Trương Dịch ra khỏi cổng phía nam của Thành Đô, không đi theo đường nhỏ, mà là dọc theo quan đạo lao đi một mạch, ở phúc địa Ba Thục, quyền thế của Trương Tùng cực kỳ lớn, trên người y có lệnh bài của Trương Tùng, không người này dám làm khó y.
Chỉ có đến chỗ xa một chút, Trương Dịch mới đề cao cảnh giác, hơn nữa đã đến Ba Quận Đông, y thậm chị còn cân nhắc đến việc hóa trang thành một người tiểu thương đi ngang qua, nhưng ít ra hiện tại y không cần lo lắng gì cả.
Trương Dịch phòng ngựa một mạch về hướng đông nam, lúc trời sắp sáng, y đã đến một tiểu trấn, trấn Tùng Lâm, vì phía sau tiểu trấn có một cánh rừng toàn cây tùng kéo dài đến mười mấy dặm mà có cái tên Tùng Lâm, đây từng thuộc về sự quản hạt của huyện Thê quận Đông Quảng Hán, nhưng phong tục tập quán ở đây không khác gì so với Thành Đô.
Trương Dịch mua lương khô ở một tiểu điếm, lại rót đầy một bình nước rồi tiếp tục chạy đi, chủ nhân giao phó cho y cần phải đến được Vu Thành trong vòng ba ngày, thời gian vô cùng cấp bách, nhất định phải chạy ngày chạy đêm, y xoay người lên ngựa, lại tiếp tục chạy về hướng Ba Quận.
Xuyên qua tiểu trấn, liền đi vào cánh rừng tùng, một quan đạo rộng lớn vắt ngang qua cánh rừng, lúc này trời mới vừa sáng, trong rừng tùng vô cùng yên tĩnh, hầu như không thấy người đi đường trên quan đạo.
Đi khoảng hai dặm, Trương Dịch thấy bên đường có một cái đình, liền xoay người xuống ngựa, dắt ngựa đi về phía ngôi đình, y cần để ngựa nghỉ ngơi một chút, thuận tiện ăn một chút thức ăn, mới có thể tiếp tục chạy.
Nhưng vừa đi được mấy bước, bỗng nhiên y cảm thấy có một tiếng gió thổi trên đỉnh đầu, không đợi y kịp phản ứng, một cái bóng đen từ trên cây tùng bổ nhào xuống, lập tức đẩy y ngã xuống đất, Trương Dịch hoảng sợ, xoay người muốn đứng lên, liền có mấy người áo đen xông đến bên cạnh, gắt gao đè y xuống mặt đất, một người đàn ông to khỏe dùng chuôi đao đánh y bất tỉnh, trói chân tay lại, dùng mảnh vải nhét vào miệng, ném y vào trong một cái bao tải.
Lúc này, một tên áo đen đem một cái túi bằng giấy dầu lục soát được trên người Trương Dịch giao cho một người đàn ông vừa từ trên cây nhảy xuống, người đàn ông này chính là cận vệ Dương Thuận của Tư Mã Ý, y phụng mệnh của Tư Mã Ý, dẫn mười mấy tên thủ hạ đuổi theo Trương Dịch, bọn họ lách theo đường nhỏ đến đây trước Trương Dịch.
Dương Thuận thấy Trương Dịch dọc đường không nghỉ ngơi ăn cơm, liền đoán y nhất định sẽ nghỉ ngơi trong ngôi đình này, quả nhiên đã bị Dương Thuận đoán trúng, Dương Thuận cầm túi giấy mở ra xem thử, chính là thứ mà chủ nhân căn dặn y phải đoạt được, y gật gật đầu:
- Mang hắn đi!
Bọn họ mang Trương Dịch ném lên ngựa, rời khỏi rừng cây tùng theo một con đường nhỏ, đi về hướng Thành Đô.
Màn đêm vừa buông xuống, Tư Mã Ý liền cầm được lá thư thân bút và quyển bản đồ của Trương Tùng trong tay, trong lòng không khỏi mừng rỡ, hơn nữa quyển bản đồ này càng làm cho gã vui mừng, cho dù là Bàng Hi và Đổng Hòa cũng đều không cách nào lấy được bí mật quân sự quan trọng như vậy, đây quả thật là cơ hội trời ban.
Tư Mã Ý thức suốt đêm sao quyển bản đồ này thành hai bản, gọi Dương Thuận đến, liền giao một phong thư của mình cho y, dặn dò:
- Vu Thành kiểm tra nghiêm mật, một mình đi e là khó qua được, ngươi có thể cùng đi theo thương đội của Vân gia, như vậy thì có thể che giấu, nhớ kỹ! Cần phải đem quyển bản đồ và là thư tận tay giao cho Châu Mục, cũng nói với Châu Mục, ta đang hoạt động vô cùng an toàn ở đất Thục, xin ngài đừng lo lắng.
- Thuộc hạ nhớ kỹ!
Dương Thuận tiếp nhận quyển bản đồ và lá thư, giấu kỹ bên người, lúc này thương đội Vân gia gồm mấy chục người cùng hơn ba trăm con lừa ngựa, chở đầy vải gấm đất Thục và vật quý báu đã chuẩn bị xuất phát, Dương Thuận giả trang thành một tên làm thuê, đi theo thương đội rời khỏi Thành Đô, trùng trùng điệp điệp đi về hướng nam.
Sắp xếp xong xuôi cho Dương Thuận đi đưa tin, Tư Mã Ý lập tức đi đến phủ đệ của Đổng Hòa.
Đổng Hòa là phụ thân của Đổng Doãn, y vốn là Thành Đô lệnh, do con trai Đổng Doãn nhậm chức ở Kinh Châu mà làm Lưu Chương không vui, nhưng Đổng Hòa là nhân vật đứng đầu sỹ tộc Đông Châu, hơn nữa cực kỳ được có danh vọng trong dân, Lưu Chương nhất thời không tìm được cớ để biếm chức y, liền bổ nhiệm y làm Thái thú quận Thục.
Thành trì quan trọng nhất quận Thục chính là Thành Đô, Thành Đô do Thành Đô lệnh quản hạt, phạm vi quản hạt bao gồm mấy huyện phụ cận, trên cơ bản là chồng lấn với phía bắc quận Thục, khiến cho phạm vi quản hạt thực tế ở quận Thục chỉ có một mảnh địa bàn nhỏ ở phía nam, địa vị tuy cao, nhưng chức quyền lại rất nhỏ.
Trời vừa sáng, Đổng Hòa đã tất tả đi đến châu nha, có vài việc mặc dù y không muốn làm, nhưng trong lòng y hiểu rõ, vì đại cục, y nhất định phải phá phủ trầm chu, hơn nữa phái Đông Châu bị phái bản địa Ba Thục ức hiếp đã lâu, hôm nay vừa hay mang một ngụm ác khí.
Đổng Hòa bước nhanh đến trước quan phòng của Lưu Chương, bẩm báo với thị vệ, một lát sau, thị vệ dẫn y vào trong, chỉ thấy Lưu Chương đang ngồi trước bàn phê duyệt công văn, Đổng Hòa tiến lên thi lễ:
- Vi thần tham kiến Châu Mục!
- Đổng thái thú có việc gì không?
Lưu Chương cười tủm tỉm nói.
Đổng Hòa lấy ra một cái túi bằng giấy dầu, giao cho thị vệ trình lên, khom người nói:
- Khởi bẩm Châu Mục, lúc tặc tào (một cơ quan nhà nước chuyên bắt trộm) của quận Thục truy bắt đạo tặc đã phát hiện được một người khả nghi, liền bắt giữ người này, từ trên người hắn lục soát được thứ này, sự tình trọng đại, vi thần không dám giấu diếm.
- Là chuyện gì?
Lưu Chương có chút kỳ quái, mở túi giấy dầu, từ bên trong lấy ra một quyển bản đồ và lá thư Trương Tùng gửi cho Lưu Bị, y lật lật quyển bản đồ, không khỏi hoảng hốt, việc cơ mật quân sự quan trọng như thế này sao lại lưu truyền ra ngoài.
Y lại đọc bức thư qua một lần, lập tức giận tím mặt, vỗ bàn một cái thật mạnh:
- Hay cho một Trương Tùng, lại dám phản bội ta, cấu kết với Lưu Bị bán đứng Ba Thục, thật là tội đáng chết vạn lần!
Đổng Hòa lại nói:
- Người đưa tin đã được đưa tới, Châu Mục có muốn gặp y?
- Người này đang ở đâu?
- Đang ở bên ngoài, bị giam giữ trong một chiếc xe ngựa.
Lưu Chương tối sầm mặt ra lệnh:
- Mang hắn đến hình phòng gặp ta!
Không lâu sau, mấy tên nha dịch áp giải Trương Dịch vào hình phòng, trói y trên một cây cột bằng sắt, lúc này, Lưu Chương chậm rãi đi tới, thấy Trương Dịch mình đầy thương tích, bị đánh không nhẹ, y quay đầu lại hỏi tên thị vệ tâm phúc bên cạnh:
- Nhận ra người này không?
Tên thị vệ gật gật đầu:
- Hình như là mã đồng của Trương biệt giá.
Lưu Chương lạnh lẽo hừ một tiếng, hỏi:
- Trương Tùng lệnh cho ngươi đi đâu?
Trương Dịch bị đánh đến tơi tả, sớm đã kể hết mấy chuyện đã được Trương Tùng căn dặn, lúc này đứng trước mặt Lưu Chương càng không dám giấu diếm, y thều thào nói:
- Lão gia lệnh cho tiểu nhân đi Vu Thành, sai tiểu nhân đi đưa một vài vật.
Lưu Chương lấy túi giấy dầu đưa trước mặt y:
- Là cái này phải không?
- Đúng là cái này, bên trong là một phong thư và một quyển sách.
Trong mắt Lưu Chương đã bắn ra sát cơ, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Trương Tùng, ta đối đãi ngươi không tồi, ngươi lại dám phản bội ta!
Y quay đầu lại ra lệnh:
- Bắt giữ cả nhà Trương Tùng, không chừa một ai!
Nửa canh giờ sau, mấy nghìn binh sỹ đã bao vây phủ của Trương Tùng, bắt giữ hết già trẻ lớn bé hơn ba trăm người, Lưu Chương hạ lệnh đem cả nhà Trương Tùng chém đầu giữa chợ, đồng thời bộ nhiệm Thái thú Ba Quận Nghiêm Nhan làm Thiên tướng quân, dẫn một vạn năm nghìn quân đóng ở Ba Quận Đông, nghiêm phòng Lưu Bị từ Vu Thành tiến quận Ba Đông.
Đúng lúc này, Tòng sự Lưu Ba bẩm báo, sứ giả của Lưu Cảnh đã đến Thành Đô, cầu kiến Châu Mục Ích Châu.
Sứ giả của Lưu Cảnh đương nhiên là Tư Mã Ý, khi gã biết Lưu Chương đã hạ lệnh tru sát Trương Tùng, thủ cấp của Trương Tùng rơi xuống đất, Tư Mã Ý đã biết thời cơ y xuất hiện đã đến.
Lúc trước Tư Mã Ý phụng mệnh Lưu Cảnh đi sứ Ba Thục, bọn họ không biết tý gì về tình hình nội bộ của Ba Thục, cho nên Lưu Cảnh cũng chỉ cho gã một chỉ thị, phá không cho Lưu Chương và Lưu Bị liên hợp.
Sau khi đến Ba Thục, Tư Mã Ý mới dần hiểu rõ nội tình của quan trường Ba Thục, trải qua nỗ lực mấy tháng, cuối cùng gã đã thuyết phục được thế lực sỹ tộc Đông Châu chuyển hướng sang ủng hộ Lưu Cảnh, đây là công lao lớn nhất của Tư Mã Ý.
Đồng thời, vạch trần âm mưu cấu kết của Trương Tùng và Lưu Bị, đem dã tâm mưu đồ Tây Xuyên của Lưu Bị bố cáo khắp thiên hạ, thành công dấy lên sự căm ghét của Lưu Chương đối với Lưu Bị, cũng như sự hoài nghi đối với phái bản địa Ba Thục, đây là công lao thứ hai của Tư Mã Ý.
Thu được hai công lao này, Tư Mã Ý có thể nói là hoàn thành viên mãn trọng trách mà Lưu Cảnh giao cho y, nhưng Tư Mã Ý biết rằng, trên thực tế Lưu Cảnh đã hoàn toàn giao quyền xử trí ở Ba Thục cho y rồi, để y tùy ý mà thực hiện sách lược Ba Thục.
Cho nên Tư Mã Ý vô cùng quý trọng cơ hội nắm quyền trong tay lần này, y muốn để kế hoạch cướp lấy Ba Thục của Lưu Cảnh nhờ vào suy nghĩ của mình mà hoàn thành.
Đây cũng là cơ hội rất tốt để gây dựng địa vị của gã tại Kinh Châu, công tích của Giả Hủ là phò trợ Lưu Cảnh đánh thắng đại chiến Xích Bích, lần nữa thống nhất Kinh Châu, vậy công tích của gã chính là đoạt lấy Ba Thục, trong kế hoạch của Tư Mã Ý, khuyên bảo Lưu Chương hợp tác với Lưu Cảnh tiêu diệt Lưu Bị, có thể nói là một vở kịch hay.
Tư Mã Ý ở trên quảng trường ngoài chính đường châu nha chờ một lát, một tên thị vệ liền dẫn gã vào chính đường, Tư Mã Ý biết rằng chính đường bình thường là nơi chủ trì đại lễ tân niên hoặc tiếp kiến sứ giả triều đình, không ngờ Lưu Chương lại tiếp kiến mình ở chính đường, việc này nói rõ Lưu Chương cực kỳ coi trọng Kinh Châu.
Điều này cũng khó trách, năm ngoái Lưu Chương sợ Tào Tháo tây chinh, đặc biệt phái Pháp Chính đi Nam Dương gặp Tào Tháo, thái độ đê hèn, mà hiện nay Kinh Châu đánh bại quân Tào và Giang Đông, đã trở thành kẻ mạnh nhất phương nam, dưới tình huống như thế này, Lưu Chương sợ hãi Kinh Châu cũng là điều hợp lý.
Tư Mã Ý ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào đại điện chính đường, Lưu Chương ra nghênh đón, thi lễ thật sâu, nói:
- Nghe nói Tư Mã quân sư đã đến Thành Đô, Lưu Chương chiêu đãi không chu toàn, tiếp đón tiên sinh không được chu đáo, mong tiên sinh bỏ qua cho.
Tư Mã Ý cười ha ha:
- Phong cảnh đất Thục đẹp nhất thiên hạ, ta vừa hay có thời gian để chiễm ngưỡng các thắng cảnh đất Thục, trong lòng vui sướng khôn xiết, Châu Mục không nên tự trách, Tư Mã Ý không hề có ý trách cứ Châu Mục.
Lưu Chương thấy y rất biết nói chuyện, trong lòng vui mừng, liền thay y giới thiệu cho chúng thần Ba Thục, Ngô Ý, Trương Nhậm, Đổng Hòa, Hoàng Quyền, Vương Lũy, Lý Khôi, Lưu Ba, Pháp Chính, vân vân, giới thiệu từng người quan văn võ tướng, còn có hai đứa con trai, trưởng tử Lưu Tuần và thứ tử Lưu Vĩ.
Tư Mã Ý mỉm cười vái chào từng người, mọi người hàn huyên vài câu, liền vây quanh Lưu Chương và Tư Mã Ý tiến vào đại điện.
Chúng thần phân ra hai bên ngồi xuống, Tư Mã Ý lại cùng ngồi ở vị trí chủ trì với Lưu Chương, lúc này một đám thị nữ tiến vào dâng rượu, mọi người uống hai chung rượu, Lưu Chương cười nói:
- Nghe nói đệ đệ ta đã đánh cho quân Tào đại bại trong trận Xích Bích, lúc ấy ta cả đêm không ngủ được, vui mừng khó tả, chỉ hận không thể lập tức cùng đệ đệ ta gặp mặt, nói một câu huynh đệ.
Kỳ thật nói ra, Lưu Chương và Lưu Chương có huyết thống rất gần, bọn họ đều là hậu duệ của Hán Lỗ Cung Vương, hơn nữa hai người đều là cùng vai vế, cho nên Lưu Chương liền thuận nước đẩy thuyền gọi Lưu Cảnh là đệ.
Tuy nhiên trên thực tế, quan hệ của Lưu Chương và Lưu Biểu lại rất xấu, năm đó quận Kiến Bình và quận Nghi Đô vốn dĩ đều là thuộc về Ích Châu, bị Lưu Biểu thừa dịp loạn Triệu Vĩ ở Ích Châu mà xâm chiếm, đến nay vẫn không chịu trả lại.
Nhưng lúc này Lưu Biểu đã qua đời, Lưu Cảnh quật khởi, chuyện đã qua Lưu Chương cũng không muốn nói nhiều, trong lòng của Tư Mã Ý cũng biết rõ, gã cười tủm tỉm nói:
- Chủ công nhà ta thường nói, nguyện vọng lớn nhất của ngài chính là cùng đoàn tụ với huynh trưởng ở Ích Châu, củng cố lại thân tình Hán thất, đáng tiếc là vẫn chưa có cơ hội.
Lúc này, bên cạnh bỗng có người lạnh lùng nói:
- Có lời đồn rằng, Lưu Kinh Châu không phải là cháu của Lưu Biểu, xin hỏi Tư Mã tiên sinh, lời đồn này là thật hay là giả?
Mọi người kinh hãi, cùng nhau quay đầu nhìn lại, là ai to gan như vậy?
Chỉ có đến chỗ xa một chút, Trương Dịch mới đề cao cảnh giác, hơn nữa đã đến Ba Quận Đông, y thậm chị còn cân nhắc đến việc hóa trang thành một người tiểu thương đi ngang qua, nhưng ít ra hiện tại y không cần lo lắng gì cả.
Trương Dịch phòng ngựa một mạch về hướng đông nam, lúc trời sắp sáng, y đã đến một tiểu trấn, trấn Tùng Lâm, vì phía sau tiểu trấn có một cánh rừng toàn cây tùng kéo dài đến mười mấy dặm mà có cái tên Tùng Lâm, đây từng thuộc về sự quản hạt của huyện Thê quận Đông Quảng Hán, nhưng phong tục tập quán ở đây không khác gì so với Thành Đô.
Trương Dịch mua lương khô ở một tiểu điếm, lại rót đầy một bình nước rồi tiếp tục chạy đi, chủ nhân giao phó cho y cần phải đến được Vu Thành trong vòng ba ngày, thời gian vô cùng cấp bách, nhất định phải chạy ngày chạy đêm, y xoay người lên ngựa, lại tiếp tục chạy về hướng Ba Quận.
Xuyên qua tiểu trấn, liền đi vào cánh rừng tùng, một quan đạo rộng lớn vắt ngang qua cánh rừng, lúc này trời mới vừa sáng, trong rừng tùng vô cùng yên tĩnh, hầu như không thấy người đi đường trên quan đạo.
Đi khoảng hai dặm, Trương Dịch thấy bên đường có một cái đình, liền xoay người xuống ngựa, dắt ngựa đi về phía ngôi đình, y cần để ngựa nghỉ ngơi một chút, thuận tiện ăn một chút thức ăn, mới có thể tiếp tục chạy.
Nhưng vừa đi được mấy bước, bỗng nhiên y cảm thấy có một tiếng gió thổi trên đỉnh đầu, không đợi y kịp phản ứng, một cái bóng đen từ trên cây tùng bổ nhào xuống, lập tức đẩy y ngã xuống đất, Trương Dịch hoảng sợ, xoay người muốn đứng lên, liền có mấy người áo đen xông đến bên cạnh, gắt gao đè y xuống mặt đất, một người đàn ông to khỏe dùng chuôi đao đánh y bất tỉnh, trói chân tay lại, dùng mảnh vải nhét vào miệng, ném y vào trong một cái bao tải.
Lúc này, một tên áo đen đem một cái túi bằng giấy dầu lục soát được trên người Trương Dịch giao cho một người đàn ông vừa từ trên cây nhảy xuống, người đàn ông này chính là cận vệ Dương Thuận của Tư Mã Ý, y phụng mệnh của Tư Mã Ý, dẫn mười mấy tên thủ hạ đuổi theo Trương Dịch, bọn họ lách theo đường nhỏ đến đây trước Trương Dịch.
Dương Thuận thấy Trương Dịch dọc đường không nghỉ ngơi ăn cơm, liền đoán y nhất định sẽ nghỉ ngơi trong ngôi đình này, quả nhiên đã bị Dương Thuận đoán trúng, Dương Thuận cầm túi giấy mở ra xem thử, chính là thứ mà chủ nhân căn dặn y phải đoạt được, y gật gật đầu:
- Mang hắn đi!
Bọn họ mang Trương Dịch ném lên ngựa, rời khỏi rừng cây tùng theo một con đường nhỏ, đi về hướng Thành Đô.
Màn đêm vừa buông xuống, Tư Mã Ý liền cầm được lá thư thân bút và quyển bản đồ của Trương Tùng trong tay, trong lòng không khỏi mừng rỡ, hơn nữa quyển bản đồ này càng làm cho gã vui mừng, cho dù là Bàng Hi và Đổng Hòa cũng đều không cách nào lấy được bí mật quân sự quan trọng như vậy, đây quả thật là cơ hội trời ban.
Tư Mã Ý thức suốt đêm sao quyển bản đồ này thành hai bản, gọi Dương Thuận đến, liền giao một phong thư của mình cho y, dặn dò:
- Vu Thành kiểm tra nghiêm mật, một mình đi e là khó qua được, ngươi có thể cùng đi theo thương đội của Vân gia, như vậy thì có thể che giấu, nhớ kỹ! Cần phải đem quyển bản đồ và là thư tận tay giao cho Châu Mục, cũng nói với Châu Mục, ta đang hoạt động vô cùng an toàn ở đất Thục, xin ngài đừng lo lắng.
- Thuộc hạ nhớ kỹ!
Dương Thuận tiếp nhận quyển bản đồ và lá thư, giấu kỹ bên người, lúc này thương đội Vân gia gồm mấy chục người cùng hơn ba trăm con lừa ngựa, chở đầy vải gấm đất Thục và vật quý báu đã chuẩn bị xuất phát, Dương Thuận giả trang thành một tên làm thuê, đi theo thương đội rời khỏi Thành Đô, trùng trùng điệp điệp đi về hướng nam.
Sắp xếp xong xuôi cho Dương Thuận đi đưa tin, Tư Mã Ý lập tức đi đến phủ đệ của Đổng Hòa.
Đổng Hòa là phụ thân của Đổng Doãn, y vốn là Thành Đô lệnh, do con trai Đổng Doãn nhậm chức ở Kinh Châu mà làm Lưu Chương không vui, nhưng Đổng Hòa là nhân vật đứng đầu sỹ tộc Đông Châu, hơn nữa cực kỳ được có danh vọng trong dân, Lưu Chương nhất thời không tìm được cớ để biếm chức y, liền bổ nhiệm y làm Thái thú quận Thục.
Thành trì quan trọng nhất quận Thục chính là Thành Đô, Thành Đô do Thành Đô lệnh quản hạt, phạm vi quản hạt bao gồm mấy huyện phụ cận, trên cơ bản là chồng lấn với phía bắc quận Thục, khiến cho phạm vi quản hạt thực tế ở quận Thục chỉ có một mảnh địa bàn nhỏ ở phía nam, địa vị tuy cao, nhưng chức quyền lại rất nhỏ.
Trời vừa sáng, Đổng Hòa đã tất tả đi đến châu nha, có vài việc mặc dù y không muốn làm, nhưng trong lòng y hiểu rõ, vì đại cục, y nhất định phải phá phủ trầm chu, hơn nữa phái Đông Châu bị phái bản địa Ba Thục ức hiếp đã lâu, hôm nay vừa hay mang một ngụm ác khí.
Đổng Hòa bước nhanh đến trước quan phòng của Lưu Chương, bẩm báo với thị vệ, một lát sau, thị vệ dẫn y vào trong, chỉ thấy Lưu Chương đang ngồi trước bàn phê duyệt công văn, Đổng Hòa tiến lên thi lễ:
- Vi thần tham kiến Châu Mục!
- Đổng thái thú có việc gì không?
Lưu Chương cười tủm tỉm nói.
Đổng Hòa lấy ra một cái túi bằng giấy dầu, giao cho thị vệ trình lên, khom người nói:
- Khởi bẩm Châu Mục, lúc tặc tào (một cơ quan nhà nước chuyên bắt trộm) của quận Thục truy bắt đạo tặc đã phát hiện được một người khả nghi, liền bắt giữ người này, từ trên người hắn lục soát được thứ này, sự tình trọng đại, vi thần không dám giấu diếm.
- Là chuyện gì?
Lưu Chương có chút kỳ quái, mở túi giấy dầu, từ bên trong lấy ra một quyển bản đồ và lá thư Trương Tùng gửi cho Lưu Bị, y lật lật quyển bản đồ, không khỏi hoảng hốt, việc cơ mật quân sự quan trọng như thế này sao lại lưu truyền ra ngoài.
Y lại đọc bức thư qua một lần, lập tức giận tím mặt, vỗ bàn một cái thật mạnh:
- Hay cho một Trương Tùng, lại dám phản bội ta, cấu kết với Lưu Bị bán đứng Ba Thục, thật là tội đáng chết vạn lần!
Đổng Hòa lại nói:
- Người đưa tin đã được đưa tới, Châu Mục có muốn gặp y?
- Người này đang ở đâu?
- Đang ở bên ngoài, bị giam giữ trong một chiếc xe ngựa.
Lưu Chương tối sầm mặt ra lệnh:
- Mang hắn đến hình phòng gặp ta!
Không lâu sau, mấy tên nha dịch áp giải Trương Dịch vào hình phòng, trói y trên một cây cột bằng sắt, lúc này, Lưu Chương chậm rãi đi tới, thấy Trương Dịch mình đầy thương tích, bị đánh không nhẹ, y quay đầu lại hỏi tên thị vệ tâm phúc bên cạnh:
- Nhận ra người này không?
Tên thị vệ gật gật đầu:
- Hình như là mã đồng của Trương biệt giá.
Lưu Chương lạnh lẽo hừ một tiếng, hỏi:
- Trương Tùng lệnh cho ngươi đi đâu?
Trương Dịch bị đánh đến tơi tả, sớm đã kể hết mấy chuyện đã được Trương Tùng căn dặn, lúc này đứng trước mặt Lưu Chương càng không dám giấu diếm, y thều thào nói:
- Lão gia lệnh cho tiểu nhân đi Vu Thành, sai tiểu nhân đi đưa một vài vật.
Lưu Chương lấy túi giấy dầu đưa trước mặt y:
- Là cái này phải không?
- Đúng là cái này, bên trong là một phong thư và một quyển sách.
Trong mắt Lưu Chương đã bắn ra sát cơ, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Trương Tùng, ta đối đãi ngươi không tồi, ngươi lại dám phản bội ta!
Y quay đầu lại ra lệnh:
- Bắt giữ cả nhà Trương Tùng, không chừa một ai!
Nửa canh giờ sau, mấy nghìn binh sỹ đã bao vây phủ của Trương Tùng, bắt giữ hết già trẻ lớn bé hơn ba trăm người, Lưu Chương hạ lệnh đem cả nhà Trương Tùng chém đầu giữa chợ, đồng thời bộ nhiệm Thái thú Ba Quận Nghiêm Nhan làm Thiên tướng quân, dẫn một vạn năm nghìn quân đóng ở Ba Quận Đông, nghiêm phòng Lưu Bị từ Vu Thành tiến quận Ba Đông.
Đúng lúc này, Tòng sự Lưu Ba bẩm báo, sứ giả của Lưu Cảnh đã đến Thành Đô, cầu kiến Châu Mục Ích Châu.
Sứ giả của Lưu Cảnh đương nhiên là Tư Mã Ý, khi gã biết Lưu Chương đã hạ lệnh tru sát Trương Tùng, thủ cấp của Trương Tùng rơi xuống đất, Tư Mã Ý đã biết thời cơ y xuất hiện đã đến.
Lúc trước Tư Mã Ý phụng mệnh Lưu Cảnh đi sứ Ba Thục, bọn họ không biết tý gì về tình hình nội bộ của Ba Thục, cho nên Lưu Cảnh cũng chỉ cho gã một chỉ thị, phá không cho Lưu Chương và Lưu Bị liên hợp.
Sau khi đến Ba Thục, Tư Mã Ý mới dần hiểu rõ nội tình của quan trường Ba Thục, trải qua nỗ lực mấy tháng, cuối cùng gã đã thuyết phục được thế lực sỹ tộc Đông Châu chuyển hướng sang ủng hộ Lưu Cảnh, đây là công lao lớn nhất của Tư Mã Ý.
Đồng thời, vạch trần âm mưu cấu kết của Trương Tùng và Lưu Bị, đem dã tâm mưu đồ Tây Xuyên của Lưu Bị bố cáo khắp thiên hạ, thành công dấy lên sự căm ghét của Lưu Chương đối với Lưu Bị, cũng như sự hoài nghi đối với phái bản địa Ba Thục, đây là công lao thứ hai của Tư Mã Ý.
Thu được hai công lao này, Tư Mã Ý có thể nói là hoàn thành viên mãn trọng trách mà Lưu Cảnh giao cho y, nhưng Tư Mã Ý biết rằng, trên thực tế Lưu Cảnh đã hoàn toàn giao quyền xử trí ở Ba Thục cho y rồi, để y tùy ý mà thực hiện sách lược Ba Thục.
Cho nên Tư Mã Ý vô cùng quý trọng cơ hội nắm quyền trong tay lần này, y muốn để kế hoạch cướp lấy Ba Thục của Lưu Cảnh nhờ vào suy nghĩ của mình mà hoàn thành.
Đây cũng là cơ hội rất tốt để gây dựng địa vị của gã tại Kinh Châu, công tích của Giả Hủ là phò trợ Lưu Cảnh đánh thắng đại chiến Xích Bích, lần nữa thống nhất Kinh Châu, vậy công tích của gã chính là đoạt lấy Ba Thục, trong kế hoạch của Tư Mã Ý, khuyên bảo Lưu Chương hợp tác với Lưu Cảnh tiêu diệt Lưu Bị, có thể nói là một vở kịch hay.
Tư Mã Ý ở trên quảng trường ngoài chính đường châu nha chờ một lát, một tên thị vệ liền dẫn gã vào chính đường, Tư Mã Ý biết rằng chính đường bình thường là nơi chủ trì đại lễ tân niên hoặc tiếp kiến sứ giả triều đình, không ngờ Lưu Chương lại tiếp kiến mình ở chính đường, việc này nói rõ Lưu Chương cực kỳ coi trọng Kinh Châu.
Điều này cũng khó trách, năm ngoái Lưu Chương sợ Tào Tháo tây chinh, đặc biệt phái Pháp Chính đi Nam Dương gặp Tào Tháo, thái độ đê hèn, mà hiện nay Kinh Châu đánh bại quân Tào và Giang Đông, đã trở thành kẻ mạnh nhất phương nam, dưới tình huống như thế này, Lưu Chương sợ hãi Kinh Châu cũng là điều hợp lý.
Tư Mã Ý ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào đại điện chính đường, Lưu Chương ra nghênh đón, thi lễ thật sâu, nói:
- Nghe nói Tư Mã quân sư đã đến Thành Đô, Lưu Chương chiêu đãi không chu toàn, tiếp đón tiên sinh không được chu đáo, mong tiên sinh bỏ qua cho.
Tư Mã Ý cười ha ha:
- Phong cảnh đất Thục đẹp nhất thiên hạ, ta vừa hay có thời gian để chiễm ngưỡng các thắng cảnh đất Thục, trong lòng vui sướng khôn xiết, Châu Mục không nên tự trách, Tư Mã Ý không hề có ý trách cứ Châu Mục.
Lưu Chương thấy y rất biết nói chuyện, trong lòng vui mừng, liền thay y giới thiệu cho chúng thần Ba Thục, Ngô Ý, Trương Nhậm, Đổng Hòa, Hoàng Quyền, Vương Lũy, Lý Khôi, Lưu Ba, Pháp Chính, vân vân, giới thiệu từng người quan văn võ tướng, còn có hai đứa con trai, trưởng tử Lưu Tuần và thứ tử Lưu Vĩ.
Tư Mã Ý mỉm cười vái chào từng người, mọi người hàn huyên vài câu, liền vây quanh Lưu Chương và Tư Mã Ý tiến vào đại điện.
Chúng thần phân ra hai bên ngồi xuống, Tư Mã Ý lại cùng ngồi ở vị trí chủ trì với Lưu Chương, lúc này một đám thị nữ tiến vào dâng rượu, mọi người uống hai chung rượu, Lưu Chương cười nói:
- Nghe nói đệ đệ ta đã đánh cho quân Tào đại bại trong trận Xích Bích, lúc ấy ta cả đêm không ngủ được, vui mừng khó tả, chỉ hận không thể lập tức cùng đệ đệ ta gặp mặt, nói một câu huynh đệ.
Kỳ thật nói ra, Lưu Chương và Lưu Chương có huyết thống rất gần, bọn họ đều là hậu duệ của Hán Lỗ Cung Vương, hơn nữa hai người đều là cùng vai vế, cho nên Lưu Chương liền thuận nước đẩy thuyền gọi Lưu Cảnh là đệ.
Tuy nhiên trên thực tế, quan hệ của Lưu Chương và Lưu Biểu lại rất xấu, năm đó quận Kiến Bình và quận Nghi Đô vốn dĩ đều là thuộc về Ích Châu, bị Lưu Biểu thừa dịp loạn Triệu Vĩ ở Ích Châu mà xâm chiếm, đến nay vẫn không chịu trả lại.
Nhưng lúc này Lưu Biểu đã qua đời, Lưu Cảnh quật khởi, chuyện đã qua Lưu Chương cũng không muốn nói nhiều, trong lòng của Tư Mã Ý cũng biết rõ, gã cười tủm tỉm nói:
- Chủ công nhà ta thường nói, nguyện vọng lớn nhất của ngài chính là cùng đoàn tụ với huynh trưởng ở Ích Châu, củng cố lại thân tình Hán thất, đáng tiếc là vẫn chưa có cơ hội.
Lúc này, bên cạnh bỗng có người lạnh lùng nói:
- Có lời đồn rằng, Lưu Kinh Châu không phải là cháu của Lưu Biểu, xin hỏi Tư Mã tiên sinh, lời đồn này là thật hay là giả?
Mọi người kinh hãi, cùng nhau quay đầu nhìn lại, là ai to gan như vậy?
/708
|