thần làm huyện lại.
Tôn Quyền lắc lắc đầu:
- Hết thảy trách nhiệm hãy để ta làm gánh vác, quân sư cùng với chư vị vô can, ta chỉ hy vọng chư vị có thể tận tâm tận lực, giúp Giang Đông vượt qua của ải khó khăn nhất này.
Mọi người cùng nhau đứng dậy thi lễ:
- Xin nguyện tận lực vì chủ công.
Tôn Quyền khoát tay, lại để cho chúng nhân ngồi xuống, lúc này Trương Hoành nói:
- Phỏng chừng nếu lúc này đề nghị hòa đàm với Lưu Cảnh sẽ phải trả cái giá rất đắt, e là Giang Đông chịu không nổi, chúng ta phải nghĩ biện pháp cố gắng khiến Lưu Cảnh bớt đi lòng tham.
Tôn Quyền ngầm cười khổ, y bây giờ còn không thể nói cho mọi người, hắn đã lén tiếp xúc với Lưu Cảnh rồi, y đương nhiên biết Lưu Cảnh chào giá cực cao, nhưng phải làm sao mới có thể hạ giá được đây? Đây mới là mấu chốt, Tôn Quyền nhất thời khó mà nói, nên phải liếc mắt nhìn Chu Du một cái.
Chu Du hiểu ý, đứng lên nói:
- Hiện tại điều có lợi duy nhất đối với chúng ta đó là chiến lược mở rộng về phương Tây của Lưu Cảnh, hắn tất nhiên hy vọng phía Đông sẽ an ổn. Chúng ta có thể dựa vào điểm này để bày tỏ thành ý, mong hắn có thể thả tù binh. Lúc trước ta cũng đã đề nghị Ngô hầu đem Thượng Hương Công chúa gả cho Lưu Cảnh làm vợ, hai nhà Tần Tấn kết duyên, nguyện vĩnh viễn không làm địch.
Trong nội đường lập tức vang lên tiếng nghị luận, Trương Chiêu nói:
- Nhưng Lưu Cảnh đã có thê tử, nếu để Thượng Hương công chúa đi theo hắn, không phải là quá đáng sao?
Chu Du cũng thở dài một tiếng:
- Đây cũng là do không có cách nào khác, sau khi Lưu Cảnh chiếm được Ba Thục, chúng ta có thể thượng biểu triều đình, tấu phong Lưu Cảnh làm Vương, như vậy Thượng Hương Công chúa có thể làm được Vương phi coi như bù đắp cho nàng.
Trương Chiêu còn muốn nói tiếp, Tôn Quyền khoát tay chặn lại nói:
- Thượng Hương Công chúa cũng bị Lưu Cảnh bắt làm tù binh, gả muội ấy cho Lưu Cảnh, cũng có thể bảo chứng cho sự an toàn và trong sạch của nàng, việc này ta đã quyết định, ta sẽ bẩm báo với mẫu thân, mọi người không cần phản đối nữa.
Mọi người thấy Tôn Quyền đã quyết, liền không phản đối việc này nữa, lúc này Trương Hoành lại tiếp tục nói:
- Kỳ thật hai nhà kết thân cũng không phải chuyện xấu, ít nhất Giang Đông không cần lo lắng quân Giang Hạ tiếp tục đông chinh, hai nhà Tôn Lưu có thể bình an vô sự, có lợi cho chúng ta khôi phục thực lực của một nước, mấu chốt là làm sao để nghị hòa cùng Giang Hạ. Để có thể lấy lại tù binh bị bắt giữu, thu về các vùng đất đã bị chiếm, chúng ta cần trả giá như thế nào?
Tất cả mọi người đã trầm mặc, bọn họ đều ý thức được, lần này cái giá phải trả sợ là cực kì cao. Tôn Quyền thở dài nói:
- Sai lầm như là đã đúc xuống mặc kệ phải trả giá nhiều như thế nào, chúng ta cũng phải chuộc lại tướng sĩ, chỉ có tướng sĩ bình an, ta mới có thể cấp một công đạo cho phụ lão khắp vùng Giang Đông.
Lúc này, Lỗ Túc đứng lên nói:
- Khởi bẩm Ngô hầu, sau khi Xích Bích kết thúc Lưu Cảnh trả lại tù binh cho Tào Tháo, bởi vậy có thể thấy được hắn kỳ thật cũng là người nhân nghĩa, sẽ không gây khó dễ cho chúng ta, chuyện đó vi thần nguyện làm sứ giả, tiến đến Vũ Xương đàm phán cùng Lưu Cảnh, mời Ngô hầu ân chuẩn!
Tất cả mọi người không phản đối, trong lòng mọi người hiểu được cũng chỉ có Lỗ Túc mới là người nên đi Vũ Xương, trừ ông ta ra không có người nào khác có thể đảm nhiệm. Tôn Quyền gật gật đầu:
- Vậy làm phiền Tử Kính rồi!
Ở cách phủ đệ Lưu Cảnh không xa, đó là dịch trạm lớn nhất Giang Hạ, nơi này là nơi sứ giả ngoại lai cùng với các quan viên ngủ lại, tổng cộng có một tòa lâu lớn và bốn tiểu lâu, Thính Tùng lâu năm đó Lỗ Túc lần đầu tiên tới đây đã cư ngụ chính là một trong bốn tiểu viện đó mà chủ viện thì gọi Kỳ Lân Đường, diện tích đạt tới tám mẫu đất, nghe nói chỉ có năm đó Lưu Biểu thị sát Giang Hạ cũng đã ở tại Kỳ Lân Đường.
Vào đêm, tám nữ thị vệ cưỡi ngựa hộ vệ một chiếc xe ngựa nào đó chậm rãi đứng ở trước dịch trạm, xe cửa mở, một thị nữ lập tức tiến lên đỡ Đào Trạm từ trong xe đi ra, Vương dịch thừa vội vàng chạy ra đón chào, khom người thi lễ:
- Tham kiến phu nhân!
Đào Trạm thản nhiên hỏi:
- Ta muốn đi gặp Giang Đông Công chúa, thay ta dẫn đường!
- Vâng! Nàng ở tại Biệt Hạc viện, mời phu nhân đi theo ta.
Vương dịch thừa mang theo Đào Trạm bước nhanh vào trong nội viện, tám nữ thị vệ gắt gao đi theo, cảnh giác hộ vệ ở hai bên.
- Phu nhân, vị Giang Đông Công chúa kia, tình huống thật không tốt, đã tuyệt thực ba ngày, phi thường quật cường, ai cũng không khuyên được nàng, ta cũng không biết phải làm cái gì bây giờ nữa.
Vương dịch thừa lòng tràn đầy lo lắng nói.
Giang Đông Công chúa mà Đào Trạm muốn gặp, dĩ nhiên là là Tôn Thượng Hương, tuy rằng thân phận Công chúa chỉ có thể được tôn trọng ở Giang Đông, nhưng dù sao nàng cũng là muội tử của Ngô hầu, ở Giang Đông được hưởng địa vị cao thượng, Lưu Cảnh cũng không đối xử với nàng như những tù binh khác mà coi nàng như khách quý chỉ giam lỏng ở dịch quán.
Đào Trạm sở dĩ muốn gặp Tôn Thượng Hương, là vì Giả Hủ phu nhân nói cho nàng biết, Giang Đông chuẩn bị hòa thân cùng Kinh Châu, muốn đem vị Thượng Hương Công chúa này gả cho Châu Mục.
Đây đối với Đào Trạm đương nhiên là đại sự, trong lòng nàng cũng rất khẩn trương, nàng biết rằng mình chẳng qua chỉ là con gái của một thương nhân không thể so sánh với Giang Đông Công chúa, nàng rất lo lắng Tôn Thượng Hương bị gả lại đây, sẽ chiếm địa vị của mình.
Tuy nhiên lúc này Đào Trạm nghe nói Tôn Thượng Hương không ngờ tuyệt thực ba ngày, nàng không khỏi sửng sốt, vị Thượng Hương Công chúa này làm sao lại cương liệt đến như thế? Nàng trầm ngâm một chút hỏi:
- Có binh lính nào ngược đãi nàng không?
Vương dịch thừa sợ tới mức vội vàng nói:
- Ai dám ngược đãi cô ấy cơ chứ, Châu Mục đặc biệt hạ lệnh, để cho chúng phục vụ nàng, nàng thật sự được nhận đãi ngộ tốt nhất.
- Thế vì sao cô ấy lại phải tuyệt thực?
Đào Trạm không hiểu hỏi.
Vương dịch trạm thừa cười khổ một tiếng nói:
- Nàng không muốn ở nơi này, nàng nói hoặc là giết nàng, hoặc là đem nàng vào lao ngục giống như những tù binh khác, nàng tuyệt không tiếp thụ đãi ngộ như hiện nay, đây là lần đầu tiên tiểu nhân gặp được một nữ tữ cương liệt như vậy.
Đào Trạm nghe Tôn Thượng Hương quật cường như thế liền bớt đi mấy phần địch ý, liền gật đầu:
- Dẫn ta đi gặp nàng.
Tôn Thượng Hương bị giam lỏng ở Biệt hạc viện, nơi này bình thường là chỗ ở của các nữ quý khác, hiện nàng đang đứng ở trong sân được một vị lão bộc chiếu cố, ở bên ngoài cái sân này thì có tới ba mươi thân vệ của Lưu Cảnh trông coi.
Tuy rằng trông coi cũng không nghiêm mật, nhưng Tôn Thượng Hương cũng không có ý chạy trốn, nàng biết rằng mình chạy không thoát, việc duy nhất nàng làm chính là trầm mặc, sau đó là tuyệt thực. Nàng cực kì muốn được tự do, nhưng ý niệm đó chỉ lóe lên ở trong đầu, nàng quyết không hèn yếu tới trước mặt Lưu Cảnh để xin được tự do, mà cho dù hắn làm nhục nàng rồi thả nàng tự do nàng cũng không chấp nhận.
Tuy ở thời điểm cuối cùng Lưu Cảnh tha nàng một mạng, nhưng hận ý của nàng với Lưu Cảnh thì lại không yếu đi chút nào, nàng làm sao có thể quên được cảnh tượng chiến tranh chết chóc thảm thiết kia. Nhiệt huyết của quân dân Giang Đông đã bị lửa lớn đốt chết thành than đen vô cùng thê thảm, dựa trên lập trường của nàng thì Lưu Cảnh chính là tên đầu sỏ gây ra tất cả mọi chuyện.
Tôn Thượng Hương không muốn một mình thư thái như vậy ở dịch trạm, mà binh lính của nàng lại phải ở tại trong lao ngục chịu khổ, nàng ít nhất phải sống chung một chỗ với binh lính của mình, trong nội tâm nàng mới có thể cảm thấy công bình.
Vì thế Tôn Thượng Hương luôn mãi kháng nghị, nhưng không ai để ý tới nàng, nàng liền lựa chọn tuyệt thực, dùng tuyệt thực để kháng nghị, đã qua ba ngày rồi, ba ngày qua, ngoại trừ uống một chút nước thì không có ăn một thứ gì lẳng lặng nằm ở trên giường, thân thể hết sức yếu ớt.
Lúc này cửa mở, nàng cảm giác được có mấy người đang đi tới, theo bản năng nàng chậm rãi kéo cái chăn che kín thân thể chậm rãi quay đầu nhìn lại, không khỏi ngây ngẩn cả người, ở trước mắt nàng, không ngờ là một nữ nhân mỹ mạo thoát lên vẻ phú quý, phía sau còn có vài nữ binh đi theo.
- Cô là ai?
Nàng hỏi với âm thanh yếu ớt.
/708
|